Điệp viên nữ hoàng

Chương 6: SỰ XUẤT HIỆN CỦA QUỈ SIMAOHA


Bạn đang đọc Điệp viên nữ hoàng – Chương 6: SỰ XUẤT HIỆN CỦA QUỈ SIMAOHA

Ông Long bước vào quán bar nhìn xung quanh gian phòng có ánh sáng mờ mờ.
-Nó đâu?
-Cậu chủ ở kia ạ!_Tên tóc xoăn như sợi mì chỉ tay về phía cuối căn phòng.
Đường Minh đang uống rượu, mặt cậu đỏ gay, uống nhiều quá đến nỗi mắt không thể mở ra được nữa. Cậu ta nhấc một chai đổ vào miệng nhưng lại chẳng thấy giọt nào cả.
-Hết rượu rồi ak`? Mang chai nữa ra đây.
-Đừng có lúc nào cũng gây chuyện!
Nghe tiếng nói quen thuộc vừa nghiêm nghị vừa đáng hận, Đường Minh hé mắt cố nhìn xem có phải ông ta không.
-Ông đến rồi ư?hâhhâhh…..
-Về nhà đi!_Ông Long nhấc tay Đường Minh đứng dậy nhưng cậu hất mạnh tay ông ra.
-Buông ra! Quan tâm đến tôi quá nhỉ? Hết mật thám, do thám, giờ lại là camera, ông tưởng ông là….
-Bốp!_Một cái bạt tai mạnh nằm trọn trên mặt Đường Minh.
-Ông tát tôi nữa đi!
Nghe lời khiêu khích, ông Long suýt nữa thì đánh cậu tới tấp, nhưng may là tên Xoăn đã ngăn lại.
-Từ nhỏ đã bị đánh mạnh hơn như thế nhiều rồi đánh chết cũng không sao. Phải không ba?
-Mày……_Ông Long tức đến nghẹn họng, mặt đỏ bừng nhưng cũng không dám làm gì nữa.
-Ông chủ! Chúng ta nên đi thôi! Cậu chủ cứ để mấy đứa đàn em kia lo!

