Bạn đang đọc Điệu nhạc Blue trên chuyến tàu điện ngầm – Chương 6 phần 1
Chương 4:
Lần đầu tiên gần gũi trên tàu điện
Tôi bước vào ga tàu điện mà trong lòng vẫn cảm thấy một chút áy náy, những lời nói vừa rồi chắc làm tổn thương cô ấy rất nhiều. Nhưng là đàn ông thì nên dứt khoát nếu không sẽ lỡ nhiều việc lớn, ví như việc tôi đang đi đến cuộc hẹn này.
Hinh Văn đang đứng ở cửa ra của ga tàu, tôi nhận ngay ra dáng vẻ yêu kiều diễm lệ của cô ấy giữa đám đông. Khi tôi tiến lại từ phía sau lưng, cô ấy đang đưa mắt nhìn bốn xung quanh. Tôi nhẹ nhàng cất giọng, “Anh đang ở đây mà”. Hinh Văn quay người lại, “A! Anh dọa em nhé!”.
Tôi cười, “Ha ha, anh xin lỗi. Bây giờ chúng ta ngồi tàu điện trước hay đi ăn cơm trước?”.
Hinh Văn vung tay vỗ nhẹ vào trán nói, “Chúng ta đi ăn đồ ăn Nhật nhé?”.
Mặt tôi lộ vẻ khó coi nói, “Không ngon đâu, ăn đồ nước mình đi”.
Hinh Văn mỉm cười, “Không ngờ anh lại có tinh thần dân tộc như vậy!”.
Tôi cười nói, “Đương nhiên rồi!”.
Hinh Văn hỏi giọng tỉnh bơ, “Vậy anh thấy AV nào đẹp hơn?”.
“Bản thân anh rất thích Tiểu Trạch Viên…” Nói xong tôi mới phát hiện ra mình trúng kế của Hinh Văn, cô ấy cười, trong lòng tôi nghĩ, con gái đúng là rất quỷ quyệt, tôi vội vàng chuyển chủ đề, “Hay là đi ăn ở Đinh Thái Phong đi (Ở đó có các món ăn nhẹ có huơng vị của Đài Loan)”.
Nghe xong, Hinh Văn trả lời, “Được, chúng ta đi”.
Tôi bước nhanh để sánh cùng cô ấy. Đúng lúc đó, điện thoại lại đổ chuông, thật là không đúng lúc chút nào. Thì ra là Cố Đại Nhân gọi đến. Vừa bấm nút nghe, tôi đã thấy Cố Đại Nhân quát, “Thằng cha mày, cậu đã nói gì với Lý Nhược? Bây giờ cả công ty đều biết cậu bỏ mặc cô ấy…”.
Sau khi cùng Hinh Văn bước vào Đinh Thái Phong, đầu óc tôi rối bời, sắc mặt lúc đó chắc chắn là rất ảm đạm. Trong cuộc đối thoại vừa rồi với Cố Đại Nhân, tôi chỉ trả lời lại vài câu qua quýt, giờ nghĩ mới thấy có lẽ Lý Nhược đã bị các đồng nghiệp nhìn thấy đang khóc ở cửa, chuyện sau đó nhanh chóng được lan truyền đến tai Cố Đại Nhân. Nghĩ đến đây tôi bỗng thấy buồn vô cùng, không biết ngày mai sẽ đối diện với Lý Nhược, với Cố Đại Nhân và các đồng nghiệp thế nào đây?
Hinh Văn gọi mấy câu, tôi mới quay lại thực tại, cô ấy nhíu mày nói, “Anh sao vậy? Sau khi nghe điện thoại xong hình như tâm trạng anh không tốt lắm, có chuyện gì không vui à?”.
Tôi cố gắng cười, “Không có chuyện gì đâu, vừa rồi khách hàng gọi điện giục anh giao hàng đúng thời gian ấy mà”.
Hinh Văn nói, “Không có chuyện gì đâu, vừa rồi khách hàng gọi điện giục anh giao hàng đúng thời gian ấy mà”.
Hinh Văn nói, “Không ngờ anh cũng thường xuyên phải liên lạc với khách hàng?”.
Tôi thấy Hinh Văn cười rất đẹp, nên cứ ngẩn người nhìn cô ấy. Hinh Văn cầm thực đơn rồi đập vào tay tôi, ý muốn nói tôi hãy gọi đồ ăn, sau đó lườm tôi một cái.
