Đọc truyện Điều Giáo Sư Đích Chức Nghiệp Đạo Đức – Chương 28
Để Ngụy Cửu cảm nhận thích ứng một chút khẩu tắc thổi phồng, Tạ Vấn Thiên vẫn đợi cho đối phương hoàn toàn bình tĩnh, sau khi hô hấp có thể vững vàng , lúc này mới bắt đầu công việc thứ hai.
Cậu đem vật quý giá cất giấu rất lâu của mình, tình hình thông thường xuống sẽ đem ra dầu bôi trơn cao cấp cho M dùng tùy thích .
“Lần này thật thuận tiện .” Tạ Vấn Thiên tìm ra một tuýp dầu bôi trơn mát lạnh , đều đặn mà bôi lên tới gần hậu môn Ngụy Cửu , rồi mới lại ở trên ngón tay của mình bôi chút, chậm rãi đi vào thân thể đối phương .
“Ngô!”
Như thế trắng trợn mà bị Tạ Vấn Thiên lấy ngón tay đâm vào, Ngụy Cửu lập tức lại có chút căng thẳng , hắn dồn dập mà rên rỉ một tiếng, cảm thấy bên trong hậu môn nóng bỏng của mình mát mẻ đến làm cho người ta có chút chịu không nổi .
Tạ Vấn Thiên chậm rãi mà đâm vào hậu huyệt Ngụy Cửu , cẩn thận mà tìm kiếm điểm nhạy cảm của đối phương, ở cuối cùng sau khi cậu ngoắc ngón tay, thắt lưng Ngụy Cửu chặt chẽ nặng nề mà nâng lên một chút.
Đúng rồi, chính là nơi này.
Tạ Vấn Thiên giảo xảo mà cười, ngẩng đầu nhìn mắt Ngụy Cửu vẻ mặt đau cũng sung sướng, lại lấy ra một cây án ma bổng (xem chương 23) thuận tiện nhét vào.
Sau khi cậu đem án ma bổng nhét vào gần chỗ kia một chút , lúc này mới khởi động nút rung.
Lần đầu tiên Ngụy Cửu hưởng đối xử thụ loại này hiển nhiên là có chút chống đỡ không được.
Hắn cảm thấy được cả thân thể của mình ở trong phút chốc đã bị dục vọng mãnh liệt vây quanh , chỉ tiếc miệng bị chặn không có cách phát ra âm thanh gì, nếu không hàng xóm xung quanh mình nhất định sẽ nghe được một người nam nhân lớn giọng kêu phóng túng .
“Ô ô. . . . . . Ô ô. . . . . .”
Ngụy Cửu tê dại khó nhịn mà vặn vẹo cái eo cường tráng, đau khổ mà nhắm mắt lại , hắn biết Tạ Vấn Thiên tiểu tử điên này đề nghị đến sau đó là không có khả năng sẽ dễ dàng buông tha mình , từ đầu hắn nên biết Tạ Vấn Thiên kia không phải con thỏ, là con sói!
Ở trước mặt cậu ta, mình mới là con thỏ a!
Tạ Vấn Thiên nhàn nhã mà nhìn Ngụy Cửu quằn quại giãy dụa, không để ý mà đem phân thân nổi lên của đối phương chơi đùa .
Quả nhiên, hậu môn Ngụy Cửu bị kích thích mãnh liệt rất nhanh còn có tính sung sướng, phía trước cái đồ vật này nọ này không thành thật mà ngẩng lên.
Bị Tạ Vấn Thiên sờ, Ngụy Cửu giãy dụa đến lợi hại hơn , hắn cao cao mà ngẩng đầu, giống như muốn mở miệng lớn thở dốc đến giảm bớt kích thích thân thể đang chịu đựng , nhưng khẩu tắc ở miệng lại làm cho tiếng thở dốc của hắn biến thành nặng nề rên rỉ .
“Kêu anh đừng căng thẳng, anh lại căng thẳng lên, cẩn thận một hơi lên không đến nghẹn chết anh.”
Xem ra Ngụy Cửu đối với thích ứng khẩu tắc thổi phồng còn cần chậm rãi điều giáo, Tạ Vấn Thiên vì không muốn tai nạn chết người, tay đành phải mở khẩu tắc ở miệng Ngụy Cửu .
Khẩu tắc được lấy ra, Ngụy Cửu liền thống khổ mà nức nở một tiếng, hắn nhíu chặt lông mày, ánh mắt yếu ớt rất nhiều.
“Lấy ra. . . . . . Lấy ra cái ở phía sau đi.”
“Lấy ra?” Tạ Vấn Thiên lấy tay đụng đến án ma bổng lại đâm đâm vào bên trong, còn lén lút đem cái đó mở số lớn chút.
Rên rỉ của Ngụy Cửu bắt đầu trở nên càng thêm thê lương, có thể nói là càng thêm tràn ngập hấp dẫn .
Tiếng rên rỉ kia rõ ràng biểu hiện sung sướng, cùng ý kiến vừa rồi đưa ra của Ngụy Cửu hoàn toàn là là hai việc khác nhau.
