Diệt Nhân

Chương 8: Quá Nhanh


Bạn đang đọc Diệt Nhân – Chương 8: Quá Nhanh


Vẻ mặt và điệu cười của tên này khiến Đường Lưu Vũ cảm nhận được nguy hiểm:
– Có hơi nhanh…
Cố Dạ cười lớn:
– Không sao, chỉ là làm quen trước, sau này ngươi có thể thoải mái sử dụng, cũng không có giới hạn số lần.
– Nhưng ta còn chưa…
Đường Lưu Vũ còn chưa nói hết câu thì Cố Dạ và Tư Cẩn Ngôn đã đi đến, mỗi tên một bên hộ tống hắn đến một buồng chứa nhìn như phi thuyền cỡ nhỏ.

Không đợi Đường Lưu Vũ kịp để lại “di ngôn”, cả hai đã đặt hắn vào vị trí, khởi động máy, kích hoạt trí tuệ nhân tạo rồi đóng nắp lại.

Vân Lam im lặng đứng nhìn từ đầu đến cuối rồi mới lên tiếng:
– Các ngươi muốn dùng hệ thống quét giả lập kiểm tra năng lực của hắn?
Tư Cẩn Ngôn hớn hở đáp lại:
– Lam tỷ, chúng ta không hề giấu giếm kể hết mọi chuyện cho hắn, tên này lại không biết điều cứ giấu giấu giếm giếm.

Về sau sẽ trở thành đồng đội kề vai tác chiến, che giấu năng lực là không tốt.
Vân Lam lạnh lùng đáp:
– Ngươi đang gián tiếp lên án ta sao?
Biểu cảm của Tư Cẩn Ngôn lập tức thay đổi, vội phủ nhận:
– Không có.

Lam tỷ, ngươi đừng hiểu nhầm.

Năng lực của ngươi quá đặc biệt, bọn ta chỉ cần biết tên và cách thức vận hành, thật ra ngươi tiến hóa một hay hại lần chúng ta đều không nhận ra được.

Có đúng không?
Câu hỏi này là dành cho Cố Dạ, Tư Cẩn Ngôn dùng ánh mắt cầu xin viện trợ.

Cố Dạ thấy vậy liền gật đầu:
– Đúng, chúng ta không đủ thông tin để đánh giá năng lực của ngươi.


Tiếc là nghĩa phụ…
Cố Dạ nói đến đây liền dừng lại, bởi vì sự chú ý của Vân Lam đã không còn đặt trên người hắn nữa.

Cố Dạ và Tư Cẩn Ngôn quay đầu theo hướng ánh nhìn của nàng, nơi một màn hình sáng đang chiếu lại những chuyện diễn ra trong không gian giả lập.

Tất cả đều có một cảm giác cạn lời.

Tư Cẩn Ngôn gian nan hỏi:
– Cố Dạ, ta nhớ lần đầu tiên mình sử dụng thứ này là khi mười tuổi, cũng cầm cự được hơn ba phút.
Cố Dạ tự hào đáp:
– Ta là chín tuổi, năm phút.
Lần này không cần ai hỏi, Vân Lam chủ động đáp:
– Sáu tuổi, mười ba phút.
Vẻ đắc ý trên mặt Cố Dạ hoàn toàn biến mất.

Hắn biết nguyên nhân là do năng lực của Vân Lam rất giỏi trong việc sinh tồn.

Nhưng thua chính là thua.

Hơn nữa bại với khoảng quá xa khiến một kẻ như Cố Dạ cảm thấy khá mất mặt.
Nguyên nhân của cuộc tranh luận phân cao thấp này, Đường Lưu Vũ lúc này đang ngơ ngác nhìn khung cảnh tối đen trước mặt cùng một chữ “chết” tỏa ra ánh sáng rực rỡ như thể đang trêu ngươi hắn.

Không sai, Đường Lưu Vũ chết, chết một cách rất dứt khoát ngay khi vừa tiến vào.

Những người bên ngoài đã trò chuyện được mấy câu? Đó là chưa kể đến khoảng thời gian hệ thống quét người thật để tạo ra nhân vật ảo với các chỉ số tương tự, bao gồm cả năng lực sở hữu.
Đường Lưu Vũ vừa tiến vào còn chưa kịp làm gì, chỉ thấy một sinh vật hình dạng như bọ ngựa.

Hai lưỡi đao sắc nhọn vung lên, khung cảnh trước mặt của hắn chuyển thành màu đen với chữ chết rực rỡ.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, thậm chí Đường Lưu Vũ còn không có cảm giác gì về việc mình vừa đối diện với cái chết.

Bỏ đi, chết liền chết, dù sao cũng chỉ là luyện tập trong không gian giả lập.

Chỉ có một điểm hắn vẫn chưa hiểu là tại sao khung cảnh màu đen này cứ tồn tại mãi.

Đây là do người tạo ra chúng cố ý thiết lập để châm chọc kẻ thất bại? Chẳng phải trong tình huống này, khi người tham dự chết trò chơi chết mọi thứ sẽ kết thúc, nắp phi thuyền tự động mở ra sao?
Suy nghĩ của Đường Lưu Vũ không sai, thiết lập cơ bản của thiết bị giả lập này là như vậy.

