Bạn đang đọc Điệp Vương Hoặc Ái – Chương 49: THÂM CỐC SAU NÚI
Phía sau núi Tử Diệp Đằng mọc um tùm tươi tốt, còn có xu hướng ngày càng sinh sôi nảy nở, nhưng mà tộc nhân của Huyễn Điệp tộc nếu không có chuyện gì thì cũng không tới đây, thành ra cũng không có ai chú ý đến chuyện này.
Vân Trọng Ngôn nhanh nhẹn chạy về phía trước, cỏ dại dưới đất đâm vào da thịt non mềm của hắn nhưng tiểu tử kia không cảm thấy đau, cũng không khóc mà vẫn tiếp tục chạy tiếp, theo sau hắn không xa là Phùng Xuân và tổng quản, hai người thấy hắn như thế thì không khỏi đau lòng.
“Nếu tiếp tục đi về phía trước thì chỉ có thâm cốc thôi, tiểu tử Trọng Ngôn kia sao còn đi tiếp, lỡ bị té ngã thì làm sao?” Phùng Xuân lo lắng.
“Nếu lo lắng thì mau ôm hắn lại đi, chẳng phải chúng ta muốn tìm hiểu xem chuyện gì sao? Chúng ta cũng biết sau núi có cái gì đó, nhưng không biết đó là cái gì mà hấp dẫn hắn đến vậy” tổng quản vẫn cảm thấy rất tò mò với hành động của Vân Trọng Ngôn, rất muốn biết thực hư ra sao
“Được, đừng nói nữa, tiểu Trọng Ngôn càng lúc càng tới gần thâm cốc, chết tiệt, chúng ta không thể để cho hắn tiếp tục đi về phía trước nữa, đứa nhỏ này, ngay cả nói cũng không biết thì có thể biết cái gì chứ, có lẽ cảm thấy nơi này có gì thần bí cho nên tò mò muốn đến thôi, nếu chúng ta không ôm hắn lại thì có lẽ hắn sẽ bị rơi xuống thâm cốc mất” Phùng Xuân đang tính tranh cãi với tổng quản nhưng thấy tiểu Trọng Ngôn đi càng lúc càng xa, làm nàng chết khiếp, vật nhỏ này chẳng lẽ không biết phía trước có nguy hiểm hay sao chứ.
Không chần chờ nữa, thân hình liền bay lên, chớp mắt đã nắm được tiểu Trọng Ngôn xém chút nữa là bị rơi vào thâm cốc, vẻ mặt tái xanh vì lo lắng.
Tổng quản cũng kích động chạy vội tới “ xem Trọng Ngôn không biết nguy hiểm mà chạy loạn rồi, chúng ta mau đưa nó về, sau này phải bố trí người luôn túc trực bên nó để canh chừng mới được, cho đến khi nào hắn nhận thức được thế nào là nguy hiểm thì mới để hắn ở một mình”
” Ân, ta cũng vậy nghĩ như vậy, hắn không biết bay, cũng không biết nói, nếu có nguy hiểm gì thì đừng nói là tự cứu mình mà ngay cả cầu cứu cũng không thể, rất nguy hiểm” Phùng Xuân ôm Vân Trọng Ngôn trong lòng, vẻ mặt lo lắng.
” Tốt lắm, chúng ta trở về đi, tính thời gian thì có lẽ hôm nay Xà quân đại nhân và phu nhân lại đến tộc ta làm khách, ta còn có rất nhiều chuyện phải báo với bọn họ, để nhờ bọn họ chuyến đến điện hạ” tổng quản nhìn sắc trời nói.
“Được, vậy chúng ta đi trước đây “ Phùng Xuân gật đầu rồi ôm tiểu Trọng Ngôn rời đi.
