Đọc truyện Điệu Sáo Mê Hồn – Chương 106: Mơ màng thân thế lạc đường đi
Âu Dương Thống nói:
– Xin theo ý kiến của Văn Thừa, bản tòa lập tức tuyển lựa những tay cao thủ hành động.
Liên Tuyết Kiều sẽ nghiêng mình nói:
– Thuộc hạ xin đi trước một chút.
Nói xong trở gót đi ngaỵ Viên Hiếu theo sau Liên Tuyết Kiềụ
Âu Dương Thống quay lại nhìn Quan Tam Thắng hỏi:
– Thương thế Quan huynh ra saỏ
Quan Tam Thắng đáp:
– Thuộc hạ uống thứ thuốc linh đơn của Đường tiên sinh để lại cho thương thế đã hoàn toàn khỏi hẳn.
Âu Dương Thống khẽ nói:
– Quan huynh chọn lấy tám tay cao thủ trong chỗ tứ thập bát kiệt còn sống sót và mời Thiên Mộc đại sư cùng đị Các vị lập tức lên đường ngay để ngấm ngầm hộ vệ Liên cô nương. Nếu cần ra thì mình phải hy sinh cốt sao giữ cho nàng được vô sự.
Quan Tam Thắng nói:
– Thuộc hạ xin ghi lờị
Âu Dương Thống nói:
– Trong vòng một giờ bản tòa sẽ điều động quân tinh nhuệ đến tiếp viện.
Quan Tam Thắng nghiêng mình thi lễ cáo từ lui ra, chọn tám tay cao thủ trong số tứ thập bát kiệt còn sống sót. Đoạn ông mời Thiên Mộc đại sư cùng lên đường lật đật chạy theo Liên Tuyết Kiềụ
Nhắc lại Thượng Quan Kỳ cùng bọn Thiên Mộc, Kim Nguyên Đạo, Tả Hữu Nhị Đồng và Bát Anh thi triển khinh công đi thẳng một mạch. Trong bọn này số đông đều bản lãnh tuyệt Vời, khi eo bọn Ngũ Anh là khinh công hơi chậm nhưng sức lực bền dai, thủy chung vẫn giữ mực đều đều không nhanh quá mà cũng không chậm quá.
Thượng Quan Kỳ hết sức quan tâm đến bọn tù nhân trong rừng trúc, nên chàng vẫn nhớ rõ ràng tình hình khu này, nghĩ bụng Cổn Long Vương bị bại về phủ, tất còn kiểm điểm số người bị chết, bị thương, chưa khôi phục được ngay bọn bộ hạ, nên chàng định đi gấp đến rừng trúc trước khi lão chưa kịp chỉnh đốn nội bộ.
Chẳng những chàng chỉ có ý định tha bọn tù phạm làm rối mắt Cổn Long Vương, mà chàng còn nổi chí khí hào hùng muốn kiếm cho ra sư phụ chàng cũng bị cầm tù trong dãy lều gỗ nàỵ
Chàng lại hy vọng được sư phụ mình sắp đặt giúp đỡ cho, đặng nhân lúc Cổn Long Vương chưa phục hồi nguyên khí, đánh một trận bắt sống lão, phá tan Vương phủ, để báo ơn bang chúa Cùng Gia Bang đã cứu mình. Đó là công nghiệp lớn lao dể tiếng ngàn thu và cũng là một điều tâm niệm duy nhất của Thượng Quan Kỳ.
Chàng định sau khi hoàn thành mọi công cuộc sẽ từ biệt đám giang hồ tìm chốn mai danh ẩn tích cho qua chuỗi ngày thê lương tịch mịch.
Chàng cảm thấy một mối tình sâu xa với Liên Tuyết Kiều, bóng dáng thướt tha yểu điệu cùng câu nói, tiếng cười của nàng, cũng như tay nàng cầm soái ấn, vẻ mặt oai nghiêm cương quyết của nàng đều in sâu vào tâm khảm chàng.
Nàng có đủ tư cách ôn nhu và quật cường. Lúc ôn nhu thì êm lặng chẳng khác gì nước hồ về mùa thu mà lúc quật cường thì tính tình cương nghị, không chịu khuất phục aị
Nhưng éo le thay chàng đã khuyên nàng thương yêu Viên Hiếu, chính nàng cũng nói ra sẽ lấy gã làm chồng.
Thượng Quan Kỳ đã nhận rõ sự tình oái oăm khe khắt, không muốn vơ vẩn vào giữa hai người đó nữạ
Chàng vừa đi vừa nghĩ nên đi chậm lạị Bọn Ngũ Anh đã đuổi kịp chàng.
