Đọc truyện Điều Kỳ Diệu – Chương 8
Trong phòng ngủ của chàng, Julianna ngồi lên cái ghế sofa nhỏ được bọc trong vải gấm thêu kim tuyến màu vàng, cảm giác như thể nàng đang trong một giấc mơ, khi nàng thấy chàng từ từ cởi áo khoác và tháo lỏng cái ca vát màu trắng tuyết. Hàng ngàn tiếng chuông cảnh báo đang vang lên điên cuồng trong đầu nàng, khiến cho cảm giác của nàng vô cùng choáng váng. Hoặc có lẽ là sự gợi nhớ đến lúc miệng chàng áp vào miệng nàng, khiến cho đầu óc nàng quay cuồng.
Nàng nhìn thấp xuống, bởi vì có vẻ như đó là việc đúng đắn cần phải làm, và rồi trở nên lo lắng với thứ mà nàng nhìn thấy.
Cởi bỏ áo khoác và cà vạt, Nicki nới lỏng phần trên của áo sơ mi và bước tới cái bàn trang nhã có một khay đựng những chiếc ly và bình rượu được đặt trên đó. Kéo cái nút đậy ra khỏi chiếc bình đựng brandy, chàng liếc qua vai để hỏi liệu nàng có muốn thứ gì không, nhưng việc chàng nhìn thấy khiến chàng nhăn mặt với sự lo ngại và hoàn toàn quay người lại. Nàng đang ngồi trên chiếc sofa, nhưng cong người ở chỗ thắt lưng về phía trước đến mức nàng có thể, nhìn thứ gì đó trên sàn nhà. “Cô đang làm gì vậy?” chàng hỏi.
Nàng trả lời mà không nhìn lên. “Tôi không có bất kì cái ngón chân nào.”
“Ý cô là gì?” Nicki cáu kỉnh hỏi khi chàng bắt đầu nảy ra một ý là gần như mọi thứ nàng đã nói và làm trong mê cung có vẻ choáng váng và vui vẻ vào lúc đó, bao gồm cả đề nghị bị hủy hoại của nàng, có thể rất phù hợp với hậu quả của tình trạng say xỉn hoặc một tâm trí không thăng bằng. Giọng chàng cố tình sắc nhọn. “Cô có thể đứng dậy được không?” chàng cáu kỉnh.
Julianna cứng người lại trước giọng nói của chàng và chậm rãi đứng thẳng người dậy. Sững sờ bởi sự thay đổi ở chàng, nàng đứng dậy vì mệnh lệnh, không thể tin được là người đàn ông gớm guốc đang đứng đây chính là người đã cười đùa với nàng và… và hôn nàng.
Nàng trông hoàn toàn sửng sốt, Nicki nhận thấy. Sửng sốt và mất phương hướng. Với một cơn giận dữ dâng cao bởi sự thất vọng và chán ghét bản thân vì sự ngây thơ của chính mình, chàng nói đầy cay độc, “Cô có khả năng nói ra bất cứ chuyện gì có thể làm tôi chắc chắn là cô có khả năng suy nghĩ thấu đáo vào lúc này không?”
Julianna do dự bởi cái giọng nói tất-cả-đều-quá-giống-nhau đó. Nó có cùng những âm rõ ràng, hống hách, cùng một sự cao ngạo khinh thường đã làm bẽ mặt và gây nên sự phản kháng với nàng trong công viên. Tối nay phản ứng của nàng bị chậm lại bởi brandy và sự kinh ngạc, nhưng khi nàng đã thực sự phản ứng lại thì nó chỉ vì bản năng và chỉ để gây ấn tượng, mặc dù có tự chủ hơn. Nàng muốn đêm nay trở thành một đêm để nhớ, để ấp ủ trong lòng. “Tôi nghĩ là có,” nàng nhẹ nhàng nói, hất cằm lên, giọng nàng chỉ có chút hơi run.
