Đọc truyện Điều Giáo Sư Đích Chức Nghiệp Đạo Đức – Chương 13
Tiếng nói của Ngụy cửu thấp xuống, tiếng rên rỉ phát sinh cũng tỏ ra ẩn nhẫn mà kiềm nén.
Dưới tay Tạ Vấn Thiên điều giáo qua không ít người, có người rên rỉ lên cực kỳ *** đãng, còn lại thì giống như lợn chết mà gào loạn , còn có người thì giống như lạnh lùng nhàm chán, căn bản là không có tiếng, mà rên rỉ của Ngụy Cửu là chầm chậm mà hạ thấp, giống như lại có hết sức nhiều áp lực.
Mà tiếng rên rỉ có chút mang theo kiềm nén như vậy, mới có thể khơi mào ham muốn nhất của bạn đời .
Chỉ tiếc Tạ Vấn Thiên không phải bạn đời của Ngụy Cửu , mà đạo đức nghề nghiệp của cậu cũng nhắc nhở cậu, hiện tại là thời gian phục vụ khách hàng.
Cậu phải xem trọng tình trạng của Ngụy Cửu , tại thời điểm thích hợp giữa dục hỏa quấn lấy thân mình Cửu ca phóng ra.
“Đừng lộn xộn .”
Tạ Vấn Thiên thuận tay mang đến cửa, đem cái hình ảnh kín đáo không thích hợp với con nít này ra mà chặn lại ở giữa tại phòng ngủ.
Cậu thấp giọng mà ra mệnh lệnh, ngồi ở bên giường ngăn cái kén lớn lại một lần giãy dụa quằn quại.
Ngụy Cửu mơ hồ nghe được âm thanh cửa Tạ Vấn Thiên, hắn cảm thấy oi bức, cũng cảm thấy thân thể cỡi hết, đặc biệt là có chút kỳ quái ở cái mền bó chặt xuống cũng nhanh ma sát châm lửa .
Chỉ tiếc trong miệng của hắn bị nhét đôi vớ , làm cho hắn phát không ra tiếng cầu xin tha thứ , xem như chỉ có thể tràn ra vài tiếng không ít tuyệt vời, cũng rên rỉ rất động lòng người.
Tạ Vấn Thiên nhìn tất cả tình hình đều ở dưới khống chế của mình, khuôn mặt trong lúc đó đương nhiên vậy mà có chút đắc ý.
Cậu vươn tay, xoa một chút mồ hôi chảy đầy mặt của Ngụy Cửu , đem áo sơ mi trên con mắt hắn kéo xuống .
Ngụy Cửu chịu đủ dằn cùng cùng hưởng thụ ,ánh mắt trở nên rất suy yếu cùng tiều tụy, một chút điểm hung hăng cùng ác độc cũng không có.
Cặp mắt kia ẩm ướt co lại , mà giống như đã khóc , nước mắt lưng tròng, hết sức đẹp.
“Coi Cửu ca đáng thương của chúng ta kìa …” Tạ Vấn Thiên nắm cằm của Ngụy Cửu , đem cái khẩu tắc bằng vớ tự chế kia lấy ra.
Khẩu tắc vừa lấy ra, Ngụy Cửu đầu tiên là vội vàng mà thở hổn hển mấy hơi , sau đó thân thể lăn đi, thiếu chút nữa rơi xuống dưới giường, hoàn hảo bị Tạ Vấn Thiên tiếp được .
“Anh làm cái gì?”
Tạ Vấn Thiên nhìn hắn kia quằn quại *** đãng đến hận không thể phá hình dạng kén ra liền cảm thấy buồn cười.
“Nóng…” Ngụy Cửu không biết làm sao mà nhìn Tạ Vấn Thiên bày ra cái vẻ mặt mang theo chút cười xấu xa, thống khổ mà lắc đầu.
“Oh? Phải không?”
Tạ Vấn Thiên đem hắn đặt thẳng quay về trên giường, một đôi tay bắt đầu cách nệm nặng nề mà xoa.
Cậu theo từ cái cổ của Ngụy Cửu bắt đầu đi xuống, mãi cho đến khi tay chạm đến vùng tam giác mới dừng lại .
Sau đó tỉ mỉ một phen mà lục lọi , Tạ Vấn Thiên cố dùng sức, Ngụy Cửu lập tức bị ấn mà “Nha” một tiếng.
“Hư… Đừng lộn xộn, con của anh còn đang làm bài tập đó.”
