Bạn đang đọc Điều Kỳ Diệu Ở Phòng Giam Số 7: Chương 9
Yong Goo đã tỉnh lại. Sau khi sơ cứu vết thương xong xuôi, Yong Goo đang được băng bó trong phòng. Cũng may là vết thương không sâu lắm, nhưng máu vẫn còn rỉ ra miếng gạc trắng, thấm cả ra ngoài lớp băng. Nhìn Yong Goo có vẻ đau đớn, lão tù già ân cần bảo.
“Cậu đừng ngồi như thế máu chảy nhiều, nằm xuống một chút đi!”
“Cảm ơn! Xin cảm ơn.”
Yong Goo nhích từng chút di chuyển lên chiếc chăn và nằm xuống. Lão tù già lắc đầu tội nghiệp, những người khác cũng nhường một chút để Yong Goo có được chỗ nằm thoải mái.
Đại ca quan sát bộ dạng đau đớn ấy của Yong Goo trong lòng không mấy dễ chịu. Bị người ta đánh đập nhưng tên đó vẫn một mực cam chịu, để bị thương hết lần này đến lần khác. Lần này Đại ca vừa thấy khó xử, vừa thấy có lỗi lại vừa thấy biết ơn, trong lòng rối tung không biết phải làm sao gỡ ra được. Cuối cùng Đại ca vừa đưa mắt nhìn ra xa phía dãy núi, vừa nói với Yong Goo.
“Cậu đã đỡ thay tôi một đòn, tôi phải thể hiện lòng biết ơn chứ. Cần gì thì cứ nói, tôi sẽ mua cho.”
Đó là ý tốt của Đại ca. Từ trước đến giờ Đại ca chưa từng miễn phí cho ai, cũng chưa “giảm giá” cho khách hàng nào, giờ lại nói với Yong Goo như vậy, cả phòng giam số 7 đều ngạc nhiên trố mắt nhìn. Hắn vẫn đứng nhìn ra cửa xa xăm, những ý nghĩ vẫn rối rắm trong đầu.
Yong Goo cũng rất ngạc nhiên khi nghe vậy. Nếu cần gì thì cứ nói, Đại ca nhất định sẽ mua cho, y như ông già Noel nhất định sẽ đem đến cho đám trẻ con những món quà mơ ước. Có đúng thế không? Mắt Yong Goo chợt sáng lên.
“Những gì muốn sẽ mua cho thật không ạ?”
Yong Goo vừa hỏi, Man Bom ngồi cạnh đã lên tiếng. “Ôi dào, vẫn chưa biết Đại ca sao? Nói mà không giữ lời chỉ có bọn đầu đường xó chợ thôi nhé!”
Man Bom vừa dứt lời thì len lén nhìn Đại ca, câu nói có phần hơi quá đà, nhận ngay một cái trừng mắt của Đại ca. “Hừm! Hừm!”
“Người nhất ngôn cửu đỉnh như Đại ca đây mới xứng đáng là người cầm đầu băng đảng đấy. Thế nên không cần phải lo!”
Đại ca nghe vậy thả lỏng ánh nhìn, gượng cười đắc ý. Man Bom đi bằng hai đầu gối lại gần Yong Goo rồi hỏi. “Tôi không nói sai đâu mà. Có gì cần mua vậy?”
Cần thứ gì ư? Yong Goo lại nằm xuống và im lặng suy nghĩ. Yong Goo bây giờ chỉ cần duy nhất một thứ, khuôn mặt bỗng dưng sáng lên, miệng cười vừa nói.
“Đó là Ye Seung!”
“Cái gì? Gie-su[2] á?”
[2] Trong tiếng Hàn, Ye Seung và Gie-su phát âm gần giống nhau.
Đại ca vẫn chưa hiểu Yong Goo đang nói gì liền hỏi lại. Yong Goo nhanh chóng ngẩng đầu lên, nói lại rành rọt.
“Là Ye Seung, con gái của Lee Yong Goo 5482, đó là Ye Seung ạ!”
