Đọc truyện Điều Hương Chế Hương – Chương 14
Edit: Vĩnh Y
Xuyên tới cái thời đại xa lạ này, từ lúc Ninh Hiểu Phong bị đánh tỉnh lại cũng chỉ rõ chuyện ở hậu viện, y còn không có thời gian mà nghĩ đến việc sẽ đi tìm hiểu nhiều về thời đại này.
Trầm Thịnh Khuynh lại dốc lòng vì y như thế, Ninh Hiểu Phong thật muốn cảm ơn hắn.
Bất kể cuộc sống sau này có ra sao, ít nhất là vào giờ phút này, trong tương lai của nam nhân này là có mình.
“Tối nay trở về, chúng ta cần dùng cơm cùng với mọi người không?” Ngồi trên xe ngựa lảo đảo, có thể cảm nhận được ngoài cửa xe người đến người đi tấp nập, cửa hàng nhiều vô kể, nhưng một lúc lâu vẫn sẽ thấy rất nhàm chán.
Trầm Thịnh Khuynh cười nói: ” Không cần.
Chúng ta trở về thì đi thỉnh an tổ mẫu cùng với phụ thân và mẫu thân.
Sau đó sẽ nói ngồi xe cả ngày, mệt nhọc thân thể, mong người chiếu cố, hai ba ngày sau em đều có thể lười tránh.”
Ninh Hiểu Phong thở phào một cái: ” Như vậy tốt quá, như vậy ta sẽ có nhiều thời gian để có thể chế tạo được nhiều hương liệu.
Hương chế tạo cũng không thể trực tiếp dùng luôn, còn cần nén đến một thời gian nhất định mới có thể dùng.
Cho nên làm được càng sớm thì càng tốt.
Ta còn định xuất một số hương phấn khác, nếu mẹ ra tiếp quản, ta phải nghĩ ra tất cả giá phẩm hàng bán trong quầy phù hợp.
Trầm Thịnh Khuynh nhìn ánh mắt của Ninh Hiểu Phong sáng lên, bản thân cũng hăng hái lên nhiều: ” Cũng tốt.
Ta lại ẩn đi mấy ngày, thời gian này thỉnh cầu cha tới Khánh Văn Đường để nhìn sổ sách một chút cũng tốt.”
Ninh Hiểu Phong thấy Trầm Thịnh Nghiêng dáng vẻ đầy bản lĩnh, không nhịn được tò mò mà hỏi: ” Việc kinh doanh làm ăn của Trầm Gia ngươi nắm chắc trong lòng bàn tay phải không a?”
Âm thanh bên tai cùng với hơi thở nhẹ nhàng làm trái tim Trầm Đại thiếu gia thấp thỏm dõi theo, lần đầu tiên hắn có thể cảm nhận được loại hương vị này, lại phần nào hiểu được chút vì sao vị Nhị đệ Trầm Thịnh Hồng đã cưới tiểu thiếp từ mười lăm, người đại ca này đến chính thất còn chưa cưới, hắn thì đã có tận 4 thiếp thất, chứ nói gì mà nha hoàn thông phòng.
Cũng may là sợ tổ mẫu và cha nên hắn không sinh hài tử, nếu không trưởng tôn của Trầm gia mà lại sinh ra từ tiểu thiếp của Nhị thiếu gia thì mất mặt vô cùng.” Dĩ nhiên là như vậy.
Nếu không phải thế ta và mẹ có lẽ thật sự bị người ta áp bức xâu xé, ngày thành hôn của ta và em cũng không có đến.”
Ninh Hiểu Phong thở dài: ” Làm khó ngươi và mẹ rồi.
Vậy khi nào ta có thể đi thăm mẹ ta?”
Trầm Thịnh Khuynh trả lời: ” Em đừng vội, nơi đó là gia trang của riêng ta, người ở đó đều là tâm phúc của ta cả, mẹ qua đó ở dĩ nhiên phải là chủ mẫu được phục vụ, sẽ không có người nào dám lạnh nhạt với bà ấy.”
“Ta ngược lại không phải là không yên tâm.
Chính là mẹ không rõ tình cảnh của ta, hôm nay cũng không thể nói được mấy câu.
Hơn nữa, chuyện chúng ta mở tiệm dù sao cũng phải để cho bà ấy có tính toán trước trong lòng.”
“Là lý này.
Em lấy ra hương phấn tốt đưa tới mẹ trước mới phải.
Hơn nữa vật này tốt xấu dù sao cũng phải để cho người trước thử qua mới biết, cũng không thể gấp gáp.”
