Điệp viên nữ hoàng

Chương 19: GIẢI CỨU.


Bạn đang đọc Điệp viên nữ hoàng – Chương 19: GIẢI CỨU.

-Chính là ngôi nhà kia!
-Chúng ta vào thôi!_Nhược Bằng đá cánh cửa cũ kĩ bật ra. Trong căn nhà tối om. Văn bật đèn pin soi đường cho tất cả.
-Hình như có tiếng hét!_Lạc văn lắng tai nghe ròi chạy ngay tới nơi phát ra tiếng kêu.
-Cứu tôi với!
-Nguyệt! Mình đây! Lạc Văn đây..mình sẽ cứu cậu.
-Lạc văn, mình sợ bóng tối, lúc chuột….mình sợ!
-Mình sẽ cứu cậu, đừng sợ!
Lạc văn cầm viên gạch gần đó nện vào cái khoá, nhưng vì nó chắc quá nên đập mấy cũng vô dụng.
Lạc Văn đấm liên tiếp vào chiếc khoá, nó vẫn im lìm sắt đá như thế, chỉ có tay Lạc văn là chảy máu.
-Lạc văn..mình khó thở quá!
-Nguyệt! cố lên…đừng nản chí! Mình đã gọi cảnh sát, cậu sẽ được cứu mà!
-Không đâu!…trước khi chết..mình muốn nhờ cậu một việc!
-Đừng nói chết nữa! Mình sẽ làm bất cứ việc gì, nhưng cậu phải cố lên!
-Hát ình nghe bài…prince ômai đi(công chúa ô mai).
Nguyệt nói nhỏ dần, không biết từ lúc nào, Lạc văn đã khóc, cậu vừa khóc vừa hát….cậu sợ mất Nguyệt….rất sợ….
Đường Minh và nhược Bằng chạy vào căn phòng mở toang cửa nhưng chỉ thấy một xác người ở đó….

-Quyên!_Nhược Bằng chạy tới nâng Quyên lên, đầu cô chảy rất nhiều máu….
Đường Minh lại càng lo hơn, cậu chạy lên cầu thang, miệng lẩm bẩm vài câu không rõ nghĩa.
-Quyên! Cậu có nghe thấy mình nói gì không? Tỉnh lại đi nào! Cậu không được có chuyện gì đâu……_Nhược Bằng hôn lên trán Quyên rồi bế cô lên chạy ra ngoài…
-Chị! Hai chúng ta sẽ cùng chết. Chỉ đau một chút thôi, nhưng em sẽ hạnh phúc khi có chị đi cùng!
-Cậu điên rồi! thả tôi ra!
-Em ích kỉ quá phải không! Em không bằng hắn, nhưng em chắc chắn rằng hắn yêu chị không bằng em…
-Cậu chỉ yêu bản thân mình! Cậu dại dột, ngu ngốc!
Quân và hân đàn đứng trên mép tường. Chỉ còn một khoảng cách ngắn nữa thôi là cả hai sẽ rơi xuống.
-Chúng ta..cùng chết….cuộc đời bẩn thỉu này, không đáng sống…_Quân bước lùi lại và kéo theo cả Hân. Trong chốc lát, hân thấy mình lơ lửng, chân không chạm vào một thứ gì cả…..cô bất giác hét lên:
-Không………..!
Một bàn tay nắm chặt lấy tay Hân và giữ cho cô khỏi bị rơi xuống.
-Đường Minh!
-Nắm chắc tay mình!…
-Tay mình trơn quá, mình sắp rơi xuống rồi_Hân nhìn xuống bên dưới, Quân đã chết, mắt mở trừng trừng với những vệt máu loang lổ.
-Thả tay mình ra! Nếu không cậu cũng rơi đấy!
-Mình sẽ không để cậu chết._Đường Minh cố hết sức nắm lấy tay Hân, nhưng tay cô trơn quá nên đã tuột khỏi tay cậu.

-Không………………….!
Đường Minh vội nắm lấy vạt áo của Hân. Đường chỉ không chịu được lực nặng của Hân nên nó từ từ…bục chỉ.
-Xoạc!
Aó Hân bị xẻ ra làm hai nửa…..và trên người cô lúc này chỉ còn lại cái áo con…mặt Hân đỏ bừng lên…..
-Xin lỗi! chỉ vì mình không muốn cậu rơi xuống thôi!
-Nhưng thế này cũng không phải cách hay! Cứ buông mình ra đi.
-Có chết cũng phải chết cùng nhau!_Đường Minh cười nhẹ.
* * *
-AAAAAAAAAAAAA…..!
ĐẾN GIỜ THì CẢ HAI CÙNG RƠI XUỐNG…nhưng may mà có một sợi dây thừng không biết ở đâu ngoắc vào chân Đường Minh đã giữ lại mạng sống cho cả hai….
-May quá….thật là ý trời!_Đường Minh đang bị treo ngược, tay nắm chặt áo Hân….
-Ý trời cái gì….hai người nặng quá đi mất!_Lạc Văn từ bên trên cầm sợi dây, mồ hôi vã ra như tắm.
Đường Minh giờ mới để ý…..cậu nhìn Hân..không chớp mắt.
-Đồ dê cụ! nhắm mắt lại!_Hân bực bội.
Đường Minh lập tức nhắm mắt lại…
-Văn à! Kép bọn mình lên đi!
-Hai cậu nặng quá! Mình không kéo nổi!
-Pis..po…..pí po…
Từ xa, cả 3 đã trông thấy xe cảnh sát đang tới….
-Vậy là thoát rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.