Đọc truyện Điệu Vũ Bên Lề – Chương 47
Ngày 13 tháng Sáu, 1992
Bạn thân mến,
Tôi vừa ở nhà thầy Bill về. Lẽ ra sáng nay tôi đã viết cho bạn kể chuyện đêm qua, nhưng tôi phải đến nhà thầy Bill.
Đêm qua, Craig và Sam chia tay.
Chứng kiến vụ đó thật là buồn. Vài ngày qua, tôi nghe nói nhiều về buổi dạ vũ, và nhờ những tiệm rửa ảnh mở suốt ngày đêm, tôi thấy được mọi người trông thế nào. Sam thì xinh xắn. Patrick bảnh trai. Mary Elizabeth, Alice, cùng bạn trai của Mary Elizabeth đều tuyệt cả. Chỉ có điều Alice dùng kem khử mùi trắng trong khi mặc đầm hở vai, nên bị lộ. Tôi không rõ chuyện đó có quan trọng không, nhưng nó làm Alice nơm nớp cả đêm. Craig trông cũng bảnh, nhưng hắn mặc bộ vét trịnh trọng thay vì vét thường. Đó không phải lý do họ chia tay.
Thực ra phần khiêu vũ lẽ ra là rất vui. Chiếc limo thật sang trọng, và anh tài xế có đủ thuốc cho cả bọn cùng say, thế là đồ ăn đắt đỏ ở đó lại càng ngon. Tên anh ta là Billy. Nhạc khiêu vũ là do một nhóm nhạc rất dở chuyên cover tên là The Gypsies of the Allegheny, nhưng tay trống chơi hay, nên mọi người nhảy thật vui. Patrick và Brad thậm chí còn chẳng thèm nhìn nhau, nhưng Sam bảo Patrick không buồn gì chuyện đó.
Sau phần khiêu vũ, chị tôi cùng bạn trai của chị đi dự buổi tiệc hậu-dạ-vũ mà trường tổ chức. Tiệc diễn ra trong một sàn nhảy nổi danh ở khu trung tâm. Chị bảo rằng được ngắm mọi người ăn mặc trịnh trọng, nhảy theo nhạc do DJ thứ thiệt chỉnh chứ không phải thứ nhạc của The Gypsies of Allegheny thật là sảng khoái. Người ta còn mời cả một diễn viên hài chuyên nhại người nổi tiếng. Cái phiền duy nhất là một khi ta đã vào thì không thể rời cuộc vui rồi trở lại được. Tôi đoán các ông bố bà mẹ nghĩ rằng quy định ấy sẽ giữ bọn trẻ khỏi sa vào rắc rối. Nhưng hình như chẳng ai để ý cả. Bọn họ đều đang quá vui vẻ, và dù sao đi nữa thì khối tay cũng xoay xở tuồn được rượu vào.
Sau buổi tiệc, khoảng chừng bảy giờ sáng, mọi người tới quán Big Boy để ăn món bánh kếp hoặc thịt xông khói.
Tôi hỏi Patrick cậu ấy có thích bữa tiệc hậu-dạ-vũ hay không, và cậu ấy nói bữa ấy thật là vui. Craig đã thuê hẳn một phòng khách sạn cho tất thảy mọi người, nhưng chỉ có Craig và Sam tới đó. Thực ra, Sam muốn đi dự buổi tiệc hậu-dạ-vũ mà trường tổ chức, nhưng Craig nổi trận tam bành vì hắn đã trả tiền cho phòng nọ. Đó không phải lý do họ chia tay.
Ngày hôm qua, tôi tình cờ ở nhà Craig sau sô diễn Rocky Horror. Như tôi đã nói, bạn trai của Mary Elizabeth là Peter, cũng là bạn tốt của Craig, cậu ấy lại xen vào chuyện của người khác. Tôi đoán là cậu này thích Mary Elizabeth nhiều lắm, và cũng quý Sam chút đỉnh, bởi vì cậu ấy là người khui vụ này ra. Không ai ngờ được cả.
