Đọc truyện Điệu Sáo Mê Hồn – Chương 71: Biết mạng yểu, danh nhân tận tụy
Âu Dương Thống nói:
– Tại hạ đã khuyên y đến mấy trăm lần giữ gìn thân thể, nhưng y không chịu nghe theo, nên không biết làm thế nào được.
Thiết Mộc đại sư nói:
– Xin Bang chúa tha lỗi cho bần tăng, lòng ngay nói thẳng, Đường tiên sinh biết mình đau yếu, không thiết pháp hành động mau lẹ, bệnh thế một ngày một trầm trọng thì e rằng…
Nhà sư biết những câu sau nói ra không tiện, nên phải ngừng lại.
Âu Dương Tiếng nói:
– Tại hạ cũng lo ngay ngáy về thân thể y.
Phí Công Lượng nói:
– Tại hạ có một điều chưa hiểu xin Bang chúa nói cho nghe.
Âu Dương Tiếng nói:
– Xin Phí đại hiệp cứ nói ra.
Phí Công Lượng nói:
– Đường tiên sinh là một tay tài hoa tuyệt thế, đầy bụng kinh luân, việc học võ đối với y tưởng chẳng có chi là khó. Sao Bang chúa không truyền cho y phép tĩnh tọa điều dưỡng để giữ cho thân thể được cường kiện?
Âu Dương Thống nói:
– Tuy y không có võ công, song trong bụng y hiểu rõ thể thức luyện võ, chẳng kém gì bọn ta.
Phí Công Lượng ngạc nhiên hỏi:
– Quả như vậy ư?
Âu Dương Thống đáp:
– Đúng thế! Tại hạ biết rõ ràng, vì thường cùng y đàm luận võ công.
Phí Công Lượng hỏi:
– Nếu thế thì lạ quá! Y đã hiểu võ công thế sao không chịu luyện tập?
Âu Dương Thống nói:
– Mỗi lần tại hạ khuyên y luyện một chút để giữ cho thân thể được khỏe mạnh, y chỉ cười mà không đáp.
Thiết Mộc đại sư nói:
– Trước tình cảnh gấp rút này, không thể lấy việc luyện võ công để bổ cứu được, xin Bang chúa để ý đến thân thể y.
Mấy người lo cho thân thể Đường Toàn bàn bạc hồi lâu rồi mới về căn nhà tranh nghỉ ngơi.
Âu Dương Thống vẫn băn khoăn về thân thể Đường Toàn, từ từ đi tới phòng tiên sinh nghỉ. Hai gã mặc áo sắc tro chầu chực ngoài cửa, thấy Âu Dương Thống tới vội vàng thi lễ.
Âu Dương Thống hỏi:
– Tiên sinh nghỉ rồi ư Hai gã đồng thanh đáp:
– Tiên sinh đang ngồi chờ Bang chúa.
Âu Dương Thống ngẩn người ra thầm nghĩ:
“Mình ngẫu nhiên mà đến đây để thăm y sao y đã biết trước là mình đến”. Ông vừa nghĩ vừa tiến vào phòng.
Trong phòng dèn lửa sáng trưng, Đường Toàn gục xuống án mà ngủ.
Âu Dương Thống không nỡ kinh động lặng lẽ đứng bên.
Trong khoảng thời gian uống cạn tuần trà Đường Toàn từ từ mở mắt ra nhìn Âu Dương Thống hỏi:
– Bang chúa lại đây đã bao nhiêu lâu?
Âu Dương Thống nói:
– Tại hạ vừa tới.
Đường Toàn nói:
– Xin miễn cho thuộc hạ về tội không ra đón tiếp.
Âu Dương Thống ngồi xuống ghế. Đường Toàn tủm tỉm cười nói:
– Thuộc hạ có mấy việc trọng yếu cần bàn với Bang chúa.
Âu Dương Thống nói:
– Tiên sinh cứ nói ra, tại hạ sẽ gắng sức để làm cho được.
Đường Toàn nói:
– Đây là việc riêng của thuộc hạ.
Âu Dương Thống nói:
– Sao? Tiên sinh muốn lui về ẩn cư phải không?
Đường Toàn nói:
– Trong lúc tình hình nghiêm trọng này tại hạ đâu dám nghĩ đến việc về quy ẩn?
Âu Dương Thống nói:
– Ngoài việc đó ra, bất luận điều gì tại hạ cũng theo ý tiên sinh.
Đường Toàn từ từ đặt cây quạt xuống, thở một hơi dài, vẻ mặt xanh lướt, tinh thần có vẻ mệt nhọc vô cùng!
Âu Dương Thống lặng lẽ ngắm Đường Toàn, thấy y già đi rất nhiều. Thanh âm cũng biến thành một giọng nói của người tuổi tác.
Đường Toàn nói:
– Bang chúa! Bang chúa nhận thấy trong người thuộc hạ có chỗ khác trước rồi chăng?
Âu Dương Thống đáp:
– Tiên sinh vì việc của Cùng Gia Bang mà hao tổn tâm lực, thân thể ngày một héo mòn. Tại hạ ngày đêm vẫn băn khoăn về việc này.
