Bạn đang đọc Điệu nhạc Blue trên chuyến tàu điện ngầm – Chương 18
Chương 10:
Sự hiểu lầm ngại ngùng
Sau khi nhìn thấy tôi, câu đầu tiên Tiểu Du nói là Cố Đại Nhân đã đến nhà xưởng, sau đó đưa cho tôi một đống tư liệu sắp xếp kế hoạch sản xuất để ký, tôi bảo Tiểu Du chuẩn bị một số tài liệu, và bảo cho cô ấy biết ba nhân viên mới đến trong hôm nay.
Tôi tháo ra một bản phân công công việc cho ba nhân viên mới, sau khi Tiểu Du xem xong gật đầu hài lòng. Tôi không để ý hành động của cô ấy như vậy là phản ứng của một cấp trên, dù sao tôi cũng quen rồi. Sau khi ký xong các đơn từ kế hoạch, tôi gọi điện cho Đàm Kỳ Vĩ, người nhận điện thoại là Lý Nhược, vì việc có liên quan đến Cố Đại Nhân, nên tôi bảo Lý Nhược chuyển điện thoại giúp, Lý Nhược nhẹ nhàng thở dài, “Cô ấy đã đỡ chưa?”. Tôi rất không muốn trả lời, nên nói; “Anh không biết”. Lý Nhược hỏi; “Tại sao anh lại không biết?”. Tôi cười gượng, “Bây giờ không phải là lúc nói chuyện của cô ấy, anh tìm Đàm Kỳ Vĩ có việc, nhờ em đấy, được không?”.
Lý Nhược đồng ý, giúp tôi chuyển điện thoại cho Đàm Kỳ Vĩ, “Vô Y à, đã nghĩ thông chưa?”. Tôi nhẹ nhàng nói; “Giám đốc, có thể nói với tổng giám đốc một câu không?”. Đàm Kỳ Vĩ nổi nóng; “Lúc này, tổng giám đốc không nghe ai đâu, cậu muốn cầu cứu thì tốt nhất là chỉ có tìm ông chủ thôi”. Tôi khó xử, “Vậy ông chủ ở đâu?”. Thấy tôi cố chấp như vậy, Đàm Kỳ Vĩ càng tức giận, “Đừng nói tôi không cho cậu cơ hội, lần này cậu không lên cùng thuyền với tôi thì đừng trách tôi không giúp cậu. Muốn tìm ông chủ, cậu tự đến văn phòng anh ta mà tìm”.
Chẳng lẽ một mình xông đến văn phòng ông chủ? Tôi quay đầu lại, thấy Tiểu Du đang đứng sau mình, tôi có một chút gượng gạo, “Sao vậy?”. Tiểu Du nhẹ giọng nói, “Ba người kia đã đến rồi, tôi để họ xem tài liệu ở phòng họp”. Tôi nói, “Ừ, xem xong thì bảo ba người họ tìm vị trí của mình mà ngồi, tôi vẫn còn vài việc phải giải quyết”. Hình như Tiểu Du đang định nói điều gì đó, tôi không để ý nên đứng dậy, bước ra khỏi văn phòng. Nghe nói phòng làm việc của ông chủ là tầng riêng, nếu gặp ai trong thang máy thì không tốt lắm, cho nên tôi quyết định đi cầu thang bộ. Lên tầng, sau khi dò trên sơ đồ công ty tôi đã tìm thấy văn phòng của ông chủ ở đầu hành lang, do dự một lát, tôi nghiến răng gõ cửa. Chờ rất lâu mà không thấy ai trả lời, tôi nhẹ nhàng mở cửa ra, đập vào mắt tôi là một văn phòng được bài trí rất chuyên nghiệp và sang trọng. Tôi rủa thầm, đây đâu phải là phòng làm việc, giống phòng trong khách sạn năm sao thì đúng hơn! Không nhìn thấy ai trong đó, tôi liền đóng cửa lại và quay xuống phòng làm việc của mình.
