Đọc truyện Điệp Vương Hoặc Ái (Điệp Vương Đích Nhân Ngư Tân Nương) – Chương 27: Biến chân thực đơn giản
Bị Tuyết Kiều gây sức ép lâu như vậy nên dù là yêu tinh thì Địch Tu Tư cũng cảm thấy mệt mỏi “ Tuyết Kiều, ta mệt chết được, muốn ngủ một lát, ngươi theo giúp ta đi”
Tuyết Kiều nhìn sắc trời bên ngoài thấy hình như là buổi sáng thì có chút ngạc nhiên, liền nhớ hôm qua nàng chơi đùa đồ vật này nọ của Địch Tu Tư rất lâu, chẳng lẽ là qua một đêm rồi sao?
Nghĩ tới lời hứa với Minh Nhân, nàng sao có thể ngủ được, hơn nữa tinh thần cũng rất tốt, không buồn ngủ chút nào, nên lập tức lắc đầu “ không cần, hiện tại ta muốn đi bơi, còn có hẹn với Minh Nhân a, Địch Tu Tư, ngươi ngủ đi, buổi trưa ta sẽ quay lại”
Nói xong như là sợ Địch Tu Tư nổi giận, nàng liền lập tức nhảy xuống giường, nhanh chóng thay quần áo, nhìn tinh hồng còn dính trên đùi Địch Tu Tư thì có chút ngượng ngùng, dùng sức néo cái áo lên người hắn rồi nhanh chóng bỏ đi.
Địch Tu Tư đúng là tức giận, muốn lập tức đuổi theo để xem nàng hẹn gặp ai, nhưng khi đứng dậy lại cảm thấy chân mềm nhũn, đành phải dở khóc dở cười nằm lại trên giường, nếu để người ta biết đường đường Điệp vương Địch Tu Tư lại bị một nha đầu ngu ngốc làm cho đi đứng vô lực, còn nàng thì vui vẻ ra ngoài chơi đùa thì sau này hắn còn mặt mũi nào để gặp mọi người a?
Đành phải ôm chăn nằm trên giường hờn dỗi, nghĩ với pháp lực của Tuyết Kiều thì kẻ nào muốn ám toán nàng chính là tự chuốc lấy đau khổ, cho nên dù bên ngoài có nguy hiểm gì thì nhất thời cũng không ảnh hưởng gì tới nàng.
Nghĩ vậy nên Địch Tu Tư cũng thấy yên tâm hơn, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, hắn phải mau chóng phục hồi thể lực, nếu không thì sao có thể dẫn dắt mọi người đi tuần tra.
Tuyết Kiều thì vừa chạy đi vừa nghĩ đế hình ảnh của Địch Tu Tư đêm qua,đôi mắt mê ly, làn da ửng hồng, đôi môi mọng ướt, còn có cái trán lấm tấm mồ hôi, bộ dáng cực khoái khi phun ra thứ chất lỏng màu trắng kia…tất cả đều làm cho nàng cảm thấy bối rối, thân thể cũng bị nóng như thiêu như đốt, làm cho nàng muốn nhanh chóng ngâm mình trong nước.
Đi đến bên thác nước đã thấy tiểu nam hài đáng yêu Minh Nhân ngồi chờ bên tảng đá, vừa nhìn thấy nàng thì vui vẻ chạy đến bên cạnh, khẩn cấp ôm lấy nàng “ tỷ tỷ, ngươi đã đến rồi? Minh Nhân chờ ngươi thật lâu, còn sợ hôm nay ngươi sẽ không đến chơi với ta”
Tuyết Kiều cũng không dám khẳng định hắn hôm nay nhất định sẽ đến, cho nên nhìn thấy hắn thì rất cao hứng, lập tức bế hắn lên “ Minh Nhân, ngươi thực sự đến đây a, thực là cao hứng, cha và mẫu thân ngươi không nói cho ngươi biết mấy ngày nay không được ra ngoài sao?”
