Điệp Viên 007 - Tử Chiến Với Gã No

Chương 20Kẻ Nô Lệ Của Thời Gian


Đọc truyện Điệp Viên 007 – Tử Chiến Với Gã No – Chương 20: Kẻ Nô Lệ Của Thời Gian

Ông dám chắc như thế à? – Đôi mắt của lão quyền Thống đốc láo liên, vẻ phẫn nộ.
Chuyện động trời thế kia lại diễn ra ngay trước lỗ mũi của lão ta? Trên đất nước có chủ quyền như Jamaica? Lẽ nào… Rồi còn Bộ Thuộc địa nữa? Lão đã nhận được cái phong thư màu xanh, thật to với dòng chữ ngoài bìa: THƯ CÁ NHÂN. TUYỆT MẬT.
Lạy Chúa. Chỉ nhìn hàng chữ to ở đầu trang không cũng đã rởn tóc gáy: Ngài Bộ trưởng đã lịnh cho tôi gởi đến ông mối quan tâm, lo lắng của ông ta …
– Vâng, thưa ngài. Hoàn toàn chính xác – Giọng James thản nhiên.
Bỗng anh chàng nhớ lại lần gặp gỡ trước đây. Nhìn cái bản mặt của lão là anh chàng muốn văng tục. Đồ chết tiệt quan liêu cửa quyền. Ăn lương Nhà nước mà chỉ có ngồi không chỉ tay năm ngón. Láo thật. Chưa nói đến chuyện dư hơi quá rồi tưởng tượng bao nhiêu chuyện bậy bạ. Đào nhiệm vì tình. Cuối cùng chuyện đã rõ mười mươi. Giờ đã rõ: Xác của Strangsway và Trueblood đang nằm dưới đáy hồ Mona. Thế là chả thằng nào còn dư sức cãi chày, cãi cối nữa. Quá vô lý. Hy sinh vì công vụ lại bị mang tiếng xấu. Nếu không dằn được, chắc anh chàng móc ngay một đấm váo mặt lão.
Bản mặt lão giờ ỉu xìu:
– Này, ông James. Chúng ta không nên để báo chí làm rùm beng vụ này. Thế nhé. Ông thông cảm giùm tôi. Càng to chuyện, càng ê mặt. Rồi tôi sẽ gởi ngay báo cáo về cho ngài Bộ trưởng. Tất nhiên trên lời kể của ông …
Viên Trung tướng Tư lệnh trưởng tại quần đảo Caribê ngắt lời ông ta:
– Xin lỗi ngài. Chúng ta thừa biết ngài đặc sứ James Bond đây chỉ thừa hành mệnh lệnh của Cục Phản gián. Tôi có ý kiến thế này. Chúng ta phải mở cuộc càn quét Crab Key. Không cần chờ mệnh lệnh của London. Nó nằm trong khu vực quản lý của chúng ta. Tối nay, tôi sẽ điều một trung đội đổ bộ lên đó.
Chiếc tàu H.M.S Narvik vừa cập cảng hôm qua. Chương trình hành động phải tiến hành trong vòng bốn mươi tám giờ tới… Đánh trận không cần thiết phải lễ tiết rườm rà – Vẻ mặt hắn châm biếm thấy rõ.
Còn lão già sượng sùng thấy rõ.
Tay cảnh sát trưởng cau có:
– Tôi cũng đồng ý với ngài Tư lệnh trưởng.
Không đồng ý sao được. Nếu không kết thúc sớm vụ này, hắn chỉ còn nước từ chức.

