Đọc truyện Đỉnh Cao Quyền Lực – Chương 55: Âm mưu đen tối của Thạch Chấn Cường
Thạch Chấn Cường ra sức gật đầu nói:
– Đúng, không thể được.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nói:
– Tại sao?
Nhận thấy giọng nói của Liễu Kình Vũ trở nên lạnh băng, Thạch Chấn Cường vội vàng cười giải thích:
– Chủ tịch thị trấn Liễu à, cậu nhất định không được hiểu lầm. Không phải tôi nói là không để cho cậu làm mà là muốn nói với cậu, phong cảnh núi Thúy Bình tuy đẹp nhưng căn bản là không thể khai thác được. Bởi vì khoảng thời gian trước đây, huyện ta cũng đã làm việc đó, thêm nữa là thị trấn cũng phải chi rất nhiều tiền để tuyên truyền, cũng đã từng có nhà đầu tư tới để khảo sát. Nhưng mà cuối cùng lại không có ai tới để đầu tư cả, không phải là vấn đề về phong cảnh mà là vì vấn đề giao thông ở đây. Thị trấn Quan Sơn chúng ta nằm ở vị trí xa xôi hẻo lánh, ba mặt đều là núi, chỉ có một hướng có thể đi qua núi ra ngoài. Mặc dù cảnh sắc vô cùng đẹp, lại còn có đập nước Quan Sơn, nhưng do đường ra ngoài của thị trấn Quan Sơn chỉ có duy nhất một con đường quốc lộ nhỏ mà hai mươi năm nay chưa được sửa chữa và hai con đường đất, đi xe vào thị trấn đều rất xóc. Hơn nữa con đường này chỗ thì chính là núi, chỗ thì lại là vách núi, vách đá, nếu như muốn sửa chữa thì cần kinh phí rất lớn. Cho dù là tài chính của huyện tốt, tài chính của thành phố tốt thì đều không có cách nào để chịu được khoản tiền lớn như vậy cả. Không chỉ vậy, cách huyện Cảnh Lâm chúng ta chưa đến 100km còn có một khu du lịch nổi tiếng Bàn Vân Sơn, phong cảnh ở đấy rất giống với quang cảnh ở núi Thúy Bình. Cho nên là có rất nhiều nhà đầu tư sau khi khảo sát đều chọn rút lui. Chủ tịch thị trấn Liễu à, không chỉ có mình cậu muốn làm cho thị trấn Quan Sơn phát triển, tôi và các vị lãnh đạo thị trấn trước đây cùng với lãnh đạo huyện đều muốn làm cho nơi đây phát triển, nhưng mà không có thiên thời địa lợi nhân hòa thì chúng ta làm sao có thể phát triển được chứ?
Thạch Chấn Cường nói xong những lời này, trong ánh mắt lộ ra tia chua xót và bất đắc dĩ. Tuy rằng y có nhiều khuyết điểm, nhưng thân là người thị trấn Quan Sơn, y cũng hi vọng nơi đây được phát triển, chỉ là không có biện pháp nào, làm gì cũng gặp trắc trở nên y đành buông tay.
Nghe Thạch Chấn Cường nói như vậy, vẻ tức giận trên mặt Liễu Kình Vũ dần dần biến mất, nhưng trong ánh mắt lại toát ra vẻ kiên nghị, hắn trầm giọng, nói:
– Bí thư Thạch, trải qua gần một tháng điều tra nghiên cứu, tôi phát hiện ra rằng với tình hình hiện nay của thị trấn Quan Sơn, nếu muốn phát triển thì ngành du lịch chính là con đường duy nhất có thể thúc đẩy tăng trưởng kinh tế, là lựa chọn có thể đem đến sự no đủ hạnh phúc cho người dân, do vậy tôi nhất định sẽ không từ bỏ. Cho nên chuyện này tôi sẽ kiên định làm tới cùng.
