Đọc truyện Diệp Thanh Hồng – Chương 2
Tuyết
rơi lớn liền một mạch nửa tháng trời, ngoài Phó Hân Thần thỉnh thoảng ra ngoài
săn ít thú hoang về cải thiện bữa ăn ra, ba người gần như đều ở trong căn nhà
gỗ suốt cả ngày. Diệp Thanh Hồng không mấy khi nói chuyện với bọn họ, không
phải là không muốn, mà là vì bọn họ không thích bị người khác quấy rầy, huống
chi nàng nói năng lại không rõ ràng, càng chẳng có ai muốn nghe, cho nên nàng
chỉ có thể ngồi một bên lẳng lặng nhìn bọn họ. Có điều không sao hết, nàng
thích nhìn bọn họ, đặc biệt là nam nhân kia. Nàng thích nhìn từng lời nói, từng
cử chỉ của chàng, chàng đối xử với thê tử thật dịu dàng, thật âu yếm biết bao,
chẳng hề giống sư phụ và sư nương chút nào. Hai người đó giống như kẻ thù vậy,
lúc nào cũng nghĩ cách dồn đối phương vào chỗ chết, hại nàng cứ nghĩ rằng phu
thê vốn phải là như vậy. Bây giờ nàng đã biết không phải, cặp phu thê cũng có
thể ân ái bên nhau.
Ngày
hôm đó, tuyết vừa ngừng rơi, bên ngoài căn phòng ngợp trong một mảng trắng mịt
mờ. Dưới ánh mặt trời ấm áp của ngày đông, mặt tuyết phản chiếu ra những tia
sáng chói mắt vô cùng, đỉnh núi phía không xa đã đóng băng, tựa như một nữ tử
thanh khiết ngạo nghễ đứng giữa đất trời.
“Trơn,
không lên được, chỗ có tuyết, đóng băng.” Diệp Thanh Hồng muốn ngăn cản quyết
định lên núi của Phó Hân Thần. Cỏ tuyết nhu mọc ở nơi có tuyết trên vách núi, ở
đó quanh năm tuyết phủ, lớp băng cứng rắn khiến người ta căn bản chẳng thể đặt
chân. Nàng đã từng lén leo lên đó, cuối cùng vì vách núi cheo leo mà đành bỏ
cuộc, nhưng, lần đó nàng đã nhìn thầy nó, trên vách núi cheo leo cao vút có mấy
đốm nhỏ đỏ tươi, tuy nhìn không rõ, nhưng nàng biết chính là nó, là thứ cỏ
tuyết nhu cao ngạo mà xinh đẹp. Chỉ nó mới có thể được tuyết tưới tắm mà không
bị tuyết đồng hóa, từ trong thứ màu sắc đơn điệu kia lại trở nên rực rỡ và
quyến rũ như ngọn lửa, ra sức thể hiện sự nồng nhiệt của sinh mệnh. Vẻ đẹp này
không phải là thứ có thể tùy ý hái ngắt, cho nên, dù sư phụ nàng đã ở nơi đây
suốt mấy chục năm, vậy mà cũng chỉ ngắm nhìn từ xa, chứ không thể dùng đôi tay
nung núc xấu xa của lão đi làm ô uế vẻ đẹp của nó.
“Đây là
chuyện của ta”. Phó Hân Thần buồn bực ngắt lời Diệp Thanh Hồng. Hơn mười ngày
chờ đợi đã là giới hạn của chàng, mắt nhìn thê tử ngày một yếu đi, chàng không
cách nào tiếp tục dành thêm thời gian chờ đợi thứ ân huệ ngẫu nhiên kia của ông
trời nữa. “Cô chỉ cần dẫn đường là được.”
Không
đợi Diệp Thanh Hồng trả lời, chàng đã quay sang thê tử bên cạnh, dịu dàng nói:
“Tịnh Nhi, nàng phải tự chăm sóc cho bản thân, đợi ta về nhé!” Đối với ái thê,
chàng quả thực không cách nào yên tâm được, nhưng trong núi giá lạnh, đường sá
khó đi, chàng không thể mang nàng theo cùng.