Bất thình lình một tiếng tù và ngân nga vang lên xé tan bầu không khí tịch mịch giữa cánh đồng hoang, đồng thời phá tan mọi ảo tưởng đau khổ của Thượng Quan Kỳ.
Kim Nguyên Đạo nhìn bốn phía một hồi rồi hỏi:
– Người đó ẩn mình trên ngọn cây lớn. Có nên bắt y không?
Kim Nguyên Đạo bị Cổn Long Vương cầm tù trong nhà độc thất mười mấy năm trờị Lão muốn giữ công lực cho Kim Nguyên Đạo để Kim Nguyên Đạo còn có sức kháng cự với cường địch vào nhà nên chỉ dùng tơ Thiên Tằm luồn qua xương tỳ bà cột lại mà thôi, chứ không cho Kim Nguyên Đạo uống thuốc độc. Từ ngày Kim Nguyên Đạo được Thượng Quan Kỳ cứu ra khỏi nhà độc thất rồi được thấy ánh sáng mặt trời, khác nào như cây khô được gặp tiết xuân, thần trí Kim Nguyên Đạo phục hồi rất maụ
Thượng Quan Kỳ ngẩng đầu nhìn ra xa hơn mười trượng thấy một cây phong diệp cao lớn. Chàng gật đầu nói:
– Kim đại hiệp thu thập gã đi thôi và cần phải hạ độc thủ hay hơn hết là đánh một cái chết ngay đừng để gã đủ thì giờ đưa tin đến lần thứ haị
Kim Nguyên Đạo nói:
– Tại hạ có ý kiến là chúng ta nên lợi dụng gã nổi hiệu tù và truyền tin giả ra đi làm rối tai mắt Cổn Long Vương.
Thượng Quan Kỳ nói:
– Vậy Kim huynh cứ tự tiện hành động đị
Kim Nguyên Đạo vâng lời chạy quanh về phía cây lớn.
Thượng Quan Kỳ đảo mắt nhìn bốn phía chưa thấy rừng trúc đâu, khẽ bảo Tả Hữu nhị đồng:
– Hai vị còn nhớ đêm trước chúng mình đã vào rừng trúc rồi không?
Tả Hữu nhị đồng trầm ngâm một lát rồi đáp:
– Phải chăng Thượng Quan huynh muốn tìm dãy nhà vách gỗ giam tù.
Thượng Quan K đáp:
– Đúng thế!
Tả Hữu nhị đồng đưa mắt nhìn nhau, nhăn nhó cười rồi lắc đầu đáp:
– Chúng tôi không nhớ nữạ
Thượng Quan Kỳ lẩm bẩm:
– Rừng trúc ở phía này từ trong rừng đi vòng vo một lúc thì tới dãy nhà gỗ.
Chính ra Thượng Quan Kỳ nhớ kỹ vị trí rừng trúc, nhưng chàng để cả tâm trí nghĩ vào việc Liên Tuyết Kiều cùng Viên Hiếu, nên lúc đi đường quên mất phương hướng, bây giờ nhìn không ra rừng trúc ở phương nào nữạ
Thượng Quan Kỳ đột nhiên nhớ lại Đường Toàn có dặn một câu:
“Xưa nay các bậc anh hùng vẫn phải chịu cảnh tịch mịch cô đơn”. Từ trước đến giờ chàng vẫn chưa hiểu ý nghĩa câu đó. Giờ phút này chàng mới tỉnh ngộ, thì ra muốn thành bậc đại anh hùng, dựng nên công to, nghiệp lớn thì gặp cảnh ngộ nào phải ép mình chịu theo cảnh ngộ ấy, không được phân tâm nghĩ đi việc khác. Mình chỉ sai lầm một chút thì cái hại không biết đến đâu mà kể. Nghĩ tới đây chàng bất giác thở dài sườn sượt.
Tả Hữu nhị đồng nói:
– Thượng Quan huynh bất tất phải phiến não, để anh em tôi đi bắt một tên thuộc hạ Cổn Long Vương, nghiêm hình khảo đả, lo gì nó chẳng phải xưng.
Thượng Quan Kỳ toan trả lời, bỗng nghe Thiên Mộc đại sư nói:
– Chúng ta ẩn vào trong bụi cỏ cho mau!
Quần hào nghe giọng nói hốt hoảng, ai nấy nấp vào trong bụi cỏ, không kịp ngẩng đầu lên xem.