Sau khi bọn họ rời đi chưa được một nén hương thời gian thì trong cốc bổng nổi lên một tầng ánh sáng màu tím, nhẹ nhàng lượn lờ tràn ngập hắp sơn cốc, làm cho vách đá hai bên cốc cũng nhiễm màu tím, khi ánh sáng tím chiếu xuống những cây Tử Điệp Đằng tỏa ra một mùi hương kỳ lạ, đáng tiếc toàn bộ hình ảnh đó, bọn Phùng Xuân không thấy được mà ánh sáng tím cũng không chiếu ra ngoài sơn cốc, và không bao lâu sau thì cũng tan biến, tựa hồ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Mà cũng từ lúc đó thì tiểu Trọng Ngôn khóc nỉ non không ngừng, mặc cho Phùng Xuân và các tỷ muội tìm đủ mọi biện pháp dụ dỗ rồi lại tới hăm dọa, cũng không làm cho hắn ngừng khóc.
Lúc này, các trưởng lão đang đàm đạo cùng vợ chồng Như Măc trong đại điện, nghe tiếng khóc thì hỏi “ đứa nhỏ nhà ai mà khóc dữ vậy? bị bịnh gì sao?”
Tổng quản sắc mặt có chút xấu hổ,” Không dối gạt Xà quân đại nhân, đứa nhỏ này là con của hai kẻ tội nhân Vân Tây và Bụi Sơn, trước khi chết, Chính Khả Xuân vì thương tiếc nó nên đã cầu xin điện hạ khoan dung, nuôi dưỡng hắn, điện hạ đã đặt tên cho nó là Vân Trọng Ngôn, đã gần năm tuổi nhưng ngoài trừ khóc và cười thì lại không nói được, không biết sao lúc này lại khóc lóc om sòm, làm phiền tới Xà quân đại nhân và phu nhân”
“Đã gần năm tuổi mà không thể nói?” Bắc Dao Quang dù sao cũng đã là mẫu thân, nghe đứa nhỏ khóc lóc thảm thiết như thế thì không đành lòng, bản tính làm mẹ lại được dịp phát huy “ chúng ta đến đây nhiều lần rồi, cũng chưa từng thấy tổng quản mang nó đến đây”
” Phu nhân thứ tội, thật sự là sợ phu nhân và Xà quân ghét bỏ nên mỗi lần các người đến đều cho người ôm hắm đi xa một chút”
“Ngươi ôm hắn đến đây đi, khóc thê thảm như vậy thật làm cho người ta lo lắng, nhưng mà hắn mang hình người sao?” Bắc Dao Quang không quên bổ sung, bởi lẽ nàng vẫn nhớ Bụi Sơn vốn là cóc tinh, mà Vân Tây lại là tinh linh Huyễn Điệp tộc, nàng không tưởng tượng được đứa nhỏ của bọn họ sẽ có hình dáng gì, nên có chút tò mò và lo lắng.
” Phu nhân yên tâm, đứa nhỏ này không biết vì sao từ khi sinh ra đã mang hình người, mấy năm nay các trưởng lão cũng đã tìm nhiều cách nhưng không làm cho hắn hiện ra nguyên hình, nên cũng không biết chân thân của hắn thực sự là gì, nếu không phải tận mắt thấy hắn chui ra từ bụng của Vân Tây thì thuộc hạ cũng nghĩ nó là một đứa trẻ nhân loại, mấy năm nay, ngoài một ngày ba bữa cơm thì còn dùng thêm sữa dê, sữa bò, cho tới bây giờ hắn đều dùng thức ăn của nhân loại, cho nên đứa nhỏ này mười phần đều là bộ dáng của một đứa nhỏ nhân loại, phu nhân nhìn là biết ngay”
Tổng quản vừa nói, vừa phát ra một âm thanh ngân dài, không bao lâu đã thấy Phùng Xuân ôm tiểu Trọng Ngôn vẫn còn khóc lóc xuất hiện trong điện.
” Phùng Xuân, Xà quân đại nhân cùng phu nhân muốn nhìn tiểu Trọng Ngôn một chút” tổng quản lập tức lên tiếng.
” Nô tỳ Phùng Xuân gặp qua Xà quân đại nhân cùng phu nhân!” Phùng Xuân lập tức thi lễ với vợ chồng Như Mặc.
” Phùng Xuân, không cần đa lễ, đến, đem đứa nhỏ cho ta ôm một chút được không?” Bắc Dao Quang đứng dậy đi về phía Phùng Xuân, nhìn đứa nhỏ trong tay nàng, cảm thấy rất thích, cho nên không đợi Phùng Xuân thi lễ xong đã nhịn không được mà đi lại phía nàng.
