Điệp Vương Hoặc Ái (Điệp Vương Đích Nhân Ngư Tân Nương)

Chương 37: Bác ái đại giới


Đọc truyện Điệp Vương Hoặc Ái (Điệp Vương Đích Nhân Ngư Tân Nương) – Chương 37: Bác ái đại giới

Khi Địch Tu Tư về tới Huyễn Điệp tộc thì Chính Khả Xuân đã nguy kịch, có mấy chục nữ nhân đang tề tựu quanh nàng khóc lóc, cũng có cả tổng quản và các vị trưởng lão đang chờ hắn.

Từ trên trời nhìn xuống Huyễn Điệp cốc, trong lòng Địch Tu Tư rung động thật sâu, nơi xinh đẹp nhất trên thế giới chính là Huyễn Điệp cốc sao chỉ trong hai tháng ngắn ngủi đã trở nên suy tàn như vậy? trăm hoa héo tàn, mặt đất khô cằn, cung điện mới kiến tạo được một nửa của hắn cô độc dưới ánh mặt trời chói chang, nhìn ra được là đã bỏ dở rất lâu.

Đông cung vốn tiêu điều lạnh lùng bây giờ cỏ dại mọc tràn lan, làm cho Địch Tu Tư khi rơi xuống có chút không tin được nơi này là tộc địa của Huyễn Điệp tộc, nhanh chóng đi vào trong thì thấy Chính Khả Xuân đang nằm trên sàn nhà, vây quanh là một đám người.

Thấy hắn trở về, mỗi người một câu, Địch Tu Tư rốt cuộc nhịn không được mà cẩn thận ôm lấy Chính Khả Xuân, muốn nói nhưng lại không thể phát ra âm thanh, mà ánh mắt của Chính Khả Xuân vốn đã mơ hồ, thấy hắn thì phút chốc sáng lên, không nói gì mà chỉ có nước mắt thi nhau rơi xuống.

Thống khổ và đau thương làm cho Địch Tu Tư nhịn không được mà ôm chặt nàng, yết hấu phát ra âm thanh nghẹn ngào, nữ nhân này sao có thể xem nhẹ bản thân để thành nông nỗi này, ánh mắt nàng nhìn hắn tràn ngập kinh hỉ và ái mộ, không có chút oán hận nào, nàng tình thâm như thế, còn hắn thì sao? Hắn đã làm gì cho nàng? Một vài câu thì muốn các nàng rời đi, ngẫm lại thực quá tàn nhẫn.

” Điện, điện hạ, ngài rốt cục, rốt cục đã trở lại, thiếp thân trước khi chết được gặp mặt ngài lần cuối, chết cũng không hối tiếc”. Chính Khả Xuân dùng sức nắm lấy tay Địch Tu Tư, ánh mắt sáng lên, điện hạ trong tưởng niệm của nàng cuối cùng cũng đã trở về gặp nàng lần cuối, như vậy nàng đã thực thỏa mãn rồi.

Vì cái gì? Vì cái gì lại biến thành như vậy? khi hắn đi không phải mọi thứ đều rất tốt sao? Vì sao trong hai tháng ngắn ngủi, Chính Khả Xuân lại lâm bịnh đến thập tử nhất sinh? Có quá nhiều nghi vấn cần được giải đáp nhưng yết hầu chỉ là thanh âm khào khào, hắn cái gì cũng không thốt nên lời.

Vội ôm Chính Khả Xuân đi vào trong nội điện, sao có thê để nàng nằm trên mặt đất chứ.

Nhưng Chính Khả Xuân đã ngăn lại “ điện hạ, điện hạ, xin ngài đừng mang ta đi nơi khác, ta muốn chết ở đó, chết trong lòng của điện hạ, cầu ngài”

Bàn tay nắm lấy Địch Tu Tư cơ hồ chỉ còn da bọc xương, chỉ một cái nắm tay mà Địch Tu Tư biết nàng đã kiên trì đến thế nào, lập tức đặt nàng nằm xuống, lúc này Chính Khả Xuân lại lên tiến “ chính là ở nơi này, điện hạ còn nhớ không? ngay tại nơi ta đang nằm này, điện hạ đã nói ta vĩnh viễn là một trong những nữ nhân ngươi yêu nhất, người nói sẽ vĩnh viễn không đuổi ta đi, ngài còn nhớ không?”