” Không có a? Vì cái gì?” Minh Nhân tiếp tục ngây thơ hỏi
” Bởi vì trong cốc có mấy người bị mất tích, Địch Tu Tư đang điều tra, không cho mọi người ra ngoài, từ ngày mai ta cũng không thể cùng ngươi chơi đùa, ngươi cũng nên ngoan ngoãn ở nhà, tránh cho bị kẻ xấu bắt mất làm cho cha mẹ ngươi lo lắng a”
Điều tra? Điều tra ra mới lạ.
Minh Nhân trong lòng cười lạnh, ngoài mặt thì tỏ vẻ lo sợ “ thật vật chăng? Vậy mai ta không ra ngoài là được, nhưng mà ta rất thích chơi đùa với tỷ tỷ a”
” Ta cũng rất thích cùng Minh Nhân ngịch nước nha, mọi người trong Huyễn Điệp tộc này đều sợ nước nên không có tới đây, mấy ngày qua chỉ có một mình ta, đến giờ cũng chỉ có một mình ngươi nguyện ý vui đùa với ta” Tuyết Kiều có chút thất vọng nói
” Tỷ tỷ thực tịch mịch sao?” Minh Nhân nhìn vẻ cô đơn trên mặt Tuyết Kiều thì ngạc nhiên, sao nàng lại có biểu tình như vậy? cho dù nàng không phải là người của Huyễn Điệp tộc thì vẫn còn có tộc đàn của mình mà, sao lại bày ra bộ dáng như trong thiên địa này chỉ còn lại một mình nàng?
Tuyết Kiều lắc lắc đầu,” Ta không biết, chỉ là ta không nhìn thấy có người nào khác giống ta nên có chút mất mác, cái này có phải là tịch mịch không?”
Không có người nào khác giống nàng? Trong lòng Minh Nhân đột nhiên thấy khó chịu, thiểu não nói “ tỷ tỷ, ta cũng không tìm thấy người nào giống ta a”
“A, sao lại như thế? Minh Nhân không phải người của Huyễn Điệp tộc sao?” Tuyết Kiều ngạc nhiên nhìn tiểu nam hài trước mặt, nguyên hình của nó là Huyễn Điệp nhưng lại có cảm giác không giống.
” Tỷ tỷ, ta nói thực cho ngươi biết thì sau này ngươi có để ý tới ta nữa không?” Minh Nhân lo lắng nhìn Tuyết Kiều, hắn có thể tin nàng một lần không? tin tưởng một nữ nhân đơn thuần như nàng là người hắn có thể tín nhiệm được?
“Minh Nhân vĩnh viễn là bằng hữu của ta, sao lại không để ý chứ, nói dối gạt người là người xấu, Minh Nhân còn nhỏ như vậy, không nên làm người xấu nên phải nói thật nha” Tuyết Kiều lập tức cảnh cáo hắn “ cho tới bây giờ ta chưa có nói láo ai đâu”
” Tuyết Kiều tỷ tỷ, ngươi thật tốt, ta nói thật cho người biết, ta không thuộc bất kỳ tộc nào trên thế giới này, ta là một quái vật, ta không có bằng hữu, không ai nguyện ý chơi với ta, tất cả đều sợ ta, ta không cho phép để lộ chân thân trước mặt người khác, bởi vì như vậy sẽ làm người ta sợ, ta chỉ có thể để lộ ra khi ở một nơi tối tăm không ai nhìn thấy, giống như bây giờ, ta cũng chỉ có thể chơi đùa ở nơi người Huyễn Điệp tộc không nhìn thấy. Ngươi vẫn còn muốn biết ta như thế nào? ngươi sẽ sợ hãi không?”
Hắn quyết định tin tưởng nàng một lần, dù sao so với phần lớn nữ nhân tâm địa xấu xa thì Tuyết Kiều không rõ nguồn gốc thế nào ở trước mặt lại rất ngây thơ, hồn nhiên, tuy hắn luôn muốn hắn hết tất cả các nữ nhân, nhưng cũng có quyền giữ lại một con mồi mà hắn thích, huống chi nữ nhân này lại quá mức thiện lương.
