Bạn đang đọc Điệp Vương Hoặc Ái – Chương 34: ĐỊCH TU TƯ THẤT THANH
Vân Tây ánh mắt độc ác nhìn trừng trừng Tuyết Kiều, Chính Khả Xuân và Phùng Xuân đang tiến tới, khóe miệng cũng lộ ra nụ cười âm độc, đáng tiếc mọi người đều đang chăm chú nhìn ba người vừa tới nên không ai nhìn thấy bộ dáng của nàng ta.
“Địch Tu Tư, xảy ra chuyện gì?” càng tới gần, Tuyết Kiều càng cảm thấy không khí không bình thường, ánh mắt mọi người nhìn nàng đều không thân thiện, rốt cuộc là làm sao vậy? hiện tại nàng không phải đã rất giống mọi người sao? Chẳng lẽ bọn họ còn nhìn thấy cái đuôi của nàng sao?
Tuyết Kiều suy nghĩ mông lung, thấy Địch Tu Tư thì vội chạy tới bên hắn để tìm kiếm sự bảo hộ.
” Không có gì, Tuyết Kiều, ngươi không cần khẩn trương, tìm ngươi đến chính là hỏi ngươi mấy câu mà thôi!” Địch Tu Tư lập tức tiến lên nắm tay nàng, ôn nhu nó.
Tuyết Kiều gật gật đầu, lại nhìn Vân Tây đang cầm hồ lô trong tay mà nhíu mày “ sao nàng ta còn ở đây? Địch Tu Tư không phải ngươi đã đáp ứng ta, đuổi nàng đi rồi sao?”
Địch Tu Tư vừa định lên tiếng thì Vân Tây đã cướp lời trước “ hôm nay điện hạ đuổi ai đi còn chưa biết đâu, yêu nữ, ngươi biết đây là cái gì không?”
” Ngươi mới là yêu nữ, lòng của ngươi ngày càng đen”
Vân Tây không để ý tới nàng, dùng sức lay động hồ lô trong tay “ nói chuyện, ngươi không phải rất hung dữ sao? Ngươi có bản lĩnh thì la lên một tiếng đi, lúc trước ngươi ăn Hồng Ngọc của ta thì bộ dạng hưng phấn lắm mà, sao giờ gặp mặt bằng hữu của ngươi thì lại không chịu hé răng?”
Vân Tây ra sức lay động, nâng lên chuyển xuống cái hồ lô, mọi người chỉ nghe bên trong không ngừng phát ra âm thanh rầm rầm, nhìn bộ dáng của Vân Tây có chút điên cuồng thì nhịn không được mà dùng ánh mắt cổ quái nhìn nàng, sự tín nhiệm lúc trước dành cho nàng cũng giảm đi ít nhiều.
Mà Vân Tây lay động một hồi cũng không thấy vật gì xuất hiện thì càng thêm tức giận, thấy mọi người bắt đầu giảm lòng tin với nàng thì càng cuống lên, vốn định đem mọi chuyện giá họa cho Tuyết Kiều,ai ngờ người tính không bằng trời tính, vật kia thế nhưng lại quen biết với Tuyết Kiều, không những không ăn Chính Khả Xuân và Phùng Xuân, còn nghe lời của Tuyết Kiều mà tìm tới tây cung của nàng gây sự, Hồng Ngọc vừa nói có hai câu đã bị nó ăn luôn, ngay cả cặn cũng không chừa, may mắm còn có Bụi Sơn bên cạnh, nên nàng đoạt lấy hồ lô, thu hết cả hai vào trong này.
Theo lời Quỷ bà bà thì hồ lô thu yêu này cực kỳ lợi hại, yêu tinh đạo hạnh thấp bị thu vào đó rất nhanh sẽ bị luyện hóa, mà khi nàng thu bọn họ vào đó được một lúc thì đã nghe tiếng Bụi Sơn ngu ngốc kêu la thảm thiết, còn tên yêu vật kia thì không ngừng mắng nàng, cho nên nàng tin tưởng hồ lô này chỉ vây khốn được hắn mà không có luyện hóa hắn.
