Đọc truyện Điều Kỳ Diệu – Chương 10
Ngân nga một điệu Yuletide khi nàng ngồi trước bàn phấn trong phòng ngủ của mình, Julianna cài những cành hoa holly bé nhỏ vào dải ruy băng màu xanh đậm làm thành một chiếc vương miện quanh mái tóc vàng nhạt xoăn từng lọn. Hài lòng, nàng đứng dậy và rũ những nếp nhăn ở chiếc váy len màu xanh nhạt của nàng, làm thẳng cái cổ tay áo rộng, rồi nàng hướng ra phía phòng khách nơi mà nàng dự định sẽ làm việc tiếp với bản thảo mới của mình ở trước một ngọn lửa hân hoan
Trong vòng ba tháng từ khi chồng nàng đã không khách sáo đặt nàng trước một căn nhà thôn quê nhỏ bé đẹp như tranh chỉ vài giờ sau lễ cưới của họ, và rồi đi mất, nàng đã không còn nhìn thấy hay nghe thấy điều gì về Nicholas DuVille. Cho dù như thế, mọi chi tiết về cái ngày ghê tởm đó vẫn bùng lên trong tâm trí nàng với sự rõ ràng mạnh mẽ đến mức vẫn khiến dạ dày nàng thắt lại với sự xấu hổ.
Nó là một sự nhại lại ghê tởm của một đám cưới thực sự, một kết cục phù hợp cao độ cho cái việc đã bắt đầu ở một vũ hội hóa trang. Không có sự chỉ trích nào cho sự vi phạm đạo đức của Julianna vào đêm trước, mẹ nàng thực sự coi nó như là một phương thức có ích và mưu trí trong việc bẫy anh chàng độc thân đáng mơ ước nhất trong giới thượng lưu. Thay vì đưa ra một lời khuyên của người mẹ về hôn nhân và con cái trước khi con gái bà ta sắp bước xuống giáo đường để trở thành một người vợ, mẹ Julianna chỉ khuyên nàng về những loại lông thú mà Julianna nên đòi có bằng được.
Cha Julianna, mặt khác, rõ ràng là hiểu biết thấu đáo hơn về tình huống thực tế là con gái ông ta đã bị ô nhục, và chú rể của nàng cũng góp phần vào đó. Ông ta đã đối mặt với chuyện đó bằng cách đánh chìm cảm giác của bản thân với ít nhất là một chai Madeira đầy trước khi ông ta bước đi lảo đảo, nhưng vui vẻ, xuống giáo đường. Để hoàn thành bức tranh khủng khiếp đó, cô dâu rõ ràng là đang phải chịu đựng những di chứng của cơn say rượu khinh khủng, và chú rể…
Julianna rùng mình hồi tưởng lại sự căm ghét trong mắt chàng khi chàng bị buộc phải quay lại phía nàng và cam kết trọn đời với nàng. Thậm chí hình ảnh của vị mục sư thực hiện buổi lễ cũng khắc sâu vào trí óc nàng. Nàng vẫn có thể nhìn thấy ông ta đứng đó, khuôn mặt tốt bụng của ông ta phản chiếu sự choáng váng ghê tởm khi, cuối buổi lễ, chú rể đáp lại lời đề nghị hôn cô dâu của ông bằng cách nhìn khắp người Julianna bằng một cái nhìn chán ghét đến tận cổ, rồi quay gót và bước ra ngoài.
Trên xe ngựa, trên đường tới đây, Julianna cố gắng nói chuyện với chàng, để giải thích, để xin lỗi. Sau khi nghe lời biện hộ của nàng trong sự im lặng lạnh lùng, chàng cuối cùng cũng nói với nàng. “Nếu tôi chỉ nghe thêm một lời nào nữa từ cô, cô sẽ tự thấy mình đứng bên vệ đường trước khi cô nói hết câu!”