Tuyết Kiều cảm thấy mỗi một câu, một lời của Minh Nhân đều giống như đang nói giùm tiếng lòng của nàng, chẳng phải nàng đã từng có tình huống như vậy sao? Địch Tu Tư từng nói không ai nguyện ý làm bằng hữu với nàng, tuy rằng sau đó hắn đã giải thích nhưng những lời đó vẫn khắc sâu trong tâm trí nàng, làm cho nàng muốn quên cũng không quên được, bây giờ nghe Minh Nhân nói tới thì trong lòng càn thêm thương tiếc, dùng sức ôm chặt hắn “ ta sẽ không sợ hãi, mặc kệ ngươi là cái gì, nếu ngươi không sợ hãi ta, lát nữa ta cũng sẽ nói cho ngươi biết ta là cái gì, ngươi sẽ sợ ta sao?”
Minh Nhân rất nóng lòng muốn biết nàng là cái gì, liền lập tức gật đầu “ ân, ngươi không khinh thường ta, ta cũng không sợ hãi ngươi, hai chúng ta cùng quyết định vậy đi, không ai sợ hãi ai. Chúng ta xuống nước đi, ta cho ngươi xem”
“Được, ta cũng muốn xuống nước mới cho ngươi xem, ngươi có thể bơi lội không?” Tuyết Kiều lo lắng hỏi, cũng đã sớm quên lời dặn dò của Như Mặc, không được để lộ cái đuôi trước mặt ai khác ngoài bọn họ.
” Chê cười, ta từ nhỏ lớn lên trong nước, sao lại không biết bơi chứ? Hôm qua vì Tuyết Kiều tỷ tỷ ôm ta, ta mới giả bộ vậy thôi, một lát tỷ tỷ nhìn thấy nguyên hình của ta, không cần lo lắng cho ta nhưng mà Minh Nhân nói trước, nếu Tuyết Kiều tỷ tỷ thấy chân thân của ta rồi mà cảm thấy sợ hãi hay không làm bằng hữu với ta nữa thì ta sẽ ăn thịt tỷ tỷ, bởi vì ngươi đã lừa ta”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh Nhân đột nhiên nghiêm túc, lạnh lùng hẳn lên, tuy hắn không muốn kết quả như vậy nhưng mà nữ nhân này nếu cũng như những kẻ khác thì hắn không cần giữ nàng lại làm gì, để nàng làm thức ăn cho hắn giống như những nữ nhân xấu xa khác là tốt lắm.
Tuyết Kiều không chút sợ hãi mà còn cao hứng gật đầu “ ta sẽ không sợ hãi đâu, nhưng nếu ngươi sợ ta thì ta không biết nên làm thế nào với ngươi mới tốt, giết ngươi thì không đúng nhưng nếu không giết ngươi, ngươi đem bí mật của ta nói cho người khác biết thì sẽ hại rất nhiều người, ai nha, mặc kệ, có lẽ Minh Nhân sẽ không sợ ta, chúng ta sẽ là bằng hữu của nhau, như vậy không phải rất tốt sao?”
“Tỷ tỷ ngu ngốc, ta đã nói là sẽ không sợ ngươi, rốt cuộc ngươi có muốn xuống nước hay không?” Minh Nhân đảo cặp mắt trắng dã, cái gì mà nói láo thì là người xấu, hắn không quan tâm, điều hắn cấp bách muốn biết hiện giờ là hôm qua cái gì đã làm cái đuôi của hắn bị thương thành như vậy
“Được rồi, chúng ta cùng xuống nước” Tuyết Kiều lập tức thả Minh Nhân xuống
Minh Nhân cũng không chần chờ, nhanh chóng cởi bỏ quần áo rồi lập tức nhảy vào trong nước.
Tuyết Kiều nhìn quanh một hồi, chần chờ một lát rồi cũng cởi quần áo nhảy vào trong nước.
Xuống dưới nước đã không thấy thân ảnh của Minh Nhân đâu, chỉ thấy ở vùng sâu nhất cách đó không xa có một thân ảnh màu xanh, Tuyết Kiều không chút do dự biến lớn cái đuôi cá rồi lập tức phóng đến bên cạnh thân ảnh màu xanh kia.
