Bạn đang đọc Điều Bí Mật Trong Chiếc Hộp Pandora – Chương 19: Duyên gặp gỡ
Chap 19: Duyên gặp gỡ
Gió ùa qua, tôi thấy mình đang đứng trên cánh đồng hoa cỏ tranh bạt ngàn, nơi này rất quen, chính là nơi chúng tôi tìm kho báu sau đó tôi tách nhóm để đi tìm một đóa hoa loa kèn. Vậy là tôi đã trở lại đây? Nhưng sao ở đây chỉ có một mình tôi? Mọi người đâu cả rồi? Tôi lặng im ngẫng lên nhìn bầu trời trong xanh cao vời vợi, cảm giác như tôi quên mất chuyện gì đó, tôi cố nhớ lại, nhưng không thể nào nhớ được. Gió vẫn ùa qua tôi, mát rượi, nương theo làn gió là mùi hương của những loài hoa dại và mùi hương của biển.
Chíp..chíp…
Có tiếng chim hót véo von rất gần tôi, tôi thấy trên bầu trời xanh thẳm cao vời vợi kia từng đàn chim nhỏ bay về phương xa, gió vẫn ùa qua tôi, mát lạnh. Kéo theo cả bóng đêm dày đặc vây lấy tôi, nuốt trọn cơ thể nhỏ bé đơn độc của tôi. Cánh đồng hoa cỏ tranh chẳng mấy chốc mà biến mất, tôi hoảng hốt chạy vụt đi tìm một tia sáng, những tất cả vẫn tối đen, rồi tôi vấp ngã, tôi cảm thấy cả người mình đau nhói.
6h30…
Tôi giật mình mở mắt ra. Mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi tôi, tôi chậm đưa mắt nhìn quanh, tôi đang nằm trên một chiếc giường đơn trắng tinh êm ái. Còn chưa kịp nhớ tại sao mình ở đây thì có một hình ảnh kì lạ đập vào mắt tôi.
Thiên Phong đang ngồi ngủ gục trên một chiếc ghế gỗ sát cửa sổ, những tia nắng sáng ấm áp vương trên khuôn mặt thiên thần tuyệt đẹp khiến cậu ấy càng trở nên rạng rỡ, tôi ngất ngây ngắm nhìn hình ảnh tuyệt đẹp đó. Thiên Phong đẹp như một chàng hoàng tử trong truyện cổ tích, kể cả lúc ngủ gật cậu ấy cũng không giấu được vẻ đẹp tuyệt vời của mình.
Rồi tôi nhìn xuống sàn nhà giữa căn phòng. Thiên Lam cũng đang nằm ngủ, tôi đưa tay ôm trán thở dài, cái bộ mặt của cậu ta lúc ngủ trông thật khó coi, áo sơ mi xộc xệch hở ra vài chiếc cúc, trên khóe miệng dường như vẫn còn vệt nước miếng, cậu ta chảy nước miếng khi ngủ? Cậu ta là học sinh mẫu giáo chắc? Đúng là hình ảnh tương phản mà. Tôi có cảm giác như cậu ta vừa ngủ vừa cười hay sao ấy , một chân cậu ta gác lên chiếc giường tôi nằm, đè cả lên chân tôi. Nhưng sao tôi không cảm thấy đau hay chân bị cậu ta đè nặng?
Tôi gượng dậy kéo tấm chăn mỏng trên người xuống, và vui mừng phát hiện ra chân tôi đã được bó bột, cổ tay trái của tôi cũng được bó bột. Tôi giờ đã nhớ lại tại nạn chiều qua, không ngờ chỉ ngã xuống vực thôi mà tôi bị thương te tua như vậy. Tôi thở dài, kì này đúng là thảm rồi.
-Bé cưng! Em dậy rồi hả?
Cánh cửa phòng bị đẩy nhẹ vào, anh trai tôi bước vào mỉm cười đặt chiếc túi lên bàn. Hình như trong đó là một hộp cháo và trái cây. Tôi ngơ ngác nhìn anh.
-Em làm anh lo lắng quá đấy nhóc. Anh nhìn tôi trách móc rồi nhìn lại hai cậu nhóc đang nằm ngủ trong phòng.-Hôm qua may có hai cậu nhóc này đưa em đến bệnh viện, tụi nó còn thức cả đêm ở đây trông chừng em nữa. Khi nào tụi nó dậy nhớ cảm ơn cho tử tế đó.