“Chúng ta có nên bắt đầu bằng triết học Hy lạp không?” Nắm chặt tay sau lưng, nàng bước sang một bên, giả vờ nhìn ngắm những bức tranh treo trên lò sưởi, khi nàng tiếp tục: “Socrates đã có một vài nhận xét thú vị về kiến thức và đạo đức. Plato thì lại sâu sắc hơn…”
Julianna dừng lại, cố gắng tuyệt vọng làm sáng sủa đầu óc và nhớ bất cứ thứ gì nàng biết về các nhà triết học, các tác giả cổ điển và các mặt khác nữa. “Ở thời kì hiện đại…” nàng lại cố gắng, “Voltaire là người tôi đặc biệt yêu thích. Tôi thích những chuyện tiếu lâm của ông. Nhưng trong tất cả những nhà triết học…” Giọng nàng ngừng lại khi nàng nghe thấy chàng đang bước gần tới đằng sau nàng, rồi nàng bắt mình tiếp tục. “Trong tất cả những nhà triết học hiện đại, người mà tôi quen biết nhất lại là một phụ nữ. Tên bà ấy là Sarah.”
Chàng dừng lại gần nàng đến mức nàng có thể thực sự cảm thấy chàng đang đứng sau lưng nàng. Lắc đầu không chắc chắn, Julianna nói, “Liệu tôi có thể chia sẻ học thuyết ưa thích nhất của Sarah với ngài?”
“Phải, chắc chắn rồi,” chàng hối hận thì thầm, hơi thở ấm áp của chàng kích thích vùng tóc ở thái dương của nàng.
“Học thuyết của Sarah là những người phụ nữ đã từng được coi là giỏi hơn nhiều so với nam giới, nhưng những người đàn ông đó, trong sự ngạo mạn đầy dối trá của họ, đã tìm ra một cách để-“
Cả cơ thể Julianna căng ra khi hai tay chàng vòng quanh vai nàng, kéo nàng lùi lại dựa vào toàn bộ chiều dài cơ thể chàng. “Những người đàn ông tìm ra một cách để quả quyết với chúng tôi, và bản thân họ nữa, rằng phụ nữ thực sự là những kẻ ngu ngốc và-“
Đôi môi ấm áp của chàng chạm vào vùng nhạy cảm bên dưới tai nàng, khiến cho sự rùng mình chạy xuống khắp toàn bộ cơ thể nàng. “Tiếp tục đi,” chàng thúc giục, giọng chàng như nhung, miệng chàng lại tì vào tai nàng. Julianna cố gắng, nhưng hơi thở nàng bật ra trong một tiếng thở dài rùng mình. Nàng lại đang mất đi sự kiểm soát, để cho brandy xoa dịu nàng và chắc chắn với nàng rằng điều này là đúng đắn. Hoặc là việc này, hoặc là ngài Francis Bellhaven: sự tra tấn ngọt ngào, ghê gớm với những kí ức để ấp ủ trong lòng… hoặc là cuộc sống với một người đàn ông khiến nàng ghê tởm. Chắc chắn là nàng đáng được hưởng thêm một vài khoảnh khắc nữa, nàng quyết định.
Nicki cảm thấy tim nàng đang đập nhanh dưới tay chàng khi chàng trượt tay qua bụng nàng lên trên, từ tốn trước khi chàng để mình chạm vào bộ ngực đầy đặn như trêu ngươi trong tầm tay chàng. Chàng lướt một cái hôn quanh thái dương mềm mại của nàng, kéo một cái khác xuống làn da như lụa trên má nàng. Hương vị của nàng như không khí trong lành và hoa tươi, và trong vòng tay chàng nàng tạo cảm giác như…
Gỗ.
Nàng đang thở như thể nàng đang chạy, trái tim nàng đập thình thình vì…
Hoảng sợ.
