Đọc truyện Điệp Viên Kỳ Quái – Chương 73: Xin viện trợ
Cô bác sĩ xinh đẹp bắt đầu thu đọn đồ đạc trong phòng y tế. Cô ta để tất cả những thứ mà mình từng dùng và tiếp xúc vào trong một cái túi.
Sau khi xử lý mọi dấu vết xong, cô ta quay đầu lại nhìn Tống Triều Dương vẫn đang hôn mê liền vô thức đưa tay lên khẽ chạm nhẹ vào làn da trơn tru nhẵn mịn của cậu.
“Ôi!” Cô bác sĩ xinh đẹp thở dài một tiếng rồi lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn. Sau đó cô ta liền rời khỏi phòng y tế, để lại Tống Triều Dương vẫn đang hôn mê.
Vương Hưng Nghiệp ngồi lặng im trong văn phòng, chiếc điện thoại đặt trên bàn bỗng kêu “Ting! Ting!” Vương Hưng Nghiệp cầm điện thoại lên xem, màn hình chỉ có hai chữ “OK”.
Vương Hưng Nghiệp lấy một cái điện thoại khác ra gửi tin nhắn cho Mục Đức Cao.
Trên sân vận động, dưới sự dẫn dắt của lớp trưởng và cán sự thể dục, các bạn đều luyện tập vô cùng nghiêm túc. Nữ sinh với khuôn mặt lạnh lùng ngồi bên cạnh.
Mục Đức Cao đứng ở hàng dưới cùng, bên cạnh cậu ta là Chu Bằng Trình, hai người họ đang khẽ nói chuyện với nhau.
Điện thoại trong túi bỗng rung lên, Mục Đức Cao lấy điện thoại ra xem. Một số lạ gửi tin nhắn tới, nội dung chỉ có hai chữ: Xong rồi!
Mục Đức Cao xem xong liền xoá tin nhắn đi, khoé miệng khẽ cong lên. Chu Bằng Trình đứng bên cạnh thầm run sợ trong lòng. Chỉ có cậu ta mới biết rằng mỗi khi hãm hại người khác thành công xong, Mục Đức Cao đều có biểu cảm như vậy. Lần này cậu ta cũng không biết là kẻ nào gặp xui xẻo đây.
“Lớp trưởng ơi, tôi thấy hơi đau bụng, tôi muốn đi vệ sinh!” Một cậu trai cao gầy ôm bụng đi tới trước mặt lớp trưởng nói.
“Có mỗi cậu là lắm chuyện nhất đấy, lần nào học thể dục cũng có lý do!” Lớp trưởng trợn mắt lên nhìn cậu bạn cao gầy: “Mười phút nhé!”
“Ok!” Cậu bạn cao gầy ôm bụng chạy vọt về lớp.
Sau khi tới cửa lớp, cậu bạn cao gầy ngó ngang ngó dọc xung quanh. Bốn phía không có bất cứ ai, thế là cậu ta liền lấy một chiếc chìa khoá lén đánh trộm mở cửa lớp học ra.
Sau khi khoá cửa lại từ bên trong, nam sinh cao gầy liền bước tới chỗ ngồi của Tống Triều Dương rồi rút từ trong túi ra một cái bình nhỏ giống như là bình đựng thuốc nhỏ mắt vậy. Cậu ta mở cái bình nước mà Tống Triều Dương để dưới ngăn bàn ra rồi đổ cái thứ nước kia vào đó.
Nam sinh cao gầy đó lại mở ngăn kéo bàn của Tống Triều Dương ra, nhét một bình thuốc khác to hơn vào trong cặp sách của Tống Triều Dương.
Thời gian cậu ta làm những việc này không tới một hai phút. Cậu bạn đó lại ngó ra ngoài, sau khi thấy bên ngoài không có động tĩnh gì bèn mở cửa lớp, chuồn ra ngoài như trộm vậy.
“Làm xong rồi!” Cậu bạn cao gầy trốn trong nhà vệ sinh, gọi điện thoại cho anh Lông Dài lúc này đã tới Ký Bắc.