Thượng Quan Kỳ nghểnh cổ lên nhìn thì quả thấy xa xa có mấy người cưỡi ngựa đi tớị Chàng không khỏi khâm phục nhà sư, nghĩ thầm:
“Ngựa còn ở ngoài mấy dặm mà vị lão hòa thượng này đã nghe tiếng thì thật là tai thính vô cùng!” Tả Hữu nhị đồng bò lại hỏi Thượng Quan Kỳ:
– Chúng tôi đi bắt một tên đem về đây dược chăng?
Thương Quan Kỳ dặn:
– Hai vị phải cẩn thận lắm mới được.
Tả Hữu nhị đồng vâng lời rẽ cỏ đi ra để không gặp đối phương.
Trong khoảng thời gian chừng uống cạn chén trà, bốn năm người mặc áo đen cưỡi ngựa, đi gần tới chỗ Tả Hữu nhị đồng đang đứng chờ.
Tả đồng Trương Phương ngẩng đầu lên thấy bên đối phương có năm người, trong lòng bỗng nổi sát khí, khẽ bảo Hữu đồng:
– Chúng ta rút khí giới ra, phối hợp với nhau mà hành động. Tay trái điểm huyệt người đi giữa, còn tay phải cầm trường kiếm thì đâm hai bên. Thế là chỉ một đòn, mình dẹp xong cả năm.
Hai người đang nghĩ ngợi thì năm con ngựa đến bên Tả Hữu nhị đồng.
Tả Hữu nhị đồng nhảy xổ ra từ trên cao đánh xuống. Lưỡi trường kiếm đâm gã áo đen ở xa, còn tay phải điểm gã ở gần.
Bọn áo đen này là thị vệ dưới trướng Cổn Long Vương. Trong bọn cũng có kẻ võ công cao hơn cả Tả Hữu nhị đồng, nhưng quanh năm bị dược lực kiềm chế, người trở nên ngơ ngác, phản ứng chậm chạp ngu muộị
Tả Hữu nhị đồng hạ thủ một cách đột ngột, lập được kỳ công. Hai gã trúng kiếm ngã ngựa, hai gã bị điểm trúng huyệt. Còn một tên đột nhiên giựt ngựa chạy trốn.
Tả đồng Trương Phương khi nào chịu bỏ. Tay phải rung mạnh một cái cả người lẫn kiếm nhảy vọt đến đâm luôn.
Lúc này gã thị vệ áo đen đã rút binh khí ra cùng Trương Phương chiến đấu kịch liệt. Tay gã cầm thanh đơn đao, múa lên vù vù.
Trương Phương nóng ruột nghĩ thầm:
“Nếu mình còn phải đánh nhau với nó, há chẳng bộc lộ chỗ mình ẩn thân”? Gã liền tấn công như vũ bão, song tên thị vệ áo đen cầm đơn đao ung dung đối phó.
Thượng Quan Kỳ khẽ bảo Thiên Mộc đại sư cùng Ngũ Anh:
– Các vị hãy ngồi đây nghỉ lúc nữa, tôi ra giúp Tả đồng một tay trừ tên đó cho lẹ.
Nói xong né mình nhảy rạ Chàng trầm giọng bảo Trương Phương:
– Xin Trương huynh hãy lui ra một bước, để tiểu đệ lấy mạng gã.
Trương Phương đánh vội ra hai kiếm rồi lui về.
Thượng Quan Kỳ đột nhiên quát to một tiếng, vung đao lên một luồng kim quang chụp xuống đối phương. Người áo đen thấy ánh đao lóe ra vội cầm đao giữ kín môn hộ.
Thượng Quan Kỳ dừng lưỡi đao kinh hồn, chặt sắt như cắt bùn, chém xuống một nhát, máu tươi phun ra tung tóẹ Cả người gã áo đen lẫn đao đều bị chặt làm đôị
Trương Phương co chân đá xác chết vào trong bụi cỏ.
Hai gã khác trúng kiếm chưa chết, nhưng bị thương rất nặng, khó lòng sống được.
Thượng Quan Kỳ khẽ thở dài nói:
– Bọn họ bị thuốc độc kìm chế, đến nỗi trong người bị đau khổ cũng không cảm giác thấy nữạ
Trương Phương nói:
– Hai người này không cứu sống được nữa rồi, đừng để họ phải chịu đau đớn nữạ
Nói xong đưa tay ra điểm vào tử huyệt hai ngườị
Đột nhiên hiệu tù và réo lên một cách gấp rút.
Thượng Quan Kỳ để ý nghe thì tiếng tù và vẫn ở trên cây lớn vọng lại, bất giác bồn chồn trong dạ nói:
– Hai vị mau lấp liếm mấy xác chết này đỉ Còn hai tên còn sống thì đưa lại cả chỗ bọn Thiên Mộc đại sư để khỏi phân tán thực lực. Tôi đi coi xem Kim Nguyên Đạo đã làm nên việc chưả
Rồi không đợi Tả Hữu nhị đồng trả lời tung người nhảy lên lao về phía cây lớn.
