Điệu Sáo Mê Hồn

Chương 42: Cô bé áo đỏ là ai?


Đọc truyện Điệu Sáo Mê Hồn – Chương 42: Cô bé áo đỏ là ai?

Cô bé áo đỏ, vẻ mặt trầm tĩnh, cười oang oang nói:

– Trong rừng Hắc Lâm này có bao nhiêu người cũng không chạy thoát.

Ngọn lửa cháy lên là bao nhiêu phòng ốc trong phạm vi năm dặm đều bị thiêu rụi.

Lửa cháy ba ngày chưa tắt. Thế mà trong rừng này còn có người sống sót thì chẳng hóa ra kỳ dị lắm sao?

Thiết Mộc đại sư khẽ thở dài rồi hỏi:

– Sao cô còn bé mà thủ đoạn thâm độc đến thế? Cô đốt chết luôn cả chị cô nữa!

Cô bé áo đỏ lạnh lùng đáp:

– Chị ấy có bị chết cũng là tại số. Tôi không thể vì chị mà bỏ việc đốt rừng.

Thiết Mộc đại sư nghe nàng nói mà phát run, hỏi lại:

– Tâm địa cô độc ác đến thế kia! Chẳng lẽ giữa chỗ chị em cũng không có chút mảy may tình nghĩa?

Cô bé áo đỏ nghiêm chỉnh, mặt lạnh như tiền nói:

– Nhà sư hỏi gì mà hỏi lắm thế?

Thiết Mộc đại sư đột nhiên cảm thấy tâm hồn trống trải bàng hoàng. Từ khi người quy y cửa phật đến nay, chưa bao giờ có cảm giác lạnh lùng như vậy. Nhà sư thở dài một tiếng, nhắm mắt lại rồi nói:

– Lão tăng bằng lòng trả lời cô những điều mà lão tăng đã biết. Vả người cửa phật giới luật thâm nghiêm, lão tăng không thể phúc đáp ra ngoài giới hạn nhất định.

Cô bé áo đỏ lạnh lùng nói:

– Ta có cầu nhà sư nói đâu? Chỉ mong nhà sư nhịn được những sự đau khổ thân xác, còn không nói thì thôi.

Thiết Mộc đại sư tủm tỉm cười nói:

– Đã đem cả tâm hồn hướng về điều thiện, thì kiếp người còn đó chỉ là đáng tiếc?

Cô bé áo đỏ cười lạt nói:

– Ta có nghe nhà sư giảng đạo đâu? Những câu chuyện phổ độ chúng sinh nhà sư nói cũng bằng thừa.

Thiết Mộc nói:

– A di đà phật? Quan niệm về thiện ác có dính líu với nhau. Ai mà chẳng có chút lòng từ bi?

Cô bé áo đỏ tức giận nói:

– Ta không ưa nghe nói những chuyện mơ hồ mà chỉ hỏi:

nhà sư tham dự vào cuộc chiến với phe Hắc Lâm vậy còn có những nhân vật nào? Nhà sư chỉ nói dối một câu là một ngón tay bị cắt đứt ngay tức khắc.

Bỗng nghe tiếng cười sang sảng đáp:

– Mồm miệng cô bé này cũng vào bậc người lớn rồi đây?

Thiết Mộc đột nhiên mở mắt quay đầu nhìn ra, bỗng thấy Âu Dương Thống đứng cách xa ngoài hai trượng. Phía sau ông có Thiết Vệ Chu Đại Chí đứng xa ngoài ba thước và tám gã đại hán áo đen đứng sắp hàng hai bên. Người nào lưng cũng một cái đai da, trong đai cài mười hai món ám khí hình thù rất lạ tựa như con dơi.

Cô bé áo đỏ dường như sợ run lên khi nhìn thấy Âu Dương Thống xuất hiện một cách đột ngột. Lát sau nàng mới lạnh lùng quát hỏi:

– Ngươi là ai?

Âu Dương Thống tung mình lại cả cười hỏi:

– Cô có phải là một trong bốn vị quận chúa ở dưới trướng Cổn Long Vương không?

Cô bé áo đỏ tức mình hỏi lại:

– Ta đang hỏi ngươi sao ngươi lại hỏi đi đằng khác?

Âu Dương Thống nói:

– Tại hạ không từ bi như Thiết Mộc đâu nhé? Vậy liệu mà ăn nói. Cô chưa gặp ta bao giờ nhưng ít ra cũng đã nghe biết về cách phục sức của bọn tại hạ rồi!

Cô bé áo đỏ đảo mắt nhìn lại rồi hỏi:

– Có phải các ngươi là người Cùng Gia Bang không?

Âu Dương Thống nói:

– Cô nương phóng hỏa đốt Hắc Lâm nhưng chỉ đốt được cây cối rậm rạp trong rừng này mà thôi chứ không người nào bị thương hết.