Đại để là Craig đã lừa dối Sam kể từ khi hai người bắt đầu hò hẹn. “Lừa dối” ở đây không phải là chỉ say xỉn rồi cặp với một cô gái rồi cảm thấy hối lỗi. Với nhiều cô gái. Nhiều lần. Cả lúc say và lúc tỉnh. Và tôi đoán là chả lần nào hắn hối lỗi cả.
Nguyên nhân Peter giữ im lặng lúc đầu là do cậu ấy chưa quen ai. Vả lại cậu ấy còn chưa biết Sam. Cậu ta chỉ nghĩ cô ấy chỉ là một trong những đứa con gái ngu ngốc nào đó trong trường bởi vì Craig luôn nói với cậu ấy như vậy.
Dù sao thì khi Peter ấy biết Sam rồi, cậu ta liên tục thúc Craig thú nhận sự thật với cô ấy, bởi vì cô ấy đâu phải “ả ngốc nào đó” như hắn nói. Craig cứ hứa hẹn là sẽ làm, nhưng hắn chẳng bao giờ làm. Lúc nào cũng có cớ này cớ nọ. Craig gọi những cớ ấy là “lý do”.
“Tao không muốn làm hỏng bữa dạ vũ của nó.”
“Tao không muốn làm hỏng lễ tốt nghiệp của nó.”
“Tao không muốn làm hỏng sô diễn của nó.”
Rồi cuối cùng, Craig bảo có nói với cô ấy đi nữa cũng chẳng ích gì hết. Gì thì cô ấy cũng sắp xa trường lên đại học. Rồi cô ấy sẽ tìm được anh chàng mới. Hắn luôn luôn “an toàn” khi cùng các em kia. Không cần phải lo gì chuyện đó. Vậy thì sao lại không để lại trong Sam ký ức tốt đẹp về khoảng thời gian đã qua? Bởi vì hắn thực lòng quý Sam và không muốn cô ấy đau khổ.
Peter thỏa hiệp với cái lý lẽ đó, dù cậu ta cho rằng nó sai trái. Ít nhất thì cậu ta nói vậy. Nhưng rồi sau sô diễn hôm qua, Craig kể với cậu ta là hắn lại cặp với một em nữa hồi buổi chiều trước đêm khiêu vũ. Đó là lúc Peter đe rằng nếu Craig không nói gì với Sam, cậu ấy sẽ nói. Rồi thì Craig im như thóc, và Peter vẫn nghĩ vụ này không phải chuyện của cậu ta, nhưng rồi cậu ta thoáng nghe được lời Sam ở bữa tiệc. Cô ấy tâm sự với Mary Elizabeth rằng có thể Craig chính là “người trong mộng”, rồi chuyện cô ấy gắng nghĩ cách duy trì tình cảm khi hai đứa xa nhau vì cô ấy vào đại học. Thư từ. Điện thoại. Nghỉ lễ cùng nhau. Và các kỳ nghỉ. Thế là Peter hết chịu nổi.
Cậu ta bước lại chỗ Craig mà nói. “Mày nói gì với cô ấy ngay đi, không thì tao nói toẹt ra hết.”
Thế là Craig kéo Sam vào phòng ngủ của hắn. Họ ở trong ấy một lúc. Rồi Sam bước ra khỏi phòng ngủ, thẳng ra cửa trước, thút thít khóc. Craig không đuổi theo cô ấy. Có thể đó là chuyện buồn nhất. Tôi nghĩ lẽ ra hắn nên đuổi theo, dẫu không phải để hàn gắn với cô ấy.
Tôi chỉ biết được rằng Sam tan nát cõi lòng. Mary Elizabeth cùng Alice đi theo cô ấy để chắc là cô ấy ổn. Tôi cũng định đi theo rồi, nhưng Patrick giữ tôi lại. Tôi đoán là cậu ấy muốn biết chuyện gì đang xảy ra, hoặc có lẽ cậu ấy cho rằng có vài bạn nữ bên cạnh Sam thì tốt hơn.