Khi còn cách cây chừng hai ba trượng thì trông thấy Kim Nguyên Đạo đang chạy như bay đến nơị
Thượng Quan Kỳ khẽ hỏi:
– Kim huynh có biến chuyển gì không?
Kim Nguyên Đạo vừa chạy vội lại vừa đáp:
– Một đội thị vệ áo đen đến mấy chục người cưỡi ngựa chia đường sắp đến đâỵ
Thượng Quan Kỳ hỏi:
– Còn gã ngồi trên cây thì saỏ
Kim Nguyên Đạo đáp:
– Đã bị đệ điểm tử huyệt rồị Đệ toan tra hỏi hắn thổi tù và báo tin gì nhưng hắn không chịu nói, mà cường địch kéo đến nơi đành điểm huyệt cho hắn xong đờị
Thượng Quan Kỳ lại hỏi:
– Hiệu tù và vừa rồi ai thổi vậỷ
Kim Nguyên Đạo đáp:
– Đệ đó! Tuy đệ chưa biết lối truyền tin, nhưng nghĩ ra một kế là thổi loạn lên một hồi hoặc giả làm rối tai mắt bên địch được chăng.
Thượng Quan Kỳ không nhịn được tủm tỉm cười hỏi:
– Bọn địch nghe hiệu tù và có phản ứng gì không?
Kim Nguyên Đạo cười nói:
– Chúng chưa ngờ có người khác thổi đại lên, nên vừa nghe hiệu tù và loạn xạ, chúng tỏ ra hoang mang không biết làm thế nào, đều dừng ngựa lại, tụm đầu vào nhau, tựa hồ như đang bàn bạc.
Thượng Quan Kỳ nói:
– Đại khái là bọn chúng nghe hiệu tù và chẳng hiểu ra sao, họp nhau lại thương nghị. Đến lúc chúng vỡ lẽ ra thì bọn mình nhân cơ hội này đã đi xa rồị
Kim Nguyên Đạo lại nói:
– Đệ ở trên cây đó có nhìn thấy một khu rừng trúc.
Thượng Quan Kỳ vội hỏi ngay:
– Khu rừng đó ở về phương nàỏ
Kim Nguyên Đạo nói:
– Ở phương chính Đông, nhưng phải đi qua chỗ đội thị vệ áo đen.
Thượng Quan Kỳ trầm ngâm một lát rồi hỏi:
– Bao nhiêu ngườỉ
Kim Nguyên Đạo đáp:
– Chừng ba bốn chục người trở lên.
Thượng Quan Kỳ trầm ngâm một lát rồi nói:
– Cổn Long Vương quả là một tay hùng tài đại lược. Lão vừa bị thảm bại mà đã nghĩ ngay đến sự biến hóa về đại cục tuyệt không hoang mang luống cuống chút nàọ
Lúc này, Thiên Mộc đại sư cùng Tả Hữu Nhị Đồng đều đến ẩn mình trong bụi cỏ rậm để hội hiệp với Thượng Quan Kỳ.
Thiên Mộc đại sư nói:
– Theo ý kiến của bần tăng thì chúng ta cứ giao phong với bọn thị vệ áo đen một trận, đánh chết mấy tên rồi hãy rút lui thật mau đi khỏi nơi này để làm rối loạn tai mắt Cổn Long Vương.
Thượng Quan Kỳ chỉ nghĩ đến bọn người bị cầm tù trong dãy nhà gỗ, liền nói ngay:
– Theo chỗ tôi biết thì Cổn Long Vương hiện cầm tù khá nhiều người trong khu rừng trúc này và toàn là những người lão đem lòng sợ sệt. Nếu mình thiết kế buông tha được bọn tù này thì Cổn Long Vương phải sợ cuống lên.
Thiên Mộc đại sư nói:
– Thượng Quan Kỳ đại hiệp đã quyết định như vậy thì nên làm lắm.
Thượng Quan Kỳ đảo mắt nhìn quần hào một lượt rồi nói:
– Theo ý kiến tại hạ xin Thiên Mộc đại sư thống lĩnh bọn Ngũ Anh cùng Tả Hữu Nhị Đồng ra tập kích bọn thị vệ áo đen. Tại hạ cùng Kim huynh thừa cơ hai bên kịch chiến đi vòng quanh lẩn vào rừng trúc để thả tù.
