Đọc truyện Diệt Thiên Truyền Thuyết – Chương 21: Thay đổi bất ngờ
“Cộc…cộc…..cộc”
Mới sáng sớm thôi cửa phòng của hắn ta đã dồn dập tiếng gõ cửa, mở cửa ra thì Diệp Tuyết nắm lấy tay hắn kéo đi. Diệt Thiên ngơ ngác hỏi:
“Có chuyện gì thế?”
Diệp Tuyết gấp gáp nói:
“Chúng ta nhanh tới võ quán thôi, hôm qua cha ta gửi tin nhắn mà ta ngủ quên bây giờ thì sắp tới giờ xuất phát luôn rồi.”
Diệt Thiên vẫn không hiểu gì cả nhưng Diệp Tuyết đã chặn họng:
“Chúng ta cứ tới võ quán trước đã rồi trên đường ta sẽ kể cho ngươi biết sau.”
Nàng đã nói như thế thì hắn ta đành phải chở nàng đi tới Thiên Long võ quán, chiếc xe ô tô của nàng đã đậu trước cửa còn Diệt Thanh Vân thì hối hả chất đồ mới giặt hôm trước của hắn ta vào ba lô ném vào ghế sau.
Diệt Thanh Vân gấp gáp nói:
“Huynh lần này đi phải chú ý an toàn đấy.”
Diệp Tuyết đặt lịch trình cho xe tự chạy rồi nói:
“Ngươi làm gì thì làm đi rồi ta giải thích sau.”
Nói xong nàng lấy ra kem đánh răng cùng nước lọc bắt đầu vệ sinh cá nhân, điều này chứng tỏ nàng gấp đến không có thời gian làm mấy chuyện này luôn. Diệt Thiên cũng đành phải làm cho xong mấy việc đó, đợi xong hết rồi hắn mới hỏi:
“Rốt cuộc có chuyện gì?”
Đang tính cởi áo ngủ Diệp Tuyết nghe hắn ta nói thì dừng lại, nàng xém quên mất hắn ta đang ngồi trong xe. Nàng biết không thay đồ được lên mới khẽ giọng nói:
“Một mục thi bị rò rỉ thông tin thế nên võ quán muốn làm một khóa huấn luyện sinh tồn cho chúng ta, nghe nói người lãnh đạo của Thợ săn hiệp hội đã đưa thông báo giới hạn độ tuổi được Thiên Phong học viện ủng hộ.
Để đáp lại có vẻ Thiên Phong học viện đã thêm phần thi sinh tồn bị loại bỏ từ rất lâu vào trong bài khảo hạch hai năm sau. Hôm qua có thông báo chín giờ sáng phải có mặt giờ chỉ còn mười phút thôi.”
Diệt Thiên khẽ giọng nói:
“Chúng ta đến trễ một chút không được hay sao?”
Diệp Tuyết lắc đầu vẻ mặt lo lắng nói:
“Thái Vũ thúc thúc rất thoải mái nhưng riêng về vấn đế thời gian thì không thể sai lệch dù chỉ một chút. Hai chúng ta đến trễ một chút thôi thì khi mọi người xuất phát thì cả hai chúng ta sẽ bị bỏ lại.”
Diệt Thiên nhìn đồng hồ nhảy qua 8: 51 thì mới nói:
“Tuy biết đã trễ nhưng ngươi cũng không thể nào mặc đồ ngủ như thế này đi lên trên đó được chứ.”
Diệp Tuyết xấu hổ nói:
“Ta đi ra sau xe thay ngươi đừng có quay lại nhìn là được.”
Nàng nói xong không cần đợi hắn ta đồng ý ra đằng sau chọn lấy đồ đạc để thay, Diệt Thiên bỗng thắc mắc hỏi:
“Ta nghĩ đi thực hành dã ngoại chắc chúng ta sẽ không mang nhiều đồ như thế ngươi chuẩn bị đồ đạc làm gì?”
Diệp Tuyết khẽ giọng nói:
“Thực ra ta không biết được mang cái gì còn cái gi không thế nên mới mang hết đi ngươi cũng được Thanh Vân chuẩn bị không ít đâu.”
