Điệp Viên Kỳ Quái

Chương 717: Bạn cũ


Đọc truyện Điệp Viên Kỳ Quái – Chương 717: Bạn cũ

“Ôi, tiếng Anh của cô tốt quá, ở quốc gia này đây là lần đầu tiên tôi được nghe tiếng nói quen thuộc.”

“Ngài tới từ đâu?”

“À, Canada, Wurzburg trên đảo New Britain.” Lâm Trung Minh dùng tiếng Anh mang theo khẩu âm để trả lời.

“Vậy chúng ta gần như là hàng xóm rồi, tôi là người Boston.”

“Đúng là thế, trong phạm vi thế giới rộng lớn này, chúng ta là hàng xóm.”

“Hình như ngài có vẻ quan tâm tới lịch sử hơn?”

Nữ tu sĩ đến từ Boston hiển nhiên cảm thấy rất hứng thú với ông già phương Đông.

“À, là thế này, tôi để ý thấy tấm bản đồ này là bản đồ cũ tốt nhất hiện nay, những cái khác đều đã bị hủy trong Thế Chiến thứ II rồi.”

Lâm Trung Minh trả lời.

“Đúng vậy, ngài có chỗ nào đặc biệt phải tìm ư?” Nữ tu sĩ hỏi.


“Cũng là một nhà thờ, tôi từng xem trong một cuốn sách cổ, tên là nhà thờ St. Catherine, tôi muốn xem thử, đáng tiếc không thể tìm được trên bản đồ, tôi đoán trên tấm bản đồ cũ có thể sẽ có.”

Nghe thấy câu trả lời của Lâm Trung Minh, nữ tu sĩ cười, cô trả lời rất thân thiện.

“Đó là nhà thờ chi nhánh của một giáo khu mộ địa, nó rất nhỏ nhưng trong lịch sử có thể tìm tới thời kỳ của người Viking, nó nằm ở vùng ngoại ô.”

“Tốt quá rồi, cô có thể nói cho tôi biết địa điểm không, tôi rất có hứng thú với Cơ Đốc Giáo đời đầu.”

Nữ tu sĩ hơi giật mình, cô rất hiếm khi gặp người nhiệt tình với tôn giáo như thế. Khoảng chừng mười phút sau, một tờ bản đồ chỉ đường đã xuất hiện trước mắt Lâm Trung Minh.

Estonia là một quốc gia trên biển của Ba La, Tallinn lại càng là một thành thị xinh đẹp, nhưng cơ sở hạ tầng của quốc gia này lạc hậu là điều không thể nghi ngờ. Lâm Trung Minh cầm bản vẽ đường đi, đi suốt ba giờ mới tới thị trấn Bosley cách khu vực thành thị hai mươi mốt cây số, nơi này trong lịch sử là địa điểm xây dựng lâu đài đá đẹp nhất thành phố Tallinn, pháo đài Viking tồi tàn, thấp bé tọa lạc ở trên sườn núi cao đầu tây của thị trấn nhỏ.

Tới gần vùng đất trũng cạnh sông nhỏ đầu đông của trấn là khu nghĩa trang của tiểu giáo, những giáo đồ vóc dáng tiều tụy kia đều được chôn ở mảnh đất tầm thường này. Dọc theo nghĩa trang là một nhà thờ Gothic tan hoang, trên cửa lớn của nhà thờ có khắc chữ Latin bằng vàng, ghi rõ thân thế của nó – Nhà thờ St. Catherine.

Gió thổi đẩy cánh cửa lớn khép hờ ra, tiếng két két chậm rãi làm mấy con quạ sợ hãi bay thẳng lên cao, bay lên mấy cái cây khô héo không có chút sinh khí nào, đậu trên nhánh cây phát ra những tiếng kêu làm người ta ghê rợn.

Cửa lớn làm bằng gỗ hoàn toàn được mở ra, trong nhà thờ rất tối tăm, chỉ có mấy cây nến ngắn ngủn tỏa ra ánh sáng lờ mờ, bóng của giá cắm nến in trên đàn tế ở chính giữa giống như những chiếc xiên sắc bén.

Đứng ở cửa lớn nhìn quanh trong chốc lát, Lâm Trung Minh đi vòng qua hành lang bằng đá gấp khúc rủ đầy những dây leo, mang theo sự hiếu kỳ của những du khách bình thường, ông bước chậm vào trong khoảng sân không một bóng người. Mấy phút sau, ông trở về chỗ cũ, nơi này ngoài phòng của giáo chủ ra thì không có gì cả, phía sau là một nửa bức tường rào đã đổ nát.

Chỗ này ngoài ông ra, hình như không có bất kỳ ai, chẳng lẽ mục sư và trẻ nhỏ đều ra ngoài hết rồi sao?

Lâm Trung Minh vươn tay, chậm rãi đẩy cửa lớn của sảnh giáo chủ ra, một tia sáng hé ra giống như trên bức tranh tôn giáo thường miêu tả, đột nhiên, xuyên qua lều vải tối tăm, chiếu thẳng tắp tới trung tâm đài tế.

Ánh sáng màu vàng chiếu rọi vào đôi đồng tử của ông, Lâm Trung Minh bất chợt có một cảm giác mê muội.