Dọc đường hai người nhỏ giọng rỉ tai trò chuyện, Ninh Hiểu Phong không cảm thấy gì cả nhưng với Trầm Thịnh Khuynh hướng trao đổi thế này rất hài lòng.
Nhất là vẻ mặt dần ửng đỏ của Ninh Hiểu Phong, hắn đều có thể khẳng định rằng với vị thê tử này cũng không hẳn là không có chút cảm giác gì.
Ít nhất là khi tiếp xúc lúc này có cảm giác xấu hổ.
Trở lại cửa lớn nhà Thẩm Gia, Thẩm Thịnh Khuynh xuống xe trước, rồi sau đó tự mình đỡ Ninh Hiểu Phong xuống.
Người canh cửa nhìn thấy màn này, đã kinh ngạc vô cùng với độ yêu thương mà Đại thiếu gia đối với Đại thiếu nãi nãi.
Ngày thường bệnh ốm, Đại thiếu gia bây giờ ngồi xe ngựa về sắc mặt đỏ thắm khí tức ổn định, còn có thể từ trên xe ngựa nhảy xuống mà đỡ Đại thiếu nãi nãi.
Xem ra việc Đại thiếu nãi nãi tới xung hỉ quả nhiên là hai người họ hạnh phúc nồng hậu.
Người làm chính là một lòng như vậy, chủ tử đối tốt với ai, bọn họ tự nhiên sẽ cung kính với người đó.
Ninh Hiểu Phong hoàn toàn không biết rằng Thẩm Thịnh Khuynh đã từ từ để cho những người hầu cửa kia vốn coi thường y là nam thê đến xung hỉ, biết rằng Đại thiếu nãi nãi có ở trong tim của Đại thiếu, nhất định phải cung kính y mới được.
Nghe tin Thẩm Thịnh Khuynh cùng Ninh Hiểu Phong quay về, Lưu thị hỏi trước người báo tin là Vưu Nhị: ” Phía Đại thiếu gia trông thế nào?”
Vưu Nhị vốn là một người quét dọn viện và là một gã sai vặt, bất quá bởi vì miệng ngọt lại cẩn thận, đã lọt mắt nhìn của Lưu thị, cho nên đã đổi qua làm một tiểu đầu mục ở hộ viện, vì vậy trong phủ có gió thổi cỏ lay gì đi nữa hắn cũng vội về bẩm báo với Lưu thị.
Mà nói với hắn, Lưu thị cũng là có phần tin: ” Nói về chuyện trở về, Đại thiếu gia nhìn khí sắc không tệ, lại nhảy từ trên xe ngựa xuống để đỡ Đại thiếu nãi nãi nữa.
Nô tài cảm thấy, Đại thiếu gia xương cốt thân thể ngày một đồng nhất, ngày càng tốt lên.”
Tay Lưu thị siết chặc lại, vẻ mặt cũng nhăn theo, giận đến run lẩy bẩy: ” Làm sao mà có thể khỏe nhanh như vậy! Tháng trước còn vẻ sống chết khó nói! Ninh Phức kia là mang theo tiên khí mà đến sao!”
Đại nha hoàn Phượng Chi bên cạnh Lưu thị hơi nhíu mày, sau đó ghé tai Lưu thị nói: ” Nhị phu nhân, người nói, có thể là Đại thiếu gia vẫn đang luôn lừa gạt chúng ta không?”
Lưu thị cũng nhíu mày, nhưng nàng là không tin cái giả thuyết này: ” Những thầy lang kia đều là do bên ta tìm tới, còn có những thứ ngày thường ở đó, Thẩm Thịnh Khuynh sao có thể giả bộ mà bệnh được?”
Vưu Nhị tiến lên hai bước, thanh âm cũng giảm thấp xuống một chút: ” Vậy có phải Đại thiếu gia biết những chuyện này, cho nên bên đó có chuẩn bị không?”
Lưu thị không trả lời, nhưng nhìn tình cảnh này cũng chỉ là Vưu Nhị suy đoán một cái.
Lúc này lòng căm hận của nàng lại hơn thêm 3 phần.
Thẩm Thịnh Khuynh thân thể khỏe lên như vậy thì công sức thị kinh doanh nhiều năm như thế có thể sẽ thành công cốc, con trai của thị cũng sẽ không có khả năng trở thành người thừa kế của Thẩm gia.
Nhưng nếu như Thẩm Thịnh Khuynh là vì biết mình đang có ý gì nên sớm đã đề phòng, vậy trong tay hắn không phải là có chứng cứ sao? Nếu là có, vậy thì cũng không chỉ là vây quanh việc tài sản tiền bạc như vậy.
