Đọc truyện Diệt Thế Kỷ – Chương 18
Ngoài hội trường lúc này có đến mấy chiếc xe cao cấp đỗ lại, tất cả đều cực kỳ xa hoa, hấp dẫn tầm mắt của mọi người, nhân viên bảo vệ trong hội trường cùng cảnh binh lại càng không thể không chú ý đoàn xe này. Phải nói, thật sự quá bắt mắt, chỉ cần là người sáng mắt thì sao có thể nhìn không thấy được.
Khi một đám người ngoại quốc trông như bảo tiêu, dáng vẻ khôi ngô, thần sắc lãnh khốc, rõ ràng có mang theo vũ khí bên dưới áo vest, lại thêm nét khí khái đầy nhanh nhẹn và dũng mãnh bước ra từ những chiếc xe này, nhân viên bảo vệ cùng cảnh binh liền không thể bình tĩnh được nữa.
Bởi vì có không ít nhân vật có địa vị cao tham gia tang lễ, bọn họ tất nhiên đều mang theo vũ khí để phòng ngừa những chuyện bất ngờ có thể xảy ra, cho nên khi nhìn thấy đám người này xuất hiện, họ đều nắm chắc vũ khí trong tay, nhìn những kẻ kia đầy cảnh giác.
Những kẻ mới đến này hẳn đều đã trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh, thấy tư thái đề phòng của bọn họ cũng ngay lập tức ở trong tư thế cảnh giới, chính là có thể thấy, những người này không có ác ý, bởi vì trận thế của bọn hắn giống như muốn bảo vệ ai đó hơn.
Chỉ trong hai ba giây ngắn ngủi, mấy người nhìn như bảo tiêu kia đã xếp thành đội ngũ chỉnh tề. Lúc này, một bảo tiêu mới tiến đến mở cửa một chiếc xe cao cấp khác. Chỉ thấy xuất hiện một đôi chân thon dài tao nhã được ôm gọn trong chiếc quần tây đen, tạo nên một đường cong tuyệt mỹ.
Khi người nọ bước ra từ trong xe, phong tư chói mắt của hắn liền đoạt đi tầm mắt của mọi người, bảo tiêu xung quanh vốn dễ bị chú ý bởi bộ quần áo đen bỗng chốc trở thành màn cảnh, trở thành hình nền để tô đậm cho hắn.
Đều là vest đen, ở trên người bọn bảo tiêu cho cảm giác trầm lặng, đương nhiên, cũng càng có lực uy hiếp, nhưng mặc trên người hắn lại tạo nên vẻ tao nhã bất phàm. Đây tuyệt đối không phải là do sự khác nhau từ chất liệu làm quần áo, mà là do dáng người hoàn mỹ kết hợp với khí thế quân lâm thiên hạ tựa như một vị hoàng đế, cùng nét tuấn mỹ hệt như thiên thần, không gì sánh kịp khiến cho người khác không thể hô hấp.
Hắn là ai, tất cả những người ở đây đều biết, tuy số lần hắn lộ mặt không nhiều như nguyên thủ các quốc gia, mỗi ngày đều có tin tức, cũng không giống các nghệ sĩ diễn viên thường xuyên xuất hiện trên TV và mặt báo, mà hình ảnh của hắn thường xuất hiện tại tạp chí và các bản tin về kinh tế, nhưng những điều đó đều không ảnh hưởng đến một sự thật là, cả thế giới đều biết đến hắn.
Người nam nhân này, cho dù là ảnh chụp, chỉ cần nhìn qua một lần, tuyệt đối không thể quên được. Vẻ tuấn mỹ như thiên thần kia làm sao có thể khiến người ta dễ dàng quên mất, huống chi trừ bỏ bề ngoài, tầm quan trọng của chính bản thân hắn, cũng đủ khiến người người ngưỡng mộ.
