Đọc truyện Điều Bí Mật – Julie Garwood – Chương 14
Cha cô phản ứng như thể vừa bị một mũi kiếm đâm lút vào ngực. Ông nhổm dậy chồm người tới trước, nửa lao ra khỏi ghế, rồi lại rơi xuống đống nệm. Trông ông có vẻ nổi giận và hoài nghi. Ông lắc đầu phủ nhận, còn cô chậm rãi gật đầu.
“Sao cô có được chiếc nhẫn này?”
“Từ mẹ tôi. Bà ấy đã lấy cắp của ông.”
“Cho ta biết tên mẹ cô”, ông ra lệnh bằng một giọng khàn đục vì xúc động.
Không có một chút xúc động nào trong giọng nói của Judith khi cô trả lời ông.
Douglas lao tới trước đứng bên phải Judith. Lãnh chúa Maclean nhìn từ người này sang người kia. Lúc này sự giống nhau giữa họ đối với ông rõ ràng đến ngạc nhiên. Cuối cùng ông đành phải tin là có khả năng đó. “Chúa ơi…”
“Thưa cha, cha bị mệt ư?”
Lãnh chúa không trả lời con trai. Iain bước tới trước đứng bên tay trái Judith. Hai cánh tay họ cọ vào nhau. Cô không biết anh có đang nhìn mình không. Cô sợ nhìn sang anh, biết rằng đến lúc này anh hẳn phải nổi giận với cô lắm rồi.
“Có chuyện quái quỷ gì với cha thế, thưa cha?” Douglas hỏi. “Trông cha như thể vừa mới gặp ma vậy.”
Rõ ràng là Douglas không nghe thấy những gì cô vừa thì thầm thú nhận. Và vì Iain vẫn tiếp tục im lặng, cô tin là anh cũng chưa nghe thấy gì cả.
Judith quyết tâm sẽ làm một cuộc mặc cả với cha mình. Đổi lại việc cô giữ im lặng về người vợ đầu tiên, ông sẽ phải thả Iain và những người còn lại ra. Nếu ông muốn kết hôn lần nữa thì cứ việc. Cô sẽ không xen vào…
“Vì sao ông lại không muốn có tôi?”
Cô nao núng trong lòng. Cô đâu có ý định hỏi ông câu đó. Ông muốn cô hay không cô cũng quan tâm gì đâu chứ? Và Chúa ơi, giọng cô nghe như bé gái nhỏ bị bỏ rơi vậy.
“Ta không hề biết”, ông trả lời, mấy ngón tay thọc vào tóc với vẻ kích động. “Ta đã thề là sẽ không bao giờ quay lại Anh. Bà ta biết ta sẽ không bao giờ phá vỡ lời thề. Sau khi bà ta chết, ta không nghĩ gì đến bà ta nữa. Ta đã để quá khứ ở lại sau lưng.”
Judith tiến về trước cho đến khi chạm vào bàn. Cô chồm người tới và khẽ nói, “Bà ấy chưa chết”.
“Lạy Chúa lòng lành…”
“Nếu ông muốn tái hôn, tôi sẽ không cho Cha Laggan biết là ông đã có vợ. Tôi sẽ chẳng quan tâm”, cô gật đầu nhấn mạnh. “Nhưng ông phải thả những người Maitland ra.”
Cô không chờ lời hứa từ ông mà ngay lập tức lùi lại cho đến khi tạo được một khoảng cách giữa họ.
Lãnh chúa Maclean không nghĩ là mình có thể tiếp nhận thêm điều ngạc nhiên nào nữa. Ông vẫn còn chếnh choáng trước thực tế mà mình vừa được biết.
“Cha, chuyện gì đang xảy ra thế?”
Vị Lãnh chúa già cố lắc mình thoát khỏi trạng thái sững sờ. Ông quay sang nhìn con trai. “Con có một đứa em gái”, ông nói, giọng khàn đặc vì xúc động.
“Con ư?”
“Phải.”
“Ở đâu?”
“Con bé đang đứng ngay cạnh con.”
Douglas quay sang trố mắt nhìn Judith. Cô trừng mắt đáp trả.
Phải mất một lúc lâu anh trai cô mới chấp nhận được điều đó. Trông anh ta chẳng vui vẻ gì lắm trước thông tin này. Thực ra, anh ta có vẻ hoảng hồn. “Tôi không muốn có cô trên giường nữa”, anh ta lắp bắp, rồi sau đó cũng ngượng cười được. “Chẳng trách cô lại tỏ ra kinh tởm đến thế lúc tôi cố…”
Anh ta không nói tiếp vì chỉ vừa phát hiện ra Iain đang nhìn mình. Giọng Iain êm ái đầy chết chóc, “Chính xác ngươi đã cố làm gì, hả Douglas?”.
Nụ cười biến mất trên gương mặt anh trai Judith. “Ta không biết cô ấy là vợ ngươi, Maitland”, anh ta bào chữa. “Và chắc như đinh đóng cột là lúc cố hôn cô ấy ta không hề biết cô ấy là em gái ta.”
Iain chẳng thèm quan tâm lời bào chữa là gì. Anh với qua vai Judith, túm lấy gáy Douglas và tống anh ta bay ngược về sau chỉ bằng một cái phẩy tay.
Cha Judith không thể hiện bất kỳ phản ứng nào với tên con trai đang ngã sóng soài trên sàn ngay trước mặt. Ông vẫn tập trung vào cô con gái. “Ta rất hài lòng vì trông con không giống bà ta.”
Cô không đáp lại lời nhận xét đó.
Cha cô thở dài thườn thượt. “Bà ta có làm cho con ghét ta không?” Ông hỏi.
Judith ngạc nhiên trước câu hỏi đó. Cô lắc đầu. “Tôi được kể cha tôi đã chết vì bảo vệ nước Anh khỏi tay những kẻ dị giáo. Theo lời kể ông ta là một nhà quý tộc.”
“Vậy là con sống với bà ta suốt khoảng thời gian lớn lên?”
“Không”, cô trả lời. “Bốn năm đầu tôi sống với bác Millicent và bác Herbert. Bác Millicent là chị gái mẹ tôi.”
“Sao con không sống với mẹ?”
“Bà ấy không chịu đựng được khi nhìn thấy tôi. Trong một thời gian dài tôi đã tin lý do là vì tôi làm bà ấy nhớ đến người chồng mà bà rất yêu. Khi lên mười một tuổi tôi mới tìm ra sự thật. Bà ấy ghét tôi vì tôi là một phần của ông.”
“Và khi con tìm ra sự thật rồi?”
“Tôi được nghe kể ông đã trục xuất mẹ, rằng ông biết bà ấy đang mang thai tôi, và ông chẳng cần cả hai chúng tôi.”
“Dối trá”, ông lắc đầu thì thào. “Ta chưa bao giờ được biết về con. Thề có Chúa chứng giám, ta chưa bao giờ biết.”
Cô không thể hiện một phản ứng nào trước những lời nói cháy bỏng của ông. “Nếu ông thả chúng tôi về nhà”, cô lặp lại. “Tôi sẽ không cho linh mục biết là ông đã có vợ.”
Cha cô lắc đầu. “Không, ta sẽ không cưới vợ nữa. Ta đã quá già để có thể gây nên một tội lỗi như thế trước mặt Chúa. Ta bằng lòng để mọi chuyện y như những gì vốn có.”
Rồi ông quay sang Iain. “Ngươi có biết ta là cha của Judith khi kết hôn với nó không?”
“Có.”
Judith thở hắt ra, rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Rõ ràng Iain đang nói dối Lãnh chúa Maclean và cô sẽ tìm hiểu lý do của anh sau, khi họ chỉ còn lại với nhau. Nếu anh chẳng bao giờ nói chuyện với cô nữa, cô cũng cảm thấy cam lòng. Cô vẫn không dám ngẩng mặt lên nhìn anh, mà chỉ muốn khóc òa vì tủi hổ, bởi mình không tin tưởng anh đủ nhiều để cho anh biết toàn bộ sự thật.
“Vậy tại sao ngươi lại cố kiếm tìm mối liên minh với người Dunbar?” Maclean hỏi. “Hay là thằng khốn đó đã nói dối ta?”
“Người Dunbar tiếp cận bọn tôi trước”, Iain giải thích. “Tôi đã gặp Lãnh chúa của họ trên vùng đất trung lập để bàn luận về khả năng liên minh, nhưng đó là trước khi tôi biết vợ tôi là con gái của ông.”
“Còn khi ngươi đã biết chắc chắn?”
Iain nhún vai. “Đến lúc đó tôi đã biết trò quỷ của bọn Dunbar là gì. Không thể tin tưởng bọn chúng được. Và vì thế tôi đã cử sứ giả của tôi, là Ramsey, đến chỗ ông.”
“Có phải ngươi cưới con gái ta là bởi vì ta là cha của nó?”
“Phải.”
Vị Lãnh chúa già gật đầu, hài lòng trước sự chân thật của Iain. “Ngươi đối xử với nó tốt chứ?”
Iain không trả lời. Judith nghĩ mình nên là người lên tiếng. “Anh ấy đối xử với tôi rất tốt. Nếu không tôi sẽ không sống chung với anh ấy.”
Cha cô mỉm cười. “Con có cá tính đấy. Ta rất hài lòng.”
Cô không cảm ơn ông vì lời khen. Chỉ mới chưa đầy năm phút trước, ông đã bảo tính táo bạo của cô khiến ông khó chịu. Ông đang mâu thuẫn với bản thân, và chẳng có lời khen nào của ông có thể khiến nỗi đau của cô dịu đi được.
Cô nhận thấy mắt cha mình ngân ngấn nước và không thể hình dung ra vì sao.
“Em phát hiện ra anh lúc nào?” Douglas hỏi. “Có phải lúc lên mười một tuổi em cũng biết mình còn có một người anh trai không?”
Ngay lúc này, tại nơi này, vẻ bình tĩnh của Judith suýt nữa đã vỡ nát. Sự phản bội của mẹ cô đột nhiên bao trùm xuống cô. “Tôi không biết gì về anh… cho đến tận hôm nay”, cô thì thào. “Bà ấy không hề nói với ai cả.”
Douglas nhún vai, cố thể hiện như thể thực sự chẳng quan tâm, nhưng Judith có thể thấy được sự tổn thương trong anh ta. Cô chạm nhẹ vào cánh tay anh ta để an ủi. “Nên biết ơn, Douglas ạ, vì bà ấy đã bỏ anh lại đây. Anh may mắn hơn nhiều.”