Hai cặp mắt cùng phóng to, ở dưới đáy nước đầu tiên là nhìn mặt đối phương, sau đó là nhìn thân thể, rồi cùng phát ra tiếng thét chói ta, thiếu chút nữa làm cho toàn bộ nước trong hồ bị chấn động mà văng hết ra ngoài, dòng thác cũng thiếu chút nữa bị chảy lệch ra ngoài, cũng may hai người đều nhớ đã hứa hẹn chuyện gì nên lập tức cùng che miệng đối phương, không cho tiếng thét chói tai tiếp tục phát ra.
Hơn nửa ngày mới phục hồi tinh thần, Minh Nhân chỉ vào cái đuôi cá to lớn màu đỏ lắp bắp “ ngươi, ngươi, ngươi…”
Lắp bắp một hồi cũng không ra câu gì, mà Tuyết Kiều thì đang cao hứng, ra sức ôm lấy cái đầu của Minh Nhân hô to “ Minh Nhân, ngươi nhìn rất giống ta, chỉ có cái đuôi thì khác biệt về màu sắc và kích thước thôi, nhưng dù sao ngươi vẫn còn là một tiểu hài tử, sau khi trưởng thành thì có lẽ sẽ giống y như ta, ta rất cao hứng, ta không còn cô đơn một mình nữa, ta cũng có tộc nhân giống ta cùng tồn tại, Minh Nhân, ta thực cao hứng, thực sự rất cao hứng”
Tuyết Kiều dùng sức ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh Nhân, thân một cái rồi lại ôm, làm cho Minh Nhân thật vất vả mới cứu được khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, lui ra sau một chút “ tỷ tỷ, ngươi là Nhân Ngư, trời ơi, ta đã xem như là một ngoại lệ tuyệt chủng, thế nhưng lại còn có Nhân Ngư tồn tai? Ô, bây giờ ta biết vì sao hôm qua ta lại bị thương như vậy, tỷ tỷ, nếu ngươi sớm nói ngươi là Nhân Ngư thì có đánh chết ta, ta cũng không dám ám toán ngươi a, thực sự là ta tự lấy đá đập vào chân mình a”
” Ách? Minh Nhân, ngươi đang nói cái gì nha, chẳng lẽ ngươi không phảilà Nhân Ngư sao? Vậy ngươi là cái gì?” Tuyết Kiều nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đang tràn đầy hối hận của hắn mà ngây dại
” Tỷ tỷ, ta đương nhiên không phải là Nhân Như a, ngươi mới phải, ta là ngư giao lạp, ra cũng hi vọng mình là nhân ngư, thử hỏi như vậy thì thiên hạ còn ai dám khi dễ ta, xem thường ta? Nhưng mà tỷ tỷ ngươi là Nhân Ngư thế nhưng ngươi chưa từng giết người” Minh Nhân nhịn không được đảo cặp mắt trắng dã đánh giá Tuyết Kiều, xem ra nàng không chỉ thiện lương mà cũng không ý thức được nàng là Nhân Ngư, nếu hắn là nàng thì cần gì phải lo lắng che giấu cái đuôi, nhanh chóng lộ ra để cả thiên địa này phải quỳ phục trước hắn còn không kịp a, thực không biết mấy năm qua nàng làm sao mà trải qua.
” Ngư giao, đó là cái gì vậy, ngươi không thấy là bộ dáng của ngươi rất giống ta sao?” Tuyết Kiều vẫn rất ngạc nhiên, bộ dáng của Minh Nhân rõ ràng rất giống nàng nhưng sao hắn lại nói hắn không cùng tộc với nàng? Như vậy nàng vẫn cô đơn một mình sao?