Vấn đề nằm ở ba kẻ bên ngoài, bọn hắn cố ý trì hoãn hệ thống để xem thông số.

Ban đầu cả ba đều cho rằng Đường Lưu Vũ có thể cầm cự một lúc nên thoải mái tán nhảm, hiện tại đương nhiên phải tập trung vào chuyện chính, xem thử năng lực của tên này là gì.
Trên màn hình trước phi thuyền hiện ra bảng giới thiệu thông số.

Các chỉ số mà cả ba xem xong đều không biết nói gì:
Tên: Đường Lưu Vũ.
Tuổi: mười bảy.
Năng lực: không.
Sinh mệnh: không xác định.

Sức mạnh: không xác định.
Năng lượng: không.

Tiềm năng: không.
Đây sẽ là bảng thông số của một người bình thường chưa trải qua quá trình thức tỉnh nếu không có dòng chỉ số sinh mệnh kỳ quái kia.

Tư Cẩn Ngôn là người đầu tiên đưa ra ý kiến:
– Ta nghĩ là hệ thống quét có sai sót.

Buồng của Đường Lưu Vũ trước nay không có ai sử dụng, có thể đã phát sinh lỗi nào đó.
Lý do này có phần hơi gượng ép.

Ai cũng biết kỹ thuật của nghĩa phụ tốt đến mức nào.

Cộng thêm tính cách cẩn thận không cho sai sót dù là nhỏ nhất diễn ra, khả năng buồng giả lập của Đường Lưu Vũ sai sót gần như là không thể.

Nhưng đây lại là câu trả lời duy nhất cho thứ kỳ dị trước mắt.
– Ta cũng nghĩ vậy.
Cố Dạ vừa nói vừa nhập lệnh cho trí tuệ nhân tạo kiểm tra lỗi và sửa chữa.

Qua vài phút, thông báo đã hoàn thành hiện lên ngay trên màn hình.

Ba người nhanh chóng để nó quét lại một lần nữa, kết quả nhận được vẫn chẳng có gì khác biệt.

Tư Cẩn Ngôn lại định nói gì đó thì Vân Lam đã lên tiếng trước:
– Hệ thống không có lỗi.
– Ý của ngươi là vấn đề đến từ Đường Lưu Vũ?
– Hắn là người được nghĩa phụ lựa chọn, tất sẽ có chỗ bất phàm.

Chẳng phải mỗi người trong chúng ta đều là vậy sao?
– Nhưng sinh mệnh lực không xác định…chẳng phải nói hắn là bất tử sao?
– Không xác định chứ không phải vô hạn.
Tư Cẩn Ngôn đột nhiên nảy ra ý tưởng:
– Có khi nào sinh mệnh lực của Đường Lưu Vũ đã đạt đến một chỉ số không tưởng? Hắn có thể tùy ý chuyển hóa bao nhiều thành điểm tiềm năng tùy thích để đảm bảo việc thức tỉnh chắc chắn thành công.

Như vậy dù bản chất khác biệt, bề ngoài hắn vẫn giống hệt như chúng ta, là những kẻ có khả năng sở hữu năng lực mà không có nguy hiểm với tiềm năng không giới hạn.

Lời giải đáp này xem như hợp lý, khả năng phân tích của Tư Cẩn Ngôn vẫn luôn rất tốt.

Trước mắt cũng chỉ có thể tin tưởng vào nó.

Cố Dạ gật đầu:
– Thì ra là như vậy.
Tư Cẩn Ngôn than thở:
– Huynh đệ, bọn ta trách nhầm ngươi.

Ngươi thực sự không sở hữu năng lực.

Có trách thì trách Cố Dạ quá đa nghi…
Cố Dạ tức giận mắng:
– Dùng hệ thống quét hắn là ý tưởng của ngươi.
– Là ngươi muốn kiểm tra, ta chỉ đề xuất ý kiến hỗ trợ.
– Các ngươi im miệng.
Một câu của Vân Lam khiến cuộc tranh cãi bị dập tắt ngay khi vừa bắt đầu.

Nàng nhìn chằm chằm vào màn hình trước mặt rồi đưa ra câu hỏi:
– Sinh mệnh lực quá nhiều…cái này đã vượt qua giới hạn của mọi sinh linh trong vũ trụ.

Ta nghe nói chỉ có thần linh của thời đại tu luyện mới sở hữu sinh mệnh lực vô hạn.

Hắn là sinh linh được sinh ra với lực lượng pháp tắc? Các ngươi có cảm thấy rằng chỉ riêng việc sở hữu sinh mệnh lực khổng lồ đã được xem là năng lực đặc biệt hay không?
Hiếm khi nào Vân Lam nói một hơi dài như vậy.

Điều đó chứng tỏ nàng đã bị bị chỉ số sinh mệnh của Đường Lưu Vũ làm kinh ngạc không nhẹ.

Cố Dạ và Tư Cẩn Ngôn không đáp, lặng lẽ tắt chức năng điều khiển ngoài, để hệ thống của buồng chứa phi thuyền tiếp tục vận hành tự động.

Nắp buồng mở ra, Đường Lưu Vũ ngồi bật dậy, bất đắc dĩ nói:
– Độ khó của thứ này dường như…có hơi cao..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.