Douglas xúc động trước sự quan tâm rõ ràng của cô đối với mình. Anh ta hắng giọng, rồi nói, “Lẽ ra anh phải chăm sóc em như bao người anh trai khác. Lẽ ra anh phải làm như thế, Judith ạ”.
Cô gật đầu, suýt nữa thì nói rằng cô tin anh ta sẽ bảo vệ cô, nhưng cha cô làm cô chú ý.
“Ta muốn con ở lại đây với ta và Douglas một thời gian.”
“Không”, Iain quát lên cự tuyệt. “Judith, ra ngoài chờ anh. Anh có chuyện muốn thảo luận với cha em.”
Không hề do dự, cô quay người bỏ đi. Lãnh chúa Maclean nhìn theo cô một giây, rồi vội vàng đứng dậy. Mắt ông chiếu thẳng vào lưng cô.
“Ta sẽ không bao giờ phá vỡ lời thề không quay lại nước Anh”, ông kêu lên. “Ta chắc chắn sẽ không quay lại đó vì vợ ta”, ông nói thêm bằng giọng to hơn.
Judith tiếp tục bước đi. Lúc này cô đang run lẩy bẩy và sợ rằng chân mình sẽ khuỵu xuống mất. Chỉ cần cô ra được bên ngoài…
“Ta sẽ không quay lại đó vì đất đai, vì tước vị, hay tất cả số vàng bạc châu báu mà nước Anh có thể cho ta.”
Cô đã đi được nửa đường thì ông gầm lên, “Judith Maitland!”.
Cô dừng chân và từ từ quay người lại. Nước mắt tuôn ra ướt đẫm má mà cô không hề nhận ra. Hai bàn tay cô xoắn chặt lại với nhau để không ai có thể phát hiện ra cô đang run rẩy đến mức nào.
“Ta sẽ phá vỡ lời thế ấy vì con gái của ta”, cha cô hét lên. “Ồ, đúng thế, ta hẳn sẽ quay lại Anh vì con.”
Cô hít vào một hơi thật sâu, rồi chầm chậm gật đầu. Cô muốn liều tin ông, nhưng cũng biết mình cần có thời gian và khoảng cách để có thể tách rời những dối trá khỏi sự thật.
Graham đứng gần bậc thang dưới cùng dẫn lên cửa ra vào. Hai chiến binh đứng canh gác sau lưng ông. Mắt cô bắt gặp ánh mắt của vị bô lão. Vẻ mặt Graham khiến cô ngừng thở, cơn giận dữ và khinh bỉ mà ông dành cho cô rõ ràng đến nỗi cô cảm giác như thể vừa bị ông tát vào mặt.
Cô chắc chắn mình sắp sửa nôn thốc ra rồi. Cô chạy ra ngoài, băng qua sân và tiếp tục lao về phía rừng cây vắng lặng. Cô cứ chạy mãi cho đến khi không còn thở được nữa. Rồi cô ngã khuỵu xuống đất và òa lên khóc nức nở.
Trong lòng Judith cảm thấy vô cùng rối bời. Liệu cha cô có nói thật không? Nếu ông biết sự có mặt của cô, liệu ông có nhận cô không? Liệu ông có thể yêu thương cô không?
Ôi Chúa ơi, những năm đã bị đánh mất, những dối trá, sự cô độc. Và giờ thì đã quá muộn. Cô đã nói ra mình là ai, và Graham đã cho cô biết, chỉ bằng một ánh mắt căm ghét, rằng cô đã đánh mất tất cả. Một lần nữa cô lại trở thành người ngoài.
“Iain!” Cô nức nở.
Cô cũng mất cả anh nữa sao?
Iain biết là lúc này Judith đang cần mình. Anh tin mình đã làm cô tổn thương khi thừa nhận đã cưới cô vì cô là người Maclean. Dĩ nhiên anh muốn đến với cô, nhưng mối quan tâm hàng đầu của anh lúc này là phải nói chuyện với cha cô. Trong đầu anh, sự an toàn chứ không phải cảm xúc của Judith được ưu tiên hàng đầu.
“Ngươi đã sử dụng con gái ta để tiếp cận với ta, đúng không?” Lãnh chúa Maclean hỏi. Ông cố tỏ ra tức giận nhưng không thành công, bèn thở dài. “Thật ra có lẽ ta cũng sẽ làm điều tương tự nếu ở vào vị trí của ngươi.”
Khả năng kiểm soát của Iain biến mất. Anh với tay qua bàn, túm lấy vai của cha Judith và lôi ông nhổm dậy trên ghế. Douglas chạy lên trước để can thiệp thay cho cha. Iain dùng nắm đấm tống anh ta bay ngược ra sau một lần nữa.
“Tôi lấy Judith là để bảo vệ cô ấy khỏi ông, đồ khốn”, anh gầm lên, đẩy Maclean ngồi xuống ghế trở lại. “Giờ ông và tôi sẽ cố gắng hiểu nhau thêm đôi chút, không thì thề có Chúa, tôi sẽ giết ông.”
Lãnh chúa Maclean giơ tay ngăn người của mình không tấn công Iain. “Tất cả ra ngoài”, ông gầm lên ra lệnh. “Chuyện này là chuyện riêng giữa ta và Lãnh chúa Maitland. Douglas, con có thể ở lại.”
“Patrick cũng sẽ ở lại”, Iain ra lệnh.
“Ta sẽ không đi đâu cả”, Graham thét lên.
“Theo ý ngươi”, Lãnh chúa Maclean đồng ý, giọng lúc này đã có vẻ mệt mỏi. Ông đợi đến lúc lính của mình đã ra ngoài hết rồi mới đứng dậy đối mặt với Iain. “Sao ngươi lại tin cần phải bảo vệ nó khỏi ta? Ta là cha nó.”
“Ông thừa biết lý do vì sao”, Iain trả lời. “Hẳn ông sẽ gả cô ấy cho một tên Dunbar. Tôi không thể cho phép điều đó.”
Lãnh chúa Maclean không tranh cãi về khả năng đó vì ông biết đó là sự thật. Chắc ông sẽ gả cô cho một gã Dunbar để giúp liên minh càng thêm gắn kết hơn. “Ta sẽ hỏi ý kiến nó trước”, ông lẩm bẩm, rồi ngả người ra ghế. “Lạy Chúa, chuyện này thật khó tiếp nhận. Ta có một đứa con gái.”
“Và một người vợ”, Iain nhắc ông.
Mặt Maclean tối sầm lại. “Phải, một người vợ”, ông đồng ý. “Người đàn bà đã bỏ ta. Ồ, chuyện đó được thực hiện dưới chiêu bài quay lại Anh để thăm viếng gã anh trai bị đau ốm, nhưng ta đã biết bà ta chẳng hề có ý định quay về. Ta sung sướng vì đã thoát khỏi bà ta. Ta muốn mở tiệc ăn mừng khi nghe tin bà ta chết. Nếu đó là tội lỗi thì cũng kệ. Ta chưa từng biết một người đàn bà nào như bà ta. Trước đây và cả sau này. Bà ta không có lương tâm. Bà ta sống chỉ vì sự thỏa mãn của bản thân mình, không gì hơn. Bà ta độc ác với con trai của mình đến nỗi ta đã phải dành toàn bộ thời gian để bảo vệ thằng bé khỏi chính mẹ ruột của nó.”
“Judith chẳng có ai bảo vệ.”
“Ta nhận ra điều đó”, Maclean trả lời. Đột nhiên trông ông già hẳn đi. “Nó nói nó sống với bác gái nó trong bốn năm đầu tiên. Thế chuyện gì đã xảy ra sau đó? Nó có sống với mẹ nó không?”
“Có.”
“Thế ông anh vợ của ta thì sao? Cái lão say xỉn ấy?” Maclean hỏi.
“Ông ta cũng sống cùng với họ. Vợ chồng bà bác đã cố gắng chăm sóc Judith. Cô ấy sống với họ sáu tháng mỗi năm, và sống trong địa ngục phần thời gian còn lại.”
“Một sự sắp xếp kỳ dị”, Maclean lắc đầu nói. “Ta chẳng bao giờ có thể bù đắp được cho nó. Chẳng bao giờ…” Giọng ông vỡ ra. Ông giả vờ ho, rồi nói. “Ngươi sẽ có được liên minh, Iain, nếu ngươi vẫn còn muốn chuyện đó. Người Dunbar sẽ chống đối, dĩ nhiên, nhưng chúng ta có thể giữ được chúng trong tầm kiểm soát vì chúng bị khóa giữa chúng ta. Ta chỉ có một yêu cầu.”
“Là gì?”
“Ta muốn Judith ở lại đây một thời gian ngắn. Ta muốn biết nhiều hơn về nó.”
Iain đã lắc đầu trước khi Maclean nói xong lời thỉnh cầu. “Vợ tôi sẽ ở với tôi.”
“Thi thoảng ngươi có thể cho phép nó đến đây không?”
“Chỉ có Judith mới có thể quyết định điều đó”, Iain phản đối. “Tôi sẽ không ép cô ấy.”
“Nhưng ngươi sẽ không ngăn cản nó chứ?”
“Không”, Iain nhượng bộ. “Nếu cô ấy muốn gặp lại ông, tôi sẽ đem cô ấy đến chỗ ông.”
“Iain Maitland, cậu đã đưa ra những lời hứa vượt thẩm quyền”, Graham gần như hét lên. “Hội đồng sẽ quyết định về chuyện liên minh, không phải cậu.”
Iain quay người nhìn Graham. “Chúng ta sẽ thảo luận chuyện này sau”, anh ra lệnh.
“Ngươi nên biết ơn vì con gái ta đã lên tiếng”, Maclean gầm lên. Ông đứng dậy, chống hai tay lên mặt bàn và chồm người về trước. “Nó đã cứu cái mạng khốn khổ của ngươi, Graham. Ta đã rất ngứa ngáy muốn xé ngươi ra thành nhiều mảnh từ rất nhiều năm rồi. Giờ ta vẫn có thể làm thế nếu nghe nói ngươi không đối xử tử tế với Judith.”
Ông dừng lại trừng mắt nhìn kẻ thù. “Ồ, ta đã thấy vẻ mặt của ngươi khi ngươi nghe chuyện con bé là một người Maclean. Chuyện đó thật không dễ chấp nhận, đúng không? Hẳn ngươi đã bị chà đạp đáng kể khi biết Lãnh chúa của các ngươi lại kết hôn với con gái của ta. Dù sao đi chăng nữa”, Maclean tiếp tục rống lên. “Nếu ngươi làm tổn thương Judith, thề có Chúa, ta sẽ dùng chính đôi tay không này giết chết ngươi.”