Hắn ta ngẩng đầu lên muốn nói thì thì bỗng nhiên há hốc mồm bởi đi vào đoạn đường quá sáng thế nên màn chắn của xe tự động bật lên. Vấn đề là màn chắn này khiến kính xe có thể phản chiếu rất rõ ràng, thế là hắn ta nhìn hết mọi thứ.
Tuy còn có chút thua Tuyết tình nhưng nàng ta mới chỉ mười tám tuổi thôi, khi nàng đã thay đồ gần xong hết thì hắn ta não hoạt động trở lại.
Nếu cứ để mặt kính phản chiếu như thế chắc chắn nàng sẽ phát hiện, chuyển chức năng xuống tự nhiên màn kính dần dần trở nên trong suốt.
Quay lại ghế trước Diệp Tuyết cau mày nói:
“Ngươi sao lại tắt chế độ giảm ánh sáng đi ánh nắng chói quá.”
Nàng muốn đưa tay bật lên thì bị Diệt Thiên cản lại:
“Sắp tới nơi rồi cần gì nữa.”
Diệp Tuyết lắc đầu nói:
“Chói như thế này ta không quen với lại trong lúc ta sắp xếp đồ đạc cũng không muốn bị người bên ngoài thấy.”
Nàng bật màn chắn lên sau đó nhìn mình qua màn kính khẽ vuốt tóc chỉnh chu lại nhưng bỗng nhiên nàng cảm giác có cái gì đó không ổn. Quay qua nhìn Diệt Thiên thì thấy hắn ta đang nhìn ra cửa sổ nhìn vào không gian vô định.
Khẽ vuốt mặt một cái nàng tính mở miệng hỏi nhưng cảm giác lại quá mức ngại ngùng khiến nàng không tài nào mở miệng được. Đi xuống xe lúc xách đồ cảm giác tội lỗi tràn ngập khiến Diệt Thiên khá khó chịu.
Nàng giúp hắn ta đủ chuyện nhưng mình lại không kiềm chế được bản thân, giá như hắn ta thấy cái quay mặt đi thì tốt rồi.Đằng này lại nhìn hết từ đầu đến đuôi, hai người sánh bước đi vào trong võ quán hắn ta dùng hết can đảm nhỏ giọng nói:
“Xin lỗi ngươi.”
Diệp Tuyết cúi đầu thấp giọng hỏi:
“Ngươi thấy được những gì?”
Diệt Thiên ấp úng sau đó khẽ nói:
“Cái này…. à thì….thực ra cũng không nhiều lắm.”
Diệp Tuyết hừ một tiếng rồi nói:
“Trên xe có chức năng ghi hình ngươi nói rõ để ta khỏi phải tra xét.”
Diệt Thiên cứng họng mãi mới lí nhí nói:
“Từ đầu đến cuối nhưng không phải do ta cố ý, tất cả đều do chiếc xe.”
Diệp Tuyết lườm hắn tức giận nói:
“Tuy không phải hoàn toàn lỗi của người nhưng ta rất muốn đánh ngươi, đứng yên cho ta đánh vài cái thì coi như chúng ta huề. Dù sao ngươi cũng mới cứu mạng của ta xong thế nên chỉ đánh vài cái thôi.”
Diệt Thiên nhìn thấy đại sảnh đã rất gần có nhiều người tập trung sẵn thì chỉ rồi nói:
“Mọi người tập trung hết rồi chúng ta nhanh thôi kẻo trễ.”
Nói xong không đợi nàng đồng ý hắn ta nắm lấy tay của nàng kéo đi một mạch, Thái Vũ thấy hai người tới vừa đúng giờ thì trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Đi lên bục hắn ta to giọng thông báo:
“Mọi chuyện có chút bất ngờ nhưng vì tương lai còn nhiều dự định khác thế nên chúng ta mới gấp gáp chuẩn bị dã ngoại thực chiến như thế. Tuy là dã ngoại nhưng ta đảm bảo độ an toàn tuyệt đối cho các bạn học.
