Bạn đang đọc Điệp Vương Hoặc Ái – Chương 24: SÁU NGƯỜI MẤT TÍCH
Huyễn Điệp tộc vẫn không biết nguy hiểm đang đến gần, cho nên mỗi ngày vẫn trải qua trong nhàn nhã, vui vẻ, Tuyết Kiều cũng mỗi ngày đến thác nước bơi lội thỏa thích, hoặc là cùng Chính Khả Xuân và Phùng Xuân đi dạo ngắm hoa.
Thắm thoắt đã hơn nửa tháng trôi qua.
Mà trong nửa tháng này Địch Tu Tư cũng không có xuất hiện ở đông cung lần nào, Tuyết Kiều cũng giống như đã quên luôn hắn, không nhớ, không nghĩ, không phiền não.
Sáng sớm hôm nay, Chính Khả Xuân bị Phùng Xuân lôi kéo đến chỗ xảo nương để may xiêm y mới, Tuyết Kiều vì không cần thêm quần áo nên không có đi mà chuẩn bị đến thác nước sau núi bơi lội, khi đi ngang qua hoa viên xinh đẹo thì nàng đụng phải một tiểu nam hài đáng yêu.
” Ai nha! Đau quá! Ô……” Tiểu nam hài lập tức té lăn trên đất, phát ra một tiếng rên la, bắt đầu khóc lên.
Tuyết Kiều không ngờ ở nơi này lại gặp phải một đứa nhỏ, nàng ở đây nhiều ngày như vậy, đừng nói là đứa nhỏ mà nam nhân của Huyễn Điệp tộc cũng rất ít thấy, nơi này hầu hết đều là những cung điện xinh đẹp và trong đó cũng có rất nhiều nữ nhân xinh đẹp, Chính Khả Xuân tỷ tỷ nói mỗi nữ nhân nơi này đều là tình nhân của Địch Tu Tư, Tuyết Kiều nhìn thấy thì líu cả lưỡi, không ngờ một nam nhân lại có nhiều tình nhân như vậy.
Bây giờ đụng phải một đứa nhỏ làm nàng rất kinh ngạc, lập tức ngồi xuống, ôm lấy đứa nhỏ, bộ dáng của hắn phấn nộn nhìn rất đáng yêu, làm cho Tuyết Kiều vừa nhìn thấy đã yêu thích “ đau không? thực xin lỗi, ta không cố ý, ngươi đau sao? Ta thổi, thổi là sẽ hết đau”
” Tỷ tỷ ôm một cái! lưng của Minh Nhân đau quá là đau a” tiểu nam hài tự xưng là Minh Nhân kia mắt long lanh lệ nhìn Tuyết Kiều, vươn hai tay ôm lấy cổ nàng.
Tuyết Kiều lập tức ôm lấy lưng hắn, phát hiện trên xiêm y hắn có một vết cắt, làm lộ làn da trắng nõn đãn bị rướm máu, như vậy biểu sao nam hài không kinh la.
Tuyết Kiều lập tức đưa tay sờ lên lưng hắn “ ngươi kêu Minh Nhân sao? Ta gọi là Tuyết Kiều, thực xinh lỗi nga, bây giờ ta lập tức chữa cho ngươi, sẽ không đau nữa”
Tuyết Kiều chỉ lo chuyên tâm đưa tay di chuyển trên lưng đứa nhỏ, hoàn toàn không thấy tiêu nam hài đang ôm cổ nàng gương mặt đáng yêu đã chuyển sang xanh đen, dữ tợn vô cùng, cái lưỡi xanh đen dính đầy nước dãi nhô ra khỏi cái miệng nhỏ nhắn, bộ dáng rất khủng bố, cái lưỡi đó đang hướng tới chỗ xương sống của Tuyết Kiều.
Đang lúc kia đầu lưỡi sắp chạm tới mục tiêu thì Tuyết Kiều lại thu tay lại, ôm lấy thắt lưng của tiểu nam hài, đặt nó lên mặt đất “ tốt lắm, đã chữa xong, Minh Nhân có còn đau không?”
Tiểu nam hài không ngờ nhanh như vậy nên lập tức khôi phục bộ dáng đáng yêu, hiền lành nhìn Tuyết Kiều mỉm cười nói “ thật sự không đau nữa, cảm ơn tỷ tỷ”
“Đừng khác khí, là do ta không tốt, đụng phải ngươi trước, cha ngươi cùng mẫu thân ngươi đâu?” Tuyết Kiều mỉm cười “ vì sao để ngươi chơi đùa một mình ở đây a?”