Ông lại đưa mắt nhìn Thiết Mộc đại sư rồi nói tiếp:

– Cô nương tuy là người có tài, song tại hạ xem ra cũng chỉ là một cô gái vị thành niên, chứ không phải là người dưới quyền bản Bang chúa, tại hạ không cần dính líu đến, mà cũng không cần động thủ với cô, chỉ cần một điều là cô buông ngay Thiết Mộc đại sư.

Cô bé áo đỏ cười lạt nói:

– Ta lại chỉ cần bấm một cái nút trên nắp hộp này là lập tức những mũi kim đao xuyên thủng vào mười hai yếu huyệt lão…

Âu Dương Thống nghiêm nghị nói:

– Nói thật cho cô hay, nếu cô bấm nút nắp hộp này thì đừng hòng sống mà ra khỏi đây.

Bang chúa lại cười giòn một tràng rồi nói:

– Trên chốn giang hồ, người Cùng Gia Bang vốn không có lượng bao dung.

Nếu cô nương không nghe lời trung thực của tại hạ thì bữa nay khó tránh khỏi một trận huyết chiến.

Cô gái áo đỏ chăm chú nhìn kỹ Âu Dương Thống một lúc, cảm thấy ông có oai trấn áp được người. Cô thoáng nghĩ rồi hỏi:

– Nghe giọng lưỡi của ngươi thì dường như ngươi là Bang chúa Cùng Gia Bang?

Âu Dương Thống đáp:

– Đúng rồi? Âu Dương Thống chính thị là tại hạ. Ông thở phào một cái rồi nói tiếp:

– Khi nào cô nương gặp Cổn Long Vương, xin nói cho là Âu Dương Thống này vẫn đem lòng ngưỡng mộ thịnh danh từ lâu. Xin hạn trong vòng ba tháng mời người đến trại Quân Sơn!

Cô bé áo đỏ lạnh lùng nói:

– Cổn Long Vương đi tới đâu là máu chảy thịt rơi tới đó. Không hiểu bọn người Cùng Gia Bang các ngươi ở trại Quân Sơn có bao nhiêu người để chịu chết?

Âu Dương Thống thấy cô bé nói bằng một giọng trang nghiêm chứ không phải câu nói khích, bất giác trong lòng hồi hộp.

Ông đã từng chạm trán với nhiều tay đại địch nổi tiếng ở Trung Nguyên.

Thế mà nghe tin Cổn Long Vương tâm thần dao động, trước nay có thế bao giờ, không biết tại sao? Ông vừa nghe cô bé áo đỏ nói mấy câu mà đã băn khoăn trong dạ.

Cô bé áo đỏ hắng giọng nói tiếp:

– Cổn Long Vương đã nhất định sẽ đến trại Quân Sơn của các ngươi, nhưng chưa biết ngày nào và không phải do các ngươi quyết định.

Âu Dương Thống mỉm cười nói:

– Thế thì để bọn Cùng Gia Bang tôi tìm đến y trước, cô đã không tác chủ được thì hãy tạm gác việc này không nói đến nữa.

Ngừng một lát cô bé áo đỏ lại nói:

– Cứ theo lời ngươi thì trong Hắc Lâm này không ai bị chết cháy. Vậy tỷ nương ta chắc vẫn còn sống?

Âu Dương Thống đáp:

– Cô hãy tha Thiết Mộc đại sư trước rồi tại hạ sẽ dẫn cô đi gặp lệnh tỷ.


Cô bé áo đỏ đột nhiên đưa tay ra xoay chiếc vòng cơ quan, nắp hộp tử từ mở ra. Thiết Mộc đại sư đứng dậy chắp tay nói với Âu Dương Thống:

– Đa tạ Bang chúa đã ra tay cứu viện.

Âu Dương Thống nói:

– Tại hạ đến tiếp viện chậm trễ, khiến đại sư phải một phen hoang mang, trong lòng rất là áy náy.

Thiết Mộc đại sư đảo mắt nhìn tám gã đệ tử đứng sắp hàng sau lưng Bang chúa rồi hỏi:

– Bần tăng không hiểu Phí đại hiệp cùng mọi người trong Hắc Lâm đã thoát nạn chưa?

Âu Dương Thống đáp:

– Chi tổn thất chút đỉnh mà thôi, còn phần lớn đều đã an toàn dời khỏi nơi đây. Đến như lão thiền sự..

Âu Dương Thống nói dở câu rồi ngưng bặt.

Thiết Mộc thở dài nói:

– Lão tăng nghệ thuật kém cỏi đến nỗi bị bắt sống còn oán chi được?

Cô bé áo đỏ đột nhiên xen vào:

– Ta đã tha cho lão hòa thượng rồi, vậy ngươi phải thực hành lời hứa dẫn ta đi hội kiến tỷ nương chứ.

Âu Dương Thống quay lại nhìn mấy người đứng sau lưng rối cười hỏi:

– Dẫn cô nương đi thì chẳng khó gì, nhưng không hiểu cô nương có đủ can đảm không?

Cô bé áo đỏ hỏi lại:

– Can đảm gì?