– Vâng. Tôi sẽ cho đám cảnh sát lùng sục khắp Jamaica tim cho bằng được bọn đồng đảng. Ngày mai, tôi cho người xuống hồ Mona mò lấy xác của họ. Sự việc rất khẩn cấp. Không thể chờ lệnh của London. Quyền hạn của chúng ta ở đâu? Sao hơi một chút phải xin lịnh trung ương? Theo lời ngài đặc sứ James Bond, bọn này là một lũ găng tơ, giết người không gớm tay. Đầu đảng đã chết. Giờ đến lượt bọn tay chân. Không để sót một tên.
Rồi căn phòng chìm trong vẻ im lặng. Làn không khí khá dịu mát. Ánh sáng xuyên qua những cánh cửa sổ dài, to phản chiếu lên trần nhà.
Đột nhiên, James như người mộng du. Tâm hồn anh chàng đang phiêu diêu trở lại đảo Crab Key. Làn gió nóng rát như vắt nước da thịt, mùi phân chim tanh ói. Chắc giờ này bọn chúng tìm được xác của tên No. Chúng có cử hành tang lễ linh đình, trọng thể? Hay là mặc tên nào tên nấy dông mất? Còn linh hồn của tên No nữa, giờ nó đang ở đâu? Chìm sâu dưới hoả ngục? Hẳn là như thế. Chả biết giấc mộng hoang tưởng có theo nó cùng xuống đấy?
Rồi hình ảnh của Quarrel đang lướt qua mặt của anh chàng. Thật tội nghiệp. Có lẽ chẳng bao giờ anh chàng quên được gã thanh niên cao to, hồn nhiên, trung thành tuyệt đối. Dù vô cùng sợ hãi quyền uy của tên No, nhưng Quarrel đặt hết niềm tin vào James. Nhìn thân hình cháy xém, cái chết tức tưởi làm James cảm thấy hổ thẹn. Chẳng lẽ đó là số phận?
Vâng, có cuộc chiến nào mà không mất mát, hy sinh? James còn nợ gã một ân tình. Cầu Chúa dẫn dắt linh hồn gã đến cõi vĩnh hằng.
Rồi giọng của lão quyền Thống đốc làm anh chàng tỉnh mộng. Cái lão già chết tiệt!
– Ông nghĩ sao, ông Trưởng ban Bộ phận Thuộc địa:
Tằng hắng mấy cái, Pleydell-Smith bắt đầu lên tiếng:
– Rời khỏi đấy được quả là điều mầu nhiệm. Theo tôi chúng ta nên bày tỏ tầm lòng biết ơn đối với ngài đặc sứ James Bond và Cục Phản gián. Ngài ấy đã làm xong ba phần tư công việc. Phần còn lại thuộc về trách nhiệm của chúng ta.
Rùng mình mấy lượt, lão già chết tiệt cảm thấy run sợ. Chúa ơi, làm sao tin được mấy tay phản gián. Còn lão Miệng, Cục trưỏng nữa, có hàng kho vũ khí Whitehall. Lão ấy à, không được đụng tới. Lão có cả khối dây mơ rễ má trong chính quyền London. Sờ vào chỉ có thiệt thân. Ôi vận xui đang đổ ập xuống đầu mình.
Khi gởi chiếc Navik đi là tin tức lộ ra. Rồi mấy tờ báo nhân chuyện thổi phồng lên. Tên mình xuất hiện ngay trên hàng tìt lớn đầu trang: VIÊN QUYỀN THỐNG ĐỐC HÀNH ĐỘNG KHẨN CẤP … HÒN ĐẢO CRAB KEY CÓ DÍNH LÍU … HẢI QUÂN ĐANG TÚC TRỰC Ở ĐẤY …
Vâng, không còn cách nào khác. Năm người ngồi đây đã có ba thằng về phe của nó. Ôi, lạy Chúa. Muốn yên thân cũng chẳng được. Đành phải vậy thôi.
Vỗ bàn tay nhè nhẹ lên mặt bàn, lão miễn cưỡng đầu hàng.