Dương
Chỉ Tịnh thoáng bĩu môi, cặp mắt hơi ửng đỏ, chừng như sắp khóc đến nơi. Nàng
không cách nào yên tâm được, suốt một năm nay chưa từng rời xa phu quân nửa
bước, lần này dù chỉ phải tách ra một ngày, thậm chí là nửa ngày, nhưng nàng
cũng cảm thấy lưu luyến khôn tả. Mà huống chi, vị mỹ nữ có chút khờ dại kia còn
thay nàng ở bên cạnh phu quân, nàng làm sao yên tâm cho nổi. Nhưng nàng cũng
biết rằng bây giờ mình chẳng còn cách nào, để có thể sống tiếp, để có thể vĩnh
viễn bầu bạn bên cạnh Thần ca của nàng, nàng chỉ đành thỏa hiệp.
“Được
rồi, thiếp biết rồi, chàng cũng phải cẩn thận đấy!” Nàng vừa nói vừa cố nặn ra
một nụ cười, trong giọng nói dịu dàng mang theo một chút nũng nịu, một chút oán
trách, một chút không cam tâm, cùng một chút không nỡ, khiến cho Phó Hân Thần
xót thương vô hạn, lại một lần nữa ôm chặt nàng vào lòng, hồi lâu sau mới buông
ra, rồi kiên quyết xoay người đi thẳng ra ngoài.
Diệp
Thanh Hồng không kịp đề phòng, một lúc sau mới có phản ứng, vội vàng cất bước
chạy ra ngoài đuổi theo.
Tuyết
rất sâu, mỗi bước chân của Diệp Thanh Hồng đều ngập hẳn vào trong tuyết, việc
đi lại gian nan vô cùng. Nhưng Phó Hân Thần lại chẳng phí chút sức lực nào,
càng đi càng nhanh, trên mặt tuyết chỉ lưu lại những dấu chân rất nông, dường
như chàng là một người không có trọng lượng. Diệp Thanh Hồng gắng sức đuổi
theo, nhưng lại thấy chàng càng lúc càng cách xa mình hơn, sau nháy mắt đã biến
thành một đốm đen nhỏ.
“Này…”
Nàng không khỏi cảm thấy nôn nóng, bèn cất tiếng gọi to, chẳng ngờ trong lúc
không chú ý trượt chân một cái, rồi ngã nhào xuống đất. Nằm bò ở đó, lại nhất
thời không dậy được, bèn dứt khoát nằm im một chỗ nghỉ ngơi. Những bông tuyết
lạnh giá dán sát vào mặt, rồi thấm vào tận trái tim, nàng nhắm đôi mắt lại, lẩm
bẩm nói: “Chàng đi nhanh quá, ta không theo kịp”. Có lẽ không cần đến nàng,
người ta cũng có thể tìm được cỏ tuyết nhu rồi.
“Dậy
đi!” Một tiếng quát lạnh lùng mà trầm thấp vang lên bên tai.
Diệp
Thanh Hồng giật nảy mình, bèn mở to mắt ra, nhìn thấy một đôi giày lớn ở ngay
trước mắt, không cần nói nàng cũng biết chủ nhân của đôi giày này là ai. Trong
cơn mừng rỡ nàng vội vàng bò dậy, không hề để bụng sắc mặt trầm xuống của
chàng.
“Không
phải chàng đã đi xa rồi sao?” Sự nghi hoặc và khó hiểu tràn ngập trong lòng,
lần đầu tiên nàng nói ra được một câu liền mạch như thế, thật khiến người ta
nghe mà cảm thấy thoải mái vô cùng.
Tiếc
rằng Phó Hân Thần lại chẳng hiểu phong tình, chỉ hờ hững liếc nhìn khuôn mặt
xinh đẹp tuyệt luân đã bị cái lạnh của tuyết làm cho đỏ bừng kia một cái, rồi
chẳng nói năng gì, ôm lấy eo nàng rảo bước chạy về phía ngọn núi cao vút phía
trước.
Diệp
Thanh Hồng để mặc cho chàng ôm, gần như chân không chạm đất tiến về phía trước.
