Đọc truyện Diệp Thanh Hồng – Chương 7
Diệp
Thanh Hồng buồn bực không vui đi về phía tửu điếm duy nhất trên thị trấn, Phó
Hân Thần nói chàng sẽ tới đó, còn về việc để làm gì thì chàng không nói, và
nàng cũng không hỏi.
Trong
tửu điểm âm u kia, Phó Hân Thần đang ngồi tự rót rượu uống một mình. Phía đối
diện với chàng là một nam nhân tóc dài buông xõa qua vai, khuôn mặt xấu xí tới
cực điểm. Thân hình gã gầy khô, so với Phó Hân Thần thì cao hơn một chút, nếu
đứng lên ắt sẽ giống như một cây sào trúc vậy. “Ngươi còn gì để nói nữa không?”
Trong giọng nói khàn khàn của gã mang theo một vẻ vô tình tuyệt đối, giữa hai
người bọn họ có mối quan hệ ân oán tình thù phức tạp vô cùng, còn nguyên nhân
thì chỉ bởi một chữ tình mà thôi.
Mặc kệ
thái độ cứng rắn của đối phương, Phó Hân Thần vẫn ung dung rót đầy một chén
rượu cho mình, rồi uống một hơi cạn sạch. Rượu ở đây rất mạnh, tuy không phải
thượng phẩm nhưng uống vào lại rất có cảm giác, khiến chàng thích thú vô cùng.
Mà nam nhân trước mắt này cũng thuộc loại như vậy. Nếu không có Tịnh Nhi, có lẽ
bọn họ sẽ trở thành bằng hữu, nhưng nếu không có Tịnh Nhi, hai người bọn họ lại
không thể biết nhau, có thế thấy duyên phận quả thực quá sức lạ lùng.
Đối với
sự dửng dưng của chàng, gã cao kều kia không hề tức giận, khuôn mặt xấu xí tràn
ngập vẻ thờ ơ, bất kể thế nào thì gã cũng chỉ làm chuyện mà gã cần làm. “Ta sẽ
chôn ngươi và Tịnh Nhi cùng một chỗ.” Gã dùng giọng không có chút tình cảm nào
để nói về sự sống chết của người khác. Trên thực tế, trong lòng gã, có thể chôn
cùng một chỗ với Tịnh Nhi chính là tâm nguyện lớn nhất, nhưng người mà Tịnh Nhi
cần không phải là gã, nên gã chỉ đành đưa người mà nàng cần đến cho nàng. Từ
trước đến giờ đều như vậy, chỉ cần là thứ mà Tịnh Nhi muốn, gã sẽ nghĩ đủ mọi
cách để mang về cho nàng, chỉ bởi nụ cười của nàng mà thôi.
Phó Hân
Thần lắc nhẹ chiếc bình rỗng trong tay, khẽ nở nụ cười, gọi: “Chủ quán, chuẩn
bị một binh rượu để ta mang về!” Uống rượu, hơi say là đuợc, không cần phải say
quá. Tất nhiên cảm giác thống khoái khi uống rượu khiến người ta thoải mái,
nhưng cơn đau đầu kèm theo sau đó lại khiến người ta run sợ. Nếu không có gì
ngoài ý muốn, chàng thích uống có chừng mực.
“Tịnh
Nhi sẽ không cảm kích ngươi đâu.” Chàng ung dung nói, không ai hiểu về sự lương
thiện của Tịnh Nhi hơn chàng, bao gồm cả sư huynh của chàng, cũng chính là gã
nam nhân trước mắt – Khanh Tuần.
Trong
đôi mắt màu nâu nhạt của gã thoáng nét buồn bã. Đúng thế, gã chưa từng hiểu
Tịnh Nhi. Hồi nhỏ, Tịnh Nhi thích thỏ hoang, gã liền nghĩ đủ mọi cách bắt về
một con thỏ trắng cho nàng. Kết quả là con thỏ ấy lại chết, khiến nàng khóc
suốt ba ngày ba đêm, rồi một tháng sau nàng không thèm để ý đến gã. Còn có một
lần, Tịnh Nhi vô ý nói mình thích hoa hồng, gã liền đi tìm khắp một dải Giang
Nam, rồi biến cả Khanh phủ thành một biển hoa hồng rực rỡ. Chẳng ngờ Tịnh Nhi
lại nổi giận, chỉ bởi vì gai hoa hồng đâm vào tay nàng. Những chuyện như vậy
nhiều không đếm xuế, tóm lại, bất kể gã làm thế nào, Tịnh Nhi đều không vui.
“Tịnh
Nhi rất cô đơn.” Cũng giống như gã vậy. Cho nên dù Tịnh Nhi có trách cứ, gã
cũng phải bắt Phó Hân Thần đi theo nàng, cho dù làm như vậy sẽ khiến gã lòng
đau như cắt. Có kẻ nào lại muốn tự tay đưa tình địch đến trước mặt người mà
mình yêu đây? Gã, Khanh Tuần là một tên ngốc như vậỵ.