Thiên Mộc đại sư nói:
– Thượng Quan đại hiệp chỉ đưa một Kim huynh đi theo thì e rằng thực lực yếu quá. Vạn nhất ở trong rừng gặp người ngăn trở, há chẳng lỡ mất việc lớn. Theo ý kiến bần tăng thì Thượng Quan đại hiệp nên lựa thêm vài tay giúp sức.
Thượng Quan Kỳ lắc đầu nói:
– Tôi cùng Kim huynh lén đi thả tù, càng ít càng haỵ Bọn đại sư cùng cường địch chiến đấu, thực lực mạnh chừng nào tốt chừng nấỵ
Tả đồng Trương Phương hỏi xen vào:
– Chúng ta hội họp ở đâủ
Kim Nguyên Đạo đáp:
– Địch cùng ta hai bên hỗn chiến biết đâu mà ước định. Theo ý tại hạ thì ta không nên định trước nơi hội diện dể tránh khỏi bị địch tấn công.
Trương Phương trầm ngâm một lát tiện tay vạch xuống đất mấy dấu hiệu rồi khẽ hỏi:
– Các vị đã nhận rõ chưả
Ngừng một lát gã đảo mắt nhìn quần hào rồi nói tiếp:
– Đó là những mật hiệu liên lạc của Cùng Gia Bang. Xin các vị ghi nhớ lấỵ
Thượng Quan Kỳ nói:
– Tôi nhớ rồi, xin đi trước một chút.
Nói xong cùng Kim Nguyên Đạo đi vòng quanh theo những vùng cỏ rậm mà vàọ Thiên Mộc đại sư nhìn Ngũ Anh nói:
– Chúng tôi đi mau để tiếp ứng cho họ. Năm vị lưu lại đây bày trận để chờ đợị Bần tăng cùng Tả Hữu Nhị Đồng xông vào trận địch trước, dẫn dụ chúng đến đây để năm vị tập kích. Trận đánh này dù không tiêu diệt hết bọn chúng, cũng nên đánh cho tan tành.
Ngũ Anh rút trường kiếm đánh “Soạt” một cái, bày thành trận thế ngay trong bụi cỏ.
Bọn Ngũ Anh này bất luận trường hợp nào cũng vẫn nghiêm chỉnh. Dù đối phương chỉ có một người một ngựa, họ vẫn thận trọng như thường, tuyệt không có ý khinh địch, mà đối phương có thiên binh vạn mã, chúng cũng không ra chiều sợ sệt.
Thiên Mộc đại sư thấy Ngũ Anh dàn trận xong rồi, đột nhiên gầm lên một tiếng thật to, múa tít cây thiền trượng xông lại phía bọn thị vệ áo đen.
Tả Hữu Nhị Đồng tay phải cầm ngang ngọn kiếm, tay trái nắm chắc đao trủy thù, đi hai bên theo sát Thiên Mộc đại sư.
Hai bên mỗi lúc một gần nhau và đã nhìn nhau rất rõ. Thiên Mộc đại sư đảo mắt nhìn bốn mặt rồi dừng chân lại nói:
– Nơi đây hai bên cỏ rậm có lợi cho ta, không nên tiến lên nữạ
Tả đồng Trương Phương chau mày nói:
– Tình thế xem ra có vẻ khác thường. Mỗi khi đội thị vệ áo đen dưới trướng Cổn Long Vương hễ thấy người lạ là túa ra đánh, sao lần này lại ra ngoài lề lối đó?
Thiên Mộc đại sư nói:
– Đúng rồi! Đội thị vệ Cổn Long Vương đều bị thuốc mê, nên gã nào cũng ra vẻ ngây ngô mà bọn này lại khác hẳn tên nào cũng tỉnh táo không có vẻ gì là đã bị thuốc mê.
Nhà sư khẽ thở dài nói tiếp:
– Nếu quả bọn thuộc hạ Cổn Long Vương chưa từng uống thuốc mê thì việc đối phó với chúng khó đấỵ
Nguyên đội thị vệ áo đen này có tới năm chục ngườị
Thiên Mộc đại sư rất lo Tả Hữu nhị đồng không đủ lực lượng thủ thắng.
Dùng võ miễn cưỡng chống chọi, tất gây ra một trường ác chiến.
Tả Hữu nhị đồng nhìn nhau nói:
– Đại sư áp trận, anh em chúng tôi thử ra chiến đấụ
Thiên Mộc đại sư khẽ nói:
– Không nên hấp tấp, dù mình giết được bên địch mười người mà bên mình chỉ thiệt một mạng cũng không nên. Nếu không nắm chắc được phần thắng thì đừng mạo hiểm hay hơn.