Nàng thâm tình nhìn Địch Tu Tư rồi lại như mơ hồ không có tiêu cự, Địch Tu Tư ra sức gật đầu, nước mắt cũng nhịn không được mà rớt ra, đúng vậy, hắn nhớ đó là tối hôm đầu tiên hắn mang Tuyết Kiều về Huyễn Điệp tộc, bị nàng làm cho tức giận nên mới đến đây tìm Chính Khả Xuân, khi đó hắn chẳng qua chỉ nói một câu lấy lệ, không ngờ Chính Khả Xuân lại giữ mãi trong lòng, cho đến khi sắp chết, nàng cũng muốn chết tại chỗ này.

Lúc này hắn mới biết hai chữ hứa hẹn có trọng lượng đến thế nào, dù hứa hẹn cho qua thì cũng có nghĩa là một lời hứa, mà hắn lại hứa hẹn vô số, nhưng tất cả đều không làm được, hắn không những ủy khuất Tuyết Kiều, mà với cả Chính Khả Xuân cũng vậy, còn biết bao nữ nhân trong tộc từng được hắn hứa hẹn nữa.


Hắn thua thiệt các nàng quả thực không ngôn từ nào có thể tả nổi.

Hiện tại Địch Tu Tư mới biết mình sai lầm đến thế nào, nếu cho hắn thêm một cơ hội nữa, hắn sẽ thận trọng đối đãi với tất cả, không hứa hẹn lung tung thì sẽ không làm hại nhiều người như vậy.

“Khi người bỏ đi, chỉ để lại thông tin muốn chúng ta rời đi, ta không tin thực tâm người muốn vậy, ta không tin, cho nên dù rất nhiều tỷ muội đã rời đi thì ta cũng không đi, ta tin tưởng điện hạ nhất định sẽ quay về thăm ta, mặc kệ là bao lâu ta cũng chờ, nhưng mà ta không còn nhiều thời gian nhữa, cho nên điện hạ, thiếp thân không thể chờ ngài tự nguyện quay về mà đành thúc giục ngài, bởi vì ta không còn thời gian nữa rồi”

Chính Khả Xuân nói một câu, Địch Tu Tư liền gật đầu một cái, phía sau nổi lên tiếng khóc ồ ồ, sắc mặt của Chính Khả Xuân dần dần xanh lại, rõ ràng là nguyên thần đã sắp bị tan biến

“Có được cái gật đầu của điện hạ, thiếp thân chết cũng không uổng, chỉ tiếc là thiếp thân không thể nhìn thấy người mang Tuyết Kiều cô nương trở về, nàng là một cô nương tốt, tiếc là thiếp thân bạc mệnh, không có duyên làm tỷ muội với nàng. Nàng tính tình đơn thuần, điện hạ phải để tâm nhiều hơn mới được, để nàng làm Điệp vương phi thì tin rằng các tỷ muội cũng không có ý kiến gì, chúng ta vì ngài mà sinh cũng sẽ vì ngài mà chết, ngài không cần chúng ta thì chẳng khác nào tự tay giết chết chúng ta, thiếp thân đi rồi, xin ngài tiếp tục giữ các tỷ muội lại bên mình, cho dù sau này ngài không sủng hạnh thì thiếp thân tin rằng các tỷ muội cũng cam tâm tình nguyện”

Địch Tu Tư lại dùng sức gật đầu, Chính Khả Xuân trong lúc nguy kịch còn cầu xin cho các nàng, hắn sao có thể cự tuyệt được? huống chi ban đầu đều do hắn sai, cứ cho mình bác ái bác tình, bây giờ cũng đã đến lúc hắn chuộc lỗi, sửa sai.

” Cám ơn ngài, điện hạ, còn có nguyện vọng cuối cùng, cầu xin ngài đáp ứng thiếp thân “ hai mắt của Chính Khả Xuân đã trở nên vô lực.