Lúc xuống, thấy Tiểu Du đứng ngay dưới chân cầu thang chờ, tôi ngạc nhiên hỏi, “Sao cô biết tôi ở đây?”. Tiểu Du lạnh lùng đáp, “Vô Y, không cần làm những việc tốn công như vậy đâu, chuyện của Cố Đại Nhân lần này không ai có cách gì giúp được cả”. Tôi càng ngạc nhiên, “Cô biết được những gì?”. Tiểu Du nhìn xung quanh chắc chắn không có ai rồi nói nhỏ, “Tôi biết công ty đã bị mua rồi, cũng thay cả ông chủ rồi, tổng giám đốc phải đến nhà xưởng, Cố Đại Nhân đi cùng thì cũng sẽ xảy ra chuyện” . Tôi lập tức hiểu ngay những gì đang xảy ra, “Tại sao cô biết? Rút cuộc cô là ai?” . Tiểu Du đẩy cặp kính lên, “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là tôi không muốn anh làm những việc ngốc nghếch” . Tôi tức giận, “Việc ngốc nghếch? Cô có biết Cố Đại Nhân là như thế nào với tôi không?” . Tiểu Du nghẹo đầu sang một bên lạnh lùng đáp, “Không phải là cấp trên của anh sao?”. Tôi bước lên vài bước, nhìn chằm chằm vào mắt cô ấy rồi dõng dạc nói, “Trong công việc, anh ấy là cấp trên của tôi, nhưng trong cuộc sống, anh ấy là anh em của tôi! Cô đã quên mất lần chúng ta xảy ra chuyện rồi ư? Cô không nhớ ai đã nhảy ra để chịu trách nhiệm trước tổng giám đốc ư?”
Tiểu Du hừ một tiếng rồi không nói gì. Tôi nghĩ những lời Tiểu Du vừa nói chứng tỏ hoàn cảnh của cô ấy nhất định không đơn giản, nên hỏi, “Cô là ai? Chuyện này rút cuộc là như thế nào?” . Tiểu Du cười nhạt nói, “Đã thế này rồi thì tôi cũng không giấu anh nữa, thực ra tôi là người mà ông chủ phái đến để mua công ty này!” . Tôi thẫn thờ, hỏi tiếp, “Nghĩa là thế nào?” . Tiểu Du nói, “Anh vẫn chưa hiểu à? Trước khi tiến hành mua công ty này, tôi đến đây để làm việc, mục đích là để điều tra tình trạng tài chính của công ty” . Tôi trợn mắt ngạc nhiên, trong lòng hoảng loạn vô cùng, và cũng hiểu những gì mà Tiểu Du nói, nhưng lại cảm thấy những gì Tiểu Du nói có rất nhiều chỗ mâu thuẫn. “Bất kể ông chủ sau lưng cô muốn làm gì, thì bây giờ tôi vẫn muốn giữ Cố Đại Nhân lại, nếu thực sự không được thì hãy để tôi cùng tổng giám đốc ra nhà xưởng”. Tiểu Du cười, “Thực ra tôi thấy anh nên đồng ý với những yêu cầu mà Đàm Kỳ Vĩ đưa ra, hơn nữa điều kiện của yêu cầu ấy cũng rất tốt, lên làm giám đốc!”.
Tôi tức giận nắm lấy cánh tay cô ấy rồi nói, “Bây giờ cô giúp tôi đi tìm ông chủ!”
