Điệp Viên Kỳ Quái

Chương 47: Bất ngờ


Đọc truyện Điệp Viên Kỳ Quái – Chương 47: Bất ngờ

Đợi Vương Hưng Nghiệp bước ra khỏi phòng làm việc, người đàn ông để râu lại gọi vào một số điện thoại khác, điện thoại đổ chuông lập tức nhấc máy.

“Đại ca!” Trong điện thoại gọi ra một tiếng.

“Việc của thằng Châu đã giải quyết ổn thỏa rồi!” Người đàn ông để râu mặt không cảm xúc nói, sau đó tiếp tục lấy tay vân vê hàng ria mép của mình.

Người đàn ông nghe điện thoại ngây người giây lát, sau khi nhớ ra việc đại ca đang nói là gì liền kêu thất thanh một tiếng: “Thật sao?”

“Đón thằng Châu ra, cả cái thằng tên là Vương Thanh nữa, tới thẳng Kinh Thành tìm tao!” Người đàn ông để râu không giải thích sự việc là thật hay giả.

“Cám ơn đại ca, cám ơn đại ca…” Điện thoại vọng tới tiếng cám ơn không ngớt.

“Đừng vội cám ơn tao, đợi sau khi về hãy giải thích rõ ràng cho tao hay nguyên nhân tùy tiện hành động trên tàu!” Người đàn ông để râu lạnh lùng nói: “Mã Như Long, đừng mong cao chạy xa bay với thằng Châu, thủ đoạn của tao mày biết rõ, muốn tìm được tụi mày không phải là việc gì khó. Cũng đừng nghĩ tao sẽ diệt khẩu tụi mày, thứ tao phải trả giá lần này còn đắt giá hơn giết hai đứa mày nhiều, hơn nữa tụi mày cũng không đáng để tao phải diệt khẩu, cho dù bọn mày bị cảnh sát tóm cũng không dính dáng gì tới tao cả…”

“Không đâu, không đâu, sau khi đón thằng Châu ra, tụi em sẽ đi gặp đại ca ngay lập tức!” Trong điện thoại là tiếng nói gấp gáp: “Lần đầu tiên trộm phải đồ giả, em và thằng Châu không cam tâm, cũng không muốn phụ sự kì vọng của anh vì thế mới ra tay lần thứ hai ở trên tàu, đại ca, anh nhất định phải hiểu cho tấm lòng của tụi em…”

“Yên tâm đi, tao sẽ không làm gì mày và thằng Châu đâu!” Người đàn ông để râu ngắt lời đối phương, giọng nói có phần dịu lại: “Vẫn còn rất nhiều việc quan trọng cần bọn mày đi làm, chỉ có điều sau này khi làm việc hãy biết động não. Nếu không phải lần này xảy ra chuyện lớn như vậy, tao thật sự còn không biết bọn mày tự nuôi một đám trộm cắp, đúng là ngu hết mức, tìm trộm cướp ra đường đầy rẫy, cần gì phải nuôi chứ?”

“Vâng, vâng, đại ca…” Giọng nói trong điện thoại vội vã đáp lời, “Yên tâm đi, sau này tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện tương tự nữa.”


Nghe thấy đại ca ngắt điện thoại, một người đàn ông ngồi đầu đường hút thuốc liền cất điện thoại đi, bực bội chửi rủa: “Mẹ kiếp, mình ăn thịt ăn canh, tới vụn xương cũng không bớt lại cho huynh đệ một chút, còn chê bai huynh đệ tùy tiện hành động gây phiền phức, mẹ kiếp, sớm muộn gì ông đây cũng bỏ ra làm riêng…”

Đây là huyện ngoại ô của Kinh Thành, một gã đàn ông trạc ngoài ba mươi tuổi, tóc rối bù như tổ quạ, đôi mắt thâm quầng như thể bảy tám ngày không ngủ. Trên người mặc một bộ đồ rằn ri, chân đi giày vải dày nặng, dáng dấp như một dân công.

Mã Như Long đứng dậy, vận động đôi chân đã tê dại vì ngồi xổm. Nơi này là khu vực kết hợp giữa thành phố và nông thôn của huyện ngoại ô, xung quanh toàn là nhà do nông dân ở đây tự xây, đường xá vừa hẹp vừa dài, cùng lắm có thể cho phép ba người đi dàn hàng ngang.

Măc dù đã nhiều ngày không được nghỉ ngơi, nhìn vô cùng tiều tụy nhưng diện mạo của Mã Như Long không hề xấu xí. Đi chừng vài bước đã có mấy cô gái đứng đường mời gọi hắn.

“Anh ơi, lại đây chơi nào!” Một giọng nói thỏ thẻ vọng tới, Mã Như Long ngẩng đầu lên nhìn, suýt chút nữa nôn hết cơm trưa vừa ăn.

