Điệp Viên Kỳ Quái

Chương 51: Gây khó dễ


Đọc truyện Điệp Viên Kỳ Quái – Chương 51: Gây khó dễ

“Bíp…” Lý Tương Tư vừa về đến dưới tầng của toà nhà liền bị một tiếng còi xe nhức óc làm giật nảy mình. Cô ngẩng đầu lên, chiếc Audi A6 của mẹ đỗ ở một chỗ cách cô không xa.

“Mẹ, hôm nay mẹ về sớm thế?” Lý Tương Tư định thần lại nói với bà mẹ vừa bước xuống xe.

“Mẹ về trước vài phút, đúng lúc chưa tắc đường!” Hứa Chỉ Lan xách túi, khoá cửa xe lại rồi bước tới trước mặt Lý Tương Tư. Hai mẹ con họ cùng đi lên tầng.

“Hôm nay sao con về muộn thế?” Hứa Chỉ Lan tiện thể hỏi.

“Con không ngồi xe bus, con đi bộ với Tống Triều Dương về!” Lý Tương Tư cởi cặp ra để lên ghế sô pha.

Hàng lông mày của Hứa Chỉ Lan dần giãn ra rồi lại chậm rãi hỏi: “Tống Triều Dương học cùng lớp với con à?”

“Vâng!” Lý Tương Tư nói luôn: “Hôm nay thầy chủ nhiệm xếp chỗ, con chủ động ngồi cùng bàn với cậu ta!”

“Con không ngồi với Mục Đức Cao nữa à?” Hứa Chỉ Lan hơi bất ngờ nhưng sau đó lại nói: “Vậy thì càng tốt!”

Lý Tương Tư không biết nên khóc hay nên cười, cô cũng không biết là Mục Đức Cao đã làm gì mà khiến mẹ cô coi cậu ta như là nước lũ hay mãnh thú vậy.

“Hôm nay lớp con có hoạt động giải trí do Mục Đức Cao đứng ra tổ chức!” Lý Tương Tư nói với Hứa Chỉ Lan.

“Sao lại là cái cậu Mục Đức Cao này thế?” Hứa Chỉ Lan có chút không vui.

“Người ta tích cực thôi!” Lý Tương Tư nói giỡn: “Vốn dĩ con định không đi, nhưng Tống Triều Dương cứ bắt con phải đi cùng cậu ấy, nói là chẳng quen ai trong lớp cả, con đi cùng thì cậu ấy đỡ ngại.”

Hứa Chỉ Lan nhướng hàng lông mày xinh đẹp lên, nhìn Lý Tương Tư với vẻ khó hiểu: “Con mà cũng có lúc không muốn đi sao? Mẹ nghĩ là Tống Triều Dương không muốn đi, con cứ bắt người ta đi để cậu ta làm bia đỡ đạn cho con chứ gì!” Con gái nhà mình tính tình ra sao lẽ nào Hứa Chỉ Lan không biết. Vừa nghe Lý Tương Tư nói là Hứa Chỉ Lan đã đoán ngay ra được rồi.

Bị mẹ bóc mẽ, Lý Tương Tư chẳng thấy xấu hổ chút nào mà còn lật bài ngửa luôn: “Thì mẹ cứ nói xem có cho con đi không!”


“Đi đi!” Hứa Chỉ Lan nói nhẹ bẫng: “Mãi mới đi được với cậu con một chuyến, kết cục là lại chịu sự kinh hãi như vậy. Vốn định bù đắp cho con nhưng không có thời gian, mẹ cũng chẳng yên tâm để con một mình đi chơi. Cuối cùng chỉ đành để con ở nhà suốt cả kỳ nghỉ, mẹ cũng nên để con ra ngoài chơi cho đỡ bí bách!”

Mặt Lý Tương Tư nhăn nhó: “Mẹ à, rốt cuộc là con có phải con đẻ của mẹ hay không?”

Đôi mắt phượng của Hứa Chỉ Lan trợn lên: “Con không muốn đi nữa phải không!”

