Đọc truyện Đỉnh Cao Quyền Lực – Chương 59: Hành động trước để kiềm chế đối phương
Trong phòng họp của thị trấn Quan Sơn.
Bí thư huyện ủy Hạ Chính Đức, Chủ tịch huyện Tiết Văn Long cùng những người khác nghe Thạch Chấn Cường nói Liễu Kình Vũ đã về tới sân ủy ban thì tất cả đều ngồi nghiêm chỉnh, yên lặng chờ đợi. Tất cả mọi người đều biết rằng, người bị nhắm đến trong cuộc họp hôm nay là Liễu Kình Vũ. Tất cả mọi người đều cho rằng Liễu Kình Vũ sẽ sớm xuất hiện.
Thời gian cứ trôi qua từng phút từng giây. Đã mười phút trôi qua rồi, Tiết Văn Long cùng những người khác ngồi chờ mỏi hết lưng mà vẫn chưa thấy Liễu Kình Vũ xuất hiện. Lúc này, không chỉ Tiết Văn Long, đến ngay cả sắc mặt của Hạ Chính Đức cũng khó chịu. Mọi người đều rất nôn nóng, Liễu Kình Vũ đã về rồi, tại sao mãi vẫn chưa tới đây chứ? Chẳng lẽ hắn không biết có nhiều lãnh đạo đang ngồi đây đợi hắn sao?
Vừa lúc đó, điện thoại của Thạch Chấn Cường vang lên, y lập tức mở ra nghe, có người báo cáo với y rằng:
– Bí thư Thạch, Chủ tịch thị trấn Liễu sau khi trở về liền trực tiếp đi về phòng làm việc rồi, ngài có cần tôi tới đến giục Chủ tịch thị trấn Liễu hay không?
Thạch Chấn Cường gật đầu nói:
– Ừ, đi đi, đến nói với Chủ tịch thị trấn Liễu một tiếng rằng các vị lãnh đạo Huyện đang ngồi đợi cậu ấy ở phòng họp, bảo cậu ấy nhanh nhanh tới đây.
Mách lẻo! Đây hoàn toàn là mách lẻo mà. Hơn nữa là nói xấu Liễu Kình Vũ trước mặt các vị lãnh đạo Huyện nữa. Chiêu này của Thạch Chấn Cường quả là thâm độc mà. Trực tiếp dấy lên sự bất mãn của tất cả các vị lãnh đạo ngồi đây đối với Liễu Kình Vũ, khiến cho tất cả mọi người đều cho rằng Liễu Kình Vũ tự cao tự đại, căn bản là coi thường các vị lãnh đạo Huyện .
Lúc này, sắc mặt của Hạ Chính Đức có chút trầm mặc, mặc dù ông ta rất tán thưởng Liễu Kình Vũ, nhưng hành động ngày hôm nay của Liễu Kình Vũ khiến ông ta không vui. Ông ta cho rằng, cho dù Liễu Kình Vũ có chuyện gì phải làm thì nếu có nhiều vị lãnh đạo đang chờ hắn như vậy, hắn cũng không thể để mọi người ngồi ở đây chờ mãi được. Nhưng Liễu Kinh Vũ lại làm như vậy thật, cũng là quá coi thường rồi.
Khi mọi người đang suy nghĩ về chuyện này thì Liễu Kình Vũ sau khi đã đăng toàn bộ ảnh chụp lên mạng, hướng về phía phòn họp đi đến, không hề chạy vội vàng, không hề nóng vội. Giờ phút này Liễu Kình Vũ hiểu rất rõ rằng, cho dù hắn vội vàng hay không vội vàng thì đã có sẵn cạm bẫy đang chờ mình trong phòng họp, đối phương đã bố trí hết cả rồi, việc duy nhất mà hắn có thể làm lúc này là gặp chiêu phá chiêu.
Khi Liễu Kình Vũ mở cửa bước vào phòng hội nghị, không khí trong phòng liền trở nên căng thẳng. Mọi ánh mắt đều hướng về Liễu Kình Vũ. Đặc biệt là những Ủy viên của thị trấn Quan Sơn, bọn họ ai cũng không ngờ rằng, Liễu Kình Vũ lại to gan như vậy, sau khi về ủy ban thị trấn, tận hai mươi phút sau mới tới. Dám để các vị lãnh đạo huyện đợi hơn hai mươi phút, quả là to gan lớn mật mà.
Liễu Kình Vũ nhìn khắp phòng, trực tiếp bước đến vị trí của hắn bên cạnh Thạch Chấn Cường, sau đó nhìn Bí thư Hạ Chính Đức, nói:
– Bí thư Hạ, các vị lãnh đạo, thật xin lỗi, tôi vì có việc khẩn cấp cần phải giải quyết nên đến hơi muộn, mong mọi người thứ lỗi cho.