Dáng người mập ú như thùng nước, bắp đùi to hơn cột nhà, phấn bôi trên mặt có thể cạo được cả mấy lạng… Mã Như Long bỏ chạy về phía trước như ma đuổi.

Mặc dù khoảng cách không xa, nhưng trong thời gian gần một tháng, Mã Như Long không hề đi tìm Châu Văn Phi và Vương Thanh. Sau khi sắp xếp chỗ ở ổn thỏa cho hai người, Mã Như Long không liên lạc với họ nữa, chủ yếu là sợ cảnh sát tìm tới, tóm gọn cả bọn. Mã Như Long bấm đốt ngón tay, mỳ ăn liền để dưới tầng hầm cũng sắp ăn hết.

Trong tầng hầm của một căn nhà dân, Châu Văn Phi và Vương Thanh đang ngồi xếp bằng đối diện nhau, miệng mỗi người đều ngậm một điếu thuốc, tóc hai người còn rối và bẩn hơn cả Mã Như Long, quần áo trên người cũng không còn phân biệt được màu sắc vốn có, dưới ánh đèn tăm tối, ánh lên ánh sáng bóng lộn.

Nếu như Tống Triều Dương ở đây chắc chắn sẽ giật mình kinh ngạc, Anh Hai anh dũng khó đối phó trên tàu trước đây bây giờ giống hệt một gã ăn mày. Châu Văn Phi trên tàu đội mũ mỏ vịt, ẩn trong bóng tối bình tĩnh chỉ huy, bây giờ còn chẳng bằng một gã ăn mày.

Tầng hầm không lớn, chỉ chừng mười mét vuông, vị trí sát tường kê hai chiếc giường đơn, tô mỳ ăn liền kề sát cửa đã chất thành đống cao tới nửa bức tường. Vì nguyên nhân ẩm thấp, mùi mốc rất nồng nặc, hòa trộn với mùi mì ăn liền và cả mùi chân thối, mùi này đúng là phê phải biết, cũng không hiểu hai người này sao có thể chịu nổi.


“Chỉ là ngủ với con ghệ của nó thôi? Thế mà thằng khốn đó triệu tập anh em, muốn giết tao. Ông đây đã làm là làm tới cùng, ra tay trước chiếm ưu thế. Một cờ lê đập vỡ đầu thằng khốn đó, nào đỏ nào trắng chảy đầy giường…”

Châu Văn Phi nghe Vương Thanh kể lại, trong đầu tưởng tượng ra hình ảnh khi đó, lại nhìn thấy núi bát mì ăn liền màu đỏ chất đống ở sau cửa, dạ dày xộc vị chua, suýt chút nữa không nhịn được.

Xem ra tay thằng nhóc này chưa nhuốm máu! Kết hợp với những biểu hiệu trước đây của Châu Văn Phi, trong lòng Vương Thanh thầm suy đoán. Vương Thanh giả bộ không nhìn thấy sự bất thường của Châu Văn Phi, tiếp tục kể: “Sau khi làm trùm băng đảng, em liền triệu tập các huyh đệ. Các huynh đệ liên kết lại chọn em làm đại ca, nhưng ngồi ở vị trí này còn chưa kịp nóng đít thì con điếm đó lại đi theo một thằng ăn bám khác, sợ em giết thằng đó nên bán đứng em cho cảnh sát, cũng may có một huynh đệ trung thành báo tin cho em, em mới thoát được một kiếp nạn…”

“Không ngờ người anh em Vương Thanh cũng gặp phải sóng gió éo le như vậy…” Châu Văn Phi cảm thán một tiếng.

“Không phải trộm thì là cướp, việc pháp luật cho phép, em chưa làm được mấy việc. Lâu dần, danh tiếng cũng dần lớn lên, huynh đệ giang hồ đều gọi em một tiếng Anh Hai. Nếu không phải vì lệnh truy nã bám đuổi gắt quá, sao có thể lụn bại tới mức sống cuộc sống nuôi đám trộm cắp này chứ…” Vương Thanh thở dài, lắc đầu nói.

Hai người đang cảm thán thì bên ngoài vọng tới tiếng gõ cửa. Vương Thanh giật mình làm động tác im lặng, ra hiệu Châu Văn Phi không được lên tiếng, cũng không được hành động bừa bãi.

Vương Thanh lặng lẽ trượt xuống giường, đi chân đất, rón rén bước tới cửa, không hề phát ra bất cứ tiếng động nào.

Cốc, cốc, cốc, lại có mấy tiếng gõ cửa nữa, ngoài cửa vọng lại âm thanh: “Anh Châu, Vương Thanh, tôi là Mã Như Long đây, mở cửa ra!”

“Là anh Mã!” Châu Văn Phi kêu lên một tiếng, nhảy phắt xuống giường chạy ra ngoài cửa.


