Điều Kỳ Diệu Ở Phòng Giam Số 7

Chương 23


Bạn đang đọc Điều Kỳ Diệu Ở Phòng Giam Số 7: Chương 23


Thường thì người bị ngã sẽ cố bấu víu lấy một cái gì đó. Ji Young lúc ấy cũng sẽ làm vậy. Ji Young khi bị trượt trên lớp băng, theo bản năng sẽ bấu vào mảnh ni-lông che hàng bên vệ đường. Nhưng do không khí lạnh, ni-lông giòn hơn nên không chịu được trọng lượng của một đứa trẻ. Trên những chỗ che như thế người ta thường chặn gạch lên trên để giữ mảnh ni-lông cố định, nhưng Ji Young không biết đã kéo tấm ni lông, kéo theo cả viên gạch rơi xuống. Và hậu quả bị viên gạch rơi vào đầu.
Cả phòng số 7 đã suy luận và nắm bắt về vụ án như vậy. Đến giờ ăn trưa, hai bên tường là các quản giáo đứng theo dõi, nhưng cả phòng vẫn bàn luận về các tình tiết của vụ án. Trước mặt là đồ ăn nhưng trong đầu ai nấy vẫn chỉ nghĩ về cái chết của Ji Young.
“Nhưng sao lại cởi quần đứa bé?”
Yong Goo trả lời câu hỏi của Đại ca không cần nghĩ ngợi. “Thứ nhất, phải mở thắt lưng, như vậy sẽ giúp cho tuần hoàn máu dễ dàng lưu thông.”
“Lưu thông tuần hoàn máu ư? Vậy tại sao lại bóp cổ đứa bé?”
“Thứ hai, ấn dọc phần ngực. Sau đó nhấc đầu lên, bịt mũi lại và hô hấp vào miệng đứa bé… Không phải bóp cổ!” Vừa nói, Yong Goo vừa dùng tay mô tả lại động tác hô hấp cho đứa bé.
Man Bom thè lưỡi hỏi. “Chà, học được cái đó ở đâu vậy?”
“Trong thời gian tập huấn giáo dục ở siêu thị…”
“Phương pháp hô hấp nhân tạo à?” Chun Ho vừa nói thêm vào thì Yong Goo gật đầu mạnh và đáp.
“Vâng, đúng là như thế ạ!”
Bong Sik đến giờ mới gật gù hiểu ra vấn đề, giọng trầm trầm. “Đứa bé bị chết là con gái của Cục trưởng cục cảnh sát.”
Man Bom tiếp lời. “Làm to vụ án này lên cũng không hay!”
“Đúng đúng, kiểu như bên trên thúc ép, bên dưới nhắc nhở vậy. Yong Gookhông cần biết có chính xác là thủ phạm hay không, nhưng đã bị người ta đẩy vào vụ này rồi!” Chun Ho nói liến thoắng. Cuối cùng Đại ca lên tiếng.
“Đúng là bọn khốn! Đến cả người thần kinh không bình thường như Yong Goo mà cũng bị bắt tội! Chúng ta phải tìm cách cùng nhau gửi kiến nghị để tòa cho điều tra lại vụ án.”
Đại ca đập mạnh bàn rồi đứng lên nói với vẻ mặt đầy cương quyết.
“Vụ án của Yong Goo, chúng ta sẽ đảm nhận!”