Nếu là
mấy tháng trước, Phó Hân Thần chắc chắn sẽ chỉ mong được như vậy, nhưng bây giờ
chàng đã suy nghĩ thông suốt rồi. Chết cũng được, sống cũng đành, chàng đều
chẳng để trong lòng, có điều muốn chàng mặc cho người khác chém giết thì lại là
điều không thể.
“Mạng
của ta, ngươi không làm chủ được.” Chàng ôn tồn nói, đối với mọi điều liên quan
tới Tịnh Nhi, chàng đều rất hòa nhã, sẽ không vì đối phương muốn lấy mạng mình
mà giận dữ. Trên thực tế, rất ít khi chàng tức giận, chàng chỉ không tha cho
bất cứ kẻ nào dám uy hiếp chàng mà thôi.
“Ta sẽ
cố hết sức.” Khanh Tuần cụp mắt xuống, giọng điệu kiên quyết vô cùng. Nếu cần
thiết, gã sẽ liều cả tính mạng của mình.
Phó Hân
Thần nở một nụ cười ngạo nghễ, nếu chàng không muốn, không người nào có thể lấy
mạng chàng được.
Khi
Diệp Thanh Hồng bước vào tửu điếm, liền thấy ngay cảnh này. Hai nam nhân ngồi
đối diện với nhau, một người lạnh lùng nghiêm túc, một người thì cười nhạt ung
dung, không khí tràn ngập một vẻ căng thẳng tới tột độ, khiến cho Hoàng Ngũ
đang cầm bình rượu đã rót xong trong tay sợ đến nỗi không dám bước lên phía
trước.
Một dự
cảm không hay bất giác trào dâng, nàng cố kiềm chế nỗi sợ hãi, chậm rãi
bước về phía trước, dang tay ôm lấy Phó Hân Thần, sợ chàng sẽ đột nhiên biến
mất, đôi mắt mỹ lệ nhìn về phía nam nhân đối diện vẻ đề phòng, không hề sợ hãi
trước sự xấu xí của đối phương.
Hành vi
của nàng đã sớm nằm trong dự liệu của Phó Hân Thần, nên chàng không hề kinh
ngạc, thậm chí còn không buồn né tránh. Đường đường là Long Nguyên chủ mà lại
né tránh một tiểu nha đầu như chuột tránh mèo, vậy thì còn ra thể thống gì nữa.
Sắc mặt
Khanh Tuần hơi biến đổi: “Ngươi đã phản bội Tịnh Nhi!” Chỉ trích, phẫn nộ, đau
đớn, nhưng khi ra khỏi miệng lại chỉ là một câu nói nhàn nhạt hững hờ. Thói
quen mừng giận không biểu hiện ra ngoài đã hình thành từ nhỏ của gã khiến người
ta khó có thể lý giải nổi. Cho nên, dù gã có dốc hết tâm tư, Dương Chỉ Tịnh vẫn
không hiểu được tâm ý của gã.
“Ta
không hề.” Phó Hân Thần lạnh lùng nói, không ai có thể làm nhục tấm lòng của
chàng đối với Tịnh Nhi, cho dù là người mà chàng tán thưởng.
“Vậy cô
ta thì sao?” Giọng nói của Khanh Tuần vẫn không có chút thay đổi, trong đôi mắt
màu nâu thoáng qua một tia sát ý. Gã không cho phép bất cứ người nào làm Tịnh
Nhi bị tổn thương, đối với những người có thể uy hiếp tới Tịnh Nhi, gã sẽ không
tha cho bất cứ ai hết.
Phó Hân
Thần nhạy cảm phát hiện ra ý đồ của gã, khuôn mặt tuấn tú lập tức trầm xuống:
“Không liên quan, nàng chỉ từng cứu ta thôi.” Giải thích xưa nay vốn không phải
thói quen của chàng, nhưng chàng biết nếu không giải thích, Diệp Thanh Hồng sẽ
gặp nguy hiểm. Khi có chàng thì không sao, nhưng khi chàng không ở bên thì thật
là khó nói. Mục tiêu mà Khanh Tuần nhắm vào, cho đến giờ vẫn chưa có ai thoát
được. Gã có rất nhiều phương pháp giết người, căn bản không để tâm xem có quang
minh chính đại hay không, cũng mặc kệ giới tính và tuổi tác của đối phương thế
nào.
Thân
thể Diệp Thanh Hồng trở nên cứng đờ, nàng chậm rãi buông tay, trên khuôn mặt
xuất hiện một nụ cười sầu khổ, rất đẹp, nhưng cũng rất đắng cay. Đúng thế,
không liên quan, trên thế gian này đâu có ai liên quan với nàng. Sư phụ và sư
nương ư? Nàng chẳng qua chỉ là một đứa con gái bị bỏ rơi mà thôi, trước giờ bọn
họ chưa từng coi nàng là người. Còn chàng, là nàng cứ đòi bám lấy, có liên quan
gì được? Chàng nói không sai chút nào.
“Trong
lòng Phó Hân Thần chỉ có một mình Dương Chỉ Tịnh.” Giọng của nàng yêu kiều mà
hờ hững, nhưng lại có thể dễ dàng đánh động trái tim người khác.