“Phu nhân, hôm nay hắn có chút bướng bỉnh, khóc lóc suốt, phu nhân không chê bai, nô tỳ đã thấy cảm kích” Phùng Xuân vừa nói vừa đưa tiểu Trọng Ngôn cho Bắc Dao Quang.
“Không sao, để ta dỗ nó” Bắc Dao Quang tiếp lấy tiểu Trọng Ngôn đã không còn chút sức lực vì khóc, không khỏi đau lòng, nhẹ nhàng vỗ về hắn “ ngoan, Trọng Ngôn đừng khóc nha, Dao Quang a di ô ngươi một cái, đừng khóc nữa nha”
Tiểu Trọng Ngôn ngước hai mắt sưng húp nhìn Bắc Dao Quang, tạm ngưng khóc ba giây rồi lại khóc rống lên, làm cho tổng quản và Phùng Xuân có chút xấu hổ, sợ Bắc Dao Quang tức giận.
Bắc Dao Quang vẫn kiên nhẫn, ôn nhu ôm tiểu Trọng Ngôn, vừa đi ra ngoài vừa nói “ Như Mặc, ngươi và tổng quản cùng các trưởng lão nói chuyện trước đi, ta mang tiểu Trọng Ngôn ra hoa viên đi dạo”
” Ân, hảo.” Như Mặc gật đầu, Phùng Xuân vội vàng lên tiếng “ phu nhân, để nô tỳ đi cùng ngài”
“Được, cùng nhau đi đi” Bắc Dao Quang không chút do dự mà đáp ứng, hai người nhanh chóng đi về phía hoa viên, tiểu Trọng Ngôn vẫn khóc vật vã.
” Hắn khi nào thì bắt đầu khóc thành như vậy?”
Mặc kệ dỗ dành thế nào, tiểu Trọng Ngôn vẫn không ngừng khóc, yết hầu của hắn đã khàn lại mà vẫn ra sức gào to khóc lớn, Bắc Dao Quang càng thấy đau lòng hơn, bộ dáng đứa nhỏ này có vài nét giống Minh Nhân, nhất là ánh mắt kia, y như từ một khuôn đúc ra, nếu không phải tổng quản đã khẳng định thì nàng thực hoài nghi một con cóc tin xấu xí sao lại có thể sinh ra một đứa nhỏ xinh đẹp như vậy.
” Buổi sáng vẫn còn rất tốt, nhưng khi ta và tổng quản kiên quyết mang hắn rời khỏi phía sau núi thì hắn bắt đầu khóc nháo lên”
Nói đến đây, vẻ mặt của Phùng Xuân cũng tràn ngập bất đắc dĩ, đứa nhỏ này mấy năm nay vẫn đi theo nàng, tuy không phải là đứa nhỏ thân sinh nhưng cảm tình chẳng khác gì, huống chi hắn lại chính là sự ủy thác duy nhất của Chính Khả Xuân tỷ tỷ trước khi chết, cho nên nàng càng tận tâm tận sức với hắn, mà tiểu Trọng Ngôn vẫn không biết nói làm nàng cũng lo lắng, buồn phiền không thôi, bây giờ nó lại khóc thành bộ dáng thê thảm như vậy, Xà quân phu nhân mới nhìn thấy hắn đã luyến tiếc như thế thì hỏi sao nàng không đau lòng cho được
” Phía sau núi?” Bắc Dao Quang kỳ quái hỏi lại.