“Phụ thân và mẫu thân không được ở trong cốc, là ta vụng trộm đến đây chơi đùa a, không thể để phụ thân và mẫu thân biết, cho nên Tuyết Kiều tỷ tỷ phải giữ bí mật cho Minh Nhân nga, không thể nói cho các tỷ tỷ khác là đã gặp ta nha, nếu không thì ta sẽ bị mẫu thân và phụ thân đánh đòn, sẽ rất đau, sẽ phải khóc nha”
Dường như thấu hiểu bản chất đơn thuần, thiện lương của Tuyết Kiều nên tiểu nam hài ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, thiên chân khả ái, lại dùng ánh mắt hồn nhiên nhìn Tuyết Kiều, làm cho người ta không thể cự tuyệt yêu cầu của hắn.
Tuyết Kiều không chút suy nghĩ liền gật đầu,” Yên tâm đi, ta không nói cho người khác đã nhìn thấy ngươi, nhưng mà sau này Minh Nhân cũng không thể vừa đi vừa chạy như vừa rồi được nha, rất dễ làm người ta đụng trúng mình, còn phải về nhà sớm một chút, đừng làm cho cha và mẫu thân ngươi lo lắng”
” Ân, cám ơn tỷ tỷ, tỷ tỷ ngươi thật sự là người tốt nga, tỷ tỷ định đi đến chỗ nào chơi sao? Có thể mang Minh Nhân cùng đi không? một mình Minh Nhân chơi đùa thật buồn chán a” tiểu nam hài nắm ống tay áo của Tuyết Kiều, dùng ánh mắt chờ mong nhìn nàng.
” Ân, ta đến thác nước sau núi bơi lội, ngươi có sợ nước không?” Tuyết Kiều nghe vậy liền nhỏ giọng nói, dù sao người của Huyễn Điệp tộc cũng sợ nước, cái thác nước kia làm nàng vẫn chưa tận hứng nhưng mà đối với người của Huyễn Điệp tộc đã là nơi đáng sợ, có thể mang tiểu đệ đệ này tới đó sao?
Tiểu nam hài nghe được nàng nhắc tới thác nước sau núi thì thần sắc có chút thay đổi, tiếc là Tuyết Kiều nhìn không ra, chỉ thấy hắn nhanh chóng tươi cười, ra sức lắc đầu “ không sợ, Minh Nhân thích vọc nước, Minh Nhân muốn đi cùng tỷ tỷ”
” Vậy được rồi! Ta đây mang ngươi cùng đi!” Tuyết Kiều nghe vậy lập tức mắt sáng rực lên, mấy ngày nay chỉ có một mình nàng chơi đùa, bây giờ rốt cuộc đã có người chơi với nàng, nên nàng rất coa hứng, nắm lấy bàn tay bé nhỏ của tiểu nam hài đi về phía trước.
Tiểu nam hài lập tức khoa hai chân nhỏ nhắn đi theo nàng, vừa nhìn ngắm phong cảnh, vừa hỏi chuyện “ tỷ tỷ, vì sao ngươi đi đường bình thường mà cũng phải bay, không dùng chân đi? Thực lãng phí pháp lực a”
Tiểu nam hài nhìn chằm chằm vào làn váy phập phồng của Tuyết Kiều, vẻ mặt nghi hoặc.
” A?” Tuyết Kiều sửng sốt, nàng chưa bao giờ nói dối nên nhất thời không biết trả lời thế nào, dù sao thời gian qua cũng không bị người của Huyễn Điệp tộc phát hiện nàng đi đường có gì bất bình thường, hơn nữa làn váy dài đã giúp nàng che giấu cái đuôi rất tốt, bây giờ đột nhiên bị một đứa nhỏ hỏi tới chuyện này, Tuyết Kiều có chút bối rối.