Phó Hân
Thần nghe vậy thì cảm thấy được an ủi rất nhiều, tuy nàng hay làm càn, nhưng
lại không biết nói dối, không uổng công chàng dung túng cho nàng bấy lâu nay.
Còn
Khanh Tuần ở phía đối diện thì lại ngây ra, gã không ngờ lại có thể cảm nhận
được tình cảm của nàng, cảm nhận được sự đau đớn của nàng, cảm nhận được sự cô
đơn và sợ hãi của nàng, cũng giống như gã năm xưa vậy.
Hoa rơi
hữu ý nước chảy vô tình, thế gian này có quá nhiều người vì tình mà đau khổ,
còn nàng thì rất bất hạnh, yêu phải một người không thể yêu. Phó Hân Thần chỉ
thuộc về Tịnh Nhi, không một ai có thể nhòm ngó. Tuy rằng đồng bệnh tương lân,
nhưng gã sẽ không mềm lòng, nàng nhất định phải chết.
“Chao
ơi, Khanh lang, chàng thật vô lương tâm, phải đợi em một chút với chứ!” Một
giọng nói ẽo à ẽo ợt đến rợn người chợt vang lên ngoài cửa, phá vỡ bầu không
khí căng thẳng hiện giờ.
Nghe
thấy giọng nói này sắc mặt Khanh Tuần hơi biến đổi, muốn né tránh thì đã không
còn kịp nữa, người phát ra giọng nói kia như một cánh bướm bay vào, thoáng một
cái đã ngồi vào lòng gã. Điều kỳ lạ là Khanh Tuần không hề đẩy đối phương ra,
có điều sắc mặt càng trở nên âm trầm hơn trước: “Rồi sẽ có một ngày ta phải
khiến cô không thể mở miệng nói chuyện nữa.” Giọng nói lạnh lùng ấy đã thể hiện
rõ sự căm hận và khinh miệt của gã.
“Em
phải làm sao đây?” Nữ nhân đó chẳng hề sợ hãi, ngược lại còn cất tiếng cười
vang: “Nếu là như vậy, em cũng vui lòng lắm.” Nói rồi liền vòng tay qua cổ gã,
hôn lên môi gã. Nàng hôn một cách lớn mật mà phóng túng, không để cho gã cơ hội
né tránh, cũng không hề để ý xem bên cạnh có người hay không, vẻ lạnh lùng ban
đầu của Khanh Tuần dần vỡ vụn, hơi thở cũng trở nên nặng nề.
Phó Hân
Thần tỏ ra hết sức hứng thú, còn Diệp Thanh Hồng thì lại ngẩn người tò mò nhìn
cảnh này. Đó là một nữ nhân yêu kiều quyến rũ, trong tiết cuối thu thế này mà
chỉ mặc một chiếc váy đỏ mỏng tang, thân thế hơi run lên như ẩn như hiện sau
chiếc váy, còn dải thắt lưng màu vàng quấn quanh eo lại càng làm bật lên vòng
eo thon thả không đầy một vòng ôm của nàng, vạt váy chạm tới mắt cá chân phía
dưới cũng không sao che được đôi chân thon dài cân đối. Cách ăn mặc như vậy quả
thực vô cùng lẳng lơ quyến rũ, đặc biệt là nàng còn để trần hai bàn chân nõn nà
như ngọc, càng làm tăng hiệu quả hút hồn người ta lên cả trăm lần.
Cảnh
tượng nóng bỏng trước mắt khiến Phó Hân Thần vốn chỉ một lòng muốn xem kịch hay
đột nhiên nhớ ra một chuyện, trong cơn kinh hãi liền vội vàng đứng lên, xoay
người qua hoang mang che đôi mắt của Diệp Thanh Hồng lại.
“Không
được nhìn!” Không ngờ chàng lại có chút hoảng hốt, vội vàng cầm bình rượu từ
tay Hoàng Ngũ vẫn còn đang há hốc miệng ngẩn ngơ đứng cạnh, dắt tay Diệp Thanh
Hồng nhanh chóng rời khỏi tửu quán. Đúng là trò đùa, nếu sau này Diệp Thanh
Hồng cũng học theo nữ nhân kia mà giày vò chàng như vậy thì gay to. Chàng không
dám đảm bảo đến lúc đó mình sẽ làm ra những chuyện gì.
***
Vẫn là
hốc cây trước đó, nhưng Diệp Thanh Hồng lại lặng lẽ ngồi một bên nhắm mắt nghỉ
ngơi, không đến gần Phó Hân Thần nữa. Đối với sự thay đổi này của nàng, Phó Hân
Thần cảm thấy rất khó hiểu. Suốt một ngày nay nàng không những không nói năng
gì, thậm chí còn không bám lấy chàng nữa, luôn đi ở tít phía sau, chẳng biết
trong đầu rốt cuộc đang nghĩ những gì. Lẽ nào nàng đã suy nghĩ thông suốt rồi?
Vậy là tốt nhất! Nhưng tại sao chàng lại cảm thấy trống trải, tựa như thiếu mất
cái gì đó.