“Mấy hôm nữa tao quay về sẽ đưa đồ cho mày, mày phải cẩn thận vào!” Anh Lông Dài nói qua điện thoại.
“Tận mấy ngày nữa cơ à!” Cậu bạn mặt mũi khổ sở nói.
“Mẹ nhà mày, ông đây đã bao giờ lừa mày chưa? Cứ đợi đấy!” Anh Lông Dài gầm lên trong điện thoại.
Sớm biết thì đã tự để lại cho bản thân một ít rồi! Nam sinh cao gầy nghe tiếng tút tút tút trong điện thoại liền hậm hực nói.
“Mọi việc đã làm xong ổn thoả rồi!” Lông Dài nói với Hà Chí Đào trong điện thoại.
“Cậu tạm trốn đi mấy ngày, vứt cái sim điện thoại bây giờ đi!” Hà Chí Đào nói trong điện thoại.
“Hử?” Lông Dài ngạc nhiên: “Tức là sao? Lẽ nào sẽ điều tra đến tôi sao?”
“Đề phòng bất trắc!” Hà Chí Đào lạnh lùng nói.
Lông Dài đứng giữa phố do dự một hồi rồi mở vỏ điện thoại lấy sim ra, vứt vào cái thùng rác bên cạnh.
Không phải là đã gây ra chuyện gì lớn đó chứ? Sao cứ thấy tâm trạng thấp thỏm vậy nhỉ? Lông Dài lẩm bẩm.
“Diêu à, tiếp theo phải nhờ cả vào cậu rồi!” Lưu Tự Phi ngồi trên giường ở ký túc xá nói với Diêu Kim Tiền ở bên cạnh.
“Yên tâm đi, tôi đã sắp xếp ổn thoả hết rồi. Các cậu chỉ cần báo cảnh sát thôi!” Diêu Kim Tiền nói.
Lưu Tự Phi gật gật đầu, Gấu Mập ở bên cạnh đang cầm điện thoại chuẩn bị sẵn để gọi tới số cảnh sát mà Diêu Kim Tiền cho.
“Xin chào, đây là trung tâm báo án của chi Cục công an khu Tây…”
“Cháu là học sinh của trường Trung học thực nghiệm số 4 Kinh Thành, cháu phát hiện ra trong lớp có một bạn học sinh tự ý đem theo chất cấm…” Gấu Mập bóp mũi nói.
“Hả?”
Nhân viên cảnh sát liền ngây ra một lúc: “Bên đó thuộc phạm vi quản lý của khu Bắc, cháu có thể gọi tới số điện thoại của trung tâm tiếp nhận tố giác chi Cục công an khu Bắc hoặc gọi thẳng cho 110…” Nhân viên cảnh sát nhận điện thoại nói.
“Cục công an mà cũng chia ra sao? Lẽ nào cháu gọi điện báo cảnh sát ở đây không được sao?” Gấu Mập đã chuẩn bị sẵn lời thoại nên nói năng vô cùng đanh thép.
“Được chứ, xin hãy nói rõ thông tin cá nhân và địa chỉ chi tiết của cháu…” Nhân viên trực điện thoại bất lực nói.
Gấu Mập cầm một tờ giấy trong tay rồi đọc thông tin cá nhân đã chuẩn bị sẵn từ trước. Người mà Gấu Mập mạo danh là có thật, hơn nữa cậu ta lại còn học cùng lớp với Tống Triều Dương, cậu ta lúc này đang ở sân vận động giúp bê đệm.
“Được rồi các em, thời gian còn lại cũng không nhiều nữa, các em tự do hoạt động nhé!” Thầy giáo trọc đầu ra hiệu OK bằng tay rồi đi khỏi sân.
“Thầy dạy thể dục mới tới cũng được đấy chứ!” Các bạn học sinh rầm rầm bàn tán.
“Hey, tỉnh lại đi… cậu bạn này…” Một cô độ ngoài bốn mươi tuổi, mặc chiếc áo blouse màu trắng đứng cạnh giường của phòng y tế khẽ vỗ nhẹ vào mặt của Tống Triều Dương.
“Ưm…” Tống Triều Dương chầm chậm mở mắt ra.