Ngụy cửu vừa nghe lập tức cắn răng, cơ hai bên má đều căng lên, một bộ hình dạng “Đánh chết ta cũng không rên rỉ” .
Tạ Vấn Thiên thoả mãn phần biểu hiện của hắn nghe lời , gật đầu, trên tay càng thêm dùng sức, Ngụy Cửu giống như con cá chết ở dưới đôi tay thượng đế của Tạ Vấn Thiên trở mình giãy dụa, chính là không dám rên rỉ ra, cả khuôn mặt rất nhanh thì đến mức đỏ lên.
“Muốn bắn ra một chút không?”
Tạ VấnThiên một tay đặt ở chỗ này tiếp tục an ủi khí quan của Ngụy Cửu, cái người không vợ rất cô đơn, một tay giúp hắn xoa xoa mồ hôi trên trán .
Ngụy Cửu khó nhịn cắn răng mà gật đầu, cũng không thực hiện cái gì lễ nghi liêm sỉ, càng quên đi ước nguyện ban đầu của mình là giữ lại Tạ Vấn Thiên .
Hắn cho rằng bằng mị lực của mình nhất định có thể phao đến điều giáo sư này nhìn như cao ngạo này , không nghĩ tới lần lượt đối đầu xuống tới, người thắng hoặc nói là người nắm trong tay thế cục luôn luôn là nam nhân kia.
Nhưng mà, cảm giác thất bại cũng không tệ.
Ngụy Cửu ở Tạ Vấn Thiên khóe miệng nhất mạt cười tà vung tay lên, tại thời điểm đầu ngón tay của đối phương nhẹ nhàng xoa tại lông mi của mình , cả người một trận co quắp, ở trong nệm dày tầng tầng bởi vì ma sát cùng vuốt ve hai tầng tác dụng xuống đạt tới một lần cao trào.
Cảm giác theo sau mà đến đã không còn nóng là chủ yếu, chính hôn mê.
Hắn bị cảm, nệm dày vẫn khóa lại trên người hắn, giúp hắn đổ mồ hôi.
Trò chơi kết thúc, Tạ Vấn Thiên gọn gàng mà đem Ngụy Cửu theo trong nệm phóng ra, khi cậu thấy trên thân thể đối phương chảy ròng ròng mồ hôi thì nghĩ cái cảnh sắc này thực sự là đẹp.
Da thịt màu đồng , mồ hôi trong suốt, một người đàn ông vừa sau khi tận cùng ham muốn tay chân xụi lơ , đặc biệt ở giữa khố đối phương có một ít vết tích như ẩn như hiện , càng kẻ khác cảm thấy ngưỡng mộ.
“Tôi muốn uống nước…”
Ngụy cửu chóng mặt não căng cứng mà nằm úp trên nệm rên rỉ, ngay cả khí lực quay đầu liếc mắt người kia cũng không có.
Hắn biết hình dạng cái mông lõa lồ hiện tại không quá lịch sự, nhưng hắn hiện tại đã không khí lực đi tính toán những cái này , càng không nói đi lo lắng kiểu tóc của hắn sớm bị ướt đẫm mồ hôi mà mất trật tự .
“Yên tâm, tôi sau khi làm xong phục vụ từ trước đến nay rất chu đáo.”
Tạ Vấn Thiên đem mền thay Ngụy Cửu đắp lên, miễn cho cảm mạo của hắn nặng thêm, đi tới máy nước uống nóng lạnh giúp hắn đổ một ly nước lớn, .
Đối phương xụi lơ tại trên giường, hình dạng không chút không muốn ngồi xuống , chắc là ở đang chờ mình đút.
Tạ Vấn Thiên thật là không muốn như vậy giẫm vào trong bẫy khổ nhục kế của Ngụy Cửu .
Ai kêu mình thu tiền chi? Tạ Vấn Thiên cầm lấy cái ly đi qua , một đem Ngụy Cửu nâng dậy , sau đó đem nước đưa đến mép miệng hắn.
Quả nhiên, đối phương vừa bị nâng dậy đến, cặp mắt kia căn bản đang nhắm liền mở ra, tuy rằng nhìn sơ còn có chút suy yếu, nhưng mà cũng càng nhiều xảo quyệt.
“Cảm ơn cậu chiếu cố tôi.”
Ngụy cửu uống một ngụm nước trong li, đối với Tạ Vấn Thiên gật đầu nói cám ơn.