Đường Toàn cười nói:
– Thuộc hạ vốn yểu tướng, thọ mệnh đã hết.
Ông ngửa mặt lên thở dài nói tiếp:
– Thuộc hạ xem chừng khó lòng chống chọi được trong vòng nửa năm nữa.
Âu Dương Thống thộn mặt ra nói:
– Tiên sinh thông y lý, tưởng có thể dùng thuốc để kéo dài thọ mệnh. Tại hạ sẽ dùng sức của toàn bang đi tìm linh dược cho tiên sinh.
Đường Toàn trầm giọng nói:
– Thuốc chỉ chữa được cho bệnh người chưa đến ngày tận số. Còn thuộc hạ tuổi thọ hết rồi, không còn thuốc nào cứu vãn được nữa. Bang chúa đừng nhọc lòng tổn thọ.
Trong dạ bồi hồi, Đường Toàn nói tiếp:
– Cổn Long Vương nào chịu buông tha, nếu Bang chúa không ra tay cứu viện thì thuộc hạ đã biến thành nắm xương trắng từ lâu rồi.
Âu Dương Thống nói:
– Thân thể tiên sinh buộc chặt vào việc chỉnh đốn võ lâm, đâu có thể nói đến chuyện chết một cách dễ dàng như thế được.
Nói đến đây, đôi dòng lệ anh hùng đột nhiên trào ra.
Đường Toàn nghiêm sắc mặt nói:
– Bang chúa là anh hùng đại lược, há vì cuộc sinh tử của một mình Đường mỗ mà thất chí?
Ngừng một lát Đường Toàn nói tiếp:
– Thuộc hạ cảm tấm lòng tri ngộ của Bang chúa, đã đem hết khả năng thu phục khá nhiều nhân tài cho Cùng Gia Bang. Các vị chủ sự tam các nhất đường đều là bậc xuất chúng về võ công cũng như về cơ trí. Võ tướng Quan Tam Thắng là tay trung thực có thể trông cậy được nhiều, chỉ vì Bang chúa tài đức hơn người, nên tài năng y không phát triển ra được. Bang chúa có thể giao cho y trọng nhiệm một phương. Hỡi ôi? Mấy năm nay việc gì Bang chúa cũng hỏi đến Đường mỗ thành một thói quen. Cả Bang chúa cũng tự cho mình không đương nổi việc lớn.
Vết xe đổ của Gia Cát Võ Hầu trước kia, Đường mỗ đã thấy rồi mà còn phạm vào…
Âu Dương Thống nói:
– Không phải thế đâu. Tiên sinh là bậc tài cao tuyệt đích, bọn ta muôn phấn không được một, tự nhiên trông cậy vào tiên sinh.
Đường Toàn thở dài nói:
– Nói vậy thì nói, song Cổn Long Vương hiểm độc và xảo quyệt vô cùng. Y thật là một nhân vật phi thường. Các vị chủ sự trong tam các nhất đường, tuy dầu là người đương nổi đại nhiệm, song nói đến việc chống cự với Cổn Long Vương thì còn kém một bậc. Vì thế mà Đường mỗ đã tìm được hai nhân vật có thể đương đầu được với Cổn Long Vương.
Âu Dương Thống tựa hồ đã bị tài năng Cổn Long Vương kiềm chế cõi lòng, buồn rầu nói:
– Trừ tiểu huynh ra, tại hạ chưa nhìn thấy ai khả dĩ đối phó được với Cổn Long Vương.
Đường Toàn cười nói:
– Hai người đó Bang chúa đã gặp rồi.
Âu Dương Thống ngẩn ngơ hỏi:
– Ai vậy?
Đường Toàn nói:
– Đem võ công mà so bì thì muốn thắng được Cổn Long Vương phải để Thượng Quan Kỳ vào hàng đầu.
Âu Dương Thống ngạc nhiên nói:
– Thượng Quan Kỳ… y làm gì mà địch lại được Cổn Long Vương. Về điểm này tại hạ chưa dám hấp tấp đồng ý với tiên sinh.
Đường Toàn cười nói:
– Theo nhận xét của thuộc hạ thì võ công của Thượng Quan Kỳ có nhiều điểm kiềm chế được Cổn Long Vương. Những môn võ bác tạp của chàng tương khắc với võ công bác tạp của Cổn Long Vương. Hiện giờ nếu chàng chưa phải là địch thủ của Cổn Long Vương, nhưng rồi đây, nhất định chàng dám quyết một trận sống mái với y. Sau nữa còn hai người có cơ thắng nổi Cổn Long Vương.
Âu Dương Thống hỏi:
– Trừ Thượng Quan Kỳ ra còn hai người nào?
Đường Toàn đáp:
– Đó là gã Viên Hiếu, nửa người nửa vượn, y bẩm tính khác thường, cánh tay có sức mạnh phi thường. Bề ngoài hắn có vẻ vụng về, song kỳ thực gã có tư cách luyện võ rất tốt. Võ công gã sau này quyết không kém Thượng Quan Kỳ.
Âu Dương Thống lặng lẽ ngẫm nghĩ những lời Đường Toàn nói để phân tích những điều nhớ lại.
