Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 46: Mượn đao giết người


Đọc truyện Đỉnh Cao Quyền Lực – Chương 46: Mượn đao giết người

Mạnh Hoan sau khi nghe Liễu Kình Vũ nói xong, đầu tiên là sửng sốt, sau đó vẻ mặt ngay lập tức liền trầm xuống.

Gã thân là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, vốn mang danh là con ông cháu cha, mặc dù biểu hiện của Mạnh Hoan ở thị trấn Quan Sơn vô cùng khiêm tốn, rất ít khi xảy ra mâu thuẫn với bất cứ người nào, nhưng như vậy cũng không thể nói rằng gã là một kẻ vô dụng. Ngược lại, trước khi bước vào giới quan trường, gã cũng là một người có tính cách rất đường hoàng, chỉ là sau khi bưới vào giới quan trường, sau khi trải qua biết bao nhiêu sóng gió, gã bắt đầu sâu sắc hiểu rõ về triết lý quan trường, hiểu rõ rằng kín đáo sâu sắc mới có thể sinh tồn được. Nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là gã có thể dễ dàng tha thứ cho một số việc dơ bẩn cứ diễn ra trước mắt mình. Lúc trước, khi Liễu Kình Vũ hành hung Hàn Quốc Khánh trước mặt mọi người, tuy là Mạnh Hoan không nói gì nhưng trong lòng vẫn tương đối kính trọng và tán thành với việc làm của Liễu Kình Vũ. Hôm nay, sau khi biết Hàn Quốc Khánh được thả ra, lửa giận trong lòng gã nhín nhịn đã lâu nay lại được dịp bùng phát ra.

Mạnh Hoan hung hăng đập bàn, nghiến răng nói:
– Chủ tịch thị trấn Liễu, nếu như điều ngài nói là thật thì kể cả bãi miễn cái chức Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật này Mạnh Hoan tôi cũng sẽ làm, giúp đỡ ngài đối phó với cái tên Hàn Quốc Khánh này. Tôi không tin rằng, ở huyện Cảnh Lâm chúng ta không có một người nào có gan vì dân chúng mà đứng lên làm chủ. Ngài không phải là đang cần tài liệu về Hàn Quốc Khánh đó sao? Ở đây tôi có!
Nói xong Mạnh Hoan lấy chìa khóa trong túi ra mở tủ hồ sơ, từ trong đó lấy ra một túi hồ sơ, lấy một tập hơn trăm trang tài liệu đưa cho Liễu Kình Vũ, nói:
– Chủ tịch thị trấn Liễu, đây là tài liệu liên quan đến việc dân chúng tố cáo Hàn Quốc Khánh mà tôi đã thu thập được trong một hai năm gần đây. Khi Hàn Quốc Khánh đảm nhiệm chức vụ Trưởng đồn công an, không chỉ có việc làm cho con trai của Triệu Nhị Nha ngã chết, còn đi cưỡng ép chiếm đoạt người vợ xinh đẹp của một thôn dân, khiến cho người vợ kia cuối cùng phải uống thuốc trừ sâu mà tự sát, còn lợi dụng chức quyền giúp cho cô hắn mở quán cơm trên thị trấn, tất cả các khoản tiền ăn uống của Phòng Công an đều chui vào tay của người đàn bà góa đó, hàng năm đều tiêu tốn không ít. Hơn nữa hắn còn cấu kết với đám du côn lưu manh trên thị trấn chiếm đoạt một căn nhà có vị trí tốt nhất của dân trên thị trấn, đuổi cả gia đình người đó ra ngoài, lưu lạc tha phương khắp nơi.

Sau khi Liễu Kình Vũ nhận lấp xấp tài liệu thì lật giở vài tờ ra xem, ngay sau đó liền tức giận hỏi:
– Chủ nhiệm Mạnh, anh đã nắm giữ được những tài liệu này trong tay, thân lại là Chủ nhiệm ủy ban Kỷ luật, sao lại không tìm cách bắt lấy tên Hàn Quốc Khánh này?