Tiểu Du bị tôi nắm tay chặt quá đến mức bực mình gắt lên. “Anh làm tôi đau rồi đấy, mau bỏ tay tôi ra!”. Tôi lập tức đổi giọng, “Tiểu Du, cô đến phòng kế hoạch làm việc cũng hơn hai tháng rồi, cô thấy tôi và Cố Đại Nhân đỗi xử với cô thế nào?”. Tiểu Du hất mạnh tay tôi ra, bực dọc nói, “Đối với tôi rất tốt!”. Tôi cười giả tạo, “Vậy giúp tôi đi, cô cũng không đành nhìn Cố Đại Nhân bao năm vất vả làm việc cho cái công ty này, cuối cùng lại bị đào thải như vậy chứ?”, Tiểu Du nhẹ giọng nói, “Được, tôi chỉ có thể nói cho anh biết ông chủ ở đâu, công ty này chỉ là một trong rất nhiều công ty của ông ấy mà thôi, bởi vậy ông ấy rất ít đến đây. Động thái trước mắt của ông chủ là sa thải bớt nhân viên, sau đó tuyển thêm người phù hợp”. Tôi thở dài, “Rút cuộc thì ông chủ muốn gì? Ông ta đã nhiều tiền như vậy còn muốn mua công ty này làm gì nữa?”. Tiểu Du nhìn tôi cười đầy ẩn ý, sau đó nói cho tôi biết tên của một công ty, và còn nói tên của ông chủ là Lý.
Cho đến tận trước khi tan ca, tôi vẫn không có chút thời gian nghỉ nào để đi tìm chủ tịch hội đồng quản trị Lý, một là do Cố Đại Nhân không có ở đây, nên tôi là người chịu trách nhiệm chính, hai là phải phân công việc ấy người mới, như thế, trong trường hợp tôi và Cố Đại Nhân không ở lại thì văn phòng vẫn sẽ vận hành công việc như bình thường. Khi tôi bước ra khỏi công ty, người bảo vệ vỗ vai hỏi, “Cô gái lần trước thế nào rồi?”. Tôi cười, “Đã khỏe hơn rồi”.
Người bảo vệ thở dài, “Hãy giữ lấy cô ấy, người ta đối với cậu thực sự rất tốt đấy!”. Đến anh ta cũng nói như vậy, xem ra tôi đã phụ Hinh Văn nhiều quá rồi. Tôi lấy điện thoại ra gọi cho Chu Hoàn để hỏi xem Hinh Văn có tới công ty không, Chu Hoàn nói cô ấy không đi làm, tôi nghĩ Hinh Văn ở nhà để nghỉ ngơi. Giấc mơ đêm qua lại hiện lên trong đầu làm cơ thể tôi nóng hết lên. Ở đây tự than trách không bằng trực tiếp đến nhà Hinh Văn. Nghĩ là làm, tôi lập tức bắt taxi đến nhà Hinh Văn.
Đến khu nhà Hinh Văn ở, người bảo vệ không lục vấn tôi nữa, có lẽ đã thấy tôi quen rồi. Tôi đứng trước cửa nhà Hinh Văn, lấy điện thoại ra gọi cho cô ấy trước, vì sợ người nhà cô ấy mà thấy tôi thì sẽ đuổi tôi đi, nhưng điện thoại của cô ấy lại tạm thời không liên lạc được. Bỗng nhiên nhớ lại giấc mơ đêm qua, thế là tôi lại lấy điện thoại ra viết một tin nhắn, “Hinh Văn, em đang ở đâu?”. Sau đó tôi dùng Bluetooth để tìm, quả nhiên tìm thấy tên của Hinh Văn: Candy. Tôi rất mừng, vội vàng gửi tin nhắn đi, vài giây sau màn hình hiện lên chữ đã nhận. Tôi dựa người vào tường trước cửa nhà Hinh Văn, chờ tin từ đầu điện thoại kia.
Vài phút sau có tin nhắn từ Bluetooth đến, tôi vội vàng bấm nút nhận, mở tin nhắn ra đọc, một hàng chữ hiện lên, “Anh đang ở trước cửa nhà em à? Hai ngày nay em ở nhà nghỉ ngơi, sim điện thoại của em bố mẹ lấy đi rồi, vì không muốn em liên lạc với anh, may mà anh đến nhà em rồi dùng Bluetooth!”.
Tôi trả lời, “Anh xin lỗi, thực sự rất xin lỗi em!”
Hinh Văn nhắn tin lại, “Anh ngốc lắm, tại sao lại nói xin lỗi?”.
