Đọc truyện Đỉnh Cao Quyền Lực – Chương 26: Cướp thịt từ trong miệng hổ
Những lời của Liễu Kình Vũ nói xong, Tiết Văn Long tức đến gần như sắp hộc máu.
Y vẫn luôn cho rằng Liễu Kình Vũ tuổi trẻ khí thịnh, làm việc không có quy củ, không có đầu óc, nhưng vừa rồi, Liễu Kình Vũ đầu tiên là dựa thế, sau đó đột nhiên mượn đề tài để nói chuyện của mình, dùng danh nghĩa vì dân chúng, thể hiện ra bộ dáng một kẻ yếu thế khẩn cầu chính mình, còn khẩn cầu các Ủy viên Huyện ủy khác ra mặt nói đỡ cho. Đây quả thực là một đòn đau đánh thẳng vào mặt mình, thật quá sức vô liêm sỉ. Liễu Kình Vũ đã làm cho mình biến thành một kẻ đê tiện, không tuân theo kỷ luật tổ chức. Mà điều khiến Tiết Văn Long tức giận hơn nữa chính là tuy mình mới là người bị đánh nhưng lúc này đây Liễu Kình Vũ lại cố tình bày ra thái độ của kẻ yếu thế.
Và chuyện khiến Tiết Văn Long càng buồn bực hơn chính là Bí thư huyện ủy Hạ Chính Đức, người mà y luôn áp chế đến không xoay người nổi đột nhiên lên tiếng:
– Chủ tịch huyện Tiết à, chuyện này ngài làm cũng có chút quá đáng rồi. Không mời dự họp Hội nghị thường vụ huyện ủy mà đã tùy tiện lấy danh nghĩa tập thể Huyện ủy để giữ lại khoản tiền giúp nạn thiên tai. Ngài không để vào mắt các Ủy viên thường vụ huyện ủy khác rồi. Nói thêm một chút, nếu chẳng may khoản tiền bị giữ lại này xuất hiện vấn đề lớn, chẳng lẽ muốn tất cả các Ủy viên thường vụ Huyện ủy chúng tôi cùng nhận trách nhiệm với ngài sao? Nếu chúng tôi đồng ý thì không sao, nhưng vấn đề là chúng tôi không đồng ý. Nhất là khoản này là tiền mà Phó chủ tịch thành phố Đường trích ra từ quỹ của chính ngài ấy để cứu trợ thiên tai, sự việc này nếu để cho Phó chủ tịch thành phố biết, chẳng may trách tội xuống, nếu cho rằng đây là quyết định của toàn thể Huyện ủy, chẳng phải toàn bộ mọi người cũng bị liên lụy theo sao? Chủ tịch huyện Tiết, chuyện này ngài làm thật sự không còn gì để nói. Hơn nữa, thị trấn Quan Sơn bị vỡ đập nước, tổn thất vô cùng thê thảm và nghiệm trọng, hiện tại việc cần nhất là cứu nạn thiên tai, nhưng ngài lại cố tình giữ lại khoản tiền này, hơn nữa tôi nghe nói ngài định dùng số tiền này để trang hoàng phòng làm việc và mua thêm một số đồ dùng cho căn nhà tập thể của ngài, cũng đã ký tên phê chuẩn rồi. Chủ tịch huyện Tiết à, đây chính là tham ô công quỹ đấy, một khi cấp trên điều tra ra thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Ngài không thể kéo mọi người cùng chịu trách nhiệm chứ.
Nghe Hạ Chính Đức nói, Liễu Kình Vũ trong lòng thầm giơ ngón tay cái lên. Hạ Chính Đức này tuyệt đối không phải người lương thiện, ra tay quả thực quá độc, gần như mỗi câu đều hung hăng chém vào chỗ đau của Tiết Văn Long, hơn nữa từng câu từng chữ đều tràn đầy ý châm ngòi ly gián. Rất hiển nhiên, giờ phút này, nếu Ủy viên thường vụ nào đứng ra ủng hộ Tiết Văn Long, một khi khoản tiền Tiết Văn Long giữ lại này bị cấp trên tra ra, việc cùng nhận trách nhiệm là điều hiển nhiên. Cho nên tất cả những người thuộc phe cánh Tiết Văn Long đều ỉu xìu, không ai dám ra mặt nói cho y.
Giờ phút này, trong lòng Tiết Văn Long cảm thấy phẫn nộ và nhục nhã, nhưng y là một người làm việc quả quyết, sát phạt thẳng tay, y biết rằng lúc này nếu mình không nhanh chóng bình ổn việc này thì chỉ e sẽ càng to chuyện. Nhất là nhìn thấy Hạ Chính Đức đang nhân cơ hội để đả kích chính mình, một khi to chuyện thì sẽ vô cùng bất lợi. Y cắn răng một cái, vô cùng oán độc nhìn Liễu Kình Vũ nói:
– Được, được, được, Liễu Kình Vũ à, xem như Tiết Văn Long này đánh giá thấp cậu. Cậu yên tâm, khoản tiền cứu trợ thiên tai bốn triệu rưỡi còn dư của thị trấn Quan Sơn, nội trong hai ngày tôi sẽ bảo Phòng tài chính huyện trực tiếp chuyển đến Phòng tài chính thị trấn Quan Sơn. Giờ thì cậu có thể về rồi. Nhưng xét việc cậu hành hung cấp trên, làm việc lỗ mãng, nhất định phải xử phạt cảnh cáo.