” Trọng Ngôn cũng không biết từ lúc nào lại thích chạy ra sau núi chơi, từ lúc mới biết đi là đã tìm đến đó, mới đầu hắn cũng không biết đường để chạy ra sau núi nhưng lâu dần lại trở nên rành rẽ, đã tìm ra con đường nhỏ để dẫn ra sau núi, từ đó nó thường thừa dịp lúc chúng ta không để ý liền lén đi đến đó, sáng nay ta và tổng quản đã cố ý đi theo nó, muốn nhìn xem nó muốn đi đâu, thấy hắn định đi đến bên sơn cốc thì không thể để hắn tùy tiện được nữa nên mới ôm hắn về, ai ngờ từ lúc đó hắn lại khóc thành kinh thiên động địa như vậy, dỗ thế nào cũng không chịu nín”
Ngoài trừ lý do này, Phùng Xuân thực sự không nghĩ ra lý do nào khác làm cho tiểu Trọng Ngôn khóc thành như vậy, nhưng mà thâm cốc phía sau núi không phải chỉ là một hố đất nhỏ, nếu lỡ hắn té xuống đó thì tính làm sao? Huống chi hắn không giống những đứa nhỏ tinh linh khác, không biết bay cũng không biết nói, càng đừng nói tới pháp lực, nhìn hắn chẳng khác nào một đứa trẻ nhân loại, làm sao dám để cho hắn chạy loạn chứ?
“Chuyện này thực kỳ lạ, chẳng lẽ phía sau núi có đồ vật gì sao?” Bắc Dao Quang rất ngạc nhiên, một đứa nhỏ không thể vô duyên vô cớ tìm đủ mọi cách để đến đó, chẳng lẽ nó cảm nhận được gì mà người lớn bọn họ không nhận ra?
” Khởi bẩm phu nhân, nơi đó là thâm cốc phía sau núi của Huyễn Điệp tộc, ngoài trừ Tử Điệp Đằng mọc tràn lan thì không có gì khác. Tuy rằng không quy định đó là cấm địa nhưng vì quá mức hoang vắng cho nên thường ngày cũng không ai đến đó, khi điện hạ còn ở trong cốc thì thỉnh thoảng cũng tới đó lấy Tử Điệp Đằng về chế tác vật dụng trong nhà, nhưng mấy năm nay hắn không quay về, thành ra cũng không ai đến đó”
Phùng Xuân nói tới đây, vẻ mặt có chút thương cảm.
Bắc Dao Quang nghe tới Tử Điệp Đằng thì có chút rùng mình, đó chẳng phải là thứ làm cho Thanh Liên suýt chút nữa thì mất mạng sao? Thì ra là sinh trưởng ở thâm cốc phía sau núi của Huyễn Điệp tộc, khó trách mỗi tháng Như Mặc lại đến đây một lần, còn chưa nhìn thấy chỗ của Tử Điệp Đằng.
Một cái cây nhỏ lại có thể gây thương tổn cho Vân Liên quả trong bụng Thanh Liên, nàng thật muốn nhìn thử xem Tử Điệp Đằng có hình dáng thế nào “ Phùng Xuân có thể đưa ta đến đó nhìn thử hay không? ta vẫn muốn nhìn thấy Tử Điệp Đằng lâu rồi nhưng lại không có cơ hội để hỏi tổng quản, nếu tiểu Trọng Ngôn vì muốn đến phía sau núi ma khóc nháo như thế, mà ta cũng muốn nhìn thấy Tử Điệp Đằng, chi bằng ba người chúng ta cùng đến đó”
” Phu nhân muốn đi phía sau núi?” Phùng Xuân không nghĩ Bắc Dao Quang lại đột nhiên muốn nhìn Tử Điệp Đằng, nàng thấy mấy cái cây đó ngoài trừ màu sắc đẹp thì cũng đâu có ra hoa, có gì mà coi chứ?
Nhưng Bắc Dao Quang muốn xem, nàng nếu không dẫn đường thì tựa hồ có chút thất lễ “ phu nhân, dù lúc này thân thể của người đã là vạn thọ chi khu nhưng dù sao không thể so sánh với yêu tinh chúng ta, người không thể tự chủ bay lượn, chi bằng chờ Xà quân bàn xong chính sự thì cùng mang phu nhân đến đó xem thử được không? nếu lỡ có gì sơ suất, nô tỳ không thể đảm đương nổi”
” Phùng Xuân, giữa hai chúng ta không có chủ tử hay nô tỳ gì, huống chi ở nơi này, ngươi mới là chủ mà ta là khách, ngươi đừng xưng hô như vậy, ta rất ngại, hay là ngươi cứ xưng tên đi. Ngươi nói cũng đúng, vậy chờ Như Mặc bàn chuyện xong thì cùng đi, nhưng mà vật nhỏ này khóc thê thảm quá, thực làm cho người ta không đành lòng
Bắc Dao Quang ôn nhu nói với tiểu Trọng Ngôn “ Trọng Ngôn, ngoan, đừng khóc a, lát nữa mang ngươi đi nhìn mấy cái cây xinh đẹp có được không? cho nên ngươi phải ngoan, không được khóc nữa, nếu a di còn nghe tiếng ngươi khóc thì sẽ không mang tiểu Trọng Ngôn đi phía sau núi a”
Phùng Xuân thực muốn cười, Xà quân phu nhân này đã lập gia đình nhiều năm như vậy, không ngờ còn nói chuyện như một cô nương khờ dại, nếu ôn nhu dỗ dành có thể làm cho tiểu Trọng Ngôn ngưng khóc thì cần gì đợi tới bây giờ.
