Điệp viên nữ hoàng

Chương 11: BÀ CÔ KHÓ TÍNH


Bạn đang đọc Điệp viên nữ hoàng – Chương 11: BÀ CÔ KHÓ TÍNH

Đi bên đường, Hân chẳng nói gì, còn một quãng nữa thì tới công viên.
-Chúng ta sẽ biểu diễn tiết mục gì?
– ờ thì….múa chẳng hạn!
-Tui là con trai….múa cứng nhắc….làm ảo thuật đi!
-Tui đâu có biết làm! Hỏng thì bẽ mặt lắm!
Hai cái bóng cứ cãi nhau loạn xì ngầu hết cả lên…cho tới khi đễn công viên. Cổng công viên rất lớn, mở rộng chào đón hai người. Xung quanh là hàng rào sắt vẽ hình của các nhân vật hoạt hình. Vừa bước vào cổng, Hân đã nhìn thấy một cửa hàng đề biển: Thực hiện ước mơ. Người trông cửa hàng là một bà cô với đôi mắt đen sau hun hút và đôi môi tím ngắt. Mặt bà ta chát phấn dầy tới nối nếu sờ tay vào thì phấn sẽ bung ra từng mảng.
-Chào hai bé! Hai bé muốn thực hiện ước mơ gì?
Cả hai cùng trố mắt khi nghe cái miệng tím ngắt kia thốt ra.
-Bé!_Chẳng lẽ mình bé lắm sao?
Thấy hai người có vẻ ngạc nhiên, bà chủ cửa hàng tỏ vẻ khó chịu.
-Ta chỉ thực hiện ước mơ cho những đứa trẻ mà thôi! Nếu hai người là người lớn tìh mời đi chỗ khác.
-Bà ta chắc vừa từ trại tâm thần ra, chúng ta đi!_Đường Minh khẽ nói nhỏ vào tai Hân.
-Thằng bé này! Dám nói ta như thế à?_Bà ta nhìn Đường Minh đầy tức giận.

-Tai thính phải biết!_Hân lại nói nhỏ vào tai Đường Minh. Thấy hai đứa nhóc đang xì xào về mình, bà ta hét lên:
-Nghiêm!
Có lẽ bởi lời nói của bà ta rất gióng lời thầy dậy thể dục nên cả hai lập tức đứng im, không cử động.

-Tức quá! Các người! à quên..các cháu…dám sỉ nhục ta là đồ béo à?
Cả hai lại đồng thanh cười phá lên. Cứ tưởng tai bà ta thính lắm, ai dè…
-Cười cái gì? Im hết!
Hân nhận thấy bà ta giận tím mặt. Bà ta chẳng khác gì con mụ phù thuỷ trong những bộ phim hoạt hình.
-Chúng cháu…muốn học nhảy!
Đường Minh quá đỗi kinh ngạc, cậu tưởng Hân sẽ bỏ đi hay đại loại là đá đểu bà gìa này vài câu chứ, không ngờ Hân lại nói những lời khẩn cầu như vậy.
….Hai người cùng bước trên đường, không hiểu sao lại rất đúng nhịp chân. Đường minh không tin lắm vào mấy chuyện mụ ta có thể dạy nhảy. nếu có thì chắc cũng chỉ là điệu nhảy của mấy đứa con nít mà thôi.
-Sao cậu lại tin bà ta? Nhìn bà ta rất quái dị mà lại khó gần nữa!
Hân chưa trả lời vội câu hỏi của Đường Minh, cô ngước mắt lên quan sát một vệt mây còn sót lại sau khi trời đã dần sẩm tối.

-Bà ấy rất giống một người!
Đường Minh tò mò, không hiểu người như vậy mà cũng có hai sao?
-Giống ai cơ?
Hân khẽ thở dài. Cô đưa tay ra phía trước như để dãn gân cốt sau một hồi đi lại.
-Mẹ mình!
Đường Minh quá sức ngạc nhiên. Không ngờ tính mẹ Hân lại như vậy. Cậu chưa kịp hỏi thì Hân đã xúc động kể.
-Mẹ mình là diễn viên múa. Bà ấy rất tài năng. Khi biết mình đã mang bầu một đứa bé, bà ấy đã định phá…và đứa bé đó…chính là…mình. Khi biết chuyện, ba đã không để mẹ làm vậy. Mẹ đã sinh ra mình một cách giấu diếm. Mẹ mình luôn nói…mẹ thích danh vọng hơn cả con_Nói đến đây, Hân bật khóc, cổ họng như có một cục than nóng thiêu đốt.
-Khóc và buồn vì một người như vậy quả thực không đáng. Chẳng phải giờ cậu đã có rất nhiều người bạn tốt sao, quỉ Simaoha!
Hân biết cậu ta đang an ủi mình, thật kì lạ là Hân bỗng cảm thấy an lòng hơn.
-Qủi simaoha mà cũng khóc nhè nữa!_Đường Minh làm bộ mặt mếu máo.
-Ha..haha…quỉ simaoha…sắp tấn công rồi!
Đường Minh lại tỏ vẻ sợ hãi:
-Qủi Simaoha không tấn công có được không?
-Đếm từ 1 đến 3..1…2….3.
-Cứu người, quỉ simaoha xuất hiện bà con ơi!_Đường Minh vừa chạy vừa hô. Hân khẽ mỉm cười rồi chạy theo cậu ta. Trên con đường khi bóng hoàng hôn đổ xuống, hai chiếc bóng cứ đuổi nhau không dứt….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.