Tôi nhìn Thiên Lam và Thiên Phong, hai cậu đã thức cả đêm trông chừng tôi sao? Rồi có một chiếc lọ hoa trên bàn đập vào mắt tôi, đóa hoa loa kèn mà tôi hái được bên vực núi đã được ai đó cắm trong chiếc lọ thủy tinh, hai nụ hoa nhỏ đã bung ra thành hai bông hoa tuyệt đẹp. Tôi nhìn qua Thiên Phong, cậu ấy cử động nhẹ, dường như tiếng ồn đã khiến cậu ấy thức giấc.
-Nhật Hạ? Thiên Phong thấy tôi thì mỉm cười có vẻ vui mừng.-Cậu sao rồi? Có còn đau chổ nào không?
Tôi còn chưa kịp trả lời cậu ấy thì ở dưới sàn, tên nhóc kia cũng lồm cồm bò dậy đưa đôi mắt còn lim dim buồn ngủ hỏi thăm:
-Ơ…vẫn cờn sống đó à?
Tôi liếc cậu ta căm ghét, nói vậy là cậu ta muốn tôi chết chắc? Tiện tay, tôi cầm chiếc gối ném vào mặt cậu ta, Thiên Lam chụp lấy rồi ôm gọn vào lòng lăn xuống ngủ tiếp. Anh trai tôi mỉm cười múc cháo ra tô cho tôi, nhưng không phải một tô, mà là 3 tô. Tôi còn đang ngơ ngác thì thấy anh ấy đi lại gần Thiên Lam đưa chân đá đá cậu ấy.
-Dậy ăn sáng đi nhóc.
Thì ra hai tô kia là phần của Thiên Lam và Thiên Phong, anh trai tôi quả là chu đáo. Ngay khi chúng tôi vừa hoàn tất bữa sáng thì cánh cửa phòng lại bật ra, rồi một đám rồng rắn lao nhao kéo vào.
-Nhật Hạ! Cậu vẫn còn sống à? Hải Đăng đặt giỏ trái cây lên bàn nhìn tôi vui mừng.-Công nhận mấy đưa ngu mạng lớn thật.
Thục Anh nhíu mày thúc khuỷu tay vào bụng cậu ta nhắc cậu ta giữ ý. Tôi thì nhìn tụi nó cười nhạt, cái kiểu nói chuyện thế tôi cũng quen rồi nên chẳng để ý làm gì.
-Nhật Hạ! Cậu thấy trong người thế nào rồi? Linh Nga ngồi xuống nhìn tôi lo lắng. Tôi giơ cái tay bó bột lên cười khổ.
-Hơi đau.
-Đúng là hậu đậu! Thục Anh nhìn tôi thở dài.-Cậu làm trò gì mà bị ngã xuống vực vậy?
-Là tớ không cẩn thận thôi. Tôi cười khổ.
-Chỉ tại cậu mà chúng tớ phải kết thúc sớm vụ cắm trại đó. Lớp phó kỉ luật Minh nhìn tôi không hài lòng.-Mau mau khỏe lại đi xem tụi tôi xử bạn thế nào.
Tôi biết mình đã gây ảnh hưởng đến mọi người nên chỉ biết nhìn bạn bè bằng ánh mắt áy náy thành tâm nhận lỗi, cũng may bạn bè tôi ai cũng tốt cả, họ chỉ nói với tôi phải nhanh khỏi để đi học chứ không mở miệng trách tôi một lời nào.
-Tỉnh rồi sao, cô bé?
Một giọng nói dịu dàng ấm áp vang lên, rồi một bóng người thanh thoát xinh đẹp bước đến bên tôi. Đám nhóc chúng tôi chợt im bặt vì sững sờ.
-Chị Thanh Nhã!
Tôi ngước lên bối rối. Anh trai tôi thì làm rơi chiếc cốc xuống sàn nhà, đôi mắt sau cặp kiếng đột nhiên lóe sáng như sao trời trân trối nhìn cô gái lạ.
-Chị hai! Thiên Phong lên tiếng.-Sao chị lại tới đây?
-Chị tới thăm cô bé ngày trước đã tỏ tình với chị. Chị Thanh Nhã mỉm cười nhìn tôi trêu chọc.