Đường Toàn phe phẩy cây quạt nói:
– Còn về trí mưu có thể chống lại Cổn Long Vương, con mắt thuộc hạ đã phát giác ra một vị nữ lang. Đó là Liên Tuyết Kiều.
Âu Dương Thống rất lấy làm kỳ, lặp lại:
– Liên Tuyết Kiều?
Đường Toàn nói:
– Đúng đó! Nàng đã kề cận Cổn Long Vương từ nhỏ đến lớn, nhìn rõ tư cách thâm hiểm của y như ban ngày. Về tài năng nàng có thể hơn Đường mỗ. Đường mỗ biết mình chẳng thọ được bao lâu, đã đem sở học của mình, chép thành sách, song chưa tìm được người truyền thụ. Thuộc hạ chính vì việc này mà lòng vẫn băn khoăn. May sao gặp được Liên Tuyết Kiều. Vấn đề phải giải quyết là làm cho nàng mắc bẫy để thu dụng.
Âu Dương Thống hỏi :
– Hành tung Liên Tuyết Kiều hiện ở đâu, chúng ta không rõ, biết đâu mà tìm?
Đường Toàn nhìn chằm chặp vào mặt Âu Dương Thống, lặng lẽ không nói gì nữa.
Âu Dương Thống xem Đường Toàn có vẻ chưa yên lòng không nhịn được nữa, liền hỏi:
– Tiên sinh có điều chi băn khoăn nữa không?
Đường Toàn nói:
– Nếu Bang chúa muốn thu dụng Liên Tuyết Kiều thì cần nhất là đối với nàng phải trịnh trọng hơn là đối với thuộc hạ hay ít ra cũng ngang với thuộc hạ.
Âu Dương Thống ngẩn ngơ hỏi:
– Tiên sinh có thực lòng tiến cử Liên Tuyết Kiều không?
Đường Toàn đáp:
– Đây là một việc có quan hệ đến sự an nguy của Cùng Gia Bang, thuộc hạ khi nào dám nói hồ đồ.
Âu Dương Thống nói:
– Tiên sinh hãy lấy việc điều dưỡng thân thể làm trọng, còn những việc kia bây giờ đã bàn đến, tưởng đã sớm quá.
Đường Toàn thủng thỉnh đứng dậy cười đáp:
– Đây là thuộc hạ đưa ra một ấn tượng trước trong lòng Bang chúa, chứ không phải việc làm ngay tức khắc.
Âu Dương Thống biết Đường Toàn hết chuyện quan hệ rồi liền đứng dậy cáo từ rồi dặn:
– Nếu tiên sinh tìm được con gái Khương Sĩ Ẩn càng hay, mà không tìm được cũng thôi, chẳng nên lo nghĩ làm chi cho hao tổn tinh thần.
Đường Toàn nói:
– Thuộc hạ đã hứa lời, tất phải tận tâm.
Âu Dương Thống thở dài đi ra cửa. Đường Toàn khom lưng nói:
– Xin Bang chúa miễn lễ cho.
Âu Dương Thống thở dài lo lắng ra đi.
Đường Toàn tiễn chân Âu Dương Thống rồi lập tức tắm gội thay áo đóng cửa sổ lại, lấy tiền vàng, bút giấy cúi xuống viết một hồi đoạn cầm lên gieo xuống, rồi lại vẽ thành quẻ, ông viết rất nhanh. Tuy ông mỏi mệt, nhưng đã bắt tay vào việc tinh thần lại phấn chấn.
Đường Toàn tiếp tục công việc đó cho đến khi trời bình minh mới gục xuống án ngủ.
Khi tỉnh dậy thấy Âu Dương Thống chắp tay sau lưng ở bên mình nét mặt nghiêm trọng lộ vẻ thương xót. Âu Dương Thống lắc đấu thở dài hỏi:
– Tiên sinh suốt một đêm không ngủ hay sao?
Đường Toàn cười nói:
– Thuộc hạ đã xem “Thiên Tiên thần số” mà đoán ra Khương cô nương hiện giờ ở đâu.
Âu Dương Thống ngạc nhiên rồi lắc đầu nói:
– Dưới mắt tại hạ thân thể tiên sinh là điều quan trọng hơn tất cả.
Đường Toàn cười nói:
– Bây giờ phải tìm lấy hai tay cao thủ đi tìm Khương cô nương.
Âu Dương Thống chăm chú nhìn Đường Toàn ngồi, thấy bốn năm tờ giấy trắng còn để đó nào khuyên tròn, nào vạch ngang vạch dọc, hoặc chia chữ li ti, nhưng ông xem đi xem lại mà chẳng hiểu gì cả.
Đường Toàn trông đồ án trên bàn cười nói:
– Đây là lần đầu tiên thuộc hạ thí nghiệm “Tiên Thiên thần số,” chẳng hiểu có linh ứng không. Nếu may mà tìm được cón gái Khương Sĩ Ẩn thì Cùng Gia Bang lại thêm được một tay võ công trác tuyệt.