Trong những tháng ngày từ khi nàng bị đưa tới đây giống như một thứ đồ vô tích sự Julianna đã biết được nhiều hơn về sự đau đớn cực độ của nỗi cô đơn – không phải là nỗi cô đơn đến sau khi mất ai đó do cái chết, mà là nỗi cô đơn do bị từ chối và bị coi thường và bị làm nhục. Nàng đã biết được tất cả những điều đó và hơn thế nữa khi những lời đồn về chuyện lăng nhăng trắng trợn của Nicki với một cô vũ công opera xinh đẹp nổi lên khắp cả London thậm chí trước cả khi cơn bão những lời ngồi lê đôi mách về đám cưới bất ngờ của chàng bắt đầu phát huy tác dụng.
Chàng đang trừng phạt nàng, Julianna hiểu. Công khai làm nhục nàng trong sự trả đũa vì những gì chàng tin – và sẽ luôn tin – là một cái bẫy được Julianna và mẹ nàng giăng ra. Và phần tồi tệ nhất là khi Julianna đặt mình vào vị trí của chàng, và nhìn mọi thứ từ quan điểm của chàng, nàng có thể hiểu chính xác chàng cảm thấy như thế nào và tại sao.
Cho đến tận cuối tuần trước, sự trả thù của chàng đã hoàn toàn hủy hoại nàng. Nàng đã khóc cả một đại dương nước mắt trên gối, đau đớn nhớ lại sự hận thù trong mắt chàng vào ngày cưới của họ, và đã viết một tá thư cố giải thích. Sự đáp lại của chàng chỉ là một mẩu tin ngắn, ác độc được thư kí của chàng đưa tới, cảnh báo nàng rằng nếu như nàng còn cố thử liên lạc với chàng một lần nữa, nàng sẽ bị đuổi ra khỏi ngôi nhà mà hiện giờ nàng đang sống, và sẽ phải ra đi không một đồng xu dính túi.
Julianna DuVille được mong đợi sống những ngày tháng còn lại của cuộc đời nàng, trong sự cô đơn, ăn năn về một tội lỗi mà chàng cũng dự phần gần nhiều như nàng. Nicholas DuVille có năm bất động sản khác nhau, tất cả đều to lớn và được sử dụng thường xuyên hơn vào việc tiếp đón khách khứa. Theo những lời đồn mà nàng đọc được trên báo và những thông tin nàng dò hỏi được từ Sheridan Westmoreland, chàng đã tổ chức những bữa tiệc hoang phí tại những ngôi nhà đó cho bạn bè của chàng, và những người chung chăn gối, hay cho cả hai, Julianna chắc chắn, trong phòng ngủ của chàng.
Cho đến tận tuần trước, những ngày tháng của nàng là những ngày kéo dài lê thê bởi sự đau khổ vì trống trải và tự căm ghét bản thân, chẳng có gì mang tới cho nàng sự khuây khỏa ngoại trừ một chút nhỏ nhoi mà nàng tìm thấy với việc bộc lộ tâm can mình trong những bức thư gửi cho bà nội. Nhưng lúc này, tất cả điều đó đã thay đổi, và nó sẽ ngày càng tốt đẹp hơn
Tuần trước, nàng đã nhận được một lá thư từ một nhà xuất bản ở London, họ đã muốn mua cuốn tiểu thuyết mới của nàng. Trong lá thư của mình, Ông Framingham đã so sánh Julianna với Jane Austen bằng những cụm từ hoa mĩ, ông ta đã nhận xét sự tinh tế hài hước và xuất sắc của nàng trong việc đối phó với sự ngạo mạn của Xã hội thượng lưu và sự phù phiếm của việc cố gắng thuộc về nơi mà người ta có thể không bao giờ thực sự thuộc về.