Tôi thở dài đáp lại, “Anh đã không bảo vệ được em, hơn nữa lại còn hiểu lầm em”.
Hinh Văn trả lời, “Việc cũng đã qua rồi, phải rồi, sao anh lại muốn tìm em?”.
Tôi đáp, “Vì anh mơ thấy em!”.
Hinh Văn nhắn lại, “Lại nói linh tinh đấy, nhưng cũng may là anh không gõ cửa, bây giờ bố mẹ em đang rất tức giận, không cho em liên lac với anh”.
Tôi đáp, “Đúng vậy, hôm đó mẹ em còn tát anh nữa!”
Hinh Văn trả lời, “Vậy sao? Em thật sự xin lỗi anh!”.
Tôi nhắn lại, “Khi nào thì em đi làm?”.
Hinh Văn đáp, “Khoảng hai ngày nữa, lúc đó em sẽ tìm anh, vẫn còn vài chuyện hôm đó em chưa nói hết với anh”.
Tôi nhắn lại, “Để lúc đó rồi nói, hai ngày nay thực sự anh rất lo lắng cho em”.
Hinh Văn nói, “Anh lo lắng cho em thôi à, không phải là muốn gặp em sao?”.
Tôi mỉm cười lắc đầu, đang chuẩn bị nhắn lại thì cánh cửa thang máy trước mặt mở ra, Tử Lô trên tay cầm một bó hoa tươi bước ra.
Thấy tôi đang dựa vào tường nhắn tin bằng điện thoại, Tử Lô lạnh lùng cười nói, “Tống Vô Y, mặt cậu kể ra cũng dày thật đấy. Làm cho Hinh Văn ra nông nỗi này mà vẫn còn mặt mũi đến nhà cô ấy. Tại sao cậu không vào trong mà tìm cô ấy? Sợ bị đuổi ra à?”. Tôi có chút bí từ, nhưng không cam tâm để anh ta tiếp tục châm biếm mình, rất muốn đáp trả, song không tìm được lý do gì, nên đỏ mặt nói, “Tôi chỉ muốn đến tìm Hinh Văn để nói xin lỗi!”. Khuôn mặt của Tử Lô sầm xuống, anh ta bước đến trước mặt tôi, giơ tay nắm lấy cổ áo tôi, nhấc tôi đứng lên rồi nói, “Tôi giết chết cậu rồi nói xin lỗi, cậu thấy thế nào?”.
Tôi không phản kháng gì, Tử Lô lại nói: “Một thằng nhân viên quèn như cậu, không nhà không xe, tháng lương được bao nhiêu? Có bốn nghìn tệ, đó là sau khi cậu lên chức trưởng phòng, ngày trước chỉ là hai trăm rưỡi thôi!”. Tôi giống như một kẻ ăn mày bị quản thành túm được, đang chờ bị làm nhục. Tôi có một chút không hiểu, tại sao Chu Hoàn thì gần gũi thân thiết, còn Tử Lô lại lạnh lùng nóng nảy đến vậy. Thấy tôi không nói gì, anh ta buông tôi ra, nói tiếp, “Vô Y, cậu biết ngày trước vì sao tôi khách khí với cậu đến vậy không? Vì cậu đã mở được trái tim lạnh giá của Hinh Văn, xét về tình về lý, tôi đều phải cảm ơn cậu. Nhưng bây giờ tôi đối với cậu như thế này, là vì cậu không thể mang lại hạnh phúc cho Hinh Văn, hơn nữa cậu còn làm Hinh Văn bị tổn thương, đó là điều tôi không thể tha thứ!”.