Liễu Kình Vũ không phải đồ ngốc, tuy rằng bên ngoài Tiết Văn Long đã chịu thua, tiền nhất định sẽ trả lại cho thị trấn Quan Sơn, nhưng lại nói sẽ xử phạt cảnh cáo mình, về sau nhất định sẽ dùng việc này để trừng trị mình. Nhưng Liễu Kình Vũ không vấn đề gì, chỉ cần lấy được tiền cứu mạng của dân chúng Quan Sơn, những chuyện khác hắn không để vào mắt. Bởi vì hắn đã quyết tâm ngay từ đầu, chính mình tiến vào quan trường không phải để thăng quan phát tài mà là muốn làm được nhiều việc cho dân chúng. Chỉ cần mình có thể “Làm quan một lần, tạo phúc một phương”, cho dù không thể thăng tiến cũng chẳng sao.
Cho nên sau khi Tiết Văn Long nói xong, Liễu Kình Vũ chỉ thản nhiên cười, nói:
– Không thành vấn đề, quyết định này tôi nhận. Hy vọng Chủ tịch huyện Tiết có thể thực hiện lời hứa của mình. Các vị lãnh đạo Huyện ủy, vô cùng cảm tạ sự ủng hộ của mọi người, tôi cáo từ!
Nói xong, Liễu Kình Vũ vô cùng cảm kích nhìn Hạ Chính Đức một cái, gật gật đầu, nhẹ nhàng xoay người đi ra ngoài.
Sau khi Liễu Kình Vũ rời khỏi, Tiết Văn Long gọi đến bệnh viện Huyện, yêu cầu một bác sĩ đến xử lý vết thương một chút, sau đó lập tức gọi Phó bí thư huyện ủy Bao Thiên Dương đến, mang vài phần phẫn nộ trên mặt, nói:
– Lão Bao, cậu nói xem, Liễu Kình Vũ này cũng quá kiêu ngạo rồi, ngay cả tôi cũng dám đánh. Tôi quyết tâm phải trừng trị hắn một cách thích đáng. Cậu nói xem, có ý kiến gì hay không?
Bao Thiên Dương thản nhiên cười nói:
– Chủ tịch Huyện, với địa vị của chúng ta, trừng trị Liễu Kình Vũ cũng đơn giản như ăn một bữa sáng thôi. Ngày kia chúng ta không phải sẽ đến thị trấn Quan Sơn tham dự Đại hội biểu dương giúp nạn thiên tai sao? Dựa theo lẽ thường, Liễu Kình Vũ nhất định phải tham gia, dù sao hắn cũng là Chủ tịch thị trấn mà. Nhưng đến lúc đó có thể bảo Thạch Chấn Cường tìm một lý do, khiến cho Liễu Kình Vũ không thể tham gia Đại hội biểu dương được, không tham gia đồng nghĩa với không có công lao của hắn. Hơn nữa đến lúc khen thưởng, chúng ta đem tất cả những thành tích giúp nạn thiên tai của thị trấn Quan Sơn đặt hết lên người Thạch Chấn Cường, đến lúc đó Liễu Kình Vũ một cọng lông cũng không mò được. Đây là chiêu thứ nhất. Chiêu thứ hai chính là nhằm vào khoản tiền năm triệu cứu trợ thiên tai của Liễu Kình Vũ. Tuy rằng khoản tiền này chúng ta đều trả hết cho Phòng tài chính thị trấn Quan Sơn rồi nhưng chúng ta có thể áp dụng chút thủ đoạn, khiến cho Liễu Kình Vũ tuy nhìn thấy khoản tiền này nhưng lại không có quyền sử dụng. Chúng ta có thể…
Nghe xong mưu kế của Bao Thiên Dương, Tiết Văn Long lập tức vui mừng, gật đầu nói:
– Được, chủ ý này được! Chúng ta hoàn toàn có thể làm cho Liễu Kình Vũ tức chết. Hừ, dám đối phó với tao sao, tao sẽ trừng trị mày từng chút, từng chút một, khiến cho mày chết mà không có chỗ chôn.
Nói tới đây, Tiết Văn Long đã bắt đầu nghiến răng nghiến lợi rồi.
Sáng hôm sau, Liễu Kình Vũ vừa mới tới văn phòng, mông còn chưa ngồi ấm chỗ, Bí thư Đảng ủy thị trấn Thạch Chấn Cường đã gọi twois:
– Chủ tịch thị trấn Liễu, có việc này cần thương lượng với cậu.
Liễu Kình Vũ thản nhiên nói:
– Bí thư Thạch có chỉ thị gì, xin cứ nói.