Nếu không thể lợi dụng hắn để ăn hết mọi người trong tộc, tay chân thân tín nhất của nàng là Hồng Ngọc cũng đã chết, chuyện tiếp theo nàn có thể làm cũng không được nhiều nữa, nghĩ tên yêu vật này có quen biết với Tuyết Kiều nên nàng mới thay đổi kế hoạch, giá họa cho Tuyết Kiều, coi như là cá chết lưới rách đi, nàng đã không được thì Tuyết Kiều cũng đừng hòng.
Cho nên trong thời gian ngắn nàng đã đem chuyện Tuyết Kiều là yêu nữ, cấu kết với Ngư Giao ăn thịt người tung tin ra ngoài, quả nhiên có rất nhiều người đã bắt đầu hoang mang, lo sợ và rất nhanh bị nàng khống chế. Thế nhưng ngay thời điểm mấu chốt này thì tên yêu vật kia không phát ra chút âm thanh nào, hắn không mắng chửi, không lên tiếng, không để nàng toại nguyện. Nhưng Vân Tây nàng đâu dễ dàng gì bỏ qua như vậy, liền ngồi chồm hổm xuống, dùng sức đập hồ lô xuống đất, vừa đập vừa la “ sao không dám lên tiếng nữa? có phải ngươi sợ hay không? ngươi sợ Địch Tu Tư hay là sợ yêu nữ kia không dám nhận thức ngươi? Nghĩ cũng phải, yêu nữ luôn tâm ngoan thủ lạt, mặc dù ngươi là đồng lõa với nàng nhưng ngươi đã bị bại lộ thì làm sao nàng còn nhận thức ngươi chứ”
Vân Tây không ngừng nói những lời khó nghe, Địch Tu Tư cùng mọi người nhíu mày, còn Tuyết Kiều thì ngạc nhiên nhìn động tác của nàng “ Địch Tu Tư, nàng ta đang làm gì vậy?”
” Không cần lo cho nàng, một bà điên thôi, mọi người cũng đã thấy rồi, Vân Tây có đức hạnh như vậy, mọi người không nên vì một nữ nhân điên như nàng mà oan uổng ta, oan uổng Tuyết Kiều thiện lương, mau tản ra đi, đuổi nàng đi”
Trong đám đông có người thở dài, lắc đầu, đang tính rời đi thì Vân Tây hét lớn “ không được đi, trong này thực sự có một Ngư Giao, thực sự, các ngươi phải tin tưởng ta, nếu các ngươi thực sự không tin thì ta sẽ phóng nó ra, đến lúc đó, hậu quả thế nào các ngươi tự gánh lấy”
Mọi người bị nàng uy hiếp thì giật mình, đứng lại, Địch Tu Tư lạnh lùng lên tiếng “Vân Tây, đừng giả thần giả quỷ nữa, thế giới này căn bản không còn tồn tại vật như vậy, ngươi có bản lĩnh thì thả nó ra đi, ta thực sự muốn nhìn đến tột cùng đó là vật gì, ta nghĩ mọi người cũng muốn mở rộng kiếng thức”
Mọi người thấy Địch Tu Tư kiên định như vậy thì cũng thoáng buông tâm, nếu điện hạ đã nói vậy thì chắc là Vân Tây nói dối rồi, huống chi nàng chỉ là một nữ nhân, làm sao có thể thu phục được yêu vật kia chứ, bọn họ lúc đầu vì những lời của nàng mới nghi ngờ điện hạ cùng nữ nhân người mang về.
Sự tình tưởng đâu đã kết thúc, nhưng Tuyết Kiều nghe được hai từ Ngư Giao thì lỗ tai dựng lên, lại nghe Địch Tu Tư khẳng định thế giới này không có vậ như vậy thì liền phản bác “ thế giới này thực sự có Ngư Giao”
Nghe âm thanh của nàng, Địch Tu Tư hận không thể bóp chết nàng ngay lúc này, Nhân Ngư ngu ngốc này, không có một chút suy nghĩ sao, người ta đang đổ oan cho nàng, ước gì có thể buộc chết nàng, hắn đang tìm cách giải vây cho nàng thì nàng lại nói như thế.