Tôi cười gượng, “Tại sao tôi có thể mở được trái tim lạnh giá của Hinh Văn, mà không phải là anh. Anh thì có đủ tư cách để mang lại hạnh phúc cho cô ấy sao?”. Tử Lô gằn giọng, “Đúng là tôi không thể mở được trái tim lạnh giá của Hinh Văn, nhưng tôi có thể mang lại được hạnh phúc cho cô ấy. Cậu cũng biết những gì tôi có đấy, gấp hàng vạn lần cậu! Cậu hiểu không?”. Tôi nói, “Tôi hiểu, anh thấy anh có thể làm cho Hinh Văn vui vẻ được không?”. Tử Lô cũng không tìm được lời để nói, “Cậu có biết vui vẻ là thế nào không? Là mỗi tháng cầm một chút đồng lương như cậu là có thể làm cho Hinh Văn vui vẻ ư? Đến một chiếc nhẫn cậu cũng không mua nổi cho cô ấy”. Tôi nói, “Niềm vui mà Hinh Văn cần không phải là vật chất”. Tử Lô tức giận cười mỉa, “Cậu cho rằng giống như trong phim chắc? Chẳng lẽ cô ấy chỉ cần niềm vui về tinh thần sao? Là một thằng đàn ông, tôi hỏi cậu, cậu chỉ mang lại cho cô ấy niềm vui về tinh thần, vậy có gọi là một thằng đàn ông thành công không?”. Tôi nén thở dài, đúng vậy, tất cả những gì tôi mang lại cho Hinh Văn không thể đầy đủ, tôi chỉ có thể mang lại cho ấy niềm vui về tinh thần, trong khi Tử Lô có thể đem lại cho cô ấy sự đầy đủ về vật chất. Tôi thẫn người ngồi thụp xuống đất, Tử Lô thở dài, giọng có vẻ nhẹ nhàng hơn, “Hãy làm tốt chức trưởng phòng của cậu đi, hãy nỗ lực thật nhiều vào. Hinh Văn không phù hợp với cậu đâu, nhưng sẽ có những người con gái khác phù hợp với cậu, ví dụ như cô gái tên Lý Nhược đó”. Nói xong anh ta bước đến cửa nhà Hinh Văn bấm chuông, tôi đứng dậy với dáng vẻ thất thểu chuẩn bị bước vào thang máy, bỗng nhiên màn hình điện thoại sáng lên, là tin nhắn của Hinh Văn, tôi nhẹ nhàng bấm nút nhận. Khi mẹ Hinh Văn ra mở cửa cũng là lúc thang máy đóng lại, tất cả đều rất đúng lúc. Hinh Văn viết, “Vô Y, đối thoại giữa anh và Tử Lô em đã nghe thấy hết rồi, anh đừng dễ dàng từ bỏ tình cảm của chúng ta như thế được không? Tuy em biết giờ anh đang rất khó xử, nhưng em hy vọng anh hãy tiếp tục kiên trì”.
Cố Đại Nhân ngáp dài bước ra khỏi văn phòng chuẩn bị đi ăn cơm, thấy tôi đang ngồi vẽ lên giấy cái gì đó, anh ấy phá lên cười nói, “Vô Y à, một ngày không gặp mà đã thấy cậu gầy đi nhiều rồi đấy! Cơm vẫn phải ăn chứ…”. Tôi kìm nén nỗi buồn vừa xong xuống, cười nói, “Hôm qua anh đến nhà xưởng, cơm ở đó thế nào?”. Cố Đại Nhân nhíu mày nói, “Cũng bình thường, cả một nồi cơm to, ăn đầy miệng đều là mùi ngũ vị hương, làm tôi nhớ lại những bữa cơm ở căng tin thời đại học”. Tôi mỉm cười nói, “Vậy Đại Nhân chắc chắn rất nhớ thời sinh viên rồi!”. Đột nhiên Cố Đại Nhân nói, “Đi! Hoài niệm trả về hoài niệm, hôm nay đã quay lại rồi, thế chúng ta đi ăn gì nhé!”. Tôi lắc đầu, “Tôi ra ngoài có chút việc”. Nói xong đưa mắt nhìn Tiểu Du, ý nói đi tìm chủ tịch Lý, Tiểu Du đứng dậy, “Đại Nhân, để mấy người chúng tôi đi cùng anh, vừa khéo có ba nhân viên mới đến”.