Tôi gượng gạo cầm thực đơn rồi gọi mấy món ăn. Đồ ăn nhẹ của Đài Loan rất hợp khẩu vị, ví dụ như cơm sốt thịt mỡ mà không ngấy; còn có cá phúc thọ, vừa tươi vừa mềm, ăn rất tuyệt. Sau khi gọi xong, tôi cười nói, “Những món này em đều thích chứ?”.
Hinh Văn gật đầu, “Ừm, cũng được, ngày trước em cũng hay ăn”.
Tôi nhìn vào bộ quần áo màu đen Hinh Văn mặc, cười nói, “Anh đoán, màu mà em thích là màu trắng và màu đen”.
Hinh Văn cười nhưng không nói, tôi tiếp tục, “Không biết tại sao ngay cả khi em ngồi trước mặt anh, mà anh vẫn cảm thấy em ở cách xa anh quá”.
Hinh Văn ngạc nhiên hỏi, “Sao anh lại có suy nghĩ như vậy?”.
Tôi dựa người ra đằng sau, cười nói, “Anh cũng không biết, đó chỉ là cảm giác”.
Hinh Văn im lặng một lúc rồi nói, “Có phải anh thấy em quá thanh cao?”.
Tôi cười, “Có một chút như vậy. Em tạo cho người khác cảm giác cách xa, không dám gần”.
Hinh Văn nhìn vào mắt tôi, rồi nhẹ nhàng nói, “Điều đó có nghĩa là em đã làm anh ghét một chút?”.
Tôi vội vàng giải thích, “Đương nhiên là không phải, có thể là do anh không biết dùng từ, ý của anh là em cao xa quá không với tới… Không! Cũng không phải ý vậy, có nghĩa là cảm giác cách xa người khác ngàn dặm. Ôi! Không phải…”.Tự nhiên những lời nói của tôi càng trở nên không có trình tự gì cả.
Hinh Văn không nhịn được cười, “Được rồi mà. Em hiểu ý anh, có thể là do hôm nay em mặc quá sang trọng nên anh mới có cảm giác đó, lần sau em sẽ mặc giản dị hơn”.
Nghe xong, tôi thực sự cảm động, nhưng thấy hơi khó hiểu rằng tại sao cô ấy lại có thể nhân nhượng tôi đến vậy?
Đồ ăn được bày ra, lần này tôi học cách ăn uống thật từ tốn, chậm rãi. Hai chúng tôi chốc chốc lại nhìn nhau, ánh mắt cứ thế giao thoa suốt bữa cơm. Trong lòng tôi nghĩ, lần này có lẽ đã tạo cho cô ấy cảm giác lịch lãm hơn nhiều so với lần trước.
Hinh Văn cầm dĩa lấy một miếng hoa quả rồi đưa đến trước mặt tôi, tôi xúc động đến mức chỉ thốt lên được một câu cảm ơn rồi đưa bàn tay run run ra cầm. Khi hai ngón tay chạm vào nhau thì cảm giác bị điện giật lan truyền khắp cơ thể tôi, giống như những điều mà tiểu thuyết đã nói tới. Hinh Văn nhìn tôi một cách chăm chú, giống như nhìn một người bạn lâu ngày không gặp. Tôi cất giọng nhẹ nhàng hỏi, “Mặt anh có gì sao?”.
Hinh Văn thở dài rồi nhẹ nhàng cười nói, “Không có gì đâu, chúng ta đi ngồi tàu điện đi!”.
Khi hai chúng tôi vừa lên tàu thì điện thoại của tôi đổ chuông. Lấy điện thoại ra xem tôi giật mình, là hiển thị kết nối Bluetooth. Tôi ngẩng đầu lên nhìn Hinh Văn, cô ấy không mang theo điện thoại. Thấy tôi nhìn như vậy, Hinh Văn cho là tôi đang cảm động nhớ lại duyên phận gặp nhau của chúng tôi nên đã nở một nụ cười rất ngọt ngào với tôi. Bất giác tôi có cảm giác thật ấm áp. Tôi bấm nút nhận trên điện thoại của mình rồi không đọc mà cho luôn vào túi, trong đầu thầm nghĩ, chẳng lẽ vẫn còn duyên phận như thế này nữa sao?