“Cha, sẽ thế nào nếu Judith muốn ở lại đây với chúng ta?” Douglas hỏi. “Có thể nó không muốn quay về với Iain. Cha nên hỏi nó.”
Iain chẳng bị ấn tượng trước mối quan tâm bùng nổ đầy tình anh em của Douglas. “Cô ấy sẽ đi với tôi.”
Douglas không muốn từ bỏ. “Cha sẽ để hắn đưa Judith đi dù con bé không muốn đi ư?”
“Để ư?” Maclean thấy mình mỉm cười. “Có vẻ Iain sẽ làm bất kỳ điều gì mà mình muốn”, ông quay sang Iain. “Có thể ngươi đã bắt đầu với một kế hoạch thông minh trong đầu, nhưng dần dần ngươi đã trở nên yêu thương nó thực lòng, đúng không?”
Iain không trả lời ông, nhưng Douglas không chịu bỏ qua. “Ngươi có yêu Judith không?”
Lãnh chúa Maclean bật cười vang. “Chào mừng đến với gia đình, con trai.”
Iain tìm thấy Judith đang dựa người vào một thân cây bên đường cách pháo đài một đoạn khá xa. Ánh trăng đủ sáng để anh có thể thấy cô nhợt nhạt đến mức nào.
“Judith, đã đến lúc về nhà rồi.”
“Vâng, dĩ nhiên.”
Cô không động đậy. Anh bước lại gần. Khi cô ngẩng lên nhìn, anh nhận ra là cô đang khóc. “Em không sao chứ?” Anh hỏi, giọng hiện rõ vẻ quan tâm. “Anh biết chuyện này thật khó cho em.”
Một đợt nước mắt mới lại dâng lên. “Ông ta nói dối hay nói thật với em thế? Trong quá khứ có quá nhiều điều dối trá, dường như em không thể tìm thấy sự thật được nữa. Nhưng điều đó cũng không còn quan trọng, đúng không? Biết rằng cha em chắc hẳn sẽ nhận em không thể bù đắp những năm tháng đã mất.”
“Anh nghĩ chuyện đó quan trong với em đấy”, Iain phản đối. “Và anh tin là ông ta nói thật. Nếu biết chuyện, hẳn ông ta sẽ đến Anh để đón em về.”
Cô rời khỏi thân cây và đứng thẳng lên. “Em biết anh phải giận em lắm. Lẽ ra em nên nói cho anh biết cha em là ai.”
“Judith…”
Cô cắt ngang anh. “Em sợ anh sẽ không cần em nếu biết sự thật.” Cuối cùng cô cũng nhận ra là Iain không hề giận dữ. “Sao anh không bực bội? Chuyện này phải khiến anh choáng váng mới đúng chứ? Và vì sao anh lại nói dối cha em?”
“Anh nói dối lúc nào?”
“Khi anh bảo ông ấy rằng anh đã biết em là con gái ông ấy.”
“Anh không nói dối. Anh biết điều đó trước khi chúng ta cưới nhau.”
“Anh không thể biết được”, cô kêu lên.
“Chúng ta sẽ nói về chuyện này sau”, anh tuyên bố. “Sau khi chúng ta về nhà.”
Cô lắc đầu. Cô muốn nói ngay bây giờ. Cô cảm giác như thể toàn bộ thế giới của mình đã bị phá hủy. “Nếu anh đã biết… tại sao anh còn cưới em?”
Anh giơ tay về phía cô, cô liền lùi lại. “Judith, giờ anh sẽ không nói về chuyện này.”
Chúa ơi, anh có vẻ rất bình tĩnh, lý trí đến chết người. “Anh đã lợi dụng em.”
“Anh bảo vệ em.”
“Anh muốn có được liên minh. Đó là lý do duy nhất để anh cưới em. Em cứ tưởng, ôi Chúa ơi, em cứ tưởng vì chẳng có được gì khi cưới em nên anh phải thực sự muốn có em, rằng anh…” Giọng cô òa lên nức nở. Cô thấy buồn nôn trước sự thật đó đến nỗi suýt gập đôi người lại. Cô lùi lại một bước. Sự ngây thơ của bản thân thậm chí còn khiến cô càng tức giận hơn với chính mình. “Em là một con ngốc”, cô kêu lên. “Em đã thực sự nghĩ rằng mình có thể thuộc về nơi này. Em đã tin mình sẽ được chấp nhận và cho dù mẹ em hay cha em có là ai đi chăng nữa…”
Cô hít vào một hơi thật sâu để cố kiểm soát bản thân. “Em không thể trách ai ngoài bản thân vì đã có những ý nghĩ ngu ngốc như thế. Em chẳng bao giờ có thể được chấp nhận ở nơi này. Em sẽ không về nhà với anh, Iain. Bây giờ và cả sau này.”
“Em không được cất cao giọng với anh”, anh ra lệnh bằng một giọng nhẹ nhàng ớn lạnh. “Nhưng em sẽ về nhà với anh. Ngay bây giờ.”
Anh di chuyển nhanh như chớp. Cô thậm chí còn không có thời gian để chạy. Một tay anh khóa chặt hai tay cô và kéo cô quay lại con đường mòn ngay cả trước khi cô bắt đầu vùng vẫy chống lại.
Judith thôi không cố thoát khỏi anh nữa khi nhớ ra Frances Catherine. Bạn cô đang cần cô.
Iain dừng lại ở rìa bãi đất trống. “Đừng khóc nữa”, anh ra lệnh.
“Anh đã làm trái tim em tan nát.”
“Anh sẽ gắn nó lại sau.”
Cô suýt nữa òa lên khóc ngay lúc đó. Nhưng đám đông chiến binh tập trung trong sân đã làm cô đổi ý. Cô vươn thẳng vai và bước nhanh về phía trước bên cạnh chồng, quyết tâm không làm bản thân phải hổ thẹn trước những người Maclean.
Graham và Patrick đã lên ngựa và đang chờ họ để quay về. Iain không để cho Judith cưỡi ngựa một mình. Anh quăng dây cương con ngựa của cô cho em trai, rồi quay lại và nhấc cô lên lưng con ngựa của mình. Anh nhảy lên sau cô, đặt cô vào lòng mình, rồi tiến lên trước dẫn đường.
Họ vượt qua Graham trước. Ngay khi cô bắt gặp ánh mắt của ông, ông liền quay đi. Cô vội cúi đầu nhìn xuống lòng mình, hai tay xếp lên nhau và cố gắng đến tuyệt vọng không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào trên mặt. Cô không muốn bất kỳ ai biết được mình đang bị tổn thương đến nhường nào.
Iain nhận thấy nỗi sỉ nhục mà Graham đã gây ra cho vợ mình. Anh trở nên tức giận đến nỗi gần như không tự kiểm soát. Judith đã trở nên cứng đơ trong vòng tay anh. Anh kéo cô dựa vào ngực mình và cúi xuống thì thầm vào tai cô.
“Em và anh thuộc về nhau, Judith. Không còn gì quan trọng hơn nữa. Hãy nhớ điều đó.”
Anh không nhận ra những lời đó ý nghĩa biết bao cho đến khi đã thốt ra thành lời. Tảng đá đè nặng trong ngực anh như được dỡ bỏ. Yêu Judith khiến anh cảm thấy mình có thể chinh phục được cả thế giới. Chẳng có rắc rối nào mà họ không thể đương đầu chừng nào còn được ở bên nhau. Anh nhớ cô từng nói cô muốn có thể chia sẻ những lo lắng của mình với anh biết bao nhiêu. Anh không để cô làm thế. Và lẽ ra anh cũng phải chia sẻ những lo lắng của mình với cô. Chúa ơi, anh đã chế giễu cái ý tưởng đó, ngạo mạn tin tưởng rằng anh, và chỉ mình anh thôi, phải đưa ra mọi quyết định, giải quyết mọi rắc rối, phát ra mọi mệnh lệnh. Bổn phận của cô là phải cho anh biết có điều gì không ổn, và anh sẽ sắp xếp đâu ra đấy.
Anh không thể hình dung được vì sao cô lại yêu anh. Chuyện đó là một sự thần kỳ. Anh cảm thấy chắc như đinh đóng cột là mình không xứng đáng. Anh suýt mỉm cười, dù xứng hay không thì trái tim cô cũng đã thuộc về anh… và anh sẽ chẳng bao giờ để cô ra đi. Không bao giờ.
Như thể anh đã nói to thành lời ý nghĩ của mình, vì đột nhiên Judith ngẩng lên nhìn anh. “Em sẽ không sống với một người không yêu em”, cô thì thầm.
Cô chờ anh nổi giận, và thầm hy vọng có một chút áy náy. Nhưng cô không nhận được cả hai. “Được thôi”, anh đồng ý.
Cô quay đi khỏi anh. Iain biết rằng lúc này cô không có tâm trạng để nghe những gì anh nói. Ngày mai sẽ là đủ sớm để giải thích tất cả rồi.
“Nhắm mắt lại và nghỉ ngơi đi”, anh ra lệnh. “Em kiệt sức rồi.”
Cô định làm theo lời anh thì chợt nhìn thấy thứ gì đó chuyển động trong bóng tối. Cô cứng người lại và túm lấy cánh tay anh. Rừng cây xung quanh họ dường như trở nên sống động trước mắt cô. Những bóng đen di chuyển về phía trước trong ánh trăng.
Đó là những chiến binh Maitland, rất rất nhiều người, cô thậm chí còn không thể đếm được. Họ mặc trang phục chiến đấu, với Ramsey dẫn đầu. Anh ta tiến lên phía trước và chờ Iain thông báo chuyện gì đã xảy ra.
Rốt cuộc Iain không đến một mình. Người của anh rõ ràng đang đợi lệnh để lâm trận. Lúc này Judith mới cảm thấy may mắn vì mình đã có thể ngăn chặn một cuộc chiến, và tự hỏi không biết sẽ có bao nhiêu mạng người sẽ ngã xuống nếu cô tiếp tục giữ im lặng.
Cô không nói chuyện lại với chồng cho đến khi họ về đến nhà. Cô bảo anh mình không muốn ngủ chung. Anh liền nhấc bổng cô lên và đưa lên phòng. Cô quá mệt mỏi nên không thể chống lại anh. Cô ngủ thiếp đi trước khi anh cởi hết quần áo của cô ra.