Cố Đại Nhân vui vẻ đáp, “Ừ, được! Chúc mừng những đồng chí mới đến, hôm nay tôi làm tiệc vui! Vô Y lại không có phúc phận hưởng thụ chiêu đài rồi!”. Tôi lắc đầu bước ra trước, nhưng trong lòng vẫn có chút ái ngại, Cố Đại Nhân vui vẻ như vậy, chứng tỏ giám đốc đã giấu anh ấy rất nhiều chuyện. Ra khỏi công ty, tôi đi tới công ty mà Tiểu Du đã nói, cách công ty tôi cũng không xa, chỉ đi bộ vài phút là đến.
Nếu như thực sự gặp được chủ tịch Lý, tôi sẽ đề nghị để Cố Đại Nhân ở lại, nếu không được thì đổi để tôi ra nhà xưởng. Dù sao chức trưởng phòng này cũng do vận may mà có được, nếu bị khai trừ đi cùng tổng giám đốc thì tôi cũng chấp nhận, mình vẫn còn trẻ mà. Nghĩ đến đây tôi càng quyết tâm hơn để bước vào thang máy, đi lên văn phòng chủ tịch Lý, cô lễ tân với vẻ mặt khó coi nói, “Bây giờ đã hết giờ làm việc, chủ tịch Lý sẽ không tiếp khách đâu, mời anh chiều đến”.
Tôi đưa mắt nhìn đại sảnh rộng lớn, xem ra công ty này cũng giống công ty tôi, vừa đến giờ nghỉ trưa là tất cả vội vàng đi ăn cơm. Tôi nói, “Xin hỏi cả tên của chủ tịch Lý là gì vậy?”. Cô lễ tân nhìn tôi chằm chằm như người ngoài hành tinh. Tôi thấy buồn cười, chẳng lẽ hỏi một cái tên mà cũng làm cô ấy sợ đến vậy sao? Đúng lúc này thì tôi thấy một cách tay vỗ vào vai tôi và một giọng nói cất lên, “Cả tên là Lý Tử Lô!”.
Tôi quay đầu lại đối diện với Tử Lô, không nói câu thứ hai, tôi quay người im lặng đi ra cửa. Bây giờ tôi chỉ muốn quay lại công ty, thu dọn ngay đồ đạc của mình và biến thật nhanh khỏi đó. Thấy tôi phản ứng như vậy, những lời châm biếm định thốt ra của Tử Lô bị mặc nghẹn ở giữa cổ họng. Chờ tôi đi đến cửa thang máy, Tử Lô bước lại cười nhạt nói, “Gặp chủ tịch hội đồng quản trị mà không chào, đây có đúng là trưởng phòng Tống Vô Y của chúng ta không nhỉ?”. Tôi ngẩng đầu nhìn vào đèn báo của thang máy, lạnh lùng nói, “À, tôi nhớ rằng hình như tối qua chủ tịch Lý có nắm lấy cổ áo tôi và gào thét lên với tôi”. Tử Lô cười bước đến cạnh tôi nói, “Ăn cơm chưa? Có cùng đi ăn cơm với tôi không? Dù sao cậu cũng tìm tôi có việc mà”. Trong khoảnh khắc, tôi lại thấy chẳng hiểu ý của anh ta là gì, mối quan hệ với anh ta đến lúc này đã trở nên phức tạp quá rồi. Từ đầu hai người là tình địch, đến bây giờ, lại là quan hệ cấp trên cấp dưới quá cách xa nhau. Tôi buồn phiền nói, “Không có gì, tôi gặp anh là để nói tôi không làm nữa”. Tử Lô trợn tròn mắt lên, “Không phải là phải làm thật tốt sao?”. Cửa thang máy mở, hai chúng tôi cùng bước vào, tôi lại nói, “Thì chính là phải làm tốt nên tôi mới không muốn làm nữa”. Tử Lô bật cười, “Có phải sau khi phát hiện ra tôi là ông chủ của cậu, cậu mới không muốn làm nữa không?”.