Nàng lập tức sửa tướng đi như nữ tử nhân loại, tốc độ so với trước chậm hơn rất nhiều, mà tiểu nam hài thì như rút ra được kết luận “ thì ra tỷ tỷ không muốn đi bộ nên mới dùng lực để lướt a”
Tuyết Kiều cũng không giải thích nhiều “ đúng vậy, đúng vậy”
Tiểu nam hài nở nụ cười ngây thơ “ tỷ tỷ là người lốn mà còn làm biếng, về nhà ta sẽ nói cho phụ thân và mẫu thân nghe”
Nghe được hắn chê cười, Tuyết Kiều lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng đã đáp ứng với ca ca không để người ngoài nhìn thấy cái đuôi của nàng, tuy rằng không biết mọi người nhìn thấy cái đuôi thì sẽ đối với nàng như thế nào, nhưng nếu ca ca đã nói như vậy thì nhất định không phải muốn hại nàng, cho nên nàng càng phải nghe lời hắ.
Mà Minh Nhân tuy vẫn tươi cười ngây thơ, nhưng ánh mắt lại mang theo tia nhìn sắc bén, tuy không nhìn rõ dưới váy của nàng giấu cái gì nhưng dù sao lát nữa bọn họ cũng xuống nước, ở địa bàn của hắn, còn lo hắn không thu thập được nàng sao?
Không bao lâu hai người đã đi đến bên thác nước, theo thói quen, Tuyết Kiều định cởi quần áo nhưng sực nhớ đến bên cạnh còn có một tiểu nam hài, nếu cứ như vậy thì hắn sẽ thấy cái đuôi của nàng, cho nên hôm nay nàng đành phải mặc luôn xiêm y xuống nước rồi.
” Tỷ tỷ, thác nước thật lớn nha, thật đẹp” Minh Nhân phát ra tiếng trầm trồ như là lần đầu tiên nhìn thấy thác nước, hai chân chạy nhanh đến bên thác nước, Tuyết Kiều vội giữ hắn lại “ chờ một chút, Minh Nhân, để ta đi xuống trước, sau đó sẽ ôm ngươi xuống nghịch nước, nếu không thì nơi này quá sâu, sẽ làm ngươi bị sặc nước thì không tốt lắm”
Hắn sẽ bị sặc nước? còn chưa biết là người nào đâu, trong lòng Minh Nhân ác độc nói, nhưng vẫn bày ra vẻ mặt nhu thuận “ ân, cảm ơn Tuyết Kiều tỷ tỷ”
” Không cần cảm tạ, sau này đừng nói với phụ thân và mẫu thân ngươi là tỷ tỷ mang ngươi đến đây nghịch nước nha” Tuyết Kiều ngẫm nghĩ một lát rồi nói, dù sao người của Huyễn Điệp tộc đều sợ nước, nếu bọn họ biết nàng mang theo đứa nhỏ đi nghịch nước thì đừng nói là người khác mà Địch Tu Tư nhất định sẽ rống đến làm nàng điếc cả hai tai.
Tuyết Kiều không sợ Địch Tu Tư nổi giận nhưng mà tiếng rống của hắn rất lớn, nàng không muốn nghe mà thôi.
” Ân!” Minh Nhân lại nhu thuận gật đầu, trong tâm lại nói, làm gì có sau này, ngay lập tức ngươi sẽ trở thành thức ăn của ta.
Tuyết Kiều thấy hắn đáp ứng thì nhanh chóng bước vào trong nước, sau khi cẩn thận để làn váy chìm vào trong nước xong mới lắc đầu, đưa tay về phía tiểu nam hài “ Minh Nhân, lại đây, đừng sợ a”
” Không sợ! Không sợ! Tỷ tỷ ôm!” Minh Nhân lập tức gắt gao ôm chặt cổ của Tuyết Kiều, cả người chìm vào nước, chỉ để lộ ra cái đầu trên mặt nước “ Minh Nhân, ngươi buông ra một chút, ngươi cứ ôm ta như vậy thì không thể cảm nhận được sự vui vẻ khi nghịch nước a, ở đây có một tảng đá, ta ôm ngươi đến đó nghịch nước, nếu có gì thì cứ nói, ta lại ôm ngươi”
Tuyết Kiều vừa nói vừa ôm lấy Minh Nhân đi đến bên một tảng đá nổi lên giữa mặt nước.
Minh Nhân vừa mới thè lưỡi ra lại một lần nữa thu về, bày ra khuôn mặt tươi cười, ngoan ngoãn ngồi trên tảng đá nghịch nước, còn vui vẻ nói “ tỷ tỷ, chơi thật vui a, tỷ tỷ cũng đến đây đi”
Tuyết Kiều thấy nó chơi đùa vui vẻ cũng gật đầu đi đến bên hắn, cái đuôi ở dưới nước vẫy vẫy làm cho bọt nước văng lên mình Minh Nhân.
