Bạn đang đọc Diệp Tẫn Dạ Tam Nguyệt FULL – Chương 93: Phiên Ngoại 2
Phiên Ngoại Chi Giấc Mộng Tháng Sáu
Tác giả: Nhất Bán Công Tử.
——————————-
Năm đó, Lăng Tương Liên bị bắt sang La Mã, đoạn tình cảm dưới con phố Ân Vĩnh thành năm đó cũng tan nát, hóa thành tro bụi.
Người nàng từng rất yêu năm đó, đứng trên con phố náo nhiệt, đầu đội đấu lạp có mạn che bạch sắc, khuôn dung tinh tế lại lạnh lẽo, ánh mắt nhìn nàng cũng chưa từng có nhu tình.
Đường tỷ của nàng Lăng Hàm…
Người này như vậy mỹ, như vậy tiêu sái, cũng như vậy lãnh tình.
Thanh xuân của Lăng Tương Liên là Lăng Hàm, nàng từng ôm ấp một giấc mộng xuân thu, rằng Lăng Hàm không phải là đường tỷ của nàng…
Từng ôm ấp bóng dáng ấy, đến cả trong giấc mộng vẫn nghĩ tới.
Mong ước lớn nhất của Lăng Tương Liên là nhìn thấy khung cảnh tân phòng tràn ngập sắc đỏ, nàng ngồi trên giường, đợi chờ Lăng Hàm xốc lên hồng cân, ôn nhu gọi nàng một tiếng ái phi.
Chỉ là mong ước không bao giờ thành, chỉ còn nàng ôm ấp giấc mộng tháng sáu năm ấy…
Năm năm sau, Lăng Tương Liên gặp lại Lăng Hàm, nữ nhân này mặc chiến bào, tay giữ cương ngựa, như một cơn gió lốc cuốn phăng mọi thứ.
Lăng Hàm dừng chân trước phủ đệ của mẫu thân, báo tin Lăng đế mất tích trong một lần ám sát, nhờ người của mẫu thân phụ giúp tìm kiếm.
Chỉ là, trong suốt thời gian ở lại phủ đệ, Lăng Hàm chưa bao giờ nhìn đến nàng, dù chỉ là một cái.
Mẫu thân từng nói với nàng: “Liên nhi, con nghĩ tại sao Lăng Hàm không đáp lại tình cảm của con?”
Nàng nghĩ rất lâu, cuối cùng yếu ớt mà nói: “Do con quá phóng túng chăng?”
“Không phải.”
“Vậy thì do con là đường muội của nàng.”
“Cũng không phải.”
Nàng nghi hoặc nhìn mẫu thân, cho rằng mẫu thân lại nghĩ ra trò gì đó lừa gạt nàng.
Lúc này mẫu thân lại dịu dàng ôm lấy nàng, vỗ vỗ đôi vai gầy nhỏ của nàng, giống như lúc nhỏ mà dỗ dành nàng.
“Liên nhi, không phải vì con phóng túng mà Lăng Hàm không thích con, cũng không phải con là đường muội của nàng mà nàng không đáp lại con.
Bởi vì con không phải là người khiến nàng động chân tâm, con không chạm được đến trái tim của nàng.
Chỉ cần là người nàng thích, không cần phải trải qua thời gian dài tìm hiểu, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể giam giữ nàng cả đời.
Chỉ có người nàng thích mới không cần phải dùng lửa nóng làm tan chảy băng tuyết trong tim nàng mà tự lớp băng tuyết đó sẽ tan đi, dùng tình yêu ấm áp của mình bồi đắp người nàng thích.
Liên nhi, trên đời này có nhiều chuyện không thể cưỡng cầu, con không thể ép Lăng Hàm thích con, cũng như Lăng Hàm không thể ép bản thân mình thích người mình không có cảm giác.”
Nàng đã nghĩ rất nhiều về lời mẫu thân nói, nàng nghĩ mãi cũng chẳng thông suốt nổi, rốt cuộc cảm giác đó là gì? Sao có thể khiến người khác nhất kiến chung tình chứ?
Sau này nhìn thấy Lăng Hàm nhất kiến chung tình với một cô nương chốn sơn dã, trong lòng Lăng Tương Liên càng mờ mịt, rốt cuộc làm sao có thể chỉ bằng một ánh mắt đã có thể ước định chung thân?
Nhìn thấy Lăng Hàm mặc hỷ phục, nắm tay tân nương giá y hoa lệ bước vào hỷ đường, ngay cả nhìn Lăng Tương Liên cũng không dám nhìn, đừng nói đến chúc phúc.