Địch Tu Tư lập tức chuyển linh lực vào cơ thể nàng, dù chỉ có thể duy trì nguyên thần của nàng trong chốc lát nhưng mà lúc này dù chỉ một giây cũng đã là quá tốt, không đợi nàng nói hết, Địch Tu Tư đã mãnh liệt gật đầu.

” Phùng Xuân muội muội, phiền toái ngươi–” Chính Khả Xuân còn chưa nói hết thì Phùng Xuân đang quỳ gối bên cạnh đã lau nước mắt, nhanh chóng chạy vào nội điện rồi chẳng bao lâu đã ôm một đứa nhỏ, vẻ mặt phấn nộn đáng yêu, ánh mắt to tròn, cái miệng nhỏ không ngừng mở ra, tươi cười nhìn mõi người.

Phùng Xuân ôm đứa nhỏ đến trước mặt Chính Khả Xuân, nàng muốn ôm lấy nó mà đứa nhỏ thấy nàng thì cũng vươn bàn tay bé nhỏ về phía nàng, như muốn nàng ôm, Địch Tu Tư kinh ngạc nhìn đứa nhỏ, không tin là do Chính Khả Xuân sinh ra, càng không nghĩ đó là đứa nhỏ của hắn, nhưng nếu vậy thì đứa nhỏ này là con ai?

Nâng thân hình Chính Khả Xuân lên để nàng có thể chạm đến đứa nhỏ, nhưng khí lực hiện tại làm nàng không thể ôm nó được “ điện hạ, nó là đứa nhỏ của Vân, Vân Tây, tuy rằng nàng đã làm chuyện sai lầm, nhưng đứa nhỏ là vô tội, đứa nhỏ này khi sinh ra đã mang hình người, các trưởng lão cũng nói nó phúc trạch thâm hậu, hứa, hứa…”

Nói đến đây thì nàng không còn hơi sức nữa, Địch Tu Tư lại tiếp thêm linh lực cho nàng, nếu có thể nói ra thì hắn đã sớm kêu nàng không nên nói thêm gì nữa.


Phùng Xuân như hiểu ý của nàng mà tiếp lời “ ý Chính Khả Xuân tỷ tỷ muốn nói là các trưởng lão đã nói qua, có lẽ là liên quan đến yêu hồ lô của Quỷ bà bà, làm cho thể chất xấu xí của cóc tinh Bụi Sơn được luyện hóa, hơn nữa đứa nhỏ này hoàn toàn kế thừa dung mạo xuất chúng của Huyễn Điệp tộc chúng ta nên mới vừa sinh ra đã có bộ dáng đáng yêu như vậy, cha mẹ nó dù có sai nhưng đứa trẻ là vô tội, dù ngài bất luận thế nào cũng không thả bọn họ ra nhưng đứa nhỏ này không thể sinh tồn trong môi trường như vậy, tỷ tỷ nhân từ nên khi đứa nhỏ sinh ra được ba ngày lại phải suốt ngày bị phơi dưới ánh mắt trời thì không đành lòng mà ẵm về nuôi dưỡng, hiện tại nàng muốn phó thác cho điện hạ, hi vọng sau khi nàng chết đi, ngài đừng giận chó đánh mèo mà trút tội lên đứa nhỏ này”

Địch Tu Tư còn chưa kịp trả lời, Phùng Xuân lại bổ sung “ Vân Tây muốn điên rồi, từ lúc nàng mang thai đứa nhỏ này đã bắt đầu dùng mọi biện pháp để hủy nó đi, cho nên nó còn sống là vận khí của nó, điện hạ nếu vẫn còn chưa hết hận thì có thể đi nhìn xem tình cảnh của Vân Tây hiện tại, dù thế nào thì Vân Tây cũng đã theo ngài nhiều năm, tuy có kết quả hôm nay là do nàng gieo gió gặt bão nhưng cũng đã quá đủ rồi”

Lời nói hàm chứa nhiều bất mãn.

” Phùng Xuân muội muội, ngươi sao có thể nói như thế với điện hạ? điện hạ, Phùng Xuân muội muội cũng vì ta sắp chết nên mới nhất thời kích động, ngài đừng giận nàng” vừa mới có một hơi thở, Chính Khả Xuân đã lên tiếng cầu tình.