Ông ta cũng đã gửi kèm theo một trái phiếu ngân hàng với lời dự báo là sẽ còn nhiều nữa, một khi mà cuốn tiểu thuyết đầu tiên của nàng được xuất bản. Một trái phiếu ngân hàng là một sự độc lập, nó cũng là một sự thừa nhận, nó là sự giải thoát khỏi cảnh tù tội mà Nicholas DuVille đã đặt nàng vào đó. Nó là … Mọi thứ! Nàng đã mơ tưởng về một nơi để sinh sống ở London, một nơi vui vẻ và nhỏ bé, trong khu vực đáng kính… là cách mà nàng và bà nội đã luôn lập kế hoạch cho cuộc sống của nàng khi nàng nhận được tài sản thừa kế từ bà. Vào cuối năm sau, nàng sẽ có đủ tiền để rời khỏi cái nhà tù nhung lụa này tới nơi mà nàng đã bị trục xuất từ đó.
Những giấc mơ ban đêm của nàng không được thoải mái như thế. Trong giấc ngủ không phòng bị, Nicki đã ở đó, chính xác như chàng đã ở trong mê cung, với đôi chân đi ủng đặt lên cái ghế bên cạnh nàng, chàng nhìn chằm chằm vào khoảng không, một điếu xì gà kẹp giữa hàm răng, cười một chút khi chàng nghe cái yêu cầu táo bạo của nàng là chàng hãy hủy hoại nàng. Trong những giấc mơ đó chàng nói đùa với nàng về mong ước được trả tiền. Và rồi chàng hôn nàng, và nàng sẽ tỉnh dậy với trái tim đập thình thịch và cảm giác môi chàng còn vương lại trên môi nàng.
Nhưng vào buổi sáng, với những tia nắng mặt trời trên cửa sổ, tương lai lại là của nàng và quá khứ… Nàng để quá khứ trong giường ngủ trên những chiếc gối. Lúc này hơn bao giờ hết, nơi nương náu của nàng là việc viết lách.
Bước xuống phòng khách, Larkin, người quản gia, vừa mới đặt khay đồ ăn sáng có một cốc sô cô la nóng và bánh mì bơ lên chiếc bàn bên cạnh bàn làm việc của nàng. “Cám ơn, Larkin,” nàng nói với một nụ cười khi nàng ngồi vào chiếc ghế của mình.
Trời đã tối muộn và Julianna hoàn toàn mê mải trong bản thảo của nàng khi Larkin cắt ngang, giọng ông ta căng thẳng. “Thưa phu nhân?”
Julianna nhấc bút lên với điệu bộ đề nghị ông ta đợi cho đến lúc nàng hoàn thành những thứ nàng đang cần viết xuống, “Nhưng-“
Julianna lắc đầu rất chắc chắn, bảo ông ta đợi. Chẳng có gì khẩn cấp xảy ra lúc này cả và nàng biết điều đó. Chẳng có một cuộc viếng thăm ngoài mong đợi nào tới vì những cuộc chuyện trò ấm cúng ở cái vùng ngoại ô hẻo lánh này, chẳng có vấn đề về việc nhà nào xảy ra mà lại không thể đợi được cả. Cái điền trang nhỏ bé này chạy như một cái máy bôi dầu tốt, phụ thuộc vào ý muốn chủ nhân của nó, và người làm chỉ hỏi ý kiến nàng vì lịch sự. Nàng đơn giản chỉ là một vị khách, mặc dù có đôi lần nàng có cảm giác những người hầu đồng cảm với cảnh ngộ của nàng, đặc biệt là ông quản gia. Hài lòng, Julianna đặt bút sang một bên và quay người lại. “Tôi xin lỗi, Larkin,” nàng nói, chẳng có gì mà sao ông ta trông như sắp nổ tung bởi sự căng thẳng vì chờ đợi sự chú ý của nàng “nhưng nếu tôi không viết xuống những ý tưởng trong khi có nó, tôi thường xuyên quên mất. Ông muốn nói gì vậy?”