Âu Dương Thống đáp:

– Tôi chỉ dẫn mình cô nương đi thôi, còn bao nhiêu tùy tùng nhất luật phải ở lại.

Cô bé áo đỏ trầm ngâm một lát rồi nói:

– Được lắm. Một mình ta đi thôi.

Cô giơ bàn tay trắng như tuyết vẫy bọn thuộc hạ bảo:

– Các ngươi ở đây chờ ta.

Nói xong rảo bước đến bên Âu Dương Thống.

Thiết Mộc đại sư đã bị đau đớn về cô bé, liền bước tới trước mặt Âu Dương Thống vội nói:

– Âu Dương Bang Chúa! Cô này thiện về môn thuốc mê lắm đó. Bang chúa phải cẩn thận lắm mới được!

Thiết Vệ Chu Đại Chí đang đứng ở phía sau Âu Dương Thống đột nhiên khoa chân đứng ngang tới phía trước, cái bụng to tướng ra cản đường cô bé áo đỏ nói:

– Đứng lại!

Cô bé áo đỏ chau mày hỏi:

– Mi muốn giở trò gì đây?

Chu Đại Chí nói:

– Bang chúa ta địa vị cao cả, há để một đứa nhóc con như mi tự tiện đến gần.

Cô bé áo đỏ dừng bước, nghiến răng nói:

– Một ngày kia mi còn dám xúc phạm đến ta thì ta sẽ mổ cái bụng phệ của mi ra xem…

Chu Đại Chí cười ha hả nói:

– Cái bụng lão Chu này há dễ mổ lắm sao? Chẳng tin thì mi thử đánh một chưởng coi!

Thiết Mộc đại sư cả kinh kêu lên:

– Không được đâu! Cô bé này võ công đã ghê gớm, thủ đoạn lại thâm hiểm vô cùng!

Âu Dương Thống vờ như không có chuyện gì nhìn tả hữu nói chuyện khác.

Chu Đại Chí bình tĩnh nói:

– Tay chân cô nương đẹp như gấm như hoa. Lão Chu này tự tin có thể chống được. Cô cứ việc động thủ đi!

Cô bé áo đỏ tuy giơ tay lên, song hai mắt vẫn nhìn Âu Dương Thống, tựa hồ như để chờ ông ta nói một câu rồi mới hạ thủ.

Âu Dương Thống tủm tỉm cười nói:

– Kẻ thuộc hạ ngu dại không biết gì, dám hỗn xược với quận chúa. Quận chúa nên cho hắn một bài học để hắn nếm mùi đau đớn, đặng răn hắn về sau.

Thiết Mộc thấy Âu Dương Thống nói vậy thì trong dạ thấy hoang mang nhưng không tiện ngăn trở. Nhà sư tâm địa từ bi đành ngấm ngầm niệm phật.

Cô bé áo đỏ chau mày, trên mặt thoáng lộ sát khí, liếc mắt lướt qua cái bụng to tướng của Chu Đại Chí chỉ thấy nó tròn ủng như cái trống, không có cách gì nhìn rõ huyệt đạo được.

Âu Dương Thống nhìn mặt cô bé thấy phân vân không quyết liền nói:

– Nếu cô không muốn thí nghiệm thì thôi, đừng miễn cưỡng làm gì.

Ông chưa dứt lời thì cô bé đột nhiên phóng ra một chưởng cực mạnh. Bỗng nghe đánh binh một tiếng, chằng khác gì đánh trên mặt da thuộc. Chu Đại Chí cười ha hả vì gã có việc gì đâu.

Thiết Mộc đại sư nhíu cặp lông mày lẩm bẩm:

“Cô bé này võ công ghê gớm, chưởng cô đánh ra cực kỳ mãnh liệt mà sao gã không việc gì thì lạ thật”.

Chu Đại Chí hết cơn cười rồi nói:

– Cô đánh lão Chu một chưởng, thì lão Chu cũng phải trả lại một quyền chứ!

Cô bé áo đỏ ngẩn người ra không biết trả lời thế nào.

Âu Dương Thống tủm tỉm cười rồi quát lên:

– Quận chúa là bậc cành vàng lá ngọc, há để cho ngươi xúc phạm, mau mau tránh ra.

Chu Đại Chí khoa chân bước tạt ngang để nhường lối rồi khoanh tay nói:

– Xin mời quận chúa cử bộ.

Âu Dương Thống vừa trở gót vừa nói:

– Tại hạ xin đi trước để dẫn đường cho quận chúa.

Rồi cùng Thiết Mộc sánh vai mà đi.

Cô bé áo đỏ cất bước đi theo.

Chu Đại Chí cũng phưỡn cái bụng phệ đi theo sau cô bé. Tám gã đại hán mặc áo vải sắc tro đột nhiên bước ra. Chúng rút mũi phi tiêu hình con dơi cài ở dây lưng ra cầm lăm lăm, trừng mắt nhìn bọn tùy tùng cô bé áo đỏ để chờ, hễ bọn này cử động là lập tức phóng ám khí để ngăn cản.