Tôi đưa tay gãi gãi đầu, nhớ lại vụ đó mà tôi xấu hổ muốn chui xuống đất, nhưng thật xui xẻo không có cái lỗ nào để tôi chui xuống được.
-Em tỉnh lại là tốt rồi, hôm qua em trai chị đã phát hoảng lên vì lo lắng cho em đó. Thiếu điều nó chưa tự tử vì em nữa thôi.
-Chị đừng nói quá như thế! Thiên Phong thở dài chỉnh lời chị gái.
Anh trai tôi thì như con thú hoang bắt gặp con mồi lao ngay lại.
-Chào em! Anh là anh trai của Nhật Hạ, cảm ơn em đã đến thăm em gái anh.
Thanh Nhã nhìn anh trai tôi cũng hơi sững sờ, không gian chợt tĩnh lặng, chúng tôi nhìn họ thở dài, chắc không phải họ đã yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên rồi chứ?
Sau một lúc ồn ào thì đám nhóc lớp tôi cũng kéo nhau về để cho tôi nghỉ ngơi, chị Thanh Nhã cũng cùng ông anh trai sát gái của tôi đi dạo phố, thành ra phòng bệnh của tôi bây giờ chỉ còn lại Thiên Phong và Thiên Lam.
Nghe bác sĩ thông báo thì tôi bị gãy xương tay, rạn xương chân và hai chiếc xương sườn, vết thương xem ra cũng không nhẹ, mà rơi từ vách núi xuống chưa chết cũng là may lắm rồi. Có lẽ tôi sẽ phải nằm trên giường một thời gian dài cũng nên.
Tôi thở dài chán nản. Đôi mắt trong veo lơ đãng lượn một vòng khắp căn phòng nhỏ rồi dừng lại trên chiếc lọ hoa loa kèn đỏ. Vậy là Thiên Phong và Thiên Lam đã dùng nó để trang trí cho căn phòng của tôi. Đóa hoa mà tôi liều mạng hái cho Thiên Phong, tôi len lén nhìn cậu ấy, Thiên Phong đang chăm chú gọt mấy trái lê mà Hải Đăng khi nãy mang tới, không biết thấy đóa hoa loa kèn kia cậu ấy có vui không? Hôm qua tôi thấy cậu ấy rất lạ, ánh mắt đen thẳm phức tạp kia rất ít khi biểu lộ cảm xúc, nhưng hôm qua dường như tôi thấy sự thay đổi trong đôi mắt ấy, một sự thay đổi rất lạ mà tôi mới nhận ra.
Tôi thở dài nhìn qua Thiên Lam, cậu ấy đang ngấu nghiến trái táo đỏ tươi-quà thăm bệnh của người ta cho tôi. Nếu để cậu ấy biết được tôi vì cố hái đóa hoa kia cho Thiên Phong mà ngã xuống vực chắc cậu ấy nổi điên lên mất, mà hôm qua cậu ấy còn đòi bóp nát nó kia mà.
-Nhìn gì thế? Thiên Lam liếc tôi dò xét khi thấy tôi nhìn chăm chăm vào cậu ta.-Chưa thấy ai đẹp trai như tớ à?
Rồi, căn bệnh hoang tưởng thâm căn của cậu ta lại tái phát. Tôi liếc cậu ta lạnh nhạt.
-Cậu đang ăn táo của tớ.
-À…Thiên Lam như nhớ ra điều gì, cậu ta với tay lấy một trái đem đến đưa cho tôi.-Muốn ăn sao không nói sớm? Ăn đi!
-Ăn lê đi Nhật Hạ! Thiên Phong cũng mỉm cười đưa dĩa lê được gọt cẩn thận đến trước mặt tôi.
Tôi mỉm cười hạnh phúc đưa tay nhón lấy một miếng định bỏ lên miệng, ai ngờ Thiên Lam lại giật lấy, rồi cậu ta dúi trái táo vào tay tôi.
-Táo ngọt hơn đó, ăn táo trước đi!
-Ai nói với cậu là táo ngọt hơn lê? Thiên Phong nhíu mày và giật lấy trái táo trên tay tôi.
Tôi ngước lên ngạc nhiên, lần đầu tiên tôi thấy Thiên Phong nổi giận kiểu này. Thiên Lam cũng giành lấy dĩa lê trên tay và lùa hết vào miệng mình rồi cười đểu.
