Điệu nhạc Blue trên chuyến tàu điện ngầm

Chương 1 phần 1


Bạn đang đọc Điệu nhạc Blue trên chuyến tàu điện ngầm – Chương 1 phần 1

Trong cuộc sống, mỗi người đều có những phương cách riêng cho việc đi lại của mình. Có người thích ngồi tàu điện, có người thích ngồi xe buýt, người lại thích tự lái xe, tự đạp xe, người thì thích đi bộ.
Đó cũng là những cách mà mọi người sử dụng để đi lại trong cái thành phố ồn ào náo nhiệt của chúng tôi. Trong cuộc hành trình đi lại đó, chúng ta có thể sẽ gặp những người mà chúng ta chưa bao giờ gặp, hoặc sẽ gặp lại những người đã quen biết. Có những người cả đời chỉ gặp một lần, nhưng cũng có những người trở thành những người bạn thân thiết của cả cuộc đời chúng ta.
Còn tôi, tôi chọn tàu điện ngầm làm phương tiện phục vụ cho sự di chuyển của mình. Tôi lựa chọn tàu điện ngầm vì sự nhanh chóng, thuận tiện và cũng bởi khả năng chứa được rất nhiều người của nó. Việc làm tôi cảm thấy rất thú vị là mỗi ngày khi bước lên tàu vào những lúc đi làm hay tan ca, tôi có thể nhìn thấy những khuôn mặt mới, thấy dáng vẻ vội vã của họ, nhìn thấy những đôi tình nhân tay trong tay, thấy sự rách rưới của những người ăn mày, thấy những nghệ nhân đường phố, những người đi làm.
Trong tất cả những người bước lên chuyến tàu điện ngầm, tôi chỉ là một phần tử mà thôi. Hàng ngày, mỗi thành viên lên tàu rồi lại lần lượt xuống tàu, chẳng ai biết người đứng cạnh mình là ai, duyên phận của mình và họ chỉ là trên cùng một chuyến tàu mà thôi.
Tôi là Tống Vô Y, chưa kết hôn, là một nhân viên mẫu mực của công ty, giống như một con ong chăm chỉ, hàng ngày cần mẫn se một sợi dây thẳng tắp từ nhà đến công ty rồi lại từ công ty về nhà. Năm qua năm, ngày qua ngày, hai mươi lăm năm nay, tôi đã quen với sự vô vị, nhạt nhẽo đó, thậm chí đến giờ còn chưa biết một nửa còn lại của mình đang ở phương trời nào. Có những lúc tôi rất muốn đi tìm, hoặc rất muốn có người nào đó tìm mình, dù chỉ khiến tôi khoáng rung động thôi cũng được, nhưng sự quá đỗi bình thường của tôi làm người ta không thể có chút ấn tượng nào, thế nên tôi đành lặng lẽ một mình ngồi trong văn phòng, viết ca từ thời Tống, làm thơ, viết email cho tất cả đồng nghiệp trong công ty mà không chờ sự hồi âm của họ, chỉ cần biết rằng phương pháp này có thể chứng minh với mọi người sự tồn tại của mình, không để họ lãng quên trong một xó xỉnh nào đó.
Khi ngồi trên tàu điện ngầm, tôi thường mở điện thoại nghe nhạc, và tiện mở luôn Bluetooth. Tại sao lại mở Bluetooth ư? Đó là vì tôi đã coi phương thức kết nối này là cửa thoát ra vào trong thế giới nội tâm của mình. Mỗi lần tìm kiếm đến điện thoại của người khác bằng Bluetooth, tôi cảm thấy họ đang rất gần mình. Và tất nhiên mục đích của tôi là để lựa chọn ra những cô gái. Nếu như tinh thần của tôi có thể phụ thuộc vào cái Bluetooth không dây này thì tôi cũng có thể thâm nhập vào điện thoại của người ấy, hòa nhập vào thế giới của họ, cho dù không thể thay đổi được gì thì ít nhất cũng có thể mĩm cười đi bên nhau trong cái sân nhỏ của gia đình người ấy. Hãy tha thứ cho ý đồ đen tối của tôi, tôi cũng day dứt với suy nghĩ đó lắm, nhưng tôi không có đủ dũng khí để tiếp xúc trực tiếp với những cô gái xinh đẹp, chỉ có thể dùng phương pháp này để thể hiện mong ước của mình đến chủ nhân của một chiếc điện thoại khác.