Anh không thể để cô một mình. Anh ôm cô trong vòng tay, vuốt ve cô, ấp ủ cô, hôn cô, và trong những giờ trước bình minh anh đã làm tình với cô.
Ban đầu cô quá buồn ngủ nên không thể phản kháng, rồi sau đó lại quá bốc cháy trước nỗi đam mê của anh nên không thể bắt anh dừng lại. Môi anh nóng rẫy tuyệt vời trên môi cô. Hai tay anh vuốt ve bên trong đùi cô, nhẹ nhàng tách chúng ra. Ngón tay anh thám hiểm nơi nóng bỏng ẩm ướt của cô trong khi lưỡi anh xâm chiếm miệng cô. Trò chơi tình ái nóng bỏng khiến cô rên lên vì sung sướng. Cô chuyển động không ngừng dưới anh. Đó là tất cả phản ứng mà anh cần. Anh di chuyển vào giữa hai đùi và tiến sâu vào trong cô. Cô ưỡn lên áp sát vào người anh và quàng hai tay quanh cổ để kéo anh lại gần hơn. Anh chuyển động thật chậm, nhịp nhàng, có tính toán. Sự tra tấn ngọt ngào khiến cô trở nên hoang dã. Cô siết chặt hai chân quanh người anh và nẩy hông lên mạnh hơn nữa bắt anh phải tăng tốc.
Họ cùng nhau tìm thấy sự giải thoát. Anh gầm gừ trong cổ họng và đổ ập xuống người cô. Cô ôm anh thật chặt trong khi những cơn sóng đê mê chảy tràn qua mình, và rồi òa khóc nức nở trên vai anh.
Một khi đã bắt đầu khóc là cô dường như không thể dừng lại. Anh lăn xuống kéo cô theo, thì thầm những lời xoa dịu cho đến khi cô thả lỏng hoàn toàn và anh biết rằng cô đã ngủ trở lại. Anh nhắm mắt, hoàn toàn đầu hàng, rồi cũng trôi vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Iain rời khỏi phòng cả tiếng đồng hồ trước khi Judith thức dậy. Chị quản gia lên tầng đón cô, nhẹ nhàng gõ cửa và gọi tên cô.
Judith vừa mặc xong quần áo. Cô mặc chiếc váy dài màu hồng nhạt. Sau tiếng trả lời của cô, Helen vội vàng bước vào phòng. Chị nhìn qua quần áo của Judith và đột nhiên khựng lại. “Cô không mặc áo choàng của chúng tôi”, chị kêu lên.
“Phải”, Judith trả lời mà không giải thích gì thêm. “Chị muốn nói gì với tôi thế?”
“Các bô lão…”
“Có chuyện gì?” Judith hỏi lại khi thấy Helen không nói tiếp.
“Họ đang chờ nói chuyện với cô trong hội trường. Chuyện đó có đúng không? Có phải cha cô là…”
Helen dường như không thể thốt lên cái tên đó. Judith thấy tội nghiệp chị. “Lãnh chúa Maclean là cha tôi.”
“Đừng xuống dưới nhà”, Helen kêu lên, hai tay bắt đầu xoắn lại với vẻ kích động. “Tôi thấy cô nhợt nhạt khủng khiếp. Hãy quay lại giường đi. Tôi sẽ bảo họ là cô bị ốm.”
Judith lắc đầu. “Tôi không thể trốn ở trên này”, cô nói và bước về phía cửa, rồi dừng lại. “Không phải Hội đồng sẽ phá vỡ một trong các điều luật thiêng liêng khi chính thức nói chuyện trực tiếp với tôi hay sao?”
Helen gật đầu. “Chắc lúc này họ quá giận dữ đến nỗi không thể nghĩ về các điều luật nữa. Hơn nữa, họ đã từng cho phép một người phụ nữ khác lên tiếng trước họ rồi, chính là Frances Catherine của cô đấy. Chuyện đó bị bàn tán quanh đây trong nhiều tuần liền.”
Judith mỉm cười. “Frances Catherine kể họ đã cố bắt cô ấy đổi ý về chuyện mời tôi đến đây. Chắc giờ này họ đang muốn bóp cổ cô ấy lắm. Cứ nhìn tất cả những rắc rối mà tôi đã gây ra mà xem.”
Helen lắc đầu. “Cô chẳng gây ra rắc rối nào cả.”
Judith vỗ lên cánh tay chị. “Chồng tôi có chờ cùng các bô lão không?”
Helen lại lắc đầu. Chị đã phải nỗ lực hết sức mới điều khiển được cảm xúc của mình. Chị trả lời bà chủ bằng một giọng run rẩy. “Lãnh chúa đang trên đường trở về từ nhà Patrick. Graham đã cho người xuống đồi để gọi anh ấy về. Họ sẽ không đuổi cô đi chứ, đúng không?”
“Cha tôi là kẻ thù của họ”, Judith nhắc chị. “Tôi không hình dung nổi họ muốn tôi ở lại đây.”
“Nhưng chồng cô là Lãnh chúa”, Helen thì thào. “Chắc chắn là…”
Judith không muốn nói đến Iain. Helen đã trở nên vô cùng lo lắng, nước mắt đang tuôn trào trên má chị. Judith thấy có lỗi vì mình là nguyên nhân gây ra nỗi đau buồn đó, nhưng cô không biết phải làm thế nào để xoa dịu được chị. Cô không thể nói với Helen rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn cả, vì đó là lời nói dối lố bịch nhất.
“Tôi sẽ vượt qua được”, cô nói. “Và chị cũng vậy.” Cô cố gượng cười, véo lên má để mặt mũi thêm hồng hào, rồi bước ra khỏi phòng.
Iain bước vào nhà vừa đúng lúc cô đang xuống cầu thang. Anh có vẻ nhẹ nhõm khi thấy cô. Cô không biết phải nghĩ gì về chuyện đó.
“Em muốn nói chuyện với anh, Iain”, cô lên tiếng. “Có một chuyện em muốn nói với anh.”
“Không phải bây giờ, Judith”, anh bảo cô. “Giờ không có thời gian.”
“Em muốn anh dành chút thời gian”, cô khăng khăng.
“Frances Catherine cần em, vợ ạ.”
Thái độ của cô thay đổi hoàn toàn. Cô chạy bay xuống cầu thang. “Có phải đứa bé không?”
Iain gật đầu. “Helen?” Judith gọi với lên.
“Tôi nghe rồi, thưa cô Judith. Tôi sẽ chuẩn bị ít thứ và theo cô xuống ngay.”
Judith nhận ra mình đã túm chặt lấy tay Iain liền cố thả ra, nhưng anh không để cô làm điều đó. Anh quay người mở cửa cho cô, rồi kéo cô ra ngoài.
Tất cả các bô lão đang đứng túm tụm trước chiếc bàn cạnh lò sưởi. Iain làm như thể họ không có mặt ở đó.
“Cô ấy lên cơn đau bao lâu rồi?” Judith hỏi.
“Patrick không nói. Cậu ấy quá luống cuống, hầu như chẳng nói được câu nào cho rành mạch.”
Iain không hề phóng đại. Chồng Frances Catherine đang đứng trên ngưỡng cửa. “Cô ấy muốn tôi đi đón linh mục”, anh kêu lên ngay khi họ xuất hiện trong tầm mắt. “Chúa ơi, tất cả là lỗi tại tôi.”
Judith không biết phải nói sao về chuyện đó. Iain lắc đầu. “Bình tĩnh lại đi, Patrick”, anh ra lệnh. “Sẽ không tốt cho cô ấy chút nào nếu em gục ngã.”
“Tất cả là lỗi tại em, em đã bảo anh rồi”, Patrick lặp lại bằng giọng thì thầm hoảng loạn.
“Quỷ tha ma bắt”, Iain lầm bầm. “Dĩ nhiên đó là lỗi của em. Em đã lôi cô ấy lên giường…”
“Không phải chuyện đó”, Patrick cắt ngang.
“Thế thì là chuyện gì?” Iain hỏi lại khi thấy em trai không giải thích.
“Em đã làm cô ấy trở dạ. Bọn em nói chuyện về cha Judith, và cô ấy bảo đã biết chuyện đó nhiều năm. Em hơi nổi cáu vì cô ấy giấu em, và em nghĩ mình đã lên giọng với cô ấy.”
Trong lúc thú tội với anh trai, Patrick đã vô tình chặn đường không cho Judith vào nhà. Cuối cùng Judith phải xô anh ra khỏi cửa và chạy vào trong.
Cô khựng ngay lại khi nhìn thấy Frances Catherine. Bạn cô đang ngồi chải tóc bên bàn, trông bình tĩnh khủng khiếp, thậm chí còn đang ngâm nga nữa.
Frances Catherine mỉm cười với cô rồi ra hiệu cho cô đóng cửa lại.
“Đưa cho mình sợi ruy băng đó”, Frances Catherine nói. “Sợi màu hồng cạnh giường ấy, nếu cậu không phiền.”
Judith làm theo yêu cần của bạn. Cô nhận thấy tay mình đang run bắn. “Cậu cảm thấy thế nào, Frances Catherine?” Cô hỏi bằng giọng thì thầm đầy lo lắng.
“Mình ổn, cảm ơn cậu.”
Judith trố mắt nhìn bạn một lúc lâu. “Lúc này cậu đang đau thật hay là chỉ giả vờ thôi đấy?”
“Nếu không đau thì mình cũng sẽ giả vờ”, Frances Catherine trả lời.
Judith bước về phía bàn và thả người lên chiếc ghế tựa đối diện với bạn. Cô hít một hơi thật sâu để làm dịu đi nhịp tim đang chạy đua của mình, rồi hỏi Frances Catherine có ý quái quỷ gì với câu trả lời vô lý như thế.
Frances Catherine rất vui lòng giải thích. “Mình đang đau đấy chứ”, cô nói. “Nhưng nếu không đau, mình cũng sẽ giả vờ chỉ để chọc tức Patrick. Mình sẽ bỏ con người đó, Judith ạ. Không có gã đàn ông nào được quát vào mặt mình, kể cả chồng mình. Cậu có thể giúp mình xếp đồ đạc lại.”
Judith phá lên cười. “Cậu muốn bỏ đi ngay bây giờ hay là sau khi sinh đứa bé?”
Frances Catherine mỉm cười. “Để sau”, cô nói. “Mình chẳng thấy sợ gì cả”, cô thì thào chuyển hướng chủ đề. “Như thế có khác thường không? Mình đã sợ hãi suốt thời gian mang thai, nhưng đến lúc này mình lại không sợ một chút nào.”
