Điều ước từ biển cả

Chương 5


Bạn đang đọc Điều ước từ biển cả – Chương 5

Ngày hôm sau…
-Anh Vũ, nghe nói hôm qua cậu và Leo đánh nhau hả ? Ai thắng vậy ?
-Anh Vũ ! Leo định vào đội Karate của các cậu phải không ?
-Cậu ấy thật tuyệt quá !
Đám con gái bu quanh Anh Vũ hỏi han đủ điều về thần tượng của họ, công nhận thông tin về tên hot boy được đồn đi nhanh thật, nhưng mấy cô bạn này không biết là những gì họ hỏi khiến cho Anh Vũ tức giận như thế nào, khi phải nhớ lại cảnh tượng đáng ghét hôm qua. Và tên khốn có mái tóc đỏ bờm xờm xấu xí đó… Anh Vũ bóp bẹp dúm lon coca trong tay, đôi mắt bắt đầu tóe lữa…
-Anh Vũ…
Rầm….
Cô nhóc đập mạnh tay vào mặt bàn lạnh lùng đứng dậy đi ra ngoài, mặc kệ mấy khuôn mặt tái mét trong lớp đang nhìn theo…
-Cát Cát, Anh Vũ hôm nay bị sao vậy ?
-Mọi hôm nhỏ đó đâu có cư xử như vậy đâu ? Dễ sợ quá !
Đám con gái quay sang Cát Cát thắc mắc, cô nhóc kia thì vừa ngậm chặt hộp sữa dâu vừa mỉm cười.
-À….Tại vấn đề các cậu nói hơi tế nhị. Tốt nhất từ nay đừng hỏi Anh Vũ bất cứ điều gì về Leo nữa.
Cát Cát nói xong lại ôm bụng cười như điên, lần đầu tiên cô được chứng kiến Anh Vũ bị đánh bại bởi một tên con trai ,mà thằng nhóc đó lại dùng một tuyệt chiêu rất hay ho nữa chứ…
Dưới sân trường…..
-Chết tiệt. Chết tiệt. Chết tiệt !!!!!
Dùng hết sức đấm mạnh vào thân cây Ôsaka, Anh Vũ vừa thầm nguyền rủa tên đáng chết vừa thầm nguyền rủa bản thân mình, lẽ ra hôm qua cô phải dùng dao xiên nó mấy phát trước khi nó có thể làm cho cô mất mặt như thế. Bây giờ thì cô hết dám nhìn mặt ai nữa rồi. Ngay cả con nhỏ bạn thân từ hôm qua đến giờ cũng nhìn cô và cười rất đểu nữa chứ…Gã tóc đỏ đó, đúng là đáng chết mà !

“Ta nhất định phải giết ngươi. LEO !!!!”
Bốp….
Thân cây lại rung lên như gặp bão…
Nhưng lúc này bàn tay nhỏ nhắn của Anh Vũ đỏ ửng lên và đau nhói làm cô sực tỉnh. Và cô nhận ra trước mặt mình là thân cây cứng ngắc. Không phải Leo, đấm đá là điều vô ích.
-Chết tiệt !!!!!
Ngồi xuống xuýt xoa bàn tay, Anh Vũ chợt nghe thấy một giọng nói ngọt ngào vang lên:
-Leo, sao hôm qua cậu không tới nhà hàng nhà tớ ?
“Leo ????”
Len lén nhìn sang gốc cây bên kia, cô thấy Leo đang đứng nói chuyện với một cô gái xinh đẹp, cô nhớ hình như trước đây đám bạn trong lớp bảo con bé đó là Sa Lệ chuyên khoa Anh thì phải. À…Mà không quan trọng, cái thằng tóc đỏ bên cạnh cô ta mới đáng để ý.
“Gặp ta ở đây là ngươi tới số rồi, Leo !”Anh Vũ cười nhạt rút ra con dao nhỏ trong túi…
-À…Xin lỗi Sa Lệ ! Hôm qua tớ có chuyện đột xuất…Leo gãi đầu gượng cười với vẻ áy náy. Rắc rối hôm qua làm cậu quên mất cuộc hẹn. Tai hại, thật là tai hại…
-Chuyện gì thế ? Cậu không gặp rắc rối nữa đó chứ ?
Đáp lại ánh mắt lo lắng của cô gái xinh đẹp trước mắt mình là khuôn mặt Leo hơi đỏ lên, cậu nhớ lại cảnh tượng hôm qua. Cậu và cô bé đó…
-Leo ! Leo ! Cậu sao vậy Leo ? Sa Lệ lo lắng huơ huơ tay trước mặt cậu khi thấy cậu thẩn thờ. Leo giật mình vội vàng gượng cười.
-À…Tớ không sao ? Hôm nay tớ đón cậu đi tới nhà hàng đó nhé !