Địch Tu Tư dùng sức lắc đầu, đúng là đều là lỗi của hắn, hắn còn mặt mũi nào mà tức giận Phùng Xuân chứ? Đúng là hắn hận Vân Tây, nếu không phải nàng châm ngòi và giá họa thì hắn sao có thể hiểu lầm Tuyết Kiều?nhưng hắn càng hận bản thân hơn, nếu hắn tín nhiệm Tuyết Kiều thì sự tình cũng không đến nông nỗi này, hắn còn mặt mũi nào mà trút giận lên một đứa nhỏ chứ?

“Điện hạ, ngài đáp ứng thiếp thân sẽ thu dưỡng đứa nhỏ này sao?”

Ánh mắt của Chính Khả Xuân tràn ngập hi vọng, hắn sao có thể cự tuyệt, nữ nhân này cả đời đi theo hắn, chưa từng có ngày hạnh phúc thực sự, trước khi chết điều duy nhất nàng muốn lại là mong hắn sẽ thu dưỡng đứa nhỏ này, hắn dù thế nào cũng sẽ làm cho nàng.

Dùng sức gật đầu, Địch Tu Tư thậm chí còn vươn tay ra, tiếp nhận đứa nhỏ trong lòng Phùng Xuân, tay còn lại vẫn ôm Chính Khả Xuân, nhìn thoáng qua thấy bọn họ giống như một gia đình ba người bình thường nhưng thực tế lại không ai là người một nhà với ai, trong đại điện cũng bắt đầu bao trùm không khí tử vong, làm cho mọi người càng thêm thống khổ và bi thương.

“Thiếp thân thực sự chết cũng không hối tiếc” Chính Khả Xuân mỉm cười, vẻ mặt ôn nhu, điềm tĩnh, ánh sáng bao quanh thân nàng cũng dần dần ảm đạm rồi tắt hẳn, bàn tay nắm tay đứa nhỏ cũng vô lực buông xuống, mí mắt khép lại, một giọt ánh sáng từ đỉnh đầu nàng tản ra rồi nhanh chóng biến mất trong không khí.

Nhất thời tiếng khóc vang lên khắp đại điện, tổng quản cùng các trưởng lão cũng đi vào, thành kính quỳ trước nữ tử thiện lương này.

Địch Tu Tư chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ nhân ôn nhu, thiện lương dần dần biến về nguyên hình trong tay hắn, đứa nhỏ trong lòng dường như cũng hiểu được chuyện, đột nhiên khóc rống lên, tiếng khóc trẻ con vang dội làm cho một đám người lớn thêm nghẹn ngào.


Địch Tu Tư dùng sức đấm xuống mặt đất, một tay ôm đứa nhỏ ngẩng đầu thét to, tuy rằng không phát ra âm thanh nhưng vẻ mặt của hắn cũng làm cho mọi người hiểu được.

Vì sao? Người làm sai là hắn, nhưng người khác lại phải gánh chịu thống khổ và bi thương? Cứ để cho hắn chịu đi, hắn không oán, không hối, đây là báo ứng hắn đáng phải chịu, không liên quan đến bất kỳ người nào.

” Điện hạ, điện hạ, ngài nén bi thương đi! Thực ra trước khi người rời đi không bao lâu thì Chính Khả Xuân phu nhân liền bị bịnh, các đại phu trong cốc đã chữa trị cho nàng cũng mang về rất nhiều linh dược nhưng đều không khá lên, khi nhận được thông tin giải tán các vị phu nhân của người thì bịnh càng trầm trọng hơn, cách đây hai tháng Vân Tây sinh đứa nhỏ này ra, nhờ nó mà Chính Khả Xuân phu nhân có ý chí hơn, kéo dài thêm được hai tháng, nàng không cho chúng ta thông báo cho ngài, nói đợi ngài tìm được Tuyết Kiều cô nương thì sẽ trở về, lần này thực sự là bất đắc dĩ nên chúng ta mới cầu ngài trở về gặp mặt lần cuối, điện hạ, Chính Khả Xuân phu nhân đối với người không oán, không hối, trước khi đi đã gặp được ngài lần cuối cũng phó thác xong mọi chuyện, xem như là ra đi vui vẻ rồi”