Liễu Kình Vũ vừa nói xong, Thạch Chấn Cường liền nói:
– Liễu Kình Vũ, cậu rốt cuộc là đang bận làm việc gì vậy? Có thể nói ra trước mặt các vị lãnh đạo Huyện hay không? Lúc tôi gọi điện đã nhắc cậu rồi, bảo cậu sau khi về đến nơi thì ngay lập tức phải đến phòng họp rồi cơ mà.
Thạch Chấn Cường đúng là thấy người gặp nguy thừa cơ hãm hại mà.
Liễu Kình Vũ vừa nghe, vừa thản nhiên cười , gật gật đầu nói:
– Có thể chứ, làm gì mà không nói được chứ. Sau khi tôi trở về, lập tức về văn phòng mở máy tính, đem tất cả những ảnh tôi chụp được ở núi Thúy Bình đăng lên mạng. Bởi vì trên mạng có một người vô cùng có hứng thú với những tấm hình này, mà tôi lại có cảm giác rằng khi có ngày càng nhiều người xem những tấm hình về núi Thúy Bình thì sẽ có khả năng có người nghĩ tới chuyện đầu tư.
Sau khi nghe xong, Thạch Chấn Cường nói như tạt gáo nước lạnh vào mặt:
– Đồng chí Liễu Kình Vũ, cậu thật sự quá ngây thơ, tôi không phải đã sớm nói với cậu rồi sao? Dự án liên quan đến khai thác và phát triển khu du lịch Thúy Bình cả Huyện và Thành phố đều đã thử rồi, nhưng chưa từng thành công. Chẳng lẽ cậu cho rằng chỉ cần dựa vào mấy tấm hình do cậu chụp rồi đăng lên mạng mà có thể tìm được nhà đầu tư hay sao? Đồng chí Liễu Kình Vũ à, tôi đã nói trước với cậu rồi mà, bảo cậu tạm thời dừng dự án này lại, tập trung sức lực cho công việc của thị trấn, thế mà cậu lại không nghe, tôi cũng không còn cách nào khác. Vốn dĩ tôi muốn cố gắng hết sức để cổ vũ cậu, dù sao thì cậu cũng vì sự phát triển kinh tế của thị trấn Quan Sơn chúng ta. Mặc dù biết rõ rằng việc cậu làm vẫn chưa có thành quả gì, nhưng tôi vẫn không báo cáo chuyện cậu lên núi Thúy Bình với Huyện. Nhưng mà bây giờ, tôi thật sự không có cách nào giúp cậu cả. Liễu Kình Vũ à, cậu cũng quá đáng quá rồi.Cậu vì một dự án mà bỏ bê hết công việc thường ngày của thị trấn, tôi thật sự không có cách nào nói giúp cậu nữa rồi.
Nói xong, Thạch Chấn Cường nhìn về phía Hạ Chính Đức và Tiết Văn Long nói:
– Bí thự Hạ, Chủ tịch huyện Tiết cùng các vị lãnh đạo, trong chuyện này tôi xin nhận sai trước các vị, tôi không ngờ là Liễu Kình Vũ lại không chịu nghe lời như vậy, không làm tròn trách nhiệm, dẫn đến chuyện hàng đống văn kiện chất đầy như núi không được xử lý. Nếu như tôi sớm báo cáo chuyện này với các vị lãnh đạo Huyện ủy thì cũng sẽ không xảy ra chuyện này rồi. Tất cả đều do Bí thư như tôi làm không tốt, mong các vị xử phạt.
Nghe Thạch Chấn Cường nói xong, sắc mặt Tần Duệ Diệp và Mạnh Hoan vô cùng giận dữ. Bọn họ không ngờ rằng Thạch Chấn Cường lại vô sỉ đến mức này. Y cũng không chỉ là lập âm mưu giăng bẫy, mà ngay sau đó còn liên tục nói xấu Liễu Kình Vũ. Các vị lãnh đạo Huyện ở đây còn chưa đưa ra câu hỏi mang tính quyết định, mà y đã đánh đòn phủ đầu vào Liễu Kình Vũ rồi.
Hạ Chính Đức lăn lộn trên chốn quan trường nhiều năm rồi, đối với chiêu bài ấy của Thạch Chấn Cường thì làm sao có thể qua mắt ông ta được, cho nên không đợi đám người Tiết Văn Long kịp nói, ông ta trực tiếp nói với Liễu Kình Vũ:
– Đồng chí Liễu Kình Vũ, về những việc đồng chí Thạch Chấn Cường vừa nói, cậu có gì giải thích không?
Hạ Chính Đức tạo cơ hội cho Liễu Kình Vũ giải thích.
Liễu Kình Vũ vô cùng cảm kích liếc mắt nhìn Hạ Chính Đức, lập tức trầm giọng nói:
– Bí thư Hạ, các vị lãnh đạo, những lời Bí thư Thạch vừa nói thật sự là quá đáng quá .
Nói đến đây, Liễu Kình Vũ nhìn về phía Thạch Chấn Cường, dùng giọng điệu đau thương nói:
– Bí thư Thạch, thật không ngờ ngài lại hận tôi đến như thế. Bí thư Thạch, thật không ngờ rằng ngài sẽ chọn dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy để đối phó với tôi. Tôi quá thất vọng về ngài rồi.
