Đọc truyện Điệp Viên Kỳ Quái – Chương 60: Mục đích
Giữa lúc Tô Nhã Văn đang đứng đợi mà lòng như lửa đốt thì Lý Tương Tư mới thong thả bước tới.
“Cậu không lo lắng gì thật à?” Tô Nhã Văn cảm thấy kỳ lạ hỏi: “Lúc này e là đã bị đánh cho phế lMục đíchuôn rồi?”
“Chưa biết là ai đánh ai đâu?” Lý Tương Tư cười nhạt nói.
“A…” Tô Nhã Văn cảm thấy khó mà tin nổi. Cô không hiểu Lý Tương Tư dựa vào cái gì mà lại tràn trề niềm tin với Tống Triều Dương tới vậy.
Hai người họ bước về phía nhà ăn. Lý Tương Tư từ xa đã trông thấy cậu bạn có biệt danh Thái Nha ở lớp đứng trốn bên ngoài, lén la lén lút ngó về cổng nhà ăn.
“Thái Nha!” Lý Tương Tư hét lên.
“Chị Tương Tư!” Nhìn thấy Lý Tương Tư, Thái Nha liền hưng phấn bước tới.
“Cậu lén la lén lút làm gì đó? Sắp vào tiết đến nơi rồi!” Lý Tương Tư nghi hoặc hỏi.
“Ngũ Phúc ở trong đó!” Thái Nha tru môi vào trong nhà ăn, vui vẻ nói.
“Mấy tên khốn đấy bắt nạt người ta ở trong đó mà cậu vui vẻ vậy à?” Lý Tương Tư chau mày hỏi.
“Chị Tương Tư nói gì thế? Hầu hết nam sinh trong trường đều bị chúng nó ức hiếp hết rồi. Tất cả đều hận chúng nó chết đi được!” Thái Nha khẽ giọng nói.
“Thế cậu vui vẻ cái gì?” Tô Nhã Văn hỏi.
Thái Nha đảo mắt mấy vòng, mãi mới ấp úng nói: “Tôi vừa bị anh Tống đuổi ra ngoài!”
“Xí, bị người ta đuổi ra mà còn thấy vui, cậu có vấn đề à?” Tô Nhã Văn chế giễu.
Nhưng cô lại cảm thấy có gì đấy không đúng lắm, Tô Nhã Văn vội hỏi: “Cậu bảo là cậu bị ai đuổi ra cơ?”
“Vào xem thì rõ ngay!” Lý Tương Tư quay đầu bước vào nhà ăn.
“Tương Tư, đợi mình với…” Tô Nhã Văn chạy vội đuổi theo.
Thái Nha đứng ở cửa lưỡng lự một hồi, cuối cùng cậu ta cũng nghiến răng đi theo vào.
Chuẩn bị bước vào nhà vệ sinh thì bên trong đột nhiên vọng ra tiếng hát sôi nổi.
“Chúng ta là người kế bước của chủ nghĩa cộng sản, kế thừa truyền thống quang vinh của cách mạng đi trước…”
Lý Tương Tư và Tô Nhã Văn nhìn nhau, họ đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bước chân liền tăng tốc tiến vào nhà vệ sinh nam.
Hai cô gái đứng ở cửa, vẻ mặt tương đối khó chịu. Nhìn nhau một hồi xong bỗng bật cười khanh khách.
Năm người đám Ngũ Phúc đang đứng chỉnh tề thành một hàng, lưng cong chín mươi độ, hai tay chắp ra đằng sau, đầu chúi vào tường đồng thanh hát bài “Đội ca đội thiếu niên tiên phong.” Đầu tóc ướt sũng vẫn còn đang chảy nước xuống, một mùi hôi thối nống nặc bốc ra từ người.
“Tống Triều Dương, mày đừng có ức hiếp người quá đáng!” Lưu Tự Phi đứng dậy trợn mắt nói.
Những người khác cũng đứng thẳng dậy, khuôn mặt tức tối. Mấy người bọn chúng ở trong nhà vệ sinh, ở chỗ người khác không thấy mà mất mặt thì cũng chẳng nói làm gì. Néu để đồn ra ngoài thì chẳng phải trở thành trò hề cho cả trường sao.