Âu Dương Thống thấy Đường Toàn lộ vẻ vui mừng, nhưng ông không biết nên mừng hay nên lo. Lo là lo cho thân thể Đường Toàn suy nhược. Nhưng ông cũng cảm khái con người tận trung mưu sự, ông khẽ nói:
– Tiên sinh đem kết quả vụ coi tiên thiên thần sô nói cho tại hạ nghe. Tại hạ muốn đích thân đi tìm cô ta.
Đường Toàn tủm tỉm cười nói:.
– Hiện giờ hãy còn nhiều chỗ chưa hiểu, phải đi đến nơi mới tính ra được, xin Bang chúa ở lại chủ trương mọi việc, thuộc hạ phải thân hành đi coi.
Âu Dương Thống nói:
– Tiên sinh suốt đêm không ngủ, mỏi mệt quá độ, làm sao đi được, bây giờ nghỉ một bữa để mai hãy đi.
Đường Toàn nói:
– Việc này không nên trì để chậm, chậm tất sinh biến. Khi tìm được Khương cô nương vế rồi hãy nghỉ cũng không sao.
Âu Dương Thống thấy y cương quyết đòi đi, không tiện ngăn trở, chỉ thở dài nói:
– Tiên sinh đã quyết tâm ra đi, xin tùy ý lựa lấy người đi theo.
Đường Toàn cười nói:
– Thuộc hạ đem Thượng Quan Kỳ, Đỗ Thiên Ngạc, hai người đi là đủ.
Âu Dương Thống ngạc nhiên nói:.
– Hai vị đó đều không phải người Cùng Gia Bang, tiên sinh đưa họ đi hành động, liệu có khỏi xảy ra sự gì chăng?
Đường Toàn cười nói:
– Không hề chi. Thuộc hạ mượn cơ hội này để thuyết phục Đỗ Thiên Ngạc, cho y chịu nhập bọn Cùng Gia Bang với chúng ta.
Âu Dương Thống buồn rầu nói:.
– Tiên sinh vì Âu Dương Thống này mà lao tâm khổ tứ, khiến toàn bang phải ghi công đức vào phế phủ. Song nghĩ đến thân thể tiên sinh ngày một gầy yếu, ai nấy đều băn khoăn, mong rằng tiên sinh trân trọng giữ mình.
Đường Toàn cười nói:
– Cổn Long Vương án binh bất động, tất có âm mưu gì đây. Hiện giờ chỉ là lúc bình tĩnh trước một trận phong ba. Thuộc hạ đi rồi, mong rằng Bang chúa lưu tâm mọi việc, chóng là năm ngày, chầy là bảy ngày, thuộc hạ nhất định trở về.
Âu Dương Thống nghe Đường Toàn kiên quyết ra đi đành phải y lời.
Đường Toàn thay áo xong, chọn lựa một con ngựa tốt để cưỡi rồi cùng Thượng Quan Kỳ, Đỗ Thiên Ngạc đi về phía đông.
Ba người lật đật ra đi một mạch chừng ba bốn chục dặm. Đỗ Thiên Ngạc không nhịn nổi tính hiếu kỳ, khẽ hỏi Đường Toàn:
– Tiên sinh không đem người Cùng Gia Bang đi theo, lại đi với hai chúng tôi, phải chăng là có dụng ý gì?
Đường Toàn cười nói:
– Được hai vị đi theo, tại hạ cảm thấy rất an toàn.
Đỗ Thiên Ngạc nói:
– Hành động này của Đường tiên sinh khiến cho Đỗ mỗ cảm thấy trên vai nặng nề vô cùng, e rằng không gánh nổi.
Đường Toàn cười nói:
– Chỉ cần bọn ta đừng gặp phải chính Cổn Long Vương thống lĩnh những tay cao thủ đuổi theo, còn ngoài ra, võ công của hai vị đủ đối phó với bất cứ việc gì xảy ra.
Thượng Quan Kỳ này lẳng lặng không nói, bây giờ mới xen vào:
– Trái lại tại hạ chỉ mong gặp Cổn Long Vương.
Đường Toàn cười nói:
– Thượng Quan huynh thật có khí phách anh hùng.
Thượng Quan Kỳ từ từ quay lại nhìn Đường Toàn nói:
– Tại hạ thực không muốn mượn danh gì với võ lâm nữa, chỉ mong gặp Cổn Long Vương để cùng y quyết sống chết cho mãn nguyện một điều tâm sự mà thôi.
Đường Toàn cười nói:
– Nếu Thượng Quan huynh đánh bại được Cổn Long Vương thì thật là việc lớn làm chấn động võ lâm. Dù Thượng Quan huynh không muốn nêu danh mà thực sự đã nổi tiếng.
Đường Toàn vừa nói thì đã đến bên một khu rừng nhỏ, liền dừng ngựa lại nói tiếp:
– Đây là chỗ Khương Sĩ Ẩn có con gái bị mất tích.