Tôi quay đầu lại, “Để điều tra về tôi, anh thấy nếu mua công ty này thì cuộc chơi sẽ rất vui sao?”. Tử Lô há miệng làm ra vẻ rất ngạc nhiên, dáng điệu đó khiến tôi chỉ muốn tát cho anh ta một cái. Tử Lô nghiêm túc lại nói, “Tống Vô Y, cậu phải nhớ rằng, tôi là thương nhân, điều tôi cần theo đuổi là lợi ích, thu mua công ty đối với tôi chỉ có tốt, không có xấu”. Tôi không đáp lại, cũng chẳng muốn nghe anh ta nói. Bị người khác trêu đùa như vậy, đúng là lần đầu tiên gặp phải, tôi lại thấy kỳ lạ là vẫn có thể bình tĩnh nói chuyện với anh ta được. Ra khỏi thang máy, tôi đi về phía công ty, Tử Lô đứng nguyên vị trí nói, “Cậu có thể không làm, nhưng tôi không đảm bảo Cố Đại Nhân và Lý Nhược cũng cần làm đâu”. Nghe xong tôi thở dài, quay người lại rồi đi thẳng tới trước mặt anh ta, cho tới khi chỉ còn cách anh ta vài centimet, tôi mới nghiến răng mà nói rằng, “Thương nhân! Anh là một thương nhân bỉ ổi!”. Tử Lô cười to, quay ra đằng sau vẫy tay, một chiếc xe con sang trọng chạy tới, anh ta ra hiệu cho tôi lên xe. Tôi thấy chẳng còn cách nào khác, đành bước theo vào.
Ngồi trong xe, Tử Lô đưa cho tôi một điếu thuốc, nhưng tôi không nhận, Tử Lô nói, “Xem ra cậu vẫn kiêu ngạo gớm nhỉ!”. Tôi quay đầu nhìn ra ngoài, lạnh lùng nói, “Tuy anh là chủ tịch hội đồng quản trị, nhưng ở đây không chỉ có một công ty của anh, tôi có thể đi bất cứ lúc nào”. Tử Lô châm thuốc, hút vài hơi rồi nói, “Để tôi nói lại cho cậu lần nữa, cậu muốn đi thì rất dễ nhưng chắc chắn sẽ có người đi cùng cậu!”. Giống như quả bóng bị nổ tung ra khi nghe câu đó, tôi không chịu được liền hỏi, “Thế cuối cùng anh muốn thế nào?”. Tử Lô trầm giọng nói, “Tiếp tục làm tốt công việc của cậu, công ty đó vẫn là công ty ngày trước. Tôi nghĩ hôm nay cậu đến tìm tôi, chắc là do Tiểu Du nói với cậu phải không?”. Tôi gật đầu, Tử Lô nói, “Nói đi, có chuyện gì, xem tôi có thể giúp cậu được gì không?”.
Tinh thần tôi phấn chấn, “Anh có thể đừng để cho Cố Đại Nhân ra nhà xưởng được không?”. Tử Lô đáp, “Tại sao, đó chẳng phải là sắp xếp của tổng giám đốc sao?”. Tôi nghĩ thầm, anh còn giả vờ, “Nghe nói tổng giám đốc cũng ra nhà xưởng, trong khi anh đang loại bỏ những nhân viên quản lý cấp cao của công ty, nên việc Cố Đại Nhân đi cùng chắc chắn sẽ bị đào thải”.
Tử Lô gật đầu, “Xem ra thì cậu đã biết hết rồi, nhưng tôi nghĩ tất cả những diều này đều rất có lợi cho cậu mà, cấp trên của cậu là Cố Đại Nhân, nếu anh ta đi thì tự nhiên cậu sẽ trở thành chủ quản của phòng đó”. Tôi cười khẩy nói, “Nghe anh nói vậy, thì có nghĩa là dù sao Cố Đại Nhân cũng phải đi. Nếu tôi đi, anh ấy cũng vẫn phải đi, vậy chúng ta còn gì để nói nữa?”.