“Thế sao cậu lại muốn gọi linh mục?”
“Để Patrick có việc gì đó để làm.”
Judith không thể tin được điều vô lý đó. “Cậu muốn dọa Patrick, đúng không?”
“Cả vì lý do đó nữa”, Frances Catherine thừa nhận.
“Bên trong con người cậu ẩn chứa bản tính dã man đấy, Frances Catherine”, Judith nói. “Cậu đã cố tình làm chồng cậu hoảng vía. Giờ gọi anh ấy vào rồi cầu xin anh ấy tha thứ đi.”
“Mình sẽ làm thế”, bạn cô hứa. “Cậu có thấy tồi tệ lắm không?”
Frances Catherine chuyển đề tài quá nhanh, Judith phải mất một lúc mới kịp phản ứng. “Cha mình là một người rất ưa nhìn”, cô nhận xét.
“Cậu có nhổ vào mặt ông ấy không?”
“Không.”
“Kể mình nghe chuyện gì đã xảy ra”, Frances Catherine yêu cầu.
Judith mỉm cười. “Mình sẽ không kể gì với cậu cả cho đến khi cậu nói chuyện với chồng cậu xong xuôi. Cậu không thấy anh ấy luống ca luống cuống ngoài kia ư? Cậu quá đáng lắm đấy, Frances Catherine.”
Một cơn đau bất ngờ ập đến với Frances Catherine. Cô thả chiếc lược xuống và túm lấy tay Judith. Khi cơn co thắt dịu bớt đi, cô liền thở hổn hển. Judith thầm tính thời gian diễn ra cơn đau.
“Lần này có vẻ đau mạnh hơn những lần trước đôi chút”, Frances Catherine thì thào. “Nhưng những cơn đau vẫn cách nhau một lúc lâu. Lau trán hộ mình với, Judith, rồi gọi Patrick vào đi. Mình sẵn sàng nghe anh ấy xin lỗi rồi.”
Judith vội làm theo lời bạn. Cô đợi bên ngoài để hai vợ chồng họ có chút riêng tư. Iain đang ngồi trên gờ đá ngắm nhìn cô.
“Anh chưa từng thấy Patrick mất kiểm soát đến mức đó”, anh nhận xét.
“Anh ấy yêu vợ”, cô trả lời. “Anh ấy rất lo cho Frances Catherine.”
Iain nhún vai. “Anh yêu em, nhưng anh chắc chắn như đinh đóng cột sẽ không luống ca luống cuống như Patrick lúc này khi em sinh con cho anh.”
Anh nói ra những lời đó một cách tự nhiên, theo kiểu đương nhiên là vậy. Cô bị rơi vào tình huống bất ngờ. “Anh vừa nói gì?”
Anh để lộ rõ vẻ cáu kỉnh. “Anh nói anh sẽ không đánh mất kiểm soát như kiểu Patrick…”
“Trước đó nữa”, cô cắt ngang. “Anh nói là anh yêu em. Anh nói như thể anh thật lòng nghĩ như thế.”
“Những gì anh nói luôn thật lòng”, anh nói với cô. “Em biết điều đó mà, Judith, em nghĩ ca sinh nở này sẽ diễn ra bao lâu?”
Cô phớt lờ câu hỏi của anh. “Anh không yêu em”, cô tuyên bố bằng giọng nhấn mạnh. “Em chỉ là một sự hy sinh anh phải chọn lựa để có được cái liên minh anh cần.” Cô không cho anh có thời gian trả lời cô. “Cái nhẫn đã làm em lộ thân phận, đúng không? Nó giống hệt cái nhẫn của Douglas và anh đã nhận ra nó.”
“Anh thấy chiếc nhẫn rất quen thuộc, nhưng cũng phải mất một thời gian dài anh mới nhớ ra mình đã thấy nó ở đâu.”
“Chính xác anh nhớ ra vào lúc nào?”
“Lúc chúng ta ở trên nghĩa trang”, anh nói với cô. “Sau đó Patrick nghe em hỏi Frances Catherine rằng cô ấy nghĩ anh sẽ làm gì nếu phát hiện Maclean là cha em. Dĩ nhiên là cậu ấy nói lại với anh, nhưng lúc đó thì anh đã biết rồi.”
Cô lắc đầu, thừa nhận, “Em không hiểu. Nếu Patrick biết rồi thì tại sao anh ấy lại nổi giận với Frances Catherine?”.
“Cậu ấy nổi giận vì Frances Catherine không giãi bày chuyện đó với mình.”
“Vậy là, ngay khi anh phát hiện ra cha em là ai, anh liền cưới em ngay.”
“Chính xác là vậy”, anh thừa nhận, rồi đứng dậy kéo cô vào lòng. “Mà không có hoa”, anh thì thầm. “Anh xin lỗi. Sự an toàn của em phải được ưu tiên hàng đầu. Anh không có thời gian để tổ chức một lễ cưới tử tế cho em.”
Chúa ơi, sao cô muốn tin anh thế chứ. “Anh không cần phải cưới em chỉ để đảm bảo an toàn cho em.”
“Anh đã làm thế đấy”, anh trả lời. “Sẽ chỉ là vấn đề thời gian trước khi một trong các bô lão phát hiện chiếc nhẫn quái quỷ đó. Họ hẳn sẽ nhận ra nó.”
“Em đã định quăng nó đi”, cô nói bừa.
Anh thở dài. “Em sẽ không làm thế đâu”, anh nói. “Trái tim em quá mềm yếu nên chẳng thể phá hủy vật kỷ niệm duy nhất có liên quan đến người đã sinh thành ra em.”
Cô quyết định không tranh cãi với anh khả năng đó. “Anh không thích ông ấy, đúng không?”
“Cha em à?”
“Vâng.”
“Quỷ tha ma bắt, không, anh thích ông ta”, anh trả lời. “Ông ta là một tên khốn thực sự. Nhưng ông ta cũng là cha em, và bởi anh biết mình sẽ giữ em lại nên anh đã cử Ramsey đến chỗ ông ta để bàn về việc thành lập liên mình. Sẽ thực tế hơn nếu liên kết với người Dunbar. Suy cho cùng lãnh địa của họ giáp biên giới với chúng ta, nhưng Lãnh chúa Maclean lại là cha em và sau cùng thì em có quyền nhận ông ấy… nếu em muốn điều đó, Judith ạ.”
“Nhưng anh không tin người Maclean, đúng không?”
“Nhưng anh không tin người Maclean, đúng không?”
“Không”, anh trả lời. “Và nhân tiện thì anh cũng chẳng tin tưởng nhiều vào người Dunbar.”
“Anh có thích Douglas không?”
“Đặc biệt không.”
Cô cảm thấy thoải mái vì sự chân thật của anh. “Anh không thích ai cả, đúng không?”
Nụ cười của anh thật dịu dàng. “Anh thích em.”
Anh luôn khiến cô ngừng thở mỗi khi nhìn cô như thế. Judith phải buộc mình tập trung vào câu chuyện mà họ đang nói. Cô cụp mắt xuống nhìn ngực anh. “Sao lại cần thiết phải lập liên minh với thị tộc khác? Trong quá khứ các anh vẫn luôn tự cô lập mình cơ mà.”
“Lãnh chúa Dunbar đã già và mệt mỏi, nhưng ông ta không muốn chuyển giao bổn phận cho một chiến binh trẻ tuổi hơn. Khi anh nghe được chuyện ông ta đang đàm phán với Maclean, anh đã cố can thiệp trước khi liên minh của họ được thành lập. Dunbar mà kết hợp với Maclean thì họ sẽ trở nên bất khả chiến bại. Lúc đó thì có cả tỷ thứ phải lo lắng.”
“Sao anh không giải thích những chuyện đó với em?”
“Anh vừa mới giải thích xong đấy thôi.”
Anh đang lẩn tránh và cả hai bọn họ cùng biết điều đó. “Tại sao trước đây anh không nói?” Cô gặng hỏi.
“Chuyện đó rất khó cho anh”, cuối cùng anh cũng thừa nhận. “Trước đây anh chưa bao giờ thảo luận những mối quan tâm của mình với bất kỳ ai ngoài Patrick.”
“Ngay cả Graham cũng không?”
“Đúng vậy.”
Cô rời khỏi anh và ngẩng lên nhìn. “Điều gì đã làm anh thay đổi?”
“Em”, anh trả lời. “Và Frances Catherine.”
“Em không hiểu.”
Anh nắm lấy tay cô, đẩy cô ngồi xuống gờ đá rồi ngồi xuống cạnh cô. “Lúc đầu, anh không hiểu mối quan hệ giữa hai người bọn em. Bọn em dường như tin tưởng nhau hoàn toàn.”
“Bọn em thực sự tin tưởng nhau hoàn toàn”, cô khẳng định.
Anh gật đầu. “Cô ấy chưa từng kể với ai về chuyện cha em, và em chưa từng lo lắng là cô ấy sẽ nói ra.”
Trong đầu Iain dường như đang phải xử lý một điều gì đó. Giọng anh thật thấp, đầy do dự. “Thực ra em đã trao cho cô ấy một thứ vũ khí mà cô ấy có thể dùng để chống lại em. Đàn ông sẽ không bao giờ làm thế.”
“Có vài người sẽ làm thế.”
“Anh thì không”, anh thừa nhận. “Và trước khi gặp em, anh không hề tin có tồn tại một niềm tin như vậy.”
Đột nhiên anh đứng dậy, chắp hai tay sau lưng và quay lại đối diện với cô. “Em đã cho anh thấy là em có thể tin tưởng bạn em hoàn toàn. Anh cũng muốn được như thế, Judith. Em từng nói với anh là em tin anh. Nhưng nếu em tin anh bằng cả trái tim, tin tuyệt đối, thì em sẽ chấp nhận mà không hề thắc mắc rằng khi anh nói là anh yêu em, nghĩa là anh hoàn toàn thật lòng. Chỉ khi đó thì nỗi bất an, sợ hãi, tổn thương trong em mới có thể biến mất.”
Đầu cô cúi thật thấp. Cô nhận ra anh đang nói thật. “Em đã không tin tưởng anh đủ để nói cho anh biết cha em là ai”, cô hạ giọng thừa nhận. “Nhưng hẳn em sẽ đề cập đến chuyện đó… một ngày nào đó. Em đã sợ anh sẽ không cần em nữa nếu biết được sự thật.”
“Nếu em tin tưởng anh đủ…”
Cô gật đầu. “Em thực sự đã cố gắng, ngay trước khi diễn ra lễ cưới… Tại sao lúc đó anh không để em nói?”
