Đọc truyện Điều Giáo Em Từ Nhỏ – Chương 7: Sự quan tâm của Minh
-“Dạ…” Từ dạ của nó có vẻ hơi chần chừ kéo dài.
-“Nghe rõ chưa?” Nhật Minh xấu xa muốn con bé phải lặp lại.
-“Dạ…anh chủ!” Con bé có vẻ hơi xấu hổ khi nói ra câu ấy, bởi vì hồi sáng cậu lỡ dùng tay đâm trúng bướm nhỏ, đau đớn ấy nó vẫn còn nhớ rõ.
-“Tao đi ngủ!” Nhật Minh đã đạt được mục đích cao cả, sau này phải từ từ chơi mới được!
-“Dạ anh chủ!” Tử Di không biết được những trò nghịch của Nhật Minh sau này ảnh hưởng đến nó tới mức nào.
Tử Di đơn giản nghĩ, Nhật Minh không để anh nó ngồi tù là được rồi, anh nó mới vừa định đi học lại, không thể bỏ học ngồi tù được!
Mặc dù nhắm mắt nhưng có thể do ngủ đủ giấc rồi nên cậu không thể ngủ được, thỉnh thoảng cứ ti hí mắt ra nhìn nó, lúc này cậu mới chú ý thấy tay nó sưng lên một cục chình ình: “Tay mày làm sao?”
-“Ô-sin của anh không sao!” Con bé ngoài miệng thì nói như thế nhưng cặp mày liễu nhăn tít đủ biết nó đau như thế nào.
-“Lên đây nằm ngủ với tao!” Cậu vỗ vỗ ra giường mềm mại của phòng Vip hồi sức.
Con bé dè dặt: “Em…”
-“Nói lại!”
-“Dạ ô-sin của anh sợ anh chủ sẽ bị đau!”
-“Tao không sao, mau lên!” Nhật Minh cố gắng dịch nhẹ người sang một bên chừa lại khoảng trống bé tí trong cái giường rộng lớn chỉ chỉ nó nằm ở đó.
-“Nhưng ô-sin của anh sợ không may động phải vết thương của anh chủ…” Mặc dù nó khá là buồn ngủ vì phải trông coi cậu từ sáng đến giờ, nhưng vẫn là sợ mình sơ ý.
-“Lên!!!” Nhật Minh quắc mắt quát Tử Di.
-“Dạ…anh chủ…” Con bé tủi thân lẽo đẽo leo lên giường, cố gắng cẩn thận để không chạm vào cậu.
Tử Di nằm nghiêng nghiêm chỉnh duỗi thẳng người xoay mặt về phía Nhật Minh, nó lùi người đến sát mép giường, chỉ cần trở mình một cái là lưng sẽ tiếp đất. Nó trô trố mắt nhìn cự li của mình và cậu, cả người căng thẳng không dám động đậy, chỉ sợ động đậy một chút xíu thôi sẽ chạm đến cậu.
-“Mày muốn nằm ngủ như vậy à?” Nhật Minh nhìn hành động cùng vẻ mặt căng thẳng cực độ của con bé, như sợ chạm vào mình một tí là mình sẽ chết vậy! “Nằm xích vào!”
-“Dạ…” Con bé lại dè chừng.
-“Mau!!!” (Gắt!!!)
-“Vâng…” Nó nhích nhích người vào gần một tí.
-“Nữa!” Mẹ nó! Do tao không cử động được chứ không là nãy giờ mày chết chắc rồi!
Tử Di rơm rớm nước mắt co rúm người lại nằm sát vào người Nhật Minh, nhưng vẫn không giám cử động gì thêm.
-“Ngủ đi!” Sau một hồi gạ ép Nhật Minh cũng vừa lòng hạ giọng xuống nhẹ nhàng nói nó.
-“Vâng anh chủ!”
Nhật Minh nhắm mắt…
Tử Di trố trố đôi mắt to tròn nhìn cậu, được vài phút mí mắt nặng trĩu, không biết ngủ từ lúc nào.
Hai đứa một lớn mười ba tuổi một nhỏ tám tuổi an ổn nằm sát nhau trên chiếc giường lớn chìm vào giấc ngủ…
Buổi chiều
Mẹ Nhật Minh là Trịnh Nhã Hiên sau khi nhận được cuộc điện thoại của bác Hoa liền hấp tấp sắp xếp tiết dạy rồi đi đến bệnh viện.
Lúc mở cửa phòng Vip hồi sức thì thấy Nhật Minh đang nằm trên giường vừa tiếp nước hoa quả vừa chơi game, Nhã Hiên định lên tiếng thì Nhật Minh “Suỵt!” một tiếng chặn lại.
Nhã Hiên hiếu kì làm theo lời con trai không lên tiếng đi lại gần, thấy đằng sau cậu là một bé gái nhỏ đang ngủ ngon lành, bà trố mắt ngạc nhiên: “Nó là ai vậy?”
-“Nó là ô-sin con mới thuê.” Nhật Minh dịch dịch người ngồi dậy cầm máy chơi game tiếp.
-“Chẳng phải có bác Hoa rồi sao con còn thuê nó?” Nhã Hiên cảm thấy khó hiểu đối với con trai mình, nhưng hình như giờ không phải là lúc nói đến chuyện này thì phải: “Con bị ai đánh mà ra nông nỗi này? Để mẹ xem nào!”
-“Con không sao!” Nhật Minh để mặc mẹ mình sờ tới sờ lui.