Nhưng không ngờ tình hình đã không như nàng nghĩ, vật nhỏ kia nức nở thêm vài cái rồi thực sự nín khóc, ánh mắt ngập nước nhìn Bắc Dao Quang chằm chằm, tiếp theo đó là nở nụ cười thật tươi.
Hàm răng trắng tinh, má lúm đồng tiền đáng yêu.
Bắc Dao Quang nhất thời cao hứng, dùng sức hôn vật nhỏ “ thực ngoan, Phùng Xuân, ngươi nói đúng, vật nhỏ quả nhiên là muốn tới phía sau núi, nhưng mà hắn nhỏ như vậy, muốn vào trong đó làm gì chứ?”
” Phu nhân, Phùng Xuân cũng không biết!”
Nàng thực sự không biết, một đứa nhỏ năm tuổi không biết nói, hơn nữa còn không có phản ứng trước những gì bọn họ nói với hắn, làm cho bọn họ nghĩ rằng hắn bị câm điếc, nếu không thì dù không thể nói thì cũng phải có chút phản ứng, thế nhưng hắn không hề có chút biểu hiện gì, nhưng hôm nay hắn lại hiểu được những lời của Xà quân phu nhân, vừa nghe nàng nói sẽ dẫn hắn đến phía sau núi thì đã ngừng khóc, quả là chuyện lạ có thật.
” Xem ra tiểu Trọng Ngôn tuy không thể nói nhưng vẫn hiểu được những lời của chúng ta” Bắc Dao Quang kết luận.
Phùng Xuân thì không dám khẳng định, có lẽ tiểu Trọng Ngôn nín khóc chỉ là trùng hợp, có lẽ vì hắn khóc nhiều, đã mệt mỏi nên mới nín thôi, cho nên bây giờ kết luận như vậy e là quá sớm, phải chờ lát nữa đến phía sau núi rồi mới tính đi.
Sau khi hội đàm xong thì tổng quản cùng Như Mặc cũng đi đến đây, Bắc Dao Quang lập tức đem mọi chuyện nói cho Như Mặc biết, mà hắn cũng đồng ý đưa nàng đến đó nhìn xem một chút, vì vậy bốn người lớn, một đứa nhỏ cùng nhau đi về phía sau núi.
Đứng bên cạnh thâm cốc mọc đầy Tử Điệp Đằng, Như Mặc vận thị lực tìm kiếm khắp nơi, không bỏ sót một góc một tấc nào trong thâm cốc, nhưng ngoài trừ Tử Điệp Đằng thì không thấy có gì khác.
“Ngoài trừ Tử Điệp Đằng có niên đại rất cao, cộng thêm linh khí thì không có cái gì khác, hơn nữa bọn chúng cũng không có dấu hiệu thành tinh, cho nên chúng ta đi xuống đó không vấn đề gì”
“Như Mặc, Trọng Ngôn tựa hồ muốn đi xuống, hay là chúng ta đi xuống đó xem thử đi, coi thử đứa nhỏ này rốt cuộc là muốn tìm cái gì, ta có cảm giác như đó không phải là chuyện gì xấu”
” Xà quân đại nhân, để cho ta và Phùng Xuân đi trước mở đường đi” tổng quản nói xong, không chờ Như Mặc phản đối đã cùng Phùng Xuân phối hợp ăn ý mà nhảy xuống đáy cốc.