Quả nhiên, mọi người đang định rời đi, nghe những lời này của nàng thì lại tụ tập lại, tập trung nhìn nàng chằm chằm, Tuyết Kiều thấy vậy càng ra sức chứng minh “ ta không có nói dối, thế giới này thực sự là có Ngư Giao”
Chính Khả Xuân và Phùng Xuân đều có cảm giác tiếc là rèn sắt không thành thép, Địch Tu Tư thì như bốc khói trên đỉnh đầu, xoay người quát với Tuyết Kiều “ ngươi, nữ nhân này sao có thể ngu ngốc như vậy chứ? Vấn đề hiện tại không phải là thế giới này có Ngư Giao hay không, mà vì trong tộc đã bị mất tích nhiều người, nữ nhân điên Vân Tây kia nói là ngươi cấu kết cùng vật trong hồ lô kia, ăn hết mọi người, cho nên mọi người đang chờ ngươi biện giải, ngươi có hiểu hay không?”
Địch Tu Tư cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn nhất định sẽ bị Tuyết Kiều làm cho tức giận mà chết.
Nữ nhân ngu xuẩn như nàng đúng là trên đời này có một không hai, là Nhân Ngư thì thế nào chứ.
Ai quy định Nhân Ngư thì nhất định phải thông minh đâu.
Trong lòng Địch Tu Tư thậm chí còn ác độc nghĩ, năm đó toàn bộ tộc Nhân Ngư đều bị diệt sạch nói không chừng không phải do thần ma trong thiên địa đại chiến mà căn bản là bọn họ chết do quá ngốc, thế nhưng hắn lại coi trọng Nhân Ngư ngốc này mới chết, ai giúp nàng, ai hại nàng, nàng đều không phân biệt được sao?”
” Ha ha! Ha ha! Tất cả mọi người nghe thấy được đi! Chính cô ta đã thừa nhận, nàng thừa nhận! Điện hạ, ngươi chẳng lẽ còn muốn giải vây cho nàng? Điện hạ, nếu nói vậy thì đúng là người không để các tộc nhân vào mắt rồi”
Vân Tây điên cuồng cười phá lên, còn tưởng nàng ta là đối thủ mạnh, ai dè dù pháp lực mạnh nhưng mà não toàn đậu hủ, làm sao xứng là đối thủ của nàng, còn muốn đấu với nàng sao?
Trong đám đông lại nổi lên tiếng bàn tán xôn xao, Địch Tu Tư hung hăng nhìn Tuyết Kiều một cái rồi sẵn giọng nói với Vân Tây “ Vân Tây, ngươi không cần gây sóng gió nữa, Tuyết Kiều chỉ nói thế giới này có Ngư Giao, có nói là nàng quen biết Ngư Giao sao? Đừng có nói quàng nói xiên, hơn nữa có ai thực sự nhìn thấy trong hồ lô của ngươi có Ngư Giao không? tùy tiện lấy một cái hồ lô ra rồi nói bên trong có Ngư Giao, ngày mai ta mang một cái lớn hơn tới, nói là có Nhân Ngư, chẳng phải là càng hù dọa hơn sao?”
Mọi người nghe tới hai tiếng Nhân Ngư thì không tự chủ mà thối lui hai bước, Tuyết Kiều bị Địch Tu Tư quát to còn nghiêm khắc nhìn nàng thì trong lòng vừa đau vừa tức, nàng không có nói gì sai, sao hắn lại hung dữ với nàng chứ? Ánh mắt đó nàng chưa từng thấy qua, làm cho Tuyết Kiều cảm thấy tâm rất đau, rất khó chịu, nên hoàn toàn không để ý tới những gì hắn nói sau đó, cũng không chú ý tới phản ứng của mọi người.
Mà lúc này, Vân Tây lại thình lình quăng mạnh hồ lô xuống đất, trong hồ lô dường như có vật gì đó chịu không nổi mà phát ra tiếng kêu rên, hấp hẫn Tuyết Kiều vừa mới thoáng lấy lại tinh thần, nhanh chóng tiến tới, cầm hồ lô lên, trong mắt tràn đầy lửa giận “ ngươi nhốt Minh Nhân vào đây sao?”