“Lúc đó anh đang liều mạng để bảo vệ em, và cách duy nhất anh biết là làm sao để em trở thành vợ của anh. Hội đồng sẽ chẳng bao giờ thay đổi suy nghĩ. Nếu họ phát hiện Maclean là cha em, họ sẽ lợi dụng em để cố hủy hoại ông ta.”
“Nếu như em để chiếc nhẫn ở lại Anh, sẽ không có chuyện gì…”
Anh không để cô nói hết. “Bí mật nào cũng có ngày bị phát hiện”, anh nói với cô. “Quá nhiều người biết sự thật. Họ hàng của em ở Anh có thể sẽ tìm đến Maclean nhờ giúp đỡ đòi em về”, anh nhún vai. “Giờ họ vẫn có thể làm thế”. Anh dường như không quá lo lắng về khả năng đó.
“Iain, em không nghĩ mình có thể ở lại đây. Cái cách Graham nhìn em khi ông ấy phát hiện ra cha em là ai… Giờ ông ấy sẽ không bao giờ chấp nhận em là người Maitland nữa. Em sẽ lại trở thành người ngoài. Không, em không thể ở lại đây.”
“Được rồi.”
Anh đồng ý ngay lập tức khiến cô bối rối. Cô tưởng ít ra anh cũng sẽ yêu cầu cô cố gắng, và rồi cô sẽ tỏ ra rất cao thượng và đồng ý với anh. Làm sao anh có thể vừa thú nhận tình yêu với cô xong rồi lại đồng ý để cô ra đi chứ?
Judith không có thời gian để bắt anh giải thích. Patrick mở cửa và hét lên tên cô.
Cô quay vào trong nhà và thấy Frances Catherine đang rạng rỡ vì vui sướng. Judith cho rằng chồng của cô bạn đã tỏ ra ăn năn hối lỗi một cách đích đáng.
Khi đi lại, Frances Catherine không cảm thấy lưng dưới quá đau, thế nên cô cứ chậm rãi đi đi lại lại trước lò sưởi trong lúc Judith chuẩn bị những công việc cần thiết.
Frances Catherine có cả trăm câu hỏi về Maclean. Judith không thể trả lời bất kỳ câu nào. Cuối cùng khi đã có thể nói được một câu hoàn chỉnh mà không bị cắt ngang, cô liền kể cho bạn nghe về Douglas.
“Mình có một người anh trai. Anh ấy hơn mình đúng năm tuổi”, Judith nói. “Mẹ mình đã bỏ rơi anh ấy mà không nói một lời nào với ai.”
Frances Catherine suýt nữa ngã ra sàn. Cô cảm thấy nổi giận thay cho Judith. “Mụ chó cái chết dẫm đó”, cô thốt lên.
Cô đang chuẩn bị gầm lên một ý nghĩ tối tăm nữa về mẹ Judith thì nghe thấy tiếng chồng mình đang xin lỗi thay cho vợ ở bên ngoài cửa sổ. Cô liền đưa tay lên bịt miệng để không phá lên cười.
“Mẹ cậu đúng là một con quỷ”, cô thì thào. “Nếu có công lý trên đời, bà ta sẽ phải trả giá cho những gì mình làm.”
Judith không tin điều đó là đúng, nhưng cô cũng sẽ không tranh cãi với bạn lúc này. “Có lẽ vậy”, cô đồng ý.
“Agnes đã phải trả giá cho những gì mụ làm rồi”, Frances Catherine gật đầu thông báo.
“Sao cơ, chuyện gì đã xảy ra với bà ta?” Judith hỏi.
Frances Catherine dường như không nghe thấy bạn hỏi. “Phải, mụ ta đã trả giá. Mụ ta là đồ ngu mới đi loan truyền những tin đồn đầy tội lỗi như thế về cậu và nghĩ rằng Lãnh chúa của chúng ta sẽ không nghe thấy.”
“Iain nghe được ư?” Judith hỏi.
“Phải”, Frances Catherine nói. Cô dừng lại tập trung cho cơn đau đang ập xuống mình, tay túm chặt mép lò sưởi cho đến khi cơn quặn thắt trôi qua. Rồi cô lấy chiếc khăn len lau trán và nói. “Chúa ơi, lần này lại mạnh hơn lần trước một chút.”
“Cũng kéo dài hơn”, Judith bảo bạn.
Frances Catherine gật đầu. “Nào, mình đang nói đến đâu rồi nhỉ? Ồ đúng rồi, Agnes.”
“Chính xác Iain đã nghe được những gì?”
“Rằng cậu đã mang thai đứa con của anh ấy trước khi anh ấy cưới cậu.”
“Chúa ơi, anh ấy hẳn đã nổi điên lên…”
“Ồ đúng thế đấy, anh ấy đã nổi điên lên”, Frances Catherine đồng ý. “Cậu, Patrick và Graham lúc đó đã lên đường đi câu, Iain làm xong công việc và quay về hai giờ sau đó. Anh ấy xuống thăm mình để chắc chắn mình không cần gì cả. Anh ấy thật chu đáo, đúng không? Iain đã thay đổi khá nhiều kể từ khi cưới cậu, Judith ạ. Anh ấy chưa bao giờ…”
“Frances Catherine, cậu đang lạc đề đấy”, Judith cắt ngang. “Anh ấy đã làm gì với Agnes?”
“Mình đang nói đến chỗ đó đây”, Frances Catherine nói. “Iain quay trở lên pháo đài. Hẳn đã có ai đó chặn anh ấy và kể với anh ấy. Hay có lẽ một bô lão đã nhắc đến…”
“Mình không quan tâm anh ấy đã nghe được chuyện đó như thế nào”, Judith lại xen ngang. “Mình muốn biết anh ấy đã làm gì. Cậu đang làm mình phát điên lên, Frances Catherine ạ, khi cứ rào đón loanh quanh như thế.”
Frances Catherine mỉm cười. “Như thế làm cậu không lo đến vụ sinh đẻ nữa, đúng không?”
Judith gật đầu. Rồi cô cầu xin bạn kể nốt câu chuyện.
Frances Catherine sẵn lòng chiều theo ý bạn. “Anh ấy đi thẳng đến nhà Agnes. Brodick kể với mình như thế. Anh ấy cũng ghé qua đây, chỉ để chắc chắn là mình ổn cả. Mình nghĩ Patrick đã lèo nhèo bắt anh ấy phải để mắt đến mình. Dù sao đi nữa, một giờ nữa trôi qua, và lúc đi ra ngoài hít thở chút không khí trong lành thì mình thấy Agnes và Cecilia, con gái mụ, cả hai đều xách theo hành lý và đi thẳng xuống dưới đồi. Brodick bảo họ đang rời khỏi lãnh thổ Maitland. Họ sẽ không quay trở lại nữa, Judith ạ.”
“Họ sẽ đi đâu?”
“Đến nhà anh họ của Agnes”, Frances Catherine giải thích. “Có vài chiến binh hộ tống họ đi.”
“Iain không hề nói gì với mình”, Judith nghiền ngẫm chuyện đó một lúc trong khi Frances Catherine tiếp tục đi đi lại lại.
Helen gõ cửa cắt ngang cuộc nói chuyện riêng tư của họ. “Chúng ta sẽ nói về chuyện này sau”, Frances Catherine thì thào.
Judith gật đầu. Cô giúp Helen khiêng vào một chồng khăn len ngất ngưởng và chất thêm vào với đống khăn trên bàn. Winslow ở ngay sau lưng chị quản gia. Anh ta bê chiếc ghế đẻ đến. Frances Catherine ngay lập tức mời anh ta ở lại dùng bữa trưa. Winslow quá ngạc nhiên trước lời mời đó nên không thể làm gì khác ngoài lắc đầu.
Patrick không có tâm trạng nào để treo nổi chiếc áo choàng qua xà nhà. Winslow đành giúp làm hộ luôn. Frances Catherine cố mời anh ta chút đồ uống khi đã xong việc.
Anh ta từ chối ly rượu và quay ra cửa, rồi đột nhiên dừng chân và quay người lại. “Vợ tôi đang chờ ở trong sân”, anh ta nói. “Cô ấy muốn giúp. Nếu cô không muốn cô ấy…”
“Làm ơn gọi cô ấy vào đây”, Judith vội đề nghị. “Chúng tôi sẽ rất vui nếu cô ấy cùng bầu bạn, đúng không Frances Catherine?”
Bạn cô rạng rỡ hẳn lên. “Ồ đúng thế”, cô đồng ý. “Cô ấy có thể dùng bữa trưa với chúng tôi.”
Helen dừng công việc gấp các thứ trên giường và nhìn lên. “Cô thực sự đói ư, cô gái? Tôi có thể đem xuống ít súp mà tôi đã làm đêm qua. Nó đã sôi gần như cả đêm.”
“Vâng, cảm ơn chị”, Frances Catherine trả lời. “Nhưng tôi chẳng đói chút nào.”
“Vậy thì vì sao…” Judith lên tiếng.
“Khi đã đến giờ ăn tối, chúng ta sẽ phải ăn tối”, Frances Catherine khăng khăng. “Mọi thứ phải diễn ra thật… bình thường. Đúng không Judith?”
“Phải, dĩ nhiên rồi”, Judith trả lời.
Isabelle bước nhanh vào nhà làm mọi người chú ý. Cô đóng cửa lại rồi vội vàng bước về phía Frances Catherine và nắm lấy tay bạn. Trong lúc Judith đứng đó, Isabelle lặp lại tất cả những lời động viên khuyến khích mà Judith đã nói lúc cô bắt đầu trở dạ. Cô nói về điều kỳ diệu của chuyện sinh nở, nhấn mạnh rằng đúng là sẽ rất lộn xộn, nhưng vẫn vô cùng đẹp và dặn Frances Catherine phải nhớ để cảm nhận niềm sung sướng với bổn phận đưa một sự sống mới vào đời đầy quý giá này.
Một cảm giác ấm áp tràn ngập trong người Judith. Cô đã tạo ra một sự khác biệt trong cuộc đời một con người. Cô biết mình sẽ phải rời khỏi nơi này, và sớm thôi nếu như Hội đồng vẫn đang làm theo ý họ, nhưng trong lúc sống ở đây, cô đã tạo được ảnh hưởng đến cuộc sống của một người khác. Ít nhất sẽ có một người phụ nữ khác ngoài Frances Catherine vẫn sẽ nhớ về cô.