Mừng một nỗi là bọn tôi đã không đi theo, bởi ngay sau đó Craig và Peter suýt đánh nhau. Bởi vì có bọn tôi ở đó, hai người chỉ thét vào mặt nhau thôi. Nhờ đứng đó tôi nghe hầu hết chi tiết mà giờ tôi kể với bạn.
Craig chửi um lên, “Bà mày, Peter, bà mày!”
Rồi Peter đáp, “Đừng có trách tao, mày đi ngủ lang sau lưng cô ấy ngay từ đầu! Mới làm một em nữa hồi chiều trước buổi khiêu vũ nữa chứ! Mày là thứ khốn nạn! Mày nghe không! Một thằng khốn nạn chó má!”
Những câu đại loại vậy.
Khi tình hình sắp xảy ra đánh nhau thật, Patrick bước ra can hai người, rồi có thêm tôi giúp, kéo Peter ra khỏi căn hộ. Khi bọn tôi ra ngoài rồi, các cô gái đã đi mất cả. Thế là Patrick và tôi lên xe của Patrick rồi đưa Peter về nhà. Cậu ta vẫn còn giận bừng bừng, cho nên cứ “rủa sả” tên Craig. Đó là lúc tôi biết thêm chi tiết câu chuyện mà giờ tôi đang viết cho bạn đây. Sau cùng, bọn tôi thả Peter xuống, và cậu ta bắt bọn tôi hứa phải nói cho Mary Elizabeth rõ chuyện Craig đang lừa phỉnh Sam, bởi vì cậu ta không có. Cậu ta đơn giản là không muốn bị coi là “cá mè một lứa” với “thằng ngu” kia.
Bọn tôi hứa, thế rồi cậu ta vào nhà.
Patrick và tôi không biết thực ra Craig đã kể bao nhiêu chi tiết với Sam. Bọn tôi hi vọng hắn đã “giảm nhẹ” sự thật khi kể. Đủ để buộc cô ấy tránh xa. Nhưng không đến mức làm cô ấy sụp đổ lòng tin vào mọi thứ. Mà có khi biết được toàn bộ sự thật thì tốt hơn. Thật lòng tôi chẳng biết nữa.
Thế là bọn tôi cam kết sẽ không kể thêm gì với cô ấy, trừ khi bọn tôi biết được là tên Craig dìm vụ đó xuống thành “không có gì lớn,” và Sam sẵn lòng tha thứ cho hắn. Tôi hi vọng chuyện như vậy không xảy ra. Tôi hi vọng Craig đã kể với cô ấy đủ để cô ấy tránh xa gã.
Bọn tôi lái xe lòng vòng các nơi mà bọn tôi nghĩ là sẽ tìm được các bạn nữ, nhưng không thấy. Patrick nghĩ thôi thì cứ lái xe lòng vòng cho Sam “hạ nhiệt một chút”.
Thế là Patrick đưa tôi về nhà. Cậu ấy bảo mai sẽ gọi nếu nghe ngóng thêm được gì.
Tôi nhớ lúc đi ngủ tối qua, tôi nhận ra một điều. Một điều mà tôi cho là quan trọng. Tôi nhận ra suốt cả buổi tối, tôi không vui sướng gì chuyện Craig và Sam chia tay. Không chút nào hết.
Tôi chưa bao giờ nghĩ dù chỉ một lần rằng điều đó có nghĩa là Sam có thể bắt đầu thích tôi. Tôi chỉ quan tâm mỗi chuyện là Sam bị tổn thương thật sự. Rồi hẳn là trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra đã thực lòng yêu Sam. Bởi vì dù chẳng nhận được gì, mà chuyện ấy cũng không quan trọng với tôi.