-Tôi thử cả hai thứ nên biết rõ, táo ngon hơn lê.
-Cậu dám ăn hết mấy miếng lê tôi mới gọt?
Thiên Phong liếc kẻ trước mặt đồng thời nắm chặt bàn tay, trái táo đỏ tội nghiệp nát bét trong tay cậu ấy, tôi và Thiên Lam giật mình. Không thể tin nổi là Thiên Phong mạnh cỡ này, Thiên lam cười nhạt rồi chụp lấy trái táo ném thật mạnh về phía cậu ta.
-Không tin thì ăn thử đi!
Thiên Phong đưa tay chụp được rồi cầm trái táo ném lại, hai người họ cứ ném qua ném lại một lúc hệt như hai đứa trẻ mẫu giáo đang bày trò chọc phá nhau, rốt cuộc thì trái táo không chịu đựng nổi mà lao vào trúng vào trán tôi, tôi ngã ngửa ra sau, trán sưng lên một cục,
-Nhật Hạ!
-Nhật Hạ!!! Có sao không?
Hai người họ rối rít đỡ lấy tôi, Thiên Lam dùng tay xoa xoa vết u trên trán tôi với vẻ biết lỗi. Nhưng chỉ vài giây sau lại quay sang chiến tranh với Thiên Phong. Tôi thở dài nhìn họ ngán ngẫm.
-Hai cậu…rốt cuộc là đến đây thăm tớ hay khiến tớ bị nặng thêm vậy?
Thiên Phong và Thiên Lam dừng lại nhìn tôi. Lúc này họ mới thôi bày trò, tôi cứ tưởng họ đã ngưng rồi, ai ngờ Thiên Lam lại lôi ra chiếc laptop cậu ta đã thủ sẵn trong balo thách thức.
-Có giỏi thì phân thắng bại bằng game với tôi.
-Tôi sợ cậu à? Thiên Phong cũng cười nhạt.
Sau một ngày chiến đấu kịch liệt, rốt cuộc thì Thiên Lam đã thua và bị làm chân sai vặt từ giờ cho đến khi tôi xuất viện, khỏi nói cũng biết cậu ta tức giận đến mức nào, nhưng tôi cũng cảm thấy bất ngờ, cứ tưởng Thiên Phong là chàng trai nghiêm túc và chín chắn lắm, không ngờ cũng có lúc cậu ấy quậy phá giống như một đứa trẻ thế này. Tôi không thấy thất vọng, ngược lại cảm thấy vui vui vì đã hiểu nhiều hơn con người của cậu ấy.
Ngày hôm sau.
Thiên Phong và Thiên Lam ngày hôm nay có chuyện phải đi đâu đó nên không đến thăm tôi. Tôi một mình ngồi đọc mấy cuốn tiểu thuyết Thục Anh mới ượn. Thục Anh đúng là mẫu con gái điển hình thời nay, toàn đọc tiểu thuyết lãng mạn sến súa chảy nước mắt. Đọc được một phần mười cuốn đầu tiên thì tôi hết kiên nhẫn bỏ xuống bàn. Bảo tôi đọc truyện tranh tôi còn thấy thú vị hơn dạng tiểu thuyết ướt át này.
Chợt cánh cửa phòng bệnh hé mở, rồi chị Thanh Nhã và anh trai bước vào mỉm cười với tôi.
-Em đã khá hơn chưa?
-Dạ. Em khỏe nhiều rồi ạ.
Thanh Nhã và anh trai tôi hình như mới đi uống cà phê. Anh trai tôi dường như rất thích chị ấy, tôi không cảm thấy anh ấy có vẻ gì à đùa giỡn như với mấy cô gái lúc trước nữa. Để lại tôi và chị Thanh Nhã trong phòng, anh tôi đi xuống cantin bệnh viện mua cơm lên cho cả ba ăn tối.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, tôi nhìn Thanh Nhã lúng túng.
-Chị à! Em có chuyện muốn nói với chị.
-Chuyện gì thế? Thanh Nhã mỉm cười đợi nghe tôi nói.
Tôi đỏ mặt, theo thói quen định đưa tay lên gãi đầu, nhưng nhớ là tay mình đã bó bột nên chỉ dám liếc trộm chị ấy thỏ thẻ.
-Chuyện lần trước em nói là thích chị ấy. Thực ra không phải vậy đâu. Ý em là thực ra chị đã hiểu lầm.