Tổng quản đi đến bên cạnh Địch Tu Tư, chậm rãi nhìn thân thể của Chính Khả Xuân hóa thành hình bướm, nhẹ giọng giải thích, trong giọng nói có sự tiếc hận lại thêm sự kính nể, sự kiên cường và vị tha của nữ nhân này, một năm qua hắn và các trưởng lão đều nhìn thấy rõ, nếu điện hạ không yêu Tuyết Kiều cô nương kia thì nàng chính là người thích hợp làm vương phi nhất, Huyễn Điệp tộc bọn họ cũng cần một nữ chủ nhân ôn nhu và độ lượng như vậy, đáng tiếc linh hồn của một nữ tử Huyễn Điệp tộc một khi quyết định vì yêu mà sinh thì sẽ vì yêu mà chết, Chính Khả Xuân đã phát huy điều này tới mức cao nhất. Cho nên mất đi tình yêu của điện hạ thì nàng cũng đã đánh mất sinh mệnh của nàng, dù có thêm bao nhiêu pháp lực và đạo hạnh cũng vô phương cứu chữa.

Địch Tu Tư nói không nên lời, ngay cả lúc này hắn cũng không thể gọi tên của nàng, nghe những lời của tổng quản, hắn càng thêm hối hận và tự trách, mọi người đều khuyên hắn không nên ban phát tình cảm bừa bãi, hắn còn cho rằng hắn sẽ vĩnh viễn tiêu sái, không biết đến khổ vì tình, nhưng hiện giờ đối mặt với người vì yêu hắn mà chết đi, mà hắn một câu thực xin lỗi cũng không nói ra được, đây là quả đắng do hắn lạm tình gây ra sao? Mà đối với Tuyết Kiều, hắn không thể lên tiếng cầu xin nàng cơ hội, cầu xin nàng tha thứ cho hắn, đó chính là sự trừng phạt dành cho hắn sao?

A–

Địch Tu Tư thật sự muốn thét to một tiếng, hắn hận không thể xé mở lồng ngực của mình để xem trong đó có phải đang có một trái tim đang đập hay không? nếu có thì sao đến giờ hắn mới hiểu được nỗi đau của người khác?

” Điện hạ, ngài bình tỉnh một chút! Chính Khả Xuân phu nhân cũng không muốn nhìn thấy ngài như vậy, ngươi hãy để cho nàng an tâm ra đi. Đứa nhỏ này sau này còn cần ngài chiếu cố, Huyễn Điệp cốc cùng toàn bộ tộc nhân còn cần ngài để phục hưng, một năm qua mọi người đều hối hận vô cùng, khắc sâu sai lầm trước kia, điện hạ, ngài là vua của một tộc, tất cả các tộc nhân cũng là trách nhiệm của ngài, bọn họ làm cho người thất vọng nhưng người là vương, xin hãy bao dung cho các con dân của mình đi. Cho nên, cầu ngài, trở về đi. Huyễn Điệp tộc không thể không có ngài a”

Tất cả trưởng lão cùng tổng quản đều quỳ xuống, Địch Tu Tư mơ hồ nhìn bọn họ, trong ngực là một đứa nhỏ còn đang khóc nỉ non, đúng vậy, đây là nhà của hắn, là tộc đàn của hắn, có lẽ hắn không phải là một tộc trưởng tốt nhưng lẽ ra hắn phải cố gắng hơn thì khi gặp chút trắc trở hắn lại bỏ đi. Hắn đích thực là rất tùy hứng, trước kia hắn kiêu ngạo và tự tin, luôn đắc chí vì những gì mình làm, cho nên mới té ngã một cái thì hắn đã không đứng dậy được, cho nên hắn trốn tránh để mặc tộc nhân của mình tự sinh tự diệt, hắn chết một ngàn lần cũng chưa hết tội.