Tôi và Hinh Văn ngồi sát vào nhau, tàu điện bắt đầu chuyển bánh, sức hút của quán tính làm cơ thể của cô ấy bị đẩy về phía tôi. Sự tiếp xúc đó khiến toàn thân tôi có cảm giác là lạ. Ngây ngất trước mùi hương từ cơ thể cô ấy tỏa ra, tôi đã bị say rồi.
Hinh Văn ngẩng đầu lên nhìn đèn báo ở ga tàu, rồi nói nhỏ câu gì đó tôi không nghe rõ. Tôi lắc đầu cười, ý muốn nói không nghe thấy gì, thế là cô ấy ghé sát vào tai tôi nói, “Cảm ơn anh!”.
Giọng nói nhẹ nhàng như hương hoa lan làm tôi như nổ tung, tôi cố gắng kìm nén sự phấn chấn của mình, run run nói, “Anh không hiểu, em có thể giải thích không?”.
Cô ấy nói, “Anh biết không? Tàu điện ngầm không chỉ là phương tiện đi lại, nhưng từ đây, chúng ta còn có thể nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng của thành phố này. Anh có thể thấy nhưng đôi bạn trẻ tay trong tay, cũng có thể thấy những hành khách cô đơn, những ngừơi già lam lũ… mỗi mảnh đời là một thân phận khác nhau, giống như chúng ta đang bước vào một thế giới thu nhỏ, rồi từ đó khúc xạ ra cả một thế giới, và điều sâu xa hơn nữa là có thể cảm nhận được sự tồn tại của mình không phải là hư vô. Em cảm ơn anh đã đưa em đi cùng”.
Tôi nhẹ nhàng đáp lại, “Không có gì, đừng cảm ơn anh như vậy. Nhưng em có cảm thấy khi hai chiếc tàu điện lướt qua nhau, thì những người ở toa xe đối diện với chúng ta có thể là ân nhân, là kẻ thù, là vợ chồng, hoặc là bạn của em từ kiếp trước, hơn nữa trong mỗi con người đều có một linh hồn, một câu chuyện, nếu như em vô tình gặp gỡ họ thì điều đó chứng tỏ duyên phận đã thành chính quả”.
Hinh Văn gật đầu, mặt của cô ấy chỉ cách mặt tôi có vài centimet. Tôi nghĩ, nếu tàu điện mà phanh gấp, tôi sẽ hôn cô ấy một cách không do dự.
Thoáng cái đã đến trạm tôi phải xuống, nhưng lại không yên tâm để Hinh Văn về một mình, nên cứ ngồi mãi đó, Hinh Văn nhắc, “Đến nhà anh rồi!”. Tôi lắc đầu cừơi nói, “Không sao đâu, để anh đưa em về!”.
Hinh Văn không từ chối. Trong tôi chợt dấy lên một cảm giác ấm áp vô cùng. Có lẽ ông trời thương cho sự cô đơn trước kia của tôi nên đã ban tặng cho tôi một cuộc sống hạnh phúc như bây giờ. Tôi thầm cảm ơn Người về điều đó.
Ra khỏi ga, Hinh Văn nói nhà cô ấy còn cách đây không xa nên tôi đi cùng cô ấy về nhà. Đến trước cổng, cô ấy cừơi nói, “Anh có muốn lên nhà ngồi một lát không?”.
Tôi thầm nghĩ, đã đến đây rồi thì phải lên chứ. Đây là tòa nhà cao cấp, giá thấp nhất cũng phải trên trăm vạn. Tôi nói đùa, “Liệu có bị người nhà em đuổi ra không?”.
Hinh Văn cười nói, “Bố mẹ em không đến mức đuổi bạn bè của con ra khỏi nhà đâu!”.
Vừa nghe nói bố mẹ cô ấy cũng ở nhà, tôi bỗng cảm thấy lo lắng. Hôm nay tôi chỉ mặc áo phông, quần bò và đôi giầy thể thao, nhìn không được lịch sự cho lắm nên có chút do dự, tôi cừơi nói, “Hay là để khi khác”.
Thấy tôi nói như vậy, Hinh Văn cũng không nói câu nào, cô quay người tìm chìa khóa và mở cửa. Thấy cô ấy chuẩn bị vào nhà, tôi rất mong cô ấy sẽ làm một điều gì đó trước khi bước đi. Quả nhiên, sau khi mở cửa, Hinh Văn dựa người vào cửa hỏi tôi, “Cảm ơn anh đã đưa em về nhà, em có thể hỏi anh một câu được không?”.
