Điều Kỳ Diệu Ở Phòng Giam Số 7

Chương 29


Bạn đang đọc Điều Kỳ Diệu Ở Phòng Giam Số 7: Chương 29


Ba Park hét lên rồi uống một ngụm xăng từ cái thùng trước mặt mọi người. Rồi thằng chột mắt cầm chiếc đuốc giơ lên, dùng lúc Ba Park phun xăng đã ngậm trong miệng vào đó. Phừng… âm thanh phát ra cùng lúc một ngọn lửa đỏ rực bất ngờ bùng lên. Người xem giật nảy mình đồng loạt la toáng. Ba Park biến âm thanh đó thành tiếng hoan hô và ra hiệu ọi người vỗ tay. Nhưng những người xem chỉ giương bộ mặt lúng túng nhìn Ba Park.
Những tràng pháo tay đã rất kỳ vọng mà không thấy đâu. Lần này Ba Park kéo thằng chột ra và bắt nó nằm xuống sàn. Rồi kéo áo của thằng chột lên, để lộ bụng ra và cho viên gạch lên trên, tay anh ta lăm lăm chiếc búa với khuôn mặt hả hê, đắc chí.
“Crắc!”
“Làm thế nào bây giờ! Người đó có vẻ hơi gầy!”
Đâu đó có tiếng thở dài lo lắng, xen lẫn cả tiếng thét lên giận giữ. Gương mặt các quản giáo và Min Hwan cũng méo xệch. Vài quản giáo đứng bên cánh gà vội chạy đến và lôi Ba Park cùng thằng chột ra ngoài. Hai người vật lộn giằng co một lúc rồi bị lôi đi, biến mất sau khoảng sân khấu tối om sau cánh gà.
Quản giáo Kim đằng hắng cầm micro bước ra, lúng túng cất lời.
“Vâng, trẻ con quả thật không lên xem những tiết mục nguy hiểm như thế này. Ừm… lần này sân khấu sẽ dành cho…tôi xin giới thiệu bản hòa âm đến từ thiên đường mang tên “Thiên thần”.”
Ngay lập tức sân khấu nhường chỗ cho Ye Seung và những người bạn cùng lớp.
Đám trẻ trong đội hợp xướng mặc những chiếc áo trắng y như tên gọi của chúng – thiên thần. Ye Seung vừa xuất hiện thì những thành viên trong phòng giam số 7 liền vỗ tay nhiệt liệt và tiếng hoan hô vang lên rộn rã. Ye Seung ngẩng đầu nhìn về phía đó rồi cười toe toét.
Yong Goo ngồi ở giữa hàng ghế cũng nhấp nhổm, thích thú đến mức không biết làm thế nào. Chun Ho và Man Bom thì lần lượt hét.
“Ye Seung cố lên!”
“Ye Seung làm tốt nhé!”
Người chỉ huy là cô giáo chủ nhiệm, cô ra dấu cho các thiên thần hướng về phía quan khách chào một cách lịch sự. Mọi người nhìn những thiên thần nhỏ xinh xắn dễ thương liền vỗ tay không ngớt. Đợi chờ tiếng vỗ tay giảm đi rồi nhỏ dần, khi không gian yên lặng trở lại, âm nhạc mới bắt đầu vang lên. Cùng một lúc những bàn tay nhỏ xíu giơ lên hòa nhịp theo lời bài hát ‘Ôi, một đêm linh thiêng’.
Đó là thứ ngôn ngữ không lời. Đôi mắt ngây thơ long lanh cùng những động tác đáng yêu của chúng như những nàng tiên đang múa lượn, một bản hòa âm tuyệt diệu đến từ thiên đường. Trong ánh mắt của những người tù, các thiên thần nhỏ như tỏa sáng cả một khoảng không, chẳng khác nào những thiên thần thật sự.
Đêm linh thiêng, một đêm với ánh sáng sao rực rỡ.

