Diệp Tẫn Dạ Tam Nguyệt

Chương 9: - Tranh Cãi


Bạn đang đọc Diệp Tẫn Dạ Tam Nguyệt FULL – Chương 9: – Tranh Cãi


Lăng Tam Nguyệt tiêu sái nhấc chân đi trước, nhưng tay áo lại bị Diệp Cẩm nắm lấy, nghi hoặc nhìn nàng.
“Đợi một lát, bôi thuốc rồi hẵn đi, được không?”
Vừa nói Diệp Cẩm vừa lấy trong tay áo một bình sứ nhỏ, nói: “Ta đem dược cao qua bình nhỏ này rồi, cái này là để ngươi mang theo bên người, ngày nào cũng phải nhớ bôi đó.”
Đón lấy bình sứ từ trong tay Diệp Cẩm, trên bình còn lưu lại hơi ấm của đối phương, tưởng chừng như đang được nắm lấy đôi bàn tay nhỏ đó.

Lăng Tam Nguyệt có chút hưởng thụ hơi ấm trên bình, một lúc mới luyến tiếc đặt bình sứ vào tay áo.
Diệp Cẩm từ trong tay áo bên kia lấy ra một bình sứ khác, chậm rãi đổ dược cao ra tay, giúp Lăng Tam Nguyệt thượng dược.
Hơi lạnh từ dược cao tỏa ra khiến Lăng Tam Nguyệt thở ra một hơi khoan khoái, động tác nhẹ nhàng xoa vuốt trên mặt lần đầu được cảm thụ, khác biệt hoàn toàn với sự thô lỗ của tước quý.

Trước đây Lăng Tam Nguyệt cũng từng dùng thuốc bôi, nhờ Tử Minh giúp đỡ bôi thuốc, lại bị làm cho đau đến kêu cha gọi mẹ, đành phải từ bỏ luôn việc bôi thuốc.

Bây giờ mới biết, hóa ra không phải bôi thuốc đau, mà là do Tử Minh tay chân vụng về, đổi lại là Diệp Cẩm, liền như chạm tay vào nước, nhẹ nhàng mà mềm mại.
Bôi thuốc xong, Diệp Cẩm liền cùng Lăng Tam Nguyệt rời khỏi thư phòng, đi ra ngoài sân.
Mảnh sân không mấy rộng lớn, nhưng do quá ít đồ đạc, nên nhìn khá trống trải lạnh lẽo.

Dưới đất còn đóng lại ba bốn tầng tuyết, nắng vẫn chưa lên, lòng bàn chân tê buốt vì lạnh.

Cách chỗ các nàng mười bước có một cái hồ nước đóng băng, bắc ngang qua bởi một cây cầu đá cũ kỹ, bên trái cầu là một cây phong bị phủ đầy tuyết trắng.


Ngoài ra còn có một đám lá khô chất thành đống không ai đụng đến, không biết đã để bao lâu, gần như đã mục gần hết.
Cảm giác heo hắt ảm đạm quanh quẩn, Diệp Cẩm thở ra một làn khói mỏng, hai tay xoa vuốt dọc theo cánh tay của mình, cố tìm một chút hơi ấm.

Do nơi này không có cây lớn chắn gió, nên bao nhiêu trận gió lớn cứ quần quật thổi vào các nàng, lạnh đến tê tái.
Đột ngột eo bị một ai đó ôm lấy, lảo đảo lùi về phía sau, xung quanh được bao bọc bởi hương trầm nhàn nhạt và hơi thở ấm áp phả nhè nhẹ sau tai.
“Lạnh lắm đúng không?” Lăng Tam Nguyệt ôn giọng thì thầm bên tai Diệp Cẩm, tựa cằm trên đỉnh đầu nàng, vòng tay vẫn giữ chặt bên eo nhỏ: “Đứng gần ta một chút.”
Diệp Cẩm cũng không có bài xích, để yên cho Lăng Tam Nguyệt ôm, chỉ tay về phía đối diện, nơi tường đá trống trải phủ đầy tuyết trắng xóa.
“Đặt vài chậu cây ở đó được không?”
“Nàng muốn trồng cây?”
“Có một chút.” Diệp Cẩm cong môi cười nói: “Như vậy sẽ có sinh khí hơn.”
“Ta sẽ nhắc Tử Minh mua về cho nàng.”
“Không cần đâu.” Diệp Cẩm xấu hổ gãi gãi mũi: “Hồi môn của ta có mấy cây cảnh do ta tự trồng, mang đến từ Tướng quân phủ.”
Lăng Tam Nguyệt không khỏi dở khóc dở cười: “Ai lại lấy cây cảnh làm của hồi môn bao giờ?”
“Nhưng mà ta trồng chúng từ nhỏ, bỏ lại sợ không ai chăm sóc nên đều mang hết đến đây.”
“Vậy còn mang gì nữa không?”
Lăng Tam Nguyệt không tin Diệp Cẩm không vác theo mấy món linh tinh đến Huyền Minh cung của nàng.
Diệp Cẩm xòe bàn tay ra, gập từng ngón tay lại, chậm rãi đếm: “Có ba con gà con, một con gà mẹ, hai con cá chép hoa, một con chim anh vũ, với hai con mèo nhỏ.”
Lăng Tam Nguyệt: “…”
Không quản đến Lăng Tam Nguyệt đứng hình bên cạnh, Diệp Cẩm vẫn tiếp tục kể về của hồi môn mình đem theo.


