Điệu nhạc Blue trên chuyến tàu điện ngầm

Chương 27 phần 2


Bạn đang đọc Điệu nhạc Blue trên chuyến tàu điện ngầm – Chương 27 phần 2

Chủ tịch Vương cười, “Được rồi, bây giờ tôi nói với cậu hai việc muốn nhờ cậu giúp. Việc thứ nhất là cậu đến công ty tôi làm việc…”. Tôi nghĩ thầm, biết ngay là câu này mà, tôi vội vàng nói, “Việc này cháu sợ rằng không thể đồng ý được”. Chủ tịch Vương có vẻ hơi giận, cao giọng nói, “Bây giờ cậu đang không có việc làm, tôi có thiện ý giúp cậu, cậu lại không muốn tiếp nhận sao?”.
Tôi buông tay xuống cười gượng, “Cháu chỉ muốn tìm một công ty nhỏ để yên tĩnh làm việc”.
Chủ tịch thở dài, rất lâu sau mới nói, “Thực ra, tôi bảo cậu đến công ty tôi làm việc , là vì việc thứ hai…”.
Chu Hoàn bên ngoài thấy tôi bước ra khỏi xe, liền phẩy chiếc là rơi trên vai xuống rồi bước lại. Nhìn vẻ mặt của tôi và chủ tịch Vương đều lạnh tanh, anh ta nhỏ giọng hỏi, “Sao rồi?”. Tôi đang định trả lời thì chủ tịch Vương từ trong xe nói ra, “Ngày mai Vô Y sẽ tới công ty chúng ta làm việc, phải không Vô Y?”. Ánh mắt Chu Hoàn lộ vẻ vui mừng, tôi quay đầu lại nói với chủ tịch Vương, “Việc thứ nhất cháu có thể làm được, nhưng một phần trong việc thứ hai thì cháu cần có thời gian suy nghĩ đã”. Chủ tịch Vương cười gật đầu nói, “Ừ, bất cứ lúc nào cậu cũng có thể gọi điện cho tôi”. Đột nhiên tôi phát hiện ra rằng, sau khi nói xong những việc đó, chủ tịch Vương dường như trẻ ra vài tuổi, có lẽ hòn đá lớn đè nặng trong lòng ông ấy bây giờ đã chuyển sang tôi rồi. Chu Hoàn vỗ nhẹ vào vai tôi, cười nói, “Sau này là đồng nghiệp rồi, quan tâm nhiều hơn nhé”.
Tôi giễu cợt nói, “Đồng nghiệp? Xin lỗi, tôi có thể không cần phải thường xuyên tới công ty làm việc đâu”.
Chu Hoàn ngạc nhiên nhìn chủ tịch Vương, ông gật đầu. Tôi giơ tay chào hai người, sau đó đi về phía ga tàu điện ngầm. Giọng của chủ tịch Vương trong xe vọng ra, “Vô Y, tôi hy vọng là cậu có thể cố gắng làm được việc thứ hai”.

Bước vào ga tàu điện đông đúc, tôi vào toa cuối, nhìn đám người đông nghẹt phía trước trong đó có những người đang cầm điện thoại nghịch, làm lòng tôi thấy cảm động. Ai biết được rằng sau vài tháng tôi vô tình gặp gỡ Hinh Văn bằng Bluetooth, từ đó cuộc đời tôi đã thay đổi, đồng thời làm cách nhìn về tình yêu của tôi cũng thay đổi. Nhưng dù sao những điều này cũng không thể so sánh được với chuyện thứ hai mà chủ tịch Vương đã nhờ tôi giúp, nghĩ đến đây những lời nói của chủ tịch Vương lại vang lên trong đầu tôi, “Vô Y à, hai thân già chúng tôi chỉ có một đứa con gái, chúng tôi không muốn nó cứ ngập sâu vào ký ức với người đó. Nếu sau này hai chúng tôi không còn thì ai sẽ chăm sóc nó đây? Chẳng lẽ lại nằm trong nấm mộ của cậu Thành Đài đó sao? Có thể cậu sẽ cho rằng Tử Lô và Chu Hoàn sẽ chăm sóc nó? Nhưng người duy nhất có thể bước vào trái tim của Hinh Văn chỉ có thể là cậu, bất luận Hinh Văn có coi cậu là cái bóng hay không, nhưng ít nhất nó đã từng rung động trước cậu, đã từng bị tổn thương, chẳng lẽ cậu nhẫn tâm thấy nó sống một cuộc sống khổ cực và bơ vơ trơ trọi một mình sao? Cậu đã bao giờ nhìn thấy nó hoá dại đứng bên mộ chưa? Cậu là người rất trọng tình nghĩa, điều này tôi rất tán thưởng, cho nên chỉ cần cậu mở được trái tim lạnh giá của Hinh Văn, tôi sẽ không để cậu chịu thiệt đâu, nếu cậu có thể kết hôn với nó thì là tốt nhất, sau này tất cả công ty của tôi đều thuộc về cậu và Hinh Văn, tôi tin tưởng vào đôi mắt của mình, cậu là sự lựa chọn đúng đắn đối với Hinh Văn và hai thân già chúng tôi”.