Đột
nhiên Diệp Thanh Hồng mở bừng chăm chú nhìn về phía Phó Hân Thần. Trái tim Phó
Hân Thần giật thót một cái, chờ nàng mở lời. Chàng cảm thấy dường như đã lâu
lắm nàng không nói chuyện.
Nào ngờ
Diệp Thanh Hồng chỉ ngẩn ngơ nhìn chàng một lúc, rồi tiếp tục nhắm mắt lại,
dường như đang chất chứa tâm sự trong lòng.
Phó Hân
Thần hơi cau mày, bỏ qua cảm giác thất vọng, sau đó nhắm mắt, không để ý đến
nàng nữa. Nữ nhân thật đúng là một loài động vật khó hiểu, đã thế lại còn rất
phiền phức, chàng nên ít dính dáng đến thì hơn. Nhưng, rốt cuộc nàng làm sao
vậy?
Dự cảm
bỗng dâng lên, Phó Hân Thần mở bừng mắt, trong hốc cây bất ngờ đã có thêm một
người. Thì ra là nữ tử áo đỏ hồi sáng, nàng đang đứng ngay bên cạnh đống lửa,
đầu mày cuối mắt toàn là nét xuân khêu gợi.
“Có
chuyện sao?” Phó Hân Thần nheo mắt lại, ánh mắt phát ra những tia sáng sắc bén
vô cùng, chẳng lẽ Khanh Tuần còn chưa chịu bỏ cuộc ư?
“Không
có chuyện gì thì không thể tới sao? Đây là nhà ngươi chắc?” Nữ tử đó õng ẹo đi
tới bên cạnh Diệp Thanh Hồng, ngồi phịch ngay xuống đất, rồi đưa tay ôm lấy
Diệp Thanh Hồng lúc này vẫn còn đang ngây người vào lòng, mấy ngón tay thon dài
lướt nhẹ qua khuôn mặt mịn màng của nàng, miệng thì tán thưởng: “Tiểu muội muội
đẹp thật đấy!”
“Buông
cô ấy ra!” Phó Hân Thần không vui quát lên, chàng không thích Diệp Thanh Hồng
bị người ta khinh bạc, dù đó là một nữ nhân.
“Úi
chao, hung dữ quá! Muội tử ơi, tỷ tỷ sợ quá cơ!” Nữ tử đó khẽ đưa tay lên vỗ vỗ
ngực, rồi rúc vào lòng Diệp Thanh Hồng, dáng vẻ như đang hết sức sợ hãi.
Diệp
Thanh Hồng có chút không đành lòng, liền quay sang nói với Phó Hân Thần: “Phó
Hân Thần, chàng đừng quát nạt tỷ ấy! Ta, ta rất thích tỷ ấy, để tỷ ấy ôm cũng
không sao.” Nàng thích nữ tử áo đỏ này, liền để cho đối phương gần gũi, Phó Hân
Thần không thích nàng, nên không để cho nàng gần gũi, đây là chuyện rất bình
thường mà. Nhưng, tại sao cứ nghĩ đến việc Phó Hân Thần không thích nàng, nàng
lại cảm thấy khó chịu đến muốn khóc vậy?
Lời của
nàng khiến Phó Hân Thần và nữ tử áo đỏ đều ngây ra. Phó Hân Thần ngây ra là vì
dở khóc dở cười trước sự ngây thơ và vô tri của nàng, nữ nhân này rõ ràng chẳng
có ý định gì tốt cả, vậy mà nàng lại coi ả như người tốt. Mà càng khiến chàng
cảm thấy không thoải mái hơn là nàng lại dễ dàng thích một người như vậy, thế
rốt nàng coi chàng là cái gì?
Còn nữ
tử áo đỏ ngây ra là vì chưa từng có người nào đối xử với nàng thân thiện và
chân thành đến thế. Từ khi sinh ra, nàng chưa bao giờ được ai coi trọng, nàng
vốn không để ý, ít nhất thì nàng cũng cho rằng như vậy. Cho đến lúc này nàng
mới bất ngờ phát hiện thực ra không phải thế, nàng để ý đến điều này vô cùng.
Nàng đuổi theo đến đây vốn là để giết chết nữ nhân này vì đối phương có một
khuôn mặt xinh đẹp hơn nàng gấp trăm lần, nàng sợ, sợ Khanh Tuấn sẽ động lòng.
Nhưng bây giờ nàng biết mình sẽ không thể nào xuống tay được.
Ném ánh
mắt đắc ý về phía Phó Hân Thần, giọng nói của nữ tử áo đỏ không còn ẽo ợt đến
mức khiến người ta nổi da gà như trước nữa.
“Muội
tử, tỷ hỏi này, muội đã có ý trung nhân chưa?” Tốt nhất là có rồi, nếu không
nàng sẽ tìm giúp nha đầu này một người. Đã không thể giết chết đối phương, vậy
thì đành gả đối phương đi vậy, kẻo không Khanh Tuần lại nảy sinh suy nghĩ lung
tung gì thì nguy to.
“Ý
trung nhân?” Diệp Thanh Hồng nghiêng đầu qua một bên tỏ vẻ khó hiếu.