“Có lẽ ban đầu chúng ta vẫn là giao, mấy ngàn vạn năm trước, tổ tiên của ta từng giao phối với một người của tộc nhân ngư, sau đó còn tạo nên kỳ tích mà đẻ trứng, từ đó mới xuất hiện giống ngư giao, bộ dáng không khác gì với tỷ tỷ nhưng sau mọi người phát hiện ở phương diện năng lực, chúng ta đều mạnh hơn bản tộc rất nhiều, cho nên có rất nhiều người đều nguyện ý cùng ngư giao giao phối, không ngừng sinh ra những thế hệ ngư giao mới, nhưng mà mấy chục ngàn năm sau thì dòng máu nhân ngư trong chúng ta ngày càng phai nhạt, linh lực cũng giảm sút, thế hệ sau lại yếu kém hơn thế hệ trước, rồi dần dần bị tiêu diệt sạch, mà khi đó bộ tộc Nhân Ngư của ngươi cũng đã sớm biến mất trên thế gian, cho nên tuy ta biết tổ tiên của mình có một nửa huyết thống là của nhân ngư nhưng cũng chưa từng chân chính gặp qua một nhân ngư thực sự, bây giờ dù ta là ngư giao thì cũng chỉ còn lại duy nhất một mình ta tồn tại trong thiệt địa, thế mà ngay tại đây ta lại có thể gặp được một nhân ngư, tỷ tỷ của ta, ngươi nhìn kỹ xem, chúng ta có rất ít điểm giống nhau”
Minh Nhân vừa nói vừa chỉ vào nửa người trên trắng nõn của Tuyết Kiều “ ngươi xem, nửa người trên của ngươi là bộ dáng của nhân loại, nếu không thấy cái đuôi thì ngươi chẳng khác gì một con người, ngươi lại nhìn ta xem, tuy rằng ta cũng hình người nhưng da lại màu xanh, lại có vảy, dù thế nào cũng không lừa được người khác, hơn nữa cái đuôi màu đỏ trong suốt của ngươi dường như là kiệt tác của tạo hóa, tráng kiện, xinh đẹp không bút nào tả xiết mà ngươi nhìn lại của ta đi, dài nhỏ, tuy rằng cũng mượt mà nhưng lại không có năng lực như của ngươi, hơn nữa còn có đầu nhọn, mà đuôi của ngươi hình rẻ quạt, của ngươi là vảy cá mà đuôi của ta lại đầy gai độc, chúng ta làm sao giống nhau chứ”
“Ngươi thực sự không giống ta” Tuyết Kiều nghe hắn nói, hắn nói tới đâu nàng lại thấy bọn họ khác biệt nhiều hơn, không khỏi thất vọng, uể oải
” Tỷ tỷ, ngươi đừng khổ sở a, ta không phải đang nói ngươi không tốt a, ngươi không có hiểu sao? Ta thực sùng bái ngươi, thực sự hâm mộ ngươi, ta cũng muốn là nhân ngư giống như ngươi, như vậy sẽ không bị người khác khống chế a” Minh Nhân thấy nàng như vậy lập tức lên tiếng an ủi.
” Nhân ngư có cái gì tốt, không có bằng hữu, ta thậm chí ngay cả chân cũng không thể biến ra được, chỉ có thể ở trước mặt người khác dùng cái váy to đùng che lấp cái đuôi đi, ta chán ghét như vậy” Tuyết Kiều vẫn không cảm thấy cao hứng.
“Sao tỷ tỷ phải che dấu người khác? Ngươi không cần lo sợ bọn họ, phải là bọn họ sợ ngươi mới đúng, ngươi cứ thoải mái đi, ngươi không có giống ta, tuy rằng ta cũng có linh lực cường đại nhưng mà như nhân loại thường nói, mãnh hổ nan địch quần hồ, nếu có nhiều tinh linh cùng lúc đối phó ta thì ta cũng không cự lại được nên mới phải né tránh bọn họ, ngươi không giống ta a”
Minh Nhân không hiểu Tuyết Kiều đang nghĩ cái gì, nếu hắn là nàng đã đắc ý cười to, nàng thế nhưng còn lo lắng người khác nhìn thấy cái đuôi của nàng.
“Nhưng mà ta không muốn người khác phải sợ hãi ta, muốn biến thành người như nhân loại, muốn dùng hai chân để đi lại trên mặt đất, chẳng lẽ thực sự không được sao?” Tuyết Kiều dùng sức lắc đầu, nàng không muốn mọi người sợ hãi nàng, nàng muốn tất cả mọi người đều yêu thích người, chuyện này khó lắm sao?