Balberith, Hoàng đế tài chính, cũng là nam nhân giàu có nhất trên thế giới, có được nguồn tư bản khổng lồ như vậy sao lại không khiến cho những người chịu cảnh khốn khó, sống dưới ách nô dịch của đồng tiền phải hâm mộ và ghen tỵ. Có biết bao nhiêu người vẫn vọng tưởng, giá như mình là Balberith thì thật tốt, hay nếu mình có tài phú của Balberith thì tốt biết bao.
Nhìn qua không khí giữa những bảo tiêu cùng với cảnh binh tuy kinh ngạc vì sự xuất hiện của mình nhưng vẫn kiên trì giữ vững chức trách, Balberith đối với người bảo tiêu mở cửa nói câu gì đó, rồi thông qua vô tuyến điện, yêu cầu của hắn được truyền đến tất cả bảo tiêu đang đứng ở đằng kia. Đám bảo tiêu tránh sang hai bên tạo thành một con đường, bất quá, vẫn giữ vẻ cảnh giới như cũ.
Đối với hành động của những bảo tiêu này, Balberith chỉ cảm thấy vô cùng ngu xuẩn. Hắn sao phải cần đến sự bảo hộ của nhân loại, những bảo tiêu này có mặt chẳng qua là do Luật nói, làm một Hoàng đế tài chính nhất định phải có bảo tiêu, như vậy khi xuất hiện mới gây chấn động, mà chính hắn cũng nghĩ phải thể nghiệm một chút. Không thể không nói, mấy người này vẫn khá hữu dụng, tỷ như làm bức tường cản trở giới truyền thông cứ thích quấn chặt lấy hắn, dáng người cao lớn của bọn họ có thể che chắn không ít ánh đèn flash loang loáng khiến hắn chói mắt từ đống máy ảnh kia.
Bước đi tao nhã, Balberith mang theo nụ cười hoặc nhân không thích hợp với không khí, đến trước mặt một nhân viên công tác.
“Ta đến tham dự lễ tang.” Balberith nói.
Nhân viên công tác của lễ tang cực kỳ trang trọng này tất nhiên là người có tố chất rất cao, tuy khiếp sợ, nhưng không hề hỏi thêm vì sao Balberith lại đến mà chỉ lễ phép mời Balberith tiến hành kiểm tra cùng đưa ra lời yêu cầu những bảo tiêu của hắn phải để lại vũ khí ở ngoài mới có thể tiến vào.
“Bọn họ không đi vào với ta.” Balberith nể mặt Luật, chấp thuận yêu cầu kiểm tra của nhân viên công tác, sau đó đưa ra quyết định ngay mà không thèm trưng cầu ý kiến của những bảo tiêu kia. Những bảo tiêu này đều là do hắn thuê, tất nhiên chỉ có thể thuận theo mệnh lệnh của hắn. Mặc dù công việc của bảo tiêu là bảo vệ tính mạng của cố chủ (ở đây là người thuê), có quyền đưa ra ý kiến trước những việc gây tổn hại đến tính mạng của cố chủ, nhưng Balberith chẳng buồn bận tâm những điều này, bởi hắn tự tin rằng nhân loại không thể nào thương tổn được hắn, cho dù có là vũ khí công nghệ cao, trước mặt hắn cũng chẳng khác nào một món đồ chơi nhỏ bé.
Đội trưởng của nhóm bảo tiêu vừa định phản đối, bắt gặp ánh mắt của Balberith quét đến liền không dám nói gì. Bất luận bao nhiêu lần hắn vẫn không rõ, một chuyên gia tài chính làm thế nào lại có được ánh mắt khiến lính đánh thuê từng sống trên chiến trường như hắn phải sợ run, ánh mắt bình thản không chứa đựng chút sát khí hay huyết tinh nào, lại có sức mạnh khiến cho lòng người sợ hãi, lạnh lẽo vô cùng, tất cả ý kiến phản đối của hắn đều không cách nào thốt lên. Có lẽ, đây chính là ánh mắt của vương giả.
Sau khi làm cho thủ lĩnh bảo tiêu không dám hó hé gì, Balberith mang theo thư ký riêng tiến vào hội trường.
