Điệu nhạc Blue trên chuyến tàu điện ngầm

Chương 8 phần 1


Bạn đang đọc Điệu nhạc Blue trên chuyến tàu điện ngầm – Chương 8 phần 1

Chương 5:
Sự gần gũi thứ hai
Vài ngày sau, đúng như những gì đã nói trong điện thoại, Cố Đại Nhân bắt đầu những trình tự để chấn hưng phòng kế hoạch. Trước tiên anh ta “nã pháo” vào Đàm Kỳ Vĩ trong cuộc họp giám đốc các phòng. Tuy tôi không tham gia cuộc họp, nhưng cứ nhìn khuôn mặt xanh xám của Đàm Kỳ Vĩ khi bước ra khỏi phòng họp thì có thể đoán được Cố Đại Nhân đã châm ngòi pháo mạnh thế nào. Tôi hỏi Cố Đại Nhân đã uốn nắn anh ta thế nào, Cố Đại Nhân cười nói, “Làm gì phải dùng đến hai chữ “uốn nắn”, tôi chỉ nói trước mặt tổng giám đốc rằng phòng anh ta chỉ làm nhiệm vụ giao hàng, nhận hàng đúng thời hạn, trong khi nhân sự của phòng kế hoạch lại không đủ, viết đơn xin nhân viên cũng phải có người can dự vào, thế mà còn tự tiện lấy người của phòng khác đi…ha ha, anh ta đều chịu tất!”.
Tôi cảm thấy rất vui, có lẽ đã lâu lắm rồi không thấy sự đấu tranh quyền lực trong công ty, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có một chút lo lắng. Cố Đại Nhân nói, “Cậu yên tâm đi, dù sao ở công ty này tôi cũng đi lên từ một nhân viên, có sóng gió nào tôi chưa trải qua? Tư cách và sự từng trải của anh ta trong cái công ty này không thể sánh được với tôi đâu!”. Tiểu Du đứng bên cạnh nhẹ nhàng nói, “Nhưng sợ rằng anh ta sẽ tìm đến những cái gốc rạ như chúng em thôi!”. Cố Đại Nhân thở dài nói, “Cho nên những ngày này, chúng ta phải đặc biệt chú ý đến những đơn đặt hàng của các khách hàng quan trọng, đừng để anh ta nắm được đằng chuôi!”. Tôi và Tiểu Du nhìn nhau rồi cùng gật đầu.
Nhưng điều làm cho người ta lo lắng cuối cùng cũng xảy ra, cùng với việc tổng giám đốc đồng ý sắp xếp nhân viên thì chỗ chúng tôi đã xảy ra một sai sót. Hàng hóa của khách hàng bên châu Âu, theo đúng đơn đặt hàng thì hàng sẽ được vận chuyển đến cảng Hồng Kông, và chúng tôi sẽ sắp xếp tàu vận chuyển đến châu Âu, nhưng chúng tôi lại chỉ làm kế hoạch vận chuyển đến cảng Hồng Kông, tất cả những thủ tục còn lại đều do bên khách hàng chịu. Thế là những chất vấn giống như những trái bom liên tiếp nổ ra từ phía khách hàng công kích đến tận phòng kế hoạch của chúng tôi. May mà có Cố Đại Nhân xuất hiện giải quyết em đẹp mọi chuyện. Nhưng nội bộ công ty vẫn truy cứu trách nhiệm. Tuy đơn xin vận chuyển do Tiểu Du làm, nhưng tôi lại là người phê chuẩn, nên căn cứ theo sự việc mức phạt được chia đều như sau: Tiểu Du 30%, tôi 40%, sự quản lý không tốt của Cố Đại Nhân 30%. Đúng như những gì tôi dự đoán, quả nhiên phòng nghiệp vụ bắt đầu yêu cầu truy cứu trách nhiệm sự việc xảy ra lần này trên đơn liên lạc nội bộ. Cố Đại Nhân và Đàm Kỳ Vĩ lại lén gặp mặt nhau, rồi lúc chia tay cũng lại thấy cả hai đều rất hậm hực.