Rồi ôm lấy hồ lô, lo lắng gọi to “ Minh Nhân, Minh Nhân, ngươi ở bên trong phải không? nói chuyện với ta đi. Ngươi có ở bên trong không? ta vừa nghe được thanh âm của ngươi, nữ nhân xấu này thế nhưng lại nhốt ngươi sao, ngươi đừng sợ, tỷ tỷ lập tức thả ngươi ra ngoài”
Tuyết Kiều hoàn toàn không chú ý tới mọi người, nhất là biểu tình của Địch Tu Tư, thấy nàng ôm hồ lô, luôn mồm gọi Minh Nhân thì sắc mặt càng khó coi hơn.
Cái tên Minh Nhân này mấy ngày qua Địch Tu Tư nghe Tuyết Kiều nhắc tới không chỉ một lần, đó chính là nam nhân đã nhìn thấy nửa người của nàng, cũng chính vì nam nhân này mà sau khi Tuyết Kiều thủ dâm cho hắn cả đêm thì không màng đến nghỉ ngơi mà đi gặp mặt????Đó chính là nam nhân bên ngoài của nàng.
Tất cả làm cho Địch Tu Tư cảm thấy mình giống như đứa nhỏ ngu xuẩn bị người ta dắt mũi, hắn một lòng tin tưởng nàng đơn thuần, sẽ không lừa hắn, sẽ không làm chuyện có lỗi với hắn, kết quả nàng lại có quan hệ với nam nhân kia tốt đến vậy, còn ở trước mặt các tộc nhân thân thiết ôm lấy hồ lô, gọi to tên hắn ta, mà kẻ trong hồ lô kia lại đúng là Ngư Giao ăn thì người như Vân Tây nói, hắn nhìn lầm nàng rồi sao?
” Ha ha, mọi người nghe được sao? Thì ra Ngư Giao này gọi là Minh Nhân, gọi nghe thực thân thiết a, Địch Tu Tư điện hạ vĩ đại, ngài còn lời nào để nói không?”
Vân Tây cười to sung sướng, không ngờ sự tình lại tiến triển thuận lợi như thế, nàng còn đang nghĩ phải tìm cách nào đó để làm cho Tuyết Kiều sập bẫy, không ngờ nữ nhân ngu xuẩn kia đã tự mình nhảy vào hố, xem ra là ông trời cũng giúp nàng a.
Mà Tuyết Kiều không nhìn thấy Minh Nhân thì càng nôn nóng hơn “ Minh Nhân, Minh Nhân, nói chuyện đi, mau nói cho ta biết ngươi có khỏe không?”
Hồi lâu trong hồ lô cũng truyền ra tiếng thở dài và âm thanh bất đắc dĩ “ Tuyết Kiều, ta không nói lời nào là vì muốn giúp ngươi, không muốn để người ta oan uổng ngươi, ngươi có biết hay không? ta ở bên trong tốt lắm, không có bị gì, nhưng hiện tại ngươi làm như vậy thì e là chúng ta khó thoát khỏi chuyện này, ngươi đừng tìm nữa, hồ lô này ngoại trừ Quỷ bà bà thì không có kẻ nào sử dụng được, nữ nhân này cấu kết với Quỷ bà bà mưu hại Huyễn Điệp tộc, nhưng mà hiện tại Địch Tu Tư của ngươi và những người này sẽ không tin lời ta, đúng không, Điệp vương điện hạ?”
Trong hồ lô truyền ra tiếng của Minh Nhân, Địch Tu Tư tất nhiên là không tin hắn, mà còn là hận thấu xương “ những người mất tích đều do ngươi làm có phải không?”
Địch Tu Tư vừa hỏi vừa thong thả đi đến bên chỗ Tuyết Kiều, Tuyết Kiều nhìn thấy bộ mặt của hắn thật đáng sợ thì theo phản xạ lui lại một bước “ Địch Tu Tư, ngươi muốn làm gì? Minh Nhân là người tốt, hắn sẽ không làm chuyện xấu đâu, người xấu là Vân Tây, lòng của nàng rất đen, nàng còn nhốt Minh Nhân vào hồ lô, nàng là người xấu, sao ngươi còn hung dữ với chúng ta?”
” Chúng ta? Tuyết Kiều, hay cho hai từ chúng ta, chuyện tới nước này ngươi còn giả bộ thuần khiết sao? Ta thực sự là nhìn lầm người rồi, không ngờ Địch Tu Tư ta cũng có lúc nhìn nhầm người, hắn là người tốt sao? Nếu là người tốt thì sẽ không ăn thịt người? sẽ cường bạo nữ nhân xong thì nuốt luôn cả nguyên thần của các nàng sao? Ngươi hỏi hắn xem, hắn có làm những việc này không? hay là ta nói oan cho hắn?”