Nào là bộ ghế nàng hay dùng, hay là bộ tách trà ưa thích, đến cả mấy hòn đá trước cửa phòng cũng vác theo cho bằng được, giống như một đống tạp nham hơn là của hồi môn.
Tính toán không thiếu thứ gì, Diệp Cẩm mới dừng lại lấy hơi, rồi nói: “Chỉ có nhiêu đó thôi.”
“Khụ…” Lăng Tam Nguyệt tuy không muốn dập tắt cao hứng của Diệp Cẩm, nhưng vẫn phải nói: “Mấy cái này, nàng mang theo cũng chưa chắc dùng đến.”
“Lúc đầu ta cũng nghĩ có khi sẽ không dùng đến.” Nói đến đây, Diệp Cẩm dừng lại, nhìn hết Huyền Minh cung, nói: “Nơi này cũng không có nhiều đồ vật, có thể dùng hết rồi, như vậy sẽ có cảm giác như vẫn đang ở Tướng quân phủ.”
Lăng Tam Nguyệt thoáng trầm mặc, đưa mắt nhìn Diệp Cẩm đang hồ hởi nghĩ xem nên đặt gì ở đâu, trong lòng có chút chua xót cùng chán nản.
“A Cẩm…” Lăng Tam Nguyệt gục đầu vào vai Diệp Cẩm, che giấu đôi mắt hoen đỏ cùng giọng nói nghẹn ngào của mình: “Ta không thể cho nàng những thứ tốt nhất, bắt nàng cùng ta chịu cảnh sống thiếu thốn này, ta xin lỗi.

Ta không dám nghĩ giữ nàng lại, A Cẩm, khi nào nàng muốn rời đi, nói với ta, ta sẽ thành toàn cho nàng, được không?”
Diệp Cẩm trước là kinh ngạc, sau đó lại cúi thấp đầu xuống, giống như đang suy nghĩ gì đó, rất lâu cũng không cho Lăng Tam Nguyệt câu trả lời.
Bầu không khí yên ắng khó chịu bao trùm, cảm giác như hơi thở dần dần bị tước đoạt đi, không cách nào thở nổi.

Lăng Tam Nguyệt bất đắc dĩ cười khổ, nàng như vậy lại nghĩ đến Diệp Cẩm, có phải đã trèo quá cao rồi hay không? Nàng không nhìn lại chính mình, bản thân có thứ gì đáng để Diệp Cẩm có thể tin tưởng mà nương tựa hay không?
Vòng tay dần buông lỏng ra, chua xót, tê liệt.
“Khoan đã!”
Diệp Cẩm bối rối giữ lại bàn tay của Lăng Tam Nguyệt, không biết là đang nghĩ gì, lại hốt hoảng quay ra sau vòng tay qua cổ đối phương ra sức ghì chặt lấy.
“Đừng có buông tay ra mà!” Diệp Cẩm run lên khe khẽ: “Ta không có muốn đi đâu, ngươi đừng có đuổi ta mà.”
“Nàng…”

Lăng Tam Nguyệt hé miệng, nghẹn lời, mãi một lúc mới đè thấp âm lượng mở miệng: “Nàng nãy giờ nghĩ ta muốn đuổi nàng?”
“Không phải sao?” Diệp Cẩm ủy ủy khuất khuất mà tố cáo: “Ngươi đuổi ta, nhưng ta không có muốn đi, ta biết ta ngốc khiến ngươi khó chịu, nhưng nếu ngươi không muốn ta sẽ không nói gì nữa, đừng đuổi ta được không?”
Hốc mắt Lăng Tam Nguyệt đỏ bừng lên, sóng mũi cay xè, lời muốn nói lại cứ nghẹn lại ở cổ, không cách nào nói được một câu hoàn chỉnh.

Chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày có người nguyện ý ở bên cạnh nàng, không màn thân phận thấp kém của nàng, không nghĩ đùa cợt chế giễu gương mặt xấu xí của nàng.

Diệp Cẩm xuất hiện như một vùng sáng xua tan bóng đêm bao trùm bấy lâu nay, ấm áp xoa dịu vết thương chồng chất trong trái tim nàng, dịu dàng đến mức nàng tham luyến không muốn buông tay.
Vòng tay ôm chặt lấy đối phương, cảm nhận tiếng tim đập rối loạn, tình cảm dâng lên trong lòng, là loại cảm xúc không bao giờ nghĩ sẽ có được.