“Xin lỗi nhé, không phải tao gọi bọn họ tới đâu!” Tống Triều Dương nhún vai ra vẻ vô tội.
Dám giày vò đám bọn chúng tới mức này thì dĩ nhiên cậu ta cũng chẳng nhất thiết phải nói dối làm gì. Năm người Ngũ Phúc tất nhiên là hiểu đạo lý này.
“Cũng hòm hòm rồi, đi thôi!” Tống Triều Dương xua xua tay với anh em Ngũ Phúc rồi đẩy Lý Tương Tư ra khỏi nhà vệ sinh nam.
Tống Triều Dương rửa tay bên vòi nước, Lý Tương Tư lại quay về đó rồi tiện tay khoá cửa nhà vệ sinh nam lại. Tô Nhã Văn định theo vào nhưng đã bị Lý Tương Tư chặn ở ngoài cửa.
Năm nam sinh Ngũ Phúc cao to lúc này giống như con gà vừa nhúng vào nước vậy, nước bẩn vẫn chảy ròng ròng từ người xuống. Nhưng ai nấy đều làm bộ dạng hằm hừ như sắp ăn thịt người đến nơi rồi.
Lý Tương Tư lạnh lùng nhìn năm người chúng một lượt rồi dùng ngữ khí tình cảm nói: “Sau này mà còn dám dây vào Tống Triều Dương thì các cậu cút hết khỏi Kinh Thành cho tôi, kể cả cả nhà các cậu!”
“Doạ ai thế?” Hà Chí Đào kêu lên: “Lý Tương Tư, cậu tưởng ba cậu là hoàng đế à?”
Lý Tương Tư cười khẩy: “Ba tôi không phải hoàng đế nhưng xử lý các cậu thì thừa sức!”
“Lý Tương Tư, đi thôi!” Tống Triều Dương hét lên bên ngoài.
Lý Tương Tư quay người đi rồi khẽ nói: “Nếu không tin thì các cậu có thể đi hỏi Mục Đức Cao.”
Lý Tương Tư mở cánh cửa nhà vệ sinh rồi bước ra, để lại mấy gã nam sinh cao lớn đang kinh hãi đứng trong nhà vệ sinh.
“Cậu làm thế nào vậy?” Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, Tô Nhã Văn nhìn ngó xung quanh. Lúc này đã vào tiết rồi, nhà ăn chẳng còn bóng dáng của học sinh nào cả, ngoại trừ Thái Nha đứng bên cạnh.
Cô nghi ngờ là liệu có phải Tống Triều Dương còn có ai giúp không, bởi Tô Nhã Văn quả thực không dám tin rằng chỉ dựa vào mình Tống Triều Dương mà lại có thể xử lý được Ngũ Phúc nổi tiếng bất hảo này.
“Lấy tình cảm khuyên nhủ, lấy đạo lý giảng giải, lấy đức để thu phục lòng người…” Tống Triều Dương cười bắt đầu nói luyên thuyên.
Tô Nhã Văn biết Tống Triều Dương cố tình nói cho qua chuyện, cô liếc mắt lên trời ngao ngán.
Lý Tương Tư mím môi không nói gì, mắt của Thái Nha nổi đầy sao, khâm phục sát đất.
“Anh Tống, anh nhận em làm đệ tử nhé!” Thái Nha khao khát nói.
“Đầu cậu có vấn đề rồi à?” Lý Tương Tư vỗ một cái vào gáy Thái Nha: “Muốn để Tống Triều Dương thành người như đám Ngũ Phúc, sau này đưa cậu đi bắt nạt các bạn khác chắc?”
“Làm gì có chuyện đó?” Thái Nha ôm đầu kinh hãi kêu lên: “Chỉ là em muốn anh Tống sau này giúp cho em không cần phải đưa phí bảo kê cho mấy đứa đó nữa thôi mà!”
Lý Tương Tư chau mày hét lên: “Chúng nó lại còn thu phí bảo kê nữa à?”
“Vâng, rất nhiều nam sinh trong lớp đều phải đưa phí bảo kê định kỳ cho chúng nó.” Thái Nha nói.