Địch Tu Tư lạnh lùng nhìn chằm chằm cái hồ lô Tuyết Kiều đang ôm trong tay, ghen tỵ và phẫn nộ làm cho hắn hoàn toàn mất đi lý trí và sự bình tĩnh, hắn nghĩ nàng quen biết một nam tử bình thường nào đó trong tộc, không ngờ Minh Nhân trong miệng nàng lại chính là Ngư Giao hung tàn, cũng phải thôi, nàng là Nhân Ngư, bằng hữu nàng quen biết sao có thể tầm thường được. Thời điểm hắn khổ cực cùng mọi người đi ngăn chặn nguồn nước thì nói không chừng lúc đó bọn họ đang cười chê hắn đi.
Nàng rõ ràng đã sớm biết hắn đi tìm hung thủ, thế mà nàng vẫn mỗi ngày quang minh chính đại gặp mặt hắn, chơi đùa cái gì chứ?
Tưởng tượng cảnh nam nhân hắn chưa từng gặp mặt này đã nhìn thấy hết hạ thể của Tuyết Kiều, còn chảy máu mũi, trong lòng Địch Tu Tư càng trào dâng lửa giận.
Đôi cẩu nam nữ này, làm cho đường đường là Điệp vương hắn mất hết thể diện trước mặt mọi người, thế mà nàng còn dám bày ra bộ mặt vô tội nhìn hắn sao?
” Địch Tu Tư, ngươi không cần như vậy, ngươi làm sao vậy? Vân Tây mới là người xấu a! Vì cái gì ngươi đột nhiên hung dữ với chúng ta. Minh Nhân, ngươi mau nói cho Địch Tu Tư biết ngươi không có làm qua chuyện đó, Vân Tây mới là người xấu, Minh Nhân, ngươi mau nói đi”
Tuyết Kiều nhìn vẻ mặt của Địch Tu Tư đột nhiên trở nên xa lạ thì lại lo lắng hô to với cái hồ lô trong tay.
” Tuyết Kiều, ngươi hãy nghe ta nói, những người đó đích thật là ta giết chết, bất quá các nàng đều là những nữ nhân lòng dạ hiểm độc, trái tim đen thui, nếu ta không ta cũng không ăn các nàng, còn về hai nữ nhân kia, là các nàng tự mình câu dẫn ta, ta cũng không có cường bạo bọn họ, các nàng là những linh hồn tà ác, Tuyết Kiều tỷ tỷ, ngươi có tin ta không, ta đã đáp ứng không nói dối ngươi, ngươi tin ta sao?”
Minh Nhân biết thuyết phục Địch Tu Tư tin hắn vô tội là không có khả năng, nam nhân khi giận dữ thì không còn chút lý trí gì, hắn không lên tiếng cũng không sao, nhưng hắn biết, dù hắn không lên tiếng thì dựa theo tính tình đơn thuần của Tuyết Kiều, e là sớm hay muộn nàng cũng sẽ nói ra, nếu là vậy thì chi bằng hắn nói trước, dù bọn họ không thể thoát khỏi hiềm nghi thì ít ra cũng có thể phơi bày sự thật rõ ràng, còn về phần Địch Tu Tư có tin hay không, không phải là chuyện của hắn nữa rồi.
” Ta tin tưởng Minh Nhân, Minh Nhân là người tốt, Minh Nhân nói những người đó là người xấu thì các nàng chính là người xấu” Tuyết Kiều không nghĩ nhiều mà lập tức khẳng định, còn khờ dại nhìn Địch Tu Tư “ Địch Tu Tư, ngươi nghe rõ không? Minh Nhân nói những người đó là người xấu nên hắn mới ăn các nàng, cho nên ngươi đừng trách hắn, hắn còn nhỏ, hắn không biết trước khi muốn ăn bọn họ thì phải nói trước với ngươi một tiếng, bất quá sau này ta sẽ nói cho hắn biết, dù là người xấu thì cũng không nên ăn các nàng, bởi vì ăn thịt người là không tốt, hơn nữa ăn người xấu thì cũng ảnh hưởng xấu đến thân thể của hắn, Minh Nhân, ngươi phải hứa sau này không ăn thịt người nữa, có được không? không ăn vật còn sống giống ta vậy, ngươi có thể đáp ứng ta không?”