Lại thêm một lần tìm kiếm vô vị, trong tất cả những cái tên của chủ điện thoại, tôi đã nhìn một cái tên tiếng Anh rất ngọt ngào – Candy. Tôi nhìn vào cái tên đó và bắt đầu tưởng tượng dáng vẻ tuyệt đẹp của cô ấy ra sao, sau đó sự tưởng tượng của tôi sẽ kết thúc khi xe tới trạm và cô ấy tắt Bluetooth đi. Có thể duyên phận của tôi và chủ nhân của chiếc điện thoại tới đó sẽ kết thúc, nhưng kết nối Bluetooth của người có tên Candy lại không hề kết thúc, tiếp đến ngày thứ hai, thứ ba… tôi luôn thấy điện thoại của cô gái đó trên chuyến tàu điện ngầm. Không biết đó là việc tốt hay xấu, chỉ biết rằng mỗi ngày sau khi trở về nhà, tôi lại tưởng tượng một cách rất tự nhiên về khuôn mặt, thậm chí dáng vẻ, hình thể của cô ấy. Kết thúc của những lần tưởng tượng ấy thường chẳng có kết quả gì, có lúc tôi còn nghi ngờ liệu người có tên gọi “Candy” đó có phải là một cô gái? Biết đâu lại là của một người già nào đó cố ý để cái tên như vậy?
Thành phố vào những ngày giữa thu đã có một chút se lạnh. Nhưng trong lòng tôi, cái cảm giác lạnh lẽo ấy mới thật sự rõ nét. Tôi quay đầu lại, đưa mắt nhìn tòa nhà cao tầng nơi tôi làm việc, rồi lại nhìn đồng hồ, vậy là đã mười giờ rồi. Anh bảo vệ nhìn tôi cười cười, như giễu cợt việc tôi lại đi làm về muộn. Tôi nhún vai đáp lại sự chào hỏi của anh ta và đi bộ ra trạm tàu điện ngầm. Trên tàu có một vài toa đã vãn khách, người thì đang ngủ, người thì đọc báo, người thì ngân nga hát, xem ra họ cũng như tôi, đều đã quá quen với việc về nhà muộn.
Tôi lấy điện thoại ra, mở Bluetooth, thử tìm kiếm xem có người tên Candy ấy trên chuyến tàu này không. Quả nhiên, người đó cũng đang ở trên tàu, cứ như một âm hồn vậy. Tôi bắt đầu thấy lạnh xương sống, đang trong suy nghĩ có nên liên lạc với cô ta bằng một tin nhắn không thì bỗng thấy điện thoại của mình sáng lên, “Bạn có kết nối mới, có nhận không?”. Không phải là một tin nhắn, mà là một nhắc nhở của đường truyền tín hiệu Bluetooth, và bên trên hiển thị tên Candy.
Trời ạ, cô ấy chủ động liên lạc với tôi, và còn liên lạc qua dữ liệu thông tin nữa chứ. Tôi hoảng hốt ngẩng đầu nhìn những người trước mặt mình, nhưng tất cả là nam giới, với lại họ đều đang ngủ. Tôi lại quay sang nhìn người ở hai toa bên cạnh, trong đó có vài người phụ nữ, nhưng nhìn họ đều như đang trong trạng thái cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Tôi thực sự cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng không thể cầm điện thoại chạy ngược chạy xuôi hỏi từng người rằng: “Chào bạn, có phải bạn vừa kết nối Bluetooth với tôi không?”, hoặc gào to lên, “Sao lúc nào bạn cũng có thể kết nối được vậy?”.

Nếu là mạng internet thì tôi sẽ không cảm thấy lạ, nhưng đây lại là tàu điện ngầm, kết nối được với nhau chỉ có thể là Bluetooth, nó chỉ có tính năng trong một khoảng không gian và thời gian nhất định. Cũng giống như hai ngôi sao chổi trong vũ trụ ngoài kia, nếu gặp nhau một lần còn có thể hiểu được, chứ gặp nhau vài lần là điều bất thường.