Tôi lấy lại tinh thần, chuẩn bị đón nhận vấn đề cuối cùng của ngày hôm nay, cười nói, “ừ, em hỏi đi!”.
Hinh Văn cừơi, “Vấn đề này em đã viết trong tin nhắn, em sẽ gửi qua Bluetooth, nhưng anh phải hứa với em là về nhà hãy đọc, hoặc trên tàu điện khi anh quay về”.
Tôi lấy điện thoại ra, cô ấy gửi, tôi nhận, hai người nhìn nhau lần cuối rồi mỉm cười tạm biệt.
Bước ra khỏi cổng nhà Hinh Văn, tôi cảm thấy hơi lạnh vì gió mùa thu, vậy mà cách đó vài phút tôi đâu có cảm nhận được điều này. Trong lòng tôi lúc đó cảm thấy rất ngọt ngào, và bây giờ lại cảm thấy một nỗi buồn man mác. Rút cuộc tôi cũng chỉ là một nhân vật nhỏ trong tầng dưới của xã hội, thực sự có thể xứng với một cô gái con nhà giàu có thế này không?.
Khi ngồi tàu điện quay về, tôi không lấy điện thoại ra đọc tin nhắn, bởi có một chút sợ nội dung trong đó, sợ những gì cô ấy nói tôi sẽ không chịu được. Về đến nhà, tôi nằm trên giường, còn điện thoại để ở trên cái gối bên cạnh, tôi cứ nhìn nó mãi, nhưng cuối cùng vẫn không thể vượt qua được sự tò mò của bản thân, trong lòng nghĩ, dù sao thì cũng phải đọc, cái gì đến rồi cũng sẽ đến, nên đọc thôi!.
Mở điện thoại ra, tôi thấy có hai tin nhắn bằng Bluetooth đến. Nghĩ một lát tôi mới nhớ ra, một tin nhắn nữa được chuyển đến khi tôi ngồi trên tàu điện cùng Hinh Văn. Kỳ lạ, ai gửi cho tôi nhỉ?
Vô Y:
Em biết nếu có gọi điện cho anh, anh sẽ có thể không nghe, cho nên em đành học cách mà trước kia anh quen cô gái nọ để giải thích với anh. Tối qua em biết rằng anh đã hiểu nhầm khi nhìn thấy em ở bên Đàm Kỳ Vĩ. Anh còn nhớ, tối hôm đó em đã nhắn tin nói với anh rằng, em muốn anh đưa em đi dạo không? Nhưng anh đã không nhắn lại cho em. Ngày hôm sau, khi em đang đi dạo một mình thì Đàm Kỳ Vĩ gọi điện cho em, hỏi em tối có thời gian không. Anh cũng biết, anh ấy ở phòng nghiệp vụ, chúng ta ở phòng kế hoạch, cho nên có rất nhiều việc sẽ phải liên lạc và cần sự phê chuẩn của anh ấy. Từ lúc biết trái tim anh nghiêng về phía cô gái kia, em cảm thấy không thể quên được nếu làm cùng văn phòng với anh, nên đã muốn chuyển sang phòng khác, thậm chí em còn nghĩ sẽ rời khỏi công ty này. Vì phòng của Đàm Kỳ Vĩ đang thiếu một trợ lý, nên em muốn qua đó, cũng bởi vậy mà em đồng ý đi uống rượu cùng anh ấy. Nhưng em không nghĩ rằng lại vô tình gặp anh ở đó. Hôm nay đi làm, em đã thấy anh viết bài thơ đó, nên em biết, trong lòng anh nhất định đã có em. Em không thể nói với anh hết những tâm tư của em cho anh nghe qua tin nhắn này, em chỉ hy vọng, anh sẽ trực tiếp gặp em để nghe em giải thích. Còn nữa, hôm nay khi em khóc, em còn nhớ anh đã nói không thích con gái khóc, em thực sự xin lỗi, thói quen này em nhất định sẽ thay đổi, tuy rằng em biết điều này sẽ rất khó, nhưng em sẽ cố gắng học cách không khóc, cố gắng không khóc nữa.