“Đi đi đi, làm gì có chuyện không đi chứ! Con đi thay quần áo đây, không thì muộn mất!” Lý Tương Tư vừa đi vừa hét lên rồi xách cặp đi vào phòng.

Đến khi Lý Tương Tư thay đồ xong thì Hứa Chỉ Lan và cô giúp việc đã bưng đồ ăn lên trên bàn rồi. Lý Tương Tư ăn vội mấy miếng rồi cầm áo lông vũ chạy ra ngoài.

“Về sớm nhé, mẹ bảo cậu đến đón con!” Hứa Chỉ Lan hét lên với Lý Tương Tư chuẩn bị ra khỏi cửa.

“Con biết rồi!” Lý Tương Tư đáp.

Cô mặc áo phông và quần bò, tay cầm chiếc áo lông vũ màu đen, tóc buộc đuôi ngựa. Ăn mặc đơn giản nhưng vẫn không lấp đi được khí chất diễm lệ thanh tú của cô, cả người cô toát lên vẻ thanh thuần tươi trẻ.

Vừa ra khỏi cửa nhà, Lý Tương Tư liền gọi điện cho Tống Triều Dương.

“Xong chưa, tôi bắt xe tới đón cậu!”

“Cậu qua đó trước đi, tôi tới ngay!” Tống Triều Dương đứng trên con phố đi bộ, mặt mũi khổ sở nói.

Chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà, sao lại lạc đường được cơ chứ, Tống Triều Dương mặt mày ủ rũ nghĩ.

Lý Tương Tư bắt xe tới cửa khách sạn quốc tế Tân Nguyệt. Cô vừa xuống xe, Mục Đức Cao liền xuất hiện bên cạnh.


“Cậu làm tôi giật cả mình!” Lý Tương Tư trả xong tiền taxi, vừa bước xuống xe lập tức phát hiện ra có một người đứng bên cạnh. Cô ngẩng đầu lên nhìn, không biết Mục Đức Cao đã tới trước xe taxi tự bao giờ.

“Tôi đợi cậu mãi đấy!” Mục Đức Cao nở nụ cười, khác hẳn với bộ dạng lạnh lùng nham hiểm lúc trước.

Mục Đức Cao bị Lý Tương Tư từ chối tại chỗ, cậu về tới quán bar vẫn chưa tuyệt vọng nhưng lại không tiện gọi điện trực tiếp cho Lý Tương Tư. Thế là cậu bảo Chu Bằng Trình gọi cho Tô Nhã Văn. Khi Tô Nhã Văn gọi cho Lý Tương Tư thì vừa đúng lúc cô thay xong quần áo, chuẩn bị ăn cơm. Biết được Lý Tương Tư sẽ tới, mây đen trong lòng Mục Đức Cao lập tức được xua tan, cậu ngồi sẵn ở dưới lầu chờ cô.

“Những người khác đến hết chưa?” Lý Tương Tư vừa đi vừa hỏi.

“Hầu như đều đến rồi, Tô Nhã Văn chưa tới.” Mục Đức Cao nói.

“Ờ!” Lý Tương Tư khẽ đáp lại một tiếng. Mục Đức Cao âm thầm nhìn sắc mặt của cô nhưng không thấy có vẻ gì khác thường.

Hai người cùng đi lên tầng mười tám, sau khi vào bar, Lý Tương Tư phát hiện ra trong sảnh ngoài các bạn cùng lớp còn có cả những nhóm khách khác nữa, trong đó thì đa số là người nước ngoài, thi thoảng mới thấy một khuôn mặt da vàng nhưng cũng chưa chắc là người Trung Quốc.

Cả căn sảnh trang trí khá đặc sắc, mặt tường và sàn nhà làm hoàn toàn bằng gỗ đào, màu sắc và vân gỗ toát lên phong cách vintage, trong sảnh bày biện bàn và ghế bằng chất liệu thuỷ tinh sáng long lanh, phía dưới là thảm lông thủ công bằng lông dê, hiện rõ lên phong cách nước Anh quý phái.