Người xuất hiện cho chúng ta những điều thiêng liêng kỳ diệu.
Người đến đây vì những phạm nhân đã gây lên tội ác, trong một thời gian dài phải đi lang thang.
Người xuất hiện trong buổi sáng của đặc ân.
Cứu rỗi chúng ta.
Mọi người theo dõi những động tác tuyệt đẹp của bản hòa âm trên sân khấu như mất hồn. Tất cả những đứa trẻ đều đẹp đẽ như những thiên thần, nhưng trong mắt Yong Goo chỉ có mỗi Ye Seung, và chỉ nhìn Ye Seung mà thôi. Yong Goo lắng tai nghe bài hát của cô bé đến độ tưởng như quên thở.
Người đã dập tắt ngọn đuốc của tội ác.
Chúng ta cùng hòa ca gửi lời tán dương và cảm tạ đến người.
Đây là phần hát đơn ca của Ye Seung. Đôi mắt của Ye Seung cũng không biết từ lúc nào, chỉ hướng về phía bố. Khi ánh mắt của hai người chạm nhau, những giọt lệ bắt đầu long lanh trên khóe mắt. Yong Goo phải cố ưỡn thẳng vai nén không cho tiếng khóc bật ra, vội vã quệt hai hàng nước mắt bằng tay áo và tập trung hướng về phía Ye Seung. Dù nhìn chăm chú nhưng cảnh tượng cứ nhòa dần, không thể thấy rõ khuôn mặt con gái. Nỗi đau lại quặn lên từng cơn không sao kìm nén được.
Hãy cúi đầu kính cẩn, những âm thanh vui vẻ của thiên thần đến trong một đêm linh thiêng.
Một đêm linh thiêng, đêm linh thiêng, đêm chúa Gie-su đã đến.
Dàn hợp xướng ngân giọng dài để kết thúc, sảnh lớn bao trùm sự ngỡ ngàng trong tĩnh lặng.
Bộp bộp bộp…
Một người đứng dậy vỗ tay, rồi thêm một người, hai người, cuối cùng tất cả mọi người đều đứng dậy và bắt đầu vỗ tay giòn giã. Yong Goo không thể hiểu nổi tại sao trong một ngày vui như thế này mà nước mắt lại khong ngăn được. Nhưng vẫn cỗ ngẩng đầu lên để vỗ tay cho Ye Seung.
“Vâng… Một bản hòa âm rất cảm động phải không ạ?”
Quản giáo Kim sau khi xem buổi biểu diễn, nước mắt cũng đã đong đầy. Nhưng vẫn tiếp tục giới thiệu tiết mục tiếp theo, giọng lạc đi trông thấy.
Sau vài phần trình diễn kết thúc, cuối cùng cũng đến tiết mục của phòng giam số 7.

“Và bây giờ là tiết mục cuối cùng của phòng giam số 7. Được gọi là nhạc kịch… Xin đừng lo lắng nhiều. À! Lần này nghe nói cũng xuất hiện ca sĩ khách mời đặc biệt phải không ạ? Nào, xin hãy ột tràng pháo tay. Bài hát ‘Đồ rê mi” của đội phòng giam số 7!”
Vài phút chuẩn bị trôi qua, cuối cùng bức màn được kéo ra, trên sân khấu Đại ca mặc một chiếc váy gợn sóng bồng bềnh, tay mang đàn ghita, cùng các thành viên phòng giam số 7, có Yong Goo và cả Ye Seung. Tất cả mọi người trong hội trường nhìn chằm chằm vào Đại ca – người đang ho khan với gương mặt ngượng ngịu.
Đó là quang cảnh của bộ phim “Giai điệu hạnh phúc[1]”.
[1] The sound of music: Tên một vở nhạc kịch. Nhân vật chính là Maria, một cô gái yêu ca hát, hồn nhiên, hậu đậu và hay lơ đãng, làm gia sư cho 7 đứa trẻ con của một vị đại úy hải quân hóa vợ.
Nhưng cô gia sư Maria này lại có một hàng râu rậm. Bảy đứa trẻ học sinh của cô, ngoại trừ Ye Seung, đều già nua và đen sạm. Tất cả quan khách đều dán mắt vào xem và phá lên cười, phản ứng tự nhiên này có đôi phần thái quá.
Đại ca xấu hổ đến mức gương mặt đỏ ửng lên như say rượu, sau khi nhận được tín hiệu từ phía Chun Ho thì bắt đầu gảy đàn, bắt nhịp ọi người với chất giọng oanh vàng khàn đặc.
“Chúng ta sẽ bắt đầu từ cơ bản. Dễ thôi. Khi học chữ chúng ta thường bắt đầu từ chữ gì nhỉ?”
Ye Seung giơ tay lên hét to. “Ka! Na! Ta![2]”
[2] Ba chữ cái đầu trong bảng chữ cái tiếng Hàn.
Đại ca mỉm cười ôn hòa với hàng râu lún phún được tỉa tót chỉn chu. “Đúng rồi. Và khi học hát chúng ta sẽ bắt đầu bằng Đồ rê mi!”
“Đồ! Rê! Mi!”
Sự hòa ẫm dĩ nhiên trở nên lộn xộn vô cùng. Đại ca nhìn sự luyện tập chưa thành thạo của các học sinh mà bật cười nắc nẻ.
“Đồ rê mi pha son la si… Ừm, bây giờ thử dễ hơn xem nhé!”
Và một bài hát được bắt đầu.
‘Đồ’ là ‘bỏ trốn thật xa’
‘Rê’ là ‘đừng quay trở lại’