Mạnh Hoan cười khổ nói:
– Chủ tịch thị trấn Liễu, không phải tôi không muốn xử lý hắn. Tôi đã sớm gửi những tài liệu này cho Ủy ban Kỷ luật huyện rồi, nhưng sau đó thì Ủy ban kỷ luật huyện cũng không có bất kỳ hành động nào. Hơn nữa Hàn Quốc Khánh lại là Trưởng đồn công an, vẫn là cùng cấp bậc với tôi, chỉ có thể để cho cấp trên của Ủy ban Kỷ luật xử lý hắn, tôi vẫn còn chưa đủ trọng lượng nên chỉ có thể lưu giữ lại những tài liệu này, chờ đợi thời cơ.
Nói đến đây, Mạnh Hoan dừng lại một chút, thở dài rồi nói tiếp:
– Chủ tịch thị trấn Liễu, thật ra mà nói, cho dù tôi có mang những tài liệu này giao cho ngài, chỉ sợ là ngài cũng chẳng sử dụng được bao nhiêu. Bởi vì Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật huyện Ngưu Kiến Quốc là người của Chủ tịch huyện Tiết Văn Long, hơn nữa Hàn Quốc Khánh và Ngưu Kiến Quốc còn có quan hệ họ hàng gì đó, mà Hàn Quốc Khánh cũng là tay chân thân tín của Tiết Văn Long, cho nên muốn động vào Hàn Quốc Khánh là vô cùng khó khăn, nếu không thì tôi cũng đã sớm có hành động rồi.

Sau khi Liễu Kình Vũ nghe xong lời nói của Mạnh Hoan, trên mặt lộ ra vẻ chăm chú. Hắn biết rằng, lần này mình đi tìm Mạnh Hoan đầu tiên quả là nước cờ hoàn toàn đúng. Từ những lời này của Mạnh Hoan, hắn cuối cùng cũng biết rõ một chút về những mối quan hệ sau lưng Hàn Quốc Khánh. Nhưng cho dù có biết được những mối quan hệ này, hắn tuyệt đối cũng sẽ không lùi bước, hắn nhất định phải mang Hàn Quốc Khánh ra trừng phạt thích đáng, nếu không sẽ có lỗi với sự chờ mong của dân chúng ở thị trấn Quan Sơn, càng có lỗi với lời hứa làm quan của mình trước kia.

Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ cầm những tài liệu này nói với Mạnh Hoan:
– Tôi mang những tài liệu này sang cho Hồng Tam Kim sao chép lại một chút, bản gốc sẽ mau chóng mang trả lại cho anh ngay. Chuyện của Hàn Quốc Khánh cứ giao hết cho tôi, chỉ cần đến lúc thích hợp, anh có thể phối hợp một chút với tôi là được.

Mạnh Hoan không chút do dự nói ngay:
– Chủ tịch thị trấn Liễu, chuyện này thì ngài cứ yên tâm. Về việc của Hàn Quốc Khánh, tôi sẽ không chút suy nghĩ mà phối hợp với ngài. Kiểu người cặn bã như hắn ta, có thể sớm trừ bỏ được là tâm nguyện lớn nhất của tôi.


Mang theo tài liệu lấy được từ chỗ Mạnh Hoan, Liễu Kình Vũ lại đi tìm Hồng Tam Kim, sai ông ta đi photo lại những tài liệu này. Sau khi Hồng Tam Kim photo xong tài liệu liền giao lại cho Liễu Kình Vũ, Liễu Kình Vũ lập tức cầm theo những tài liệu này lên xe hơi mà Hồng Tam Kim đã chuẩn bị sẵn, tiến thẳng lên huyện.

Trên xe, Liễu Kình Vũ lại chìm vào suy nghĩ. Bây giờ hắn nhất định phải tìm được một kế.

Liễu Kình Vũ vô cùng rõ ràng, với thực lực hiện tại của hắn, muốn lật đổ được Hàn Quốc Khánh kia quả thật là chuyện hoang đường. Dù sao thì mạng lưới quan hệ sau lưng Hàn Quốc Khánh cũng vô cùng rắc rối và phức tạp, hơn nữa lại còn có cả sự ủng hộ của Tiết Văn Long. Mà Tiết Văn Long ở huyện Cảnh Lâm quả thật là một tay che trời, động vào y, nhất định sẽ kinh động đến Tiết Văn Long, hơn nữa Tiết Văn Long ở thành phố vẫn còn có chỗ dựa, cho nên làm chuyện như vậy tuyệt đối chính là rút dây động rừng. Nếu như mưu kế không tốt, bản thân mình cũng sẽ gặp tai họa. Lúc này trong đầu Liễu Kình Vũ chợt hiện ra một trong ba mươi sáu kế mà thuở nhỏ đã học thuộc – đó chính là “Mượn đao giết người”. Trong nguyên văn ba mươi sáu kế, “địch dĩ minh, hữu vị định, dẫn hữu sát địch, bất xuất tự lực”. Hoàn cảnh trước mắt của hắn với hoàn cảnh được đưa ra để thiết lập kế này cũng tương đối giống nhau.