– Thưa quý ngài, tôi chấp nhận ý kiến của đa số. Ông Trưởng ban Phụ trách Thuộc địa sớm liên lạc với Chỉ huy trưởng trên tàu Navik. Ông giãi thích cho ông ta rõ tình hình. Còn ngài Tư lệnh trưởng hẳn biết phải làm gì rồi.
Vừa nói xong, lão ta đứng dậy, nghiêng đầu về phía James.
– Tôi xin Chân Thành Cảm Kích sự đóng góp quý báu của ngài, ngài James Bond à. Ngay trong báo cáo gởi về cho ngài Bộ trưởng tôi sẽ ghi công đầu cho ngài đấy.
Láo thật. Nhìn điệu bộ đầy kịch tính của lão, James muốn nôn. Nếu anh chàng phơi xương trắng ngoài Crab Key, chắc lão sẽ đổi chữ Chân Thành Cảm Kích thành bốn chũ Thành Kính Phân Ưu …
***
Ánh mặt trời đang quét ngang qua hàng sỏi trứng trên lối đi. Nóng bức, oi ả. Ngồi bên trong chiếc Hillman Minx mà y như trong phòng tắm hơi. Người James ướt đẫm mồ hôi. Hai bàn tay của anh nhức buốt khi chạm vào vô lăng.
Nghiêng mình qua cửa sổ, Pley-Smith nhìn anh chàng:
– Tôi có thể giúp gì nào? Ông thấy cần thiết phải trở về Beau Desert? Đám bác sĩ muốn ông nằm viện một tuần
– Cám ơn lòng tốt của anh. Tôi phải về đấy xem qua cô gái. Theo anh, cô ta có thể làm việc cho Viện Nghiên cứu của Jamaica không? Dù không có bằng cấp, nhưng cô nàng biết rất nhiều thứ. Vâng, nhiều thứ không có trong sách vở. Nếu như họ chịu nhận cô gái thì quá tốt. Tôi sẽ đưa cô ta đi New York làm phẫu thuật. Khi trở về, khoảng hai tuần sau, cô ta có thể bắt tay vào công việc.
Bất chợt, gương mặt của anh chàng đỏ bừng.
– Cô ấy được đấy chứ. Tôi có lời này, không biết ý của anh ra sao? Nếu anh và bà xã có thể trông nom giùm cô ta…
Pleydell-Smith mỉm cười. Mấy tay điệp viên, cha nào mà chả đa tình. Em út cứ bám theo như đỉa đói. Lạ thật.
– Không thành vấn đề. Tôi rất sẵn lòng. Còn Betty nhà tôi ấy à, cô ta rất khoái công việc trông nom. Còn gì nữa không? Hẹn gặp lại ông vào cuối tuần. Mà này, ông có thể ghé chơi nhà tôi một hai hôm trước khi đi New York không? Rất mong gặp lại cả hai người.