Sau khi tan ca, tất cả nhân viên trong công ty đều đã về hết, chỉ còn lại ba người phòng tôi. Tiểu Du tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng sắc mặt thì rất nhợt nhạt; Cố Đại Nhân không còn vẻ an nhàn nhởn nhơ như bình thường, trong khi tôi thì cứ như đang bay trên mây. Cả ba chúng tôi ngồi ở phòng họp, Cố Đại Nhân nói với sắc mặt không chút biểu cảm, “Cẩn thận đến mấy, cuối cùng vẫn xảy ra chuyện”. Tiểu Du nâng cặp kính nói, “Tôi sẽ xin nghỉ việc! Có thế thì mới không truy cứu nhiều hơn nữa…”. Cố Đại Nhân nói, “Đừng nói vớ vẩn, cô cho rằng xin nghỉ là sẽ không có chuyện gì nữa sao? Sai sót khi giao hàng là điều khó tránh khỏi, tôi thấy lần này phòng nghiệp vụ đang nhằm vào một người đấy!”. Tôi biết Cố Đại Nhân đang ám chỉ tôi. Cố Đại Nhân cười nói, “Được rồi, dù sao tôi cũng là anh cả của hai người, bình thường hai người hay gào tôi là Đại Nhân, cho nên tôi cũng có trách nhiệm và nghĩa vụ giúp hai người, lần sau phải chú ý hơn trong công việc đấy!”.
Tôi và Tiểu Du gật đầu, nhưng tôi biết, nếu dựa theo tình tiết sự việc mà phạt thì Cố Đại Nhân chỉ bị cảnh cáo mà thôi, nếu phải gánh vác tất cả trách nhiệm thì có thể sẽ bị kỷ luật, thậm chí còn bị giáng cấp, nghĩ đến đây, tôi chỉ muốn đánh cho Đàm Kỳ Vĩ một trận. Nhưng nghĩ lại thì thấy có hơn nữa những oán hận mà anh ta gieo xuống phòng kế hoạch đều do tôi mà ra, xem ra phải hỏi Lý Nhược tình hình bên đó thế nào trước đã.
Sau khi họp xong, Cố Đại Nhân bảo tôi và Tiểu Du về trước, còn lại một mình anh ấy ngẩn người ngồi đó. Bình thường anh ấy rất ít hút thuốc, vậy mà hôm nay cũng châm thuốc hút. Tiểu Du từ chối đi tàu điện ngầm cùng tôi mà một mình lên xe buýt về, xem ra tâm trạng cô ấy cũng không tốt lắm. Một trận sóng gió nổ ra, làm tâm trạng của cả ba người chúng tôi đều trầm lặng. Tôi đứng ở cửa chính công ty và gọi điện cho Lý Nhược, Lý Nhược nghe điện thoại nói, “Là anh à, Vô Y…”. Tôi nhẹ giọng nói, “Em tan ca chưa? Có muốn đi ăn cơm với anh không? Anh có một số việc muốn hỏi em”. Im lặng trong vài giây, Lý Nhược trả lời, “Em tan ca rồi, có phải anh muốn hỏi về việc viết đơn yêu cầu phạt phòng anh không?”. Câu sau, giọng của cô ấy rất nhỏ, tôi nói, “Có phải em không tiện nói ra?”. Lý Nhược do dự trả lời, “Vâng, có một chút…”. Thoáng chút buồn, tôi nói, “Không tiện thì thôi, không cần nói đâu.” Lý Nhược vội vàng, “Lát nữa em sẽ gọi điện lại cho anh!”. Tôi tắt điện thoại, trong lòng nghĩ, chúng tôi không thể ở bên nhau, vậy chẳng lẽ đến tình đồng nghiệp cũng không có sao? Có vẻ như có người nào đó đang ở bên cạnh khi cô ấy nói chuyện điện thoại, chắc chắn là Đàm Kỳ Vĩ rồi.