Thượng Quan Kỳ để ý thấy khu rừng này rộng chừng hơn một mẫu. Về góc đông nam có một cái ao rộng trượng. Gần ao có ba bốn gian nhà cỏ. Đường Toàn từ từ xuống ngựa buộc vào chỗ kín, khẽ bảo Đỗ Thiên Ngạc:
– Khương Sĩ Ẩn mất con gái một cách bất thình lình, mê loạn cả tinh thần, không biết tra xét hoàn cảnh bốn mặt. Thực ra con gái lão vẫn bị giấu cách đó trong vòng mười trượng. Mấy gian nhà cỏ kia có vẻ rất khả nghi, chúng ta thử vào xem.
Thượng Quan Kỳ đưa tay ra trỏ gian nhà cỏ bên bờ nói:
– Đỗ huynh do phía sau nhà quanh lại nép gần tại chỗ đó. Tiểu đệ đi với Đường tiên sinh, nếu có gặp sự gì khác lạ sẽ đưa tin lại.
Đỗ Thiên Ngạc trầm ngâm một lát rồi theo lời ra đi.
Thượng Quan Kỳ chạy lên phía trước Đường Toàn nói:
– Để tại hạ dẫn đường cho tiên sinh.
Đường Toàn biết ý chàng hộ vệ cho mình nên không nói gì, chỉ tủm tỉm cười cất bước. Hai người đi quanh bờ ao, vòng đến trước giậu tre. Hai cánh cổng vẫn mở, Thượng Quan Kỳ từ từ tiến đến trước cổng, đột nhiên dừng bước quay lại cười hỏi:
– Chúng ta vào xem chứ?
Đường Toàn đáp:
– Vào xem là phải.
Thượng Quan Kỳ nói:
– Tiên sinh theo sát tại hạ đừng cách xa quá, e rằng có cường địch tập kích, tại hạ không kịp cứu viện.
Chưa dứt lời thì đã đến trước cửa nhà tranh. Thượng Quan Kỳ gõ cửa hỏi:
– Trong nhà có ai không?
Chàng vừa khoa chân bước vào. Trong nhà có tiếng hỏi vọng ra:
– Ai?
Một mụ lão ẩu đầu tóc bạc phơ tay chống gậy trúc từ từ bước ra.
Thượng Quan Kỳ nhíu cặp lông mày hỏi:
– Lão tiền bối chỉ có một mình ở đây thôi ư?
Lão ẩu không trả lời Thượng Quan Kỳ, mụ hỏi lại:
– Chắc mấy vị khát nước, vào xin nước trà uống phải không?
Thượng Quan Kỳ lần này đi với Đường Toàn thốt nhiên biến thành cẩn thận, để ý nghe thanh âm mụ ra người còn trẻ, chứ không phải tiếng người già. Chàng quay lại ngó Đường Toàn, chỉ thấy tiên sinh cười mà không nói, dường như không để ý gì đến mụ.
Lão ẩu đang đi đột nhiên dừng lại.
Thượng Quan Kỳ khẽ ho một tiếng, đảo mắt rất nhanh nhìn bốn phía.
Trong nhà, hai đầu có hai gian phòng buông rèm nên không trông rõ cảnh vật bên trong, chàng nghĩ thầm:
“Không hiểu trong hai phòng này có giấu ai không”.
Lão ẩu đưa mắt nhìn chằm chập vào Thượng Quan Kỳ một hồi rồi từ từ chuyển sang nhìn Đường Toàn.
Lúc hai bên đối diện, trong nhà im hơi lặng tiếng.
Thượng Quan Kỳ buông tiếng cười gằn dường như để phá tan bầu không khí tịch mịch rồi lên tiếng nói:
– Mụ giả trang cũng khéo đấy, nhưng tiếc rằng không qua được mắt tại hạ.
Lão ẩu tóc bạc lắc đầu nói:
– Lời của tướng công đây khiến cho già này thực không hiểu.
Thượng Quan Kỳ đưa tay ra nói:
– Cây gậy này đúng không lầm mà!
Rồi giật nhanh lấy.
Lão ẩu hơi giật mình kinh ngạc. Mụ bị giật mất cây trúc, người nhào về đằng trước rồi ngã lăn xuống đất.
Biến cố này dẫn đến ngoài sự tiên liệu của Thượng Quan Kỳ. Chàng thẹn quá mặt đỏ đứng lên buông gậy xuống đưa tay nâng lão ẩu dậy.
Đường Toàn vội la lên:
– Thượng Quan huynh cẩn thận…
Ông tuy nhanh mắt nhưng đã chậm đến một chút. Chưa dứt lời hai tay mụ xoay lại rất nhanh nắm chặt lấy huyết mạch nơi cổ tay Thượng Quan Kỳ rồi tiện đà trân người đứng dậy rất mau. Mụ lạnh lùng quát Đường Toàn:
– Im mồm! Nếu còn la lên lập tức ta bóp cổ tay gã này cho huyệt mạch chạy ngược vào nội phủ.
Đường Toàn tuy không hiểu võ công, song ông rất trấn tĩnh, cười lạt nói:
– Tại hạ đã biết rằng trước tình cảnh đứng dưới thềm, lẽ đương nhiên phải cúi đầu, mụ cứ yên tâm.