Phượng Chi thấy Lưu Thị không mở miệng, ả cũng không nhịn được mà đề nghị: ” Nhị phu nhân, chúng ta không thể ngồi mà chờ chết a! Làm sao đi nữa cũng phải nghĩ cách, nếu không Đại thiếu gia nếu tiếp quản chuyện làm ăn, Nhị thiếu gia, Tam thiếu gia nhà chúng ta phải làm thế nào đây?”
Nhắc tới hai đứa con trai, tâm Lưu thị dao động một cái: “Chuyện này cũng không thể quá lỗ mãng.
Trước hết xem xét chút bên Thẩm Thịnh Khuynh thế nào rồi nói sao.
Nhất thời tinh thần phấn chấn, chân tay khỏe mạnh cũng không phải là không thể.
Chờ mấy ngày nữa nếu như hắn vẫn như vậy, chúng ta liền tìm biện pháp.
Có điều gần đây cũng có thể là từ Ninh Phức mà ra.
Hắn là con thứ từ một thiếp nhỏ không được cưng chiều, có thể biết chút gì đó, sợ là Thẩm Thịnh Khuynh cũng sẽ bị hắn dụ giống như cách nương của hắn giở thủ đoạn để bò lên giường vậy.
Nếu hắn phạm lỗi vài lần, Thẩm Thịnh Khuynh mà muốn che chở, lão gia cùng với lão phu nhân cũng không nguyện ý.
Đến lúc đó Thẩm Thịnh Khuynh cũng xui xẻo theo.
Dẫu gì hắn ở trong viện kia cũng sẽ không được êm đềm và hòa thuận như vậy.
Chỉ cần ở bên kia hắn nháo lên, Kiều thị kia thân thể không tốt liền có thể sẽ bị hắn làm tức chết!”
Vưu Nhị lập tức nịnh nọt mấy câu: ” Nhị phu nhân người quả nhiên là nữ trung hào kiệt, mấy thứ mưu kế nhỏ này thực sự nô tài bôi phục. Người có tiểu ý gì muốn phân phó, nô tài nguyện không chối từ!”
Lưu thị đưa ngón tay ra, xoa xoa chút hai bên trán: ” Ngày nào đó sẽ nói cho kẻ lém lỉnh là ngươi.
Mau mau cút xuống dưới đi.
Nếu có chuyện ta sẽ sai Phượng Chi đi tìm ngươi.
Đến lúc cần dùng tới ngươi, ngươi muốn tránh để lười cũng không được đâu.”
Thẩm Thịnh Khuynh cùng với Ninh Hiểu Phong trở lại viện, rửa mặt một cái rồi thay y phục, sau đó chính là đi vấn an tổ mẫu và cha mẹ.
Lão phu nhân vẫn là dáng vẻ lãnh đạm như trước, nhưng nhìn thân thể Thẩm Thịnh Khuynh đã tốt hơn nhiều, ngược lại là nói nhiều thêm mấy câu.
Lần này Ninh Hiểu Phong không cần trông sắc mặt mà nghe lời, khi đi từ viện của lão phu nhân ra, y thở phào một cái.
Song lại theo qua viện của Thẩm lão gia, nếu so với bên của lão phu nhân thì bên này càng khó chịu trong lòng hơn.
Bởi vì chỗ Lưu thị ở là ở đó, bọn họ ở sân còn nghe được trong phòng vừa cười vừa nói.
Đây đối với Thẩm Thịnh Khuynh mà nói quả thực có chút chói tai, nhưng cũng không thể làm gì.
Thấy dáng vẻ tinh thần dồi dào của con trai, Thẩm lão gia thật sự cao hứng lên: ” Con thân thể không những tốt mà lại ngày càng mạnh hơn.”
Thẩm Thịnh Khuynh mỉm cười: ” Là Ninh Phức chú tâm chăm sóc cho con.
Hơn nữa, giống như Ninh Phức nói, ăn nhiều thịt một chút đúng là cảm thấy khí lực tốt lên không ít.
Chẳng qua là do hôm nay trên xe ngựa lắc lư quá, thân thể vẫn cảm thấy có chút khó chịu, nên nhi tử muốn xin phép phụ thân mấy ngày tới miễn cho con và Ninh Phức.
Mấy ngày nay đi qua lại, nhi tử có chút không chịu nổi, phải để cho Ninh Phức săn sóc nhiều hơn.”
Thẩm lão gia chính là có chút hồ đồ, phần nào đau lòng cho con trai.
Huống chi chính hắn cũng không thích mỗi ngày đều câu lệ cuộc sống, đến bản thân một tháng cũng chỉ qua vấn an mẹ mấy lần.