Chờ cho Âu Dương Thống cùng cô bé áo đỏ đi xa khuất dạng, tám gã đột nhiên hú lên một tiếng dài rồi trở gót chạy mau.

Âu Dương Thống cùng cô bé áo đỏ đi chừng bốn năm dặm thì giẫm chân lên giậu tre ở trước cửa nhà tranh.

Cửa giậu vừa mở, một người đàn bà đứng tuổi đầy vẻ phong lưu mỉm cười ra nghênh tiếp.


Thiết Mộc đại sư trông thấy giật mình, chắp tay chào:

– Hà phu nhân?

Hà quả phụ vẻ mặt cũng đã trở lại bình tĩnh, tủm tỉm cười nói:

– Lão thiền sư! Vị vong nhân (người góa bụa) đã quy thuận Cùng Gia Bang rồi, và được Bang chúa quá yêu cho làm chức Đường Chúa Hình Đường.

Âu Dương Thống nói:

– Đường huynh quyết tâm ra đi, trước khi lên đường đã bày kế hoạch chia ra văn thừa võ tướng cùng các vị Các chúa, Đường chúa đều do y tiến cử, còn chức Hình Đường Đường Chúa thì y tiến cử Hà phu nhân…

Âu Dương Thống Bang chúa nói đến đây vẻ mặt buồn rầu rồi nói tiếp:

– Các vị Đường chúa, Các chúa đã cắt đặt đâu vào đó tôi e rằng ngày y từ giã sắp đến nơi rồi.

Một nhân vật hùng cứ các phái võ ở Trung Nguyên oai quyền thét ra lửa mà thốt ra những lời thương cảm với vẻ mặt cực kỳ thảm đạm tỏ ra lưu luyến Đường Toàn vô hạn.

Thiết Mộc đại sư khẽ thở dài nói:

– Khi lão tăng ở chùa Thiếu Lâm đã nghe đến tài năng của quân sư Đường Toàn, y đã phò tá quý bang hơn mười năm trời, chắc là tình nghĩa thắm thiết lắm, sao Bang chúa không giữ y lại? Hoặc giả y hồi tâm nghĩ lại cũng chưa biết chừng?

Âu Dương Thống tủm tỉm cười nói:

– Cùng Gia Bang mà được như ngày nay phần lớn là nhờ ở sức Đường Toàn.

Nếu y kiên quyết ra đi thì Cùng Gia Bang chúng tôi tổn thất rất nhiều.

Hà quả phụ đột nhiên nói xen vào:

– Cái lão Tiêu Dao Tú Tài đó đã bày kế cho tiên phu kinh doanh khu Hắc Lâm này rồi lại tính cả đến việc đưa nhau vào đây để bên địch phóng hỏa thiêu rụi không còn một ngọn cỏ, khiến cho cái thân góa bụa này phải len lỏi vào chốn giang hồ giữ chức Hình Đường tại bản bang, thế rồi lão toan cất bước ra đi cho lẹ.

Rồi đây tôi gặp lão ta sẽ phải hỏi cho ra lẽ.

Hà quả phụ nói tới đây đột nhiên đứng tránh sang bên để nhường lối.

Âu Dương Thống nghiêng mình nói:

– Xin mời đại sư vào.

Thiết Mộc đại sư đang cất bước qua cổng thì cô bé áo đỏ né mình, lướt qua mặt Thiết Mộc đại sư xông vào trước.

Giậu trúc bao quanh một cái sân có ba gian nhà tranh, cách kiến trúc rất xinh xắn. Trong nhà bóng người lố nhố, mà vẫn yên lặng như tờ.

Cô bé áo đỏ đột nhiên bước mau tiến thẳng vào nhà. Hà quả phụ cười lạt nói:

– Vị tiểu cô nương này không hiểu xã giao một chút nào.

Bà vươn tay phải toan nắm lấy cổ tay cô bé áo đỏ. Nhưng người cô trơn tuột, nên cô tránh thoát một cách dễ dàng.

Vì cô né tránh nên đà bước chậm lại, mà Thiết Mộc đại sư vào trong nhà trước.

Hà quả phụ bước ngang ra chắn phía trước mặt cô bé áo đỏ khẽ nói:

– Xin mời bang chủ vào.

Âu Dương Thống theo Thiết Mộc đại sư bước vào.

Hà quả phụ bảo cô bé:

– Bây giờ thì đến lượt cô có thể vào được rồi.

Cô bé áo đỏ nguýt Hà quả phụ nói:

– Mụ nhớ lấy việc bữa nay, rồi sau sẽ biết thân.

Hà quả phụ nói:

– Việc chưa đến để sau hãy bàn. Bây giờ thì cô nên cẩn thận một chút để khỏi phải đau đớn.

Cô bé áo đỏ tuy có tính dối trá, nhưng rất khôn ngoan, quả nhiên không nói gì nữa, lẳng lặng tiến vào trong nhà.