Bỗng thấy bọn áo đen lục tục xuống ngựa bày một tòa trận thế, chúng đông người, đáng lẽ họ lấy nhiều hiếp ít, sao lại không chịu ra đánh, mà còn bày trận để cố thủ? Chẳng lẽ Cổn Long Vương mới thua trận, đã sinh ra cẩn thận.
Thiên Mộc còn đang suy nghĩ thì thấy ba người áo đen cỡi ngựa chạy đến.
Tả hữu nhị đồng tinh thần phấn khởi nói:
– Chúng ta hãy bắt ba gã này rồi sẽ nói chuyện.
Ba người ngựa còn cách bọn Thiên Mộc chừng một trượng thì đột nhiên dừng lạị Sáu con mắt trừng trừng nhìn Thiên Mộc cùng Tả Hữu nhị đồng một hồi, rồi hỏi:
– Ba vị là anh hùng ở đâu tới đâỷ
Thiên Mộc đại sư áo cà sa rách tướp, tóc dài phủ xuống vai, râu ria xồm xoàm, chỉ có cây thiền trượng trong tay là đúng của nhà Phật. Còn người lão tăng thì chẳng ra tăng, tục chẳng ra tục, khiến cho người ngoài không biết lão là hạng nàỏ
Thiên Mộc đại sư nhìn ba người hồi lâu rồi hỏi lại:
– Các vị phải chăng là đội thị vệ áo đen dưới trướng Cổn Long Vương?
Ba gã áo đen đều trạc tuổi ngoài bốn mươị Gã đi giữa lạnh lùng nói:
– Chúng tôi hỏi ba vị. Ba vị chưa nói rõ lai lịch, sao đã hỏi lại chúng tôỉ
Tả đồng Trương Phương tức giận nói:
– Chúng tôi là Tả Hữu nhị đồng bên Cùng Gia Bang, còn vị này là…
Hai gã nhìn Thiên Mộc đại sư, chưa biết giới thiệu cách nàọ
Ba vị đại hán lộ vẻ mừng vui, hỏi:
– Âu Dương bang chúa có đây không?
Tả Hữu Nhị Đồng ngạc nhiên hỏi lại:
– Các vị kiếm Âu Dương bang chúa có chuyện chỉ
Gã áo đen đứng giữa dường như là thủ lãnh trong đám, từ từ lấy trong bọc ra một bức thư rồi nói:
– Tại hạ vâng lời chỉ giáo, mang thơ này đến cho Âu Dương bang chúạ
Trương Phương nói:
– Tại hạ mở ra coi trước xem là thơ của ai viết?
Gã đi giữa vội rụt tay về nói:
– Thơ này cần được diện trình Âu Dương bang chúạ
Trương Phương lấy làm khó nghĩ lẩm bẩm:
– Chưa biết đối phương là aỉ Thì dẫn y về ra mắt bang chúa thế nào được, huống chi đang lúc tình thế cấp bách, không hiểu bang chúa đã rút đi chưả
Gã áo đen lại nói:
– Bọn tôi quả vâng mệnh cao nhân đến đây, xin các vị đừng đem lòng ngờ vực.
Trương Phương khẽ bàn với Hữu Đồng một hồi rồi nói:
– Tiểu đệ là Trương Phương. Tệ bang chúa rất thủ lễ với các bậc hiền tàị
Bất luận ai đến hỏi, người cũng dùng đại lễ ra mắt. Nhưng hiện giờ đang đối trận với Cổn Long Vương, người rất bận việc và không rõ hành tung ở đâủ
Người áo đen nhíu cặp lông mày nói:
– Một bậc cao nhân viết thư dặn đi dặn lại bọn tôi đem thư này đến giao tận tay Âu Dương bang chúạ Xin Trương huynh thứ lỗi cho tiểu đệ. Chờ tiểu đệ gặp được Âu Dương bang chúa sẽ xin đưa thơ.
Nói xong bắt ngựa quay về. Ba con ngựa này đi rất mau, chớp mắt đã trở lại cùng những người bày trận, hợp vào một toán, lật đật đi ngaỵ
Trương Phương chờ cho bọn họ đi xa rồi mới ngơ ngác nói:
– Việc này xảy ra một cách đột ngột, khiến người ta không biết đâu mà lường.
Hữu đồng Lý Tân hỏi Thiên Mộc:
– Đại sư biết nhiều hiểu rộng, có cao kiến gì về vụ này không?
Thiên Mộc đại sư nói:
– Theo nhận xét của lão tăng thì dường như bọn này không phải là người giả trá. Cổn. Long Vương đã thâm hiểm gian trá, lại có tính đa nghi, quyết không chịu đặt những người chưa uống thuốc mê vào đội thị vệ.