***
Những người vì Yong Goo mà hành động không phải chỉ riêng phòng giam số 7. Tối hôm ấy, đội trưởng Min Hwan ăn mặc chỉnh tề rồi đi đến nhà hàng Nhật Bản. Đó không phải là một nhà hàng tầm thường, người bình thường rõ ràng không thể nào đặt chân đến được. Đây là nơi những vị tai to mặt lớn hay lui tới.
Min Hwan đã phải tốn bao công sức mới có được cuộc hẹn ngày hôm nay. Vừa đến nơi, người phục vụ chạy ra mở cổng rồi lặng lẽ dẫn Min Hwan đến phòng đã đặt trước.
Cục trưởng ngồi trước…
Min Hwan bối rồi nhìn, rồi đợi khi cục trưởng đặt đũa xuống liền thận trọng cất lời.
“Theo như tôi thấy thì cần phải xét xử lại vụ án, thưa cục trưởng.”
Cục trưởng cười lớn và đáp lại. “Ha ha, hôm nay có một kiểm soát viên đã đến đây thì phải…”
“Thưa cục trưởng, những điểm đáng nghi trong vụ án không phải chỉ có một, hai điểm…” Đội trưởng Min Hwan đang định nói tiếp về các chi tiết đáng ngờ của vụ án, nhưng cục trưởng đã đưa tay lên chặn lại.
“Đội trưởng Chang! Bổn phận của cậu chẳng phải là trông coi trại giam hay sao? Như thế này có hơi vượt quá bổn phận hay không?”
“Cục trưởng!”
Dù Min Hwan đang cảm thấy mọi chuyện rất cấp bách, cần phải nói ra ngay, nhưng cục trưởng đã đưa ra một câu trả lời dứt khoát.
“Đội trưởng Chang, điều tra lại vụ án là việc tôi không chạm tay vào được. Xin lỗi, tôi không thể giúp gì được cho cậu.”
Nghe giọng nói cương quyết của cục trưởng, Min Hwan biết mình không thể làm gì thêm.
***
Trong khi Min Hwan đi gặp cục trưởng thì ở phòng giam số 7, mọi người đặt Yong Goo ngồi vào giữa rồi tiến hành luyện tập xét xử y như trên phiên tòa. Mỗi người trong phòng đảm nhiệm một vai trò, riêng Chun Ho được mọi người giao cho vai trò đặc biệt quan trọng là công tố viên.
“Bị cáo vì muốn trả thù cục trưởng Cục cảnh sát nên đã bắt cóc con gái của ông ấy, đó là sự thật đúng không?”

Trong phòng giam, phiên tòa thử nghiệm bắt đầu diễn ra, Yong Goo vừa đứng lên, Chun Ho bèn đưa tay đẩy gọng kính cao hơn làm ra vẻ một công tố viên đích thực, nét mặt nghiêm trọng và bắt đầu hỏi.
“Nơi… nơi bán cặp sách Thủy thủ mặt trăng…”
“Bố ơi! Bố hãy đọc theo những gì các chú viết cho rồi ấy!”
Yong Goo đang ngập ngừng trả lời thì Ye Seung – đóng vai khán giả lên tiếng nhắc. Ngay lập tức Yong Goo lấy lại tinh thần và trả lời một cách rành rọt.
“Chỉ là đứa bé ấy nói sẽ chỉ cho tôi nơi bán cặp sách Thủy thủ mặt trăng, nên tôi mới đi theo thôi ạ.”
Đại ca nghe xong câu trả lời, giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ hài long.”Ok! Như thế chứ!”
Từ đó cả phòng cùng ngồi luyện tập liên tục với nhau không kể đêm ngày. Cả giờ vận động, cả giờ ăn trưa, mọi người cùng luyện cho Yong Goo đến khi nói trôi chảy không một lỗi diễn đạt nào nữa. Quá trình chuẩn bị cho Yong Goo trả lời đâu ra đó trước phiên tòa cũng gay gắt y như chuẩn bị bước vào một trận chiến vậy.
“Bị cáo đã cởi quần của nạn nhân để quấy rối tình dục đúng không?” Chun Ho hỏi một câu sắc lẹm, khiến Yong Goo đang ăn cũng phải lắp bắp trả lời.
“Đầu tiên phải mở thắt lưng để tuần hoàn máu được lưu thông. Lúc đó tôi đã làm theo phương án sơ cứu hô hấp nhân tạo, được học trong thời gian tập huấn ở siên thị.”
Đêm đến, Yong Goo và Chun Ho vẫn mải mê tập luyện hỏi đáp theo những điều được ghi sẵn. Yong Goo nằm sấp rồi lẩm nhẩm học thuộc lòng một cách chăm chỉ. Thỉnh thoảng học đến đoạn không nhớ ra, Yong Goo lại cúi xuống nhìn tờ giấy rồi đọc lại. Nhưng cũng có lúc nhìn vào giấy rồi mà vẫn không nhớ ra được, Yong Goo lại nhăn trán, đập tay vào đầu. Đại ca thấy vậy liền mắng.
“Yong Goo! Đang trong phiên tòa mà bỗng dưng quên mất thì phải làm sao hả?”
Yong Goo vội vàng ngồi dậy trả lời. “Bản thân tôi cũng… không nhớ rõ!”
Đó là câu bắt chước theo cách trả lời của tổng thống trong những phiên chất vấn Quốc hội lúc bấy giờ. Vì là người dạy câu nói đó nên khi nghe Yong Goo trả lời như vậy, Đại ca cười đầy mãn nguyện.
“Đúng rồi! Phải trả lời như thế chứ!”
Ngoài những lúc đi vệ sinh ra thì không lúc nào Yong Goo và cả phòng ngừng việc tập luyện.
“Bị cáo đã ném viên gạch và đầu người bị hại Choi Ji Young, để sát hại cháu bé, đúng không?”