Phó Hân
Thần mỉm cười vẻ hết cách. Hai nữ nhân mà ở cùng một chỗ với nhau, phiền phức
sẽ lại càng lớn, đặc biệt là một người thì không hiểu sự đời, một người thì
lẳng lơ phóng đãng.
“Không
hiểu ư?” Nữ tử áo đỏ hơi cau mày lẩm bẩm. Đúng là lạ thật, trên đời này nếu
không tính hòa thượng và ni cô, người không hiểu ba chữ đó chắc cũng chỉ có nha
đầu trước mắt này thôi. Không lẽ là vì xấu hổ? Hình như không phải, vậy nha đầu
này rốt cuộc là từ đâu chui ra vậy?
Diệp
Thanh Hồng khẽ lắc đầu, lại nhìn qua phía Phó Hân Thần bằng ánh mắt cầu cứu,
chỉ thấy bên khóe miệng chàng vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm như hồi sáng đến giờ.
Tuy chàng cười trông rất đẹp, nhưng nàng lại không thích chút nào. Nàng muốn
nhìn thấy nụ cười phát ra từ tận đáy lòng chàng như hôm chàng mới tìm thấy cỏ
tuyết nhu, khoảnh khắc đó nàng vĩnh viễn không thế nào quên được.
Nhận
được ánh mắt cầu cứu của nàng, Phó Hân Thần chỉ khẽ lắc đầu, không định nói cho
nàng biết. Cuộc đối thoại giữa hai nữ nhân này chàng không muốn xen vào, sợ sẽ
gây ra những rắc rối không cần thiết.
Việc
bọn họ đầu mày cuối mắt trao nhau đã bị nữ tử áo đỏ nhìn thấy, lập tức khiến
nàng hiểu ra rất nhiều điều.
“Ý
trung nhân chính là người mà muội rất thích, rất rất thích ấy, thích đến mức
không muốn rời xa người đó một chút nào, một lòng một dạ chỉ muốn được mãi mãi
ở bên người đó.” Nhìn thấy vẻ ngỡ ngàng trong mắt Diệp Thanh Hồng dần tan bớt
đi, hơi ngừng lại một chút, sau đó nàng bổ sung thêm một câu: “Không phân nam
nữ.”
Vừa dứt
lời, tiếng xé gió đã đột ngột vang lên. Nữ tử áo đỏ muốn né tránh thì đã không
còn kịp nữa, chỉ cảm thấy búi tóc hơi rung lên, dường như có thứ gì vừa cắm
vào. Nàng đưa tay lấy xuống, không ngờ lại là một cành cây khô. Sắc mặt hơi tái
đi, đôi mắt quyến rũ liếc về phía Phó Hân Thần, chỉ thấy chàng tuy vẫn đang mỉm
cười, nhưng trong mắt đã tràn đầy ý lạnh. Nàng không kìm được nuốt một ngụm
nước bọt, biết rằng nếu đối phương muốn giết mình, tuy không dễ như trở bàn
tay, nhưng mình nhất định cũng không tránh được. Trong sự giằng co im lặng giữa
hai người, Diệp Thanh Hồng đột nhiên cất tiếng…
“Nếu
đang ở bên chàng, thì sẽ không kìm được muốn ôm chàng, gần gũi chàng, giống như
tỷ lúc sáng nay vậy, có phải thế không?”
Không
để ý đến ánh mắt cảnh cáo của Phó Hán Thần, nữ tử áo đỏ lập tức cất tiếng phụ
họa theo: “Đúng thế, chính là như thế đấy…”
“Câm
miệng!” Trong tiếng quát lạnh lùng, một luồng kình phong mang theo vô số đóm
lửa nhỏ ập về phía nàng. Hốc cây vốn nhỏ, nàng vốn không có chỗ nào để né
tránh, chỉ đành đưa tay ngăn cản. Khẽ rên lên một tiếng, nàng cảm thấy khí
huyết có chút nhộn nhạo, nhưng ngoài đó ra thì không sao hết, trong lòng biết
rõ đối phương đã nương tay. Tuy là như vậy, nhưng nàng vẫn chẳng sợ hãi chút
nào. Người Diệm tộc bọn nàng có thể bán đứng bất cứ thứ gì để đạt được mục
đích, bao gồm cả tính mạng, nhưng lại có một ngoại lệ duy nhất, đó là tình yêu.
“Sao
vậy?” Diệp Thanh Hồng vội vàng đỡ lấy nữ tử áo đỏ, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập
vẻ sợ hãi và bất an: “Phó Hân Thần, ta, ta lại nói gì sai sao?” Tại sao chàng
lại tức giận? Tại sao phải đánh vị tỷ tỷ này?
“Nô
Nhi, qua đây!” Không thích Diệp Thanh Hồng sợ mình như vậy, Phó Hân Thần khẽ
vẫy tay gọi nàng tới. Không thể để nàng ở cùng một chỗ với nữ nhân này nữa, Nô
Nhi giống như một tờ giấy trắng, sớm muộn cũng sẽ bị ả làm vấy bẩn.