Trong đầu tôi lúc này hiện ra vô số những suy nghĩ, nhưng cuối cùng vẫn quyết định bấm nút nhận, thì ra đó là một tin nhắn với nội dung, “Chào anh, hình như hôm nay anh đi làm về muộn hơn so với bình thường thì phải!”. Tôi thấy lạnh xương sống, đây chắc chắn không thể là các đồng nghiệp trong công ty, vì nếu là đồng nghiệp cũng không thể theo sát tôi suốt cả nửa tháng trời vào những giờ tôi đi làm về như thế. Chẳng lẽ lại là người của công ty tàu điện ngầm? Công nhân vệ sinh? Hay bảo vệ? Tôi nhanh chóng viết lại câu trả lời, “Vâng, công việc hôm nay hơi nhiều” rồi chuyển tin nhắn đi. Candy chắc chắn là tên của một người con gái, nhưng liệu tôi có quen cô gái nào có cái tên này không nhỉ?
Đúng lúc tôi đang suy nghĩ thì Bluetooth lại được chuyển đến, “Vậy chắc là anh mệt mỏi lắm rồi, về nhà nghỉ sớm đi nhé!”.
Đọc xong câu này, lòng tôi bỗng thấy có một chút ấm áp, tuy không biết tôi và cô ấy có quen nhau không, nhưng ngay lúc này đây, khi đọc những lời quan tâm này, tôi thực sự cảm thấy rất xúc động, nên vội vàng trả lời, “Có phải cô tên là Candy không? Chúng ta quen nhau chứ? Chúng ta có thể kết nối thế này cũng được vài ngày rồi nhỉ?”. Nhưng chờ mãi mà không thấy cô ấy trả lời.
Về đến nhà, sau khi tắm rửa xong, tôi nằm lên giường và mở điện thoại ra, đọc tin nhắn, chỉ thấy có một vài câu đối thoại của tôi và Candy, bất giác tôi cảm thấy có một chút bồn chồn. Chẳng lẽ vì hàng ngày nhìn thấy sự vất vả của tôi, rồi lại không có thời gian mà nói chuyện yêu đương nên ông trời ban thưởng cho tôi một duyên phận? Đêm đó tôi đã mơ một giấc mơ, thấy ngày hôm sau đi làm, quả nhiên tìm được cô gái mang tên Candy đó, và giống như Dương Quá với Tiểu Long Nữ, chúng tôi đã tay trong tay bồng bềnh cùng bay trên bầu trời.
Chương 1:
Cô gái Bluetooth trên chuyến tàu điện ngầm
Ngày thứ hai, tôi đến công ty với tâm trạng khấp khởi, chạy từ phòng nghiệp vụ đến phòng kế toán, hỏi cả những người trong phòng nhân sự, nhưng đều không ai biết cô gái nào tên Candy. Thất thểu quay về văn phòng, tôi bỗng thấy bên cạnh chỗ ngồi của mình có thêm một cô gái lạ, gật đầu cười chào tôi, nụ cười mê hồn của cô ấy làm trái tim tôi đập loan lên; mà cô gái này là ai nhỉ? Chẳng lẽ lại là người mới đến?
Đúng lúc đó, sếp của tôi là Cố Đại Nhân đi đến cười và nói, “Vô Y, tôi nghe mọi người nói cậu vừa chạy đi tìm tình yêu đích thực của mình, tình hình thế nào rồi?”. Tôi gượng gạo cười, “Làm gì có ạ, tôi vừa chạy đi làm quen với mọi người một chút thôi, đến công ty làm đã một năm nay nhưng có rất nhiều đồng nghiệp tôi còn chưa biết mà!”. Sếp tôi nghiêm mặt lại nói, “Hãy làm tốt công việc đi, đừng có lượn lờ như thế nữa!”. Tôi gật đầu vẻ nhận lỗi. Sếp cũng nhanh chóng thay vẻ mặt nghiêm nghị bằng một khuôn mặt rất thân thiện nói với cô gái lạ, “Lý Nhược, đây là đồng nghiệp của cô, Tống Vô y, có gì không hiểu cô cứ hỏi anh ta, anh ta là trợ lý đắc lực của tôi đấy”. Tôi quay người cười chào với cô gái kia, đồng thời định đưa tay ra bắt tay làm quen thì ngay lập tức bị sếp ngăn lại, “Rút ngay cái móng vuốt của cậu lại, Lý Nhược tuy mới chuyển đến, nhưng đã là nhân viên cũ của công ty rồi, ít gây chú ý với người ta thôi!”. Tôi ngại ngùng đưa tay day mũi, gượng gạo ngồi xuống chỗ làm việc, Lý Nhược tròn mắt nhìn tôi rồi quay đầu đi cười.

