Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 29: Hung hăng vỗ vào mặt


Đọc truyện Đỉnh Cao Quyền Lực – Chương 29: Hung hăng vỗ vào mặt

Nghe Đường Kiến Quốc nói như vậy, Thạch Chấn Cường mới vừa rồi còn hưng phấn vô cùng, trong lòng bỗng chốc cảm thấy bất an.

Mà giờ khắc này Tiết Văn Long trên ót cũng đổ mồ hôi. Tuy nhiên Đường Kiến Quốc đã hỏi như vậy thì y nhất định phải trả lời, hơn nữa phải trả lời dứt khoát, bằng không cấp trên sẽ cho rằng huyện làm việc không tốt thì sao. Cho nên y không chút do dự nói:
– Phó chủ tịch thành phố Đường, những thành tích của đồng chí Thạch Chấn Cường huyện chúng tôi đã xác minh rồi, đều là sự thật. Điều này toàn thể thành viên Đảng ủy thị trấn Quan Sơn cũng như toàn thể dân chúng Quan Sơn có thể làm chứng.

Theo Tiết Văn Long, đang có mặt ở hội trường này, bất kỳ người nào dù có bất mãn với Thạch Chấn Cường cũng không dám trái lại ý mình. Còn về phần dân chúng Quan Sơn, bất quá cũng chỉ là một cái cớ mà thôi. Dân chúng thì biết gì, còn không phải mình nói gì thì nghe nấy sao. Huống chi, hiện tại tất cả mọi người đều đang khốn khổ tự cứu mình sau nạn thiên tai rồi, ai rảnh rỗi mà chạy đến chỗ Đường Kiến Quốc để chứng minh chuyện này.

Nhưng mà vừa lúc đó, một cảnh tượng Tiết Văn Long không thể ngờ tới xuất hiện.

Gần như trong khoảnh khắc, bên ngoài trụ sở Trấn ủy đột nhiên chật ních hàng ngàn người, có người thậm chí đã vào đến trong sân trụ sở. Lúc này, Điền Lão Xuyên trong đám người đột nhiên la lớn:
– Thạch Chấn Cường đê tiện vô sỉ! Thạch Chấn Cường nói năng bậy bạ! Chủ tịch huyện Tiết hồ đồ cực độ!


Sau tiếng hô của Điền Lão Xuyên, dân chúng từ bốn phía cũng lập tức hô theo:
– Thạch Chấn Cường đê tiện vô sỉ! Thạch Chấn Cường nói năng bậy bạ! Chủ tịch huyện Tiết hồ đồ cực độ!

Lần này, không chỉ có Tiết Văn Long và Thạch Chấn Cường kinh hãi mà ngay cả Đường Kiến Quốc cũng hết sức kinh ngạc. Ánh mắt ông ta nhìn về phía đám người đông nghìn nghịt đang đứng ngoài cửa, phát hiện bọn họ đang hết sức phẫn nộ nhìn chằm chằm Tiết Văn Long và Thạch Chấn Cường. Trong lòng Đường Kiến Quốc tự hỏi: “Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Không phải là mình vừa xuống liền gặp ngay cuộc biểu tình tập thể chứ?” Tuy nhiên Đường Kiến Quốc dù sao cũng là Phó Chủ tịch thường trực thành phố, trường hợp nào mà chưa từng gặp qua, trong nháy mắt liền trấn tĩnh lại. Mình hiện tại đang ở thị trấn Quan Sơn huyện Cảnh Lâm, Chủ tịch huyện và Bí thư đảng ủy thị trấn đang ở đây, mình lo lắng cái gì, người phải lo là bọn họ mới đúng. Hơn nữa nghe dân chúng hô khẩu hiệu thì hẳn là có liên quan đến bọn họ rồi. Nghĩ đến đây, Đường Kiến Quốc lạnh lùng quay sang Tiết Văn Long, nói:
– Chủ tịch huyện Tiết, đây là có chuyện gì? Như thế nào mà tôi vừa đến đã bị dân chúng vây lại rồi? Là các ông an bài sao?

Tiết Văn Long vội vàng lắc đầu nói:
– Phó chủ tịch thành phố Đường, ngài hiểu lầm rồi, đây tuyệt đối không phải do chúng tôi an bài.
Nói tới đây, y lập tức nói với Thạch Chấn Cường:
– Bí thư Thạch, đây là có chuyện gì? Dân chúng sao lại xuất hiện ở đây? Cậu mau chóng giải tán bọn họ đi, chúng ta còn phải tiếp tục hội nghị nữa.