Cô đảo mắt nhìn xung quanh thấy trong nhà đầy người. Ở góc mé tây kê một cái ghế bằng gỗ thông. Một cô gái mình mặc áo trắng bù đầu tóc rối đang ngồi trên ghế này.

Cô bé áo đỏ vội vàng chạy lại cất tiếng gọi:

– Tỷ nương!

Cô mặc áo trắng đây chính là Liên Tuyết Kiều. Nàng từ từ mở mắt ra cười lạt hỏi:

– Ngươi đã đến đó ư?

Cô bé áo đỏ không đáp ngay, đưa mắt nhìn Liên Tuyết Kiều một lượt rồi mới hỏi:

– Bọn họ có hành hạ gì chị không?

Liên Tuyết Kiều đáp:

– Họ chỉ điểm huyệt thôi chứ chưa dùng hình phạt nào cả.

Cô bé ác đỏ nghiêm trang hỏi:

– Bọn họ đã hỏi chị gì chưa?

Liên tuyết Kiều đáp:

– Dĩ nhiên là họ hỏi rồi!

Cô bé áo đỏ lại hỏi:

– Chị nói thật hết rồi?

Liên Tuyết Kiều giương đôi mắt tròn xoe sáng như sao, chằm chặp nhìn vào mặt cô bé áo đỏ, lạnh lùng hỏi lại:

– Ngươi hỏi ta như vậy là có dụng ý gì?

Cô bé áo đỏ không đáp lời Liên Tuyết Kiều, đột nhiên quay lại nhìn Âu Dương Thống hỏi:

– Những lời ông hẹn với tôi lúc nãy có đúng mực không?

Âu Dương Thống đáp:

– Bậc đại trượng phu đã hứa ra miệng câu gì có lý nào còn tranh cãi?

Cô bé áo đỏ tủm tỉm cười nói:

– Thế thì hay lắm! Với hai bàn tay trắng, tôi đơn thương độc mã theo các người đến đây. Vậy lúc nào tôi muốn đi thì đi chứ?

Âu Dương Thống nói:

– Về điểm này, dường như chưa có giao hẹn nhưng cô nương đã nêu ra, nếu ta không thuận thì sao khỏi mang tiếng là người hẹp lượng!

Cô bé áo đỏ nói:

– Thế là ông ưng thuận rồi!


Âu Dương Thống gật đầu rồi nói tiếp:

– Nhưng chỉ một lần này thôi. Sau khi cô nương ra khỏi căn nhà này cùng bọn thuộc hạ hội diện rồi, thì lời hứa hẹn của tôi đến đó là hết.

Cô bé áo đỏ nói:

– Cái đó đã hẳn.

Rồi nàng quay ra nói với Liên Tuyết Kiều:

– Nếu tỷ nương đã tiết lộ những điều bí mật của nghĩa phụ thì tiểu muội có cứu được tỷ nương ra khỏi nơi đây, e rằng cũng không thoát khỏi được luật lệ nghiêm khắc của nghĩa phụ.

Liên Tuyết Kiều cất tiếng lanh lảnh hỏi lại:

– Ai bảo ta tiết lộ bí mật?

Cô bé áo đỏ vẫn thản nhiên, tủm tỉm cười nói:

– Nếu tỷ nương chưa tiết lộ thì hay lắm.

Cô thò tay vào bọc móc ra một viên thuốc nói tiếp:

– Tỷ nương uống viên thuốc này đi. Từ đây vĩnh viễn không còn phải lo đến việc tiết lộ cơ mật nữa.

Liên Tuyết Kiều biến sắc, toàn thân run lên, hỏi:

– Phải chăng đây là thuốc mê?

Cô bé áo đỏ nghiêm nghị gật đầu đáp:

– Đúng đó! Chắc tỷ nương cũng biết rằng tôi hoàn toàn làm lợi cho tỷ nương. Tỷ nương uống thuốc này rồi, nghĩa phụ không còn nghi ngờ tỷ nương tiết lộ cơ mật nữa, vì bất luận ai dù có dùng thủ đoạn tàn khốc đến đâu tra khảo tỷ nương cũng vô ích.

Trên trán Liên Tuyết Kiều, mồ hôi nhỏ giọt, tỏ ra nàng sợ hãi vô cùng.

Bỗng nghe cô bé áo đỏ nói:

– Tôi tự biết rằng không thể dùng võ công mà cứu được tỷ nương ra. Hành động hấp tấp cũng bằng vô ích. Vậy tỷ nương uống viên thuốc này còn hơn là chịu cực hình.

Cô bé nói câu này với bộ mặt rất bình tĩnh, không xúc động chút nào. Liên Tuyết Kiều cũng chẳng coi sống chết vào đâu, thế mà nàng đưa mắt nhìn chăm chú viên thuốc trong tay cô bé áo đỏ cũng lộ vẻ vô cùng xúc động.