Cả hai đều không nhìn thấy thân hình của đối phương đều biến hóa ở dưới nước.
Tuyết Kiều vì có thể hít thở không khí thì mỗi lần vào nước liền đưa cái đuôi cá khổng lồ lộ ra để hít thở không khí, mà tiểu nam hài Minh Nhân thì không biết từ lúc nào hai chân cũng đã được thay thế bằng một cái đuôi màu xanh đen, giống như cái lưỡi của hắn, đầy những gai nhọn sắc bén, đang lặng lẽ trường tới chỗ Tuyết Kiều.
Bởi vì không ai phát hiện ra sự dị thường của đối phương nên cả hai đều nhìn nhau cười vui vẻ, Tuyết Kiều là thực lòng mà Minh Nhân vì đóng kịch nên cũng cố hết sức tươi cười.
Đang lúc Minh Nhân nghĩ cái đuôi của hắn đã đâm vào thắt lưng của Tuyết Kiều thì lại bị một lực công kích đánh trả, đau đến mức làm cho hắn suýt nữa té xuống mặt nước, khuôn mặt đáng yêu không còn tươi cười được nữa mà la to một tiếng “a”
Tuyết Kiều cũng cảm giác cái đuôi bị một vật gì đó đâm trúng, cứ tưởng là một động vật nhỏ trong nước nào đó nên không để ý lắm, dù sao nàng cũng không đau nhưng đột nhiên nghe Minh Nhân kêu la thảm thiết liền lập tức thu nhỏ cái đuôi lại, ôm lấy hắn, lo lắng hỏi “ Minh Nhân, ngươi sao vậy?”
Minh Nhân đau phát run, không thể lập tức biến cái đuôi thành chân, khóc rống lên “ tỷ tỷ, trong nước có cái gì cắn ta đau quá”
” A?” Tuyết Kiều lập tức bế hắn đi lên bờm bản thân nàng thì vẫn còn ở trong nước “ mau nói cho ta biết sao lại bị cắn?”
Trong nước có cái gì đó cắn người sao? Tuyết Kiều có chút buồn bực, nàng đến nơi này nhiều ngày rồi, sao không gặp vật gì đó cắn người? nhưng mà đúng là có vật gì đó đụng phải cái đuôi của nàng, chẳng lẽ đó là vật đã cắn Minh Nhân sao? Đợi lát nữa đưa hắn về rồi, nàng sẽ xuống đó xem sao.
Cái đuôi của Minh Nhân đã biến thành hai chân, hiện giờ đang sưng đỏ, nhình không giống như bị cắn mà là bị vật gì đó làm cho sưng, Tuyết Kiều nhìn những nốt đỏ trên chân hắn cảm thấy có chút quen mắt nhưng không nghĩ là do mấy cái vảy cá của mình, chỉ cau mày, đưa hai tay nhẹ nhàng vuốt lên chân hắn.
Chỉ chốc lát sau, những vết sưng đỏ đã không còn nữa “ còn đau không?”
Minh Nhân tựa hồ bị phương thức chữa trị của nàng làm cho sợ, hồi lâu mới gật đầu “ không đau”
Sau đó lập tức đứng lên, chạy đi “ tỷ tỷ, ta muốn về nhà, phụ thân và mẫu thân sẽ tìm ta, ngày mai ta lại tìm tỷ tỷ để chơi đùa”
Tuy rằng Tuyết Kiều có chút thất vọng vì hắn đột ngột bỏ đi, nhưng nghĩ tiểu hài tử kia đã bị dọa cho sợ, hơn nữa nàng cũng muốn xuống nước xem rốt cuộc là vật gì đã cắn Minh Nhân cho nên cũng phất tay với hắn “ trên đường cẩn thận nha”
Minh Nhân không có trả lời, chạy qua đỉnh núi, tin tưởng Tuyết Kiều không nhìn thấy hắn liền ngồi xuống tảng đá bên đường, vừa kiểm tra chân, vừa lẩm bẩm “ nữ nhân chết tiệt kia rốt cuộc đã làm gì a? sao lợi hại như vậy? Quỷ bà bà kia còn dám gạt ta, nói Huyễn Điệp tộc linh khí rất tốt, thức ăn nhiều mà người ở đây pháp lực lại thấp, thế nhưng bây giờ lại xuất hiện một nữ nhân quái dị như vậy. Nàng tuyệt đối không phải người của Huyễn Điệp tộc, thế nhưng những gai nhọn trên người nàng còn dài hơn cả ta, làm ta thiếu chút nữa thì không kịp trở tay, may mắn là nữ nhân này đầu óc ngu ngốc, không phát hiện ra bí mật của ta, bằng không thì ta mất nhiều hơn được a”
Minh Nhân vừa âm lãnh cười vừa nhìn cái chân đã không nhìn ra là vừa mới bị thương, lúc nãy bị đau đến mức thiếu chút nữa hắn đã hiện ra nguyên hình rồi. Hừ, nàng tên là Tuyết Kiều chứ gì, hắn tuyệt đối phải cùng nàng đấu thêm lần nữa, từ lúc chào đời tới giờ, hắn chưa từng thua trận ở dưới nước nha.