Như vậy trước mắt Liễu Kình Vũ phải giải quyết một vấn đề, đó chính là mượn đao. Mượn đao của ai? Ai sẽ cam tâm tình nguyện cho hắn mượn đao đây?

Ngồi đây suy nghĩ về việc sẽ mượn đao của ai, nhưng thực ra Liễu Kình Vũ cũng không lo lắng lắm, bởi vì hắn đã sớm có quyết định. Người hắn sẽ mượn đao chính xác sẽ là Bí thư huyện ủy Hạ Chính Đức.

Từ lần trước lúc hành hung Tiết Văn Long, hành động bỏ đá xuống giếng đả kích danh tiếng Tiết Văn Long của Hạ Chính Đức đã bị Liễu Kình Vũ nhìn thấy, Liễu Kình Vũ cũng đã bắt đầu tìm hiểu về Hạ Chính Đức. Những ngày này, Liễu Kình Vũ đang nghiên cứu đủ loại báo cáo, tài liệu của Hạ Chính Đức được gửi về, vô cùng ngạc nhiên phát hiện ra rằng, Bí thư huyện ủy này quả thật là một người không hề đơn giản. Ông ta khiến cho tất cả mọi việc thoạt nhìn bề ngoài đều là chuyện nhỏ không có gì đáng nói, thậm chí có thể nói là hoàn toàn bị Tiết Văn Long chèn ép, nhưng nếu xâu chuỗi lại và suy nghĩ kỹ càng liền sẽ phát hiện ra rằng, Hạ Chính Đức làm bất cứ việc gì cũng không có sơ hở nào. Hơn nữa một khi Hạ Chính Đức tìm được cơ hội tốt để tạo nên danh tiếng của bản thân mình, vậy thì dựa theo những việc ông ta đã làm, ông ta chắc chắn sẽ trong thời gian ngắn nhất mà đưa danh tiếng của mình lên đến mức cao nhất. Thông qua những nghiên cứu về Hạ Chính Đức, Liễu Kình Vũ nhận định Hạ Chính Đức là người rất biết sắp xếp, hơn nữa lại rất giỏi về mưu lược, ở thế nào liền có sách lược đối phó thích hợp với xu thế đó.


Tuy rằng Hạ Chính Đức luôn tỏ ra yếu thế nhưng thực lực của ông ta cũng đang tăng dần từng chút một. Cho nên, trong tất cả mọi người ở huyện Cảnh Lâm, người hắn có thể mượn đao chỉ có thể là Hạ Chính Đức. Hơn nữa chỉ cần hắn cung cấp đủ hỏa lực và chứng cớ, Hạ Chính Đức cũng sẽ bằng lòng mà xuất đao. Bởi vì Liễu Kình Vũ tin chắc rằng, nếu Hạ Chính Đức có thể xử lý công bằng chuyện của Hàn Quốc Khánh, như vậy thì tuyệt đối có thể mượn cơ hội này tiến hành thay đổi sắp xếp nhân sự ở huyện Cảnh Lâm. Phải biết rằng, chứng cớ của Hàn Quốc Khánh được thị trấn Quan Sơn đưa lên là vô cùng chính xác, theo lý thuyết mà nói chắc chắn là phải bị xử nặng, cho dù không phải là tử hình thì cũng sẽ bị phạt ở tù chung thân. Nhưng gã lại được cố tình xử là vô tội mà thả ra. Như vậy, vụ án này của Hàn Quốc Khánh sẽ làm cho tòa án, viện kiểm sát và nhiều đơn vị chấp pháp khác bị liên lụy, chỉ cần làm ầm ĩ việc này lên thì ngay cả thủ trưởng những đơn vị đó cũng sẽ phải chịu trách nhiệm. Một khi đã phải chịu trách nhiệm, bị cách chức ngay tại chỗ là chuyện không thể tránh khỏi. Nếu như vậy thì chắc chắn sẽ có cán bộ mới lên nhậm chức, nếu Hạ Chính Đức có thể sắp xếp trước, tuyệt đối có thể trong lúc này đạt được lợi ích cao nhất. Hơn nữa nếu như chuyện này làm náo loạn hơn nữa, thậm chí ngay cả hệ thống Đảng ủy công an cũng có người phải đứng ra chịu trách nhiệm, như vậy thì Hạ Chính Đức lại càng có lợi. Chuyện có lợi lớn như vậy, Liễu Kình Vũ tin rằng, Hạ Chính Đức nhất định sẽ động tâm.