Một cậu trai người nước ngoài mắt to rất đẹp trai đứng ở quầy bar đang pha cocktail, cậu ta nhìn thấy Lý Tương Tư liền cười lễ phép.

Bên cạnh là một sân khấu nhỏ, có mấy nghệ sĩ đang ngồi cầm các loại nhạc cụ. Một nữ ca sĩ cắt tóc ngắn, tướng mạo thanh thuần đang ngồi trên sân khấu đánh đàn hát “Đổng tiểu thư”, chất giọng trầm khàn vô cùng đặc biệt.

Có vài bạn học đang ngồi trên ghế trước quầy bar, tay họ cầm những ly rượu với màu sắc khác nhau.

“Nữ thần của chúng ta đến rồi!” Một cậu trai đeo kính đứng lên hô lên một tiếng.


“Tiên nữ nhé!” Lý Tương Tư trợn mắt nhìn cậu lớp trưởng đeo kính một cái rồi cùng Mục Đức Cao bước về chỗ họ.

“Người cũng không đông nhỉ!” Lý Tương Tư lấy một cốc nước ép rồi đưa mắt nhìn vài ba nhóm khách ở sảnh.

Mục Đức Cao giải thích: “Ở đây muốn vào phải trở thành hội viên, vậy nên hoàn toàn khác hẳn những chỗ tạp nham khác. Ở đây cơ bản đều là khách hàng doanh nghiệp VIP. Bình thường cũng vắng khách nhưng đến cuối tuần thì chật kín luôn!”

Quả thật là khác hẳn vỡi những quán bar thông thường, ở đây không huyên náo, không ồn ã. Tất cả mọi người nói chuyện với nhau đều nói nhỏ, đến ngay cả giọng hát của ca sĩ cũng không to lắm, đem lại cho người ta cảm giác giống với quán café hơn là quán bar.

Tiếng điện thoại vui tai vang lên, nhìn màn hình hiển thị, Mục Đức Cao liền nghe máy: “Tầng 18, toà C, Chu Bằng Trình ở dưới đấy!”

“Tô Nhã Văn tới rồi!” Cúp máy xong, Mục Đức Cao nói với Lý Tương Tư.

Tô Nhã Văn đứng ở sảnh khách sạn cúp máy. Cô mặc một chiếc váy dài màu đen, đi đôi cao gót cũng màu đen, mái tóc làm xoăn nhẹ, khuôn mặt trang điểm sương sương. Nhìn ăn mặc không hở hang nhưng body thì cực bốc lửa, hoàn toàn không giống như học sinh cấp ba mới chỉ mười mấy tuổi, thêm vào đó là chiếc váy siêu bó khiến người ta nhìn vào có cảm giác vô cùng cuốn hút.

Tô Nhã Văn ngẩng đầu lên nhìn một vòng quanh sảnh, quả nhiên trông thấy Chu Bằng Trình. Chu Bằng Trình đang cầm điếu thuốc, cậu ta nằm bò ra quầy lễ tân trêu cô nhân viên ở đó.

“Chu Bằng Trình!” Tô Nhã Văn hét lên một tiếng, Chu Bằng Trình liền ngoái đầu lại. Trông thấy Tô Nhã Văn trang điểm xinh đẹp, cậu ta lập tức đứng ngây ra, tựa như không quen biết vậy. Sau khi định thần lại còn cố tình chớp chớp mắt.

“Chậc chậc chậc…” Chu Bằng Trình cố tình cảm thán vài tiếng rồi đi qua đi lại vài vòng trước mặt hai người.

“Ngớ ngẩn!” Tô Nhã Văn trợn mắt lên mắng Chu Bằng Trình.

“Này! Sao vừa gặp mặt đã mắng người ta rồi, tôi còn định khen cậu mấy câu đấy!” Chu Bằng Trình bất mãn nói.

“Đến ngay cả lễ tân cũng không tha, cậu đúng là đồ ăn tạp, cái gì cũng chơi!” Tô Nhã Văn cười nói với Chu Bằng Trình.