“Sao chưa ai từng nói với tôi cả, Mục Đức Cao làm ăn kiểu gì thế?” Lý Tương Tư tức giận nói. Dù gì thì Mục Đức Cao ở cùng lớp cũng được coi là nhân vật lẫy lừng trong trường, không nên để lũ học sinh cá biệt bắt nạt bạn cùng lớp mới đúng.
Thái Nha liếc Tô Nhã Văn rồi không dám nói gì nữa.
Tô Nhã Văn trề môi, trong lòng thầm nghĩ chuyện này thì có liên quan gì tới Mục Đức Cao cơ chứ.
“Sau này nếu có ai còn đòi phí bảo kê của các bạn trong lớp mình nữa thì cậu cứ nói với tôi!” Lý Tương Tư làm mặt lạnh nói.
“Vâng, em biết rồi!” Thái Nha vui sướng nhảy cẫng lên. Tuy Thái Nha không biết gia đình Lý Tương Tư cụ thể là làm gì, nhưng ngày thường nhìn thái độ của tứ đại công tử đối với Lý Tương Tư thì cậu cũng hiểu rằng gia thế của Lý Tương Tư không hề kém họ, thậm chí còn cao hơn.
“Các cậu đi trước đi, tôi có vài lời nói riêng với Tống Triều Dương. Lý Tương Tư nói với Tô Nhã Văn và Thái Nha.
Thái Nha gật gật đầu rồi đi trước. Tô Nhã Văn lại có bô dạng muốn nói mà đành thôi, cô nhìn Tống Triều Dương rồi lại liếc sang Lý Tương Tư, thở mạnh một tiếng rồi đi theo Thái Nha về lớp.
Tô Nhã Văn nhìn ra được là Lý Tương Tư thực sự để tâm tới Tống Triều Dương. Cô rất muốn giải thích hộ Mục Đức Cao vài câu nhưng vì bên cạnh còn có Tống Triều Dương nên cô sợ sẽ phản tác dụng.
Tống Triều Dương và Lý Tương Tư bước đi chậm rãi dưới con đường rợp bóng cây. Ánh nắng đầu sau tuyết tuy vẫn hơi lạnh nhưng không còn sương nữa. Ánh mặt trời rọi xuống nền tuyết phản chiếu lên ánh sáng long lanh chói mắt, mọi vật nhìn thấy lúc này còn sáng hơn ngày thường gấp nhiều lần.
“Cám ơn cậu!” Tống Triều Dương nói với Lý Tương Tư.
“Cảm ơn tôi làm gì!” Lý Tương Tư dừng bước, quay người sang nhìn Tống Triều Dương hỏi.
“Cảm ơn cậu đã vì tôi mà lộ diện!” Tống Triều Dương cười nói. Vừa rồi khi cậu ở chỗ vòi nước rửa tay thì Lý Tương Tư đóng cửa lại nói gì đó với anh em Ngũ Phúc, cậu hoàn toàn không nghe rõ. Nhưng giọng nói của Hà Chí Đào rất lớn. Vì vậy cậu liền đoán ngay ra được là Lý Tương Tư nói gì trong đó.
“Tôi hoàn toàn không phải vì cậu mà lộ diện!” Lý Tương Tư nhìn Tống Triều Dương rồi nói với một ngữ khí nghiêm túc: “Chuyện này vốn dĩ từ tôi mà ra, không thể vì tôi mà khiến cậu cứ gặp rắc rối được!”
Tống Triều Dương lắc đầu cười cười. Cậu hiểu bản thân, tính cách của Mục Đức Cao có lẽ cũng giống như cậu. Một núi không thể có hai hổ. Cậu có một dự cảm đó là bất luận có Lý Tương Tư hay không thì sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày cậu và Mục Đức Cao sẽ nảy sinh xung đột. Nơi có người thì sẽ có giang hồ, kể cả là ở trong tháp Ngà Voi bị khoá cửa.
“Về phía Mục Đức Cao thì tôi sẽ đi nói chuyện!” Lý Tương Tư cắn môi nói. Cô rất sợ câu nói này của mình sẽ làm tổn thương tới lòng tự trọng của Tống Triều Dương.