Helen nhanh chóng ra khỏi nhà để đi lấy món súp. Isabelle đã để con trai cho dì của Winslow trông, và cô cũng rời khỏi đó để về nói với bà rằng cô sẽ ở lại với Frances Catherine cho đến khi đứa bé được sinh ra.
Frances Catherine chờ cho đến khi cửa đóng sau lưng hai người phụ nữ đó rồi mới quay lại với Judith. “Cậu có thấy lo lắng cho mình không?”
“Có lẽ chỉ một chút”, Judith thừa nhận.
“Sao lúc nãy cậu có vẻ mặt kỳ lạ thế? Cậu đã nghĩ gì lúc Isabelle nói chuyện với mình?”
Judith mỉm cười, Frances Catherine hiếm khi bỏ qua điều gì. “Mình nhận ra đã tạo nên một chút khác biệt trong cuộc sống của Isabelle. Mình đã giúp con trai cô ấy chào đời. Cô ấy sẽ không quên điều đó. Những người khác sẽ quên mình, nhưng cô ấy thì không.”
“Phải, cô ấy sẽ không quên đâu”, Frances Catherine đồng ý, rồi lại thay đổi chủ đề. “Patrick bảo Iain không cho anh ấy biết dự định của mình. Chồng mình tin Hội đồng sẽ trừng phạt cả hai người. Anh ấy bảo khi anh ấy nói với Iain quan điểm đó, Iain chỉ cười và lắc đầu.”
Judith nhún vai. “Mình sẽ không ở lại đây, cho dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Cậu hiểu vì sao, đúng không? Mình không thể trở thành người ngoài một lần nữa.”
“Judith, tất cả phụ nữ ở đây dường như đều có cảm giác là người ngoài”, Frances Catherine tranh luận.
Cửa bật mở ra. “Thế nào rồi?” Patrick gầm lên từ lối vào.
“Thế nào cái gì hả chồng?”
“Frances Catherine, sao lâu thế?”
“Patrick, anh thực sự phải bình tĩnh lại”, Judith ra lệnh. “Chuyện này không thể nhanh chóng được đâu.”
Frances Catherine vội bước về phía chồng. “Em xin lỗi vì chuyện này khiến anh lo lắng, nhưng không có gì xảy ra cả. Em không thể bảo đứa bé nhanh lên được, Patrick ạ.”
“Judith, cô không thể làm được gì ư?” Patrick gặng hỏi.
“Giờ vợ anh sẽ nghỉ ngơi.”, Judith tuyên bố. “Chúng ta phải kiên nhẫn.”
Patrick thở dài, rồi cau mày nói, “Winslow bảo em to gấp đôi Isabelle.”
Frances Catherine không phản đối lời nhận xét đó. Cô biết chồng mình đang tìm thứ gì đó để lo lắng. “Em ăn nhiều gấp đôi mà”, cô bảo anh. “Iain đi đâu rồi?”
Đến lúc này Patrick mới mỉm cười. “Anh đã khiến anh ấy phát điên lên. Anh ấy đang đi tập luyện với mọi người.”
“Anh nên đến giúp anh ấy”, Frances Catherine gợi ý. “Em sẽ cho ai đó tìm anh khi gần đến lúc.”
Patrick miễn cưỡng đồng ý rời khỏi nhà. Nhưng anh cứ quay lại liên tục, và khi tối đến anh liền cắm trại ngay trên ngưỡng cửa.
Dì của Isabelle đến tìm cô về hai lần trong ngày để cho em bé bú, và Helen cũng rời khỏi đó một lần để chắc chắn các bô lão đã ăn tối tử tế và con trai chị Andrew đã được trông nom cẩn thận.
Những cơn co thắt của Frances Catherine tiếp tục không đều cho đến tận chiều muộn, sau đó chúng trở nên đau khủng khiếp, nhưng Frances Catherine còn hơn là sẵn sàng để tiếp nhận chuyện đó.
Vào khoảng giữa đêm, cô bắt đầu gào thét vì cơn đau quằn quại. Cô đang sử dụng chiếc ghế đẻ và cố rặn bằng hết khả năng của mình trong từng cơn co thắt quằn quại kéo dài. Helen đã dùng lòng bàn tay đẩy mạnh vào bụng Frances Catherine, nhưng nỗ lực của chị chỉ làm tăng thêm sự đau đớn cho cô. Đứa bé không chịu phối hợp.
Có gì đó không ổn và tất cả mọi người đều biết. Những cơn đau lúc này đã nối tiếp nhau, và lẽ ra Frances Catherine phải hạ sinh rồi mới phải. Có gì đó đã chắn mất lối ra. Helen quỳ trên sàn phía trước Frances Catherine để kiểm tra tình hình đứa bé một lần nữa, và sau khi xem xét xong, chị ngồi bệt xuống và ngẩng đầu lên nhìn Judith.
Nỗi sợ hãi trong mắt chị khiến ruột Judith quặn lại. Helen ra hiệu bảo cô đến bên kia căn phòng.
“Không thì thầm gì cả”, Frances Catherine gào lên. “Cho tôi biết chuyện gì không ổn.”
Judith gật đầu đồng ý. “Phải, cứ nói với cả hai chúng tôi”, cô ra lệnh.
“Đứa bé nằm không đúng tư thế. Tôi đã sờ thấy chân nó.”
Một cơn co thắt khác ập đến. Judith bắt Frances Catherine phải rặn thật mạnh. Frances Catherine hét lên phản đối rồi đổ ập về trước, nấc lên không nén lại được.
“Ôi Chúa ơi, Judith, mình không thể cầm cự lâu hơn nữa. Mình muốn chết. Cơn đau…”
“Đừng có mất lòng tin vào mình lúc này”, Judith cắt ngang.
“Tôi không thể thò tay vào trong”, Helen thì thào. “Chúng ta cần dùng móc, Judith ạ.”
“Không!”
Tiếng hét phản đối đầy thống khổ của Frances Catherine đã xé nát khả năng tự chủ của Judith. Bên trong cô cảm thấy vô cùng hoảng sợ, cô hầu như không biết mình đang làm gì. Cô gỡ tay mình ra khỏi bàn tay túm chặt của cô bạn, rồi lao về phía chậu nước. Cô rửa tay thật sạch. Những chỉ dẫn của Maude đang dội lại trong đầu cô. Cô không biết và không quan tâm những gì bà đỡ đó đã nói với cô có thể chỉ dựa trên những câu chuyện vớ vẩn. Cô sẽ làm theo quy trình của bà và tin rằng chuyện đó mới là quan trọng.
Helen đứng dậy khi thấy Judith quỳ xuống trước Frances Catherine.
Frances Catherine khàn cả giọng vì đã la hét quá nhiều. Bằng một giọng thì thào rất đáng thương, cô nàn nỉ, “Bảo với Patrick là mình xin lỗi.”
“Quỷ tha ma bắt chuyện vớ vẩn đó đi”, Judith quát lên. Cô trở nên nhẫn tâm trước sự thống khổ của người bạn. “Đó là chuyện của cậu, Frances Catherine, đi mà làm mấy chuyện ngược đời đó ấy.”
“Cô đang định xoay đứa bé lại à?” Helen hỏi. “Nếu cố làm thế cô sẽ xé tan cô ấy ở bên trong.”
Judith lắc đầu. Cô tập trung chú ý vào Frances Catherine. “Cho mình biết lúc nào cơn đau tiếp theo bắt đầu”, cô ra lệnh.
Helen đưa cho Judith chiếc tô đựng mỡ lợn. “Bôi thử mỡ này lên tay cô đi”, chị gợi ý. “Nó sẽ giúp đứa bé chui ra dễ dàng hơn.”
“Không.” Judith trả lời. Cô không rửa tay sạch đến thế để rồi bôi lên đó cái thứ mỡ ghê gớm này.
Isabelle đặt tay lên bụng Frances Catherine. Khoảng một phút sau Frances Catherine kêu lên. “Cơn đau đang bắt đầu. Mình cảm thấy cơn co thắt đang tăng lên.”
Judith bắt đầu cầu nguyện, còn Frances Catherine bắt đầu la hét. Helen và Isabelle giữ cô thật chặt trong khi Judith làm việc.
Tim Judith gần như chìm hẳn xuống khi cô cảm thấy một bàn chân bé xíu thò ra ở lối ra. Lúc này cô đang cầu nguyện thành tiếng, nhưng chẳng ai có thể nghe thấy cô. Tiếng la hét của Frances Catherine nhấn chìm mọi âm thanh khác. Judith nhẹ nhàng đẩy bàn chân đó xuống và tiếp tục tìm bàn chân còn lại.
Chúa đã đáp lại lời cầu nguyện của cô. Cô không phải thò vào quá xa mới tìm thấy bàn chân đó. Cô từ từ kéo nó xuống qua lối ra.
Frances Catherine làm nốt phần còn lại. Cô không thể ngừng rặn được. Đứa bé hẳn đã rơi xuống chân cô nếu Judith không bắt lấy kịp thời.
Đứa bé xinh xắn đã làm cho tất cả bọn họ một phen hoảng kinh hồn vía có hình dáng bé tẹo, trông mũm mĩm đáng yêu, và có mái tóc lơ thơ màu đỏ như lửa. Trông con bé cực kỳ dễ thương… và có tiếng gào rất giống mẹ nó.
Con bé thực sự hoàn hảo.
Và em gái của nó cũng vậy. Cô bé này không gây ra cho họ bất kỳ rắc rối nào, nhưng khiến mọi người ngạc nhiên vô cùng.
Lúc đó Frances Catherine đang khóc lóc vì sung sướng và nhẹ nhõm, sự tra tấn cuối cùng cũng đã qua. Helen đã ra ngoài để hoàn tất nghi lễ chôn nhau cho phù hợp với các luật lệ của Nhà thờ, để ma quỷ không tấn công bà mẹ trẻ hay đứa bé trong lúc họ đang ở trong tình trạng yếu ớt như hiện nay. Còn Isabelle thì đang bận rộn vừa thủ thỉ với đứa bé vừa tắm cho nó lần đầu tiên. Judith đang lau rửa cho Frances Catherine thì đột nhiên thấy cô bạn lại rặn tiếp. Judith bảo bạn phải dừng lại. Cô lo sợ đến khả năng bị xuất huyết. Nhưng Frances Catherine không thể dừng lại. Đứa bé gái thứ hai được sinh ra chỉ vài phút sau đó.
Con bé đủ lịch sự để thò đầu ra trước.