Từng làn gió lạnh không ngừng gào rít bên tai, còn cào lên khuôn mặt non nớt
của nàng khiến nàng cảm thấy đau đớn. Chiếc áo khoác dày trên người căn bản
không ngăn nổi sự xâm nhập của khí lạnh, nàng không kìm được rùng mình nép sát
vào người chàng, bàn tay nhỏ nhắn bất giác nắm chặt lấy chiếc áo lông chồn của
chàng.
Phó Hân
Thần không hề để tâm tới động tác nhỏ đó của nàng, triển khai cước lực chạy như
bay trên mặt tuyết, một lát sau đã tới chân núi. Tới lúc này chàng mới chợt
phát hiện ra sự cheo leo và hiểm trở của ngọn núi này. Tuyết lớn đã che phủ con
đường lên núi, tất cả đều chìm trong một mảng tinh khôi, khiến người ta căn bản
không biết phải lên núi từ chỗ nào. Đứng dưới chân núi, chàng bình tĩnh suy
nghĩ biện pháp, hoàn toàn quên rằng bên cạnh mình còn có một tấm bia chỉ đường
biết nói.
“Bên
tay phải, khoảng rừng vân sam đó, đi xuyên qua.” Diệp Thanh Hồng không quên mục
đích khi mình theo chàng tới đây lần này. Nép sát bên chàng khiến nàng có cảm
giác rất thoải mái, đây là điều mà nàng chưa từng trải nghiệm, chẳng trách cô
gái kia lại thích được nép vào lòng chàng như thế.
Tiếng
gió bên tai vang lên, không ngờ chàng lại chạy thẳng về hướng mà nàng chỉ mà
chẳng suy nghĩ chút nào, hoàn toàn thể hiện tính cách quyết đoán của chàng. Vóc
người rất cao, với chiều cao của nàng mà chỉ đứng tới cằm chàng. Phải biết rằng
nàng còn cao hơn sư phụ một chút, e là sư phụ cũng đứng tới ngực chàng mà thôi.
Nàng nghiêng đầu qua một bên, thản nhiên nhìn chàng mà chẳng chút kiêng kỵ hay
che giấu nào. Chàng tựa như không hề phát giác, nhìn về phía trước một cách
chăm chú, dường như đang đề phòng những nguy hiểm có thể ập đến bất cứ lúc nào.
Ánh mắt của chàng thâm sâu mà thông tuệ, u uất mà tang thương, khi nhìn ai
thường chăm chú đến mức như thể trong mắt chàng chỉ có người đó vậy. Ở nơi đó
nàng không thể nhìn thấy tia nhìn khiến nàng chán ghét kia – thứ mà nàng thường
nhìn thấy trong mắt sư phụ. Thì ra giữa con người với con người cũng có thể
khác nhau nhiều đến thế.
Đi
xuyên qua rừng vân sam, phía trước vẫn là một mảng trắng mịt mờ, không thể có
đường đi lối lại, những lùm cây thâm thấp và bụi cỏ khô lộ ra màu nâu xám dưới
mặt tuyết trắng tinh. Trong thế giới trắng xóa này, con người trở nên nhỏ nhoi
biết mấy.
“Leo
qua ngọn núi phía trước kia, đằng sau có một hồ nước, rất lớn, rất đẹp!” Nàng
nheo đôi mắt xinh đẹp lại, nhìn làn hơi mà mình vừa thở ra trước mắt, sau đó
tản dần, rồi biến mất. Trong lòng nàng chợt nhớ về cảnh tượng đẹp đẽ mà mình
từng thấy rất nhiều năm trước, một hồ nước trong veo phản chiếu mây trắng trời
xanh, xung quanh là thảm cỏ non xanh biếc, điểm xuyết bên trên là những bông
hoa nhỏ màu sắc rực rỡ. Tất nhiên, đó là cảnh tượng của mùa hè, còn bây giờ,
không biết hồ nước đó đã đóng băng chưa?
Không
nói năng gì, Phó Hân Thần y lời bước về phía trước. Lúc này, trong đầu, trong
mắt chàng, ngoài cỏ tuyết nhu ra thì chẳng còn thứ gì khác cả.
Đường
lên núi dốc mà trơn trượt, Phó Hân Thần thi triển khinh công, cho dù trong tay
còn mang theo một người nhưng vẫn giống như đi trên đất bằng, không hề tốn sức.