Thiên hạ rộn ràng cũng vì lợi đến, thiên hạ nhốn nháo cũng là do hướng về quyền lợi. Liễu Kình Vũ hiểu rất rõ về nhân tính con người.

Lúc đi được nửa đường, Liễu Kình Vũ liền gọi điện thoại trực tiếp cho Hạ Chính Đức, tỏ ra mình muốn báo cáo công việc. Giờ này Hạ Chính Đức đang ngồi trong văn phòng phê duyệt văn kiện, nghe thấy Liễu Kình Vũ nói là muốn qua báo cáo công việc thì vô cùng bất ngờ. Ông ta nhìn ra cửa sổ, trời vẫn đang mưa, tuy rằng là mưa đã bớt nặng hạt, nhưng sợ rằng Liễu Kình Vũ lúc bắt đầu đi thì mưa cũng không nhỏ. Trong lúc đang cơn mưa lớn, Liễu Kình Vũ chạy đến chỗ mình báo cáo công tác cuối cùng là có chuyện gì đây. Trong lòng Hạ Chính Đức tuy là vẫn còn nghi ngờ, nhưng ngoài miệng vẫn nói:
– Được, cậu tới đây đi, tôi ở trong phòng làm việc chờ cậu.

Xe chạy thẳng vào trong tòa nhà huyện ủy, Liễu Kình Vũ đi thẳng tới phòng làm việc của Hạ Chính Đức.

Mà Liễu Kình Vũ đâu biết được rằng, hắn vừa mới bước vào Trụ sở Huyện ủy không bao lâu, tên tài xế kia liền gọi điện thoại cho Thạch Chấn Cường, nói:
– Bí thư Thạch, Chủ tịch Liễu vừa mới gọi điện thoại cho Bí thư Hạ, tìm Bí thư Hạ để báo cáo công tác rồi

Sau khi Thạch Chấn Cường nghe xong không thể không nhướn mày:

– Trời mưa lớn như vậy, Liễu Kình Vũ chạy lên huyện tìm Hạ Chính Đức báo cáo công việc gì? Thị trấn Quan Sơn có việc gì trọng đại lắm sao?
Trong khoảnh khắc, Thạch Chấn Cường vô cùng ngạc nhiên không hiểu ý đồ của Liễu Kình Vũ là gì, nhưng dù sao y vẫn mang chuyện Liễu Kình Vũ đi lên Huyện ủy báo cáo lại cho Tiết Văn Long biết, dùng việc này để diễn tả lòng trung thành của mình.

Sau khi Tiết Văn Long nghe Thạch Chấn Cường báo cáo, lão cũng không nghĩ ra Liễu Kình Vũ lên Huyện vì việc gì, nên chỉ cất lời khen ngợi Thạch Chấn Cường báo cáo đúng lúc rồi cúp máy, sau đó liền chìm vào suy nghĩ: “Liễu Kình Vũ rốt cuộc lên Huyện là vì vấn đề gì đây?”

Lúc này Liễu Kình Vũ đã ở trong phòng làm việc của Hạ Chính Đức.

Hạ Chính Đức đứng dậy bắt tay cười với Liễu Kình Vũ:
– Tiểu Liễu à, có việc gì thì cậu gọi điện thoại là được rồi, làm gì mà phải đội mưa chạy lên tận đây vậy?

Vẻ mặt Liễu Kình Vũ vô cùng nghiêm trọng nói:
– Bí thư Hạ, tôi có chuyện quan trọng phải báo cáo với ngài.
Nói xong, Liễu Kình Vũ lấy ra tài liệu về Hàn Quốc Khánh lấy từ chỗ Mạnh Hoan


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.