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ chợt ngẩng đầu lên, nhìn một lượt tất cả mọi người, sau đó dùng giọng điệu bi phẫn, nói:
– Các vị lãnh đạo Huyện, các đồng chí, mặc dù tôi vừa mới tới cuộc họp, nhưng sau khi tôi vừa mới trở về phòng làm việc, nhìn thấy đống văn kiện trên bàn là liền hiểu ngay, có người cố ý hãm hại tôi, mục tiêu thực sự là muốn bôi xấu tôi, đạp đổ tôi. Tôi vừa mới đến cuộc họp, trước khi mọi người còn chưa lên tiếng, tôi đã đem một số chuyện nói trước rồi. Mọi người đều nhìn thấy, có một số người vì bôi nhọ tôi, muốn đạp đổ tôi mà đã phải tốn biết bao nhiêu công sức, chọn dùng biết bao nhiêu thủ đoạn hèn hạ.
Nghe được Liễu Kình Vũ nói như vậy, hai mắt Hạ Chính Đức sáng lên, trong lòng ngầm tán dương. Ông ta lúc này đã thấy được, Liễu Kình Vũ là người vô cùng thông minh, trong lời nói của hắn thì có thể thấy hắn đã nhìn ra chuyện Thạch Chấn Cường và đám người Tiết Văn Long bày mưu hãm hại hắn, cho nên bây giờ hắn vạch trần âm mưu của đối phương trước khi họ kịp nổi bão, cứ như vậy, chờ đến khi họ phản kích thì sẽ không còn mấy uy lực nữa. Đấy là đối với người ở vị thế yếu, là đòn phản công ở hoàn cảnh vô cùng khó khăn. Không những vậy còn cỏ cả sự giúp sức của Bí thư huyện ủy là ông ta, Liễu Kình Vũ nếu như phản công thắng lợi thì rất có khả năng có thể đánh bật được cái bẫy của Thạch Chấn Cường và Tiết Văn Long.
Nhân tài, Liễu Kình Vũ quả là nhân tài mà!
Tuy nhiên, Hạ Chính Đức nhìn ra ý tứ của Liễu Kình Vũ thì người lợi hại như Tiết Văn Long làm sao có thể không thấy được. Tuy y không biết Liễu Kình Vũ rốt cuộc là nhìn thấy được đến đâu âm mưu của bọn họ, nhưng y cũng rất rõ kế hoạch tiên phát chế nhân (hành động trước để kiềm chế đối phương) của Liễu Kình Vũ. Y làm sao có thể để Liễu Kình Vũ có cơ hội đấy cơ chứ, nếu thế thì chẳng khác gì tự mình gây rắc rối cho mình à? Vì vậy, không đợi Liễu Kình Vũ nói ra âm mưu của mình, Tiết Văn Long lập tức phẫn nộ nói:
– Đủ rồi! Liễu Kình Vũ, cậu nghĩ cậu là ai chứ? Cậu là Chủ tịch thị trấn Quan Sơn, đường đường là cán bộ của quốc gia. Không phải là lưu manh vô lại, làm sao cậu có thể hồ đồ nói bừa như vậy chứ? Chẳng lẽ cậu chưa nghe câu này sao, trước hiện thực và chứng cứ, bất cứ cái gì là ảo thì đều không làm được gì. Đồng chí Thạch Chấn Cường là Bí thư, đồng chí ấy luôn hết mực bao dung với cậu, cổ vũ cậu, còn cậu thì sao, cậu vì việc riêng, vì cái sở thích hay hứng thú nào đó mà không thèm quan tâm đến vị trí Chủ tịch thị trấn. Cậu như vậy là không làm tròn trách nhiệm. Đống văn kiện chất đầy như núi trên bàn cậu là hoàn toàn thật, đấy cũng là điều mà tôi và mọi người ở đây đều tận mắt nhìn thấy. Cho dù cậu có giải thích như thế nào thì sự thật bày ra trước mắt, bất kỳ sự giải thích nào của cậu cũng đều không có hiệu lực. Huyện ta sẽ tuyệt đối không bao che cho hành vi không làm tròn trách nhiệm của cậu. Thân làm lãnh đạo huyện ủy, chúng tôi nhất định phải có trách nhiệm với tổ chức, có trách nhiệm với nhân dân thị trấn Quan Sơn, chúng tôi tuyệt đối không thể bao che cho việc này được, ảnh hưởng đến sự phát triển của thị trấn. Bí thư Hạ, Chủ nhiệm Vương, vừa hay các vị đều có ở đây, tôi đề nghị lập tức bãi chức Phó bí thư Đảng ủy thị trấn Quan Sơn của đồng chí Liễu Kình Vũ, đồng thời đề nghị HĐND bãi miễn chức Chủ tịch thị trấn Quan Sơn, giao cho Hội đồng xem xét kỷ luật.