Bọn Âu Dương Thống, Thiết Mộc đại sư đều chăm chú để mắt nhìn hai cô gái, thấy nét mặt Liên Tuyết Kiều luôn luôn biến đổi thì biết rằng tâm hồn nàng đang bị dao động. Hồi lâu nàng đảo mắt nhìn Âu Dương Thống, khẽ thở dài nói:

– Thôi được! Ngươi cầm viên thuốc bỏ vào miệng cho ta.

Cô bé áo đỏ mặt tươi cười nói:

– Tỷ nương uống viên thuốc này rồi hãy yên tâm ở đây điều dưỡng, tôi sẽ gắng tìm cách báo tin đến nghĩa phụ để người phái những tay cao thủ đến cứu tỷ nương ra.

Nói xong cô cầm viên thuốc từ từ bỏ vào miệng Liên Tuyết Kiều.

Âu Dương Thống lạng người một cái nhanh như chớp, đưa tay phải ra cướp lấy viên thuốc. Ông ra tay một cách mau lẹ dị thường, khiến cho Thiết Mộc cũng phải rùng mình, nghĩ thầm:

“Ông này võ công ghê thật, thân pháp mau lẹ như vậy, trên đời thật hiếm có”.

Cô bé áo đỏ tuy đã ngấm ngầm phòng bị, song Âu Dương Thống lẹ tay quá khiến cô không đề phòng kịp. Liên Tuyết Kiều lại dường như không muốn uống thuốc, miệng còn đang từ từ mở ra thì viên thuốc đã bị Âu Dương Thống cướp mất.

Âu Dương Thống nhìn qua viên thuốc một lượt rồi cầm giao cho Chu Đại Chí nói:

– Ngươi cất giữ viên thuốc này cẩn thận nghe.

Ông lại đưa mắt nhìn chăm chú cô bé áo đỏ cười lạt nói:

– Tại hạ chỉ ưng thuận cho cô nương hội kiến với lệnh tỷ, chứ không hứa cho cô nương đem thuốc vào.

Cô bé áo đỏ tuy nhỏ tuổi mà tâm cơ linh mẫn, thấy tình thế bên địch đông người, biết mình không làm gì nổi, bèn cười lạt nói:

– Đó là việc riêng của chị em chúng tôi.

Âu Dương Thống cười lạt nói:

– Cô nương đừng quên rằng lệnh tỷ đã bị bọn ta bắt rồi. Nếu không còn việc gì can hệ nữa thì nên đi đi thôi!

Cô bé áo đỏ đáp:

– Nếu tôi không chịu đi thì sao?

Âu Dương Thống nói:

– Thế thì tại hạ không bảo toàn sự an ninh cho cô nữa.

Cô bé áo đỏ dường như biết mình không phải là tay đối thủ với Âu Dương Thống, liền cố nhẫn nại nói:

– Thôi được! Chúng tôi xin cáo biệt đây.

Âu Dương Thống ngoảnh lại bảo Thiết Vệ Chu Đại Chí:

– Ngươi đưa cô ta ra!

Cô bé áo đỏ trở gót đi được mấy bước, đột nhiên quay lại nói với Liên Tuyết Kiều:

– Tỷ nương nghĩ kỹ đi nhé! Tục ngữ có câu:

“Sống khổ thà chết đi còn hơn!”.

Liên Tuyết Kiều gật đầu nói:

– Hiền muội cứ yên tâm mà về sớm báo tin cho nghĩa phụ biết, phái người đến cứu ta.

Cô bé áo đỏ nghiêm nghị nói:

– Có điều hành tung nghĩa phụ không nhất định mà anh em mỗi người mỗi nơi, không thể tụ họp nhanh chóng được. Nếu tỷ nương thấy sống mà bị khổ nhục thì liệu tìm cách tự tử đi cho rồi. Sau này nếu tỷ nương mà chết thì chúng tôi sẽ báo thù cho.

Cô bé nói rất tự nhiên tuyệt không xúc động chút nào.

Bọn Âu Dương Thống, Thiết Mộc đại sư nghe mà rùng mình, nghĩ thầm:

“Con nhóc này tâm địa độc ác vô cùng”.

Bỗng thấy Liến Tuyết Kiều nói bằng một giọng buồn nản:

– Dụng ý của hiền muội ta đã hiểu rồi! Khi nào không chịu nổi tự ta sẽ theo lời hiền muội thiết kế tự tử.

Cô bé áo đỏ nói:

– Tỷ nương có làm như vậy mới không phụ công ơn dưỡng dục của nghĩa phụ.

Thiết Vệ Chu Đại Chí không nhẫn nại được nữa, lớn tiếng giục:

– Nói gì mà nói lắm thế! Thôi đi đi!

Cô bé áo đỏ lườm Chu Đại Chí nói:

– Đi thì đi chứ sao? Việc gì mi phải làm tàng?

Chu Đại Chí tức mình nói:

– Nếu không có lệnh Bang chúa ta, thì ai thèm đưa đón con bé nữ tỳ miệng còn hơi sữa này?

Cô bé áo đỏ không nói nữa, trở gót đi thẳng ra ngoài.