Không biết các nàng ôm nhau bao lâu, chỉ biết khi nghe thấy tiếng hắng giọng của Chúc Vi, liền vội vàng buông nhau ra.
Chúc Vi có chút xấu hổ khi phá hỏng bầu không khí tốt đẹp vừa rồi, chậm chạp mở miệng: “Nương nương, đồ vật ngài cần đều đã đặt ở hoa viên, giờ ngài tính thế nào?”
“Giờ vẫn còn tuyết, chỉ có thể tạm để chúng ở trong nhà vậy.” Diệp Cẩm nhìn trời tuyết lớn vần vũ, thở ra một làn khói mỏng: “Đợi khi tuyết ngừng rơi thì mang ra.”
“Vâng, nương nương.”
Diệp Cẩm rùng mình một cái, theo bản năng quay qua ôm chầm lấy Lăng Tam Nguyệt, nũng nịu nói: “Lạnh quá.”
Lăng Tam Nguyệt bất đắc dĩ cười khổ, xoa đầu Diệp Cẩm: “Vậy vào nhà thôi.”
“Ân.”
——————————
“Gia, về rồi sao?”
“Về rồi.”
Lăng Ly Quân đưa phi phong nha hoàn bên cạnh, tiến đến dìu Diệp Tú Anh ngồi xuống ghế quý phi.

Không cần hỏi cũng biết tại sao Diệp Tú Anh lại gấp gáp đến mức ra tận cửa đón nàng, mười phần chính là muốn hỏi chuyện của Diệp Cẩm.

“Gia.”
“Nàng bình tĩnh lại đã nào.” Lăng Ly Quân giúp Diệp Tú Anh chỉnh lại trâm cài có chút lệch, chậm rãi nói: “Phụ hoàng cố tình không muốn nhắc đến chuyện Diệp Cẩm, mấy lần đề cập đều bị gạt đi, xem ra phải để Diệp Cẩm chịu ủy khuất một thời gian rồi.”
“Ai~ A Cẩm đúng là số khổ mà.” Diệp Tú Anh thở dài: “Đành phải cho thêm người đến Huyền Minh cung chiếu cố A Cẩm thôi.”
“Nàng không nên lo lắng.” Lăng Ly Quân ôn giọng nói: “Chẳng phải ba ngày nữa là Diệp Cẩm có thể trở về tướng quân phủ rồi sao? Đợi đến lúc đó tìm cách giữ nó lại, bên Huyền Minh cung cũng không dám làm gì chúng ta.”
“Ngài nói đúng, có lẽ phải kiên nhẫn đợi thêm thôi.”
Diệp Tú Anh từ tốn đứng dậy, giúp Lăng Ly Quân chỉnh quan phục trên người, mỉm cười nói: “Gia, thần thiếp hầu hạ ngài thay y phục nhé?”
Lăng Ly Quân cười như không cười, cúi xuống bên tai Diệp Tú Anh thì thầm: “A Anh, lâu rồi phu thê chúng ta không thân mật.”
“Mấy hôm nay chẳng phải bận rộn lo nghĩ của chuyện A Cẩm sao?” Diệp Tú Anh kiều mị cười: “Yên tâm, thần thiếp nhất định bù đắp cho người.”
“Hảo ái phi của ta.”
“Khoan đã.” Diệp Tú Anh ngăn gương mặt đang tiến đến gần của Lăng Ly Quân, đột nhiên cuống quít lên, nói: “Có khi nào A Cẩm đã bị thập nhất gia tiêu ký rồi không? Sau này làm sao còn có thể gả cho người khác đây?”
Bị ái phi khước từ khiến Lăng Ly Quân có chút buồn bực, đem eo nhỏ của Diệp Tú Anh buông ra, bước về ghế thái sư ngồi xuống, tự châm cho bản thân một chén trà hạ hỏa.
“Nàng lo cái gì? Cùng lắm thì uống một chén khư ô thang, tẩy sạch sẽ tiêu ký rồi gả đi là được rồi!”
“Làm sao có thể nói dễ nghe như vậy chứ?” Diệp Tú Anh dứt khoát đoạt lấy chén trà của Lăng Ly Quân, đặt mạnh xuống bàn, nói: “Quân quý đã bị tiêu ký rồi thì ai còn muốn lấy chứ?”
“Không ai lấy thì thôi, cũng không phải Tướng quân phủ nuôi không nổi nó!”
“Ngài!”
“Ta thấy nàng quan tâm Diệp Cẩm còn hơn quan tâm ta.” Lăng Ly Quân bực tức đứng dậy: “Có giỏi thì nàng đến Huyền Minh cung mà chiếu cố nó đi!”
Nói xong, Lăng Ly Quân liền giận dữ bỏ đi, không thèm nhìn lại một cái.
“Ly Quân!” Diệp Tú Anh tức giận dậm chân: “Ngài đứng lại cho ta!!”
Dứt lời Diệp Tú Anh cũng đuổi theo phía sau Lăng Ly Quân, tiếng cãi vã truyền ra càng ngày càng lớn.

Nha hoàn trộm lau mồ hôi, lần đầu bọn họ thấy chủ tử cãi nhau lớn như vậy, chỉ sợ hai người họ giận cá chém thớt, hạ nhân như bọn họ chỉ có đường chết.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.