“Em là ai, sao lại bị thương thế? Ai đưa em tới đây? Ai băng bó cho em?” Cô bác sĩ đứng cạnh giường nhìn Tống Triều Dương rồi đưa ra một loạt câu hỏi.
Tống Triều Dương gắng gượng ngồi dậy, cậu lắc lắc cái đầu vẫn còn đang hơi mê man rồi lại nhìn bốn phía xung quanh. Cuối cùng cậu nhận ra là mình đang ở trong phòng y tế của trường.
“Này, tôi hỏi em đấy, sao em lại vào đây?” Cô bác sĩ cứ hỏi mãi không dứt.
Một tiếng trước, cô bỗng nhiên nhận được điện thoại của một người tự xưng là giáo viên của con mình nói là đứa trẻ trong giờ học không may bị thương. Cô bác sĩ lòng nóng như lửa đốt đi tới trường học của con, kết quả là đứa bé vẫn đang yên ổn trên lớp.
Không biết là trò đùa ác ôn của tên khốn kiếp nào! Cô bác sĩ chửi rủa rồi quay về trường. Kết quả là vừa bước vào phòng y tế liền trông thấy Tống Triều Dương đang nằm trên giường bệnh.
Cô nhớ rõ là khi mình đi có khoá cửa lại nhưng không hiểu Tống Triều Dương vào bằng cách nào.
Tống Triều Dương cố gắng tập trung tinh thần, cậu hiểu rõ tình trạng sức khoẻ hiện giờ của mình chắc chắn là đã bị người ta bỏ thuốc rồi nhưng cậu không biết bị bỏ thuốc gì.
Tống Triều Dương lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, cậu hôn mê ở phòng y tế chưa đầy hai mươi phút. Cậu không biết tại sao lại có người bỏ thuốc cậu, đám người này có mục đích gì. Hơn nữa bây giờ toàn thân cậu đều không có chút sức lực nào, đến ngay cả giường cũng không xuống được, chỉ đành tìm người xin viện trợ.
Tống Triều Dương do dự một hồi rồi vẫn quyết định gọi cho Lý Hương Quân.
Lý Hương Quân là người mà ông nội sắp xếp trở thành người giám hộ của cậu. Trong thời khắc nguy cấp, cậu chỉ có thể liên lạc với Lý Hương Quân mà thôi. Trong tiềm thức của cậu thì Lý Tương Tư và Hứa Tất Thành đều không thích hợp.
Điện thoại vang lên hai tiếng liền được kết nối, đầu dây bên kia vang lên giọng nói dễ nghe của Lý Hương Quân: “Có chuyện gì vậy cậu em đẹp trai?”
“Em… em bị người ta bỏ thuốc rồi…” Công dụng của thuốc mê trong cơ thế cậu vẫn chưa tan hết, bây giờ trông Tống Triều Dương vô cùng yếu ớt.
“Sao cơ?” Lý Hương Quân thảng thốt vội đứng bật dậy: “Bỏ thuốc gì vậy?”
“Em cũng không rõ…” Tống Triều Dương thở yếu ớt nói: “Nhưng ít nhất cũng có thành phần như là chất gây mê…”
“Cậu đang ở đâu? Tôi sẽ tới ngay!” Lý Hương Quân sốt sắng hỏi.
“Em đang ở phòng y tế của trường!” Tống Triều Dương nói.
“Cậu ở yên đó đừng có chạy lung tung! Cũng đừng để cho người khác phá hoại hiện trường!” Lý Hương Quân vừa nói vừa bước ra ngoài. Tuy cô còn trẻ nhưng cũng từng xử lý không ít vụ án, kinh nghiệm khá là dày dạn.
“Vâng!” Tống Triều Dương trả lời. Cậu cúp máy xong liền mềm nhũn ra dựa người vào tường.
Lý Hương Quân vội vã chạy ra ngoài, vừa đi cô vừa gọi trợ lý: “Trường trung học thực nghiệm số 4, nhanh lên!”
“Chủ nhiệm, đợi tôi với!” Cô trợ lý với khuôn mặt thanh tú vội xách túi lên, rảo bước chạy theo sau.