Tám gã đại hán lưng thắt đai da cài những mũi kim tiêu kỳ dị thấy cô bé áo dỏ từ trong nhà đi ra, liền chạy tới đứng sắp hàng để cản đường.

Thiết Vệ Chu Đại Chí tiến lên hai bước chắp tay nói:

– Bang chúa có lệnh tha cho thị, lão phu phải đưa ra, xin anh em mở đường cho.

Tám gã đại hán đứng tránh sang bên nhường lối một cách miễn cưỡng, vẻ mặt vẫn ra chiều căm tức.

Cô bé áo đỏ đưa mắt nhìn tám gã đại hán mặc áo sắc tro nghĩ thầm:

“Tám gã này quyết không phải đệ tử Cùng Gia Bang”.

Nguyên tám gã đại hán này không những trang phục giống nhau mà trạc tuổi, tầm vóc cũng sàn sàn như nhau. Vẻ mặt và cử chỉ lại càng giống nhau, tỏ ra bọn này đã được tuyển lựa và huấn luyện rất kỹ.

Khi thấy Chu Đại Chí đi trước dẫn đường, đưa cô bé ra xa rồi, Âu Dương Thống mới quay lại nhìn Liên Tuyết Kiếu hỏi:

– Phải chăng cô bé vừa rồi là sư muội cô nương?

Liên Tuyết Kiều đáp:

– Chúng tôi cùng là nghĩa nữ dưới gối Cổn Long Vương, tất nhiên gọi nhau bằng chị em.

Âu Dương Thống cười lạt nói:


– Tôi trông tình ý giữa hai chị em các cô thật là phức tạp.

Liên Tuyết Kiều lẳng lặng hồi lâu rồi mới nói:

– Y cho tôi uống thuốc là có lòng tốt để khỏi bị các ông dùng cực hình tra tấn.

Âu Dương Thống lanh mắt đã nhìn rõ Liên Tuyết Kiều có ý khiếp sợ viên thuốc đó.

Ông quay ra thấy Chu Đại Chí tiễn chân cô bé áo đỏ đã trở về liền bảo:

– Ngươi đưa viên thuốc cho ta.

Chu Đại Chí từ từ móc viên thuốc đặt lên vào tay Âu Dương Thống.

Liên Tuyết Kiều trông thấy viên thuốc mặt sợ tái xanh. Song nàng gắng trấn tĩnh lại, giả vờ như không coi vào đâu. Tuy nhiên vì trong lòng nàng khủng khiếp quá không thể nào bình tĩnh lại được, vẻ mặt vẫn còn hoảng hốt. Âu Dương Thống lại gần Liên Tuyết Kiều, nghiêm nét mặt hỏi:

– Cái bí quyết của Cổn Long Vương phải chăng là mượn thứ thuốc độc để kiềm chế thuộc hạ. Viên thuốc này chắc là độc lắm đây.

Ông chưa dứt lời thì người đã lạng đến trước mặt Liên Tuyết Kiều. Ông dùng ngón tay giữa và ngón tay trỏ cặp lấy viên thuốc bỏ vào miệng nàng.

Âu Dương Thống dùng cách khảo nghiệm chân thực này, quả nhiên thấy vẻ mặt Liên Tuyết Kiều nhăn nhó rất khó coi, rồi mồ hôi từ từ nhỏ giọt xuống má.

Thiết Mộc đại sư đột nhiên niệm phật rồi gọi:

– Âu Dương Bang Chúa!

Âu Dương Thống quay lại hỏi:

– Lão thiền sư có điều chi dạy bảo?

Thiết Mộc đại sư nói:

– Xin Bang chúa lưu tình để bần tăng đưa nữ thí chủ này về chùa Thiếu Lâm phục mệnh.

Âu Dương Thống tủm tỉm cười đáp:

– Lão thiền sư đã dạy, tại hạ xin tuân theo.

Rồi ông không cười nữa nói tiếp:

– Giả tỷ có Đường huynh ở đây thì việc phân chất viên thuốc này chằng khó gì.

Liên Tuyết Kiều nói xen vào.

– Uống viên thuốc này vào rồi, người sẽ mất hết ký ức, biến thành một kẻ si ngốc.

Âu Dương Thống nói:

– Có phải vì thế mà cô nương vừa trông thấy viên thuốc này đã hoảng sợ?

Thốt nhiên một gã mặc áo sắc tro hấp tấp chạy vào nhìn Âu Dương Thống thi lễ nói:

– Đường gia đã tới!

Âu Dương Thống mừng quá run lên, cười nói:

– Ra mời Đường huynh vào mau!

Ông vừa nói vừa đi ra ngoài nghênh tiếp.

Hà quả phụ, Thiết Mộc đại sư cũng đi theo Âu Dương Thống.

Chiếc xe lừa chạy như bay, có năm người cưỡi ngựa theo sau chạy đến giậu trúc thì dừng lại.

Tiêu Dao Tú Tài Đường Toàn khăn đóng áo dài từ từ bước xuống.