-Đồng ý ! Tớ sẽ trả thù cậu thê thảm vì hôm qua cậu cho tớ leo cây. Cậu chuẩn bị đi Leo ! Sa Lệ mỉm cười hạnh phúc. Khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ trong nắng sớm…
-Hahaha… Sa Lệ ! Cậu làm tớ sợ rồi đấy. Được ! Tớ sẳn sàng !
-Nhớ không được thất hứa nữa đó nhé ! Tối nay tớ sẽ chờ cậu, 07h00 tối nhé !
-OK. Tớ nhất định tới đón cậu đúng giờ !
-Được ! tớ đợi cậu đó ! Bye !
-Bye !
Thấy bóng cô bạn thân khuất hẳn rồi, Leo mới thở phào nhẹ nhỏm dựa lưng vào gốc cây ngước lên nhìn trời. Sắp vào học rồi, nhưng không hiểu sao cậu không dám lên lớp, không biết Anh Vũ sẽ biểu hiện như thế nào khi nhìn thấy cậu. Tự nhiên cậu cảm thấy ngại nếu như bây giờ nhìn thấy cô bé ấy. Ấn tượng ban đầu của cậu về cô bé không tốt chút nào cả, cậu ghét Anh Vũ, vì cô đã gài bẫy hại cậu thê thảm những hai lần, nhưng hành động hôm qua của cậu với cô bé cũng tệ quá. Người ta là con gái mà lại bị cậu đối xử như một đứa con trai, cậu còn cư xử y như một tên dê xồm nữa chứ. Mặc dù Leo không cố ý, nhưng đúng là cậu vẫn có lỗi. Chắc cô ấy đang giận lắm…
-LEO !
Đang nghĩ ngợi vẫn vơ thì có một con dao nhỏ đưa ngang qua cổ cậu khiến cậu giật mình. Và cậu đã nhận ra ai đang cầm con dao đó. Anh Vũ phía sau cậu mỉm cười và nhìn cậu bằng đôi mắt sắc lẻm.
“Con nhỏ này sau này chết chắc thiêng lắm đây….” Leo giơ hai tay lên nhìn cô bé ngơ ngác, khóe miệng cậu giật giật.
-Sẵn sàng chưa Leo ! Ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của cậu….
Leo mỉm cười…
Bất ngờ….
Á á á…

