Đọc truyện Điệp Vụ Kết Hôn – Chương 12
Lâm Ninh trở lại căn hộ cao cấp, chạy vào cửa, chào nhân viên quản lý, ấn thang máy, đang đi lên lầu, một công nhân ăn mặc như thợ sửa ống nước xách theo công cụ bước vào thang máy, đưa lưng về phía camera ở góc.
“Vừa rồi Lục Thời Dư bỗng trở về, chúng tôi phải rút gấp, nhưng tổ trưởng nói muốn download thêm một file đã bị khóa nữa, không kịp đi ra ngoài, bây giờ vẫn còn đang ở trong phòng Lục Thời Dư.” Người công nhân mở miệng nói.
File bị khóa? Kha Tấn Duy phát hiện gì rồi sao?
“Được, tôi sẽ yểm trợ để anh ấy có thể rút an toàn.” Lâm Ninh cúi đầu vừa giả vờ tìm thứ gì đó trong túi vừa trả lời.
“Không phải cô nói ra ngoài 3 tiếng à? Sao mới có hai tiếng mà Lục Thời Dư đã về?” Người nọ oán giận.
“Làm sao mà tôi biết được tên Lục Thời Dư kia nhân lúc tôi không chú ý bỗng ra về? Anh ta thậm chí còn bỏ tôi ở lại, còn mình thì chạy về trước.” Cô tức giận nói.
“Có phải anh ta về vì có chuyện gấp không?” Người công nhân hỏi.
“Không phải, tại tôi chưa hỏi rõ chuyện này, nghe nói cái tên quái thai đó không ra ngoài vượt quá hai giờ.” Cô thì thầm.
“Cô có cảm thấy anh ta thật sự bị bệnh không?”
“Không biết, việc này phải đợi Kha Tấn Duy xem xong tư liệu ở máy tinh của anh ta rồi mới có thể xác định. Nhưng, nếu anh ta không bị bệnh, tin rằng cũng chẳng được bình thường.” Cô chế nhạo nói.
“A, thế hả?” Người công nhân cười nhạo. Lâm Ninh nổi tiếng là hung dữ ở bộ, cho dù bây giờ ăn mặc duyên dáng mà xinh đẹp, thì cái tính khí nóng nảy này cũng không thay đổi được.
Thang máy lên tầng mười sáu, cửa mở ra, người công nhân nửa đùa nói: “Tổ trưởng chúng tôi phải nhờ cô cứu anh ấy rồi, anh ấy vừa nghe tin cô kết hôn, tâm trạng có vẻ rất xấu.”
Cô cho anh một cái nhìn khinh thường, chẳng thèm nhiều lời.
Ra khỏi thang máy, chiếc cửa đóng lại sau lưng cô, người công nhân kia tiếp tục lên lầu, cô biết anh sẽ lên tầng mười bảy chờ lệnh. Lấy chìa khóa ra, mở cửa nhà Lục Thời Dư, cô bước vào đã thấy Lục Thời Dư đang ngồi trong phòng khách xem tivi.
Nhưng, cô rất ngạc nhiên, Lục Thời Dư về nhà sao lại không trốn vào phòng, vì sao chứ?
Là vì phái hiện trong phòng có người? Hay là….
Đang đợi cô?
Trái tim cô rung động, lập tức ném ngay cái ý nghĩ buồn cười này đi, anh không để ý đến cô mới tự về một mình, sao có thể để cửa mở chờ mình về.
“Thời Dư, sao anh không đợi em đã về trước rồi?” Cô đến gần, ngồi xuống đối diện anh, oán giận nói.
Lục Thời Dư không nhìn cô, ánh mắt vẫn dán vào màn hình.
“Anh quên em là vợ anh à? Đi cũng chẳng báo một tiếng, cứ như thế để em lại căn nhà đó, thật quá đáng!” Cô giả vờ uất ức nói.
Ông chồng không hề hé răng, cô đành tiếp tục nói: “Em không quen người nhà anh, vậy mà anh để em một mình ở lại đó đến mất cả tự nhiên!”
Lục Thời Dư vẫn không đáp lại, nhưng anh lại tắt tivi, đứng lên
“A, anh phải về phòng à?” Cô vội hỏi.
Anh đương nhiên không trả lời, nhưng động tác về thẳng phòng của anh lại chẳng khác nào câu trả lời.
Cô thấy tình hình không đúng, động não một cái, bỗng thét lớn: “A~~~ có gián~~! Gián cạnh chân anh kìa…”
Anh rùng mình một cái, như bị điện giật lập tức nhảy dựng lên.
Cô không ngờ anh lại phản ứng mãnh liệt như thế, nhịn không được bật cười, vì thế lại chỉ vào ống quần của anh hét to: “Á! Bò lên quần anh kìa! Chân phải! Chân phải!”
Anh càng hoảng sợ, cúi đầu dậm dậm chân, sau đó vì một khắc vô tình, anh trực tiếp ngã đè lên cô, cô không kịp tránh, hai chân móc vào nhau, cứ như vậy mà ngã xuống sàn gỗ….
Bụp một tiếng, cơ thể hai người xếp chồng lên nhau, Lâm Ninh đau đớn hô to “Ôi!”