Tôi vừa tức giận vì sự vô tình của Lý Nhược, vừa cảm thấy rất buồn vì hình phạt, nên cứ thế đi bộ chậm rãi đến quảng trường, nhìn những đôi đang ngồi bên nhau trên ghế, trong lòng bỗng cảm thấy rất buồn. Khung cảnh này làm tôi nhớ lại cái ngày say rượu bên Lý Nhược, cô ấy đã bày tỏ với tôi trên cái ghế trước mặt. Đúng lúc đó điện thoại của tôi đổ chuông, tôi nghĩ, Lý Nhược thế là vẫn còn một chút lương tâm, nhưng khi nhìn lại thì ra là Hinh Văn gọi tới. Bấm nút nhận, tôi nói, “Hinh Văn à…”, giọng ngọt ngào của Hinh Văn cất lên, “Anh đang ở đâu đấy? Anh đã tan ca chưa?”. Tôi trả lời một cách uể oải, “Anh tan ca rồi, đang đi một mình ở quảng trường”. Hinh Văn hỏi, “Sao thế? Anh không vui à?”. Tôi thở dài trả lời, “Ừ, có một chút…”. Tôi chợt nghĩ, chuyện công việc không nên nói cho cô ấy biết, để tránh những không khí buồn, hơn nữa là đàn ông thì nên để những chuyện không vui trong lòng, không nên để cho người yêu biết, tránh cả hai đều không vui. Tôi lại hỏi, “Em đang ở đâu đấy? Đã ăn cơm chưa?”. Hinh Văn cười đáp, “Anh chờ em nhé, em ăn rồi, nhưng em đoán là anh chưa ăn, nên em sẽ đi ăn cùng anh!”. Tôi ừ một tiếng. Vài phút sau đã thấy cô ấy rất duyên dáng đỗ xe bên kia đường. Cô ấy mặc một chiếc áo khoác màu xanh nhạt, một chiếc váy kẻ sọc màu trắng, đi một đôi xăng đan cao gót màu nâu, mái tóc để xõa, trông rất đẹp.

Tôi tiến đến, nỗi buồn trong lòng đã đỡ hơn một chút. Hinh Văn nắm tay tôi nói, “Đi thôi, đi ăn gì nhé, em thấy anh ăn uống không đúng bữa gì cả!”. Nói xong, kéo tay tôi vào một quán ăn đối diện với quảng trường. Tôi nắm bàn tay nhỏ mềm mại của Hinh Văn, nó ấm áp và mịn màng quá, cơ thể tôi như có một luồng điện chạy qua. Hinh Văn quay đầu lại, nũng nịu nói, “Anh đi nhanh lên có được không, em kéo anh nhé?”. Tôi cười hiền lành, thế là Hinh Văn kéo mạnh bàn tay tôi, làm tay tôi bị giật mạnh về phía trước, rồi cứ theo chiều xuôi thế mà vô tình chạm nhẹ vào bộ ngực mềm mại của Hinh Văn. Thời khắc ấy, tất cả những gì là hình phạt, là muộn phiền, là rầu rĩ đều tan biến đi cùng với sự gần gũi ấm áp này.
Nếu bạn muốn biết thời khắc ngọt ngào nhất trong tình yêu là gì, tôi có thể nói chắc chắn với bạn rằng đó là giai đoạn khi bắt đầu mới có mối quan hệ qua lại với nhau. Không nhanh cũng không chậm, không nhiều cũng không ít, tươi đẹp rực rỡ, không có sự đau khổ khi tình yêu quá sâu sắc, không có sự buồn rầu như buổi đầu mới có tình cảm, không cần phải lo lắng hôm nay phải liên lạc với cô ấy, không cần phải chú ý đến việc phải tặng hoa vào ngày lễ, khi đi dạo cùng nhau trên phố không cần phải chú ý xem có cô gái nào khác nhìn không, không cần phải chú ý những gì mình làm đã đúng chưa, bởi vì sự gần gũi nhẹ nhàng lúc này đã là sự hạnh phúc tuyệt vời nhất trong lòng của hai con người.
Hai chúng tôi đến một nhà hàng phương Tây, vì Hinh Văn ăn cơm rồi nên cô ấy chỉ gọi một cốc kem, còn tôi gọi một suất cơm bò cà ri và một bát canh. Hinh Văn cười nói, “Em nhớ lần đầu tiên ăn cơm cùng anh, anh cũng gọi món này”. Tôi cười, “Vì anh rất thích món này nên hay ăn nó”. Hinh Văn gật đầu nói, “Câu nói của anh có vẻ hơi triết lý”. Mặt tôi rất nghiêm nghị nói, “Thì giống như anh thích một người nào đó, sẽ mãi mãi kiên trì!”. Khuôn mặt của Hinh Văn lộ vẻ xấu hổ, cô cười nói, “Thật không ngờ anh cũng biết lấy lòng phụ nữ cơ đấy! Lại không chút thay đổi sắc mặt khi nói nữa chứ, xem ra anh chắc chắn là một cao thủ trong tình trường rồi.” Tôi ngượng ngùng, “Cao thủ? Em đánh giá anh cao quá rồi, anh chỉ là một con vịt mới chập chững bơi vào cái ao tình ái thôi!”. Giọng Hinh Văn nhẹ nhàng, “Vô Y, hôm nay em muốn hỏi anh một vài vấn đề…”. Có phải cô gái nào khi yêu cũng đều rất thích đưa ra vấn đề để hỏi không nhỉ? Chắc cũng ngoài mấy câu: Anh thích em ở điểm gì? Anh sẽ yêu em đến bao giờ? Anh có thấy gần đây vòng hai của em hơi to ra không?…Tôi nói, “Vừa trùng hợp, anh cũng có chuyện muốn nói với em!”.