Leo đã nắm chặt lấy bàn tay cầm dao của cô giật mạnh về phía mình, tay kia của cậu giữ chặt vai cô ấn vào thân cây sau lưng, nhìn cô bé đang tức giận, cậu mỉm cười:
-Cái này coi bộ còn nghiêm trọng hơn cả việc đánh nhau trong trường đó, bạn Anh Vũ ! Không chỉ bị đuổi học đâu. Tôi mà chết là bạn đi tù như chơi đó. Bạn muốn giết tôi thật sao ?
-Đương nhiên rồi, tôi sẽ phi tang xác cậu cẩn thận, không để ai biết đâu !!!! Anh vũ giằng mạnh người ra, nhưng vẫn không thoát khỏi bàn tay cứng ngắc của Leo, cậu bé cúi sát nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng của cô bé nhận xét:
– Anh Vũ à ! lúc giận dữ nhìn cậu cũng dễ thương lắm đó, nhưng tôi đã làm gì khiến cậu muốn giết tôi vậy ?
-Ồ ! Không nhớ à, Anh Vũ cười một cách đáng sợ.-Để tôi xiên vài nhát trên cái bản mặt chết tiệt của cậu giúp cậu nhớ ra nhé !
Roẹt…
Cánh tay kia của Anh Vũ rút ra con dao nhỏ thứ hai vung lên,
-Hahaha ! Xấu hổ à ? Hành động này làm cậu giống một cô gái hơn đó, nhưng chỉ như vậy thì chưa làm gì được tôi đâu, cậu chỉ là một đứa con gái yếu ớt, đừng sử dụng những thứ nguy hiểm như vậy, Leo vừa nói vừa gỡ hai con dao nhỏ trên tay Anh Vũ ra.-Và cũng đừng chơi mấy trò nguy hiểm của tụi con trai nữa. Nếu không cậu sẽ gặp lại cảnh hôm qua đó. À…mà hôm qua tôi không cố ý đâu, vì lần đầu tôi đánh nhau với con gái nên tôi chưa có kinh nghiệm, tôi không biết là cậu cũng không chịu được khi tôi đụng vào ngực…
CHÁT….!!!!!!
Một cú tát thứ hai cậu nhận được từ Anh Vũ, mặc dù không mạnh bằng hôm qua nhưng nó cũng in đủ năm ngón tay trên mặt cậu.
-Đồ đê tiện ! Cô bé nhìn cậu, ánh mắt tóe lửa…
Giữ chặt cánh tay Anh Vũ, Leo cố nén giận. Dù sao cũng là lỗi tại cậu. Dù sao thì con nhỏ này cũng là con gái. Dù sao cậu cũng đã lỡ đụng vào ngực nó. Dù sao… Leo nhìn con bé trước mặt cố nuốt giận. Là lỗi của cậu. Cố nhịn nó một chút…
-Được chưa ? Đánh cũng đánh rồi, chửi cũng chửi rồi. Vậy là hòa nhé ! Leo vừa nói vừa buông tay cô bé ra.-Nếu hôm qua không phải tôi mà là “một thằng đê tiện” khác ra tay với cậu, nó sẽ không tốt bụng tha cho cậu khi cậu lọt vào tay nó, nó cũng không để im cho cậu bạt tai nó dễ dàng như vậy đâu. Nên đừng có để bụng nữa. “Mấy người thù dai thường sống không thọ đâu”, cô bé!
Leo mỉm cười xoa đầu Anh Vũ rồi bỏ đi vào lớp. Anh Vũ cũng không còn biết nói gì nữa, chỉ biết nhìn cậu ta với đôi mắt tức tối ….
Giờ ra chơi…
-Anh Vũ ! Cát Cát đi tới trước mặt cô bé mỉm cười. Nụ cười của con nhỏ này vẫn gian xảo như mọi khi, rõ rằng là lại sắp có chuyện không lành.
-Chuyện gì ? Anh Vũ vừa đưa lon cô ca lên miệng vừa liếc cô bạn mình cảnh giác.
-Về chuyện tuyển thành viên mới cho đội Karate đó, tớ muốn cậu mời Leo vào đội….