” Tỷ tỷ đạo hạnh của ngươi đủ để sớm biến thành hình người rồi, chẳng lẽ ngươi không thể biến được sao?”
Minh Nhân lúc này phải công nhận là hắn đã gặp phải nhân ngư ngu ngốc nhất thế giới rồi, cũng là nhân ngư tuyệt chủng duy nhất, khi mới thấy nguyên hình của nàng, hắn phát ra tiếng thét chói ta là vì sợ hãi, dù hắn có chút huyết thống nhân ngư nhưng mà ai chẳng biết tộc nhân ngư là lãnh huyết vô tình nhất, hắn sợ nàng sẽ đem hắn làm bữa điểm tâm, hắn không hiểu sao trước kia tổ tiên của hắn lại có thể quan hệ được với nhân ngư, còn sản sinh ra một lớp con cháu như hắn, ấy vậy mà hắn còn muốn ra tay với nàng, biến nàng thành thức ăn của hắn.
Nhưng sau khi nghe Tuyết Kiều thét chói tai không thua gì hắn thì hắn lại nghĩ có lẽ nàng khác với những nhân ngư khác, quả nhiên sau khi nói chuyện thì hắn lại bị tư duy của nàng làm cho bị nội thương, bây giờ nghe nàng nói nàng không biết phải biến hình thế nào, hắn quả thực không biết nàng đã lớn lên như thế nào, mà cái gì cũng không biết như vậy?
Hắn luôn đi theo Quỷ bà bà, cơ hội tiếp xúc các sinh vật khác không nhiều nhưng Tuyết Kiều so ra còn kém hơn cả hắn, quả thực làm cho hắn bất ngờ.
“Minh Nhân biết không? mau nói cho ta biết đi, làm cho ta biến ra đôi chân, ta rất muốn có một đôi chân, mỗi lần nhìn thấy chân của người khác là ta rất hâm mộ, còn có, ngươi làm thế nào để người khác không nhìn thấy nguyên hình của ngươi? Ngươi cũng không phải là Huyễn Điệp a, vì sao lúc trước ta lại thấy nguyên hình của ngươi là Huyễn Điệp?”
Tuyết Kiều giống như tìm thấy kho tàng, liên tiếp hỏi không ngừng, thậm chí còn bày ra bộ dáng làm nũng, làm cho Minh Nhân nhịn không được mà quát to “ tỷ tỷ, đừng lắc nữa, ta nói cho ngươi là được rồi. Ai, thực sự không thấy ngươi có chút bộ dáng của nhân ngư a, chẳng lẽ ngươi không biết mình có bao nhiêu năng lực sao? Biến ra hai chân đơn giản như vậy, ngươi chỉ cần cắn ngón tay, nhỏ một giọt máu lên cái đuôi của ngươi là sẽ được thôi, còn về phần thay đổi nguyên hình trong mắt người khác lại là chuyện đơn giản hơn, ngươi chỉ cần tưởng tượng mình là cái gì thì nguyên hình của ngươi trong mắt họ sẽ là cái đó. Tỷ tỷ a, ta là một ngư giao huyết thống hỗn hợp mà còn biết mấy chuyện này, ngươi là nhân ngư, là tổ tông của ta mà lại không biết, ngươi giết chết ta đi còn hơn, ta không muốn sống nữa”
” Thật vậy chăng? Thật sự có thể biến ra hai chân sao? Ngươi để ta thử xem” Tuyết Kiều hoàn toàn không để ý những gì Minh Nhân nói, chỉ lọt tai một câu làm cách nào biến ra hai chân là đã kích động vô cùng rồi.
Không chút do dự liền cắn vào ngón tay một cái, một giọt máu màu xanh biếc nhất thời xuất hiện, phiên tán trong nước rồi ngưng tụ thành một tiểu huyết châu màu xanh biếc, Tuyết Kiều thổi nhẹ, làm cho tiểu huyết châu phập phềnh trong nước rồi nàng chậm rãi giơ cái đuôi lên, di chuyển đến chỗ huyết châu, những cái vảy cá bén nhọn phá vỡ huyết châu, lập tức cái đuôi cá màu đỏ khổng lồ dần dần biến mất, thay vào đó là một đôi chân dài cân xứng, xinh đẹp.