Khi ấy, kem của Hinh Văn được mang đến, chỉ cần nhìn cô ấy cầm thìa, nhẹ nhàng xúc miếng kem rồi đưa lên miệng, tôi đã cảm thấy rất ngọt ngào. Hinh Văn lại nói, “Vậy anh hỏi đi, anh có thể lựa chọn nói thật hoặc nói dối, em đều không trách anh…”. Nghe xong những lời nói đó của Hinh Văn suýt chút nữa làm tôi tối sầm mặt mũi lại, nói dối hay nói thật cũng đều không trách tôi ư? Một sự phòng bị hoàn hảo.
Thấy sự nghiêm túc trên khuôn mặt tôi, Hinh Văn nói, “Anh ấy à, chưa bắt đầu hỏi thì mặt mũi đã ở trạng thái nghiêm trọng rồi”.
Tôi cười không nói, Hinh Văn tiếp, “Anh thích em chứ?”.
Thế là tôi đã đoán đúng, đích thị là loại câu hỏi này. Tôi vẫn biết lựa chiều để gật đầu ngay phút đầu, vì nếu chỉ cần do dụ một giây thôi, phụ nữ sẽ cho rằng trong lòng bạn có uẩn khúc.
Hinh Văn xinh đẹp nhẹ nhàng nói, “Vậy, anh có yêu em không?”.
Trống ngực tôi đập thình thịch, vấn đề này rất có độ sâu, nếu trực tiếp trả lời “có yêu”, thì đó là câu trả lời có một chút hơi miễn cưỡng cho qua chuyện, nhưng nếu trả lời “không yêu” thì lại càng không được.

Tôi trầm giọng nói, “Nếu nói anh không yêu em thì đó là lừa em. Anh thấy khi chúng ta mới bắt đầu, anh rất có cảm tình với em, dần dần trở thành rung động, sau đó là thích và đến bây giờ anh đã yêu em một chút. Anh rất hy vọng sau này được nhìn thấy em như thế này, được nghe giọng nói của em, ngửi mùi thơm từ cơ thể em, được chạm vào ngón tay em…”. Tôi nói liên tiếp bốn cảm giác, chỉ còn thiếu một vị giác, nhưng tôi tin rằng với sự thông minh của mình, cô ấy chắc chắn sẽ hiểu.
Sau khi nghe xong, đôi mắt của Hinh Văn hơi đỏ lên, nhưng miệng vẫn cười nói, “Cảm ơn anh, em hiểu rồi!”.
Nhìn Hinh Văn xúc từng miếng kem ăn, dáng vẻ rất chuyên tâm, tôi đoán chắc chắn cô ấy rất cảm động với những gì tôi vừa nói, tôi trút một hơi thở dài thả lỏng người, thế là cuối cùng cô ấy cũng hỏi xong. Tôi ăn nhanh gọn suất cơm thịt bò của mình, uống một bát canh rồi cười nói, “Vậy bây giờ đến anh hỏi em”.
Hinh Văn nhìn thẳng vào tôi, tôi tỏ vẻ nghiêm nghị nói, “Chắc chắn anh sẽ không hỏi em là có yêu anh không, có thích anh không, vì anh đã cảm nhận được rồi, cho nên không cần hỏi nữa”. Ngừng một lát, tôi nói tiếp, “Anh chỉ muốn biết, em có cảm thấy anh xứng đáng với em không?”. Nói xong, tôi châm một điếu thuốc, hít một hơi rồi nhẹ nhàng thở ra một vòng khói tròn, nhìn chúng to lên trong không trung, sau đó tan dần và biến mất.
