Bạn đang đọc Điệp viên nữ hoàng – Chương 34: Người máy và kí ức
Quyên khẽ vươn vai trong khi mắt vẫn nhắm tịt.
-A…A..AAA…_Nhưng chợt thấy đống quần áo phủ lên người mình, cô mới liếc xung quanh. Nhược Bằng vẫn đang nhìn cô. Từ nãy tới giờ nhưng không phản ứng. Quyên không biết chứ người máy cũng cần phải nghỉ đấy chứ. Giống như hôm qua khi cô ngất đi ấy, lúc tỉnh lại thì thấy Nhược Bằng cũng trong trạng thái này. Một ý tưởng thoát thân loé lên trong đầu cô, thế là Quyên rón rén bước ra phía cửa..nhưng đi chưa được bao xa thì đã bị một bàn tay lạnh ngắt kéo lại.
-Cô định đi đâu?_Một giọng nói mang âm hưởng lạnh đến rợn sống lưng vang lên.
-Tôi…_Nghĩ mãi không tìm ra lí do, Quyên buột miệng_ Đói!
Con người mà lị, cứ hở chút là đói. Mà không hiểu sao cứ lúc nào Quyên định chạy trốn thì ‘ người máy’ lại biết. Có lẽ vì cậu đã cảm ứng được mọi thứ xung quanh, ngay cả lúc vô thức. Lại là một khuôn mặt không phảng phát cảm xúc nào, Nhược Bằng kéo cô ra ngoài. Quyên khó hiểu với hành động này nhưng bỗng cảm thấy vui vui khi sắp được ra ngoài, nhưng còn một điều đặc biệt nho nhỏ khiến cô nhoẻn cười.
-Rốt cuộc thì cô là ai?_Nhược Bằng đổi giọng hăm doạ và có hơi nạt nộ.
-Tôi là tôi!_Trả lời thản nhiên vì đang ăn.
-Đừng giỡn!
Quyên không để ý tới thái độ dần nổi nóng của kẻ đối diện, cô vẫn chỉ chú tâm vào ăn.
-Trong thức ăn..có độc!
Vừa nghe xong cái lời nói dã man ấy, Quyên lập tức ngước lên nhìn Nhược Bằng. Cậu đang đánh vào điểm yếu của con người, đối với con người thì cái chết thật đáng sợ. Xem ra nó đã có tác dụng với Quyên.
-Bao gìơ…thì độc phát tác?_Quyên không sợ hãi gì cả dù biết có thể trong thức ăn có độc thật. Cậu ta đã không còn là Nhược Bằng của trước kia, cô lại là nhân chứng duy nhất chứng kiến cậu ta đâm chết một đứa bé. Nhưng chết vì ngộ độc cũng là mãn nguyện lắm rồi. Phải được no nê trước khi làm ma dưới âm phủ chứ?
-Cô..không sợ chết sao?_Mặt lạnh.
-Tôi..chỉ sợ nhất là….bị phản bội._Quyên cười gượng rồi lại đưa thìa lên miệng, nhưng bàn tay săt đá kia đã chặn lại.
-Có phải lúc trước…cô từng là ‘ gì’ của tôi..đúng không?
Mắt Quyên bỗng đỏ lên, đôi mày giãn ra hết cơ rồi đột ngột co dúm lại, nước mắt ào ra. Cô gật đầu.
-Có phải cô là bạn thân hay là chị em gì đó với tôi không?
Câu hỏi của kẻ đối diện vô tình cứa vào Quyên một cào khó chữa. Chẳng lẽ tình cảm của hai người chỉ đến mức anh em hay là bạn bè thôi sao? Ngẫm một lát, Quyên mỉm cười:
-Là…kẻ thù!
Nhược Bằng buông tay ra khỏi chiếc thìa. Thật là uổng công cậu đã suy nghĩ mệt óc từ hôm qua. Chính cậu cũng đã tự hỏi mình làm gì khi cứ nhốt ‘cô ta’ mà không giết không đánh. Cuối cùng thì cái người khiến cậu có biểu hiện kì quặc lại là kẻ thù của cậu.
-Thực ra…thức ăn không có độc, ăn hết đi!_Lấy lại vẻ lạnh lùng như trước, Nhược Bằng bước ra ngoài.Tại sao kẻ thù lại khóc lúc đó…’cô ta’ đâu có sợ chết…vậy cô ta khóc vì cái gì? Nhược Bằng mải suy nghĩ đến nỗi đi được mấy km rồi cũng chẳng hay.( đây là tội chân dài còn đi nhanh). Ngó lại một góc nhỏ có tiếng ồn ào huyên náo, cậu bỗng trông thấy….
-Ê! Con nhỏ kia…có giỏi thì nhảy đi chứ?_Một thằng bé tầm 10 tuổi mặc đồ hip hop đang ra vẻ kiêu ngạo và cười khẩy trước mặt con nhóc khoảng chín tuổi.
-Đồ háo sắc! tui đang mặc váy, nếu nhảy thì thấy hết.
-Ai thèm mày chứ hả?
Nhược Bằng có thể thấy rõ, nghe rõ hai đứa nhóc đang cãi nhau dù cách xa 15 mét. Chuyện sẽ bình thường như mọi khi nhưng không hiểu sao lúc này đầu cậu lại đau đến thế. Cảm giác giống như kim găm vào từng tế bào vậy. Một vài hình ảnh quen thuộc cứ xô đẩy nhau hiện về trong tâm trí cậu. Cậu chỉ hơi mang máng nhận ra một con bé rất quen trong những mảnh ghép hiện về. Con bé đó là ai? Cậu đã hỏi ông Long nhiều lần là kí ức của cậu như thế nào và ông ta chỉ trả lời độc một câu:
-Tiêu diệt tổ chức w!
Ngoài lão Long ra thì hình như cậu chẳng quen ai thì phải. Lúc tỉnh dậy, không ai dám nói gì về quá khứ của cậu. Tất cả các anh em trong bang đều im thin thít. Nhưng cậu đã nhận được câu trả lời từ ‘cô ta’ rồi đó thôi. Thế thì còn oan ức gì nữa mà đầu cậu lại đau thế này. Không hiểu sao cậu lại nói dối ‘ cô ta’ rằng cậu đã đâm chết đứa bé đó. Thực ra thằng bé vẫn an toàn. Gía như cậu đừng có đem cái ‘của nợ’ về thì có phải là bớt đau đầu không?
Quyên đã đi được khá xa, đi khỏi cái căn nhà à mà phải nói là lâu đài ý chứ- nguy nga, tráng lệ đó. Cô bỗng giật mình nhớ lại những câu hỏi ban nãy. Chẳng lẽ cậu ta đã bắt đầu nghi ngờ về quá khứ rồi ư? Quyên tự trách mình đã trả lời một cách ngu xuẩn ở câu hỏi lúc nãy. Mắt cô bỗng trợn tròn khi trông thấy đứa trẻ hôm qua. Nó chưa chết. Thế có nghĩa là Nhược Bằng đã lừa cô ư? Rốt cuộc cậu ta đang chơi trò gì? Chẳng lẽ đã nhớ ra tất cả rồi ư?
hjx, tác giả post ngắn quá >”