” Cầu ngài, điện hạ, đừng bỏ đi nữa, chúng ta đều cần người” mỗi người đều dập đầu với hắn, Địch Tu Tư cố nén lệ, ôm đứa nhỏ chậm rãi đứng lên, gật đầu trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nếu lúc này hắn còn không gánh trách nhiệm thì hắn không xứng là nam nhân, sau này hắn sẽ lại đi tìm Tuyết Kiều sau, hi vọng lúc đó nàng sẽ cho hắn thêm một cơ hội.

Tổng quản cùng các trưởng lão cũng nhịn không được rơi lệ, điện hạ đã nguyện ý ở lại, sự suy tàn của tộc rốt cuộc cũng đã đến lúc hồi sinh, trải qua một năm này, bọn họ mới biết lúc trước có Địch Tu Tư ở đây thì cuộc sống bình an, vui vẻ đến mức nào, mà một năm không có hắn thì cuộc sống của bọn họ còn thua cả những sinh linh cấp thấp nhất.

Mọi nguồn nước bị ngăn chặn không được khôi phục, tộc nhân muốn có nước dùng đều phải đi đến nơi cách xa mấy ngàn dặm, hơn nữa những người có đủ pháp lực để đi lấy nước về trong tộc cũng không nhiều lắm, cho nên nước trở thành vấn đề nan giải nhất, mà hành động giản tán hậu cung của điện hạ cũng làm cho rất nhiều Điệp tiên tử xinh đẹp rời đi, chỉ còn lại vài người ở lại nên khung cảnh càng thêm tiêu điều, vắng vẻ, mọi người lại không có giữ gìn hay tu sửa cho nên Huyễn Điệp cốc xinh đẹp chỉ trong một năm ngắn ngủi liền trở nên tan hoang, tiêu điều. Như thế hỏi ai không đau lòng.

” Cám ơn ngài, cám ơn ngài, điện hạ! Tổng quản lập tức đi thông báo cho các tộc nhân, nói Điệp vương của chúng ta đã trở lại, mau”


Các trưởng lão kích động phân phó tổng quản, tổng quản lúc này mới như tỉnh mộng, vội chạy nhanh ra ngoài, vừa chạy vừa nói “ dạ, dạ, ta đi ngay”

Trong lúc mọi người chìm vào sự vui sướng thì Địch Tu Tư đột nhiên đau đớn ngã xuống, nửa quỳ trên mặt đất mà Phùng Xuân ở sau lưng hắn đang điên cuồng cầm một hung khí bén nhọn đâm vào l hắn.

Bên hông Địch Tu Tư lập tức tràn ra máu tươi, rất nhanh đã nhuộm đỏ mặt đất bên dưới, các trưởng lão liền vây quanh hắn, ôm đứa nhỏ trong tay Địch Tu Tư đi rồi tập trung chữa trị vết thương, cầm máu cho hắn nhưng mà dù vất vả mới cầm được máu thì miệng vết thương cũng không khép lại được, dù bọn họ dùng lực thế nào cũng vô dụng, chỉ cần dùng sức một chút là vết thương lại nứt ra.

Địch Tu Tư không ngờ lúc này Phùng Xuân lại xuống tay với hắn, còn dùng Băng Trùy kiếm khiến cho miệng vết thương không thể lành được nữa, đó là binh khí cao cấp nhất của Huyễn Điệp tộc dùng để đối phó với kẻ địch, không ngờ Phùng Xuân dùng nó để đâm hắn, có thể thấy nàng quyết tâm muốn hắn chết đến mức nào.

Vì cái gì?

Hắn không tiếng động nhìn nàng, mọi người cũng kinh ngạc nhìn Phùng Xuân, không ai đến bắt nàng bởi vì chính bản thân nàng cũng đang ngơ ngác, sợ hãi, làm cho mọi người biết nàng cũng đang hối hận cho hành động của mình.