Tuyết Kiều hưng phấn đế mức không biết phải làm gì, không ngừng đá nước, quẫy đạp, khoái hoạt vô cùng, miệng không ngừng hô to “ a, thực sự, thực sự, ta đã có chân, rốt cuộc ta cũng đã có chân, thực là cao hứng, thực là cao hứng, cảm ơn ngươi Minh Nhân, cảm ơn ngươi”
Tuyết Kiều lại ào tới bên cạnh Minh Nhân, ôm lấy mặt hắn, ra sức hôn, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia đầy dấu hồng hồng, khi đó nàng mới buông ra.
Minh Nhân đáng thương nhìn đôi chân xinh đẹp của nàng, rồi tới mảnh đất màu đen phiêu động giữa hai chân nàng, không tự chủ được liền phun máu mũi, hình dáng Tuyết Kiều bây giờ thực muốn lấy mạng người khác, hắn tuy là bộ dáng hài đồng nhưng dù sao cũng là một ngư giao giống đực đã trưởng thành a
Nhân ngư này không chút tự giác sao?
Xem ra hắn nhất định phải tìm nữ nhân để dập lửa rồi.
” Tuyết Kiều, cho xin đi, đủ rồi, đủ rồi” Minh Nhân tức giận đẩy nàng ra, không gọi là tỷ tỷ nữa, nữ nhân này chẳng có chút bộ dáng nào để làm tỷ tỷ, biểu nàng kêu hắn là ca ca còn đúng hơn, ngay cả biến thành hình người cũng không biết.
Tuyết Kiều lúc này mới ngượng ngùng buông hắn ra, sau đó khoái hoạt ở trong nước quay vòng vòng “ Minh Nhân, bộ dáng ta biến thành hình người xinh đẹp không?”
” Đẹp, đẹp vô cùng, mọi nữ nhân khác đều không có đẹp bằng” Minh Nhân không keo kiệt mà khen tặng, hắn gặp qua không ít nữ nhân nhưng chưa thấy ai có bộ dáng ngu ngốc như nàng, sớm biết vậy thì chi bằng hắn tìm vài nữ nhân của Huyễn Điệp tộc a.
” Thật vậy chăng?” Tuyết Kiều chưa từng có nhìn thấy bộ dáng của mình, nhất thời cảm thấy có chút vắng vẻ vì mất đi cái đuôi ở phía sau
” Đương nhiên là sự thật a, Nhân Ngư là sinh vật hoàn mỹ nhất tồn tại trên thế giới này”
Ngay cả một chút tự tin cũng không có, Minh Nhân có cảm giác hắn bị già đi trước tuổi, vừa nói với nàng mấy câu đã muốn rống lên, không biết trước khi quen biết hắn thì những người ở chung với nàng đã khổ sở tới mức nào, vậy mà hắn còn nghĩ nàng sẽ giúp hắn xưng bá thiên hạ, hừ, dựa vào tính tình của nàng sao? Minh Nhân nghĩ thôi thì quên đi, tự hắn cố gắng còn hơn là hi vọng vào nàng.
“Minh Nhân, bây giờ ta muốn quay về, ngươi không ý kiến gì chứ? Tuyết Kiều muốn cho Địch Tu Tư nhìn thấy hai chân của nàng nên không muốn lưu lại nữa, nhưng lại sợ Minh Nhân không vui.
” Sẽ không, sẽ không, ngươi trở về đi!” Minh Nhân bị nàng làm mất hết cả buổi sáng, cũng sớm mệt mỏi, cần tìm vài tinh linh để bổ sung năng lượng, nghe vậy lập tức phất tay
“Vậy ta đi nha, đúng rồi, trong tộc có người bị mất tích, Địch Tu Tư đang điều tra, ngươi cũng đừng để bị phát hiện, đến lúc đó bị hiểu lầm thì không hay, ta đi đây” Tuyết Kiều chiếu cố dặn dò, sau đó mới xoay người bơi đi.