“Cái này thật sự không cần đâu!” Tống Triều Dương nói nghiêm túc. Nếu quả thực Mục Đức Cao muốn đối phó với cậu thì căn bản là sẽ không ra mặt. Trò tiểu xảo này cậu rõ nhất. Dẫu rằng Lý Tương Tư có đối chất tại chỗ thì Mục Đức Cao cũng sẽ không thừa nhận.
“Vậy thì cậu phải cẩn thận đấy!” Lý Tương Tư do dự một lúc rồi nói: “Con người Mục Đức Cao rất phiền phức!” Ngoài mặt trông Mục Đức Cao vui vẻ niềm nở vậy thôi, nhưng bên trong lại vô cùng nham hiểm.
“Tôi biết!” Tống Triều Dương gật gật đầu. Hôm nay cậu giày vò đám anh em Ngũ Phúc dã man như vậy chính là để cho đối phương biết được là chỉ dựa vào bạo lực thì sẽ chẳng làm gì được cậu. Tuy rằng đó là sở trường của cậu, nhưng cùng với việc xung đột không dứt thì bạo lực cũng sẽ đẩy cao, rất có khả năng là sẽ vượt quá giới hạn. Vì vậy mà Tống Triều Dương muốn để đối phương gắng hết sức không dùng tới thủ đoạn bạo lực.
Vậy thì đối phương sẽ chỉ có thể ngấm ngầm sử dụng thủ đoạn. Nhưng Tống Triều Dương cho rằng, một học sinh cấp ba thì có thể có được âm mưu thủ đoạn gì được cơ chứ.
Lý Tương Tư lo lắng cho cậu là bởi sợ cậu không có năng lực để chống đỡ lại sự trả thù của đối phương. Nhưng Tống Triều Dương lại chẳng hề sợ hãi chút nào, cậu không tin là ông nội lại vứt cậu ở Kinh Thành mà không quan tâm hỏi han gì cả. Cậu rất muốn biết khi mình thật sự nguy cấp thì sẽ là ai tới cứu cậu.
Nếu thật sự có người xuất đầu lộ diện thì điều đó chứng tỏ rằng người này chắc chắn có quan hệ với ông nội, bản thân cậu cũng coi như là có mục tiêu. Vì vậy, ngày hôm nay cậu mạnh tay với anh em Ngũ Phúc như vậy kỳ thực là cố tình.
“Chuyện này cậu không cần quản đâu, cũng không cần nhúng tay vào. Tự tôi sẽ xử lý được, tin tôi đi!” Tống Triều Dương trịnh trọng nói.
Lý Tương Tư định nói gì đó mà lại thôi, cô chỉ khẽ gật đầu.
Lý Tương Tư và Tống Triều Dương nhàn nhã bước về lớp. Giáo viên bộ môn chỉ ngạc nhiên nhìn hai người họ một cái rồi cũng không hỏi vì sao mà đến muộn.
Chu Bằng Trình nửa mặt sung phù kinh ngạc há hốc mồm, rõ ràng cậu ta đã gửi tin nhắn cho Lưu Tự Phi bảo Lưu Tự Phi đem người chặn Tống Triều Dương lại, mà tại sao Tống Triều Dương lại vẫn nguyên vẹn trở về lớp thế này? Lẽ nào đám người Lưu Tự Phi không tìm thấy Tống Triều Dương hay sao?
Chu Bằng Trình nhìn Tống Triều Dương với khuôn mặt khó hiểu. Chỗ ngồi của Mục Đức Cao ở đằng sau vẫn trống. Chỉ có Chu Bằng Trình mới biết là Mục Đức Cao ngày thường rất ít uống rượu tối qua thật sự đã uống say rồi.
Liếc sang thầy giáo đang giảng bài bắn cả nước bọt trên bục giảng, Chu Bằng Trình ra hiệu bằng mắt với bạn cùng bàn. Bạn cùng bàn ngồi thẳng người lên canh thầy giáo cho Chu Bằng Trình đang cúi đầu xuống nhắn tin.