Khuôn
mặt Diệp Thanh Hồng thoáng ngạc nhiên và mừng rỡ, đây là lần đầu tiên Phó Hân
Thần chủ động gọi nàng như vậy. Nhưng khi nàng nhìn thấy nữ tử áo đỏ, liền có
chút do dự: “Tỷ có sao không?”
Trong
mắt nữ tử áo đỏ thoáng hiện lên nét giảo hoạt, nàng vỗ nhẹ lên bàn tay Diệp
Thanh Hồng: “Không sao…”
“Nô
Nhi, qua đây!” Không đợi nữ tử áo đỏ nói xong, Phó Hân Thần đã lặp lại mệnh
lệnh của mình với vẻ mặt lạnh lùng và nghiêm túc. Nha đầu này sao lại thay đổi
nhiều như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà chàng không biết đây?
Diệp
Thanh Hồng khẽ “ưm” một tiếng, áy náy đưa mắt nhìn nữ tử áo đỏ, sau đó liền
đứng dậy đi vòng qua đống lửa, nhào luôn vào lòng Phó Hân Thần. Lần này thì Phó
Hân Thần không từ chối, mà tiếp nhận một cách hết sức tự nhiên. Xem ra chàng đã
hình thành thói quen không tốt này rồi.
“Ý
trung nhân của ta là Phó Hân Thần.” Nằm trong lòng Phó Hân Thần, Diệp Thanh
Hồng ngoảnh đầu qua nói với nữ tử áo đỏ: “Ý trung nhân của tỷ chính là người
hồi sáng nay phải không?” Nàng không thích quan tâm đến chuyện của người khác,
nhưng vẫn buột miệng hỏi như vậy, cũng không cảm thấy có gì không ổn.
Nhận
được kết quả như mong muốn, nữ tử áo đỏ lập tức nở nụ cười, khẽ gật đầu: “Đúng
thế. Được rồi, ta phải đi đây, nếu không Khanh lang của ta sẽ lại chạy đi chẳng
còn bóng dáng nữa mất.” Nói xong, nàng đã ở ngoài hốc cây, để lại một giọng nói
từ gần dần dần rời xa: “Ta tên là Diệm Nương.”
“Diệm
Nương?” Diệp Thanh Hồng nhẹ nhàng lặp lại. “Ta tên là Nô Nhi.” Nàng khẽ lẩm
bẩm, biết rằng đối phương không thể nghe thấy, lòng không khỏi có chút âu sầu.
“Phó
Hân Thần, ta muốn hỏi chàng một vấn đề.” Nhẹ nhàng tựa vào lòng Phó Hân Thần,
rốt cuộc Diệp Thanh Hồng đã không kìm được mà cất tiếng. Vấn đề này khiến nàng
bứt rứt suốt cả ngày, nếu Diệm Nương không xuất hiện, Phó Hân Thần một mực
không để ý đến nàng, có lẽ nàng sẽ không hỏi.
“Nói
đi!” Phó Hân Thần ngả người về phía sau tựa vào hốc cây, tay phải vỗ nhẹ lên
vai của Diệp Thanh Hồng. Thói quen đúng là chẳng hay ho gì, chàng thầm nghĩ
vậy.
“Một
người phải làm thế nào thì mới không cô đơn?” Nàng chưa bao giờ biết được câu
trả lời, trước đây dù ở cùng sư phụ và sư nương, nàng vẫn cảm thấy như là chỉ
có một mình. Vốn dĩ nàng không sợ điều này, nhưng từ sau khi gặp Phó Hân Thần,
tâm tình của nàng đã bắt đầu đổi khác, nếu không còn được gặp lại chàng, nàng
phải sống tiếp những ngày tháng sau này thế nào đây?
Cô đơn
ư? Phó Hân Thần cười gượng, chàng có cách để khiến người khác không cô đơn ư?
Từ năm hai mươi bảy tuổi đến năm ba mươi hai tuổi, suốt năm năm ròng chàng đã
bị nỗi cô đơn gặm nhấm
giày vò đến tan nát, chàng có tư cách gì mà nói cho nàng làm sao để không cô
đơn đây?
“Ngủ
đi, đừng suy nghĩ linh tinh nữa!” Trải qua mấy ngày vừa rồi, giọng chàng đã
không thể cứng rắn được nữa. Quả thực chàng không muốn làm nàng tổn thương.
Đáng
tiếc Diệp Thanh Hồng vốn đang chìm trong suy tư không hề phát giác ra sự thay
đổi của chàng. “Ta đã suy nghĩ suốt một ngày.” Rất chậm rãi, nàng chuẩn bị nói
ra kết luận mà mình đưa ra được sau phen suy nghĩ đó.
Phó Hân
Thần bất giác trở nên tập trung hẳn, trong lòng chàng có chút tò mò về nguyên
nhân khiến nàng trầm lặng.
“Ta
muốn có một đứa con của chàng.” Nàng nói rất tự nhiên, không hề có vẻ gì là
ngượng ngập, dường như chỉ cần nàng muốn là sẽ có được ngay. Mà trên thực tế,
đây cũng chính là suy nghĩ của nàng.