Sau khi nghe xong,sắc mặt Thạch Chấn Cường liền trầm xuống, y trầm giọng nói:
– Chủ tịch thị trấn Liễu, có một điều cậu nhất định phải hiểu rõ. Dựa vào tình hình tài chính hiện nay của thị trấn Quan Sơn thì căn bản là không thể tiến hành bất cứ một việc tuyên truyền nào. Hơn nữa ở Huyện, thậm chí đến cả Thành phố cũng căn bản là không thể chi cho chúng ta, không có tuyên truyền thì làm sao có thể có nhà đầu tư biết được tin tức chứ.
Sau khi nghe xong Liễu Kình Vũ chỉ thản nhiên cười, trầm giọng nói:
– Về điểm này thì Bí thư Thạch không cần phải lo đâu, về công tác tuyên truyền của khu du lịch núi Thúy Bình tôi sẽ không dùng đến một đồng nào trong ngân sách của thị trấn ta. Tôi chỉ cần đăng một vài quảng cáo trên Weibo, Tieba và một vài diễn đàn khác là được. Đó là biện pháp tuyên truyền ít tốn kém nhất.
Thạch Chấn Cường và Liễu Kình Vũ không phải là người cùng thế hệ. Thạch Chấn Cường hiện nay cũng đã hơn năm mươi tuổi rồi, còn Liễu Kình Vũ mới chỉ có hai mươi hai tuổi. Mặc dù Thạch Chấn Cường cũng nghe qua mấy từ nào là Weibo, Tieba với cả diễn đàn nhưng mà lại rất ít quan tâm, lại càng không hiểu, nhưng nghe Liễu Kình Vũ nói rằng sẽ không dùng tới ngân sách của thị trấn thì y cũng không nói thêm gì nữa liền gật đầu nói:
– Ừ, chuyện này thì cậu tự mình giải quyết vậy. Nhưng mà tôi có một yêu cầu, đấy chính là cậu tuyệt đối không được vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn, lẫn lộn đầu đuôi, công việc ở trong thị trấn nhất định không được chậm trễ, nếu không khi ảnh hưởng đến công việc của thị trấn, lãnh đạo huyện phê bình thì cậu phải tự mình chịu trách nhiệm đấy.
Liễu Kình Vũ gật đầu nói:
– Không vấn đề gì, nam tử hán đại trượng phu, dám làm dám chịu, vì tương lai của người dân thị trấn Quan Sơn chúng ta, tôi chắc chắn sẽ làm việc này.
Mấy ngày sau, Liễu Kình Vũ giải quyết hết công việc ở thị trấn liền đi tới núi Thúy Bình, chụp ảnh lại phong cảnh đẹp nhất ở trên núi Thúy Bình, sau khi về thị trấn thì lập tức đăng lên Weibo của hắn, đồng thời cũng đăng những bức hình phong cảnh tươi đẹp núi Thúy Bình lên các diễn đàn có nhiều người tham gia và cả Tieba nữa. Đồng thời Liễu Kình Vũ cũng tự mình làm quảng cáo, hắn đưa một số câu chuyện dân gian được lưu truyền ở thị trấn vào quảng cáo, làm cho những quảng cáo về du lịch núi Thúy Bình không chỉ sâu sắc mà còn rất thú vị nữa. Đặc biệt là Liễu Kình Vũ còn nhắc đến suối nước nóng thần kỳ ở thôn Tây Lý phía đông núi Thúy Bình trong quảng cáo. Suối nước nóng này có công hiệu thần kỳ, người nông dân mệt mỏi một ngày, sau khi ngâm nửa giờ ở suối nước nóng này thì sẽ có cảm giác mọi mệt nhọc tan biến hết, tràn trề sức sống. Nhất là đối với người bị cảm, đau đầu, sốt và những bệnh vặt , người dân trong thôn chỉ cần đến ngâm mình trong suối nước nóng thì sẽ khỏe lên rất nhanh. Hơn nữa những người hơn trăm tuổi ở thôn Tây Lý có đến hơn mười người, tất cả đều rất khỏe mạnh, vẫn có thể làm việc, nghe nói rõ ràng. Điều này cũng có liên quan tới suối nước nóng thần kỳ. Vì vậy, Liễu Kình Vũ còn đặc biệt quay mấy video cảnh mấy vị trăm tuổi đang làm việc để tăng thêm tính chân thực cho video.