Nội lực của lão ẩu rất mạnh, mụ vừa nắm được hai huyệt mạch của Thượng Quan Kỳ, chàng cảm thấy nửa người tê liệt, không nhúc nhích được. Song mấy bữa nay, chàng liên miên cùng cường địch động thủ, tăng thêm phần lịch duyệt. Chàng thấy tay mình bị nắm chặt, liền không cựa quậy nữa. Bề ngoài không tỏ vẻ gì khác lạ, nhưng bề trong gỡ được tay ra thì sẽ đem toàn lực phản kích để hai bên cùng chết cả.
Bỗng thấy lão ẩu phóng luồng nhỡn quang lạnh lùng chăm chú nhìn Đường Toàn cười lạt hỏi:
– Coi bộ điệu ngươi là Tiêu Dao Tú Tài Đường Toàn phải không?
Đường Toàn cười lạt đáp:
– Đường Toàn chính là tại hạ, cảm ơn tiền bối có lòng hạ cố.
Lão ẩu lạnh lùng nói:
– Trên giang hồ người ta đồn ngươi không có võ công, chỉ biết dùng cơ mưu để thắng thủ.
Đường Toàn đáp:
– Lời đồn vị tất đã đúng.
Lão ẩu nói:
– Chà! Ta coi ngươi vẫn có vẻ đàng hoàng lắm.
Đường Toàn cười nói:
– Tại hạ đã hãm vào trong chốn trùng vi, dù có van xin chưa chắc thoát chết.
Lão ẩu nói:
– Ta từng nghe đại danh ngươi đã lâu, bữa nay ta coi xem ngươi thoát khỏi trùng vi bằng cách nào?
Ngừng một lát mụ cất tiếng gọi:
– Các ngươi không ra bắt người, còn chờ đến bao giờ? Bỗng nghe thấy tiếng bước chân, tấm rèm hai bên lay động, bốn gã đại hán võ trang trong phòng chạy xông lại trước mặt Đường Toàn.
Thượng Quan Kỳ hốt hoảng quát lên một tiếng thật to, chân khí toàn thân xông ra tay chàng đánh mạnh vào bụng dưới lão ẩu.
Lão ẩu chỉ đề phòng chàng cựa quậy giật tay ra, không ngờ chàng đưa bàn tay đến đâm thẳng vào, mà sức đẩy cực mạnh. Mụ run người lên, lùi lại phía sau hai bước.
Thượng Quan Kỳ rất nóng lòng về sự an nguy của Đường Toàn chẳng quản đến chính thân mình sống hay chết, chàng phóng cước đá vào gậy trúc bắn tới một gã đại hán võ trang, thế đi như gió, mãnh liệt vô cùng.
Bỗng nghe một tiếng rú lên, gã đại hán bị trượng trúc trúng ngực, vào sâu đến mấy tấc, lập tức ngã ngửa ra mà chết. Còn ba gã kia thấy chàng đá cây gậy trúc mạnh đến thế, không khỏi sợ hãi đứng thộn mặt ra.
Lão ẩu trong lòng cũng bị chấn động, ngấm ngầm khiếp sợ.
Đường Toàn đảo mắt nhìn ba gã đại hán đang đứng ngây người ra ung dung cười nói:
– Các ngươi đã nghe tiếng văn thừa Đường Toàn tại Cùng Gia Bang bao giờ chưa?
Một đại hán đáp:
– Con người tiếng tăm lừng lẫy giang hồ đó, ai mà không biết?
Lão ẩu gia thêm kình lực vào hai tay. Thượng Quan Kỳ lại thấy nửa người tê biết, không nhúc nhích được, hai tay cực kỳ đau đớn. Chính ra chàng đã có cơ hội bức bách lão ẩu phải nới tay, song vì cứu Đường Toàn mà để lỡ mất.
Đường Toàn thấy Thượng Quan Kỳ mồ hôi nhỏ giọt thì biết chàng không gỡ nổi khỏi tay lão ẩu kiềm chế huyết mạch, ông phẩy mạnh cây quạt hỏi:
– Các vị có muốn gặp Đường Toàn không? Đường Toàn là tại hạ đây, chớ có phải ai đâu xa lạ?
Lão ẩu lớn tiếng quát bảo đồng đảng:
– Đường Toàn không biết võ công, tay trói gà không chặt. Các ngươi không động thủ mau lên còn chờ đến bao giờ?
Ba gã đại hán hô lên nhất tề xông vào Đường Toàn.
Đường Toàn ngửa mặt lên trời cười rộ nói:
– Đứng lại? Đường Toàn là một nhân vật thế nào mà đối phó không lại với mấy kẻ vô danh tiểu tốt như các ngươi, thì còn mặt nào so cao thấp với Cổn Long Vương nữa.
Ba gã đại hán bất giác dừng lại.
Lão ẩu lớn tiếng quát:
– Mấy quân khốn kiếp này! Nếu bọn mi không ra tay cho mau thì nát óc ngay bây giờ!
Đường Toàn vẫn phe phẩy quạt nói:
– Gã nào không sợ chết thì tiến lại đây!
Gã đại hán mé hữu lên tiếng:
– Ta coi bộ ngươi yếu đuối không chống nổi một quyền của lão gia.