Tử Lô lớn tiếng cười, tiếng cười vang làm tôi chói cả tai, anh ta nói, “Thật không ngờ cậu vẫn là người trọng tình trọng nghĩa đến vậy, rất tốt!”.
Tôi giận dữ nói, “Có những tình cảm mà những người thượng lưu như các anh không thể hiểu được đâu”. Tử Lô quay đầu lại nhìn tôi nói, “Vậy à? Tôi chỉ nghĩ nếu Cố Đại Nhân mà đi thì cậu có thể lên chức giám đốc, như vậy quả cân để cậu theo đuổi Hinh Văn cũng nặng thêm chút rồi đấy!”. Tôi ngẩng đầu nói, “Nếu phải lựa chọn giữa tình huynh đệ và bạn gái, tôi thà sẽ lựa chọn tình huynh đệ. Anh quên rằng anh em như chân tay, còn bạn gái như quần áo sao?”. Tử Lô lạnh lùng nói, “Cậu dám coi Hinh Văn như một cái áo?”. Tôi lấy vẻ kiên cường, “Vị trí của Hinh Văn trong lòng tôi, cơ bản là không như những gì anh đang tưởng tượng. Có thể là anh, thậm chí cả gia đình Hinh Văn đều nghĩ rằng tôi theo đuổi Hinh Văn là vì cái gì đó. Tống Vô Y tôi chẳng có gì cả, đối với tôi mà nói, Hinh Văn là duyên phận mà ông trời ban tặng cho tôi. Hiện thực đã như vậy, tôi đành phải theo sự sắp đặt của ông trời mà thôi”. Dừng một lát, tôi vỗ vai người lái xe ra hiệu cho xe dừng lại, Tử Lô cũng không phản đối gì, khi xe dừng, tôi lại nói tiếp, “Thực ra cho đến bây giờ, tôi chưa hề nghĩ sẽ làm tổn thương Hinh Văn. Cục diện hiện nay, đều là vì ngay lúc đầu tôi đã quá nóng vội tạo ra! Anh nói đúng, tôi thực sự không thể mang lại hạnh phúc cho Hinh Văn, nhưng đó chỉ là bây giờ, tôi đã đồng ý với Hinh Văn, tôi sẽ cố gắng!”.
Nói xong tôi đẩy cửa xe bước ra, Tử Lô nói với theo đằng sau, “Việc của Cố Đại Nhân tôi có thể xem xét lại”. Câu nói này của anh ta, nếu như nghe được trước khi lên xe, tôi chắc chắn sẽ vui mừng đến phát điên, thậm chí sẽ cảm tạ anh ta, nhưng sau cuộc đối thoại vừa rồi, tôi không muốn tiếp tục ở lại công ty của Tử Lô, bên cạnh đó còn có Tiểu Du và cả tên khốn kiếp Đàm Kỳ Vĩ nữa. Không chắc đến một lúc nào đó họ sẽ liên kết lại để bức ép tôi. Tôi quay người lại và nói với Tử Lô, “Cảm ơn anh, chủ tịch Lý!”.
Tử Lô hơi đờ người, có một chút bất ngờ với phản ứng của tôi, đôi mắt lộ vẻ như không hề quen biết tôi. Tử Lô nói, “Cậu rút cuộc cảm ơn tôi?”. Tôi nhún vai ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Những áng mây trôi sao mà cao, mà xa thế, đúng là vì bầu trời đủ rộng. Quyết định vừa rồi khiến tôi thấy mình như những áng mây kia, không phải chịu sự phiền phức của họ nữa. Tôi thở dài nói, “Việc của Cố Đại Nhân, tôi thực sự rất cảm ơn anh, và tôi cũng cảm ơn tất cả những gì anh đã nói hôm qua và hôm nay, làm tôi ý thức được những khó khăn trước mắt của bản thân mình”. Nói xong tôi bước nhanh về phía công ty.