Ai cũng có một nỗi đau không thể nguôi, một ký ức không thể quên và một người không thể yêu.
Lăng Tương Liên yêu Lăng Hàm, nàng không che giấu, ngay cả Hàn Chân cũng biết.
Gả cho Lăng Hàm không được bao lâu, Hàn Chân lại tự mình xuất cung, đến tìm Lăng Tương Liên.
Lúc đầu Lăng Tương Liên còn nghĩ Hàn Chân đến giáo huấn nàng, không ngờ nàng ấy thật sự chỉ đến cùng nàng đơn độc nói chuyện, nghe không ra nửa lời trách mắng.
“Quận chúa, không phải cứ cố chấp là được, càng không phải cứ yêu là sẽ đến được với nhau.
Ta với thái tử có một đoạn duyên phận không thể nói rõ bằng lời, giống như ở kiếp trước đã từng gặp nhau, yêu nhau đến không phân biệt nổi đúng sai, đến khi kiếp sau gặp lại tình cảm của kiếp trước trong lòng lại cháy lên.
Người với người gặp nhau là dựa vào duyên, không thể cưỡng cầu, càng không phải nói ra miệng là được.
Ở nơi này, ngài ngưỡng vọng thái tử, ở nơi khác có người ngưỡng vọng ngài, duyên và nợ chính là như vậy, ngài có duyên gặp gỡ thái tử, nhưng người ngài nợ không phải là thái tử.
Tình cảm rất khó nói, có thể hôm nay ngài điên cuồng vì thái tử, ai biết sau này ngài lại không dứt được tình cảm với một người khác.
Đi trên đường, gặp muôn vạn con người, lại chỉ một người chạm đến được trái tim ngài, dù là nhất kiến chung tình hay năm tháng bồi dưỡng vẫn không thay đổi được sự thật ngài yêu người đó.
Năm trăm lần nhìn nhau cũng không bằng một lần chôn cất nhau, hà tất miễn cưỡng bản thân ôm ấp đau thương, chi bằng buông tay ra có khi sẽ nhẹ nhõm hơn.”
Lăng Tương Liên nghe xong những lời này, cảm thấy tình cảm vốn là chuyện hoang đường, gặp được nhau cũng thật hoang đường…
Rốt cuộc là duyên hay là nợ, sớm cũng không phân biệt được.
Có người nói gặp nhau là duyên, nhưng cũng là nợ phải ở lại trả đủ rồi mới có thể bước đi tìm người khác, vậy duyên với nợ vốn chẳng khác nhau bao nhiêu.
Duyên nhẹ nhàng chậm rãi, lúc rời đi đau đớn khôn nguôi.
Nợ cũng là ôn nhu tiến tới, nhưng rời đi nhẹ bẫng vì đã trả xong món nợ ở kiếp trước.
Người gặp người là duyên, nhưng cũng sẽ là nợ.
Vậy hà tất cưỡng cầu, sao không để lòng thanh thản để bước đi tiếp chặng đường gian nan phía trước?
Yêu hay không yêu, chẳng phải cũng giống như nợ hay không nợ sao?
Mãi về sau, Lăng Tương Liên gặp được một người, không phải nhất kiến chung tình, cũng chẳng cần thời gian bồi đắp.
Gặp nhau đã định trước là trói chặt cả đời, cho dù ngoài miệng không ai nói ra, nhưng trong lòng đã biết được không thể nào tách rời.
Kiếp trước năm trăm lần quay đầu nhìn nhau mới được kiếp này một lần lướt qua nhau, một lần chôn cất mới được kiếp này nối duyên phu thê…
Nếu vậy, kiếp trước Lăng Tương Liên đã nhìn lại Lăng Hàm hơn năm trăm lần mới được kiếp được gặp lại nhau.
Nhưng kiếp trước, có lẽ nữ nhân này đã chôn cất nàng, cho nên kiếp này mới có thể làm phu thê.
“Liên nhi, nàng làm sao thế?”
Lăng Tương Liên giật mình, nàng ngẩng đầu nhìn nữ nhân mặc bạch y trước mặt, có lẽ là vừa tắm xong nên tóc vẫn còn ướt, y phục dính sát vào người.
“Không có gì, chỉ là nhớ vài chuyện cũ thôi.” Lăng Tương Liên vỗ vỗ xuống giường, cười nói: “Nhược Tình, ngồi xuống đây, ta giúp ngươi lau tóc.”
Nhược Tình vui vẻ ngồi xuống giường, đưa khăn lau cho Lăng Tương Liên.