Trong hồ lô Minh Nhân đổ mồ hôi trán, Tuyết Kiều quả là không cải tạo được, hiện giờ là lúc nào rồi mà nàng còn lo lắng cho hắn, mặc dù hắn không nhìn thấy tình hình bên ngoài, nhưng không cần nghĩ cũng biết sắc mặt của Địch Tu Tư hiện tại rất khó coi, nếu Địch Tu Tư suy nghĩ một chút sẽ biết Tuyết Kiều tuyệt đối không phải là loại người cấu kết với kẻ ác làm điều xấu, chuyện này rõ ràng là một âm mưu.
Đáng tiếc――
Sắc mặt của Địch Tu Tư đúng là khó coi như Minh Nhân nghĩ, thậm chí là phi thường khó coi, nhưng hắn không có suy nghĩ lại thái độ làm người của Tuyết Kiều mà lúc này toàn bộ lý trí của hắn đã bị lửa giận lấn áp.
Vươn một bàn tay, bước từng bước kiên định mà hữu lực đến bên cạnh Tuyết Kiều “ đưa hồ lô cho ta, ta còn có thể tin ngươi không cấu kết với hắn, nếu không đừng trách ta không khách khí với ngươi”
“Địch Tu Tư, ngươi muốn làm gì? Ta đã nói với ngươi, Minh Nhân không phải là người xấu, hắn vẫn là một đứa nhỏ, ngươi vì sao còn hung hăng như vậy? chẳng lẽ ngươi không tin ta?” Tuyết Kiều vừa nói, vừa lui lại.
” Ta tin tưởng ngươi? Ngươi dựa vào cái gì mà muốn ta tin tưởng ngươi?chỉ bằng vào việc ngươi nói ai là người xấu thì đó là người xấu sao? Bây giờ Vân Tây cũng nói ngươi là người xấu, như vậy có phải ngươi cũng không phải là người tốt không?”
Địch Tu Tư lại tiếng thêm bước nữa “ ta nói lại lần nữa, mau đưa hồ lô kia cho ta”
“Không thể, ngươi cư nhiên tin nữ nhân xấu kia mà không tin ta sao?” trong mắt Tuyết Kiều tràn ngập sự thương tâm và thất vọng.
“Đừng nói với ta nữ nhân xấu hay không xấu nữa, so với nàng, ngươi tốt hơn ở chỗ nào?cùng nam nhân khác thân thiết, cùng hắn đùa giỡn ta thì ngươi là người tốt sao? Ta nhìn lầm ngươi rồi, ta không nên quên mất bản tính của ngươi, thiện lương chỉ là sự ngụy trang mà thôi, bây giờ ngươi đưa hồ lô cho ta thì ta còn có thể tin ngươi không liên can gì tới chuyện này, nếu không thì ngươi chính là kẻ thù của Huyễn Điệp tộc, cũng là kẻ thù của Địch Tu Tư ta”
Ánh mắt của Địch Tu Tư đỏ ngầu, mà Tuyết Kiều nghe hắn nói vậy thì ngực đau đến muốn nổ tung, ngửa mặt lên trời hét to một tiếng “ a, kẻ lừa đảo, Địch Tu Tư, ngươi là kẻ lừa đảo, ta không bao giờ tha thứ cho ngươi nữa, sẽ không bao giờ nữa”
Âm thanh bén nhọn mang theo sự bi phẫn và thương tâm thật lớn, có cả sự ủy khuất và thống khổ, tạo thành một tầng sóng âm quanh quẩn trên không trung, làm mọi người chịu không được mà ôm đầu đau đớn, Vân Tây thì bịn chấn động tới mức thổ huyết, rồi lạm vào hôn mê, Địch Tu Tư cũng dùng sức ôm lấy hai tai, nhìn Tuyết Kiều có chút không khống chế được, thấy ánh mắt ai oán, tuyệt vọng của nàng nhìn hắn thì lý trí thanh tỉnh được một chút, ý thức là hắn đã nói điều gì đó không phải với nàng, muốn giải thích nhưng lại không thể nói thành lời.