Sau khi giảng xong cho Lý Nhược về cơ cấu của văn phòng cũng như trách nhiệm của từng người khi làm việc thì cũng đã hơn tám giờ tối. Tôi thở dài, bây giờ mà về tới nhà chắc cũng hơn mười giờ, nhưng biết đâu lại gặp được cô gái Bluetooth có tên Candy đó. Thấy dáng vẻ có gì khác lạ của tôi, Lý Nhược nhẹ nhàng hỏi, “Anh có chuyện gì không vui à? Hay là thấy tôi tiếp thu chậm quá làm tốn nhiều thời gian của anh?”. Tôi cười gượng đáp, “Không có việc gì đâu, tôi hay đi làm về muộn, vậy nên thường không có nhiều thời gian cho bản thân”. Lý Nhược như hiểu ra nói, “Vâng, tôi cũng biết anh thường hay làm thêm”, Tôi ngạc nhiên, “Sao cô biết?”. Lý Nhược làm bộ mặt hề trả lời, “Anh nghĩ chỉ có mình anh là làm thêm trong công ty này chắc?. Tôi đáp lại “Bộ phận nào cũng làm thêm, vậy sao cô còn chuyển tới phòng này làm gì?”. Khuôn mặt của Lý Nhược hơi đỏ lên sau câu hỏi của tôi, cô quay đầu đi và không trả lời. Cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng không tiện hỏi nên sau khi xong việc, tôi liền ra khỏi công ty một mình.
Ngay sau khi bước lên tàu điện, tôi lập tức dán mắt vào những cô gái đang cầm điện thoại trên tay, đồng thời cũng mở luôn Bluetooth trong điện thoại của mình để tìm kiếm. Một lúc sau tìm thấy cả tập tên, nào là, Một Ngày Ngàn Dặm, Mỹ, Tiểu Tân, Thiên Hạ Đại Bổng, Vương Tử…, nhưng tuyệt nhiên không có cái tên nào là Candy cả. Tôi gấp điện thoại lại, có phần hơi thất vọng, xem ra đành chờ cô ấy tìm tôi vậy. Vừa nghĩ đến đây thì điện thoại trên tay tôi rung lên, nhìn vào thì đúng là kết nối Bluetooth. Cuộc nói chuyện của tôi và cô gái mang tên Candy được ghi lại như sau:
“Xin lỗi, hôm qua tôi xuống xe nên không kịp trả lời anh. Hôm nay vừa lên xe là tôi đã mở luôn Bluetooth để xem có tìm được anh không, quả nhiên là anh cũng có ở đây!”
Tôi hỏi, “Cô là Candy phải không? Hình như chúng ta không quen nhau thì phải!”.
Cô ấy trả lời, “Đúng vậy, chúng ta không quen nhau, cũng chưa từng gặp nhau. Anh có biết tại sao tôi lại có thể tìm thấy anh không?”.
Tôi vừa trả lời, vừa kín đáo đưa mắt nhìn ra xung quanh, quan sát một tốp các cô gái, nhưng cũng không thể biết cô ta là ai trong số đó.
“Tất nhiên là tôi biết chứ, sử dụng Bluetooth để tìm kiếm, nếu tôi không mở điện thoại, thì chắc chắn cô sẽ không tìm được tôi đâu!”
“Vâng, đúng vậy, nửa tháng trở lại đây, cứ khoảng thời gian này tôi cũng mới đi làm về. Vì buồn chán nên tôi hay mở Bluetooth để xem phản ứng của mọi người trên tàu như thế nào. Và mỗi lần tìm kiếm tôi lại thấy hiện lên cái tên NEO, cho nên hôm đó tôi đã gửi tin nhắn cho anh”.