Phó Hân
Thần nghe vậy toàn thân chấn động, dù có thế nào cũng không ngờ nàng lại nghĩ
đến chuyện này. Đã có lúc, chàng cũng khao khát có được một đứa con nối dõi
tông đường, nhưng sau khi thành thân với Tịnh Nhi đã bốn năm mà vẫn không hề có
tin vui, vì sợ Tịnh Nhi khó chịu, chàng chưa từng nói ra suy nghĩ của mình, đến
khi Tịnh Nhi qua đời, chuyện này đã trở thành nỗi nuối tiếc lớn nhất của chàng.
Chỉ
nghe Diệp Thanh Hồng chậm rãi nói tiệp: “Hôm nay thím Trần nói với ta, cho dù
nam nhân không thích một nữ nhân cũng có thể cùng cô ta sinh con được, cho nên,
ta nghĩ ta và chàng cũng có thế.”
Phó Hân
Thần im lặng, không ngắt lời của nàng.
“Ta vốn
không định miễn cưỡng chàng, đi tìm một nam nhân khác cũng có thể sinh con.”
Diệp Thanh Hồng tiếp tục giải thích, không để ý thấy bàn tay đang đặt trên vai
mình đột nhiên nắm chặt lại.
“Nhưng,
vừa nghĩ đến việc để bọn họ chạm vào, ta lại cảm thấy buồn nôn. Ta sợ mình sẽ
không nhịn được mà giết bọn họ.”
Nghe
thấy thế, bàn tay trên vai Diệp Thanh Hồng chậm rãi buông lỏng ra.
“Ngoài
Tịnh Nhi ra, ta sẽ không để bất kỳ người nào khác sinh con cho ta.” Cố đè nén
nỗi xung động muốn hỏi nàng vì sao như thế lại khiến nàng buồn nôn, Phó Hân
Thần hờ hững cất tiếng, như đang đảm bảo với Tịnh Nhi, mà cũng là với chính mình.
Đáp án
nằm ngoài dự liệu ấy khiến Diệp Thanh Hồng có chút bất ngờ nàng ấp úng nói:
“Vậy,
vậy sao?” Sau đó là một hồi im lặng. Đang lúc Phó Hân Thần cho rằng nàng sẽ bỏ
cuộc, đột nhiên, chỉ nghe nàng khẽ thở dài: “Thực ra như vậy cũng… cũng không
có gì, ta nghĩ cách khác là được.”
“Không
có gì mà cô còn nói!” Phó Hân Thần chỉ cảm thấy có một cơn giận bốc thẳng lên,
thiếu chút nữa thì hộc máu. Không ngờ nữ nhân này lại đem loại chuyện như vậy
ra làm trò đùa, còn hại chàng thật sự suy nghĩ đến khả năng đó, chàng đúng là
ngốc quá chừng. Nhưng, vừa rồi nàng nói gì ấy nhỉ, nàng nói sẽ nghĩ cách
khác… “Không cho cô đi tìm nam nhân khác!” Nghe xem, chàng lại nói ra những
lời ngốc nghếch gì thế này? Thật đúng là, mới ở cùng nha đầu này có mấy tháng,
ngay đến chàng cũng trở nên ngu ngốc rồi. Nàng có phải là gì của chàng đâu,
nàng đi tìm nam nhân khác thì liên quan gì đến chàng, chàng quản được nhiều thế
sao? Phó Hân Thần chỉ hận không thể đạp ngay cho mình một cú.
Nào ngờ
Diệp Thanh Hồng lại dễ dàng đồng ý với chàng, dường như lời chàng nói là một lẽ
hiển nhiên, không có gì cần phải tranh biện, khiến Phó Hân Thần vốn đầy một
bụng lửa giận lập tức nguôi ngoai đi nhiều, đồng thời còn thầm thở phào một hơi
nữa. Nàng không tùy tiện đi tìm nam nhân khác, vậy… vậy… đương nhiên là tốt
nhất.
“Trẻ
con thì có gì hay đâu chứ, vừa bướng bỉnh vừa nghịch ngợm, lại còn phải cả ngày
đi theo nó, sợ nó va vào chỗ này va vào chỗ kia, vừa tốn công vừa tốn sức.” Tự
dối lòng mình, Phó Hân Thần nói ra những lời trái với lương tâm, chỉ vì muốn
dẹp bỏ suy nghĩ này của nàng.
“Đúng
thế, trẻ con nhất định là chẳng đáng yêu chút nào, nếu không cha mẹ đã không
vứt bỏ ta như thế…” Nếu không sư phụ, sư nương đã không suốt ngày giày vò
nàng như thế, có lẽ vì nàng quá đáng ghét chăng? Ngẩng đầu lên, ánh mắt Diệp
Thanh Hồng dừng lại trên chiếc cằm vuông vức lún phún những cọng râu ngắn của
Phó Hân Thần: “Phó Hân Thần, có phải ta rất đáng ghét không? Nhưng ta vừa không
bướng bỉnh vừa không nghịch ngợm, cũng không cần ai cả ngày đi theo, ta rất
ngoan, có thể tự chăm sóc cho mình, tại sao lại không có ai thích ta…” Giọng
nói của nàng có chút nghẹn ngào, ý thức được điều này, nàng vội vàng cúi đầu
xuống, những bài học trước đây khiến nàng biết rằng nước mắt chỉ khiến cho
người ta khó chịu, chỉ khiến cho người ta căm ghét.