“Cậu thì hiểu cái gì chứ?” Chu Bằng Trình nguýt Tô Nhã Văn một cái rồi nhìn thân hình đầy đặn của cô nhân viên lễ tân, rồi lại quay sang nhìn chằm chằm vào bộ ngực của Tô Nhã Văn đầy ẩn ý.

“Lưu manh!”

Tô Nhã Văn nghiến răng mắng.


Hai người cười đùa rồi bước vào thang máy. Bảo vệ đứng ở cửa thang máy nhận ra Chu Bằng Trình liền mở thang máy cho họ.

Trong thang máy không có nút bấm, chỉ có một máy cảm ứng nhỏ. Chu Bằng Trình lấy ra một tấm thẻ khẽ quẹt vào máy, máy cảm ứng khẽ phát ra âm thanh rồi hiện ra một màn hình cảm ứng phát sáng, trên màn hình là bàn phím cảm ứng.

Chu Bằng Trình nhập mật khẩu xong, thang máy bắt đầu khởi động. Thang máy không hề dừng lại giữa các tầng mà lên thẳng tầng mười tám.

“Chậc chậc chậc, xịn thế!” Tô Nhã Văn cười cảm thán.

“Đây là thang máy chuyên dụng của quán bar. Quán bar Tân Nguyệt chỉ áp dụng với hội viên, mỗi khách đều có một thẻ thành viên, thẻ hội viên sẽ có sẵn ID, chỉ khi số ID và mật khẩu giống nhau thì thang máy mới khởi động. Nếu khách hàng làm mất thẻ, bị người khác nhặt được thì người nhặt được thẻ không có mật khẩu cũng chẳng thể vào được.” Chu Bằng Trình giải thích.

Tô Nhã Văn gật đầu, quán bar Tân Nguyệt ở Kinh Thành rất nổi tiếng, có biện pháp đề phòng như vậy cũng chẳng lấy gì làm lạ.

Chu Bằng Trình đưa hai người tới quán bar ở tầng mười tám rồi lại đi thang máy xuống tầng một. Vừa ra khỏi thang máy, cậu ta liền nhìn thấy Tống Triều Dương đang ở quầy lễ tân hình như đang hỏi nhân viên về tầng lầu của quán bar.

Con ngươi của Chu Bằng Trình liền chuyển động, cậu lại mở thang máy ra đi vào. Tống Triều Dương nhìn theo hướng mà cô nhân viên lễ tân chỉ tay, đúng lúc thấy Chu Bằng Trình bước vào thang máy, nhưng đến khi cậu tới cửa thang máy thì thang đã đi lên rồi.

“Chào cậu, xin hỏi có thể giúp gì được cho cậu?” Bước tới cửa thang máy, Tống Triều Dương liền bị bảo vệ mặc vest đen chặn lại.

“Tôi là bạn học của Mục Đức Cao, cậu ấy mời tôi tới tham gia họp mặt!” Tống Triều Dương bình tĩnh nói.

Bảo về nhìn Tống Triều Dương một cái: “Đây là thang máy chuyên dụng, không có thẻ hội viên và password thì không lên được!”

“Các bạn khác lên kiểu gì?” Tống Triều Dương hỏi, trong lòng cũng hơi hiểu ra.

“Là Chu công tử đặc biệt tiếp đãi!” Bảo an thành thực trả lời.

Nhìn thang máy không có nút bấm, Tống Triều Dương thầm cười nhạt vài tiếng. Khi Lý Tương Tư giới thiệu Mục Đức Cao cho cậu có từng nhắc qua nên cậu biết Chu Bằng Trình là bè lũ và tay sai của Mục Đức Cao. Tên nhóc này rõ ràng đã nhìn thấy cậu nhưng lại té một mình vào thang máy trước, rõ ràng là cố ý gây khó dễ cho cậu.

Họ coi cậu là ăn mày chắc? Tống Triều Dương hừ một tiếng, hai tay đút túi quần rồi ung dung bước ra khỏi sảnh khách sạn trong con mắt ngạc nhiên của bảo vệ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.