Nhã Hiên vạch cái áo bệnh nhân của con trai mình lên, chi chít mảng xanh tím trên bụng cậu, bà hoảng hồn rơm rớm nước mắt: “Là ai? Lại đánh con đến nông nỗi này?”
Nhã Hiên nói to quá làm Tử Di giật mình tỉnh giấc, nó ngơ ngác nhìn Nhã Hiên.
-“Con đã nói là không sao!” Nhật Minh không có ý định trả lời câu hỏi của bà, cậu quay sang nói với con bé: “Mày ra cổng bệnh viện chờ bác Hoa đến thì mang đồ ăn lên đây!”
-“Dạ!” Con bé bật người dậy theo lời anh chủ của nó đi ra ngoài cổng chờ bác Hoa.
Trong phòng chỉ còn bà mẹ Nhã Hiên và thằng con Nhật Minh.
-“Con không nói mẹ sẽ cắt tiền tiêu vặt tuần tới!” Nhã Hiên biết con mình luôn cứng đầu, phải dùng biện pháp mạnh thì nó mới chịu khai.
-“Con đánh nó trước nên nó đánh con!” Nhật Minh biết mẹ mình thế nào cũng lấy lý do đấy ra uy hiếp, thôi thì đành tìm đại lý do nào đó đáp trả vậy.
-“Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi là không được đánh nhau, con nhìn xem giờ con thành cái dạng gì rồi? Mai còn phải đi học nữa!” Nhã Hiên tiếc mình chỉ tiếc mình mài sắt không thành kim.
-“Nếu mẹ không muốn con nghỉ ngơi dưỡng bệnh thì ngày mai con liền vác cái bụng này đi học vậy!” Nhật Minh từ sắt đã thành thép luôn rồi mà mẹ Hiên không biết (ý là mẹ Hiên cứ tưởng Minh chỉ cứng như sắt ai ngờ nó lên lever cứng như thép luôn rồi!).
-“Con! Tuần sau đừng hòng mẹ cho tiền tiêu vặt!” Nhã Hiên tức giận quát.
Mẹ không cho? Thế thì bố vứt đi đâu? Xin tiền bố là được rồi!
Đúng lúc Nhật Minh đang định nói “Không cần!” thì Tử Di mang cái cà-mên ba tầng mở cửa đi vào.
-“Anh Nhật Minh…đây là cháo tôm bác Hoa mang đến!” Tử Di vừa vào phòng thì thấy không khí có phần âm u toát ra từ mẹ Hiên (xưng hô ô-sin của anh – anh chủ chỉ dùng khi có hai đứa nó thôi nhe!).
-“Mang lại đây!” Nhật Minh vẫn không bỏ máy chơi game xuống.
Nhã Hiên thấy con trai không thèm để ý lời của mình liền thêm cục tức, mặc dù biết con trai ương bướng nhưng mẹ Hiên nhiều khi vẫn không thể kìm được lửa giận của mình, mẹ Hiên hậm hực đành đi ra ngoài gặp bác sĩ xem tình hình của thằng ôn con nhà mình.
Sau khi Nhã Hiên đi, Tử Di lại chỗ Nhật Minh nhẹ nhàng dỡ cà-mên ra, tầng trên cùng là trái cây tráng miệng, tầng thứ hai là tôm hấp, tầng thứ ba là cháo thịt bằm. Nó nhìn mà chảy cả nước miếng, từ sáng đến giờ nó cũng chưa có tí gì vào bụng cả.
-“Anh Nhật Minh mau ăn cháo đi!” Tử Di dọn xong tinh tươm thấy cậu vẫn còn chơi game thì nó ngọt giọng gọi.
-“Mày gọi tao là gì?” Nhật Minh đặt máy chơi game xuống trừng mắt nhìn con ô-sin khó bảo.
-“Anh chủ~” Nó hơi ngượng nên từ “chủ” vừa nói kéo dài vừa nhỏ dần.
-“Mau bóc tôm ra cho tao!” Nhật Minh ra lệnh lần một.
-“Nhưng tay ô-sin…” Tử Di nhìn nhìn tay nó rồi nhìn nhìn cậu.
-“À không cần bóc nữa, đút cháo cho tao! Một tay cũng được, ngồi xuống đây!” Ra lệnh lần hai.
-“Vâng anh chủ.” Nó ngồi xuống kế bên cậu, tay phải không bị thương cầm muỗng múc một miếng cháo, thuần thục đưa lên miệng thổi thổi mấy cái.
Nhật Minh há miệng chờ sẵn…
Tử Di đem muỗng cháo đút vào cái miệng đang há to của Nhật Minh. Nhật Minh ăn xong muỗng cháo lấy tay bóc ra vỏ tôm đút vào miệng một miếng.
Tử Di nhìn theo khẽ nuốt nước bọt…
Nhật Minh nhìn thấy cố ý bóc thêm con nữa bỏ vào miệng…
Tử Di lại nuốt nước bọt…
Nhật Minh bóc con thứ ba, Tử Di nhìn chằm chằm con tôm đó…
-“Há miệng!” Cuối cùng cũng có lòng tốt cho nó một con tôm.
-“Dạ?” Tâm trí nó đng mải mê nhìn con tôm, hình như nó không nghe thấy cậu nói gì thì phải.
-“Há miệng ra!” Kiên nhẫn lặp lại.
-“Vâng…” Tử Di vừa há miệng thì có ngay con tôm chui tọt vào miệng, nó cảm kích nhỏ giọng: “Cám ơn anh chủ~” một tiếng.