Thạch Chấn Cường nói:
– Chủ tịch thị trấn Liễu, lúc này đây tình hình tai nạn của thị trấn Quan Sơn chúng ta vô cùng nghiêm trọng, việc sắp xếp chỗ ở và trấn an tư tưởng dân chúng cần phải có một lãnh đạo đặc biệt quen thuộc với tình hình tự mình đến Thiên Vương Lĩnh trấn thủ. Ngày hôm qua, khi cậu không có mặt ở thị trấn, Đảng ủy đã họp và biểu quyết, nhất trí cử cậu đến Thiên Vương Lĩnh phụ trách công tác này, thuận tiện tổ chức cho nạn dân triển khai sản xuất tự cung tự cấp. Thế nào? Cậu có ý kiến gì không?
Những lời nói của Thạch Chấn Cường nghe qua thì không có chỗ nào bất ổn, nhưng Liễu Kình Vũ lại có một dự cảm không lành, chắc chắn đây là cái bẫy Thạch Chấn Cường thiết kế cho mình, muốn mình nhảy vào. Nhưng thân là Chủ tịch thị trấn, những việc này là bổn phận của hắn. Hơn nữa, Liễu Kình Vũ hết sức quan tâm đến tình hình của nạn dân, cho dù Thạch Chấn Cường không đưa ra quyết định của tập thể trấn ủy để dọa mình, Liễu Kình Vũ cũng chuẩn bị tới Thiên Vương Lĩnh xem tình hình, giải quyết các vấn đề thực tế. Bởi vì Liễu Kình Vũ vô cùng rõ ràng, mặc dù đa số nạn dân đều được an bài tốt ở Thiên Vương Lĩnh, nhưng trên thực tế, lượng tài nguyên vẫn thiếu như cũ, nhóm nạn dân nhất định sẽ vì vấn đề tài nguyên này mà nảy sinh xung đột, chính mình phải đến đó trấn thủ để giải quyết các vấn đề một cách nhanh chóng, trấn an nạn dân. Cho nên sau khi Thạch Chấn Cường nói xong, Liễu Kình Vũ không chút do dự đồng ý:
– Được, không thành vấn đề.
Thạch Chấn Cường lập tức tiếp lời nói:
– Tốt lắm, vậy cậu lập tức đến Thiên Vương Lĩnh trấn thủ, mang theo Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân Hồng Tam Kim đi, tôi thấy ông ấy rất được việc cho cậu. Xe của ông ấy tạm thời cứ sử dụng, phí xăng dầu thị trấn sẽ phụ trách giải quyết.
Nghe Thạch Chấn Cường nói như vậy, Liễu Kình Vũ chỉ thản nhiên nói:
– Được, phía Hồng Tam Kim tôi sẽ tự có sắp xếp, không cần Bí thư Thạch bận tâm. Tôi an bài một chút, sau đó sẽ tới Thiên Vương Lĩnh ngay.
Sau khi ngắt điện thoại, Liễu Kình Vũ lâm vào trầm tư. Nếu như nói Thạch Chấn Cường có dụng ý khi điều mình đến Thiên Vương Lĩnh, Liễu Kình Vũ còn có điều hoài nghi, nhưng đến khi nói mình đem theo cả Hồng Tam Kim, như vậy đích xác là có mục đích. Phải biết rằng, chính mình bây giờ ở toàn bộ thị trấn Quan Sơn chỉ có một mình Hồng Tam Kim là có thể dùng được. Hiện tại Thạch Chấn Cường lại muốn cả mình và Hồng Tam Kim rời khỏi trụ sở thị trấn, như vậy là có mưu đồ gì? Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ thoáng trầm tư một chút, lập tức gọi điện thoại bảo Hồng Tam Kim qua, trầm giọng:
– Lão Hồng à, lần này gọi ông đến đây là có chuyện muốn dặn dò ông.
Hồng Tam Kim vội vàng nói:
– Chủ tịch thị trấn, có việc gì ngài cứ phân phó, tôi sẽ cố gắng hết sức hoàn thành.
Liễu Kình Vũ gật gật đầu, trầm giọng nói:
– Lão Hồng à, một lát nữa tôi sẽ đến Thiên Vương Lĩnh để phụ trách công tác an bài và trấn an tư tưởng cho nạn dân, không thể chậm trễ được. Tuy nhiên vừa rồi Bí thư Thạch gọi điện cho tôi, bảo tôi mang theo ông đi cùng, tôi cảm giác ông ta có mục đích gì đó, cho nên tôi bố trí ông ở lại, chú ý quan sát, nếu thấy có gì bất thường nhất định phải lập tức báo cáo với tôi.
Nghe Liễu Kình Vũ dặn dò như vậy, Hồng Tam Kim trong lòng rất cảm động, ông ta biết rằng hiện tại Liễu Kình Vũ đã coi mình là người của hắn rồi, vội vàng nói:
– Chủ tịch thị trấn, ngài yên tâm. Tôi nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của ngài đối với tôi