Vương Thanh đẩy Châu Văn Phi đang định mở cửa sang một bên, Châu Văn Phi không hiểu nhìn Vương Thanh. Vương Thanh ra hiệu bình tĩnh, lấy một con dao găm sáng loáng ra từ đống bát mỳ ăn liền và rác rưởi, tay còn lại cầm chặt núm cửa.

Cửa tầng hầm bất ngờ bị Vương Thanh mở ra một khe hở, Mã Như Long còn chưa thích ứng với ánh sáng dưới tầng hầm, một lưỡi dao găm đã kề sát vào cổ hắn. Cánh cửa mở ra một nửa, bị cơ thể cao to như gấu của Vương Thanh chắn kín mít.

Cảm nhận được cảm giác lạnh toát từ lưỡi dao găm kề trên cổ, Mã Như Long liền nhanh trí giơ hai tay lên, miệng nói: “Vương Thanh huynh đệ, tôi là Mã Như Long, đừng làm bừa, sau lưng không có cảnh sát… Thứ này xê xích một chút sẽ cắt đứt động mạch mất…”

Châu Văn Phi và Vương Thanh bị nhốt gần một tháng, ngày không thấy mặt trời, chỉ ăn mỳ và uống nước lạnh, hơn nữa tinh thần lại cực kì căng thẳng, cho dù không điên cũng gần điên. Mã Như Long sợ Vương Thanh lỡ tay, khiến mình bị thương như vậy thì đúng là chết oan.

Vương Thanh hạ dao xuống, kéo Mã Như Long vào trong sau đó đóng chặt cửa tầng hầm lại.

“Anh Long, đừng trách huynh đệ lỗ mãng, thực sự là bị nhốt tới mức không chịu nổi nữa rồi…” Vương Thanh lạnh lùng nói.

Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng trong mắt Vương Thanh, Mã Như Long bất giác rùng mình: Đây là kẻ cướp hung hãn thật sự.

“Hiểu, hiểu!” Mã Như Long cười nói: “Đừng trách tôi thời gian dài không tới thăm hai người, thực sự là rất sợ bị cảnh sát nhắm tới, sau đó tóm gọn cả bọn!”

“Anh nói vậy là sao?” Châu Văn Phi nghe ra ý mà Mã Như Long chưa nói hết: Trước đây không dám tới, hôm nay mới tới, điều đó chứng tỏ không cần sợ cảnh sát nữa?

“Lệnh truy nã đã bị gỡ bỏ rồi!” Mã Như Long hào hứng hét lên.

Đồng tử mắt Vương Thanh co rút lại, lập tức giả bộ vô cùng kinh ngạc.


“Anh nói gì?” Châu Văn Phi lập tức nhào tới, nắm chặt vai Mã Như Long.

“Lệnh truy nã đã bị hủy bỏ rồi, các huynh đệ có thể nhìn thấy ánh mặt trời rồi.” Mã Như Long hét lớn.

“Anh Long, anh nói bé thôi…” Vương Thanh mặt đỏ bừng, hào hứng đến mức hình như có chút bất thường nhưng không hề mất đi lí trí.

“Chỗ này lợn cũng chả tới, huống hồ là người!” Mùi hôi thối bay vào mũi Mã Như Long, Mã Như Long mặt mày nhăn nhó, vội vàng bịt chặt mũi lại, ồm ồm nói: “Thối thế này còn ở được sao? Cũng thật khổ cho hai người!”

“Tôi đang hỏi anh đấy, anh nói thật chứ?” Châu Văn Phi lắc mạnh Mã Như Long hai cái.

“Việc này tôi có thể nói bừa được sao? Đại ca bên trên đích thân thông báo, vừa mới gọi điện!” Mã Như Long vội vàng nói.

Châu Văn Phi đấm mạnh một nhát lên vai Mã Như Long, hào hứng kêu lên: “Ông muốn ăn thịt, ông muốn uống rượu, ông muốn chơi gái…”

Mã Như Long xoa lấy xoa để vùng vai đau đớn, nói: “Cuối cùng tôi cũng biết vì sao không có ai muốn ngồi tù rồi, mẹ kiếp, đúng là không phải cuộc sống của con người.”

Vương Thanh mỉa mai nhìn Mã Như Long: “Trong tù mà thoải mái thế này, tội phạm sớm đã ca tụng công đức rồi. Nơi này chí ít còn có mỳ ăn liền, có thuốc lá, nhàm chán còn có thể chơi game, nằm đó không cần làm gì. Đối với đám tù nhân mà nói, cuộc sống như thế này đúng là thiên đường…”

Châu Văn Phi và Mã Như Long bất giác rùng mình, đồng loạt nói: “Đừng làm mất hứng vậy chứ, ra ngoài rồi nói…”

Ba người kề vai khoác vai, cười nói đi qua con ngõ, ra đến đầu đường, không hề quan tâm ánh mắt dị thường của người đi đường.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.