Tôi cười buồn bã, đúng là tôi không nhẫn tâm nhìn Hinh Văn như vậy, nên tôi đã đồng ý với chủ tịch Vương, cho dù sự đồng ý đó chưa phải là đồng ý hoàn toàn. Nhưng còn Lý Nhược thì thế nào đây? Liệu cô ấy có chịu đựng được khi tôi ở bên Hinh Văn không? Đối với Hinh Văn, tôi chỉ sợ hai chúng tôi không thể kiên trì mãi, nhưng điều kiện mà chủ tịch Vương đưa ra cũng thật hấp dẫn, có người đẹp lại có cả tiền bạc, đây không phải là mục tiêu mà đàn ông cố gắng đạt được sao?
Tôi lắc đầu thật mạnh, xua đi cái suy nghĩ đen tối trong đầu mình, lúc này tàu điện dừng lại tại ga công ty, trong lòng tôi bỗng nhiên hiện lên toà nhà cao tầng đó, bây giờ có thể Lý Nhược vẫn đang ở công ty. Trước khi đối diện với Hinh Văn tôi cần phải tìm Lý Nhược để nói cho cô ấy biết tình yêu với cô ấy, nỗi nhớ với cô ấy trong lòng tôi và cần phải kể hết với cô ấy những chuyện hiện giờ của tôi, sau khi để cô ấy hiểu được mọi chuyện thì tình yêu của tôi và cô ấy mới có thể tiếp tục một cách bình thường.
Tới toà nhà của công ty, thật tiếc là tôi không nhìn thấy anh bảo vệ, người hàng ngày làm bạn với mặt trời kia đâu. Tôi bước vàotần làm việc của công ty, đi qua dãy hành lang dài, cuối hành lang là phòng nghiệp vụ, văn phòng bên cạnh đã vắng vẻ, tất cả đã tan ca, điều này phù hợp với ý của tôi, không ai có thể nhìn thấy tôi tới công ty, và cũng không cần phải nói những lời nhàm chán. Đi đến cửa phòng nghiệp vụ đang định bước vào thì nghe thấy giọng Cổ Đại Nhân, tôi lập tức dừng bước chân lại, dựa lưng vào tường để nghe cuộc đối thoại bên trong, Cổ Đại Nhân chậm rãi nói, “Lý Nhước rút cuộc thì Vô Y bị bệnh gì?”. Lý Nhược không nói gì, Cố Đại Nhân lại nói, “Cô nói đi! Hôm nay tôi nghe Tiểu Du nói Vô Y bị nôn ra máu và tóc của cậu ấy đã bạc đi rất nhiều”. Rất lâu sau Lý Nhược mới nói, “Anh có cảm thấy cần thiết phải biết không? Anh nghĩ xem mình đã đối xử với Vô Y thế nào? Bây giờ anh hỏi tôi anh ấy có khoẻ không, bị bệnh gì, không thấy giả dối sao?”. Bị Lý Nhược hỏi như bắn liên thanh, Cố Đại Nhân lắp bắp, “Vô Y! Là do chính bản thân Vô Y tự đi!”. Lý Nhược hậm hừ, “Sao anh lại có thể nói thế được nhỉ, trong lòng anh hiểu rõ đấy!”. Cố Đại Nhân không chịu được miệng lưỡi sắc nhọn của Lý Nhược. Tôi thở dài, vỗ tay vào đùi mình cho đỡ mỏi, sau đó thì nghe thấy tiếng bước chân đi ra phía cửa, tôi vội vàng tránh vào gian cách vách bên cạnh, thấy Cổ Đại Nhân bước về phía thang máy với sắc mặt xám ngắt.