Trương Phương thở dài nói:
– Sự tình diễn biến đột ngột quá, thật khiến cho người ta khó lòng đoán được. Giả tỷ có Liên cô nương ở đây thì việc tìm hiểu chân tướng họ dễ dàng hơn.
Thiên Mộc đại sư nói:
– Liên cô nương là bậc thiên tài, chúng mình bì thế nào được.
Lại nói đến Thượng Quan Kỳ dẫn Kim Nguyên Đạo đi lò dò, mượn cỏ rậm để che giấu hành tung, đi vòng qua bọn áo đen, nhắm thẳng hướng chính Đông mà đị
Đi ước chừng được ba dặm, cảnh vật thốt nhiên biến đổi Chàng phóng tầm mắt nhìn ra thì là một cánh đồng bát ngát, nhưng không có cỏ rậm để che mình.
Kim Nguyên Đạo khẽ nói:
– Chỗ này cách phủ Cổn Long Vương không xa mấy, việc canh phòng chắc là nghiêm mật lắm. Đường đi lại không có cỏ rậm e rằng khó lòng giấu được hành tung.
Thượng Quan Kỳ trầm ngâm một lát rồi nói:
– Việc đã xảy ra thế này, cần phải mạo hiểm một phen. Nếu chúng ta chạy nhanh tất bọn gác ngấm ngầm canh gác để ý. Chi bằng ta cứ hiên ngang mà đi may ra lừa bịp được chúng.
Kim Nguyên Đạo nói:
– Tại hạ cũng nghĩ thế?
Thượng Quan Kỳ đảo mắt nhìn xung quanh một lượt rồi đột nhiên bắt đầu bước thật dài vừa đi rảo cẳng vừa nói:
– Xin Kim huynh giữ cách quãng tại hạ khoảng một trượng, đề phòng lúc gặp bên địch phục kích ứng biến cho kịp.
Kim Nguyên Đạo nói:
– Thân thế Thượng Quan đại hiệp có quan hệ đến sự an nguy cho toàn cục, không nên mạo hiểm. Để tại hạ đi trước mở đường chọ
Thượng Quan Kỳ nói:
– Kim huynh đi sau để tiếp ứng cũng vậy chớ saỏ
Kim Nguyên Đạo không dám nói nữa, ngầm vận chân khí đề phòng, đi sau Thượng Quan Kỳ cách chừng một trượng. Một việc bất ngờ đã xảy ra là trên cánh đồng bát ngát này tuyệt không bị một ai phục kích, nhưng trên mặt đất phát hiện xác chết thẳng cẳng, tựa hồ như trước khi hai người tới chỗ này đã có ai đi qua nhổ bỏ những ổ phục kích.
Thượng Quan Kỳ chạy nhanh hơn, đi liền một lúc chừng bốn năm dặm đường thì rừng trúc đã hiện ra trước mặt. Chàng để ý nhìn kỹ lại tình thế thì chính trong khu rừng này chàng đã thấy sư phụ ở trong một căn nhà gỗ. Lòng chàng khích động mạnh, không kiềm hãm được, chàng rảo bước xông vàọ
Rừng trúc rậm rạp vây quanh một khoảng đất trống. Trên khoảng đất trống này những dãy nhà gỗ dựng lên san sát, hàng ngũ tề chỉnh.
Thượng Quan Kỳ khẽ thở phào một cái, dường như đã trút bỏ được gánh nặng. Chàng khẽ bảo Kim Nguyên Đạo:
– Kim huynh! Những căn nhà gỗ nhỏ này là chỗ Cổn Long Vương giam ngườị Bình thường ở đây đề phòng nghiêm mật lắm. Nhưng bữa nay sao có vẻ khác thường, thật khó hiểụ Xin Kim huynh đề phòng cẩn thận chọ
Nói xong rảo bước đi vào dãy nhà gỗ, giơ tay ra nắm lấy cánh cửạ Kim Nguyên Đạo bỗng la lên:
– Thượng Quan đại hiệp chớ nên hấp tấp!
Thượng Quan Kỳ vội thụt tay về hỏi:
– Sao vậỷ
Kim Nguyên Đạo đáp:
– Cổn Long Vương thạo nghề dùng thuốc độc, nếu những căn nhà này quả đúng như lời Thượng Quan đại hiệp là chỗ giam ngườị Ngày thường họ đề phòng nghiêm ngặt mà bây giờ đột nhiên trễ tràng, e rằng có thứ mai phục khác. Xin Thượng Quan đại hiệp dùng kim đao để thử coi, chớ mó tay vào cửa gỗ.