Dần dần nhờ luyện tập chăm chỉ không quản ngày đêm, Yong Goo đã có thể dõng dạc trả lời không chần chừ ngắc ngứ như trước nữa.
“Khi bị ngã xuống, Ji Young đã bám vào tấm ni lông ở cạnh đường, do vậy viên gạch ở trên tấm ni long bị rơi theo và đập vào trán Ji Young ạ.” Yong Goo nhanh nhảu không biết có hiểu được hết những gì mình nói hay không.
“Bị cáo có trực tiếp nhìn thấy không?”
“Ơ…” Yong Goo đang ngập ngừng chưa biết trả lời thế nào thì Man Bom chen vào.
“Đây là phần quan trọng đấy biết không hả? Dù không nhìn thấy cũng nhất định phải nói là có nhìn thấy mới được!”
Yong Goo lắc đầu. “Nói dối cũng là có tội…”
“Trời! Thật là… Cứ như vậy nên mới bị người ta khép tội cho thế này mà…” Man Bom nói mà trong lòng đầy bức xúc. Nhưng Yong Goo chỉ cười trừ.
Đêm hôm đóc, Yong Goo cuốn chăn cho Ye Seung rồi vừa cõng con bé trên lưng, vừa nhẹ ngành đi đi lại lại trong phòng và lẩm nhẩm học.
Hai giờ sáng, lúc đó đêm đã rất khuya, nhưng Yong Goo vẫn còn chưa đi ngủ. Đại ca trở mình khẽ nói.
“Hôm nay học đến đó là được rồi.”
“Phải học thêm nữa mới được ạ!”
Yong Goo trả lời và cười mơ hồ. Nhưng trong lòng Yong Goo biết rõ mọi người đã vì mình mà cố gắng giúp đỡ rất nhiều. Cho nên để báo đáp lại ân nghĩa ấy, Yong Goo chỉ có cách học thuộc những lời trong tập giấy một cách chăm chỉ.
Bản kiến nghị điều tra lại vụ án của Yong Goo mà Đại ca đề xuất đã diễn ra hết sức suôn sẻ. Thật không nhờ rằng người đầu tiên đứng lên giúp đỡ Yong Goo lại chính là Ba Park. Ba Park đã tìm cách để lấy được chữ ký của các tù nhân trong trại giam vào bản kiến nghị cho Yong Goo. Cứ đến giờ vận động, Ba Park và một tên thuộc hạ chột một mắt lại đưa bản kiến nghị đó ra và bắt những người tù khác ký vào.
“Nào, nhanh nhanh ký vào đây! Đứa nào chưa ký ngày mai gặp tao. Rõ chưa?”
Thật không thể tin được đây là hành động của Ba Park vài tháng trước. Vì cứu Yong Goo mà Ba Park lần lượt chìa bản kiến nghị tới từng tù nhân trong trại. Làm như vậy có hơi chậm một chút, nhưng chắc chắn một điều rằng trong trại giam đang có nhiều biến chuyển.
Việc Yong Goo có thể học thuộc lòng nhớ được tất cả những câu trả lời có thể coi như một tiến độ vô cùng lớn. Trước hôm tòa tuyên án hai ngày, Chun Ho đã kiểm tra lại lần cuối bằng cách thu tất cả giấy của Yong Goo đặt xuống nền nhà và bắt đầu đặt câu hỏi để xem Yong Goo đã thực sự trả lời được hay chưa.
“Bị cáo, một lần cuối hãy nói rõ sự việc!”
Lần này Chun Ho đóng vai trò thẩm phán.
Yong Goo đứng trước tất cả mọi người trong phòng, hai tay khép lại khiêm tốn và trả lời rành rọt theo những gì đã học, không sót một chữ nào.