Diệp Thanh Hồng chỉ cảm thấy vô cùng mới mẻ, cặp mắt xinh đẹp lúc thì nhìn
khuôn mặt tuấn tú cương nghị của chàng, lúc lại nhìn khung cảnh khi tuyết ngừng
rơi xung quanh, không biết nên tập trung vào đâu mới phải.
“Ấy?”
Diệp Thanh Hồng không dám tin vào cảnh tượng mà mình nhìn thấy, mọi thứ trước
mắt mà mình nhìn thấy, mọi thứ trước mặt, quả thự là khó tin, tại sao lại…
Đứng
trên đỉnh núi, Phó Hân Thần cũng không khỏi chấn động, bởi cảnh tượng tuyệt đẹp
trước mắt. Tại sao một nơi tuyết trắng bao quanh thế này không ngờ lại có cảnh
tượng của mùa hè, trên mặt hồ xanh biếc mịt mờ khói sương lảng bảng, kết hợp
một cách hoàn hảo với bầu trời xanh nhạt làm khung cảnh trở nên càng thêm thú
vị. Bên bờ hồ hoa cỏ tươi xanh, trên mặt hồ bèo rong xanh tốt, thấp thoáng còn
có bóng chim nước tung tăng, xa tít bên kia hồ là một ngọn núi thẳng đứng tựa
dao gọt, hệt như một thanh kiếm sắc đâm thẳng lên bầu trời.
“Thật
không ngờ…” Phó Hân Thần thấp giọng lẩm bẩm, trong ánh mắt ánh lên vẻ hoài
niệm. Trong mảng ký ức xa xôi đó của chàng cũng từng có một nơi như vậy, ở đó
có những kỷ niệm của chàng thời niên thiếu, chàng cho rằng cả cuộc đời này mình
sẽ không còn được nhìn lại thêm lần nào nữa.
“Cái gì
cơ?” Diệp Thanh Hồng không nghe rõ Phó Hân Thần đang nói gì, liền thu ánh mắt
mê say lại, ngoảnh đầu sang phía chàng.
Phó Hân
Thần chỉ khẽ mỉm cười, không trả lời nàng, ánh mắt thông tuệ nhìn về phía ngọn
núi ở đằng xa: “Là nơi đó sao?” Chàng đã nhìn thấy rồi, trên nền tuyết trắng
giữa nơi đá và đó đó là mấy điểm đỏ tươi khiến người ta không thể không chú ý
đến.
“Cái
gì?” Diệp Thanh Hồng nhìn thấy nụ cười của chàng, không khỏi ngây người ra.
Trời, khi chàng cười trông thật đẹp quá đi thôi!
“Nơi
đó!” Phó Hân Thần không hề tỏ ra khó chịu, đưa tay về phía xa. Vì cỏ tuyết nhu
sắp đến tay, tính mạng của Tịnh Nhi cũng có thể giữ được, tâm trạng của chàng
tốt vô cùng, không thèm tính toán với tiểu nha đầu có chút khờ dại này nữa.
“Hả?”
Diệp Thanh Hồng nhìn theo hướng ngón tay chàng chỉ, rồi lập tức giật mình hiểu
ra, vội vàng gật đầu” “Đúng, cỏ tuyết nhu, bên trên.”
“Tốt
quá rồi!” Phó Hân Thần lại một lần nữa mang theo Diệp Thanh Hồng lao xuống dưới
núi. Đến bên bờ hồ, chàng mới cảm nhận được nhiệt độ cao hơn bình thường ở nơi
đây.
“Thật
ấm áp!” Diệp Thanh Hồng khẽ kêu lên, trên khuôn mặt xinh đẹp toát ra thần thái
vui sướng hết sức động lòng người. Thế giới này thật là kỳ diệu, thật là đẹp
đẽ! Còn sống, luôn là việc tốt, không phải sao?
“Cô ở
lại đây đợi ta!” Sau khi trầm giọng dặn dò, Phó Hân Thần nhảy vút lên một cái,
lập tức đã ở cách đó một trượng.