Năm người cưỡi ngựa theo xe là Quan Tam Thắng, Phàm Mộc đại sư, Phí Công Lượng, Đỗ Thiên Ngạc và Thượng Quan Kỳ.

Đường Toàn tiến lên một bước vén áo để toàn sụp lạy Âu Dương Thống.

Âu Dương Thống vội vàng đưa tay ra kéo dậy nói:

– Xin tiên sinh miễn lễ!

Đường Toàn đứng lên nghiêng mình thi lễ nói:

– Thuộc hạ xin vâng mệnh.

Đoạn đảo mắt nhìn khắp một lượt rồi cười hỏi:

– Cuộc chiến ở Hắc Lâm thiệt hại hết bao nhiêu người?

Âu Dương Thống đáp:

– Nhờ tiên sinh thần cơ diệu toán chỉ tổn hại mất vài tên thị tỳ của Hà Đường chúa.

Đường Toàn quay lại nhìn Hà quả phụ chắp tay nói:

– Đường mỗ bố trí không được chu đáo để đến nỗi thiệt hại đến mấy người thị tỳ của Hà Đường chúa, vậy Đường mỗ xin tạ tội.

Hà quả phụ khẽ thở dài nói:

– Ông quân sư mưu thần chước quỷ ơi? Ông đẩy gái góa này vào chốn giang hồ thị phi là có dụng ý gì. Sau khi ông trăm tuổi, liệu còn dám đến hội kiến tiên phu ở dưới Diêm đài không?

Tuy miệng bà ra điều trách móc, mà vẫn khom lưng thi lễ.

Đường Toàn cười nói:

– Bang chúa mến tài mà Đường chúa lại thao lược chẳng kém bọn tu mi, ra chấp trưởng Hình Đường, nhất định làm cho luật mệnh Cùng Gia Bang được nghiêm minh, dựng khuôn mẫu cho võ lâm. Chốn Hắc Lâm tuy đẹp nhưng không phải là nơi phu nhân ở lâu được…

Hà quả phụ tủm tỉm cười nói:

– Thôi ông đừng tâng bốc tôi nữa. Hiện giờ nhà tôi không có một viên ngói, đành ưng chịu chức Hình Đường của Bang chúa. Từ nay tôi xin hết lòng đảm đương trách nhiệm, không dám đổi chí.

Lúc ấy bọn Quan Tam Thắng, Phàm Mộc đại sư đều nhảy xuống ngựa, lục tục vào bái kiến Âu Dương Thống cùng Thiết Mộc đại sư. Chỉ có mình Thượng Quan Kỳ là vẫn ngơ ngẩn ngồi trên lưng ngựa, vẻ mặt thẫn thờ.

Âu Dương Thống đưa mắt nhìn Thượng Quan Kỳ hỏi Đường Toàn:

– Còn mấy người nữa đi đâu?

Đường Toàn chưa kịp trả lời thì Quan Tam Thắng đã nói:

– Thanh Thành Song Kiếm đã được Chưởng môn phái Thanh Thành là Thái Hư Đạo Trưởng đưa về rồi. Còn gã nửa người nửa vượn đang đi giữa đường dã tính bộc phát cựa mình đứt cả giây trói rồi trốn mất.

Âu Dương Thống hỏi:

– Sao các vị không đuổi theo?

Phí Công Lượng nói xen vào:

– Thân pháp gã đó mau lẹ dị thường, trên đời hiếm có. Tại hạ cùng Quan huynh và Phàm Mộc đại sư đã ra tay ngăn cản mà không được.

Phàm Mộc đại sư thở dài nói:

– Phí đại hiệp nói đúng đó. Bình sinh lão tăng chưa thấy một tay cao thủ nào thân pháp mau lẹ đến thế.

Âu Dương Thống ngạc nhiên hỏi:

– Có việc lạ đến thế kia ư?

Đường Toàn cười nói:

– Bang chúa hãy khoan tâm. Nếu thuộc hạ đoán không lầm thì tối hôm nay thế nào y cũng trở lại đây.

Âu Dương Thống không hỏi vặn nữa, đứng tránh sang bên nói:

– Các vị đi đường vất vả, xin mời vào trong nhà nghỉ ngơi rồi sẽ nói chuyện sau.

Đường Toàn quay lại nhìn tám gã đại hán mặc áo màu tro đang từ từ đi tới.

Tám gã này rất kính nể Đường Toàn, thấy ông thong thả bước tới, nhất tề lạy phục xuống đất.

Đường Toàn tủm tỉm cười nói:

– Các ngươi đứng dậy đi.

Tám gã theo lời đứng dậy miệng chào:

– Xin kính chúc sư thúc.

Đường Toàn cười nói:

– Tứ Thập Bát Kiệt bên Cùng Gia Bang đã từng nổi danh trên chốn giang hồ. Vậy còn các ngươi đây, cố mà theo gót, đừng có phụ tấm lòng Bang chúa cùng ta đây đã hết dạ rèn luyện các ngươi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.