Vừa nhận được tin nhắn này của cô ấy thì đã tới trạm tôi phải xuống. Tôi ngồi xổm ngay tại ga tàu, lôi giấy bút trong cặp tài liệu của mình ra và tính toán dựa theo trật tự lên xuống của tàu. Lần này tôi xuống tàu trước, cứ theo trật tự trước sau mà phân tích thì trạm mà tôi đi làm sẽ là A, nơi cô ấy đi làm sẽ là B, trạm dừng tôi về nhà là C, trạm dừng cô ấy về nhà sẽ là D. Nhưng hôm đó cô ấy lại xuống xe trước, như vậy thì khó tính quá. Ngồi nghĩ mãi mà tôi không thể biết vấn đề nằm ở đâu, đã thế còn bị bảo vệ nhà ga tưởng là dân buôn đang ngồi tính toán nên đuổi ra khỏi nhà ga.

Có một điều chắc chắn cô ấy cũng giống tôi, đó là một người tận tâm trong công việc, mỗi lần đi làm về, bước lên tàu điện lại mở điện thoại ra để giết thời gian nhàm chán, và cũng biết rằng trong cái thành phố ồn ào này, trên chuyến tàu điện ngầm này, cũng có một anh chàng giống mình, đang phải chịu áp lực của công việc, thêm vào đó là những suy nghĩ mông lung về chuyện tình cảm và hàng ngày cũng bon chen trong đám người đông đúc trên chuyến tàu. Kết nối điện thoại là kết nối hai đường thẳng song song giữa nam và nữ, tuy rằng giữa họ chỉ là một khoảng cách rất ngắn, nhưng lại chứa đầy duyên phận trong đó.
Tối hôm ấy, tôi lại nằm mơ, tôi và cô gái đó biến thành cặp điện thoại, bồng bềnh bay trong toa xe điện ngầm.
Tôi ngáp dài nhìn đồng hồ, mới gần bảy giờ. Cảm thấy lượng công việc hôm nay không nhiều, không lẽ đã có sự nhảy vọt về chất trong hiệu suất công việc của tôi? Liệu có phải hôm qua mơ thấy là điện thoại nên đầu óc trở thành hệ thống điện thoại chăng?
Nhìn sang phía Lý Nhược, thấy cô ấy đang bận bịu với một đống sổ sách, tôi cười hỏi, “Lý Nhược, năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi?”. Hơi dẩu chiếc miệng nhỏ xinh, cô ấy trả lời, “Hừm, hỏi tuổi của phụ nữ là chuyện chẳng lịch sự chút nào, mà sao tự nhiên anh lại hỏi tôi chuyện này? Hay là anh có ý đồ gì đấy? Tôi sẽ mách với Cố Đại Nhân!”. Tôi vội vàng tắt nụ cười, nói, “Được rồi, coi như tôi đã sai. Cô nghĩ xem, những người làm việc chăm chỉ như chúng ta, rốt cuộc là vì cái gì nhỉ? Nếu cô cho là để có thể mua được nhà cửa, xe cộ thì với mức lương vài nghìn tệ thế này, sau mấy chục năm liệu có thể mua nổi một căn phòng một trăm mét vuông không? Nếu cô cho là để tích lũy kinh nghiệm, thì tôi thấy, hàng ngày tôi và cô gọi điện thoại, phân tích giá cả, sử dụng máy tính bập bõm, như vậy cũng coi như chả tích lũy được gì!”. Lý Nhược dừng tay quay đầu nhìn lại tôi, từ khuôn mặt vô cùng xinh đẹp của cô ấy, tôi nhận thấy một vẻ kinh ngạc và khâm phục, cô ấy nói, “Đúng vậy, vì cái gì nhỉ? Thôi, tháng lương này của anh để tôi đi lĩnh giúp cho!”.
Tôi trợn trừng mắt lên, chút xíu nữa là ngã nhào từ ghế xuống đất. Đùa cô ấy có vài câu, thế mà không ngờ lại nhận được về câu nói đáng yêu ẩn chứa sự tức giận. Vậy là lần đầu tiên trong vòng mấy tháng trở lại đây, tôi đã rời khỏi công ty lúc bảy giờ ba mươi. Người bảo vệ đứng ngây người ra nhìn tôi, vì trong suy nghĩ của anh ta, hình như tôi chưa bao giờ rồi khỏi công ty sớm đến thế.
Tôi mỉm cười, ngẩng đầu bước thẳng về phía ga tàu điện ngầm. Khi còn chưa bước vào ga tàu, tôi bỗng nghe thấy có ai đó đang gọi mình đằng sau. Quay đầu lại thì thấy Lý Nhược đang xách túi chạy lại. Chờ cho cô ấy chạy đến bên cạnh, tôi cười hỏi, “Sao nhanh vậy? Làm xong việc rồi à?”.