“Này,
chàng…” Diệp Thanh Hồng không ngờ chàng lại đi đột ngột như vậy, muốn nói gì đó
thì đã không còn kịp nữa, chỉ đành ủ rũ cái rụp đầu xuống: “Nguy hiểm đấy!”
Nàng khẽ cất tiếng nói ra nỗi lo sợ và bất an trong lòng. Trên đỉnh núi đó băng
đóng thành lớp, dưới anh mặt trời tỏa ra những tia sáng chói mắt vô cùng.
Khoảng
khắc đó nàng đã mất đi hứng thú với mọi thứ xung quanh, trong đầu chỉ còn lại
một mình chàng, thầm mong rằng chàng đừng xảy ra chuyện gì.
Mặt
trời ngả dần về tây, ráng chiều đỏ rực che phủ khắp bầu trời, đỉnh núi băng
phản chiều ra những tia sáng mềm mại mà rực rỡ. Ở nơi đó, nàng đã không còn có
thể nhìn thấy bóng dáng màu đen lao đi vun vút kia, chàng vẫn ổn chứ?
Nàng
ngồi ôm gối, vùi mặt vào giữa hai cánh tay, trong lòng tràn ngập nỗi bất an và
sợ hãi. Sẽ không có chuyện gì đâu, nàng thầm nói với mình như thế, sau đó hết
lần này tới lần khác tự trách bản thân cả nghĩ. Thời gian cơ hồ ngừng trôi,
nhưng đồng thời lại như là trôi qua nhanh tựa chớp giật. Khi màn đêm kéo đến,
sự chờ đợi trong vô vọng rốt cuộc đã tuyên cáo kết thúc, dưới bầu trời đầy sao,
nàng vươn người đứng dậy, quyết định không ngồi đó chờ nữa. Sự hiểm trở của
ngọn núi đó có lý nào nàng lại không biết, sư phụ đã từng không dưới một lần
muốn leo lên đỉnh núi, nhưng lần nào cũng phải bỏ cuộc, dù sao đối với lão mà
nói, trên thế gian này không có bất cứ thứ gì, kể cả có tuyết nhu, có thể sánh
được với tính mạng, lão sẽ không bao giờ đem tính mạng của mình đi mạo hiểm.
Nhưng nam nhân kia thì khác, quyết tâm muốn có được cỏ tuyết nhu của chàng lớn
hơn tất cả, bất kể con đường phía trước nguy hiểm thế nào chàng cũng không hề
ngần ngại. Nàng biết, những chuyện này đều là vì thê tử của chàng, cho nên…
Nàng
đột nhiên lắc đầu một cái thật mạnh, sợi dây buộc tóc tuột ra, mái tóc dài tung
bay. Không, không được nghĩ linh tinh, chàng sẽ không có chuyện gì hết. Nàng
men theo bờ hồ, đôi chân thon dài ra sức chạy về phía ngọn núi đối diện. Khinh
công của chàng tốt như thế, hồi sáng khi lên núi chẳng tốn chút sức lực nào,
ngọn núi kia tuy hơi cao một chút, cũng dốc một chút, nhưng chắc không làm khó
được chàng, sao lại có chuyện được chứ. Nàng cả nghĩ quá rồi. Nhưng… nàng rất
sợ, rất sợ! Không, sao chàng có thể bỏ nàng lại được, chàng đã bảo nàng ở đó
chờ chàng thì chàng nhất định sẽ quay về, nhất định, chàng sẽ không lừa nàng
đâu.
Ngọn
núi đó cao như thế, dốc như thế, muốn leo lên tất nhiên phải mất rất nhiều thời
gian. Chàng đâu phải thần tiên, sao có thể nói lên là lên, nói xuống là xuống
được, ít nhiều gì cũng phải mất một chút thời gian. Đúng thế, chàng đâu phải là
thần tiên, sao có thể leo trèo ở nơi vách núi cheo leo đóng băng như thế chứ?
Nghĩ đến đây, sống mũi nàng bỗng cay cay, vội vàng đưa tay lên bịt miệng, cũng
bịt cả tiếng nghẹn ngào trong cổ họng nữa. Không, không được khóc, người tốt
như chàng, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.