Hai đứa trẻ trông bề ngoài giống y hệt nhau. Cả Isabelle và Helen đều không thể phân biệt được. Họ cẩn thận bọc chúng trong những tấm khăn có màu sắc khác nhau, đứa chị là tấm màu trắng, còn đứa em màu hồng trước khi quấn bên ngoài bằng áo choàng len của người Maitland.
Frances Catherine không bị chảy máu quá nhiều, nhưng trong đầu Judith sự lo lắng vẫn chưa hết. Cô phải đảm bảo là người mẹ trẻ sẽ ở trên giường ít nhất là hai tuần để phòng ngừa những biến chứng.
Cuối cùng Frances Catherine cũng được đặt lên giường. Cô mặc chiếc váy ngủ xinh xắn mà Judith đã may cho cô.
Cuối cùng Frances Catherine cũng được đặt lên giường. Cô mặc chiếc váy ngủ xinh xắn mà Judith đã may cho cô.
Tóc cô đã được chải ngay ngắn và buộc lại bằng một sợi ruy băng màu hồng. Mặc dù kiệt sức nhưng trông cô vẫn rạng rỡ, nhưng Judith biết bạn mình phải cực kỳ đấu tranh mới có thể tỉnh táo được.
Patrick cũng được thông báo liên tục về tình trạng của vợ. Anh biết cô ổn cả. Nhưng Helen không nói cho anh biết anh có con trai và con gái. Nhiệm vụ vinh quang đó phải để dành cho vợ anh.
Cuối cùng hai đứa bé cũng được đặt vào vòng tay Frances Catherine để chuẩn bị ra mắt bố chúng. Judith vuốt phẳng tấm chăn bao quanh ba người họ, rồi quay ra ngoài đón ông bố trẻ.
“Chờ đã.” Frances Catherine thì thào để không làm hai đứa bé giật mình. Cả hai đều đang ngủ say sưa.
“Gì thế?” Judith thì thào hỏi lại.
“Chúng ta… chúng ta đã làm mọi việc ổn cả, phải không Judith?”
“Phải, chúng ta đã làm được”, cô đồng ý.
“Mình muốn nói là…”
“Cậu không phải nói gì cả”, Judith bảo bạn. “Mình hiểu mà.”
Frances Catherine mỉm cười. “Giờ đến lượt cậu, Judith. Hãy cho hai đứa con của mình một người bạn để chúng có thể chia sẻ những bí mật với nhau”, cô ra lệnh.
“Chúng ta sẽ chờ xem”, Judith trả lời. Cô ra hiệu cho Isabelle và Helen theo cô ra ngoài. Patrick gần như húc bay cô lúc chạy ngang qua. Vẻ háo hức muốn được gặp gia đình của anh làm Judith mỉm cười.
Không khí trong lành có cảm giác thật tuyệt vời. Judith kiệt sức, cảm thấy yếu ớt và nhẹ nhõm vì nhiệm vụ khó khăn cuối cùng cũng đã qua. Cô bước về phía bức tường đá và ngồi xuống. Isabelle đi theo cô.
“Chuyện này thật đáng sợ, đúng không?” Isabelle thì thầm. “Tôi đã quá lo sợ cho Frances Catherine.”
“Tôi cũng thế”, Judith thừa nhận.
“Cô ấy rồi sẽ cần được giúp đỡ”, Helen thông báo. “Cô ấy đã mất quá nhiều thời gian và giờ cô ấy cần nghỉ ngơi rất nhiều. Cô ấy không thể một mình chăm sóc cả hai đứa bé.”
“Dì của Winslow sẽ giúp đỡ và tôi cũng vậy”, Isabelle tình nguyện. “Chúng tôi có thể giúp vào buổi sáng.”
“Tôi có thể đến từ giờ từ tối đến hết đêm”, Helen gợi ý.
Cả hai cùng nhìn Judith, hy vọng cô sẽ đồng ý nhận buổi chiều. Cô lắc đầu. “Chúng ta sẽ phải tìm ai đó khác để làm chuyện đó”, cô nói. “Tôi không thể hứa vì tôi không chắc là mình còn ở lại đây bao lâu nữa.”
“Cô đang nói chuyện quái quỷ gì thế?” Isabelle hỏi, rõ ràng là kinh ngạc trước câu nói của Judith.
“Ngày mai tôi sẽ giải thích”, Judith hứa. “Giờ tôi muốn nói về Frances Catherine. Tôi muốn hai người hứa với tôi là sẽ chăm sóc cô ấy. Cô ấy không được phép rời khỏi giường. Cô ấy vẫn chưa hết nguy hiểm đâu.”
Judith có thể nghe thấy vẻ tuyệt vọng trong giọng nói của mình. Cô không thể kiểm soát được điều đó. Sự kiệt sức đang làm cô trở nên dễ xúc động hơn, cô cho là vậy.
Cả Isabelle và Helen đều không tranh cãi với cô, Judith thấy biết ơn vì họ đã im lặng. Helen mệt mỏi trút một hơi. Nỗi buồn mà chị nhận thấy trên gương mặt bà chủ như xé nát tim chị.
Chị quyết định làm cuộc nói chuyện vui vẻ hơn. “Hai người có ai ngạc nhiên như tôi khi Frances Catherine bắt đầu trở dạ lần thứ hai không?”
Cả Isabelle và Judith đều mỉm cười.
“Trông cả hai người như thể sẵn sàng ngã lăn ra rồi ấy”, Helen nói. “Hãy về nhà và nghĩ ngơi một chút đi. Tôi sẽ ở lại hết đêm nay.”
Cả Isabelle và Judith đều không còn sức lực hay minh mẫn để di chuyển được nữa. Không gian quá im lặng, quá yên bình và họ chỉ muốn ngồi đó nhìn chằm chằm vào bóng tối.
Judith nghe tiếng động ở phía sau và quay đầu lại nhìn. Iain và Winslow đang đi xuống đồi. Cô nhanh chóng quay lại và cố gắng chỉn chu lại vẻ bề ngoài của mình. Cô vuốt tóc ra sau vai, véo lên má để có chút hồng hào, và cố vuốt thẳng những nếp xoăn tít trên chiếc váy.
Isabelle nhìn cô, cười khúc khích và thì thào. “Trông cô vẫn như quỷ ấy.”
Judith kinh ngạc trước lời nhận xét đó. Isabelle vốn là một người ăn nói nhỏ nhẹ, ngọt ngào. Judith không biết là một người như thế có thể đùa giỡn. Cô phá ra cười, rồi thì thào đáp lại, “Cô cũng thế”.
Họ đứng dậy cùng một lúc để đón các ông chồng, rồi tựa vào nhau, cố bắt đối phương phải chịu toàn bộ trọng lượng của mình.
“Tôi không quan tâm trông mình như thế nào”, Isabelle thú nhận. “Winslow cứ muốn… cô biết đấy, và tôi không nghĩ mình nên làm điều đó sớm thế này. Mới chỉ có bảy tuần trôi qua. Tôi nghĩ bọn tôi sẽ phải chờ thêm khoảng bảy tuần nữa… nhưng cũng có vài đêm, tôi thực sự muốn…”
Judith không chắc là mình hiểu được những gì Isabelle đang lắp bắp. Thế rồi cô thấy mặt Isabelle đỏ bừng và cuối cùng cũng hiểu ra. “Maude bảo tôi là thông thường nên đợi khoảng sáu tuần trước khi… ngủ với chồng mình.”
Isabelle ngay lập tức cố làm cho vẻ ngoài của mình chỉn chu hơn. Judith thấy hành động của cô bạn cực kỳ buồn cười. Tiếng cười của cô làm Isabelle cũng cười theo.
Helen lắc đầu trước tình trạng đáng thương của họ.
Iain và Winslow thì nghĩ rằng vợ mình đã bị mất trí. Helen báo cho họ tin tốt lành về Frances Catherine. Cả hai chiến binh dĩ nhiên cũng hài lòng, nhưng sự quan tâm của họ vẫn dành cho những người vợ thiếu kiểm soát của mình.
“Isabelle, bình tĩnh lại đi nào”, Winslow ra lệnh. “Em xử sự như đang bị say khướt ấy.”
Cô bậm môi lại để ngăn mình không cười nữa. “Anh làm gì mà giờ này còn thức thế?” Cô hỏi. “Sao anh không ở nhà với con?”
“Dì đang ở đó rồi”, Winslow trả lời.
“Dì sẽ ở lại hết đêm chứ?”
Winslow nghĩ đó là một câu hỏi kỳ cục. “Dĩ nhiên rồi”, anh ta trả lời. “Anh sẽ ngủ lại ở pháo đài.”
Isabelle cau mày nhìn chồng. Anh ta nhướng mày trước phản ứng của cô, rồi hỏi với vẻ cáu kỉnh, “Isabelle, em bị vấn đề quái quỷ gì thế?”
Isabelle không trả lời, Judith bước về phía chồng mình. “Sao anh chưa đi ngủ?”
“Anh chờ em.”
Cô như bị choáng ngợp vì sự thừa nhận của anh. Ngay lập tức cô rưng rưng nước mắt. Iain vòng tay quanh vai cô và quay người dìu cô đi. Helen chúc mọi người ngủ ngon rồi quay vào trong nhà.
Isabelle vô tình chặn đường từ mảnh sân ra cổng khi cô bước lên trước để đương đầu với chồng mình. Cô không nhận ra Iain và Judith đang đứng ngay sau lưng. “Em không muốn ngủ với dì anh”, cô kêu lên. “Em muốn ngủ với anh. Juidth bảo chúng ta chỉ phải chờ sáu tuần thôi, chồng ạ, và giờ đã là bảy tuần rồi.”
Winslow kéo vợ vào trong vòng tay và tránh ra khỏi đường đi để Iain và Judith có thể đi qua họ. Anh ta cúi xuống và thì thầm vào tai vợ.
Alex, Gowrie và Ramsey làm Judith chú ý. Ba chiến binh đang sải bước xuống đồi. Khi họ đến đủ gần để cô có thể thấy được vẻ mặt của họ, hơi thở cô như bị mắc lại ở cổ họng. Trông họ có vẻ vô cùng giận dữ.
Cô đi sát vào Iain. “Sao họ vẫn còn thức thế?” Cô thì thào hỏi.
“Có một cuộc họp”, Anh trả lời “Diễn ra lâu hơn dự định.”
Có vẻ Iain không định giải thích chuyện gì đã xảy ra, còn cô thì quá kiệt sức và hoảng sợ để có thể hỏi anh. Sau khi trở mình trằn trọc một hồi lâu, cuối cùng Judith cũng trôi vào giấc ngủ chập chờn.