Người thư ký này có thể được Balberith mang vào tất nhiên không phải là kẻ tầm thường, có thể nói như vậy, bởi vì sự tồn tại của hắn là cùng một loại với Balberith, là thuộc hạ của một Balberith “chân thật” mà thế nhân không hề biết đến.
Nhân viên công tác đã trải qua rèn luyện chuyên nghiệp, hiển nhiên đã sớm thông báo việc Balberith tham dự lễ tang cho những người ở trong. Lúc này, chủ sự hiện tại của Tống gia cùng một số vị lãnh đạo cũng đã biết tin tức Balberith đến, mà người đang tiến vào hội trường lễ tang kia với vẻ tuấn mỹ nổi danh của mình cũng đã khiến không ít người nhận ra.
Balberith rất nổi tiếng, thực lực bản thân làm cho hắn dù có đứng ở trước mặt nguyên thủ của một quốc gia vẫn là nhân vật khiến người khác kiêng kỵ, hơn nữa còn không hề tầm thường. Thế nhưng, cách nhau một đại dương, bọn họ tuy đều biết Balberith là ai, nhiều lắm thì có chút dính dáng với hắn ở lĩnh vực kinh tế, chính là chẳng ai trong bọn họ quen biết hắn, thậm chí ngay cả mặt mũi đều chưa gặp qua, làm thế nào mà Balberith lại có mặt ở đây?
Nhưng, mặc kệ thế nào, Balberith đã đến thăm viếng, bọn họ cũng không thể không tiếp đón, bởi người đến là Balberith, Hoàng đế tài chính Balberith.
Balberith là một chuyên gia trong lĩnh vực tài chính, nhưng lại không phải là một chuyên gia bình thường. Hắn được xưng tụng là Hoàng đế tài chính bởi vì hắn có thực lực thống trị toàn bộ giới tài chính, chỉ cần hắn dậm chân một cái, nền tài chính của thế giới cũng phải chao đảo. Tài chính là bộ phận trọng yếu của quốc gia, có được lực ảnh hưởng lớn như thế, Balberith tất nhiên có khả năng làm khuynh đảo một quốc gia, thậm chí là hệ thống kinh tế của thế giới. Đây là sức mạnh của Balberith, cũng là sức mạnh mà mọi nhà lãnh đạo quốc gia đều coi trọng.
Nghe nói, lúc trước nước Mỹ có mời Balberith làm cố vấn tài chính của quốc gia, thế nhưng bị Balberith cự tuyệt.
Balberith dùng mười năm để tạo nên truyền thuyết của hắn, những vụ đầu tư cũng như ánh mắt của hắn luôn cực chuẩn. Theo như điều tra, Balberith chưa từng có vụ đầu tư thất bại nào, một sản nghiệp dù thê thảm đến cỡ nào, chỉ cần được Balberith coi trọng, như vậy tất nhiên sẽ có tiềm lực bùng nổ.
Giữa thị trường tài chính luôn biến đổi thất thường, có thể đầu tư không hề thất bại, chỉ cần bỏ vốn ít mà lại thu được nguồn lợi nhuận khổng lồ, trong ánh mắt của những người bình thường, Balberith dù có gọi là Thần trong giới tài chính cũng không ngoa, thậm chí có một số kẻ sùng bái Balberith quá mức, xem sự tồn tại của hắn như một tín ngưỡng để tôn thờ.
Cho đến hiện tại, chỉ cần sản nghiệp nào được Balberith coi trọng, liền sẽ có rất nhiều người đổ xô vào đầu tư theo.
Lực ảnh hưởng đáng sợ của Balberith bắt đầu thể hiện ra vào ba năm trước đây, cụ thể thế nào không ai biết, nhưng là hình như có một tiểu quốc đắc tội Balberith, sau đó bị hắn trả thù.
Phương thức trả thù của hắn là ở trong chuyên mục phỏng vấn của giới truyền thông đại chúng, phát biểu rằng thực lực kinh tế cùng các sản nghiệp của tiểu quốc kia không tốt cho nên tập đoàn tài chính của hắn chuẩn bị rút khỏi tiểu quốc ấy.