Phụt…
Ngụm nước coca mới chảy vào miệng đã được Anh Vũ trả lại hết cho cuộc đời. Cô nhìn cô bạn thân tròn mắt. Cát Cát ướt nhem nước cô ca, cô bé thở dài lấy chiếc khăn tay ra lau mặt, và cố kìm chế…
-Cậu đang đùa với tớ ? Anh Vũ liếc nó xác nhận.
-Đùa gì ? Tớ nói thật đó. Hôm qua tớ thấy cậu ta cũng khá lắm, dù không quang minh chính đại gì cả, nhưng nó là người đầu tiên đánh thắng được cậu, tớ nghĩ nếu Leo gia nhập đội Karate chúng ta nhất định sẽ giữ được ngôi vị vô địch. Vì vậy…Cát Cát nhìn cô nghiêm túc.-Trong vòng hai ngày, tớ muốn Leo sẽ gia nhập đội chúng ta. Cậu hãy lo vụ thuyết phục cậu ta nhé !
-Cậu điên à ? Sao cậu không tự đi mà mời, muốn chơi xỏ tớ đó hả ?
Anh Vũ nhìn nhỏ bạn tức tối. Xuống nước mời cái đầu giẻ rách bờm xờm đó vào đội ư ? Cô muốn giết nó còn không được nữa vậy mà Cát Cát lại bắt cô đi mời nó, AnhVũ không thể làm được việc này, không phải là cô !
-Không ! Cát Cát nhún vai.-Tớ là lớp trưởng, cậu biết tớ bận rộn đến mức nào mà. Với lại nhiệm vụ này giao cho cậu là thích hợp nhất. Vì tớ thấy Leo và cậu rất có duyên, hôm qua hai người còn ôm nhau rất tình cảm nữa, à mà Anh Vũ nè, hình như Leo là đứa con trai đầu tiên có diễm phúc ôm cậu thân thiết như vậy thì phải…
Liếc…
Đang tán hươu tán vượn thì Cát Cát xanh mặt khi thấy đôi mắt sắc lẻm của cô bạn đang liếc mình. Thôi ! Chọc giận nó thêm chút nữa có khi nó lấy dao phóng vào cô thì khổ, cô bé vội im bặt mỉm cười cầu hòa.
-Quyết định thế nhé Anh Vũ! Chiến thắng của đội Karate trông đợi vào cậu đó. Cố lên!
-Hả…khoan…
Cát Cát nói xong vội lãng đi chổ khác khiến Anh Vũ chưng hửng. Cô nhóc chỉ biết nhìn theo nhỏ bạn bực bội, quả thật lúc này cô chỉ muốn nhào lên siết cổ nó và gào vào tai nó thật lớn: Muốn giết tao thì tìm cách khác đi, con nhãi chết tiệt. Nhưng không kịp nữa rồi, nó chạy đi mất rồi…
Quay lại nhìn Leo, cô thấy đám con gái trong lớp đang vây quanh cậu, còn cậu ta thì đang mỉm cười vui vẻ với họ. Mái tóc đỏ chạm nhẹ vào cơn gió hơi đong đưa. Khuôn mặt đẹp trai nhìn có vẻ gợi cảm. Nếu nhìn kĩ thì nụ cười của cậu ta cũng thật đẹp…Bất giác Leo nhìn sang Anh Vũ, nghiêng đầu thắc mắc, chổ ngồi của Leo và Anh Vũ không cách xa nhau lắm, khi nãy cậu cũng nghe thấy cô và Cát Cát nói chuyện gì, cậu cũng biết Anh Vũ nhìn cậu một lúc rồi. Cậu quay lại, cậu tưởng sẽ làm cô bé sẽ xấu hổ ngoảnh mặt đi chổ khác hay tảng lờ làm như chưa hề nhìn cậu chứ. Nhưng con nhóc vẫn nhìn cậu, chằm chằm, y như nhìn người ngoài hành tinh.
-Sao vậy Anh Vũ ? Có chuyện gì cần nói với tớ hả ?
Leo nhìn cô mỉm cười thân thiện, mấy đứa con gái trong lớp ngạc nhiên quay sang Anh Vũ và có vẻ hơi ghen tị, trước giờ hotboy đâu có đặc biệt quan tâm đến ai đâu. Anh Vũ không trả lời. Ánh mắt cô nhìn Leo hờ hững rồi lạnh lùng lướt qua chổ khác. Cầm chiếc hămbơger đưa vào miệng ăn ngon lành, Anh Vũ làm như chưa hề nghe Leo nói gì cả. Cậu nhóc kia thì đỏ mặt.
“Người ta đã cố tỏ ra thân thiện như vậy rồi mà còn chảnh. Đã thế đừng mong tôi vào đội Karate của cô”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.