Sau khi Cổ Đại Nhân đi, tôi chậm rãi bước vào phòng nghiệp vụ, nhìn thấy Lý Nhược với mái tóc xoã ngang vai cùng đôi hoa tai xinh xắn lấp lánh trên vai. Tôi nhẹ nhàng đi đến phía sau cô ấy, trong lòng bỗng nhiên thấy hơi áy náy, đã rất lâu rồi tôi không đứng gần cô ấy đến thế này. Tôi đưa mắt nhìn lên tờ giấy cô ấy đang viết dưới anh đèn điện, đọc được vài dòng, “Cây cầu gãy cuối cơn mưa/ Một mình cô quanh, mưa dầm ướt thân/ Biệt ly làm tóc đổi màu/ Người vô tình cho liễu rủ la đà…”. Mắt tôi đỏ lên, những gì cô ấy đang viết chính là những dòng tôi viết do lần đó ấm ức vì chuyện cô ấy ở bên Đàm Kỳ Vĩ. Đúng lúc đó một luồng gió thổi từ cửa sổ vào, mang theo một chút hơi lạnh, thổi vào mái tóc của cô ấy, rồi cũng lướt qua đôi mắt của tôi, chiếc bút trên tay Lý Nhược đang viết đến đoạn “Ánh đèn một bóng trong đêm/ Tỉnh trong giấc mộng, chờ người đi xa/ Đường đi đã thuộc lối về/ Đã là duyên phận, mãi chờ ngươi ơi!”. Đây chẳng phải là chế nhạo những điều kiện mà chủ tịch Vương đưa ra cho tôi chiều nay sao? Tôi thực sự giống như trong bài thơ, rời xa Lý Nhược để bước vào sống cuộc sống xa hoa sao?
Tôi rất muốn bước lên và ôm Lý Nhược vào lòng, sau đó nhẹ nhàng nói với cô ấy tôi đã yêu cô ấy đến nhường nào. Bỗng nhiên ngoài cửa lại thổi vào một luồng gió mạnh, nước mưa bắn lên bàn của Lý Nhược, Lý Nhược khẽ kêu lên một tiếng kinh ngạc, đôi mắt nhìn vào tờ giấy đã bị nước mưa làm nhoè chữ, xem dáng vẻ như rất tức giận. Tôi nhẹ nhàng hỏi, “Đừng lo, anh giúp em viết lại được không?”.

Nghe vậy, chiếc bút trên tay Lý Nhược rơi xuống, cô ấy từ từ quay lại rồi ngẩng mặt lên, gió thổi làm tóc cô ấy phất phơ trên gương mặt với làn da trắng min màng đồng thời lộ vẻ cảm động và vui mừng khôn tả, nhưng ngay lúc đó cô ấy cũng nhắm mắt lại dường như không dám tin rằng tôi lại đột nhiên xuất hiện trước mặt cô ấy vậy, trong mắt tôi, Lý Nhược bây giờ giống như một đoá hoa lan trong lành, cảm giác này mãnh liệt hơn trước kia gấp trăm ngàn lần, trong khi tôi giống như kẻ lãng tử đã phiêu bạt khắp nói, sau khi đã trải qua biết bao nỗi dằn vặt, mới quay về hòn núi nhỏ, để được thưởng thức và yêu thương lại đoá hoa lan này. Nếu thời gian có thể dừng lại, tôi mong rằng giây phút này dừng lại vĩnh viễn. Nếu không có thể đông lại, tôi mong rằng gian phòng này có thể tan chảy ra.
Ánh mắt chúng tôi như đan chéo vào nhau. Cảnh tượng trong mắt chúng tôi trôi theo tốc độ ánh sáng, chỉ còn lại người trước mặt. Bỗng nhiên tôi không biết nên nói gì, lời nói định thốt ra như có cái gì đó chặn lại, qua cánh cửa kính của cửa sổ, tôi nhìn thấy mái tóc hơi bạc của mình, rối bù đến cả phần tóc phía sau, tôi bây giờ đã già hơn nhiều so với ngày rời khỏi công ty. Lý Nhược hít một hơi dài, mỉm cười nũng nịu, “Anh làm em giật mình, sao tự nhiên anh lại đến đây?”.
Khi nói với tôi, giọng của cô ấy rất nũng nịu, tôi ôm cô ấy vào lòng, cảm giác này giống như sao băng xuyên qua vũ trụ, cuối cùng làm cho hai linh hồn lang thang bên ngoài đập vào nhau, tôi cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể cô ấy, ngửi mùi hương thơm từ mái tóc cô ấy, tôi nói với giọng khàn khàn, “Thực ra, anh rất yêu em”.