Giờ phút này, nội tâm của Tiết Văn Long cũng là nổi trận lôi đình, bởi vì y cũng đã nghe được dân chúng đang hô hoán tên y. Buồn bực nhất chính là dân chúng đang nói y hồ đồ cực độ. Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Khả năng khống chế của Thạch Chấn Cường ở Quan Sơn không phải là rất mạnh sao? Chưa từng xuất hiện một cuộc biểu tình nào, cũng chưa từng xảy ra việc gì lớn, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu Tiết Văn Long ủng hộ Thạch Chấn Cường lên nắm chức Phó chủ tịch huyện. Nhưng hiện tại, vì sao đúng lúc Phó chủ tịch thường trực thành phố đến thì lại xảy ra chuyện này? Thật sự quá mất mặt rồi.

Thạch Chấn Cường nhìn đám đông trùng trùng khắp bốn phía, trong lòng vừa sợ lại vừa giận. Dân chúng hô khẩu hiệu gì y đều nghe rất rõ ràng. Y nghĩ không ra vì sao đám dân chúng này lại đột nhiên xuất hiện ở đây. Tuy nhiên hiện tại Chủ tịch huyện đã có lệnh, Phó chủ tịch thành phố lại đứng bên cạnh, là nhân vật số một của Quan Sơn, y nhất định phải ra mặt. Cho nên y cắn răng đi về phía trước vài bước, hướng về mọi người nói:
– Các vị, các bà con, tôi là Bí thư đảng ủy thị trấn Quan Sơn Thạch Chấn Cường, bà con có chuyện gì có thể đợi ngày mai phản ánh cùng tôi và các lãnh đạo khác của thị trấn. Dù sao hôm nay cũng đang có hội nghị, tôi hi vọng mọi người có thể yên lặng ra về, đợi ngày mai tới được không? Tôi có thể cam đoan, cho dù bà con có vấn đề gì, Trấn ủy cũng sẽ giải quyết thấu đáo cho mọi người.

Lúc này, Điền Lão Xuyên đột nhiên bước lên, la lớn:
– Bí thư Thạch, vấn đề của chúng tôi ông không giải quyết được đâu. Bởi vì đến da mặt của mình ông cũng không cần rồi, làm sao có thể lo lắng đến sự sống chết của dân đen chúng tôi. Chúng tôi nhớ rất rõ, lúc thị trấn Quan Sơn bắt đầu mưa to, ông không hỏi đến một câu nào, chỉ có một mình Chủ tịch thị trấn Liễu Kình Vũ chạy đến từng thôn làm công tác tư tưởng, khuyên bảo thôn dân đến gia cố đập nước Quan Sơn. Bí thư Thạch, tôi hỏi ông, chuyện này có liên quan gì đến ông không? Vì sao luôn miệng nói là do ông làm? Vì sao chúng tôi không hề biết gì?

Bí thư Thạch, con người có thể vô liêm sỉ, nhưng vô liêm sỉ đến mức như ông thì thật hiếm có. Còn nữa, ông luôn miệng nói tự mình cố thủ ở đập nước Quan Sơn suốt mấy ngày mấy đêm, chúng tôi muốn hỏi ông, rốt cuộc là ông cố thủ ở đoạn đê nào? Vì sao chúng tôi cũng ở đó mấy ngày mấy đêm mà không hề thấy ông? Ngược lại chỉ có Chủ tịch thị trấn Liễu, ngài ấy chạy đến từng thôn khuyên bảo, phát hiện không có thôn dân nào hưởng ứng nên đã một thân một mình chạy đến đập nước Quan Sơn, vác từng bao tải đất đá để gia cố đê đập. Chúng tôi thực sự rất cảm động. Ngài ấy là lãnh đạo, đáng lẽ không cần làm những việc này, nhưng ngài ấy vẫn làm, còn không phải là vì dân chúng sao?


Trái tim dân chúng cũng là máu thịt mà.

Bí thư Thạch, chuyện này có liên quan đến ông không? Sao ông còn nói là do chính ông làm? Còn nữa, ông luôn miệng nói lúc vỡ đê đập chứa nước, ông tự mình dẫn theo dân chúng sơ tán khỏi địa phương đến nơi an toàn, còn nói lều trại ở Thiên Vương Lĩnh là do ông và Hồ Quang Viễn an bài, đây còn không phải là nói dối không chớp mắt sao? Ông tưởng chúng tôi không biết lúc ấy ông đang làm gì sao? Ông cùng với Hồ Quang Viễn và mấy vị lãnh đạo thị trấn đã cao chạy xa bay lên Huyện để tránh đại hồng thủy rồi. Có lúc nào ông ghé qua Thiên Vương Lĩnh? Có lúc nào ông dẫn chúng tôi đi sơ tán? Người thực sự dẫn chúng tôi sơ tán là Phó bí thư Tần Duệ Tiệp. Người ta dù sao cũng chỉ là một cô gái hơn hai mươi tuổi, những công việc gian khổ đó đều do người ta làm đấy. Việc này có liên quan gì đến ông và Hồ Quang Viễn không?