Lý Nhược
Đọc đến câu cuối cùng, mắt tôi bỗng thấy nóng ran lên, phảng phất hình ảnh Lý Nhược đứng trước mặt tôi, mím môi để nước mắt rơi xuống. tôi lao vào nhà tắm, mở bình nước nòng lên, để nguyên quần áo như vậy, cứ thế để nước từ vòi hoa sen sả vào người. Tôi chỉ biết rằng nước mắt nóng hổi của tôi hòa cùng với nước nóng từ vòi hoa sen mà chảy xuống. Tại sao Lý Nhược lại làm tôi cảm thấy đau buồn vậy? Tại sao sau khi có những giây phút ngọt ngào bên Hinh Văn, trái tim tôi lại bị tin nhắn này làm cho tan tành, không thương xót? Tôi hận trái tim mình quá mềm yếu, hận mình đa tình, hận ông trời trớ trêu.
Tôi lại cầm điện thoại lên, không tắt tin nhắn của Lý Nhược đi, cũng chưa mở tin nhắn của Hinh Văn ra đọc. Tôi nằm lên giường, ném điện thoại sang một bên, đôi mắt dán lên trần nhà. Câu nói “Cố gắng sẽ không khóc” của Lý Nhược làm tôi biết rằng, kẻ ngủ nhiều như tôi đêm nay sẽ tràn đầy nướt mắt.
Ngày hôm sau, tôi không đi làm, cứ một mình ngồi trên sofa. Ngoài kia nắng đẹp, nhưng đối với tôi lại là một bầu trời u ám. Tôi gọi điện cho Cố Đại Nhân xin nghỉ, anh ấy nói Lý Nhược cũng xin nghỉ hôm nay, sau đó kêu ca là không có ai làm việc. Tôi cười một cách đau khổ, hứa với anh ấy là lần sau nhất định sẽ không tùy tiện xin nghỉ nữa, Cố Đại Nhan an ủi tôi vài câu, bảo tôi hãy giải quyết tốt việc của mình.
Khi rơi vào trạng thái do dự, người ta sẽ làm một việc gì đó để che đậy tâm tình của mình. Ví dụ, sẽ chạy không ngừng giống như Kim Thành Vũ trong Trùng Khánh Sâm Lâm, hay như Trịnh Tú Văn, cọ bồn vệ sinh liên tục trong Đồng Cư Mật Hữu. Tôi cũng ngồi vào máy tính và chơi trò Thế giới ma thú, lấy từ trong trò chơi điện tử ra một búi đay, sau đó đứng trên lan can cầu cao nhất của linh hồn, tết thành những dải băng, đến khi đếm được hơn một trăm dải, tôi nhún người nhảy xuống, âm thanh gãy xương vang lên… Tôi phá lên cười rồi đứng dậy tắt máy tính. Tôi nghĩ, tinh thần mình giờ đã thoải mái hơn một chút, nên cầm điện thoại lên, do dự một lúc rồi cũng mở tin nhắn của Hinh Văn ra đọc.
Vô Y:
Trước khi hỏi anh vấn đề này, em muốn kể cho anh nghe một chuyện. Trước khi gặp anh, em thật sự rất mâu thuẫn, nên để ọi chuyện diễn ra một cách lãng mạn, hay cứ để nó tan vỡ vì sự tò mò của hai chúng ta. Em vốn nghĩ rằng, sau khi gặp anh trên đỉnh núi xong thì mọi chuyện sẽ kết thúc, nhưng khi nhìn thấy anh, trong em lại nảy sinh ra sự hiếu kỳ. Khi anh không nói, có một cái gì đó nhạt nhẽo, nhưng khi anh vui vẻ, em vẫn cảm nhận phía sau đó có một cái gì đó rất buồn. Anh thường hay nói, “Mỗi người trong thành phố này đều không biết tại sao mình lại sống, không biết sau khi nỗ lực để đạt được mục tiêu thì có được điều gì và mất điều gì. Vấn đề em muốn hỏi anh là: có thể để em hiểu anh hơn được không?
Hinh Văn
Trước mắt tôi đang hiện ra hai con đường, ở đầu của mỗi con đường đều có một cô gái đang đứng, một Lý Nhược dịu dàng trong sáng, một Hinh Văn sang trọng đáng yêu. Một cơn gió thổi đến, Lý Nhược nũng nịu giận dỗi, “Vẫn không đến với em sao?”. Hinh Văn mỉm cười nhẹ nhàng nói, “Anh xem kìa, sắc mây mùa thu mới thanh nhã làm sao…”.