“Cái gì? Cái gì hả?”
Khuôn mặt Đại ca đột nhiên biến sắc. Tại sao giữa bao nhiêu thứ hắn lại đòi một con người? Dù ta có thể làm, hắn cũng phải biết cái gì có thể và cái gì không thể vi phạm luật chứ? Đại ca bực tức nghĩ bụng, lòng tự trọng bị động chạm thế này là quá lắm rồi.
Yong Goo nhìn Đại ca tha thiết và mãnh liệt y như một đứa trẻ thỉnh cầu ông già Noel ước nguyện cuối cùng.
“Ơ… vì thế cho nên… cái đó…”
Không thể nào chịu nổi. Đại ca không đáp lại lời nào. Mọi người cũng không thể tưởng tượng được, còn Yong Goo chỉ há miệng cười. Đến cả Man Bom vừa mới tâng bốc Đại ca cũng nhìn Yong Goo bằng ánh mắt ra điều không được.
“Có nói đùa cũng đùa vừa thôi chứ!”
“Không phải nói đùa! Là nói thật ạ!”
Ai nấy lảng tránh nhìn về phía dãy núi phía xa phì cười. Và rồi mọi người đứng dậy, trở lại với công việc yêu thích của mình. Họ nghĩ thời gian trôi qua Yong Goo sẽ hiểu ra và từ bỏ ý nghĩ đó, hoặc sẽ quên đi cũng nên. Nhưng Yong Goo nhớ Ye Seung biết bao nhiêu, ngày nào cũng nghĩ về Ye Seung đến quên cả thời gian thì họ không biết được.
Kể từ ngày hôm ấy, Yong Goo coi như bắt đầu hòa nhập cùng Đại ca. Ngày nào anh ta cũng kể về Ye Seung cho Đại ca nghe, Ye Seung là đứa bé đáng yêu thế nào, ngoan ngoãn, xinh đẹp và thông minh ra sao. Để chứng tỏ anh ta nhớ Ye Seung đến mức nào, biết đâu Đại ca sẽ động lòng mà đem Ye Seung vào đây…
Đại ca chạy trên sân mồ hôi nhễ nhại, Yong Goo cũng hổn hển chạy theo, mặc đám tù nhân để ý và xì xào bàn tán, Yong Goo vẫn dứt khoát bám gót Đại ca.
“Ye Seung nhà chúng tôi… hơ hơ… sinh ngày 24 tháng 12 năm 1990… Hơ hơ… lúc 14 giờ 28 phút…”
Đại ca không quan tâm đến lời Yong Goo nói, chỉ nhìn và chạy lên phía trước. Hắn cố gắng lấy sức chạy nhanh để anh ta không đuổi kịp, nhưng Yong Goo vẫn nhất quyết chạy bám theo bằng được.”
“Tên ngốc này nhớ rất rõ các con số thì phải!”
Đại ca vào phòng tắm, Yong Goo cũng theo vào. Đại ca vừa thoa xà bông lên mặt vừa nhắm mắt lại thì Yong Goo chạy đến lấy khăn kỳ lưng cho Đại ca.
“Ye Seung của tôi mỗi khi tắm cũng đều kỳ lưng cho bố như thế này này. Rất dễ chịu…”
“Trời! Thật là…”
Khuôn mặt đầy bọt tắm nhưng Đại ca vẫn lộ rõ vẻ tức giận. Yong Goo đã như vậy mấy ngày nay rồi. Đại ca cầm vòi tắm phun nước nóng vào mặt anh ta.
“Ối!”
Yong Goo vội nhảy ra và lảng đi chỗ khác.
Nguồn ebooks: .luv-ebook
Đến giờ ăn, Đại ca cầm đĩa cơm cẩn thận nhìn xung quanh mấy lượt. Thật may vì không thấy Yong Goo. Sau khi đã yên trí không bị Yong Goo sán lại gần, Đại ca mới tìm một chỗ ngồi xuống và xúc thìa cơm đưa lên miệng. Chợt cái đầu to như nồi cơm của Yong Goo lại xuất hiện trong phòng và nhanh chóng chạy đến ngồi đối diện Đại ca.