‘Mi’ là ‘nhảy lên như điên’
Mọi ngừoi cùng hòa theo bài hát mà Đại ca đã chế ra rồi cười ầm ĩ. Đến cả giám đốc và Min Hwan cùng các quản giáo cũng phá lên cười.
Cả phòng giam số 7 bắt đầu xếp thành từng hàng trên sân khấu và hát theo nhịp điệu. Nhịp tay nhịp chân phụ họa đều tăm tắp và chuẩn khớp với bài hát đến kinh ngạc. Sau khi xếp thành hình tam giác thì mọi người giãn ra làm hai hàng. Các động tác liên tục thay đổi nhịp nhàng, đa dạng.
Sau ám hiệu của các thành viên phòng giam số 7 thì trong số khán giả bên dưới, những người đã được phân công nhiệm vụ lần lượt đứng dậy. Chẳng biết từ lúc nào tất cả những người có mặt trong hội trường đều đứng lên và hát theo.
“Đồ! Rê! Mi!”
Đại ca bắt nhịp và tất cả mọi người cùng hòa ca. Khi thời cơ đã chín muồi, Chun Ho bắt đầu di chuyển một cách tự nhiên, dẫn Yong Goo và Ye Seung vào phía sau sân khấu. Tình huống này khá giống với lúc Ye Seung trà trộn vào bọn trẻ hát thánh ca để lẻn vào trại giam.
Tiếng hát của phòng giam số 7 vẫn tiếp tục vang lên nhưng Yong Goo và Ye Seung đã ra khỏi sân khấu và không quay trở lại. Tuy nhiên vì buổi biểu diễn vẫn đang được tiếp tục và vẫn chưa kết thúc nên không một ai biết được sự thật là Yong Goo và Ye Seung đã bỏ trốn ngoại trừ Min Hwan.
Đại ca đang nấp sẵn sau sân khấu tranh thủ thời cơ đó cho Yong Goo và Ye Seung lên chiếc khinh khí cầu đã chuẩn bị sẵn. Đây là chiếc kinh khí cầu được làm bằng bóng hơi mà tất cả mọi người đã bí mật làm ở xưởng. Trong lúc tiếng hát trên khán đài vẫn được vang lên thì Yong Goo và Ye Seung đã ngồi yên vị trong chiếc giỏ khinh khí cầu. Bây giờ chỉ việc tháo dây nối ra là xong.
“Giữ chắc vào, không được ngã xuống đâu đấy.”
Đại ca giục giã yêu cầu. Yong Goo và Ye Seung ngồi trong khi khí cầu ngơ ngác nhìn Đại ca, vẫn chưa hiểu đang xảy ra chuyện gì.
“Nhất định phải đi đấy nhé!” Đại ca lại yêu cầu một lần nữa. Chiếc khinh khí cầu khổng lồ này sẽ đưa Yong Goo trốn thoát ra ngoài. Từ khi mọi người nhất trí rằng không thể để Yong Goo phải chịu đựng như vậy, phòng giam số 7 đã tập trung lại rồi lập ra kế hoạch. Khi ánh nhìn của tất cả mọi người đang hướng về phía tiết mục biểu diễn vui nhộn thì kế hoạch giải thoát cho Yong Goo được bắt đầu.
Khi đó Đại ca đã nhanh chóng quay trở lại và ra ám hiệu cho Chun Ho.
Đột nhiên ánh mắt Đại ca chạm phải một người đang đứng ở phía sau sân khấu. Đó chính là Min Hwan.
Son… Đô la pha mi đô rê…son đô la si đô rê đô!
Bài hát đã lên đến cao độ và kết thúc. Giữa hội trường ai nấy đều vỗ tay hoan hô, thì ánh mắt của Đại ca và đội trưởng Min Hwan gặp nhau. Mọi thứ xung quành dường như tĩnh lặng và vô hình. Đại ca nghe mồ hôi lạnh toát đằng sau gáy. Ánh mắt Đại ca nhìn Min Hwan thoáng hiện lên một nỗi buồn sâu lắng.
Bây giờ phải giao cho chúng tôi hai người đó. Nếu không sẽ chẳng bao giờ được nhìn thấy hai bố con họ nữa. Đại ca đã nghĩ dù thế nào cũng phải ngăn đội trưởng Min Hwan lại. Nhưng Min Hwan đã bước đi.
Đại ca quay đầu lại nhìn Yong Goo và Ye Seung một lần nữa để áng chừng khoảng cách tốt nhất cho hai người có thể trèo lên khinh khí cầu.
Không thể nào tin được. Giữa đám người ồn ào, Đại ca di chuyển hết sức nhanh chóng và ra tín hiệu cho Chun Ho. Chun Ho vội gật đầu rồi truyền tín hiệu cho Man Bom. Thế là Man Bom kéo cả Bong Sik và ông già Soe lên sân khấu và hát lại bài hợp xướng một lần nữa. Những người xem vẫn đang tràn đầy hứng khởi, ai nấy đều hưởng ứng và hát theo lời bài hát cùng với Man Bom.