Minh Nhân thoáng nhìn qua thác nước một cái rồi xoay người biến thành một đạo thanh ảnh, biến mất ngay tại chỗ.
Tuyết Kiều thấy Minh Nhân đi rồi thì lập tức xuống nước, không bao lâu đã thám thính toàn bộ đáy nước, nhưng bên dưới ngoài trừ một ít động vật nhỏ dưới nước thì không có linh vật bậc cao nào khác, vậy thì cái gì đã cắn người? nhưng mà rõ ràng là cái chân của Minh Nhân bị thương không nhẹ, nguyên nhân là sao chứ?
Tuyết Kiều mang theo nghi hoặc chậm rãi đi về đông cung, vừa vào cửa đã bị một tiếng rống làm cho giật mình “ chết tiệt ngươi, rốt cuộc là ngươi đã đi đâu, sao bây giờ mới trở về mà cả người còn ẩm ướt?”
Tuyết Kiều có chút kinh ngạc nhìn Địch Tu Tư đã lâu không thấy, nửa ngày sau mới phục hồi tinh thần “ ta đi bơi lội a, sao ngươi lại tới đây? Hôm nay không cần đi với các tình nhân sao?”
Tuyết Kiều chỉ đơn giản là tò mò nhưng Địch Tu Tư lại không nghĩ thế “ ta bồi tình nhân hay không thì liên quan gì tới ngươi?”
” Nga, vậy coi như ta chưa có hỏi” Tuyết Kiều bây giờ không còn quan tâm tới chuyện của hắn nữa, liền quay sang Chính Khả Xuân “ Chính Khả Xuân tỷ tỷ, Phùng Xuân, các ngươi đã quay laa5i a”
” Tuyết Kiều, ngươi hôm nay về hơi trễ, chúng ta đều lo lắng, nhất là điện hạ, biết ngươi đi ra ngoài thì lo lắng vô cùng” Phùng Xuân lập tức nói nhỏ với Tuyết Kiều
” A? Vì cái gì a? Ta đi bơi lội a, các ngươi cũng biết a, ta mỗi ngày đều phải đi bơi lội, ta mỗi ngày đều trở về vào giờ này, Địch Tu Tư khẩn trương làm gì chứ?’ Tuyết Kiều ngạc nhiên, nàng đi bơi đã rất nhiều ngày, sao tới giờ hắn mới khẩn trương? Thực sự là khó hiểu nha.
” Điện hạ nói, hai ngày gần đây trong tộc đôt nhiên mất tích sáu người, cho nên hôm nay đặc biệt lại đây căn dặn chúng ta phải cẩn thận hơn, ban đêm không được ra ngoài, điện hạ đang điều tra nguyên nhân, thấy ngươi không có ở đây nên mới lo lắng” Chính Khả Xuân tham gia giải thích, mất tích nhiều tỷ muội như vậy, lòng nàng cũng thấy khổ sở?
“Mất tích sáu người? vậy các nàng đi đâu?”
” Cũng không biết các nàng đi nơi nào nên mới nói là mất tích, nếu biết thì còn gọi là mất tích sao? Đúng là nhân, Tuyết Kiều ngu ngốc” Địch Tu Tư ra sức quát, thiếu chút nữa thì kích động mà nói ra nàng là Nhân Ngư.