“Ye Seung có thể ăn một mình không cần bố mà vẫn ngoan đấy!”
“Phụp!”
Đại ca phun thẳng chỗ cơm trong miệng. Thật tội nghiệp cho Yong Goo lúc đó đang ngồi trước mặt. Giờ không hiểu tâm trạng cả hai như thế nào. Yong Goo nhìn đi đâu Đại ca cũng đưa mắt nhìn theo đến đó, Yong Goo cúi mặt, Đại ca cũng cúi mặt theo.
Nhưng bỗng một đêm, gần đến giờ cả phòng đi ngủ. Mọi người tắt đèn và đã nằm yên vị tại chỗ, Đại ca đang nhắm mắt chờ cơn buồn ngủ, bỗng nhỏm đầu nhìn sang chỗ nằm của Yong Goo. Yong Goo đang ngồi trùm chăn một mình trong bóng tối. Không phải hôm nay lại muộn phiền gì chứ? Đại ca khẽ nén một tiếng thở dài.
“Huhu…”
Đại ca đang thiu thiu ngủ, lại bật tỉnh dậy.
“Ye Seung nhà tôi… mỗi khi ngủ… huhu…”
Tiếng khóc của Yong Goo vang đến tai hắn nghe thật buồn thảm. Hắn trùm chăn kín nhưng vẫn nghe thấy tiếng Yong Goo. Lại thêm Man Bom vẫn đang nghịch ngợm chưa ngủ, nghe vậy liền vờ khóc theo, càng làm Đại ca không thể chịu được.
“Ye Seung nhà tôi… mỗi khi thức dậy… huhu…”
“Oa… oa.”
Làm sao có thể ngủ được. Đại ca bực mình tung chăn ngồi dậy, rồi chạy lại chỗ Man Bom quát.
“Đủ rồi! Khốn kiếp! Đủ rồi đấy nhé! Tao biết rồi cho nên làm ơn ngậm mồm vào!”
“Trời ơi, thằng Man Bom đáng chết! Thôi Đại ca tha cho nó!”
Mọi người ngồi bật dậy, ai nấy đều thấy buồn cười. Nhìn bộ dạng tức giận của Đại ca chẳng hiểu sao tất cả đều nhìn nhau cười.
“Thôi ngay! Ye Seung hay Gie-su thì ta cũng sẽ tìm cho ra, thế nên hãy thôi đi nghe chưa!”
Đại ca đồng ý rồi. Chính là giọng của Đại ca! Yong Goo chỉ nghe có thế liền vội vàng đứng dậy cúi gập người.
“Cảm ơn! Cảm ơn, chú Đại ca! Cảm ơn!”
Man Bom như bị ai đánh lén, đơ người ra nhìn Đại ca, rồi lại quay sang nhìn Yong Goo.
“Ôi trời ơi…”
Đại ca dùng cả hai tay đỡ lấy anh ta. Vậy là hắn đành phải chịu thua, đầu hàng thái độ cứng đầu mấy ngày qua của Yong Goo mất rồi!”
* * *
Đó là một ngày lễ tôn giáo. Các tù nhân sẽ đến giáo đường ở gần trại xem biểu diễn văn nghệ của các tình nguyện viên bên ngoài trại giam. Họ sẽ hát và giảng giải các đạo lý đạo Cơ đốc như thường lệ.
Ngày hôm ấy, mọi người có mặt đông đủ trong giáo đường đón chờ buổi biểu diễn. Sau khi người dẫn chương trình kết thúc lời giới thiệu, dàn đồng ca bước ra đứng thành hình bán nguyệt, và những giai điệu du dương êm ái của bài thánh ca bắt đầu. Đặc biệt khi những cô bé xinh đẹp đứng hàng đầu cất lên giọng hát dễ thương thì ai cũng thích thú và đưa tay lên vẫy.