Các ông chẳng làm được gì cả, vậy mà lại cố tình dát vàng lên mặt, cố tình cướp đoạt công lao của Chủ tịch thị trấn Liễu và Phó bí thư Tần. Bí thư Thạch, tôi muốn hỏi ông, ông còn có lương tâm không? Có da mặt không? Ông không cảm thấy chính mình rất đê tiện vô liêm sỉ sao? Tôi nói cho ông biết, dân chúng không phải là người ngu, càng không phải là người mù, ai thực sự có tâm vì chúng tôi, chúng tôi đều hiểu rất rõ ràng. Còn nữa, Chủ tịch huyện Tiết, ông thật là hồ đồ, ngay cả những lời nói bậy bạ của Thạch Chấn Cường mà ông cũng tin, quả thực là vô cùng hồ đồ.

Điền Lão Xuyên nói xong, mọi người lại đồng thanh hô lớn:
– Thạch Chấn Cường đê tiện vô liêm sỉ! Tiết Văn Long hồ đồ cực độ!

Theo từng tràng tiếng hô của dân chúng, sắc mặt của Thạch Chấn Cường và Tiết Văn Long dần dần tím bầm như gan lợn. Thạch Chấn Cường dùng ánh mắt oán độc nhìn Điền Lão Xuyên. Y có biết lão ta, trước kia cũng không ít lần lên thị trấn làm việc, lúc ấy thái độ cũng coi như là cung kính. Y thật không ngờ Điền Lão Xuyên dám chỉ trích mình và Chủ tịch huyện Tiết ngay trước mặt mọi người. Lão già nhà quê này thật sự là to gan lớn mật! Y đã quyết định, đợi sau khi Phó chủ tịch thành phố Đường đi rồi, y sẽ trừng trị bọn gây rối này một trận thích đáng.

Tiết Văn Long tâm tình bây giờ cũng đang rối tinh rối mù. Y thật sự không ngờ, chính mình đường đường là Chủ tịch huyện, ở huyện Cảnh Lâm là một đại nhân vật một tay che trời, hiện giờ lại bị một lũ nông dân chân đất mắt toét mắng già mà hồ đồ. Đây quả thực là một sự sỉ nhục lớn. Hơn nữa lại còn ngay trước mặt Ủy viên thường vụ thành ủy, Phó chủ tịch thường trực thành phố. Điều này làm cho nội tâm y bốc hỏa, ánh mắt nhìn về phía Điền Lão Xuyên tràn đầy lạnh lùng và tàn khốc.


Tuy nhiên giờ phút này y cũng đã nhìn ra, với cảm xúc hiện tại của dân chúng, cùng với thái độ đối với Thạch Chấn Cường, Thạch Chấn Cường căn bản không thể dẹp yên được rồi, cho nên y tiến lên một chút, trầm giọng nói:
– Các vị, các bà con, mọi người yên lặng một chút. Tôi là Chủ tịch huyện Tiết Văn Long, tôi không biết rốt cuộc các vị nắm giữ những tài liệu nào, nhưng tôi xin mọi người yên tâm, Huyện làm việc luôn công bằng liêm chính, chúng tôi tuyệt đối sẽ không để người nào oan uổng. Ở Huyện làm việc vẫn luôn là lấy sự thật làm căn cứ, nếu mọi người có chứng cớ gì, có thể soạn văn kiện gửi lên Huyện, Huyện sẽ lập tức phái người xuống tiến hành điều tra. Chúng tôi nhất định sẽ không để mọi người thất vọng. Nhưng hiện tại, Phó chủ tịch thành phố Đường cũng đang ở đây, chúng tôi còn phải họp, hy vọng mọi người có thể yên lặng ra về. Huyện nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa cho mọi người.

Nhưng Tiết Văn Long vừa mới dứt lời, lập tức lại có một người la lớn:
– Chủ tịch huyện Tiết, hay là ông thôi đi. Chúng tôi nào không biết ông chính là chỗ dựa vữa chắc của Thạch Chấn Cường. Với quan hệ của hai người mà ông bảo sẽ xử lý mọi việc công bằng, căn bản không có khả năng. Bằng không thì lúc này cá nhân tiên tiến đã là Chủ tịch thị trấn Liễu và Phó bí thư Tần rồi chứ không phải là Thạch Chấn Cường và Hồ Quang Viễn. Không cần lừa dối dân chúng như thế. Hôm nay nếu ông không giải quyết công bằng mọi chuyện, chúng tôi tuyệt đối không đi.

Tiết Văn Long sau khi nghe xong, sắc mặt ngay lập tức trầm xuống, lửa giận trong lòng dâng đến đỉnh điểm nhưng lại không có cách nào phát tiết, bởi vì bên cạnh y là Phó chủ tịch thành phố Đường Kiến Quốc.

Trong khoảng thời gian ngắn, đôi bên lập tức giằng co.

Vừa lúc đó, đột nhiên có người hô:
– Chủ tịch thị trấn đến rồi! Chủ tịch thị trấn đến rồi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.