Nicki nâng đầu chàng lên và không nói một lời nào chàng quay người nàng lại. Trong sự không tin, chàng nhìn chằm chằm xuống sắc màu đỏ trên má nàng và mắt nàng, đôi mắt tối lại lẫn lộn sắc tím, đôi mắt nhìn chàng không chắc chắn. Màu sắc trên hai má nàng đậm dần với sự ngượng ngập khi chàng xem xét kỹ từng đường nét trên khuôn mặt thanh nhã đó, tìm kiếm điều gì đó, bất kỳ điều gì, biểu lộ rằng việc này không mới mẻ và đáng sợ với nàng. Chàng muốn khám phá ra một thứ thể hiện sự từng trải.
Và tất cả những gì chàng có thể tìm thấy là sự trong trắng.
Đây là lần đầu tiên của nàng.
Nàng chưa từng làm việc này trước đó.
Chàng muốn nàng bất chấp điều đó. Không, chàng nhận ra với sự khó tin, chàng muốn nàng hơn gấp ba lần bởi vì điều đó. Nàng ở đây để bị chiếm đoạt, nàng đã cầu xin chàng điều đó, thậm chí đã tự nguyện trả cho chàng để làm điều đó. Và chàng vẫn ngập ngừng. Nâng cằm nàng bằng ngón cái và ngón trỏ, chàng buộc nàng phải nhìn vào mắt chàng. Trong một giọng nói trống rỗng ngoại trừ sự trung lập làm yên lòng, Nicki hỏi “Cô hoàn toàn chắc chắn là cô muốn ở đây … làm chuyện đó?”
Julianna rõ ràng là không phản đối, và khẽ gật đầu. “Đó là chuyện tôi phải làm – vượt qua nó và kết thúc cho xong.”
“Cô hoàn toàn chắc chắn chứ?”
Nàng gật đầu, và Nicki làm điều mà chàng đã ham muốn ngay từ đầu. Ngoại trừ là khi chàng nghiêng đầu, chàng có suy nghĩ không yên lòng là chàng không đơn giản chỉ đang cướp đoạt một sự trinh trắng, mà chàng đang phá hủy một thiên thần. Chàng chiếm đoạt lấy đôi môi nàng với sự âu yếm mãnh liệt, buộc nàng đáp trả và rồi thúc giục nàng mạnh hơn cho đến khi nàng rên rỉ trong vòng tay chàng và hai bàn tay chàng thì đang kẹp chặt nàng lại với chàng, rồi chuyển động về phía trước, trượt xuống hai bầu ngực đang run của nàng.
“Không!” Nàng thoát ra quá đột ngột khiến cho Nicki mất đề phòng. “Tôi không thể! Tôi không thể! Không phải chuyện này!”
Nàng lắc đầu một cách điên dại, và Nicki nhìn chằm chằm vào nàng với sự nhăn nhó không tin. Lúc trước nàng đã hôn trả lại chàng, hai tay nàng ôm lấy cổ chàng một cách ngọt ngào, cơ thể nàng được đúc ra theo bản nămg dành cho chàng. Lúc sau, nàng đã chạy ra khỏi phòng, bỏ lại chàng ở đây, xô cửa mở và chạy đi…
Đâm sầm vào Valerie và một người phụ nữ khác đang nổi điên lên về việc con gái bà ta bị bắt cóc và đề nghị một cuộc tìm kiếm cô gái trong ngôi nhà. Như thể là một giấc mộng, một cơn ác mộng, chàng nhìn thấy người phụ nữ đã níu kéo chàng trong công viên vòng tay một cách bảo vệ quanh cô gái đã ở cùng chàng một khoảnh khắc trước.
Lúc này, chỉ có người phụ nữ lớn tuổi là khác. Bà ta không khom lưng với việc vui mừng được gặp chàng, bà ta nhìn chàng với sự đắc thắng đầy thù địch trên cả khuôn mặt, và nói, “Sau khi tôi đã đưa con gái tôi về giường và gọi chồng tôi đến, chúng ta sẽ nói chuyện này một cách riêng tư!”