Thời gian cứ thế ảm đạm lặng lẽ trôi đi, hai ngừơi con gái cứ tròn xoe mắt nhìn, khiến tôi im lặng rất lâu mà không thể nào tìm ra được đối sách. Ôi, bây giờ tôi bắt đầu nhớ lại những ngày tăng ca trước kia, không phải lãng phí nhiều tế bào não như thế này, chỉ cần điền các bảng biểu, gọi điện thoại, sau đó là về nhà ngủ.
Hôm sau đi làm, khi vừa nhìn thấy Cố Đại Nhân, anh ta đã cười nhạt nói với tôi, “Cuối cùng cũng đã nhìn thấy cậu rồi, cậu có biết cả công ty này đang đồn ầm lên rằng, bộ phận tôi có một người đàn ông phụ tình không?”. Ngừng một lát rồi lại thở dài nói tiếp, “Lý Nhược đã xin chuyển sang bộ phận của Đàm Kỳ Vĩ, sau này nếu cậu muốn gặp Lý Nhược thì phải lên lầu tìm cô ấy. Mới đến một tháng mà đã chuyển đi rồi!”
Đúng lúc đó Đàm Kỳ Vĩ đưa Lý Nhược đến, xem ra họ đến thu dọn đồ đạc. Đàm Kỳ Vĩ gật đầu cười chào tôi và Cố Đại Nhân, sau đó ngoái lại nói với Lý Nhược, “Lý Nhược, em bàn giao công việc lại đi”. Lý Nhược cúi đầu bước đến chỗ ngồi, im lặng sắp xếp lại hồ sơ trên bàn.
Cố Đại Nhân cười nói, “Vô Y, cậu đi nhận công việc Lý Nhược bàn giao lại, sau đó lên kế hoạch rồi đưa cho tôi”. Nói xong thì cùng Đàm Kỳ Vĩ bước vào phòng làm việc của mình. Tôi đi đến trước mặt Lý Nhược nói, “Thực sự phải sang đó sao?”. Lý Nhược ngẩng lên nhìn tôi, nghẹ nhàng gật đầu, “Em cũng không nghĩ sẽ nhanh như vậy, báo cáo xin chuyển em còn chưa viết, anh ấy đã trực tiếp nói với tổng giám đốc rồi”. Tôi nghĩ, Đàm Kỳ Vĩ làm như vậy, chẳng trách sao lúc nãy sắc mặt của Cố Đại Nhân lại khó coi đến thế, nói đi nói lại thì đó là sự điều chuyển nhân viên giữa hai bộ phận, nên thông báo với người có trách nhiệm là được rồi.
Tôi đành cười chấp nhận, muốn nói vài lời từ biệt với Lý Nhược, nhưng lời vừa ra đến cửa miệng đã bị nghẹn lại. Lý Nhược nhẹ nhàng nói, “Em biết anh muốn nói gì, chỉ là em chuyển sang phòng khác làm việc thôi, anh vẫn có thể đến thăm em mà”. Tôi gãi đầu nói, “Hôm qua anh đã đọc thư của em rồi”. Nghe xong, Lý Nhược cúi đầu sắp xếp giấy tờ, “Không cần phải nói với em đáp án của anh, hãy cho em một chút thời gian chuẩn bị”. Trong lòng tôi bỗng thấy u uất, xem ra tôi đã làm tổn thương cô ấy rất nhiều, trên thực tế thì tôi cũng không biết sẽ cho cô ấy đáp án như thế nào.
Sau khi bàn giao công việc xong, tôi và Cố Đại Nhân nhìn họ đi ra tới thang máy. Cố Đại Nhân lẩm bẩm nói, “Dám đào đất trên đầu Thái Tuế, đừng có cho rằng làm tốt nghiệp vụ là có thể không coi trời đất pháp luật ra gì!”. Tôi nhìn vào mắt Cố Đại Nhân, anh ấy liền nói, “Nhìn cái gì mà nhìn? Bây giờ cấp dưới của tôi chỉ có cậu, sau này cứ chuẩn bị tiếp tục mà tăng ca đi! Cậu chịu khó vất vả vài ngày, sau đó sẽ tuyển người mới đến chia sẻ công việc với cậu…”. Ngữ khí đến câu cuối của anh ấy có vẻ hơi chùng xuống.