Tay hắn đặt ở trong chăn cũng không mất cơ hội mà duỗi ra, giống như dây cuốn lấy cánh tay của Tạ Vấn Thiên .
Tạ Vấn Thiên tránh né, cảm thấy đối phương hình như đang dùng sức.
Gì chứ đây là?
Tạ Vấn Thiên dè dặt mà cẩn thận cùng Ngụy Cửu liếc mắt nhìn nhau, đã thấy được trong mắt đối phương ẩn dấu không được tình cảm mãnh liệt nào đó.
Thật giỏi a,mới vừa phát tiết qua, kia cũng là tại cảm mạo, cư nhiên đều còn đang muốn giở trò.
Tạ Vấn Thiên cười lạnh lùng, môi nhẹ nhàng giật giật, “Tôi khuyên anh đêm nay hảo hảo nghỉ ngơi, không phải…”
Khi câu lời nói còn chưa nói xong, Ngụy Cửu đã lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai(Nhanh như chớp) đè qua, lúc Tạ Vấn Thiên dự định bỏ qua hắn , liều lĩnh mà cường hôn cậu.
Sau vài giây , trên bụng Ngụy Cửu đã trúng một quyền, môi không tránh khỏi cùng môi Tạ Vấn Thiên tách ra.
Hắn che bụng nằm ở trên giường khó chịu, đầu nhưng đã giãy dụa đến xoay vòng, chăm chú mà nhìn Tạ Vấn Thiên.
Vẻ mặt Tạ Vấn Thiên không hoà nhã mà ngồi ở bên giường, tay phải nắm gặt lại.
Cậu không phải một người tùy tiện, nhưng hắn tùy tiện đến, vậy không phải người .
Gia khỏa Ngụy Cửu này phá hủy quy củ của cậu , đây là thứ mà một điều giáo sư như cậu không thể chấp nhận được . Không cùng khách nói chuyện yêu đương, không chỉ là cậu không cùng khách nói, mà khách cũng không cho tùy tiện cùng cậu nói . Huống chi Ngụy Cửu hắn căn bản là không phải nói, mà là trực tiếp hành động.
“Tôi cảnh cáo anh, đừng đến đây phách lối. Tôi quen nhiều người, thế lực của anh Ngụy Cửu vẫn đè không được tôi.”
Tạ Vấn Thiên nghiến răng nghiến lợi mà mỗi chữ mỗi câu đối với Ngụy Cửu phát ra cảnh cáo.
Ngụy Cửu ha ha nở nụ cười một tiếng, chỗ bị đánh bỗng nhiên co rút đau đớn lên, làm cho hắn lập tức thở dốc mà vẻ mặt xanh xao .
Chờ thời điểm hắn có hơi để nói , Tạ Vấn Thiên chạy tới trước cửa, tay đặt ở trên nắm cửa, đang muốn phải rời đi.
“Tiểu Tạ, tôi thích cậu.”
Tạ Vấn Thiên không quay đầu lại, chỉ là cười nhạt một tiếng, Ngụy Cửu lưu manh như vậy hắn thấy nhiều rồi, nói cái gì thích? Chẳng qua là tìm một bạn giường mà thôi, ai mà đi tin tưởng?
“Thật xin lỗi, tôi không thích anh. Tôi chỉ đem anh là khách của tôi mà thôi.”
Cậu vặn mở rộng cửa, một chân đã bước đi ra ngoài, cũng không biết vì cái gì chân khác vẫn ở lại trong phòng.
Tạ Vấn Thiên đang đợi Ngụy Cửu nói thêm câu nữa, dù là uy hiếp, hay chửi rủa, hoặc là mặt dày mày dạn, khi nghe xong cậu liền lập tức đi ra ngoài.
Thế nhưng người phía sau rất an tĩnh, ngoại trừ tiếng hít thở tương đối gấp ra, Tạ Vấn Thiên vẫn không đợi đến trả lời của Ngụy Cửu .
Đợi là một loại dày vò, Tạ Vấn Thiên ở trong loại dày vò đây khó nhịn đột nhiên mà quay đầu lại, ngạc nhiên mà Ngụy Cửu đang nhìn mình , trên mặt đối phương rất bình tĩnh, không có giống hung ác nhìn thấy như lần đầu tiên, cũng không có sau khi tiếp xúc thì lấy lòng, mà là mang theo chút ôn nhu bình tĩnh mà nhìn mình.