Lý Nhược ngả đầu vào vai tôi, không hề tỏ ra ngạc nhiên với hành động điên rồ cũng như lời nói chân tình của tôi, và cũng không đẩy tôi ra, mà còn bĩnh nói, “Không phải anh rất yêu Hinh Văn sao? Tại sao hôm nay bỗng nhiên lại nói với em những lời này?”. Nghe xong, tôi không hề cảm thấy căng thẳng vì khi nói cơ thể Lý Nhược đã run lên, dáng vẻ bình tĩnh vừa xong của cô ấy chỉ là cố gắng giả vờ mà thôi. Tôi nói một cách tình cảm, “Em có biết đây là lần thứ bao nhiêu chúng mình ôm nhau không?”. Lý Nhược hỏi, “Em không biết, nhiều lần lắm rồi sao?”.
Tôi bật cười, “Vì hai lần trước đều là lúc em khóc”. Lý Nhược đáp, “Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của em.” Tôi dở khóc dở cười, nếu nói rõ với cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ lục vấn, so sánh, ngược lại nếu không nói rõ, thì có nói gì cô ấy cũng chỉ nghe vậy, tôi thở dài, “Em có biết tại sao hôm nay anh lại đến tìm em không?”. Giọng nói của Lý Nhược đã bắt đầu run rẩy, không mạnh mẽ như trước, “Tại sao?”. Tôi cười gượng, “Vì thời gian của anh không còn nhiều cho nên nhất định phải gặp em một lần nữa”.

Lý Nhược vùng mạnh ra khỏi vòng tay của tôi, trân trân nhìn tôi và những giọt nước mắt cứ thế tuôn ra, buồn bã nói, “Anh không bị sao hết, bác sĩ đã nói với em là anh không sao cả, sao anh lại lừa em được!”.
Tôi ngẩn người, thì ra Lý Nhược cho rằng tôi mắc bệnh gì, nghĩ đến đây, tôi cố tỏ ra đáng thương, “Không vậy thì tại sao sau khi anh tỉnh dậy lại trở thành tiều tuỵ thế này?”. Lý Nhược nhao vào người tôi mà đấm, tiếng khóc của cô ấy cũng to hơn, những giọt nước mắt như những giọt mưa thấm đẫm vào áo ngực tôi. Tôi tự trách bản thân là đã đùa quá, không biết nên giải thích thế nào với cô ấy đây? Nghĩ vậy, tôi ôm chặt lấy Lý Nhược rồi nhẹ nhàng nói, “Em muốn đánh chết anh à?”. Nghe vậy, Lý Nhược mới dừng tay lại, chỉ còn nghe thấy tiếng nấc của cô ấy, tôi thì thầm, “Sao lần nào ôm em, áo anh cũng bị ướt vậy?”. Lý Nhược đần người ra, tôi vội vàng nói, “Thực ra anh không mắc bệnh gì đâu? Em đừng hiểu nhầm, là anh có chuyện khác muốn nói với em!”.
Lý Nhược ngẩng đầu mặt đầy nước mắt lên hỏi, “Thật anh không sao chứ?”. Tôi gật đầu thật mạnh, lúc đó gương mặt đẹp như hoa của Lý Nhược mới sáng lên, trong khoảng khắc, lòng tôi bỗng trào lên cảm giác hạnh phúc. Có một người con gái đã vì bạn mà khóc, điều đó chứng minh rằng trái tim cô ấy đã thuộc về bạn, Lý Nhược nũng nịu, “Sao anh cứ doạ em thế?”. Tôi nhún vai cười, “Về nhà thì giặt quần áo giúp anh, đây là cái thứ ba rồi đấy!”. Lý Nhược không phản bác lại, còn cười rất tươi, trong lòng tôi thấy hạnh phúc vô cùng, đôi mắt cũng lộ vẻ ngọt ngào. Hai chúng tôi cứ thế nhìn nhau. Gió bên ngoài cửa sổ vẫn rất mạnh, thổi bay cả những tờ giấy trong phòng, bóng đèn tuýp cũng bắt đầu nhấp nháy, nhưng hai kẻ đang chìm đắm trong tình yêu lại không hề biết gì hết. Trong nỗi đam mê, tôi tìm đến môi của Lý Nhược và hôn cô ấy. Thời khắc đó, giữa đất trời chỉ có hai tâm hồn đang giao hoà vào nhau trong mưa gió.