Ông Long nghe xong thì hạ hoả, dậm chân đùng đùng bỏ ra khỏi quán bar.
-Rượu đâu?..rượu….
-Cậu chủ….ta nên về thôi!
-Lạc Văn! Cậu về rồi à?sao lại đi dầm mưa thế?_Quyên lo lắng và mắng Văn vì cái tội không bao giờ chịu mua ô.
Mặc kệ lời trách móc của Quyên, Lạc Văn đóng rầm của phòng lại rồi ltrùm chăn kín đầu.
-Lạc Văn! Cậu về rồi à?_Hân kéo chiếc khoá áo mưa lên tận cổ và hỏi.
Không có tiếng trả lời…Hân cũng không hỏi thêm gì nữa mà ra phòng khách luôn.
-Cậu làm cái gì thế?_Quyên ngạc nhiên hỏi khi thấy Hân mặc áo mưa.
-Mình phải cho tên Đường Minh một trận. Dám ném cái camera vào trúng tổ ong để mình bị sưng hết cả mặt lên thế này đây!
Ngọc Hân đi bộ trên đường. Mưa đã ngớt dần. Có một bà mẹ tay dắt đứa con nhỏ đi trước Hân một đoạn. Nhìn hai người họ rất hạnh phúc….Hân lại thấy thật buồn…Ba mẹ cô đang ở nước ngoài…chỉ là cô không muốn xa bạn bè….vả lại….mẹ…..thật ra…..cũng không bao giờ nắm tay cô như thế kia đâu….
-Con quỉ có tên simaoha luôn đi trong mưa để tìm kiếm linh hồn của trẻ con, nó muốn có làn da trắng mịn của trẻ con, những đôi mắt trong veo của em bé và…
-Mẹ ơi! Con không hư đâu! Quỷ sẽ không bắt con chứ?
Hân đi phía sau khẽ nhoẻn cười…cô bé thật ngây thơ…có lẽ người mẹ doạ cô bé thế để cô đỡ chạy lung tung ngoài mưa thôi…Cô bé kia nắm chặt tay mẹ đến nỗi rơi chú gấu trên tay lúc nào không hay…Hân nhặt chú gấu lên đuổi theo 2 người họ.
-Em bé! Làm rơi gấu bông này!
Ngược lại với vẻ thân thiện trên khuôn mặt Hân, 2 mẹ con họ tái mét mặt không còn giọt máu….miệng há ra và tay run lẩy bẩy….
-Cô…cô_Người mẹ lắp bắp không lên lời nhìn Hân…._tránh….tránh….xa chúng tôi ra!
-Mẹ hư nên quỷ mới đến!
-Đi thôi con_người mẹ sợ hãi cầm tay đứa bé kéo đi….như chạy ý….
-Ơ! Tôi….tôi.._Hân kinh ngạc nhìn họ chạy….cái quái gì thế……chẳng lẽ mặt cô lại kinh dị đến thế….bôi thuốc rồi mà chẳng đỡ tẹo nào….
Cã tiÕng bư­íc ch©n sau l­ưng H©n. C« ®· ë thÕ phßng thñ chê tÊn c«ng. Råi bçng cã mét bµn tay l¹nh ng¾t ®Æt lªn vai c«. Ngäc H©n xoay ng­ưêi ®Þnh ®Êm cho h¾n mét qu¶ như­ng chît nhËn ra ®ã lµ mét «ng giµ nªn dõng l¹i.
D¹! «ng ¬i, «ng cã viÖc g× nhê ch¸u kh«ng ¹?
Á Á -a’Á!!!!!!!!!!! Quû Simaoha.
¤ng l·o võa quay mÆt ch¹y võa la thÊt thanh:
-Quû Simaoha!!!!!
-Con quû Simaoha? lµ thÕ nµo?
Ngäc H©n tß mß b­ưíc tiÕp. Dõng l¹i tr­íc cæng nhµ §ư­êng Minh. Ngäc H©n c­ưêi thÇm.
Có tiếng bước chân sau lưng Hân….một chiếc bóng cao đang chầm chậm tiến lại gần cô hơn…Hân đã chuẩn bị tư thế phòng thủ….Bàn tay lạnh ngắt đầy nước đặt lên vai cô….chỉ chờ có thế…Hân xoay nguời lại định đấm cho kẻ này một cú thật đau…nhưng khi nhìn rõ đó là một ông già thì Hân kịp thu lại…..
-Dạ! ông ơi….ông có việc gì nhờ cháu giúp ạ?