Tôi nghĩ bây giờ có đến ga tàu thì cũng chưa chắc gặp được Candy, nên nói với Lý Nhược, “Có muốn đi ăn cơm cùng tôi không? Cô vừa chuyển đến phòng tôi làm việc, nên mời cô đi ăn một bữa chứ nhỉ!”.
Lý Nhược đáp trả, “Anh còn nói mà không biết ngượng, công ty chúng ta đông người như vậy, chỉ có anh là chưa bao giờ mời tôi đi ăn thôi!”. Tôi giải thích, “Công ty chúng ta đông người như vậy, nhưng tôi cũng chỉ biết có mấy người, đến cả cô ở phòng khác tôi cũng đâu có biết”. Tôi chỉ tay về phía quán cơm gần đó, rồi vỗ nhẹ vào vai Lý Nhược. Rất nhanh, tôi băng qua bên đó.
Lý Nhược đuổi theo sau, nói với theo, “Anh làm gì mà đi nhanh vậy, không đi chậm hơn một chút được à?”. Nghe thế, tôi đi chậm lại để cô ấy theo kịp. Nhưng cô ấy vẫn kêu ca, “Chẳng có ai đi với phụ nữ mà đi nhanh như anh, anh không nghĩ tới cảm nhận của người khác sao!”.
Tôi cười méo mó, gật đầu nhận sai, “Gần đây tôi gặp một chuyện rất kỳ lạ ở trên tàu điện ngầm, đợi lát nữa tôi kể cho cô nghe.”
Vừa nghe nói tôi có chuyện muốn chia sẻ, Lý Nhược vui vẻ ngay, hai má cô ửng hồng, ánh đèn đường rực rỡ càng làm cho khuôn mặt và dáng điệu trở nên đẹp mê hồn, không ít người đi đường cũng phải liếc nhìn.

Tôi ngạc nhiên nói, “Cô cũng xinh đấy chứ, bây giờ tôi mới phát hiện ra cô là một cô gái rất đẹp”. Lý Nhược nhún đôi vai thanh tú, kiêu ngạo đáp lại, “Hư, bản cô nương từ trước tới giờ lúc nào cũng xinh đẹp, đầu cần sự phát hiện của anh!”.
Vào quán cơm, sau khi gọi xong thức ăn, chúng tôi còn gọi thêm hai chai bia. Dưới ánh đèn, mái tóc dài óng mượt của Lý Nhược xõa xuống, có một vài sợi bay nhè nhẹ bởi khí lạnh từ máy điều hòa tỏa ra; đôi mắt cô cũng trở nên mơ màng với bộ lông mi dài cong vút, đã hút lấy tâm hồn tôi. Không chờ tôi lên tiếng, Lý Nhược vội vàng hỏi, “Cuối cùng thì có chuyện gì mà anh nói là kỳ lạ vậy?”.
Tôi nhấp một ngụm bia rồi kể cho cô nghe chuyện cô gái với chiếc điện thoại kết nối Bluetooth. Lý Nhược vừa ăn thịt dê vừa gật đầu lắng nghe. Chờ tôi nói xong, cô mới lau lau chiếc miệng nhỏ xinh của mình và nói, “Anh được đấy, cũng biết học cách bắt chuyện với người khác qua những phương tiện kỹ thuật công nghệ cao cơ đấy!”. Vừa nghe xong câu này, tai tôi như ù đi, thế mà chỉ trước đó vài giây còn hy vọng cô ta sẽ giúp tôi phân tích sự việc và có những lời khuyên bổ ích. Lý Nhược tiếp tục nói, “Chẳng trách hôm ấy anh tìm người loạn lên như vậy, thì ra anh cho rằng người đó ở trong công ty chúng ta!”.