Tư liệu này của Liễu Kình Vũ cũng không phải là nói bừa, hắn đã thật sự trải qua khảo sát thực địa và nghiên cứu điều tra sau đó mới xác nhận điều đó. Hơn nữa Liễu Kình Vũ cũng đang tích cực liên hệ với một số chuyên gia ở Viện khoa học nông nghiệp của tỉnh, hỏi xem có thể mời đội ngũ chuyên gia về khảo sát thực địa được không, khảo sát xem con suối nước nóng này rút cuộc vì sao lại có hiệu quả thần kỳ như vậy. Chỉ có điều là vẫn chưa nhận được hồi âm.
Thời gian cứ từng ngày từng ngày trôi qua như vậy, bất kể là ở hiện thực hay là trên mạng thì những tuyên truyền của Liễu Kình Vũ vẫn chưa hề có bất kỳ tác dụng nào. Nhưng Liễu Kình Vũ vẫn kiên trì bền bỉ, tận dụng tất cả thời gian có thể tận dụng để chụp hình phong cảnh ở núi Thúy Bình rồi đưa lên mạng.
Thời gian chỉ trong chớp mắt đã đến đầu tháng Mười, Liễu Kình Vũ tới thị trấn Quan Sơn làm việc cũng tròn ba tháng rồi. Trong vòng ba tháng vừa qua, dưới sự lãnh đạo của Liễu Kình Vũ, công tác cứu trợ thiên tai đã đi vào đúng quỹ đạo. Từng căn nhà xây dựng đang vào giai đoạn hoàn thành, tin rẳng vào cuối tháng Mười một trời chuyển lạnh thì nhân dân có thể ở nhà mới. Vào khoảng thời gian này, sau khi trải qua giai đoạn ban đầu của cuộc tranh giành kịch liệt giữa Liễu Kình Vũ và Thạch Chấn Cường thì quan hệ lúc này của họ tạm thời ôn hòa hơn. Thạch Chấn Cường đã không còn gây sự với Liễu Kình Vũ như lúc hắn mới đến nữa, còn Liễu Kình Vũ cũng dễ tính hơn một chút, ai bận việc người đấy. Mà bình thường, hễ là những tài liệu chỉ thị do Liễu Kình Vũ phê chuẩn, chủ nhiệm văn phòng Đảng – Chính quyền Vương Đông Dương vẫn giống như trước, cách ba hoặc bốn ngày đem tới cho Liễu Kình Vũ một lần, hai bên cũng đã thích ứng được với tiến độ này. Nhưng Liễu Kình Vũ lại không ngờ rằng, nguy cơ chính là trong lúc hắn đang dần dần thích ứng mà từ từ phát sinh.
Bởi vì Thạch Chấn Cường căn bản vẫn coi Liễu Kình Vũ là cái gai trong mắt, y sở dĩ có thể hòa hoãn với Liễu Kình Vũ trong khoảng thời gian này, mục đích là để Liễu Kình Vũ mất cảnh giác, y đang đợi một cơ hội bất ngờ bùng nổ.
Kỳ nghỉ dài nhân dịp Quốc Khánh mùng một tháng Mười, trong khi tất cả lãnh đạo ủy ban của thị trấn đều đi du lịch thì Liễu Kình Vũ lại không hề nghỉ ngơi mà tiếp tục ở lại Trụ sở thị trấn, mỗi ngày đều chạy lên núi Thúy Bình, tiếp tục chụp hình sau đó đăng lên mạng. Mà những tấm hình do Liễu Kình Vũ đăng lên cũng theo sự bền bỉ kiên trì tuyên truyền của Liễu Kình Vũ, người xem ngày một nhiều, thậm chí còn có rất nhiều người hâm mộ cố định chờ đợi Liễu Kình Vũ đăng những tấm hình mới nhất.
Qua kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, Trấn ủy thị trấn Quan Sơn lại bận rộn như trước, các nhân viên đều rất bận rộn làm việc.