Đêm đã
về khuya, tiếng côn trùng kêu rả rích lại càng khiến vùng núi non hoang vắng
này trở nên lạnh lẽo tĩnh mịch, mặt hồ đẹp đẽ ban đầu lúc này đã chẳng khác gì
vùng đất của quỷ. Gió thổi qua, làm đám bèo dưới mặt hồ phát ra những tiếng xào
xạc, sương mù tan rồi lại tụ, tựa như một bức tường chẳng thể xuyên qua, ngăn
cách mọi thứ thành hai thế giới, duy ngọn núi phía trước vẫn lấp lánh những tia
sáng màu bạc là có thể nhìn thấy rõ ràng.
Màn
đêm, chưa bao giờ đáng sợ như vậy. Nàng loạng choạng bước đi trên thảm cỏ,
không phát ra bất cứ tiếng động nào, tất cả đều chìm trong tĩnh lặng, màn đêm
đáng sợ dường như nuốt chửng tất cả mọi âm thanh. Nỗi sợ hãi bỗng trào dâng
trong lòng, dưới chân không biết vấp phải thứ gì nữa, nàng ngã nhào về phía
trước một cú thật mạnh. Đau quá! Khuỷu tay và đầu gối của nàng dội lên cảm giác
đau nhói, đau thấu tâm can. Trước giờ nàng chưa từng sợ thứ đau đớn này, hôm
nay sao thế nhỉ, sao lại đau đến vậy, đau đến nỗi khiến nàng muốn khóc, đau đến
nỗi khiến nàng không cách nào bò dậy nổi.
“Chàng,
đừng có chuyện gì nhé!” Nàng không kìm được nằm soài trên thảm cỏ nghẹn ngào
khóc, nước mắt trực tiếp thấm vào trong đất, mùi bùn đất lạnh lẽo truyền vào
mũi, khiến nước mắt của chàng lại càng thêm tuôn chảy: “Thê tử của chàng, còn
chờ chàng đấy…”
Sự bi
thương và tuyệt vọng bao trùm lấy nàng, khiến nàng hoàn toàn không phát giác có
người đi bên cạnh. Đang lúc nàng khóc nức nở, chợt cảm thấy lưng căng cứng, cả
người đã bị xách lên rồi.
“Ta
chưa từng thấy nha đầu nào không ưa sạch sẽ đến như vậy đấy.” Giọng nói trách
cứ mang theo nét cười khẽ vang lên giữa màn đêm.
Diệp
Thanh Hồng giật nảy mình, ngay sau đó liền vô cùng mừng rỡ, ôm chặt lấy nơi vừa
phát ra âm thanh: “Chàng… chưa chết…”
“Ngốc!”
Người chết mà biết
nói chuyện sao?” Phó Hân Thần bực mình kéo nàng ra xa một chút, tuy trong mắt
chàng nàng vẫn là một tiểu nha đầu, nhưng vì sự chung thủy đối với thê tử,
chàng luôn giữ khoảng cách với mọi loại động vật giống cái, mang nàng lên xuống
núi chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
Chẳng
hề phát giác ra sự xa cách trong im lặng của chàng, Diệp Thanh Hồng chỉ cười
ngô nghê, toàn bộ trái tim dường như đã bị niềm vui lấp đầy, chỉ bởi vì chàng
đã bình an quay về, những thứ khác đều không hề quan trọng.
“Cỏ
tuyết nhu?” Nàng khẽ hỏi, dù biết rõ làm như vậy là thừa, nhưng nàng vẫn không
kìm được cất tiếng.
“Tìm
được rồi.” Giọng nói của Phó Hân Thần tràn ngập niềm vui: “Bây giờ chúng ta
xuống núi thôi!” Nói xong, chàng lại không cách nào kiềm chế được niềm vui
trong lòng, bèn cất tiếng hú dài vang vọng, rồi ôm lấy Diệp Thanh Hồng lao đi
vun vút trên nền tuyết.
“Chàng…”
Diệp Thanh Hồng muốn nói mà lại thôi, đôi mắt say mê đắm đuối nhìn đi nhìn lại
trên khuôn mặt tuấn tú của chàng. Nàng thầm thở dài một tiếng, không ngờ bản
thân lại lo lắng cho chàng như vậy, đây là chuyện chưa từng xảy ra bao giờ.