Hai tay Hinh Văn đan vào nhau và chống lên cằm, vài sợi tóc rủ xuống trước mặt, tôi đang chờ câu trả lời của cô ấy.
Hinh Văn nhẹ nhàng nói, “Anh thật ngốc nghếch, anh thật ngốc…”.
Tôi đưa tay ra nắm lấy tay cô ấy, nắm rất chặt, và nói với giọng tình cảm, “Vì anh biết, thân phận bây giờ của anh không xứng với em!”.
Nghe xong, Hinh Văn gỡ tay tôi ra nói, “Anh do dự? Anh định rút lại lời nói của mình? Vì điều này mà anh sẽ từ bỏ sao?”.
Tôi trả lời, “Anh xin lỗi, anh không từ bỏ, anh thực sự rất lo lắng, anh sợ mình sẽ trở thành nỗi phiền toái của em…”.

Nghe xong, Hinh Văn cười nhạt nói, “Đàn ông nghèo không lo, quan trọng là phải có chí khí và lòng tự tin!”. Rồi cô ấy nói thêm với giọng nhẹ nhàng, “Chẳng lẽ anh không có một chút lý tưởng và mục tiêu nào sao? Bây giờ anh không có tiền, điều đó không có nghĩa là sau này anh cũng không có, chỉ cần anh nỗ lực thì nhất định sẽ đạt được mục tiêu. Hơn nữa em cũng không phải là một cô gái ham muốn giàu có, em có thể không cần dùng nước hoa đắt tiền, không cần đeo vàng bạc, em thích một cuộc sống thanh đạm…chẳng lẽ anh quên mất rằng chúng ta đã quen nhau ở đâu sao?”. Tôi ngẩn người nghe những gì cô ấy nói, trong lòng bỗng thấy ấm áp. Tôi nắm chặt lấy tay cô ấy, bàn tay cô ấy cũng đang run lên, hình như bản thân cô ấy đang rất cố gắng. Cứ cho là Hinh Văn không để ý đến điều kiện vật chất, nhưng làm gì có người đàn ông nào không muốn người mình yêu sống một cuộc sống đầy đủ chứ?
“Hinh Văn, nhất định anh sẽ cố gắng!”, tôi đưa tay cô ấy lên má mình, cảm nhận hương thơm và sự mềm mại của bàn tay đó.
Hinh Văn nhắm mắt lại, hơi thở gấp của cô ấy cũng trở nên bình tĩnh hơn, khóe miệng nở một nụ cười.
Tôi quay đầu hôn nhẹ vào tay cô ấy, ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào từ những ngón tay đó, Hinh Văn tròn xoe mắt nói khẽ, “Ở đây có nhiều người, anh đừng làm vậy!”.
Tôi cười, bỏ tay cô ấy ra. Trong lòng tôi bây giờ như vừa cởi bỏ một hòn đá nặng. Sau cuộc nói chuyện vừa rồi, cả hai chúng tôi đều như được giải tỏa đi rất nhiều. Tuy nhiên, tôi vẫn chưa biết tại sao cô ấy lại cảm ơn tôi, nhưng tôi tin sau này cô ấy sẽ tự nói với tôi.
Tôi đùa, “Vậy lát nữa chúng ta tìm một nơi không người nhé!”.
Hinh Văn trợn tròn mắt rồi cười, “Hay chúng ta đi xem phim?”.
Tôi lắc đầu, nghĩ đến công việc của công ty thì làm gì còn đầu óc đâu mà xem phim nữa, nên nói với cô ấy, “Anh không đi được, hôm nay anh hơi mệt”.
Hinh Văn nói, “Vậy em đưa anh về nhà, tiện thể qua thăm nhà anh luôn”.
Tôi nhíu mày nói, “Không sợ anh sẽ ăn thịt em sao?”.

Hinh Văn cười nhẹ một tiếng rồi nói, “Có gan thì anh thử xem!”.
Tôi nghĩ trong lòng, vậy thì thử xem!