Như Mặc cũng lập tức ôm chặt lấy thắt lưng Bắc Dao Quang “ nhắm mắt lại”
Bắc Dao Quang lại trợn tròn mắt cười nói:” Như Mặc, ở cùng một chỗ với ngươi nhiều năm như vậy, ta đã quen có thể đột nhiên bay lên trời hay chui xuống đất, nên không còn sợ nữa, chúng ta xuống đi”
” Được rồi, xem ra ngươi thật đúng là bị ta huấn luyện, không biết sợ là gì nữa rồi” Như Mặc ôm nàng, bay nhanh xuống đáy cốc.
Chân vừa mới dừng lại trên cành Tử Điệp Đằng thô to, tiểu Trọng Ngôn trong ngực Bắc Dao Quang đã ra sức giãy dụa, trượt xuống đất rồi nhanh chóng chạy về phía trước.
Lúc này Như Mặc cũng nhận ra tiểu Trọng Ngôn nhất định có cảm giác đặc biệt gì đó, nếu không cũng không chấp nhất đến vậy, nhất định phải đi về phía trước “ đừng ngăn cản hắn, chúng ta đi theo hắn là được”
“Dạ, Xà quân đại nhân”
Vốn cho rằng trong cốc không có gì khác ngoài Tử Điệp Đằng nhưng lúc này tổng quản và Phùng Xuân cũng trở nên do dự, nếu thực sự có cái gì đó đặc biệt tồn tại, mà bọn họ mấy năm luôn ra sức ngăn cản tiểu Trọng Ngôn tới đây, như vậy chẳng phải là đã vô tình làm chậm sự khám phá bí mật sao?
Bắc Dao Quang cũng hiểu được không khí có chút khẩn trương, vừa nắm chặt tay Như Mặc vừa hỏi “ Như Mặc, rốt cuộc là Trọng Ngôn muốn tìm gì? Hắn nhỏ như vậy làm sao biết cái gì mà đi tìm?”
” Đừng nóng vội, rất nhanh sẽ có đáp án.” Như Mặc nghiêm túc nhìn về phía trước, tiểu Trọng Ngôn càng lúc càng đi sâu vào bên trong, tay chân nhỏ bé mà linh hoạt chạy như bay, bước đi loạng choạng, làm cho nhóm người lớn đi theo hắn cũng lo lắng theo, ước chừng nửa canh giờ thì hắn đột nhiên dừng lại.
Trước mặt mọi người là vách đá cuối thâm cốc, màu sắc của vách đá đã bị Tử Điệp Đằng che kín nên không nhìn thấy rõ, tiểu Trọng Ngôn cũng không dừng lại mà tìm cách chen vào giữa các khe hở, tựa như muốn tìm đồ vật gì đó đang bị ẩn giấu bên trong.
Như Mặc lập tức bế hắn lên “ Phùng Xuân, tổng quản, che chở cho Dao Quang, lui về phía sau một chút”
“Dạ, Xà quân đại nhân” tổng quản và Phùng Xuân lập tức chia ra hai bên người Bắc Dao Quang, dìu nàng lùi ra sau ba trượng, sau đó tiến lên che chắn trước người nàng.
Như Mặc lập tức bay lên, quang ảnh màu lục từ hai ống tay áo bay ra, nhất thời đã chặt đứt những dây Tử Điệp Đằng bám trên vách tường, làm cho chúng rơi xuống đất, tạo nên những tiếng vang thật lớn.
Như Mặc vẫn không ngừng tay, tay áo không ngừng huy động, hất những cành Tử Điệp Đằng rơi xuống ra hai bên, cho đến khi tạo được một khoảng trống để tiểu Trọng Ngôn có thể đi vào.
Đột nhiên Như Mặc phát ra một tiếng thét kinh hãi “A”
” Như Mặc, có chuyện gì vậy?” nghe tiếng kinh hô của hắn, Bắc Dao Quang lập tức đẩy tổng quản và Phùng Xuân ra, xông lên trước, không nhìn thấy gì hết, ngoài trừ một tảng đá hình tròn, lục sắc thật lớn.