Giữa
rặng núi lượn lờ uốn khúc như con rắn trắng, chỉ thấy một bóng đen lao vút về
phía chân núi như tên bay, tiếng hú vang vọng khắp chốn, mãi mà không tan.
***
Nhìn
theo bóng lưng đang dần đi xa của bọn họ, trong lòng Diệp Thanh Hồng tràn ngập
nỗi u sầu và lưu luyến. Thung lũng đã lại khôi phục vẻ tĩnh lặng của ngày xưa,
nhưng chẳng bao giờ giống như trước đây được nữa.
Chàng
nói mình tên là Phó Hân Thần, còn thê tử của chàng là Dương Chỉ Tịnh, nhưng
nàng lại không biết mấy chữ đó viết như thế nào. Bọn họ viết cho nàng xem, nàng
cũng không nhận ra, bởi đến tên của mình nàng cũng không biết viết. Trong mắt
bọn họ, nàng nhất định là rất ngốc, rất ngốc.
Bọn họ
đã đi xa, nhưng không hề ngoảnh đầu nhìn lại dù chỉ là một lần, cho đến tận khi
biến mất ở chỗ rẽ. Thì ra… thì ra nơi này vốn chẳng có thứ gì để bọn họ lưu
luyến cả.
Diệp
Thanh Hồng nhắm mắt lại, uể oải dựa lưng vào cây gỗ, trái tim chợt rấm rứt đau.
Nàng làm sao thế này? Bọn họ với nàng chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau, tại
sao lại phải thương tâm vì những người chẳng hề liên quan như thế? Trên thế
gian này không có người nào thương yêu nàng, quan tâm đến nàng, lo lắng cho
nàng. Có điều, không phải một mình nàng vẫn có thể sống rất tốt đó sao? Nàng
ưỡn thẳng lưng một cách quật cường, rồi kiên quyết xoay người quay trở vào căn
nhà gỗ.
Nhưng…
khi nàng chuẩn bị đóng cửa, cánh tay chợt đờ ra, ánh mắt không kìm được nhìn về
phía bọn họ vừa biến mất. Một sợi tơ tình như có như không quấn chặt lấy toàn
bộ trái tim nàng, khiến nàng muốn hoàn toàn quên đi mà không được… Bọn họ là
những người duy nhất đối xử dịu dàng và thân thiện với nàng trong suốt mười sáu
năm qua, nàng thật sự rất thích bọn họ, rất muốn được vĩnh viễn ở bên bọn họ,
cho dù bọn họ không để ý đến nàng cũng không sao. Chỉ cần thỉnh thoảng bọn họ
nhìn nàng một chút, cười với nàng một cái, hoặc nói với nàng một câu, vậy là
nàng đã thỏa mãn lắm rồi.
Điều
này là không thể! Giữa hai hàng lông mày của nàng như tràn đầy những hạt sương
giá lạnh, nàng thầm tự trách sự tham lam và hoang tưởng của mình, nhưng bàn tay
thì lại không cách nào đóng cửa được nữa, để mặc cho gió lạnh tràn vào nhà.
Nàng và bọn họ không giống nhau, nàng thuộc về thung lũng này, còn bọn họ thuộc
về thế giới bên ngoài; ngay từ khi sinh ra số mệnh của nàng đã được định trước,
đó là cả cuộc đời phải cô khổ lênh đênh, bị người ta ức hiếp, còn bọn họ thì
thành cặp thành đôi, được hạnh phúc vui vẻ. Nàng dựa vào cái gì mà muốn có thứ
không thuộc về mình? Con người tốt nhất là đừng nên quá tham lam!
Hơi cau
mày lại, nàng thôi không đóng cửa, mà đi trở về bên lò than. Gió lạnh từ bên
ngoài thổi vào, khiến cho ngọn lửa trong lò lắc lư bất định. Nàng giữ chặt bộ
quần áo trên người, để mặc cho gió lạnh cào xé trên khuôn mặt non nớt và hất
tung mái tóc của nàng lên. Một nét cười nhẹ thoáng hiện lên khóe miệng nàng… Ngọn
gió đó, có mang theo hơi thở của bọn họ.