“Thưa ngài thẩm phán đáng kính… Tôi so với những người khác có hơi kém thông minh, vậy nên trong lúc cảnh sát vẫn chưa điều tra được một cách kỹ lưỡng về vụ án, họ đã cưỡng ép tôi phải tự thú nhận về những tội lỗi đó. Họ đã lợi dụng điểm yếu về mặt nhận thức kém cỏi của tôi. Thật ra bản tường trình và chữ ký trong đó…”
Cho dù còn hơi ngập ngừng một chút nhưng phần trình bày của Yong Goo có thể coi như đã hoàn thiện. Sau khi trình bày xong toàn bộ sự việc, Yong Goo cũng không quên đưa hay tay lên bụng và cúi chào một cách khiêm tốn. Sau lần kiểm tra cuối cùng kết thúc, cả phòng giam số 7 cùng đứng dậy và dành tặng những tràng pháo tay cho Yong Goo. Đại ca hài lòng nhìn Yong Goo khen ngợi.
“Tốt lắm! Phiên tòa kết thúc! Cứ làm như thế này nhé! Rõ chưa hả?
Yong Goo nghe thấy vậy xúc động gật đầu.
Lúc này cả phòng đều nghĩ rằng chỉ qua một ngày nữa thôi Yong Goo sẽ trở thành người vô tội. Ai nấy đều cầu mong như thế. Điều ấy là đương nhiên, vì sự thực Yong Goo đâu có giết hại Ji Young. Yong Goo đã bị oan. Trong lúc cả phòng củng cố tinh thần bằng cách đập tay và cùng hô ‘fighting’ thì bên ngoài cửa sổ có tiếng gõ. Mọi người ngẩng đầu lên nhìn thấy quản giáo Jeong đang đứng đó.
Quản giáo Jeong mở cửa và nói. “ Lee Yong Goo, lên gặp luật sư!”
Cuộc gặp mặt luật sư của Yong Goo kết thúc nhanh chóng, không giống như dự đoán của mọi người. Luật sư do tòa chỉ định nhìn qua xấp tài liệu trên bàn một lượt rồi gấp lại, không hề tỏ thành ý giúp đỡ cho vụ án của Yong Goo. Đứng trước luật sư, Yong Goo hết sức căng thẳng, lẳng lặng ngồi xuống ghế.
Luật sư nhìn thoáng qua Yong Goo rồi hỏi một câu xã giao. “Anh có muốn ăn gì không? Vì tôi… cái đó thì tôi có thể mang vào cho anh được…”
“Ngày mai nhất định tôi sẽ cố gắng hết sức ạ!”
Yong Goo tự tin trả lời tràn ngập hy vọng, nhưng vừa nghe xong, luật sư đã lặng thinh nhìn Yong Goo bất lực. Ông ta xếp tài liệu bỏ vào cặp ròi nói nhỏ vừa đủ cho Yong Goo nghe.
“Anh nói rằng ngày mai sẽ cố gắng đúng không? Nhưng ở đất nước này không phải cứ cố gắng là được…”
Những lời nói vừa rồi của luật sư có ý gì, Yong Goo không hiểu được nhưng cũng cảm giác đó không phải ý tốt gì.
“Anh có một cô con gái đúng không?” Luật sư vừa xách cặp lên vừa hỏi. Vừa nghe hỏi đến Ye Seung, Yong Goo ngay lập tức trở lên vui vẻ, vừa nhe răng cười vừa đáp.
“Hơ hơ, con gái tôi là Ye Seung. Ye Seung rất xinh đẹp ạ.”
“Chậc chậc… Các thiết bị bảo vệ giờ cũng biết che giấu cả trẻ con nữa cơ đấy. Chẳng phải vì có ông bố giết người nên mới được che giấu trong tù hay sao. Quản giáo chắc cũng chẳng trông nổi nhỉ?”
Những lời nói lạnh nhạt và tàn nhẫn của luật sư chẳng khác nào những lưỡi dao cứa và tâm can. Yong Goo mở to mắt thất thần nhìn vào khoảng không, không biết phải nói lại thế nào. Thấy đã nói hết những gì cần nói, luật sư đứng dậy ra về.
“Ye Seung… Ye Seung nhà chúng tôi…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.