“Ông chủ đã về tới, thưa phu nhân! Ông ấy muốn gặp bà ngay lập tức tại phòng làm việc của ông.” Choáng váng và hi vọng không tưởng đã khiến Julianna đứng bật dậy trước khi Larkin nói thêm, “Và ông ấy đã mang theo người hầu riêng” không quen thuộc với thói quen di chuyển của những người giàu có, Julianna nhìn ông trong sự mơ hồ. “Điều đó có nghĩa là” Larkin vui mừng quả quyết, “ông ấy sẽ qua đêm ở đây.”
Đứng bên cửa sổ phòng làm việc, Nicki nhìn chằm chằm thiếu kiên nhẫn vào khung cảnh mùa đông mà dường như đã từng có vẻ rất dễ chịu khi nhìn từ đây, trong khi chàng đợi con mụ mưu mô mà chàng buộc phải cưới đáp lại lệnh triệu tập của chàng. Cái buổi tối của bữa tiệc hóa trang đã không còn hiện rõ trong tâm trí chàng nữa, nhưng cái ngày đám cưới thì vẫn còn. Nó đã bắt đầu với một khay đồ ăn sáng được Valerie đưa đến tận nơi, cùng với một vài lời ám chỉ mỉa mai và châm chọc với việc chàng biến thành “con cá” duy nhất ở London đủ ngu ngốc để mắc vào cái mồi được giăng ra bởi Julianna và đáp xuống tấm lưới của mẹ cô ta. Trước khi chàng đẩy cô ta ra khỏi phòng ngủ của chàng, cô ta đã làm một việc rất tốt là thêm vào sự nghi ngờ của chàng về sự vô tội của Julianna trong toàn bộ vụ việc, ấy thế mà chàng đã từ chối tin rằng Julianna đã dự định đặt bẫy chàng.
Chàng đã bám lấy ảo tưởng an ủi rằng đó là một sự trùng hợp về thời gian và tình huống.
Với sự ngây thơ và tự lừa dối mình mà chàng đã không biết là chàng có, chàng đã thực sự cố gắng để chỉ tập trung vào việc nàng đã đáng yêu như thế nào, và nàng đã hoàn toàn thích hợp trong vòng tay chàng như thế nào. Chàng thậm chí còn tiến xa đến mức thuyết phục mình rằng nàng sẽ phù hợp hoàn toàn để trở thành vợ chàng, và chàng đã bám lấy sự thuyết phục đó trong khi chàng đợi nàng ở nhà thờ. Nếu chàng không quá tức điên lên với bà mẹ vợ kinh tởm của chàng, chàng đã cười khúc khích cái cách mà Julianna tỏ ra khi nàng bước ra khỏi chiếc xe ngựa.
Cô dâu bé nhỏ của chàng tuyệt đối ảm đạm so với những ấn tượng của buổi tối trước đó, nhưng không quá ốm nàng không thể nói chuyện về áo lông thú với mẹ nàng, không quá ốm đến mức họ không thể đứng sau lưng nhà thờ và nhìn hau háu cái anh chồng giàu có họ bẫy được. Chàng đã nghe thấy tất cả khi chàng đứng đợi ở bên ngoài.
Nàng đang cố đóng một vai nào đó trong khi chàng ở đây, Nicki hiểu. Nàng không chỉ khôn ranh, nàng thông minh – thông minh đủ để hiểu nàng có lẽ sẽ không bao giờ thuyết phục được chàng về sự vô tội của mình. Dựa vào những điều đó, chàng hi vọng một sự thú tội, một lời xác nhận là nàng đã bị mẹ nàng ép buộc.
Chàng quay lại phía tiếng động của cánh cửa được mở, tràn đầy mong đợi được nhìn thấy vẻ ngoài của nàng chỉ hơi tốt hơn lần cuối chàng nhìn thấy nàng, và vô cùng thất vọng, có lẽ là hối hận hơn. Bởi vì, chàng nhận ra ngay lập tức là chàng đã nhầm.
“Em được biết là ngài muốn nói chuyện với em?” nàng nói với một tư thế đàng hoàng rõ rệt.