Cũng trong lúc ấy, Chun Ho đã bơm xong khinh khí cầu, liền chạy đi tháo dây thừng.
“A…”
“Oa… Bố ơi, chúng ta đang bay lên trời này!”
Quả khinh khí cầu bắt đầu chuyển động, đưa Ye Seung và Yong Goo bay bồng bềnh lên bầu trời. Nhìn khinh khí cầu nhẹ nhàng bay dần đến bức tường trại giam, tất cả tù nhân và những người nhà của họ đều cho đó là một bất ngờ tuyệt vời và không ngừng hoan hô tán thưởng.
“Oaaaaa…”
Đại ca nhìn quanh, nhận thấy đây chính là cơ hội tốt, liền vội vàng quay lại khán đài khuấy động khiến tất cả người xem hát lại một lần nữa. Vậy là đến giờ khán giả phía dưới và cả các quản giáo không một ai để tâm đến chuyện đang diễn ra với Yong Goo, ai nấy đều bị cuốn vào những tràng pháo tay và điệu nhảy thú vị theo nhịp bài hát.
“Đô – hãy mau chạy trốn thật xa! Rê- đừng quay trở lại…”
Đang say sưa vui vẻ hò hát nhảy múa, bỗng sự nghi ngờ xuất hiện trên khuôn mặt mọi người và tiếng hát bắt đầu ngừng lại. Bởi quả khinh khí cầu đâu có đứng yên một chỗ mà chắc chắn nó sẽ bay đi. Trong quả bóng khổng lồ ấy, có người đang trên đó vẫn chưa hề xuống.
Mọi người vội vã chạy ra xem thì thấy quả khinh khí cầu đang bay ngày càng cao và đã gần đến bức tường của trại giam. Biểu cảm của mọi người cũng theo đó mà thay đổi. Đến bây giờ, các quản giáo mới vỡ lẽ điều gì đang diễn ra, nụ cười trên môi lần lượt tắt ngấm, thay vào đó là sự lo lắng.
Một tiếng còi của quản giáo trại giam vang lên. Khán phòng chẳng mấy chốc trở nên hỗn loạn. Những tù nhân đứng ngẩn ngơ giữa sân khấu nhìn người nhà bên dưới, không hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra. Phía bên ngoài, tiếng các quản giáo hò hét, náo loạn đuổi theo chiếc khinh khí cầu.
“Giữ lại! Giữ nó lại ngay!”
“Dây buộc đã bị tháo ra rồi!”
“Mau dừng lại, Lee Yong Goo! Lập tức dừng lại cho tôi!”
Nhưng tất cả những lời nói đó không hề vang đến tai của Yong Goo và Ye Seung. Đứng trên khinh khí cầu, hai người vẫn đang vỗ tay thích thú. Ngập tràn vui sướng, Ye Seung quay sang nhìn bố và nói lớn.
“Bố ơi! Chúng ta đang bay này! Như chim trên bầu trời vậy!”
Yong Goo cũng không hiểu sao mình lại vui đến vậy. Chợt anh thấy quanh cảnh bầu trời tuyệt đẹp đang trải rộng trước mắt mình.
“Hơ..hơ.. Ơ… Ye Seung à! Con nhìn đằng kia xem, nhìn kìa!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.