– Cám ơn rất nhiều. Tạm biệt.
Gạt cần số, anh chàng rồ ga. Chiếc xe xuôi theo đại lộ nóng bỏng như cái lò thiêu…
***
Đêm vượt biển chừng như chả có sự cố gì. Không tên nào dám đuổi theo. Honey cầm chèo suốt đêm. Còn anh lăn ra ngủ như chết. Rồi cơn sóng bạc đầu đánh thức anh chàng dậy. Mãi khi đến Beau Desert, cô nàng phải gồng mình dìu anh chàng qua bãi cỏ vào trong nhà. Đầu óc cứ nặng trịch, hai chân lảo đảo, James phải bám chặt vào cô ta. Tỉnh bơ, Honey dùng kéo cắt cái quần trên người James thành mảnh vụn rồi đưa anh chàng vào nhà tắm.
Như người bị thôi miên, anh chàng cứ mặc cô ta muốn làm gì thì làm. Cô nàng chả thốt lên tiếng nào khi thấy thân thể đầy thương tích, sưng vù của anh chàng.
Sau cái màn tắm gội, chà xát như muốn lột da, cô nàng dùng cái chăn bông to lau người anh ta thật khô. Chưa hết, khi cô nàng đổ nguyên cái chai thuốc sát trùng lên người, mắt anh chàng như thấy hàng vạn ông sao. Cắn răng chịu đựng, anh chàng rên khe khẽ. Cô nàng lên giọng đàn chị.
– Nào, James ngoan. Ráng chút xíu đi. Không sao đâu.
Mãi đến khi trời sáng, James mới lái chiếc xe đến phòng cấp cứu của bệnh viện. Rồi gã Pleydell-Smith xuất hiện. Sau cái màn xức thuốc, băng bó, tiêm ngừa, tay bác sĩ da đen phê vào phiếu chuẩn đoán: phỏng và giập xương diện rộng. Hắn còn dặn anh chàng ngày mai đến tái khám.
Nhún vai phớt lờ, James theo chân Pleydell-Smith về dinh Thống đốc họp cùng với quan chức đầu não của Jamaica. Rồi thông qua tay Trưởng ban phụ trách vấn đề thuộc địa, anh chàng có vài dòng ngắn ngủi gởi cho ông
M: RẤT TIẾC PHẢI XIN THÊM THỜI GIAN NGHỈ BỆNH – BÁO CÁO XÉT NGHIỆM SẼ NHANH CHÓNG GỞI VỀ – THỨ SÚNG SMITH & WESSON CHẲNG AN THUA GÌ VỚI CÁI MÁY PHUN LỬA.
Giờ chiếc xe đang lướt qua cua tay áo trên con đường hướng về bờ biển phía Bắc. Anh chàng chợt ân hận về câu chế nhạo rẻ tiền. Ông M đâu có thích ba cái chuyện đùa dai này. Anh chàng chỉ mong ông ta hiểu đó là phút nông nổi của tuổi trẻ. Chút háo thắng, kiêu hãnh. Trong bản báo cáo chi tiết, chắc anh chàng phải viết vài dòng xin lỗi.
Chà, phòng ngủ của anh chàng sao ấm cúng dễ sợ. Một dĩa bánh sandwich với bình cà phê còn nóng hổi nằm sẵn trên bàn cạnh giường. Còn một mảnh giấy nữa chứ. Cô nàng viết nguệch ngoạc bằng bút chì:
Tối nay, em sẽ đến với anh. Lúc 7 giờ. Em phải về chăm sóc mấy con thú. Anh còn nhớ gì không? Một lời hứa làm kẻ nô lệ thời gian. Không được xù nghe! – Honey.
Khi anh chàng vừa hớp xong ngụm cuối cùng của ly rượu thứ ba ngoài bãi cỏ, cô nàng hiện ra trong bóng tối. Chà, cô ta xinh đáo để.
Bước tới nắm tay cô nàng, đôi môi James hé mở, ánh mắt tình tứ.
– Honey, cô thật tuyệt. Thu xếp công việc xong, chúng ta đi New York làm phẫu thuật.

– Đừng nói ba cái chuyện nghiêm túc vào đêm nay. Em không muốn nghe. Đêm nay là đêm của tình yêu. Anh nhớ mình hứa gì không?
– Vâng.
Đôi môi của Honey khao khát, mọng ướt vẻ gợi tình. Rất tự nhiên, không chút e ngại như những tiểu thư khuê các muốn chồng mà cứ ấp a, ấp úng. Bờ ngực săn chắc của cô nàng nhấp nhô, nhấp nhô. Cặp mắt mở to ánh vẻ hoan lạc.
– Vâng … vâng … vâng. Anh không thể vừa ăn vừa nói chuyện tình yêu với em.
– Ngày mai anh đến Kingston rồi. Tha hồ mà ăn. Đêm nay, mình nói chuyện tình yêu.
Rồi đôi mắt anh chàng bừng sáng lên. Nâng bàn tay của Honey, James mân mê phần thịt nhô lên của gò Vệ nữ. Chừng như không cưỡng nổi gương mặt điển trai đầy nam tính, Honey vội áp môi vào đấy. Thời gian như ngừng trôi…
Ngọn gió cứ vờn nhè nhẹ…
Bước lùi ra, vẻ mặt tỉnh bơ, Honey đưa tay lên mấy hàng nút trên chiếc áo rồi cởi …
Với tay đỡ anh chàng đứng lên, tay Honey thoăn thắt tháo rời số quần áo trên người James. Dưới ánh trăng, đống quần áo càng lúc càng nhô cao …
Không một tiếng động, hai người cùng bước vào chiếc giường có túi ngủ mở sẵn. Buông tay anh chàng ra, Honey chui vào trước.
– Em mới mua sáng nay đấy. Loại dùng cho hai người. Anh còn nhớ lời hứa không? Kẻ nô lệ thời gian?
– Nhưng mà …
– Không nhưng nhị gì hết. Nói được thì phải làm được.
Khẽ nhún vai, James thở dài, thật dài, theo đúng nghĩa mà chỉ anh chàng mới biết. Hết


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.