Lâm Trung Minh thấy cổ áo mình căng ra, cả người bị thứ gì đó nắm lấy, kéo lê qua khoảng sân đầy bùn đấy, những hòn đá cứng rắn khiến hông và lưng của ông đau nhức. Ngẩng đầu lên, ông nhìn thấy một tên cao to lực lưỡng đang kéo cổ áo mình, đi về phía sau nhà thờ.

Ông muốn nói với người đàn ông hãy để ông đi, đây dường như là bản năng của con người trong thời khắc nguy cấp, nhưng ông lại không làm vậy, vì tình thế bây giờ không được rõ ràng cho lắm.

Tới lỗ thủng phía sau bức tường đổ nát, tên cao to buông tay, để cho Lâm Trung Minh khôi phục hành động tự do.

Tên cao to nhảy qua lỗ thủng, ra dấu tay ý bảo Lâm Trung Minh đuổi theo bước mình.


Họ xuyên qua khu nghĩa trang phía sau, đất mộ lâu năm không tu sửa bị mưa to và đất đai bào mòn, khiến cho từng chiếc quan tài lộ ra dưới lớp bùn đất. Lâm Trung Minh cảm thấy dưới chân bị thứ gì đó níu lại, cúi đầu nhìn xuống, là một phần tay chân trơ trọi chỉ còn xương trắng, trên đó còn dính mấy miếng vải vụn.

Lòng hiếu kỳ thôi thúc ông quay đầu liếc về bia mộ, đó là một chuỗi mấy chữ tiếng Latin.

Không kịp nhìn lại lần nữa, tên cao to đã dẫn ông vào một khoảng sân nhà nông trồng đầy hoa hồng, xuyên qua ngôi nhà này, họ đi tới một đường phố ngay cạnh quảng trường của thị trấn.

“Đi theo tôi.” Tên cao to mở lời, là giọng tiếng Anh bản địa.

Họ dừng lại ở một tòa kiến trúc cao và hẹp. Lâm Trung Minh ngẩng đầu nhìn thoáng qua tấm biển treo phía trên, những chữ trên đó ông không nhận ra nhưng có thể đoán được, đây là một phòng khám tư nhân.

Người đàn ông đi vào cửa trước, cùng với tiếng chuông cửa vang lên, một người phụ nữ trung niên vô cùng mập mạp ra mở cửa.

Lâm Trung Minh do dự một lát rồi cũng theo họ đi vào.

Căn phòng không lớn, không quá sáng rõ, đi xuyên qua một lối nhỏ, bên trái là một phòng làm việc được ngăn cách bằng kính, giống như phòng làm việc của thầy thuốc trong phim ảnh thời xưa còn bên phải là một cầu thang hẹp, bước lên bậc thang sẽ phát ra những tiếng cọt kẹt.

Tầng hai có một gian phòng ở khá sạch sẽ, ánh nắng xuyên qua rèm cửa màu trắng hắt lên tấm thảm trên sàn. Người đàn ông quay đầu, nói với Lâm Trung Minh bằng một giọng điệu không cảm xúc.

“Ngồi xuống sofa, mục sư tới ngay.”

Lâm Trung Minh khẽ gật đầu, đi về phía chiếc ghế sofa ở chính giữa phòng ở, trên đó trải một chiếc đệm tròn màu trắng, ghế sofa được làm nguyên khối, không có bộ phận nào được lắp ghép.


Qua một lúc lâu, cánh cửa bên hông căn phòng vang lên tiếng kèn kẹt, tiếp theo, bên trong hoàn toàn bị đẩy ra, một thân hình cao lớn bước vào phòng.

Người này gần như bị che lấp bởi ánh sáng phản chiếu, người nọ mặc một chiếc áo tu sĩ màu đen giống áo choàng, che kín cả đầu, không thể nhìn thấy mắt của người đó.

“Chào anh, bạn của tôi, cuối cùng anh cũng tới rồi.”

Người nọ nói tiếng Trung, nhả chữ chính xác, không có khẩu âm, nhưng lại khiến người nghe không được thoải mái, giọng chầm chậm đều đều như máy, rất chính xác nhưng không có chút tình cảm nào.

“Máy biến âm điện tử.” Lâm Trung Minh lập tức đưa ra phán đoán.

Người nọ đưa lưng về phía ánh nắng, ngồi trên chiếc ghê cao cao, ánh nắng chiếu lên chiếc áo tu sĩ của y tạo thành một vòng sáng màu vàng.

“Giọng nói của tôi rất kỳ lạ có phải không? Ha ha, vì bị ung thư vòm họng nên phải dùng máy biến âm điện tử, nhưng đó cũng là một kiểu ngụy trang của tôi.”

“Anh biết tôi?” Lâm Trung Minh mở lời. Suốt bao lâu nay, đây là lần đầu tiên ông lão sử dụng tiếng mẹ đẻ.

“Đương nhiên rồi. Không thể không nói, thủ đoạn của anh ở Montenegro rất xuất sắc, người bạn thích làm con gái kia của anh cũng rất xuất sắc, đáng tiếc, người đó cũng là bạn của tôi.”

“Khà khà, xem ra không thể tin tưởng phụ nữ.” Lâm Trung Minh cười vang.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.