Đón lấy khăn lau, Lăng Tương Liên nhẹ nhàng kéo tóc Nhược Tình ra sau, nâng khăn chà lau.
Đột nhiên nhớ đến lời Hàn Chân nói, vô thức nở nụ cười, động tác tay càng thêm dịu dàng.
Nhìn qua gương đồng thấy Lăng Tương Liên mỉm cười, Nhược Tình khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy? Hôm nay thấy nàng rất vui vẻ, có chuyện gì sao?”
“Ừm…” Lăng Tương Liên cười cười, tựa cằm vào vai Nhược Tình, nũng nịu nói: “Nhược Tình, nói xem, có phải kiếp trước ngươi đã chôn cất ta không? Cho nên kiếp này mới có thể trở thành phu thê.”
“A?” Nhược Tình mờ mịt, cái gì chôn cất a?
Nhìn thấy gương mặt đần ngốc của Nhược Tình, Lăng Tương Liên phì cười, vỗ trán nàng một cái: “Đồ ngốc.”
Nhược Tình quay đầu lại, thấy Lăng Tương Liên cười đến xinh đẹp như vậy, có chút ngây ngốc, vô thức cười theo: “Phải a, ta là đồ ngốc, thật may mắn lấy được nàng.”
Lăng Tương Liên vừa xấu hổ vừa vui vẻ, tiến đến nhéo nhéo gò má của Nhược Tình quở trách: “Ngươi a, chỉ biết nói mấy lời ngọt ngào này dỗ dành…”
Lời còn chưa nói hết đã bị Nhược Tình ôm ngược trở vào lòng, Lăng Tương Liên chưa kịp kinh hô một tiếng đã rơi vào vòng tay ấm áp của nàng ấy.
“Ta là nữ tử giang hồ, mấy lời ngọt ngào văn vẻ hoàn toàn không biết nói, trước giờ lời ta nói đều là thật lòng.
Liên nhi, nàng không chê ta là người giang hồ không biết ăn nói, không chê ta suốt ngày chỉ biết tập võ luyện công, càng không chê ta tính tình thô lỗ.
Ta cảm thấy rất may mắn, Liên nhi, nàng là quận chúa, nhưng chưa bao giờ chán ghét ta, trong lòng ta thật sự rất vui vẻ.”
“Ai bảo ta nợ ngươi a?” Lăng Tương Liên nhéo cái mũi cao thẳng của Nhược Tình, híp mắt cười: “Đời này phải ở bên cạnh trả hết cho ngươi, nếu không kiếp sau lại phải tìm ngươi trả tiếp rồi.”
“Nếu vậy…” Nhược Tình nói: “Hay là nàng đừng trả nữa.”
“…” Lăng Tương Liên trước là ngây ngốc ra, sau thì phá lên cười, lắc lắc gương mặt của Nhược Tình: “Ngốc à, gả cho ngươi chính là đang trả nợ cho ngươi đó, làm sao có thể nói không trả là không trả.”
Trong mắt Nhược Tình lóe lên tia kinh sợ: “Vậy phải làm sao đây? Ta không thể không có nàng ở bên cạnh, nhưng nếu như vậy kiếp sau không gặp được nàng rồi, ta phải làm sao bây giờ?”
Nhìn thấy Nhược Tình cuống quít như vậy, trong lòng Lăng Tương Liên vừa buồn cười vừa hạnh phúc, chậm rãi nắm lấy bàn tay của nàng ấy.
“Nếu như tình cảm kiếp này của chúng ta đủ lớn, kiếp sau chỉ cần nhìn thấy đối phương sẽ nhận ra thôi.”
Nhược Tình bình tĩnh trở lại, kiên định nói: “Ta tin kiếp sau vừa thấy nàng sẽ nhận ra, nàng xinh đẹp như vậy mà, ta muốn quên cũng quên không được.”
Lăng Tương Liên bật cười, an ổn trở về trong lòng Nhược Tình.
Cuối cùng nàng cũng hiểu cái gì là duyên nợ, kiếp trước hay kiếp sau cũng không quan trọng.
Quan trọng là kiếp này có thể ở bên cạnh đối phương hay không, có thể yêu đến thống thống khoái khoái hay không, giấc mộng tháng sáu năm đó chung quy cũng chỉ là một thời tuổi trẻ của nàng…
Tuổi trẻ mà, luôn sẽ yêu một người mà bản thân không thể yêu, sẽ là giấc mộng về tình đầu đẹp đẽ mà nàng ấp ủ suốt thời thanh xuân năm ấy…
==========================
Ủng hộ Bán bằng cách vote và follow ở cả 2 acc nhé ^^