“… Ta
rất thích chàng… Muốn được gần gũi chàng, chàng có biết hôm đó khi gặp lại
chàng ta đã vui đến thế nào không… Bao nhiêu năm nay, ta chỉ có một mình cô
quạnh… Ta chỉ muốn chàng nói chuyện với ta một lúc, nhưng… nhưng ta không
tốt, ta quá tham lam, chàng đã bằng lòng nói chuyện với ta rồi, ta còn gì mà
không thỏa mãn chứ… Con người không thể quá tham lam được…” Nàng cúi gằm mặt
xuống, nước mắt sớm đã lã chã tuôn rơi, từng giọt từng giọt rơi xuống vạt áo
của Phó Hân Thần, sau đó lan ra, chẳng bao lâu sau đã làm ướt thẫm một mảng.
Nàng không dám nói gì thêm nữa, sợ không cẩn thận sẽ lộ ra là mình đang khóc.
Nàng không muốn để chàng biết điều này, chỉ bởi không muốn bị chàng ghét.
“Đừng
khóc nữa!” Phó Hân Thần thở dài một tiếng vẻ bất lực, rồi nâng khuôn mặt ướt
đẫm của nàng lên, vụng về đưa tay lau nước mắt cho nàng. Thường ngày thấy nàng
còn kiên cường hơn cả nam nhi, lúc này đột nhiên lại trở nên yêu đuối như vậy,
khiến chàng luông cuống chân tay.
“Xin…
Xin lỗi…” Diệp Thanh Hồng vội vàng lau đi nước mắt, cố kìm không để nỗi đau
khổ của mình tiếp tục trào dâng, ngây ra nhìn dáng vẻ hoảng loạn hiếm khi xuất
hiện trên khuôn mặt của Phó Hân Thần.
“Đừng
nói xin lỗi…” Phó Hân Thần không muốn nhìn thấy dáng vẻ đau khổ này của nàng,
liền đưa tay áp đầu nàng vào ngực mình, dịu dàng nói: “Cô không làm sai gì cả,
không cần phải nói xin lỗi.”
“Nhưng…”
Ngửi mùi hương trên cơ thể chàng, đầu óc của Diệp Thanh Hồng bắt đầu không thể
vận chuyển một cách bình thường nữa.
“Không
có nhưng gì hết. Còn nữa, cô không đáng ghét một chút nào.” Tuy cũng có lúc rất
phiền phức. Phó Hân Thần dịu dàng vuốt ve mái tóc nàng, không muốn nàng tiếp
tục suy nghĩ về vấn đề bế tắc này nữa.
“Thật
sao?” Diệp Thanh Hồng vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, muốn ngẩng đầu lên xác nhận,
tiếc rằng gáy đã bị bàn tay chàng giữ lấy không thể động đậy chỉ đành bỏ cuộc,
nhưng nỗi mừng vui trong lòng vẫn khó có thể nói rõ thành lời.
“Tất
nhiên.” Phó Hân Thần khẽ mỉm cười, nếu có người nào đó nói nàng đáng ghét, vậy
thì nhất định là vì đố kỵ vẻ đẹp của nàng. Trên thực tế, ngoài việc hơi ngốc
một chút ra, ưu điểm của nàng quả thực rất nhiều.
“Vậy
tại sao chàng không thích ta?” Câu hỏi của Diệp Thanh Hồng rất ngây thơ, không
ghét và không thích vốn là hai chuyện hoàn toàn khác biệt, vậy mà nàng lại trộn
lẫn vào nhau, dường như trên thế gian này chỉ có thích và ghét, ngoài ra không
còn lựa chọn nào khác cả.
Phó Hân
Thần nghe vậy sắc mặt hơi biến đổi, trầm giọng nói: “Kiếp này ta chỉ có thể
thích một mình Tịnh Nhi thôi.” Đây không phải là vấn đề Diệp Thanh Hồng có tốt
hay không, mà là trái tim chàng đã trao cho Tịnh Nhi rồi, không thể chứa thêm
ai khác nữa.
“Tại
sao?” Diệp Thanh Hồng vô cùng khó hiểu. Chàng thích Dương Chỉ Tịnh, nàng biết,
nhưng tại sao lại phải là cả kiếp này? Cuộc đời dài như thế, có ai ngờ được
những chuyện về sau ra sao.
“Bởi vì
suốt cuộc đời một người chỉ có thể yêu một lần thôi, một lần là đã đủ lắm rồi.”
Đây là sự nhận thức của chàng, cũng là sự nhận thức của rất nhiều người có cảnh
ngộ tương tự với chàng. Đã dồn hết tinh lực cả đời trong một lần yêu, đã từng
vui, từng buồn, từng thương tổn, làm gì còn tinh lực đâu mà yêu thêm một lần
nữa.
“Vậy
sao?” Diệp Thanh Hồng khẽ lẩm bẩm một mình, rồi chìm vào trầm mặc