“Anh xác định muốn lấy ra?” Tạ Vấn Thiên làm ra bộ dáng đáng tiếc, chậm rãi rút ra án ma bổng, giống như thật muốn đem nó từ trong cơ thể Ngụy Cửu lấy ra.
Nhưng ngay tại khoảnh khắc kia , Ngụy Cửu vừa rồi còn kêu Tạ Vấn Thiên phải đem án ma bổng lấy ra không tự chủ được mà kẹp chặt mông.
Hắn hung tợn mà quay đầu trừng Tạ Vấn Thiên, không cam lòng mà cắn cắn môi, miễn cưỡng nói ra mấy chữ đầy đủ , “Coi như, em, lợi hại!”
“Ha ha ha. . . . . .”
Tạ Vấn Thiên thuận tiện đem án ma bổng lại hoàn toàn đẩy mạnh vào trong thân thể Ngụy Cửu , cậu sớm biết nam nhân này mặt ngoài đứng đắn trong lòng vô cùng *** dục này sẽ không bỏ qua cơ hội gì nếm thử sự sung sướng.
“Cửu ca, anh kêu nhỏ tiếng chút, bằng không em sẽ cho anh đeo cái khẩu tắc kia nữa.”
Tạ Vấn Thiên quỳ ở giữa hai chân Ngụy Cửu bị tách ra , ôn nhu mà chà xát nam căn giữa khố của hắn , đối phương ở trên dưới kích thích hai tầng, lại bắt đầu rên rỉ cực kỳ làm phiền người dân.
Nghĩ đến hồi nãy đeo khẩu tắc thổi phồng rất thống khổ, Ngụy Cửu rùng mình, hắn oán hận mà nhìn người nam nhân kia mỉm cười đến ôn nhu như vậy, đành phải chịu xuống dục vọng trong lòng muốn lớn tiếng kêu phóng túng.
Bỗng nhiên, vốn là bị hai tay cùng án ma bổng của Tạ Vấn Thiên gây sức ép đến thư thư phục phục ,Ngụy Cửu nhớ tới một chuyện rất quan trọng .
Hắn giãy dụa ngẩng đầu lên, một bên nặng nề mà thở dốc, một bên trành trứ Tạ Vấn Thiên quỷ dị địa cười cười.
“Tiểu Tạ . . . . . . Em đã nói, anh tùy em xử lý, em để cho anh thượng. . . . . . Anh bây giờ bị em chơi lâu như thế, chừng nào em cho anh thượng đây?”
Bị cột như người tù , trong hậu huyệt còn cắm đồ vật này nọ, ngay cả phân thân của mình đều ở trong tay người khác , nhưng Ngụy Cửu vẫn có can đảm cùng Tạ Vấn Thiên thách thức, có lẽ, này cũng là một trong những mị lực Tạ Vấn Thiên thưởng thức người của cậu .
Nói ra là phải giữ lời, từ trước đến nay là tiêu chí làm người của Tạ Vấn Thiên tuân thủ nghiêm ngặt .
Cậu hết sức tập trung mà lấy ngón tay cầm linh khẩu Ngụy Cửu vuốt ve một vòng, khiến bên trong đối phương tê dại rồi lại yếu ớt mà rên rỉ.
“Đáp ứng chuyện của anh, em sẽ làm được.”
Tiếng nói Tạ Vấn Thiên trầm trầm, mang vài phần từ tính như vậy, lúc khi ở Ngụy Cửu đang trong bể dục , hắn nghe thấy âm thanh này, không khỏi mà càng thêm hưng phấn .
Sau khi vuốt nam căn đã cứng của Ngụy Cửu , lúc này Tạ Vấn Thiên mới bôi cho cậu đủ trơn , cậu còn nhớ rõ thời điểm lần đầu tiên Ngụy Cửu muốn mình , vẫn đừng nói, cái đồ vật này nọ kia đâm vào người thật là có chút đau.
Buông lỏng dây thừng trên đùi Ngụy Cửu ra , Tạ Vấn Thiên cởi quần ngồi xổm bên trên Ngụy Cửu, luc này ngược lại là vẻ mặt Ngụy Cửu băn khoăn .
“Anh căng thẳng cái rắm gì? !” Tạ Vấn Thiên cười lấy tay vỗ xuống cái đồ vật này nọ kia của Ngụy Cửu, tự mình tách mông chậm rãi ngồi xuống .
Ở dưới hai người phối hợp lẫn nhau , Ngụy Cửu cuối cùng mãn nguyện với sự trả lương mà nếm tới cảm thụ của Tạ Vấn Thiên . Hắn ngẩng cao đầu, thoải mái mà rên rỉ vặn vẹo thắt lưng của mình , rất nhanh liền chìm sâu ở tại bên trong hạnh phúc vui sướng.
Tạ Vấn Thiên cũng không như Ngụy Cửu thoải mái vậy, cậu thử hạ vài lần cũng không thể làm cho đối phương tìm đúng điểm nhạy cảm của mình, cuối cùng cậu đành phải một bên rung chuyển mông, một bên tự an ủi cho mình. Thấy bộ dáng *** đãng của Ngụy Cửu kia thoải mái đến quên mình họ gì, Tạ Vấn Thiên chảy mồ hôi lạnh, cúi đầu mà mắng.
“Tôi kẹp chết anh . . . . . .”