Phía sau dàn ông ca còn một đội múa phụ họa có xen lẫn cả trẻ con. Một cậu bé và hai cô bé, trong đó có một cô bé động tác múa còn chưa thành thạo.
Đó là Ye Seung.
Ngồi ở hàng ghế cuối cùng trong giáo đường lúc này là Min Hwan và quản giáo Kim. Min Hwan chưa từng thấy những đứa bé trong tiết mục thánh ca này lần nào, liền quay sang hỏi quản giáo Kim.
“Trong bài thánh ca mà cũng cho cả trẻ nhỏ vào mùa sao?”
“Lần này mới chọn thêm ba đứa trẻ.”
Quản giáo giơ ba ngón tay lên. Máy quay vẫn tiến lùi phía dưới để quay tiết mục biểu diễn trên sân khấu một cách chi tiết.
Ngồi được một lát, Min Hwan mặt lạnh tanh định đứn dậy đi vào văn phòng, cũng vừa lúc tiết mục thánh ca kết thúc. Mục sư bước ra và thấy Min Hwan.
“Xin hãy an tọa!” Giọng mục sư trầm và rành rọt. Min Hwan không có cách nào khác đành phải ngồi lại.
“Bây giờ chúng ta hãy nhắm mắt lại và cùng nhau gửi những lời cảm tạ đến Chúa trời. Hãy coi Chúa như người cha của mình, hỡi những tội nhân. Hãy thành tâm và bày tỏ lòng kính yêu đến Chúa.”
Sau đó mục sư bắt đầu cầu nguyện. Min Hwan nắm tay và nhắm mắt cầu nguyện. Đó là giây phút tất cả đều nhắm mắt và cầu nguyện…
Chợt một bóng người cao lớn tiến đến Ye Seung, chụp bao vải che kín người đứa bé và trong chớp mắt cả hai đều biến mất khỏi giáo đường.
“A men!”
Bài cầu nguyện khá dài của mục sư kết thúc, Min Hwan mở mắt và nhìn lên sân khấu giáo đường. Mọi người vẫn trong tư thế khi nãy của bài thánh ca, nhưng có gì đó đã biến mất thì phải. Dường như có gì đó thiếu vắng trên sân khấu. Min Hwan không tài nào nhớ được và cứ nhìn chằm chằm vào từng người trên đó.
Chương 5: Những người chú lạ lùng
“Cháu không phải trẻ mồ côi.”
Vì bố phải vào trại giam nên tôi đương nhiên bị gửi vào trại trẻ mồ côi. Tôi không phải trẻ mồ côi, và mặc dù đã nhiều lần nài nỉ người ta cho về nhà nhưng chẳng ai chịu lắng nghe tôi cả.
Đương nhiên rồi. Gia đình tôi có mỗi bố, và bố lại vừa chính thức nhận án tử hình nên bị gửi vào trại giam, thành ra tôi không còn người bảo hộ hợp pháp nữa.
Mặc dù ý thức được việc đó, nhưng trong đầu tôi vẫn luôn nuôi dưỡng một niềm tin vô căn cứ là bố sẽ bình yên vô sự và đến đưa tôi ra khỏi đây. Chỉ cần nghĩ đến lúc đó, có lẽ tôi ở đây một thời gian cũng được. Tôi vừa nhìn một lượt trại trẻ mồ côi cũ nát vừa cắn chặt môi.
Tôi lấy hết can đảm bước vào giữa những bức tường bằng xi-măng lạnh lẽo. Cách bài trí ở đây so với căn phòng đơn mà tôi và bố đã sống lạnh lẽo vô cùng. Tôi đi bộ chậm chạp, cơ thể run lên vì lạnh.
Băng qua một hành lang hẹp, tôi bước vào phòng trò chơi qua một cánh cửa tồi tàn.
“Từ hôm nay Ye Seung sẽ ở đây với chúng ta.”