Đọc truyện Điệp Viên Kỳ Quái – Chương 80: Thẩm vấn (1)
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, đội trưởng Hàn hét lên một tiếng vào đi. Cánh cửa văn phòng được mở ra, người phụ trách của trung tâm tố giác thuộc đội phòng chống ma tuý bước vào.
“Đội trưởng, sếp tìm em ạ?” Người phụ trách là một nam cảnh sát hơi béo, sau khi đi vào, anh ta liền hỏi đội trưởng Hàn.
“Cậu Vu à, ngồi đi!” Đội trưởng Hàn hất cằm ý bảo anh ta ngồi xuống ghế sô pha ở đối diện bàn làm việc của mình rồi vứt cho anh Vu một điều thuốc.
Anh Vu ngồi trên ghế sô pha, luống cuống đỡ lấy điếu thuốc mà đội trưởng Hàn ném tới. Vốn dĩ anh ta còn định đứng lên gật đầu cảm ơn với đội trưởng nhưng lại bị đội trưởng gạt đi, ý bảo không cần khách khí.
Hít một hơi thật sâu, cảm nhận cảm giác cay đắng từ phổi truyền tới, đội trưởng Hàn hỏi với ngữ khí bình thường: “Cậu kể cho tôi về vụ án ở trường Trung học Thực nghiệm số 4 khu Bắc ngày hôm nay đi.”
“Dạ?” Anh Vu ngây ra một hồi rồi cố nhớ lại trình tự xử lý vụ án khi đó xem liệu có phải bản thân xảy ra sơ suất ở khâu nào không. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì anh ta thấy không có vấn đề gì cả.
“Chỉ là bảo cậu nói lại những cái cậu chứng kiến thôi!” Đội trưởng Hàn bổ sung thêm một câu vì hiểu tính cách anh Vu khá là cẩn trọng, lúc này chắc chắn anh ta không biết bản thân đã sai ở đâu.
“À…” Anh Vu ở phào nhẹ nhõm rồi bắt đầu báo cáo.
“Lúc đó sắp tan làm rồi, tổ hai trực ban. Em đang định bảo tổ trưởng của tổ hai đưa đội qua đó rồi gọi báo cho sếp. Kết quả là chưa kịp báo thì đã thấy sếp quay về rồi…”
Lúc đó, đúng lúc đội trưởng Hàn đưa vài người ở tổ một ra ngoài xử lý công việc quay về, vừa hay bắt gặp anh Vu. Học sinh ở trường học có liên quan tới chất cấm, giá trị của vụ án còn chưa xét bởi tính chất của nó khá tồi tệ. Đội trưởng Hàn nghe xong còn chẳng thèm suy nghĩ mà đưa luôn người vốn đang trực ban tới thẳng trường Trung học Thực Nghiệm số 4.
“Vậy sau đó sao đám người cậu Triệu lại tới nhanh như vậy?” Đội trưởng Hàn lại hỏi. Cậu Triệu mà đội trưởng Hàn nhắc tới là đội phó Triệu lúc sau đưa người tới hiện trường tra xét lớp học.
Bản thân anh ta lục ra chất cấm ở lớp học xong rồi ra lệnh cho người trực ban và nhân viên kỹ thuật tới hiện trường, chỉ vỏn vẹn vài phút mà đội phó Triệu đã đưa người tới rồi. Dù tốc độ có nhanh như chớp thì cũng không nhanh đến vậy được.
“Sếp vừa đi ra thì đội phó Triệu liền tới. Vừa nghe nói học sinh ở trường dính líu tới chất cấm và sếp vừa đi xong thì anh ta bảo rảnh rỗi quá cũng chán nên qua đó xem sao. Thế là anh ta liền đưa những người còn lại đi.” Anh Vu nói.
“Cậu Triệu…” Đội trưởng Hàn thầm lẩm bẩm một tiếng.