Tôi gật đầu, nhưng tay thì không ngừng gắp, vì lúc nãy trong khi tôi mải kể chuyện, thịt dê đã bị Lý Nhược gắp ăn gần hết rồi. Trong đầu tôi nghĩ, tại sao cô ta ăn nhiều như vậy mà vẫn giữ được phom người chuẩn đến thế nhỉ? Thấy tôi nhìn chằm chằm nhưng Lý Nhược không tỏ ra khó chịu mà hỏi tiếp, “Thế hai ngày trở lại đây hai người vẫn liên lạc với nhau trên tàu điện ngầm chứ?”. Tôi đáp, “Thì là vì hai ngày nay cô ấy có thể tìm thấy tôi thông qua Bluetooth, nên tôi mới thấy kỳ lạ. Cô thấy đấy, tôi và cô ấy đều trên tàu điện ngầm cùng một thời điểm, làm gì có chuyện thời gian lại giống nhau đến vậy? Huống hồ tàu điện ngầm cứ cách vài phút là lại tới trạm dừng, sao lại có thể khéo như vậy chứ?”. Lý Nhược không nói gì, cúi đầu nhìn chai bia trên bàn, vẻ mặt có gì đó khác lạ.
Lúc đó một suy nghĩ đột nhiên nảy sinh trong đầu, tôi liền quay sang hỏi Lý Nhược, “Không phải là cô đấy chứ?”. Lý Nhược hả một tiếng ngẩng đầu lên nhìn tôi rồi nói như rít lên, “Tôi không nhàn rỗi đến thế, anh có bị sao không mà hỏi vậy!”. Tôi nghĩ cũng đúng, bình thường có làm thêm rồi về cùng nhau thì Lý Nhược cũng không đi cùng tôi đến ga tàu điện, hơn nữa cô ấy mới đến phòng tôi làm việc, chứ trước kia chúng tôi đâu có quen biết đâu. Bởi vậy mà mối nghi ngờ của tôi lập tức tan biến.
Gác vấn đề này sang một bên, chúng tôi vừa uống rượu vừa nói chuyện về công ty, cùng cười vui vẻ khi nghe cô ấy kể chuyện Bát Quái ở công ty. Có lẽ lâu lắm rồi không được vui thế này, áp lực công việc đã làm tôi cảm thấy mệt mỏi, hôm nay Lý Nhược đã khiến tôi vô cùng thoải mái, và hình như cô ấy cũng rất vui. Cứ thế chúng tôi uống hết bốn chai bia, khi thấy khuôn mặt đang đỏ lên của tôi Lý Nhược cười nói, “Anh có vẻ say rồi đấy, có cần tôi đưa về không?”.
Tôi nhún vai, “Chạm cốc đi! Tôi mà say á? Uống thêm vài chai nữa nhé?”. Miệng thì nói vậy, nhưng cả hai chúng tôi đều biết, hôm nay chỉ là bữa cơm bình thường, không phải ở quầy bar, cũng không phải là bữa cơm đãi khách nên không cần uống hết mình.
Nhìn đồng hồ thấy đã chín giờ, tôi nói, “Ừm, đủ rồi, chúng ta về thôi Lý Nhược!”. Lý Nhược nheo một mắt nhìn tôi nói, “Gì cơ? Về vội để gặp cô gái xinh đẹp trên tàu à?”. Tất nhiên trong lòng tôi nghĩ vậy, nhưng miệng lại nói, “Vậy cô muốn gì? Muốn tôi đưa cô đi dạo hay đưa về nhà?”.
Lý Nhược mỉm cười, quay đầu nhìn ra khung cảnh ngoài cửa sổ, thấy dáng vẻ cô ấy như vậy tự nhiên tôi thấy chóng mặt. Sao thế nhỉ, chẳng lẽ cô ấy đang ghen? Tôi nhíu mày định giải thích thì nghe cô ấy cười khì khì, Lý Nhược quay lại nhìn tôi rồi nói, “Đùa với anh chút thôi, tôi là người như thế nào nhỉ? Đi dạo với anh chẳng hóa hạ thấp mình sao!”.
Tôi im lặng nhìn Lý Nhược, sau khi uống bia cô ấy càng xinh đẹp hơn, giống như bông hoa đào đang nở làm say đắm lòng người. Bỗng nhiên lòng tôi có một chút xao động. Thấy tôi im lặng, Lý Nhược cho là tôi bị sốc bởi câu nói của cô ấy lúc nãy liền chữa ngượng, “Được rồi, thân phận tôi cao quý mà, phải không? Đi thôi, bản cô nương sẽ đi cùng anh lên tàu để giúp anh tìm ra cô gái xinh đẹp kia!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.