Con trai và con dâu ngày ngày tới thỉnh an, hắn ngược lại còn thấy có phần ồn ào.
Vì vậy dứt khoát liền đem ý lòng mà nói ra: ” Người một nhà không cần quy củ như vậy.
Huống chi thân thể con vừa mới khởi sắc.
Không cần thỉnh an mấy ngày tới, ta và mẹ con từ nay về sau thì cũng không cần ngày ngày sáng tối tới thỉnh an.
Hai đứa một đứa có nhiều thời gian học xử lí làm ăn, một đứa phải nhanh học quản lí nội trạch. Những việc này quan trọng cần dành nhiều thời gian hơn.
Lời tổ mẫu nói chỉ cần nghe ý của bà ấy là được.”
Không nghĩ tới kết quả là như vậy, Thẩm Thịnh Khuynh cũng có chút bất ngờ.
Song nghĩ đến tính tình của cha, hắn chỉ có thể thở dài trong lòng.
Bất kể là không muốn phiền toái thì cũng không muốn mỗi ngày thấy mình.
Tóm lại tâm tình của người cũng sẽ không tốt: ” Vậy thì cảm ơn cha đã quan tâm rồi.”
Lúc này Lưu thị cười tếu chen vào nói: ” Lão gia, ngài bây giờ miễn vấn an thế này, sợ là ngày sau này chúng ta cũng khó thấy được tâm tư xảo diệu của Đại thiếu nãi nãi.
Ngài hôm nay cũng không phải nhắc đi nhắc lại rằng cơm gà của Đại thiếu nãi nãi hôm qua vị vô cùng được, không biết Đại thiếu nãi nãi còn có cái thực đan tốt a?”
Lời này đối với Ninh Hiểu Phong mà nói không lớn không được.
Thẩm Thịnh Khuynh nghe xong lỗ tai cũng liền hết sức khó chịu.
Lẽ nào mà vị thê tử hắn cưới về đàng hoàng, há nào lại có thể sai sử như một người đầu bếp. Lời này nếu là cha chính miệng nói ra thì thôi, con dâu hiếu thuận với nhà chồng là lẽ bất di bất dịch.
Còn Lưu di nương coi như là cái thứ gì đâu, nhiều nhất chỉ như nửa chủ tử thôi!
Không đợi Thẩm Thịnh Khuynh mở miệng, lần này Ninh Hiểu Phong nói chuyện: “Phụ thân yêu thích, ta tự nhiên sẽ giao viết ra phương thức nấu ăn.
Cũng là Lưu di nương săn sóc phụ thân đã nhắc nhở, nếu không phải thế thì ta cũng không nghĩ tới cái này.
Không bằng ta viết ta phương thức nấu ăn ra liền giao cho Lưu di nương đi a? Thời điểm đó Lưu di nương tự mình được xuống bếp làm cho phụ thân, nhất định càng yêu thích.”.
Truyện Dị Năng
Thẩm lão gia vừa nghe lời này, lập tức nở nụ cười.: “Ý này của Phức Nhi thực tốt.
Lần này có phương pháp nấu ăn tinh xảo của Phức Nhi, nàng cũng cho ta nếm thử tay nghề.
Thoáng một cái cũng đã 10 năm rồi chưa thử lại món ăn chính tay nàng nấu.”
Họ Lưu mười mấy năm chưa từng động tay mà làm canh thang, còn có thể nói một cách đường đường chính chính rằng mười ngón không dính nước mùa xuân, món của Ninh Hiểu Phong nàng không làm không được, không làm tốt càng không được.
Vốn là dằn mặt Ninh Hiểu Phong một chút, mặt khác nàng cũng không tin thứ tử thất sủng ở Ninh sao có thể có cái gì gọi là thực đơn ngon.
Mặc dù có thì chính mình có dằn hắn một cái, không ngờ rằng lại bị Ninh Phức đem quật ngược lại.
Thẩm Thịnh Khuynh không nghĩ tới Ninh Hiểu Phong cư nhiên nói như vậy, hắn nhất thời liền lộ ra khuôn mặt tươi cười.: “Đứa con trai này cũng có mượn chút phước của phụ thân, Phức Nhi đến đây đều biết chút gì gọi là ăn uống ngon.
Nói không chừng cái này đó là mỹ thực, nhi tử bệnh có thể tốt khỏe lên rồi đó.”
Thẩm lão gia tính tham ăn thích chơi không thích quy củ.
Bây giờ con trai lớn có thể ở trước mặt mình thả lỏng nói giỡn, hắn là thật tâm vui mừng.: “Nếu thật là như vậy, Phức Nhi chính là đại công thần của Thẩm gia chúng ta rồi!”.