Tôi biết Lý Nhược chuyển đi sẽ tạo ra một chút biến động cho cả phòng, thậm chí sẽ có một chút phiền phức. Vì cảm thấy áy náy, định nói lời xin lỗi với Cố Đại Nhân, nhưng anh ấy đã vỗ vai tôi, cười nói, “Không cần nói nữa, tôi biết hết rồi!”.
Tôi lên kế hoạch lại tất cả những công việc mà trước kia Lý Nhược đảm nhiệm, và phải làm thêm cả những công việc khác nữa, như fax văn bản, ghi lại tiến độ công việc hàng ngày…, quy luật công việc lại quay về những ngày làm thêm trước kia, thời gian tan ca là mười giờ tối. Công việc cứ cuốn tôi đi như vậy phải đến hơn mười ngày, đến nỗi tôi không gặp mặt được cả hai cô gái, chỉ liên lạc qua điện thoại. Hinh Văn thấy tôi bận nên không nói gì, cô ấy vẫn hàng ngày dịu dàng quan tâm đến tôi qua điện thoại, tin nhắn bằng Bluetooth thì một chữ cũng không có, Lý Nhược cũng vậy, hình như cả hai đều có hẹn ngầm với nhau, đều chờ tôi đưa ra quyết định trước, tôi bỗng có cảm giác bị bỏ rơi.
Cuối cùng, vào một buổi tối, khi tôi đang ngáp ngắn ngáp dài bước ra khỏi công ty, bỗng thấy ánh đèn xe chiếu lại, sau đó là tiếng còi vang lên mấy hồi, tôi nhìn lại thì ra đó là xe của Hinh Văn.
Tôi bước nhanh đến, Hinh Văn ngồi trong và ra hiệu cho tôi lên xe, tôi cười nói, “Sao hôm nay em lại lái xe?”.
Hinh Văn cười nhẹ nhàng nói, “Đến đón một người bận rộn là anh!”.
Tôi cười vang, “Nửa tháng nay thực sự là anh rất bận”. Ngừng một lát tôi nói tiếp, “Bây giờ chúng ta đi đâu?”.
Hinh Văn đáp, “Đi xem phim nhé, anh thấy thế nào?”.
Tôi nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ, nếu xem xong phim thì cũng đến nửa đêm, nhưng vì không nỡ làm trái ý cô ấy nên đáp, “Được!”.
Rạp chiếu phim gần công ty tôi nhất cũng mất mười phút lái xe. Sau khi Hinh Văn tìm chỗ đỗ xe xong, tôi định bước xuống thì Hinh Văn nói, “Ồ, anh chỉ mặc một áo sơ mi thôi à? Nào, cầm lấy!”. Nói xong, cô đưa cho tôi một chiếc áo gió, sau khi nhận lấy tôi hỏi, “Đưa áo cho anh làm gì?”.
Hinh Văn giải thích, “Vì trong rạp chiếu phim rất lạnh, dễ bị cảm lắm!”.
Tôi gật đầu, hai tiếng trong rạp chắc chắn không được hút thuốc, nên tôi tranh thủ châm một điếu, hít những hơi dài. Hinh Văn im lặng nhìn tôi, đôi mắt đầy vẻ dịu dàng, tình cảm, tôi bị cô ấy nhìn đến nỗi thấy hơi xấu hổ, nên quay đi chỗ khác hút, nhưng không ngờ vì hút mạnh quá mà bị ho, Hinh Văn nhẹ nhàng vỗ vào vai tôi. Tôi đang không biết cảm ơn thế nào, quay lại đã thấy Hinh Văn đi cách đó mấy bước rồi, cô nhẹ nhàng nói, “Bắt đầu chiếu phim rồi đấy anh!”. Tôi vội vàng cùng cô ấy đi vào.
Sau khi mua vé xong, hai chúng tôi vào phòng số một. Nghe nói bộ phim Dạ Yến của đạo diễn Tiểu Cương, có diễn viên Cát Ưu đóng được khen ngợi rất nhiều. Chúng tôi vừa ngồi xuống thì phim bắt đầu chiếu. Tôi nghiêng mặt nhìn Hinh Văn. Cảm giác có người nhìn mình, Hinh Văn quay sang nhìn đối diện với tôi nói, “Anh không xem phim, nhìn em làm gì?”