Thượng Quan Kỳ trầm ngâm một lát rồi nói:
– Kim huynh nói phải đó.
Đoạn cầm kim đao nậy cửa rồi người mượn đà né sang một bên. Bỗng thấy căn nhà gỗ mở ra rung rinh một chút rồi từ từ dừng lạị
Thượng Quan Kỳ cúi xuống xem thì thấy trong căn nhà này có một người nữa, hai mắt nhắm nghiền, dường như đang ngủ say, không nhúc nhích.
Kim Nguyên Đạo nói:
– Không nên đụng vào người ỵ
Thượng Quan Kỳ rụt tay lại hỏi:
– Sao vậỷ
Kim Nguyên Đạo thở dài đáp:
– Cổn Long Vương rất nhiều quỷ kế. Người này khó mà biết được y chết thật hay chết giả. Nếu chúng ta không cẩn thận một chút thì mắc bẫy ngaỵ
Thượng Quan Kỳ hỏi:
– Theo ý kiến Kim huynh thì làm thế nào bây giờ?
Kìm Nguyên Đạo nóị
– Thà là giết lầm cả trăm người, còn hơn tha lầm một ngườị
Thượng Quan Kỳ hỏi:
– Nếu mình cũng làm thế thì phỏng có khác gì Cổn Long Vương?
Kim Nguyên Đạo thộn mặt ra chắp tay nói:
– Tại hạ lỡ lời, nhờ Thượng Quan đại hiệp chỉ giáo chọ
Thượng Quan Kỳ tủm tỉm cười nói:
– Xin Kim huynh khiêng người này ra dưới ánh mặt trời, rồi chúng ta sẽ mở những căn nhà gỗ khác.
Kim Nguyên Đạo không nói gì nữa, theo lời Thượng Quan Kỳ khiêng đại hán ra dưới ánh mặt trờị
Thượng Quan Ky đi trước, Kim Nguyên Đạo đi saụ Thượng Quan Kỳ lại vung kim đao lên bổ xuống gian thứ haị
Chàng để ý nhìn thấy một quái nhân gầy như que củi nằm sấp trong căn nhà nàỵ
Kim Nguyên Đạo lấy làm lạ hỏi:
– Thế này là nghĩa gì?
Thượng Quan Kỳ khẽ thở dài nói:
– Tại hạ đã nghĩ ra những sự kỳ dị trong dãy nhà này rồị
Chàng vung kim đao gạt lia lịạ Chỉ trong khoảnh khắc đã mở được mười bốn căn nhà gỗ. Kim Nguyên Đạo điều tra lại, phát giác ra rằng bao nhiêu người nằm trong nhà này điều biến thành những nắm xương khô, thịt và máu bị tiêu hóa hết, nhưng lạ một điều là người nào cũng còn thoi thóp thở.
Thượng Quan Kỳ phá xong mười mấy gian nhà, trong lòng bỗng cảm thấy sợ sệt bàng hoàng. Vì chàng định tâm đến đây kiếm sư phụ nhưng lúc này chàng lại không dám phá gian nhà mà sư phụ chàng ở bữa trước.
Bỗng nghe Kim Nguyên Đạo lớn tiếng quát:
– Nằm xuống cho mau!
Thượng Quan Kỳ giật mình, quay đầu lại xem thì thấy quái nhân gầy guộc từ từ đứng lên.
Cặp mắt lão trước vẫn nhắm nghiền, bây giờ đột nhiên mở bừng, con mắt hiện ra tia sáng rất kỳ dị. Kim Nguyên Đạo đột nhiên lại phóng chưởng ra đánh.
Quái nhân né người đi tránh khỏị
Kim Nguyên Đạo rùng mình hỏi:
– Thượng Quan đại hiệp! Bây giờ làm thế nào dâỷ
Vừa dứt lời, bỗng thấy người nằm sấp gầy đét và mấy người khác bắt đầu cựa quậy chân tay dường như gắng gượng đứng dậỵ
Tình trạng diễn biến này khiến cho cả Thượng Quan Kỳ cũng không khỏi hồi hộp. Chàng để lưỡi kim đao trước ngực nói:
– Vì tình thế bắt buộc. Chúng ta phải thương đến bọn nàỵ
Bỗng nghe những tiếng kêu gào khóc lóc nổi lên, những con người quái dị gầy đét đứng lên, người nào cũng như bị nọc độc làm cho ngứa ngáy, nhảy tênh tênh, khoa tay múa chân, nào kêu, nào gọi tranh nhau chạy đến những gian nhà chưa phá, mở cửa chạy tọt vào.