Hậu quả của lời phát biểu này chính là, hết thảy từ chủ của các xí nghiệp cho tới dân chúng bình thường, đều nghĩ rằng nền kinh tế của quốc gia họ không được ổn định, liền rút hết tiền trong ngân hàng ra, đổi sang tiền tệ của quốc gia khác, kéo theo giá cả của các loại vật tư bắt đầu dao động, những xí nghiệp ngoại quốc bắt đầu rút vốn, bán đi sản nghiệp, rồi rời khỏi quốc gia này.
Trước tình huống như vậy, Chính phủ đành ra mặt, chính là dân chúng lại tin tưởng Balberith hơn, bởi vì ánh mắt của hắn chưa bao giờ sai lầm, không lâu sau, quốc gia này phải tuyên bố phá sản, trật tự xã hội đều rung chuyển. Một quốc gia vốn giàu có là thế mà giờ đây lại lâm vào cảnh khốn cùng.
Sau khi việc này xảy ra, những người lãnh đạo của các quốc gia liền xếp Balberith vào danh sách những người cần phải đặc biệt coi trọng.
Máy bay tư nhân của Balberith cất cánh từ nước Mỹ, bay đến đâu, thông qua bản kế hoạch cùng thuyết minh của hãng hàng không, những người lãnh đạo của Trung Quốc tự nhiên biết đến, cũng chuẩn bị hẹn gặp khi Balberith đến nơi, sau đó sẽ đem tin tức Balberith đến thăm Trung Quốc với thiện chí truyền đi, nhưng là, bọn họ không nghĩ đến Balberith sẽ xuất hiện ở nơi này.
Bọn họ cũng không muốn xảy ra xung đột với Balberith, nếu như Balberith nói ra điều gì bất lợi cho Trung Quốc thì nền kinh tế của Trung Quốc sẽ chịu ảnh hưởng nghiêm trọng, thế nên với loại tai họa gây nên bởi người này, tốt nhất là nên tránh đi.
Sự xuất hiện của Balberith khiến cho những người tham dự lễ tang xì xào bàn tán, Balberith cũng chẳng thèm để ý, đi thẳng vào linh đường (nơi để linh cữu).
Nhìn bức ảnh Tống lão phu nhân để ở ngay giữa gian phòng, Balberith vái một cái, sau đó nói với người nhà Tống gia, “Thỉnh nén bi thương.” Chính là, trong giọng nói của hắn không hề có bi thương hay đau đớn, chỉ đơn thuần là lễ độ.
Vừa thấy hành động của Balberith, mọi người liền hiểu được Balberith đến đây với thân phận cá nhân, như vậy, những nguyên thủ quốc gia cũng không tiện ra mặt, chủ sự của Tống gia mới là người thích hợp lên tiếng.
“Cảm tạ ngài đã đến, Balberith tiên sinh.” Đối với lời chia buồn của Balberith, chủ sự đương nhiệm của Tống gia cũng lễ phép đáp lại.
“Tống lão phu nhân là một nữ sĩ đáng tôn kính.” Balberith nói thực lòng, nữ nhân này quả thật đáng để tôn kính, hành động của nàng trước lúc lâm chung khiến Balberith thưởng thức, nhìn và hiểu được thấu đáo, lại không hối hận những gì mình đã lựa chọn, thật không hổ là người có cùng huyết thống với Luật.
“Balberith tiên sinh cùng gia mẫu là?” Tống gia chủ tỏ vẻ nghi hoặc, tại sao hắn không biết là mẫu thân nhận thức Balberith. Theo như lời Balberith, hình như bọn họ có quen biết?
“Ta không biết Tống lão phu nhân.” Balberith nói.
Vậy ngươi đến đây để làm chi? Đây là ý tưởng chung trong lòng mọi người khi nghe hắn bảo thế.
“Ngươi tới đây để làm gì?” Một giọng nói mang theo ngữ khí không hề kiên nhẫn vang lên.
END 18.
———————–
Thế là chính thức hết 3 tuần trả nợ, bắt đầu từ tuần sau tiến độ sẽ về bình thường =))