“Đừng trách ta, đừng trách ta. Tất cả đều do ngươi không tốt, chính ngươi. Ngươi lừa gạt tất cả chúng ta, ngươi đã nói ngươi đều thích mỗi người chúng ta, ngươi nói ngươi sẽ luôn quan tâm chúng ta, nhưng thực tế thì sao? Tuyết Kiều nói rất đúng, ngươi chưa từng thực hiện bất kỳ lời hứa nào, ngươi để cho Chính Khả Xuân tỷ tỷ thống khổ, cô độc chết đi, ngươi rất vô trách nhiệm, nói đi là đi hết một năm, hoàn toàn không để ý đến sống chết của người khác. Đúng là lúc trước chúng ta mê luyến ngươi, chủ động đi theo ngươi, nhưng nếu ngươi không cần chúng ta thì chúng ta cũng không cứng rắn bò lên giường ngươi, bây giờ chỉ một câu ngươi đã tìm được người ngươi yêu, muốn chuyên tâm với một mình nàng thì lập tức đuổi chúng ta đi sao? Chúng ta thì tính là cái gì? Nhiều năm như vậy, chẳng lẽ chúng ta ngay cả một con chó cũng không bằng sao? Dù là nữ nhân thấp hèn chỉ để làm ấm giường thì khi ngươi không cần chúng ta, ít ra cũng đối mặt nói với chúng ta một tiếng chứ không phải chỉ dùng vài chữ thông báo là đã quyết định vận mệnh của chúng ta. Ngày Chính Khả Xuân nghe được tin này thì tối hôm đó liền ói máu, bịnh tình cũng từ đó mà xấu đi, là ngươi hại chết nàng, cũng hại rất nhiều người chúng ta. Ta hận ngươi, ta hận ngươi”

Phùng Xuân nói một câu, nước mắt lại tuôn trào, Băng Trùy kiếm cũng buông xuống mặt đất, cả người nàng cũng ngã theo, dùng sức ôm lấy đầu “ cho nên ta thực sự hận ngươi, rất hận ngươi, lại hận bản thân không có cốt khí, không thực sự ra tay được, bởi vì chúng ta yêu ngươi cho nên mới không ngừng mềm lòng mà bỏ qua cho ngươi, nhưng ngươi thì sao? Ngươi chưa từng yêu chúng ta, dù là những lời hư tình giả ý thì ngươi cũng không nhớ rõ ngươi đã nói với bao nhiêu người, ngươi nói ngươi yêu Tuyết Kiều thế nhưng ngươi lại hoài nghi nàng. Địch Tu Tư, ta hoài nghi ngươi thực sự biết yêu sao? Ngươi có sao? Ha ha, ha ha”

Phùng Xuân nói xong thì dùng sức lau nước mắt, ngẩng đầu lên trời cười to, bộ dáng điên cuồng ôm lấy thi thể của Chính Khả Xuân “ tỷ tỷ, chúng ta đi thôi, chúng ta rời khỏi nơi này thôi, không bao giờ quay lại đây nữa, nơi này là địa phương lãnh khốc nhất trên thế giới, Địch Tu Tư cũng là nam nhân hỗn đản nhất thế giới, làm sao đáng giá để chúng ta thương hắn? không đáng, ngươi nói đúng không? ha ha, đợi khi hắn cũng biết yêu một người nhưng người đó lại không thương hắn, khi đó chúng ta sẽ cùng nhau chê cười hắn, chê cười hắn thật nhiều, ngươi nói được không? tỷ tỷ, ngươi cần gì vì một nam nhân xấu như vậy mà bỏ ta lại một mình, ngươi coi như là giải thoát rồi mà ta thì vẫn đau quá, nên làm gì bây giờ, nên làm gì bây giờ?”

Ôm chặt thi thể Chính Khả Xuân, miệng không ngừng thì thào tự hỏi, nước mắt lại rơi không ngừng. Địch Tu Tư nắm chặt hai tay, hối hận và tự trách vô cùng, tất cả đều là tội nghiệt do hắn gây ra.

Các nữ tử khác cũng liếc mắt nhìn Địch Tu Tư lần cuối rồi đứng lên, đuổi theo Phùng Xuân.

” Điện hạ, ngài không có việc gì đi, ngài không nên trách Phùng Xuân phu nhân, nàng không phải–”

Địch Tu Tư lắc lắc đầu, chịu đựng sự đau nhức, dùng máu của mình viết lên mặt đất “ tìm người đuổi theo Phùng Xuân, thu xếp tốt cho các nàng, chiếu cố tốt cho các nàng”

” Dạ, điện hạ!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.