-Á………….aaaaaaa…._Ông lão chỉ biết hét lên rồi tự dưng ù té chạy….miệng không ngừng kêu:
-Quỷ simaoha!bà con ơi!
Hân nhăn mày nhìn bóng ông lão:
-Quỷ simaoha….? Là sao?
Sau khi suy nghĩ một hồi….Hân mới sự nhớ tới đã đứng trước cửa nhà Đường Minh từ lúc nào….trên môi cô nở một nụ cười bí hiểm…..
Mở cửa phòng Đường Minh, Hân bước vào. Trong phòng chỉ le lói ánh sáng. Hân mặc bộ đồ áo mưa nhỏ giọt tiến lại gần giường cậu ta.
-Đi ra đi! Tôi không cần phục vụ._Đường Minh vẫn đang trong cơn say nên cứ nhầm là mấy người giúp việc còn ở đây.
-Hứ! phục vụ à! Nhìn kĩ xem tôi là ai rồi đến lúc đó phục vụ cũng chưa muộn._Hân bật chiếc đèn ngủ cạnh đó lên…ánh sáng vàng vọt lan toả khắp gian phòng….thấy có ánh sáng, mắt Đường Minh như bị giật, liền mở ra…dụi mắt…nhìn kĩ……1 hồi lâu rồi…..
-Oẹ! oẹ oẹ!!!!!thật..kinh..tởm…_Đường minh vừa nôn vào người Hân vừa cố nói nốt mấy câu còn lại….
-Quỷ…simaoha…zzzzz!!!
Sáng hôm sau…
Hân dụi mắt, lắc lắc đàu cho tỉnh táo rồi bật dậy, chợt cô cảm thấy một mùi hương quá đỗi kinh khủng của hỗn hợp và cái cảm giác bầy nhầy ở trên người…………… X
^!*O~A*G%X$F#Z…!
Sau một hồi khóc ra tiếng mán thì Hân cũng bình tĩnh lại được.
-Thật là….người hắn toàn mùi rượu…đã thế còn nôn vào người mình nữa……
-Hây..a….a_Đường Minh từ từ ngồi dậy. Cậu dựa lưng vào chiếc gối mềm trên đầu giường rồi vươn vai….đột nhiên đập vào mắt cậu là một bộ mặt hằm hè với đôi mắt sắc lạnh….
-Cô!……sao lại ở đây?
Hân tự dưng thấy rất khó chịu, chẳng lẽ lại nói hôm qua hắn đã làm cô bị ong đốt và cô trả thù ư? Như thế thì chẳng phải là rút dây động rừng sao.
-Tôi….
-Halloween! Đúng không( hum qua là hallween)

-À!…ờ….đúng…tôi chỉ muốn cải trang là ma thôi mà….
-Cô vào đây bằng cách nào?_Đường Minh đập vài phát vào đầu cho đỡ choáng và hỏi.
-À! Chính cậu mở cửa cho tôi vào!_(xạo quá trớn)
-Sao tôi không nhớ nhỉ! Nhưng rõ ràng hôm qua trước khi bất tỉnh thì đúng là có thấy một bộ mặt quỉ thật….quá xấu xí.
-Xấu xí?_Hân nhăn mặt hỏi.
-Đúng! Mặt nó toàn sủi cảo, to như vầy nè!_Đường Minh giơ nắm đấm tay lên minh hoạ.
(bốc phét vừa thui chứ)…cái gì mà mặt toàn sủi cảo chứ!_cố nén cơn tức vào lòng, Hân quyết định hỏi về sự tích con quỉ simaoha:
-Cậu có biết con quỉ simaoha là sao ko? Tôi chưa bao giờ được nghe thấy nó!
-Bộ ba mẹ cô chưa bao giờ doạ kiểu đó hả?
Nhắc đến mẹ, Hân im lặng. Mẹ cô chưa từng kể cho cô những câu chuyện cổ tích đầy màu sắc, ngay cả doạ thôi cũng không hề có, chưa bao giờ nói mẹ rất yêu con…_như thấy được sự thất vọng trong mắt Hân, Đường Minh bắt đầu:
-Vậy….tôi sẽ kể cho cô nghe về truyền thuyết của con quỉ simaoha…_Đường Minh say sưa_trước có một con quỉ tên là simaoha. Đó là một con quỉ háo sắc, luôn muốn cướp đi nhan sắc của người khác để làm đẹp ình, rất xấu xí và xấu tính…
-Thì ra là như vậy!_Hân gật gù như hiểu và nhìn thấy con quỉ thật vậy..bởi vì bộ mặt của cô hôm qua đã chứng tỏ sự giống nhau giữa con quỉ xấu xí và cô(=.=)
-Thôi chết! mải kể chuyện cho cô nghe, quên mất là phải đi học rồi. Còn khôgn mau sửa sọan à? _Đường Minh quát lên sau khi thấy Hân cứ đơ ra đấy.
Sau khi bị kéo ra khỏi đống suy nghĩ và tưởng tượng, Hân cũng lao ra ngoài…
-Sao mình lại có thể quên chứ…tên Đường Minh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.