Ngày mùng mười tháng Mười là thứ Tư, Liễu Kình Vũ dựa vào kế hoạch quản lý thường xuyên, trước tiên đi một vòng quanh phòng làm việc, nhìn thấy phía Vương Đông Dương cũng không mang những văn bản có liên quan đến thì hắn báo cho Hồng Tam Kim rồi lại đi lên núi Thúy Bình.
Một lúc sau khi Liễu Kình Vũ rời khỏi, Hồng Tam Kim nhận được điện thoại của Vương Đông Dương bảo ông ta mang một văn kiện lên Huyện. Mặc dù Hồng Tam Kim chủ yếu làm việc bên ủy ban Thị trấn, nhưng những chuyện đưa văn kiện lên huyện, có những lúc ông ta không thể từ chối được. Dù sao thì ông ta cũng là Phó chủ nhiệm văn phòng Đảng – Chính quyền, Chủ nhiệm ủy ban thị trấn chỉ là quên miệng gọi mà thôi. Vì vậy, ông ta chỉ có thể đi xe mang văn kiện lên huyện. Mà Hồng Tam Kim vừa mới đi khỏi đại viện ủy ban thị trấn, Vương Đông Dương dẫn theo hai người mang một đống văn kiện dày cộp đi vào phòng Liễu Kình Vũ rồi đặt tất cả lên bàn của Liễu Kình Vũ. Toàn bộ những văn kiện này đều là do Vương Đông Dương cố ý giữ lại, có văn kiện thậm chí được đưa đến từ hơn một tháng trước, nhưng gã ta vẫn cố tình không đưa cho Liễu Kình Vũ. Mỗi lần gã đưa văn kiện cho Liễu Kình Vũ đều không phải là giả nhưng mà mỗi lần chỉ đưa khoảng 90%, 10% còn lại tất cả đều dồn lại. Lần này, lợi dụng lúc Liễu Kình Vũ không có mặt ở phòng làm việc, gã liền chuyển tất cả tới. Lúc này, trên mặt bàn của Liễu Kình Vũ chỗ nào cũng là văn kiện, dường như còn chẳng có chỗ trống mà để tay nữa.
Nhìn từng đống văn kiện, trên mặt Vương Đông Dương lộ ra một tia nham hiểm, tươi cười nói với hai nhân viên đi cùng:
– Được rồi, hai người lập tức bảo người khác đem băng rôn có dòng chữ “Chào mừng lãnh đạo huyện ủy” căng lên ở phía ngoài sân, thông báo cho người của các phòng ban dọn dẹp sạch sẽ văn phòng một chút. Sân và hành lang cũng phải quét dọn sạch sẽ, khoảng 10h Chủ tịch huyện Tiết sẽ cùng một đoàn lãnh đạo đến đây kiểm tra công việc. Mỗi một chi tiết nhỏ chúng ta cũng không được sơ suất.
Sau đó, Vương Đông Dương đi vào phòng làm việc của Thạch Chấn Cường, báo cáo với y:
– Bí thư Thạch, Liễu Kình Vũ lại đến núi Thúy Bình rồi, Hồng Tam Kim cũng bị tôi bắt đi lên Huyện, những văn kiện lưu trữ hơn một tháng cũng đã được mang tới phòng Liễu Kình Vũ rồi. Bây giờ chỉ cần đợi Chủ tịch huyện Tiết tới, ngài có còn chỉ thị nào khác không ạ?
Sau khi nghe xong, Thạch Chấn Cường gật đầu nói:
– Ừ, Đông Dương à, cậu làm tốt lắm, Chủ tịch huyện Tiết nhìn thấy Liễu Kình Vũ làm việc không đến nơi đến chốn như vậy chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, thậm chí nói không chừng còn có thể đình chỉ công tác Liễu Kình Vũ ấy chứ. Ha ha, lần này Liễu Kình Vũ có chạy đằng trời. Cứ cho là lần này Bí thư Huyện ủy Hạ Chính Đức đi cùng thì cũng không thể làm được gì.