Thanh Nhã phá lên cười. Tôi hơi ngẩn ngơ nên vẫn đần mặt nhìn chị ấy khó hiểu. Thanh Nhã đang cười cái gì?
-Vậy mà em cũng tưởng thật à? Cuối cùng chị ấy vuốt nước mắt mới trào ra vì cười nhiều quá, nhìn tôi thở dài.-Em đúng là ngốc. Chị biết lúc đó em đùa nên mới cố ý đùa lại với em, em trai chị không hiểu sao cũng nhiệt tình tham gia và có vẻ nó đóng kịch rất đạt. Vậy đúng là em tưởng thật?
Tôi ngơ ngẩn nhìn, rồi ngơ ngác hiểu ra vấn đề.
Thanh Nhã đùa tôi? Thiên Phong cũng đùa tôi? Hóa ra từ đó đến giờ là tôi bị chị em họ trêu chọc. Còn đang ngơ ngẩn suy nghĩ thì cánh cửa phòng bệnh của tôi lại bật ra.
Rồi thím Dương trong bộ đầm tím sang trọng đi vào, liến thoắng.
-Nhật Hạ! Trời ơi, cháu sao thế này? cô nghe Thiên Lam nói cháu bị ngã xuống vực, cháu có sao không? Vết thương có nặng lắm không?
-Dạ…cháu không sao…
Tôi còn chưa kịp nói lời cảm ơn thì thím Dương lại bắn một tràng như đại bác khiến tôi quay cuồng cả đầu.
-Trời ơi Nhật Hạ, mặt cháu bị xây xước hết cả rồi, cháu đúng là bất cẩn mà, cháu có biết khuôn mặt quan trọng với một cô gái như thế nào không? Rồi lỡ sau này để lại sẹo thì sao? Không được, không được, nhất định phải nói bác sĩ xử lí thật kĩ mấy vết thương này, rồi còn phải lên thực đơn tẩm bổ để cho cháu mau khỏi bệnh nữa. !!@$$^&&*((
Anh trai tôi cũng vừa mua đồ ăn về. Thấy anh ấy, thím Dương chỉ gật đầu chào lấy lệ rồi lại quay sang liên hồi nói với tôi. Đầu tôi càng lúc càng đau và kêu ong ong lên. Anh trai tôi và chị Thanh Nhã không chịu nỗi đã sớm chuồn đi mất. Còn một mình tôi què quặt không lết đi đâu được đành ngồi im nghe thím ấy nói chuyện.
Thím Dương không phải là người phụ nữ xấu tính hay có ác ý gì, chỉ là tính cách hay nói của thím ấy khiến người ta cảm thấy hơi phiền phức. Nghĩ đến chuyện bố con Thiên Lam trong suốt bao nhiêu năm qua ở cùng với thím ấy được tôi cũng thấy rất nể phục. Sau 4 tiếng nói không mệt nghỉ với những câu chuyện không đầu không đuôi, không để tôi hiểu cũng chẳng buồn cho tôi có ý kiến, cuối cùng thím Dương cũng đứng dậy đi về vì có hẹn đi shoping với bạn, nhưng trước khi đi thím ấy vẫn không quên quay lại mỉm cười nói với tôi một lời hứa hẹn.
-Thật tội nghiệp! Cháu nằm đây một mình chắc là buồn lắm, nhưng cháu đừng lo, từ nay ngày nào cô cũng sẽ ghé vào nói chuyện với cháu cho đến khi cháu được ra viện thì thôi.
Tôi mỉm cười cám ơn thím ấy. Ngay đêm đó lập tức gọi điện bắt anh trai tôi làm giấy xuất viện cho tôi về nhà.
Được một tháng thì vết thương của tôi cũng hoàn toàn bình phục, một phần có lẽ vì sự chăm sóc của Thiên Lam và Thiên Phong, không có hôm nào là họ không đến với tôi, cộng với đồ ăn giàu dinh dưỡng của anh trai tôi giúp tôi tăng lên vài kí.
Tôi còn để ý từ khi gặp chị gái của Thiên Phong anh trai tôi đã tỏ ra chín chắn hơn, không còn vô tâm chơi bời như trước kia nữa. Hai người cũng thường xuyên gọi điện trò chuyện với nhau có vẻ rất thân thiết.