Đội trưởng Hàn và đội phó Triệu trở thành cộng sự của nhau cũng chưa lâu, mới chỉ hơn một năm. Ấn tượng của đội trưởng Hàn về đội phó Triệu không xấu cũng chẳng tốt. Năng lực phá án của cậu Triệu cũng bình thường nhưng biết cách nói năng, quan hệ đối nhân xử thế lại rất khéo.
Đội trưởng Hàn trầm tư vài phút rồi nói với anh Vu: “Chuyện tôi tìm cậu nói chuyện đừng nói ra ngoài nhé. Cậu đi làm việc đi!”
Anh Vu cảm thấy mù mờ, anh ta không hiểu lãnh đạo có ý gì. Nhưng tính cách anh ta rất cẩn trọng, tất nhiên là sẽ không hỏi bừa, càng không đi nói linh tinh. Anh ta gật gật đầu rồi rời khỏi văn phòng của đội trưởng. Đội trưởng Hàn cũng đi ra rồi chuẩn bị công tác thẩm vấn Tống Triều Dương.
Cánh cửa phòng thẩm vấn mở ra, đội trưởng Hàn cùng một nữ cảnh sát bước vào ngồi lên ghế thấm vấn đối diện cái bàn.
Cảnh sát lúc trước đi ra khỏi phòng thẩm vấn, đội trưởng Hàn không nói gì, chỉ im lặng quan sát Tống Triều Dương ngồi trên ghế thẩm vấn.
Phòng thẩm vấn vô cùng yên tĩnh, hầu như không có bất cứ tiếng động gì. Tống Triều Dương dựa cả người vào thành ghế, đầu hơi nghiêng, cậu dùng ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm vào đối phương. Nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra ánh mắt cậu không hề có tiêu cự.
“Cậu thấy thế nào?” Khoảng năm sáu phút sau, đội trưởng Hàn mới mở lời hỏi.
Tống Triều Dương ngây ra một lúc rồi chậm rãi định thần lại. Ánh mắt cậu lúc này có một vài tia sáng, cậu hơi ngẩng đầu lên nhìn vào đội trưởng Hàn.
“Sao ạ?” Tống Triều Dương vô thức hỏi lại một câu. Phản ứng của cậu hơi chậm chạp, cậu vẫn chưa định thần lại được là đội trưởng Hàn hỏi có ý gì.
Đội trưởng Hàn đứng lên rồi chậm rãi bước đến trước mặt Tống Triều Dương, đi quanh cái ghế thẩm vấn mà Tống Triều Dương đang ngồi một vòng.
“Người lần đầu chơi loại thuốc này sau cơn phấn khích xong hầu như đều có phản ứng giống như cậu.” Đội trưởng Hàn nhìn Tống Triều Dương, mặt không chút biểu cảm.
Tống Triều Dương hơi ngước đầu lên, cậu nhìn đội trưởng Hàn đứng cạnh mình. Cậu dường như vừa ngủ mơ dậy vậy, toàn thân cậu khẽ run lên, giật bắn mình.
“Tỉnh táo rồi chứ?” Đội trưởng Hàn nhìn Tống Triều Dương rồi khoé miệng khẽ cong lên.
“Đây là loại ma tuý gì vậy?” Tống Triều Dương nghiến răng hỏi. Bây giờ cậu chỉ có đúng một cảm giác: Buồn ngủ! Cái cậu muốn làm nhất lúc này là đi ngủ, trời có sập xuống cũng không cản được việc cậu muốn đi ngủ.
“Loại ma tuý tổng hợp mới nhất, từ ngữ chuyên ngành có nói cho cậu thì cậu cũng chẳng hiểu!” Đội trưởng Hàn nói. Không nghe ra được gì trong ngữ khí của cậu nhưng dựa vào ánh mắt của Tống Triều Dương thì đội trưởng Hàn nhìn ngay ra được sự kinh ngạc không giấu nổi trong đó.
Báo cáo xét nghiệm máu của Tống Triều Dương đã có rồi. Trong máu quả thật có thành phần gây mê khiến người ta bất tỉnh nhưng loại thuốc phiện này vốn dĩ cũng bao gồm cả thành phần này, vậy nên hoàn toàn không thể xác định rằng Tống Triều Dương bị người ta bỏ thuốc mê.