Ba mươi người chia ra làm mười đội sẽ phải hoàn thành những thử thách không giống nhau, chỉ cần hoàn thành hết tất cả thì coi như khảo nghiệm kết thúc. Phải lưu ý cho các ngươi thử thách lần này đều rút từ chương trình học của Thiên Phong học viện nên độ khó sẽ không cần phải bàn tới.”
Diệt Thiên chăm chú nghe nhưng eo bị nhéo đau quá khiến cho hắn ta méo hết cả mặt, người trong cuộc mới rõ ràng chứ trong mắt người ngoài hai người chẳng khác tình nhân đang giận dỗi.
Thái Vũ tất nhiên cũng nghĩ như thế nhưng hắn ta chỉ mỉm cười rồi nói:
“Tới đây thôi còn thời gian còn lại cho các ngươi tự động bắt cặp với nhau, người tập và trợ tập vừa đủ ba mươi thế nên ta không nghĩ các ngươi sẽ mất nhiều thời gian để phân đội. Tất cả có thời gian mười phút để tìm tổ đội thích hợp.”
Thái Vũ vừa dứt lời thì phía sau hai người đã vang lên âm thanh rất đáng yêu:
“Tuyết tỷ.”
Diệp Tuyết cuối cùng cũng buông eo của Diệt Thiên ra quay lại đằng sau thì thấy Triệu Phượng Nghi đã đứng đằng sau hai người từ khi nào. Tuy ít khi tiếp xúc nhưng một người là con gái của trưởng quân khi còn một là thiên kim thị trưởng tất nhiên sẽ biết nhau.
Diệp Tuyết cười hỏi:
“Đừng nói là ngươi muốn tổ đợi với ta đấy?”
Triệu Phượng Nghi lè lưỡi cực đáng yêu rồi nói:
“Vừa rồi xảy ra chút chuyện khiến cho ta cùng Văn Khoa tên kia chia tay, mấy người khác sợ hắn nhưng tỷ thì không. Với lại trong tổ đội của tỷ hai người đều mạnh có thể bảo vệ một người yếu như ta.”
Diệt Thiên nhíu mày khẽ giọng nói:
“Người luôn phải nhờ người khác giúp không sai nhưng ngươi phải biết tự mình phấn đấu thì mới có tu vi cao được.”
Hắn ta nói thế bởi lần trước đã nhắc nàng, hôm nay thấy nàng vẫn muốn nhờ cậy người khác thế nên hắn có chút thất vọng. Triệu Phượng Nghi lập tức lắc đầu lia lịa nói:
“Huynh nhầm rồi ta thực ra muốn đi theo những người mạnh nhất để thể nghiệm thứ thách khó nhất.Hôm trước người cứu ta lời nói đã hoàn toàn thức tỉnh ta thế nên huynh không cần lo lắng ta chỉ biết trốn chạy.”
Ánh mắt tràn ngập lo lắng của nàng khiến cho Diệp Tuyết nghi ngờ, linh tính bảo nàng phải làm cái gì đó thế nhưng lý trí bảo nàng dừng lại. Diệt Thiên nghe cô nàng nói như thế thì ánh mắt mới nhu hòa xuống nhọ giọng nói:
“Ngươi biết được như thế thì tốt, ta thực lực cao hơn ngươi thế nên nếu ta có thể giúp được gì sẽ giúp. Còn nếu ngươi coi thường sự giúp đỡ từ một người trợ tập như ta thì cũng không sao bởi thực sự ta cũng chỉ hơn ngươi một đại cảnh thôi.”
Triệu Phượng Nghi mừng ra mặt nắm lấy tay hắn cười nói:
“Cám ơn huynh rất nhiều Diệt Thiên.”
Diệp Tuyết ngạc nhiên hỏi:
“Ngươi biết hắn ta sao?”
Triệu Phượng Nghi tất nhiên không thể nhận mình biết hắn thế nên cười nói:
“Huynh ấy cùng tỷ đang được người ta đồn là tình nhân của nhau, chắc chỉ có hai người không biết thôi chứ trong võ quán làm gì có ai không biết.”