Chiều hôm ấy, chân bước vào nhà thầy Bill mà lòng tôi nặng trĩu, bởi vì cả buổi sáng tôi chẳng nhận được cuộc gọi nào của Patrick. Tôi lo lắng cho Sam quá. Tôi gọi điện, nhưng không ai bắt máy.
Thầy Bill không mặc vét nên trông khang khác. Thầy mặc áo thun có tên trường cao học Brown. Đó là tên trường. Không phải “màu nâu”. Bạn gái của thầy mang đôi xăng-đan, mặc bộ đầm hoa tươi tắn. Cô để cả lông nách nữa. Thật đó! Hai người trông rất hạnh phúc bên nhau. Tôi thật mừng cho thầy Bill.
Căn nhà không có nhiều đồ đạc mấy, nhưng lại rất thoải mái. Hai người có nhiều sách, thế nên tôi hỏi han sách vở thôi cũng mất những nửa tiếng. Còn có một bức ảnh chụp thầy Bill cùng bạn gái của thầy hồi họ học trường cao học Brown. Lúc đó thầy Bill để tóc dài thật dài.
Bạn gái của thầy Bill nấu bữa trưa, trong khi thầy làm món rau trộn. Tôi chỉ ngồi trong bếp, uống nước ngọt hương gừng và ngắm hai người. Món chính bữa trưa tạm coi là spaghetty, bởi bạn gái của thầy Bill không ăn thịt. Giờ thầy Bill cũng không ăn thịt. Món rau trộn có vài miếng giông giống thịt hun khói, bởi vì thịt hun khói là món duy nhất cả hai người đều còn thèm.
Hai người có một bộ sưu tập đĩa nhạc jazz thật tuyệt, và cứ mở nhạc suốt bữa ăn trưa. Một thoáng sau, hai người mở một chai vang và rót cho tôi một ly nước ngọt gừng nữa. Rồi thầy với tôi bắt đầu trò chuyện.
Thầy Bill hỏi tôi về quyển Suối nguồn, và tôi kể cho thầy nghe, đảm bảo rằng tôi đã chắt lọc từ nó.
Rồi thầy hỏi tôi có thích năm đầu trung học không, tôi trả lời, lại đảm bảo rằng tôi kể tất cả những chuyện cho thấy tôi “nhập thế.”
Rồi thầy hỏi tôi về các cô gái, và tôi kể với thầy tôi yêu Sam nhường nào. Không biết nữ tác giả viết quyển Suối nguồn sẽ nói gì về cái cách mà tôi nhận ra rằng tôi yêu cô ấy.
Sau khi tôi nói xong, thầy Bill yên lặng. Rồi thầy hắng giọng.
“Charlie này, thầy muốn cảm ơn em.”
“Sao lại thế ạ?” Tôi hỏi.
“Bởi vì được dạy em là một trải nghiệm tuyệt vời.”
“À, thế thì em mừng ạ.” Tôi chẳng biết nói làm sao nữa.
Rồi thầy Bill yên lặng một lúc rất lâu, và giọng thầy giống như giọng ba tôi lúc ông muốn giảng giải chuyện gì nghiêm trọng.
“Charlie, em có biết tại sao thầy đưa tất cả những quyển ấy cho em đọc không?”
Tôi lắc đầu nói không. Vẻ mặt ấy của thầy. Nó làm tôi im lặng.
“Charlie, em có biết em thông minh cỡ nào không?”
Tôi chỉ biết lắc đầu lần nữa. Thầy đang nói thật. Lạ quá.
“Charlie, em là một trong những người tài giỏi nhất mà thầy từng biết. Thầy nói vậy không phải là so em với những học trò khác của thầy. Ý thầy là so với bất kỳ ai mà thầy từng gặp qua. Đó là lý do thầy cho em thêm bài tập. Thầy tự hỏi em có biết điều đó không?”