Ngồi trên xe, Hinh Văn nhìn về phía trước, cười nói, “Đúng rồi, bài thơ mấy hôm trước anh gửi cho em, em nhận được rồi”. Tôi khẽ cười, “Có phải em cảm thấy rất chán không?”. Hinh Văn cười đáp, “Không, ngày trước em cũng đã từng nhận được nhưng bức thư tình của những người con trai khác, trong đó họ đều viết về những bài thơ tình hiện đại, đọc xong cảm thấy chán ngắt, kể ra thì tài văn chương của anh cũng khá đấy chứ!”. Tôi cười nói, “Người theo đuổi em chắc nhiều lắm?”. Hinh Văn cười và không nói gì, tôi lại nói, “Bây giờ thì em quyết định đi chứ?”. Hinh Văn vẫn chỉ cười mà không nói gì, mãi lâu sau mới cười và nói to, “Được rồi, đúng là em có mấy người theo đuổi, nhưng em đều không thích họ”.
Tôi cũng nghĩ vậy, một cô gái đẹp như thế này mà không có chàng trai nào theo đuổi thì kỳ lạ quá, nhưng mà dù sao Hinh Văn cũng đã hướng về phía tôi, tôi đâu cần phải để ý đến những điều đó nữa.
Sau khi lái xe đến nhà, tôi và Hinh Văn lên lầu. Thật may mắn là do thói quen của bản thân không tồi, nên nhà cửa cũng sạch sẽ gọn gàng. Phản ứng của Hinh Văn khi bước vào giống hệt như của Cố Đại Nhân lần trước bước vào nhà tôi, rất ngạc nhiên, có điều khác Đại Nhân là đi thẳng vào nhà vệ sinh, chẳng lẽ cô ấy muốn đi giải quyết sao? Nhưng ngay sau đó cô ấy mỉm cười bước ra rồi nói, “Rất tốt, đến quần áo bẩn cũng không có”. Thật may là hôm qua tôi đã mang hết quần áo bẩn đi giặt rồi.
Chúng tôi cùng ngồi trên sofa xem ti vi. Trong một lúc, cả hai chúng tôi đều không biết nói gì. Thời tiết mới vào thu hơi lạnh, nhưng tôi lại cảm thấy hơi nóng vì Hinh Văn đang ôm lấy cánh tay tôi. Chúng tôi ngồi xem Khang Hi đến rồi. Hình ảnh nữ chủ nhân đóng vai quỷ trong phim khiến tôi và Hinh Văn cười như nắc nẻ.
Hinh Văn hơi nghiêng người dựa vào sofa, tôi cũng nghiêng người đối diện với gương mặt của cô ấy, hai gương mặt đang cười, bỗng nhiên im lặng rồi nhìn thẳng vào nhau. Tiếng cười trong ti vi, tiếng khóc của những đứa trẻ ở bên ngoài cửa sổ trong khu phố, tiếng gió thổi ngoài cửa, tất cả đều như dừng lại, trong mắt tôi bây giờ, chỉ có đôi mắt quyến rũ, chiếc mũi thanh tú và đôi môi đỏ hồng của Hinh Văn…
Tôi đưa người về phía trước, cúi đầu ngắm nhìn khuôn mặt của cô ấy, dường như Hinh Văn không chịu được ánh mắt của tôi nên lặng lẽ nhắm mắt lại, lông mi không ngừng động đậy, hơi thở cũng dồn dập theo. Hơi nóng trong hơi thở của cô ấy nhả vào mặt tôi, tôi hít hơi thở đó, thực sự là tôi không thể chịu được, nên nuốt từng miếng nước bọt, bỗng cảm giác cổ họng rất ngứa, tứ chi cũng mềm nhũn ra. Khuôn mặt của Hinh Văn đỏ ửng lên, cô ấy cứ thế nhắm mắt không nói gì, trong đầu tôi lúc đó vang lên một giọng nói, “Tống Vô Y, hãy hôn cô ấy đi!”.
Lúc đó môi của tôi chỉ cách môi Hinh Văn đúng ba milimét, và hai môi của chúng tôi cứ thế chạm vào nhau, tôi hôn rất nhẹ nhàng, vì chỉ sợ làm đau cô ấy. Chúng tôi cứ thế nhẹ nhàng chạm vào nhau, cuốn lấy nhau. Môi của cô ấy thật mềm, thật ngọt ngào. Hơi thở của cô ấy hòa quyện với hơi thở của tôi, đôi môi của cô ấy hòa quyện vào đôi môi của tôi.
Có người nói với tôi rằng, khi hai người yêu nhau hôn nhau, nếu một trong hai người mở mắt thì có nghĩa là người đó không thật lòng. Tôi không biết Hinh Văn có mở mắt không, vì tôi luôn nhắm mắt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.