Chàng gật đầu cộc lốc hướng về cái ghế trước bàn làm việc của chàng, một mệnh lệnh không lời bảo nàng ngồi xuống.
Ngọn lửa hi vọng nhỏ bé được nhóm lên trong Julianna vài phút trước khi nàng biết chàng ở đây đã bị dập ắt ngay lập tức khi chàng quay lại và nhìn nàng theo cái cách xấc xược và định lượng. Chàng không dịu lại, nàng buồn rầu nhận ra.
“Tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề,” chàng nói không lời mở đầu khi chàng ngồi xuống đằng sau chiếc bàn. “Bác sĩ nói với chúng tôi là tim mẹ tôi rất yếu và rằng bà ấy đang chết.” Khuôn mặt và giọng nói của chàng trống rỗng một cách cẩn trọng, Julianna để ý thấy, hoàn toàn không có cảm xúc, quá nhiều để nàng kết luận ngay lập tức những cảm giác chàng đang có là cực kì đau khổ. “Bà ấy sẽ không còn thấy thêm một lễ Giáng sinh nào nữa.”
“Em rất tiếc khi nghe điều đó,” Julianna nhẹ nhàng nói.
Thay vì đáp lại chàng nhìn chằm chằm vào nàng như thể chàng nghĩ nàng là cái loại ghê tởm nhất của loài người mà chàng đã từng trông thấy. Không thể chống lại sự cần thiết cố gắng thuyết phục chàng rằng nàng tối thiếu cũng có lòng trắc ẩn, Julianna nói, “Em đã rất gần gũi với bà nội hơn bất kì ai trên đời này, và khi bà mất đi, em đã bơ vơ. Em vẫn giãi bày mọi chuyện với bà và nghĩ về bà. Em- em thậm chí còn viết cho bà những lá thư, mặc dù em biết nó thật khác thường…”
Chàng cắt ngang như thể nàng không hề nói, “Cha tôi cũng đã thông báo cho tôi là bà ấy vô cùng lo lắng bởi cái tình trạng mà chúng ta gọi-là hôn nhân. Vì tất cả những chuyện đó, theo mong muốn của cha tôi và quyết định của tôi Giáng sinh cuối cùng của bà sẽ là một cái giáng sinh hạnh phúc. Và cô chuẩn bị giúp tôi đảm bảo điều đó, Julianna.”
Julianna không phản đối và gật đầu. Bị cuốn theo sự háo hức mãnh liệt giống như nàng đã cảm thấy vào cái ngày nàng chạm trán với chàng trong công viên để nói hoặc làm điều gì đó làm hài lòng chàng, nàng nhẹ nhàng nói thêm, “Em sẽ làm bất cứ chuyện gì em có thể.”
Thay vì trở nên vui vẻ hay thậm chí là hài lòng với nàng, chàng trông hoàn toàn chán ghét. “Cô không cần phải cố gắng chút nào đâu. Nó sẽ rất dễ dàng đối với cô. Tất cả những gì cô cần là giả vờ như cô đang ở một bữa tiệc hóa trang khác. Khi cha mẹ tôi tới đây ngày mai, cô sẽ tới ‘bữa tiệc hóa trang’ với tư cách là cô vợ dễ thương và tận tâm của tôi. Tôi,” chàng lạnh lùng kết thúc, “có nhiệm vụ còn khó khăn hơn. Tôi phải giả vờ là tôi có thể chịu đựng được việc ở chung dưới một mái nhà với cô!” Chàng đứng dậy. “Người hầu riêng của tôi và tôi sẽ ở đây cho đến khi cha mẹ tôi rời đi sau đó một tuần. Trừ phi là chúng ta ở trước mặt họ, tôi mong là cô biến ra khỏi tầm mắt của tôi.”
Chàng đứng dậy và bước ra, những bước chân của chàng dài và nhanh, như thể chàng không thể ở trong cùng một căn phòng với nàng thêm một lúc nào nữa.