“Chắc có ạ. Em không rõ nữa.” Tôi cảm thấy rất kỳ lạ. Tôi không rõ căn cứ vào đâu mà thầy nói vậy. Tôi chỉ viết vài bài luận thôi mà.
“Charlie. Đừng hiểu sai ý thầy. Không phải thầy muốn làm em khó chịu. Thầy chỉ muốn em biết rằng em rất đặc biệt… Và lý do duy nhất thầy nói với em điều này là bởi thầy không biết đã từng có ai khác nói như vậy với em hay chưa.”
Tôi ngẩng lên nhìn thầy. Và rồi tôi không còn thấy kỳ lạ nữa. Tôi cảm thấy như muốn khóc. Thầy đối xử với tôi thật là tốt, và xem vẻ mặt của bạn gái thầy, tôi biết được điều này rất có ý nghĩa đối với thầy. Và tôi không hiểu tại sao như vậy.
“Vậy là hết năm học này, thầy không còn được dạy em nữa. Thầy muốn em biết rằng nếu sau này em có cần bất cứ gì, hoặc muốn biết thêm về sách này kia, hoặc muốn cho thầy xem bất cứ gì em viết, hoặc gì khác, lúc nào em cũng có thể mạnh dạn tìm thầy, như một người bạn. Thầy thực sự coi em là một người bạn, Charlie.”
Tôi bắt đầu khóc chút đỉnh. Tôi thực sự nghĩ rằng bạn gái của thầy cũng thút thít. Nhưng thầy Bill thì không. Thầy trông rất nghiêm nghị. Tôi nhớ là lúc đó tôi muốn ôm lấy thầy. Nhưng tôi chưa bao giờ làm vậy, trừ khi người đó là Patrick, các bạn nữ và người nhà. Mãi một lúc tôi không nói gì, bởi tôi không biết nói gì cả.
Thế là sau cùng tôi chỉ nói, “Thầy là người thầy tốt nhất mà em từng được học.”
Rồi thầy đáp, “Cảm ơn em.”
Và chỉ có thế. Thầy Bill không hứa hẹn là tôi sẽ gặp thầy vào năm sau ngay khi tôi cần bất cứ gì. Thầy không hỏi tôi tại sao tôi khóc. Thầy chỉ để cho tôi lắng nghe những gì thầy muốn nói, theo cách của tôi, và để mọi thứ tự nhiên. Có lẽ đó là điều hay nhất.
Vài phút sau, đã đến lúc tôi cần ra về. Tôi không biết ai quyết định như thế, nhưng điều ấy diễn ra như thế.
Thế là thầy trò đi ra cửa, và bạn gái của thầy Bill ôm tôi chào tạm biệt, điều này cho thấy cô thật tử tế và quan tâm, bởi theo lý thì mãi đến hôm nay tôi mới biết cô. Rồi thầy Bill chìa tay ra, và tôi nắm lấy. Thầy trò bắt tay. Và tôi còn bước tới ôm nhanh thầy một cái trước khi nói “tạm biệt”.
Lúc lái xe về nhà, tôi chỉ nghĩ về hai chữ “đặc biệt.” Và tôi nghĩ rằng người gần nhất từng nói điều đó với tôi là dì Helen. Tôi rất cảm kích vì lại được nghe hai chữ ấy. Bởi tôi nghĩ là đôi lúc chúng ta đều quên. Và tôi nghĩ mỗi người đều đặc biệt theo cách của riêng tôi. Tôi thật lòng tin như thế.
Tối nay anh tôi về nhà. Và ngày mai mọi người làm lễ tốt nghiệp. Patrick vẫn chưa gọi. Tôi gọi cậu ấy, nhưng lần nữa nhà không có ai. Thế nên tôi quyết định ra ngoài mua quà mừng tốt nghiệp cho mọi người. Đến bây giờ tôi mới có thời gian cho chuyện ấy.
Thương mến,
Charlie