Rồi gã rảo bước xông vào. Gã này mặt đầy thớ thịt, thô lỗ dị thường, đang xông lại gần Đường Toàn thì đột nhiên ngã ngửa về phía sau.
Hai gã kia đang tiến lại thấy gã xông vào trước ngã vật ra, đều dừng bước lại, không dám tiến nữa.
Đường Toàn tủm tỉm cười hỏi:
– Sao? Hai vị sao không tiến lại thử coi?
Lão ẩu hai tay nắm chặt huyệt mạch môn Thượng Quan Kỳ, mắt nhắm nhìn chằm chặp Đường Toàn, thấy tên thuộc hạ tự nhiên ngã vật ra, không biết sống chết thế nào, mụ không khỏi run lên nghĩ thầm:
“Người này quả nhiên danh bất hư truyền, thủ đoạn cực kỳ lợi hại”. Mụ không thúc giục hai gã kia nữa, lại dùng lời an ủi chúng:
– Đường Toàn quỷ kế rất nhiều! Các ngươi phải cẩn thận, đừng để sa vào cạm bẫy y.
Đường Toàn cười ha hả nói:
– Hai vị khiếp vía rồi Sao không dám tiến nữa.
Ông vừa nói xong, đột nhiên cầm quạt trỏ về mé tây phẩy một cái. Gã đại hán đứng bên phía tây thốt nhiên ngã lăn xuống đất.
Đường Toàn lại cầm quạt, quạt về phía đông. Gã đại hán đứng mé đông cũng đột nhiên ngã lăn ra.
Thế là bốn gã ở hai bên phòng chạy ra thì một gã bị thương về tay Thượng Quan Kỳ, còn ba gã không một tiếng động mà đều ngã lăn xuống đất.
Đường Toàn không bị uy hiếp nữa, cất bước tiến về phía lão ẩu, mỉm cười nói:
– Trong nhà này còn có bao nhiêu người mai phục gọi cả ra đây!
Lão ẩu tuy trong lòng cũng thấy khiếp sợ, song bề ngoài vẫn lạnh như tiền, thủng thẳng nói:
– Đừng có làm tàng! Bữa nay ngươi tường còn sống mà ra khỏi chốn này, e rằng không được đâu.
Đường Toàn nét mặt ôn tồn cười nói:
– Cổn Long Vương đã đoán biết thế nào tại hạ cũng đến đây, tại hạ không muốn để y thất vọng.
Lão ẩu lạnh lùng nói:
– Chung quanh đây đã có mấy chục tay mai phục. Ngoài dọc con đường ngươi vừa đi lại đây cũng bố trí ba toán người nữa. Hoặc giả ngươi Cùng Gia Bang các ngươi có phái người đi tiếp viện cũng khó lòng đến kịp.
Đường Toàn dừng chân lại, phe phẩy cây quạt mỉm cười không nói.
Lão ẩu thảy Đường Toàn im lặng hồi lâu, liên tiếp nói:
– Có điều lần này dụ bọn ngươi đến đây không phải là do Cổn Long Vương chủ trương.
Đường Toàn hơi rùng mình nói:
– Nếu thế thì ra ngoài sự tiên liệu của tại hạ.
Bỗng nghe Thượng Quan Kỳ hắng giọng một tiếng, đồng thời hai tay giật ra một cách bất thình lình, thoát khỏi tay lão ẩu, chàng phóng chưởng đánh luôn.
Lão ẩu không ngờ đến Thượng Quan Kỳ thoát khỏi tay mình, mụ ngẩn người ra, mãi đến lúc chường thế Thượng Quan Kỳ gần tới bên mình, mụ mới chợt tỉnh, né tránh.
Đường Toàn khẽ quát:
– Thượng Quan huynh, hãy dừng tay!
Thượng Quan Kỳ thu chưởng về nhảy lại đứng bên Đường Toàn.
Lão ẩu thộn mặt ra nhìn Thượng Quan Kỳ, miệng lẩm bẩm:
– Ngươi dùng thế võ gì mà thoát khỏi tay ta đã nắm huyệt mạch.
Thượng Quan Kỳ muốn nói lại thôi.
Đường Toàn dừng tay quạt, thủng thẳng hỏi:
– Cổn Long Vương không biết chuyện này, vậy ai đã dụ tại hạ đến đây?
Lão ẩu giơ tay quét lên đầu một cái, bao nhiêu tóc bạc biến ra tóc mây, đoạn lấy tay lau mặt, bao nhiêu nếp nhăn đều mất hết, để lộ bản tướng.
Nàng là một cô gái chừng mươi bảy mười tám tuổi, mày thanh mắt sáng, sắc mặt hồng hào.
Đường Toàn tủm tỉm cười nói:
– Thuật hóa trang của cô nương thiệt giỏi, đáng tiếc là thanh âm non choẹt.
Nếu giọng nói già thêm tý nữa thì không bị chúng tôi phát giác ra.
Thiếu nữ khôi phục lại chân tướng rồi, nàng không e dè gì nữa tiếng oanh thỏ thẻ nói:
– Tiên sinh hãy cứu tỉnh mấy người trong bọn ta bị ngất đi rồi sẽ nói chuyện.