Tôi nghĩ, nếu tiếp sau đây mà kể mọi chuyện cho Lý Nhược nghe thì đó sẽ là sự khinh mạn với tình cảm của tôi và cô ấy, nhưng lại không thể không nói ra. Bất kể là đứng trên lập trườn đạo nghĩa hay suy nghĩ, tôi đều phải có trách nhiệm đối diện với Hinh Văn, trong đó còn bao gồm cả kỳ vọng của chủ tịch Vương, Chu Hoàn, Thanh Đài và Tử Lô nữa.
Tôi ôm lấy Lý Nhược, cúi đầu nhẹ nhàng nói, “Lý Nhược, đồng ý với anh một việc nhé?”. Lý Nhược vâng một tiếng, tôi nói tiếp, “Ngày mai anh sẽ đi làm, làm ở công ty của bố Hinh Văn”.
Lý Nhược run run trong lòng tôi, tôi vỗ nhẹ vào vai cô ấy, rồi mỉm cười nói, “Đừng lo, anh làm việc đó cũng là vì có điều kiện…”. Lý Nhược ngẩn đầu lên, lặng lẽ nhìn tôi, đôi mắt trong sáng của cô ấy lộ vẻ nghi hoặc. Tôi cúi đầu chạm nhẹ vào môi cô ấy, “Hinh Văn mắc bệnh, hơn thế bệnh còn rất nặng, chuyện này Tử Lô biết, Chu Hoàn biết. Những chuyện xảy ra mấy tháng trở lại đây, dường như đều có liên quan đến cô ấy, và cuối cùng, người có thể chữa khỏi bệnh cho cô ấy chỉ có thể là anh”.

Lý Nhược không chịu được nói, “Nhưng anh không phải là bác sĩ?”. Tôi thở dài, kể hết cho Lý Nhược nghe mọi chuyện gần đây, bao gồm cả chuyện của tên béo, chuyện Chu Hoàn đưa tôi đi gặp Thanh Đài. Nghe xong, Lý Nhược đần người ra một lúc lâu, mãi sau mới nói, “Thanh Đài sẽ chết à?”.
Tôi để Lý Nhược ngồi xuống ghế, sau đó chậm rãi bước về phía cửa sổ, đóng cửa lại, ngay lập tức trong phòng trở nên yên lặng. Tôi dùng tay chấm vào nước mưa, viết nhanh trên tấm kính một chữ “chết”, sau đó quay người lại gượng cười nói, “Anh cũng không biết, nhưng anh biết anh ấy và cái chết chẳng khác gì nhau, cứ cho là Hinh Văn gặp anh ấy, như thế chỉ làm cô ấy bị sốc hơn”. Tôi bước đến trước mặt Lý Nhược, quỳ một gối xuống, gương mặt rất nghiêm túc nói, “Hãy để anh giúp Hinh Văn, giải thoát cho cô ấy ra khỏi ký ức đau buồn nhé?”.
Sắc mặt của Lý Nhược hơi trắng bệch, đôi môi run rẩy, đưa tay xoa nhẹ vào phần tóc mai đã hơi bạc của tôi, nói, “Sau khi giúp cô ấy khoẻ lại rồi, anh sẽ lại về bên em chứ?”. Tôi bật cười, “Ngốc ạ, tất nhiên anh sẽ về bên em”. Lý Nhược im lặng một lúc, rồi đột nhiên nhẹ nhàng nói, “Vậy Thanh Đài và anh rất giống nhau sao?”.
Tôi nắm tay Lý Nhược đưa lên má mình, “Ừ, có thời gian anh sẽ đưa em tới thăm anh ấy. Anh ấy cũng đáng thương lắm”. Lý Nhược không nói gì gật đầu, tôi dịu dàng nói, “Đã sắp mười một giờ rồi đấy, chúng ta về thôi”.
Tôi cười ranh mãnh, “Em còn nhớ lần trước Cố Đại Nhân đã cảnh báo thế nào với chúng ta không? Ha ha, nói là nam nữ mà tăng ca ở công ty thì sẽ xảy ra chuyện”.
Lý Nhược nũng nịu, “Đáng ghét!”. Tôi đứng dậy, vui vẻ nói, “Bây giờ chúng ta đi ăn đêm nhé, sau đó anh đưa em về nhà”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.