Cái quan trọng nhất là trong máu của Tống Triều Dương có hàm lượng thuốc phiện khiến người ta trở nên hưng phấn và gây ảo giác rất lớn. Người bình thường nếu chơi loại thuốc với nồng độ này thì đã lên cơn phát điên từ lâu rồi. Nhưng từ đầu đến cuối, đội trưởng Hàn vẫn luôn quan sát biểu hiện của Tống Triều Dương sau khi chơi thuốc, anh hoàn toàn không phát hiện ra hành động nào quá khích cả, cậu vẫn giống như người bình thường.
Trong máu của Tống Triều Dương không phát hiện ra thành phần đề kháng lại loại thuốc phiện này. Vậy thì sự thực chỉ có một, ý chí của Tống Triều Dương vượt xa người bình thường, từ đầu chí cuối, cậu đều có thể kiềm chế được cảm xúc của mình.
“Liệu có để lại di chứng gì không ạ?” Tống Triều Dương lại hỏi, đây là vấn đề mà cậu quan tâm nhất. Nếu sức khoẻ cậu bị tổn hại gì thì sẽ ảnh hưởng rất lớn tới cuộc sống và hành động sau này.
“Chỉ cần không quá liều thì chơi thuốc trong thời gian ngắn hoàn toàn không gây ra bất cứ nguy hại gì lớn với sức khoẻ. Tất nhiên tiền đề là cậu phải cai được!” Đội trưởng Hàn nói rồi nhìn Tống Triều Dương đầy ẩn ý: “Công dụng lớn nhất của loại thuốc này là khiến người ta hưng phấn và gây ra ảo giác, khó mà quên đi được mùi vị tuyệt diệu trong ảo giác đó. Vì vậy mà từ khi nó xuất hiện trên thị trường thì chưa có một án lệ nào cai được thành công. Những người ra khỏi trạm cai nghiện 100% đều tái nghiện…”
“Hê hê…” Tống Triều Dương cười lắc đầu: “Sao cháu lại chẳng cảm nhận được khoái cảm tuyệt diệu mà chú nói nhỉ. Hoàn toàn là đau khổ và buồn ngủ!”
“Có lẽ là cậu khác với người thường!” Đội trưởng Hàn nói.
“Sao? Hay là tôi cho cậu thêm mười phút nữa để cậu điều chỉnh lại?” Đội trưởng Hàn lại nói.
Tuy vẫn vô cùng buồn ngủ nhưng Tống Triều Dương đã khôi phục được trạng thái tư duy bình thường. Cậu hơi ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn đội trưởng Hàn ngồi ở vị trí thẩm vấn.
So với bộ dạng kiểu người lạ đừng mong tiếp cận khi ở trường thì lúc này đây, đội trưởng Hàn đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều, anh ta lại còn quan tâm đến cậu. Lẽ nào tất cả phạm nhân đều được đãi ngộ như vậy hay sao?
Suy nghĩ này nếu như để đám tội phạm bị tận tay đội trưởng Hàn tóm được rồi đem về thẩm vấn, cuối cùng đưa vào nhà lao hoặc đưa lên đoạn đầu đài biết được thì chắc chúng sẽ cười rụng răng mất. Nữ cảnh sát ở bên cạnh phụ trách ghi chép thậm chí còn há hốc mồm, cô kinh hãi nhìn đội trưởng Hàn cứ như lần đầu quen biết với anh vậy.
Khả năng là bởi quan hệ của Lý Tương Tư, Tống Triều Dương ngầm suy đoán. Cảnh sát của đội phòng chống ma tuý gặp tội phạm như thế nào thì Tống Triều Dương cũng tưởng tượng ra được.
“Không cần đâu ạ, cảm ơn chú!” Tống Triều Dương cười mỉm với đội trưởng Hàn, ý nói cậu có thể tiến hành thẩm vấn như bình thường.