Đường Toàn tủm tỉm cười nói:
– Không cần đâu. Chỉ một lát là bọn họ tự nhiên tỉnh lại.
Đường Toàn lại nói tiếp:
– Tại hạ còn việc này muốn hỏi, chẳng biết có nên nói ra hay không.
Thiếu nữ hỏi:
– Việc gì?
Đường Toàn nói:
– Khương cô nương có ở đây không?
Thiếu nữ trầm ngâm một lát nói:
– Cô ta người mảnh dẻ lại mang nhiều tật bệnh, may được phu nhân thương tới, đem cô ta đi.
Đường Toàn cười nói:
– Phu nhân cô thật là cả gan. Nếu bọn đến đây không phải tại hạ thì…
Thiếu nữ nói:
– Nếu không đúng người thì phu nhân không ra mặt.
Đường Toàn gật đầu cười nói:
– Tại hạ không hiểu đại giá phu nhân bao giờ mới đến.
Thiếu nữ trông chiều trời nói:
– Cũng chóng thôi, trong vòng nửa giờ nữa.
Đường Toàn quay lại nhìn Thượng Quan Kỳ nói:
– Chúng ta nhân cơ hội này, ngồi nghỉ một lúc.
Nói xong tủm tỉm cười từ từ bước lại góc nhà, ngồi tựa vào vách, nhắm mắt điều dưỡng tinh thần.
Đường Toàn tuy bề ngoài tỏ ra thản nhiên, mà kỳ thực mệt nhọc quá đỗi.
Ông nghe thiếu nữ bảo còn phải đợi chừng nửa giờ, rất là hợp ý, vội nhân cơ hội này dưỡng thần một lúc, chuẩn bị đối phó với cuộc nguy nan sắp tới.
Thượng Quan Kỳ chạy lại đứng bên Đường Toàn. Chàng thốt nhiên cảm thấy trách nhiệm mình rất lớn lao, không phải chuyện chơi, rồi cùng nhắm mắt điều dưỡng để chuẩn bị một trường ác chiến.
Thiếu nữ đưa mắt nhìn hai người, nghĩ thầm:
“Hai gã này to gan thật, ở giữa hoàn cảnh nguy cơ bốn mặt đang rình rập, mà vẫn gan lì, bình tĩnh như không”.
Không hiểu thời gian đã bao lâu, đột nhiên tiếng oanh thỏ thẻ lọt vào tai.
Thượng Quan Kỳ mở mắt to ra, thấy trong căn nhà tranh đã có bảy tám thiếu nữ không đồng sắc phục đã đứng đó. Cô nào tay cũng cầm một thanh trường kiếm sáng loáng.
Thượng Quan Kỳ đứng phắt dậy, chắn trước mặt Đường Toàn. Lần này chàng không dám khinh địch, rút trường kiếm ở sau lưng ra trong tay. Chàng đảo mắt nhìn các thiếu nữ một lượt, không nói năng gì, từ từ chuyển lui, tìm chỗ lợi điểm để cự địch. Các thiếu nữ màu áo khác nhau, lạnh lùng nhìn Thượng Quan Kỳ, không ai lên tiếng. Trong khi hai bên lặng lẽ giữ miếng. Đường Toàn vẫn nhắm mắt ngồi tựa vách, hơi thở đều đều tựa hồ như đang ngủ say.
Thượng Quan Kỳ sực nhớ đến Đỗ Thiên Ngạc, sao đã lâu mà không đến đây. Chẳng biết có xảy ra sự gì không.
Chàng không phải tay giang hồ lão luyện, bụng dạ nghĩ tới việc gì là không kìm hãm được. Chàng nhìn các thiếu nữ hỏi:
– Này! Các thiếu nữ, có thấy đại hán sử cây nhuyễn tiên đâu không?
Chàng hỏi luôn mấy câu mà không ai đáp lại.
Bất giác lửa giận bốc lên, quát to:
– Các ngươi điếc cả hay sao?
Một cô vận áo màu lục lớn tuổi, lườm Thượng Quan Kỳ hỏi:
– Ngươi mắng ai?
Thượng Quan Kỳ nói:
– Tại hạ vừa hỏi các cô có nghe thấy không?
Nữ lang màu lục hỏi lại:
– Nghe thấy thì làm sao?
Thượng Quan Kỳ nói:
– Các cô nghe thấy sao lại không đáp?
Nữ lang áo màu lục nói:
– Ta không muốn nói với ngươi.
Thượng Quan Kỳ thộn mặt ra không biết nói sao.
Lúc ấy, Đường Toàn nghe tiếng hai người cãi lộn, giật mình tỉnh giấc, khẽ bảo Thượng Quan Kỳ.
– Để mặc y! Thượng Quan huynh bất tất phải lo cho y.
Sau một giấc ngủ ngon, Đường Toàn cảm thấy tinh thần tỉnh táo hơn nhiều.
Thượng Quan Kỳ từ từ hạ thấp trường kiếm xuống, đứng nghiêm trang không nhìn các cô nữa.