Ba tiếng “không tha thứ” cứ vang vọng trên không trung hồi lâu, mà cái hồ lô vì tiếng thét chói tai của Tuyết Kiều mà nổ thành hàng vạn mảnh nhỏ, một tiểu quang cầu xanh biếc cùng một quả cầu nhỏ màu xám bắn ra, cùng rơi xuống mặt đất, hóa thành hai hình người, đó là Minh Nhân trong bộ dáng hài đồng đáng yêu, còn lại là Bụi Sơn xấu xí.
” Tuyết Kiều tỷ tỷ, tỷ tỷ, ngươi đừng kêu, ngươi còn có ta, còn có Minh Nhân nha, Minh Nhân vĩnh viễn ở cùng với người, Minh Nhân vĩnh viễn cũng không gạt ngươi, ngươi đừng khóc nha” Minh Nhân vừa thoát khỏi giam cầm đã sốt ruột ôm lấy chân Tuyết Kiều mà lay, còn luống cuống nhặt lấy từng viên trân châu được kết từ nước mắt của Tuyết Kiều.
Tuyết Kiều cúi đầu nhìn Minh Nhân, một hồi lâu mới ngừng khóc, đưa mắt bình tĩnh nhìn Minh Nhân rồi bế hắn lên “ hắn không tin ta, hắn tình nguyện tin một nữ nhân xấu cũng không tin ta, hắn đã nói sẽ tin ta, hắn đã nói như vậy. Kẻ lừa đảo, hắn là kẻ lừa đảo, nhưng mà Minh Nhân, vì sao, vì sao ta không thể nhẫn tâm giết chết hắn? tất cả những người lừa gạt ta đều phải chết nhưng vì sao ta không thể ra tay với hắn được?”
Bởi vì ngươi thương hắn!
Những lời này Minh Nhân cũng không nói ra, tiếc hận nhìn thoáng qua Địch Tu Tư đang định nói gì đó mà lại không lên tiếng “ Địch Tu Tư, ngươi quả thực làm ta rất thất vọng, tuy lúc đầu ta cho rằng ngươi không xứng với tỷ tỷ của ta, nhưng mà ngươi còn kém hơn so với suy nghĩ của ta, lúc này đây là do ngươi tự lựa chọn, muốn biết chân tướng thì cứ hỏi con cóc tin ghê tởm kia đi, ta nghĩ hắn sẽ nói cho ngươi biết mọi chuyện. Tỷ tỷ, chúng ta đi thôi, chúng ta đi đến nơi chỉ có hai chúng ta vui vẻ sống với nhau, chỉ có chúng ta, không có người xấu, cũng không có kẻ lừa đảo được không?”
Minh Nhân cầm một nắm trân châu bỏ vào trong ngực, vừa tiếp tục thu nhặt cái khác, dù là một giọt nước mắt của Tuyết Kiều, hắn cũng không muốn lưu lại cho nam nhân không biết phân biệt tốt xấu kia.
Tuyết Kiều ôm hắn, tựa như người mất hồn mà gật đầu “ đúng, đúng, chúng ta rời khỏi nơi này, nếu không sẽ lại gặp phải kẻ lừa đảo”
Tuyết Kiều ôm Minh Nhân xoay người rời đi, không thèm nhìn Địch Tu Tư một cái, nàng không phát hiện ra khi nàng xoay người đi thì Địch Tu Tư muốn tiến lên ngăn nàng lại, muốn hô to tên nàng nhưng lại không có âm thanh nào thốt ra, vì vậy Tuyết Kiều đã ngự phong mà đi.
Địch Tu Tư đành trơ mắt nhìn theo thân ảnh của Tuyết Kiều, vô lực ngồi xuống đất. Chết tiệt, hắn vì cái gì lại nói ra những lời như vậy chứ? Tại sao trong lúc quan trọng lại có thể nói như thế với nàng?
Khi tầm mắt hắn nhìn thấy Bụi Sơn đang ôm lấy Vân Tây vẫn còn hôn mê thì ánh mắt của Địch Tu Tư trở nên lạnh hơn.